Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-457
Chương 457
Lâu Thất kéo Trầm Sát sang một bên, trừng mắt hỏi hắn chuyện năm mươi tinh binh đó tưởng nàng ngốc à, vô duyên vô cớ sao lại có năm mươi tinh binh mang theo trái phá đến giết nàng? Hơn nữa hắn còn vội vàng chạy đến. Dùng đuôi tóc mà nghĩ cũng biết ở chỗ hắn đã gặp phải ai và xảy ra việc gì.
“Tùng Sơn Hổ Quân, là cái bẫy mà đại soái Cao Ngọc Hổ và con gái ông ta bày ra…”
Trầm Sát vừa nói được nửa câu này thì Lâu Thất đã nhướn mày, nhìn hắn cười nhạt: “Chờ đã, để ta đoán thử, Đế Quân chàng lại trêu ong dụ bướm rồi chứ gì? Nói xem, con gái của Cao Ngọc Hổ tên gì, trông có xinh đẹp không, thân hình có quyến rũ không?”
Nói đến câu cuối, nàng đã sáp đến gần hắn, ánh mắt sáng rực.
Trầm Sát tỉnh bơ như không, hờ hững nói: “Nữ tử đó nghe nói tên là Cao Anh Anh gì đó, trông thế nào thì bổn Đế Quân không biết, nhưng theo bổn Đế Quân đoán thì Diêm Vương Gia sẽ thích nàng ta.”
Câu này nói tuy giọng điệu hờ hững nhưng trong lời nói lại tràn đầy sát ý.
Lâu Thất lập tức đã bị sự tàn nhẫn của hắn lấy lòng: “Chàng nói rõ ràng cho ta nghe đi?”
Trầm Sát đâu phải là loại người có thể nói chi tiết những chuyện này nên hắn chỉ có nói mấy câu, rằng Hổ Quân của Cao Ngọc Hổ có một loại vũ khí gọi là Đạn Bách Phá, đã làm bị thương một trăm lính tiên phong của hắn, sau đó một mình Cao Anh Anh tìm tới bàn điều kiện với hắn.
Cách nói như vậy chẳng đặc sắc chút nào, nghe mà Lâu Thất cứ liếc mắt, bám riết đòi hắn nói lại chi tiết hơn.
“Ta dạy chàng nên nói thế nào nhé, chàng nói là Cao Anh Anh đó trông thế nào thế nào, tìm đến nói những gì, cô ta lại ra những điều kiện nào, còn nữa, tại sao phải sai người đến tìm ta.”
Trầm Sát bị nàng bám riết nên đành kể lại theo ý nàng một cách bất lực.
“Cao Anh Anh đó mặc y phục nam, tóc dài buộc cao, mặt mày có khí khái anh hùng…”
“Chàng còn nói chàng không biết trông cô ta thế nào!” Lâu Thất lập tức nhéo một phát vào eo hắn: “Không biết cô ta trông thế nào, sao lại biết mặt mày người ta có khí khái anh hùng?”
Trầm Sát lập tức cứng họng, trong lòng có một loại kích động muốn tóm nàng qua đó đánh vào mông. Chính là nàng cứ đòi hắn nói như vậy, hắn không nhìn rõ tướng mạo của Cao Anh Anh, chỉ nghĩ người ta đã là nữ cải trang nam, nếu muốn miêu tả thì chỉ có thể dùng tính từ trung tính khí khái anh hùng như vậy thôi, vậy mà cũng có thể bắt bẻ nữa.
“Bổn Đế Quân…”
Lâu Thất ngắt lời hắn: “Được rồi, biết cũng không có gì hay, ý của ta chính là nói, nhìn thì nhìn thôi, có gì đáng giấu giếm, dù gì nếu ta thấy mỹ nam thì dĩ nhiên cũng muốn nhìn lâu một chút, đây là chuyện thường tình của con người…”
“Lâu Thất!”
Trầm Sát cắn răng, nàng nhìn thấy mỹ nam nào rồi? Lại còn nhìn lâu một chút?
“Thiên hạ này có ai đẹp trai hơn bổn Đế Quân nữa? Nếu nàng muốn nhìn thì chỉ có thể nhìn bổn Đế Quân thôi!”
“Hi hi.”
Lâu Thất vui không tả nổi. Đúng là chưa từng gặp ai da mặt dày như vậy, hắn rất đẹp trai, nhưng đại ca Lâu Hoan Thiên của nàng, lại còn cả Hách Liên Quyến cũng đều rất đẹp mà. Những lời này nàng không dám nói ra, người này mình đầy giấm chua, Lâu Hoan Thiên còn được, nếu nàng dám nói Hách Liên Quyết đẹp trai chưa biết chừng hắn thật sự dám kéo quần nàng xuống đánh vào mông ngay tại đó.
“Có gì đáng cười chứ? Lẽ nào không phải như vậy ư?”
Lâu Thất vội vàng dỗ dành hắn: “Vâng vâng vâng, trong mắt ta, trên thế gian này căn bản không có một nam nhân nào đẹp trai hơn chàng.” Ọe, lời này mà nàng cũng nói ra được, quả nhiên công phu nịnh bợ của nàng đã tăng lên rồi.
Trầm Sát lại thích nghe những lời này của nàng, sắc mặt có chút nguôi giận.
“Cao Anh Anh lấy ta để ra điều kiện với chàng à, cô ta muốn làm gì?”
“Ép bổn Đế Quân lập tức bái đường thành thân với cô ta, nếu không sẽ lấy mạng của nàng.”
Vừa nghe xong lời này, Lâu Thất đã không nhịn được mà cười nhạt: “Đúng thật là, nam nhân của bổn cô nương mà ai cũng muốn đến tranh giành.”
“Bổn Đế Quân chỉ lo Bách Phá Đạn đó uy lực quả thực là quá mạnh, sợ nàng thật sự bị thương…”
Lâu Thất ngắt lời hắn, nói với vẻ không đồng tình:“Loại bán thành phẩm đó mà cũng dám nói uy lực quá mạnh? Đế Quân, chúng ta có thể không đề cao chí khí của người khác không?”
Trầm Sát nghe lời này của nàng nói rất ngang tàng, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lâu Thất kéo khuỷu tay hắn, mặt mày đều nhuốm lên một vẻ tàn bạo: “Đi, chúng ta quay về, ta cải tạo Đạn Bách Phá đó một chút rồi sẽ theo chàng cùng đi đánh Tùng Sơn Hổ Quân!”
Dám nhân lúc nàng không có mặt mà bức hôn nam nhân của nàng, còn dám phái người đến giết nàng. Tùng Sơn Hổ Quân, bổn cô nương cho tất cả các ngươi trở thành cám Tùng Sơn Hổ!
…
Đám người Lâm Thịnh Uy cưỡi ngựa quay về, Trầm Sát và Lâu Thất mang theo Tử Vân Hồ cưỡi ưng đi trước.
Ưng Vệ đang đi lại sốt ruột trong doanh trướng, thỉnh thoảng ngóng lên bầu trời, khiến cho Thúc Trọng Châu an tọa trong doanh trướng có chút bực tức.
“Ngươi có thể không đi qua đi lại không?”
Một người lớn như vậy sẽ che tầm nhìn rất rộng, hắn đang nhìn ngọn núi vô danh đó nghĩ đối sách tiến đánh, bị Ưng Vệ đi tới đi lui như vậy thì đâu còn nhìn thấy gì.
“Trọng Châu công tử, ngài nói Đế Phi có xảy ra chuyện không?”
Nói đến cùng, Ưng Vệ vẫn rất lo lắng về Lâu Thất. Chủ tử tuy cưỡi ưng chạy tới, nhưng gặp phải vũ khí như vậy thì võ nghệ cao cường cũng chưa chắc hữu dụng.
Hắn cũng đúng là chưa từng thấy vũ khí ném ra có thể tự nổ như vậy, quả thực là quá đáng sợ rồi.
Thúc Trọng Châu và Trầm Sát là biểu huynh đệ, nhưng vì chưa xác nhận thật sự nên Trầm Sát không hạ chỉ tuyên bố và thừa nhận thân phận của hắn. Tuy nhiên họ cũng không thể xem Thúc Trọng Châu là một thành viên trong quân mà đối đãi tùy tiện được, vì vậy nên gọi hắn là Trọng Châu công tử.
Thúc Trọng Châu lắc đầu nói: “Đế Phi của các ngươi đó, ta cứ cảm thấy rất tà môn…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, Ưng Vệ bèn cắt ngang lời hắn một cách tức giận: “Ngươi mới tà môn đó!”
Cái từ tà môn này, nghe thế nào cũng không phải là một từ hay! Đế Phi của họ tuy có lúc quá đáng ghét khiến người khác tức giận, nhưng hắn lại không muốn nghe thấy có người nói xấu nàng nửa câu.
Thúc Trọng Châu nghẹn lời, thực ra hắn chỉ là muốn nói, bản lĩnh của nàng ta rất tà môn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện. Vì vậy hắn mới bình tĩnh như thế.
Huống hồ Trầm Sát đã chạy qua đó rồi.
Một chú chim bồ câu đưa thư bay tới, có binh sĩ tóm được nó, lấy xuống một ống giấy thư, bước nhanh tới đưa cho Ưng Vệ.
Ưng Vệ mở ra xem, là thư Nguyệt gửi tới.
“Cửu Tiêu Điện xảy ra chuyện rồi ư?”
“Trọng Châu công tử, nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà Cửu Tiêu Điện xảy ra chuyện rồi? Cửu Tiêu Điện có thể xảy ra chuyện gì!” Ưng Vệ lại trừng mắt tới: “Là Cửu Tiêu Điện có khách tới, tìm Đế Phi, nói là đại ca của Đế Phi…”
Đại ca?
Ơ, Đế Phi thật sự có đại ca à!
Ôi chao, ăn nói kiểu gì vậy chứ.
Nhưng đại ca của Đế Phi tìm tới rồi, Đế Quân và Đế Phi đều đi vắng.
Ánh mắt Thúc Trọng Châu lóe lên: “Đại ca của nàng ta?”
Ưng Vệ còn chưa kịp nói, trong doanh trướng đã không còn bóng dáng của Thúc Trọng Châu nữa. Hắn không nhịn được nói lầm bầm: “Lẽ nào đại ca của Lâu Thất có gì không đúng? Có cần nóng vội đi xem như vậy không?” Nhưng hắn cũng muốn bỏ bên này mà trở về xem thử!
…
Thành Phá Vực, Cửu Tiêu Điện, phòng tiếp khách Nhị Trùng Điện.
Tiểu Trù được Nguyệt Vệ phân tới hầu hạ vị khách quý từ xa đến, đi cùng với cô ấy còn có Nhị Linh.
Mấy thị nữ bên ngoài cửa phòng đều không nhịn được mà liếc vào bên trong.
Cửu Tiêu Điện sau khi có Đế Phi thì ôn hòa hơn trước đây nhiều, Đế Quân tuy vẫn vô cùng lạnh lùng nhưng về cơ bản thì không quản họ nữa, thỉnh thoảng được gọi vào Tam Trùng Điện hầu hạ cũng chỉ là hầu hạ Đế Phi mà thôi. Còn nếu không động vào giới hạn của Đế Phi thì nàng ấy đối với họ cũng rất nhã nhặn, vì vậy họ cũng sẽ không sống một cuộc sống nơm nớp lo sợ giống như trước đây.
Chỉ là Đế Quân tuy phong thái tuyệt sắc, nhưng họ lại không dám có chút nào vượt quá phép tắc, mà Ưng Vệ đại nhân và Nguyệt Vệ đại nhân tuy đối với họ có thể xem là vui vẻ hòa nhã, nhưng cũng rất ghét họ có loại suy nghĩ đó, khiến cho họ bình thường không dám nhìn lâu.
Hiện giờ có vị này đến, anh tuấn tao nhã, phong thái nhẹ nhàng, lại còn vượt trội hơn cả Ưng Vệ đại nhân và Nguyệt Vệ đại nhân, họ đâu thể còn nhịn được, chỉ hận không thể xông vào để hầu hạ bên mình.
Các thị nữ đều cực kỳ hâm mộ Tiểu Trù và Nhị Linh. Tiểu Trù còn đỡ, họ đều gọi là Trù cô nương, tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, nhưng Nhị Linh lại là người họ cực kỳ hâm mộ. Vốn dĩ Nhị Linh cũng giống như họ chỉ là một tiểu thị nữ của Nhị Trùng Điện, cũng cực ít có cơ hội có thể vào Tam Trùng Điện hầu hạ, nhưng từ khi Đế Phi vẫn còn là thị nữ thì cô ta đã theo nàng ấy, hiện giờ là nữ quan nội vụ bên cạnh Đế Phi rồi, có khách quý đến như vậy thì dĩ nhiên là do cô ta hầu hạ.
Thế nhưng họ lại không ngờ được lúc này trong lòng cô ta có chút phức tạp. Vừa nãy vị này nói là đại ca của Đế Phi? Hơn nữa vừa đến thì đã vội vàng nói muốn đưa Đế Phi đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô ta hi vọng Đế Phi sẽ không đi nữa mà sống cùng Đế Quân, hơn nữa hiện giờ cách ngày lập quốc cũng không còn xa.
Lập quốc thì phải phong hậu, nếu Đế Phi rời đi thì làm thế nào?
Vì vậy, cô ta lúc này đâu còn lòng dạ nào mà ngắm mỹ nam.
“Đế Quân Đế Phi hồi cung!”
Bên ngoài truyền đến giọng của cung nhân, Lâu Hoan Thiên đứng lên, hắn không thể chờ nổi một khắc, bước nhanh ra phía ngoài cửa phòng.
Lâu Thất và Trầm Sát vốn dĩ chạy về chuẩn bị một số thứ, sau đó còn phải đến quân doanh, không ngờ vừa về thì nghe nói Lâu Hoan Thiên đến rồi nên lập tức gác những việc đó lại, chạy đến phòng tiếp khách.
“Tiểu Thất!”
Lâu Hoan Thiên vừa nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ khiến hắn nhớ da diết đó thì lập tức nở ra một nụ cười vô cùng tao nhã, lại dùng khinh công lao về phía nàng, dang hai tay muốn ôm nàng thật chặt.
Mắt thấy sắp ôm được thì Lâu Thất đột nhiên bị người bên cạnh dùng một tay kéo qua, sà vào trong lòng hắn, khiến Lâu Hoan Thiên ôm hụt.
Lâu Hoan Thiên trừng mắt giận dữ nhìn Trầm Sát: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Làm gì? Có kẻ háo sắc muốn vô lễ với ái phi của bổn Đế Quân, ngươi nói bổn Đế Quân làm gì?”
“Đó là tiểu muội của ta!”
“Vậy thì đã sao?” Trầm Sát nhướn mày.
Lâu Hoan Thiên lúc đó bắt đầu xắn tay áo: “Không thể nói chuyện được, nào đánh một trận đi!” Dựa vào cái gì mà tiểu muội hắn đã tìm bao nhiêu năm như vậy lại không thể ôm thì sao được chứ! Từ lần trước chia tay đến nay, ban đêm hắn chỉ ngủ hai canh giờ, đi ngày đi đêm chạy về nhà họ Lâu rồi lại chạy đến Phá Vực, nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ gặp được Tiểu Thất sẽ có thể ôm nàng thì hắn đã sớm mệt chết rồi. Hiện giờ Trầm Sát lại không để hắn ôm!
Đâu có thể được.
“Ngươi không phải đối thủ của bổn Đế Quân, chắc chắn muốn tự chuốc khổ à?”
“Khẩu khí cũng lớn đó!”
“Bổn Đế Quân trước giờ vẫn khiêm nhường.”
“Phụt! Ngươi đây mà gọi là khiêm nhường à!”
Lâu Thất ôm trán: “Hay là hai người cứ cãi nhau trước, ta về tắm rửa một chút, ăn chén chè rồi đến nhé?”
Lâu Thất kéo Trầm Sát sang một bên, trừng mắt hỏi hắn chuyện năm mươi tinh binh đó tưởng nàng ngốc à, vô duyên vô cớ sao lại có năm mươi tinh binh mang theo trái phá đến giết nàng? Hơn nữa hắn còn vội vàng chạy đến. Dùng đuôi tóc mà nghĩ cũng biết ở chỗ hắn đã gặp phải ai và xảy ra việc gì.
“Tùng Sơn Hổ Quân, là cái bẫy mà đại soái Cao Ngọc Hổ và con gái ông ta bày ra…”
Trầm Sát vừa nói được nửa câu này thì Lâu Thất đã nhướn mày, nhìn hắn cười nhạt: “Chờ đã, để ta đoán thử, Đế Quân chàng lại trêu ong dụ bướm rồi chứ gì? Nói xem, con gái của Cao Ngọc Hổ tên gì, trông có xinh đẹp không, thân hình có quyến rũ không?”
Nói đến câu cuối, nàng đã sáp đến gần hắn, ánh mắt sáng rực.
Trầm Sát tỉnh bơ như không, hờ hững nói: “Nữ tử đó nghe nói tên là Cao Anh Anh gì đó, trông thế nào thì bổn Đế Quân không biết, nhưng theo bổn Đế Quân đoán thì Diêm Vương Gia sẽ thích nàng ta.”
Câu này nói tuy giọng điệu hờ hững nhưng trong lời nói lại tràn đầy sát ý.
Lâu Thất lập tức đã bị sự tàn nhẫn của hắn lấy lòng: “Chàng nói rõ ràng cho ta nghe đi?”
Trầm Sát đâu phải là loại người có thể nói chi tiết những chuyện này nên hắn chỉ có nói mấy câu, rằng Hổ Quân của Cao Ngọc Hổ có một loại vũ khí gọi là Đạn Bách Phá, đã làm bị thương một trăm lính tiên phong của hắn, sau đó một mình Cao Anh Anh tìm tới bàn điều kiện với hắn.
Cách nói như vậy chẳng đặc sắc chút nào, nghe mà Lâu Thất cứ liếc mắt, bám riết đòi hắn nói lại chi tiết hơn.
“Ta dạy chàng nên nói thế nào nhé, chàng nói là Cao Anh Anh đó trông thế nào thế nào, tìm đến nói những gì, cô ta lại ra những điều kiện nào, còn nữa, tại sao phải sai người đến tìm ta.”
Trầm Sát bị nàng bám riết nên đành kể lại theo ý nàng một cách bất lực.
“Cao Anh Anh đó mặc y phục nam, tóc dài buộc cao, mặt mày có khí khái anh hùng…”
“Chàng còn nói chàng không biết trông cô ta thế nào!” Lâu Thất lập tức nhéo một phát vào eo hắn: “Không biết cô ta trông thế nào, sao lại biết mặt mày người ta có khí khái anh hùng?”
Trầm Sát lập tức cứng họng, trong lòng có một loại kích động muốn tóm nàng qua đó đánh vào mông. Chính là nàng cứ đòi hắn nói như vậy, hắn không nhìn rõ tướng mạo của Cao Anh Anh, chỉ nghĩ người ta đã là nữ cải trang nam, nếu muốn miêu tả thì chỉ có thể dùng tính từ trung tính khí khái anh hùng như vậy thôi, vậy mà cũng có thể bắt bẻ nữa.
“Bổn Đế Quân…”
Lâu Thất ngắt lời hắn: “Được rồi, biết cũng không có gì hay, ý của ta chính là nói, nhìn thì nhìn thôi, có gì đáng giấu giếm, dù gì nếu ta thấy mỹ nam thì dĩ nhiên cũng muốn nhìn lâu một chút, đây là chuyện thường tình của con người…”
“Lâu Thất!”
Trầm Sát cắn răng, nàng nhìn thấy mỹ nam nào rồi? Lại còn nhìn lâu một chút?
“Thiên hạ này có ai đẹp trai hơn bổn Đế Quân nữa? Nếu nàng muốn nhìn thì chỉ có thể nhìn bổn Đế Quân thôi!”
“Hi hi.”
Lâu Thất vui không tả nổi. Đúng là chưa từng gặp ai da mặt dày như vậy, hắn rất đẹp trai, nhưng đại ca Lâu Hoan Thiên của nàng, lại còn cả Hách Liên Quyến cũng đều rất đẹp mà. Những lời này nàng không dám nói ra, người này mình đầy giấm chua, Lâu Hoan Thiên còn được, nếu nàng dám nói Hách Liên Quyết đẹp trai chưa biết chừng hắn thật sự dám kéo quần nàng xuống đánh vào mông ngay tại đó.
“Có gì đáng cười chứ? Lẽ nào không phải như vậy ư?”
Lâu Thất vội vàng dỗ dành hắn: “Vâng vâng vâng, trong mắt ta, trên thế gian này căn bản không có một nam nhân nào đẹp trai hơn chàng.” Ọe, lời này mà nàng cũng nói ra được, quả nhiên công phu nịnh bợ của nàng đã tăng lên rồi.
Trầm Sát lại thích nghe những lời này của nàng, sắc mặt có chút nguôi giận.
“Cao Anh Anh lấy ta để ra điều kiện với chàng à, cô ta muốn làm gì?”
“Ép bổn Đế Quân lập tức bái đường thành thân với cô ta, nếu không sẽ lấy mạng của nàng.”
Vừa nghe xong lời này, Lâu Thất đã không nhịn được mà cười nhạt: “Đúng thật là, nam nhân của bổn cô nương mà ai cũng muốn đến tranh giành.”
“Bổn Đế Quân chỉ lo Bách Phá Đạn đó uy lực quả thực là quá mạnh, sợ nàng thật sự bị thương…”
Lâu Thất ngắt lời hắn, nói với vẻ không đồng tình:“Loại bán thành phẩm đó mà cũng dám nói uy lực quá mạnh? Đế Quân, chúng ta có thể không đề cao chí khí của người khác không?”
Trầm Sát nghe lời này của nàng nói rất ngang tàng, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lâu Thất kéo khuỷu tay hắn, mặt mày đều nhuốm lên một vẻ tàn bạo: “Đi, chúng ta quay về, ta cải tạo Đạn Bách Phá đó một chút rồi sẽ theo chàng cùng đi đánh Tùng Sơn Hổ Quân!”
Dám nhân lúc nàng không có mặt mà bức hôn nam nhân của nàng, còn dám phái người đến giết nàng. Tùng Sơn Hổ Quân, bổn cô nương cho tất cả các ngươi trở thành cám Tùng Sơn Hổ!
…
Đám người Lâm Thịnh Uy cưỡi ngựa quay về, Trầm Sát và Lâu Thất mang theo Tử Vân Hồ cưỡi ưng đi trước.
Ưng Vệ đang đi lại sốt ruột trong doanh trướng, thỉnh thoảng ngóng lên bầu trời, khiến cho Thúc Trọng Châu an tọa trong doanh trướng có chút bực tức.
“Ngươi có thể không đi qua đi lại không?”
Một người lớn như vậy sẽ che tầm nhìn rất rộng, hắn đang nhìn ngọn núi vô danh đó nghĩ đối sách tiến đánh, bị Ưng Vệ đi tới đi lui như vậy thì đâu còn nhìn thấy gì.
“Trọng Châu công tử, ngài nói Đế Phi có xảy ra chuyện không?”
Nói đến cùng, Ưng Vệ vẫn rất lo lắng về Lâu Thất. Chủ tử tuy cưỡi ưng chạy tới, nhưng gặp phải vũ khí như vậy thì võ nghệ cao cường cũng chưa chắc hữu dụng.
Hắn cũng đúng là chưa từng thấy vũ khí ném ra có thể tự nổ như vậy, quả thực là quá đáng sợ rồi.
Thúc Trọng Châu và Trầm Sát là biểu huynh đệ, nhưng vì chưa xác nhận thật sự nên Trầm Sát không hạ chỉ tuyên bố và thừa nhận thân phận của hắn. Tuy nhiên họ cũng không thể xem Thúc Trọng Châu là một thành viên trong quân mà đối đãi tùy tiện được, vì vậy nên gọi hắn là Trọng Châu công tử.
Thúc Trọng Châu lắc đầu nói: “Đế Phi của các ngươi đó, ta cứ cảm thấy rất tà môn…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, Ưng Vệ bèn cắt ngang lời hắn một cách tức giận: “Ngươi mới tà môn đó!”
Cái từ tà môn này, nghe thế nào cũng không phải là một từ hay! Đế Phi của họ tuy có lúc quá đáng ghét khiến người khác tức giận, nhưng hắn lại không muốn nghe thấy có người nói xấu nàng nửa câu.
Thúc Trọng Châu nghẹn lời, thực ra hắn chỉ là muốn nói, bản lĩnh của nàng ta rất tà môn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện. Vì vậy hắn mới bình tĩnh như thế.
Huống hồ Trầm Sát đã chạy qua đó rồi.
Một chú chim bồ câu đưa thư bay tới, có binh sĩ tóm được nó, lấy xuống một ống giấy thư, bước nhanh tới đưa cho Ưng Vệ.
Ưng Vệ mở ra xem, là thư Nguyệt gửi tới.
“Cửu Tiêu Điện xảy ra chuyện rồi ư?”
“Trọng Châu công tử, nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì mà Cửu Tiêu Điện xảy ra chuyện rồi? Cửu Tiêu Điện có thể xảy ra chuyện gì!” Ưng Vệ lại trừng mắt tới: “Là Cửu Tiêu Điện có khách tới, tìm Đế Phi, nói là đại ca của Đế Phi…”
Đại ca?
Ơ, Đế Phi thật sự có đại ca à!
Ôi chao, ăn nói kiểu gì vậy chứ.
Nhưng đại ca của Đế Phi tìm tới rồi, Đế Quân và Đế Phi đều đi vắng.
Ánh mắt Thúc Trọng Châu lóe lên: “Đại ca của nàng ta?”
Ưng Vệ còn chưa kịp nói, trong doanh trướng đã không còn bóng dáng của Thúc Trọng Châu nữa. Hắn không nhịn được nói lầm bầm: “Lẽ nào đại ca của Lâu Thất có gì không đúng? Có cần nóng vội đi xem như vậy không?” Nhưng hắn cũng muốn bỏ bên này mà trở về xem thử!
…
Thành Phá Vực, Cửu Tiêu Điện, phòng tiếp khách Nhị Trùng Điện.
Tiểu Trù được Nguyệt Vệ phân tới hầu hạ vị khách quý từ xa đến, đi cùng với cô ấy còn có Nhị Linh.
Mấy thị nữ bên ngoài cửa phòng đều không nhịn được mà liếc vào bên trong.
Cửu Tiêu Điện sau khi có Đế Phi thì ôn hòa hơn trước đây nhiều, Đế Quân tuy vẫn vô cùng lạnh lùng nhưng về cơ bản thì không quản họ nữa, thỉnh thoảng được gọi vào Tam Trùng Điện hầu hạ cũng chỉ là hầu hạ Đế Phi mà thôi. Còn nếu không động vào giới hạn của Đế Phi thì nàng ấy đối với họ cũng rất nhã nhặn, vì vậy họ cũng sẽ không sống một cuộc sống nơm nớp lo sợ giống như trước đây.
Chỉ là Đế Quân tuy phong thái tuyệt sắc, nhưng họ lại không dám có chút nào vượt quá phép tắc, mà Ưng Vệ đại nhân và Nguyệt Vệ đại nhân tuy đối với họ có thể xem là vui vẻ hòa nhã, nhưng cũng rất ghét họ có loại suy nghĩ đó, khiến cho họ bình thường không dám nhìn lâu.
Hiện giờ có vị này đến, anh tuấn tao nhã, phong thái nhẹ nhàng, lại còn vượt trội hơn cả Ưng Vệ đại nhân và Nguyệt Vệ đại nhân, họ đâu thể còn nhịn được, chỉ hận không thể xông vào để hầu hạ bên mình.
Các thị nữ đều cực kỳ hâm mộ Tiểu Trù và Nhị Linh. Tiểu Trù còn đỡ, họ đều gọi là Trù cô nương, tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, nhưng Nhị Linh lại là người họ cực kỳ hâm mộ. Vốn dĩ Nhị Linh cũng giống như họ chỉ là một tiểu thị nữ của Nhị Trùng Điện, cũng cực ít có cơ hội có thể vào Tam Trùng Điện hầu hạ, nhưng từ khi Đế Phi vẫn còn là thị nữ thì cô ta đã theo nàng ấy, hiện giờ là nữ quan nội vụ bên cạnh Đế Phi rồi, có khách quý đến như vậy thì dĩ nhiên là do cô ta hầu hạ.
Thế nhưng họ lại không ngờ được lúc này trong lòng cô ta có chút phức tạp. Vừa nãy vị này nói là đại ca của Đế Phi? Hơn nữa vừa đến thì đã vội vàng nói muốn đưa Đế Phi đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô ta hi vọng Đế Phi sẽ không đi nữa mà sống cùng Đế Quân, hơn nữa hiện giờ cách ngày lập quốc cũng không còn xa.
Lập quốc thì phải phong hậu, nếu Đế Phi rời đi thì làm thế nào?
Vì vậy, cô ta lúc này đâu còn lòng dạ nào mà ngắm mỹ nam.
“Đế Quân Đế Phi hồi cung!”
Bên ngoài truyền đến giọng của cung nhân, Lâu Hoan Thiên đứng lên, hắn không thể chờ nổi một khắc, bước nhanh ra phía ngoài cửa phòng.
Lâu Thất và Trầm Sát vốn dĩ chạy về chuẩn bị một số thứ, sau đó còn phải đến quân doanh, không ngờ vừa về thì nghe nói Lâu Hoan Thiên đến rồi nên lập tức gác những việc đó lại, chạy đến phòng tiếp khách.
“Tiểu Thất!”
Lâu Hoan Thiên vừa nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ khiến hắn nhớ da diết đó thì lập tức nở ra một nụ cười vô cùng tao nhã, lại dùng khinh công lao về phía nàng, dang hai tay muốn ôm nàng thật chặt.
Mắt thấy sắp ôm được thì Lâu Thất đột nhiên bị người bên cạnh dùng một tay kéo qua, sà vào trong lòng hắn, khiến Lâu Hoan Thiên ôm hụt.
Lâu Hoan Thiên trừng mắt giận dữ nhìn Trầm Sát: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Làm gì? Có kẻ háo sắc muốn vô lễ với ái phi của bổn Đế Quân, ngươi nói bổn Đế Quân làm gì?”
“Đó là tiểu muội của ta!”
“Vậy thì đã sao?” Trầm Sát nhướn mày.
Lâu Hoan Thiên lúc đó bắt đầu xắn tay áo: “Không thể nói chuyện được, nào đánh một trận đi!” Dựa vào cái gì mà tiểu muội hắn đã tìm bao nhiêu năm như vậy lại không thể ôm thì sao được chứ! Từ lần trước chia tay đến nay, ban đêm hắn chỉ ngủ hai canh giờ, đi ngày đi đêm chạy về nhà họ Lâu rồi lại chạy đến Phá Vực, nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ gặp được Tiểu Thất sẽ có thể ôm nàng thì hắn đã sớm mệt chết rồi. Hiện giờ Trầm Sát lại không để hắn ôm!
Đâu có thể được.
“Ngươi không phải đối thủ của bổn Đế Quân, chắc chắn muốn tự chuốc khổ à?”
“Khẩu khí cũng lớn đó!”
“Bổn Đế Quân trước giờ vẫn khiêm nhường.”
“Phụt! Ngươi đây mà gọi là khiêm nhường à!”
Lâu Thất ôm trán: “Hay là hai người cứ cãi nhau trước, ta về tắm rửa một chút, ăn chén chè rồi đến nhé?”
Bình luận facebook