Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-473
Chương 473
Lúc đó, Trầm Sát đã kể với nàng về câu chuyện trước kia của hắn và Tố Lưu Vân, thực ra cũng chẳng phải trước kia gì cả, nếu kể về ngọn nguồn, hoặc là thời gian qua lại, thì thời gian qua lại của hắn với Nạp Lan Họa Tâm nói không chừng còn lâu hơn nhiều so với Tố Lưu Vân, đó cũng là nguyên do vì sao lúc đó Ưng và Nguyệt đều nhận định ngôi vị Đế Hậu sẽ là cuộc tranh giành giữa Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân, nhưng càng xem trọng hơn về Nạp Lan Họa Tâm.
Vào lúc chạm mặt với Tố Lưu Vân ở thành Nặc Lạp của Bắc Thương, trừ lúc mở đầu Trầm Sát còn có một ít lòng bao dung đối với cô ta, nhưng đến sau cùng vẫn nói với cô rằng, ngươi là cái thứ gì đại loại những câu nói như thế, nàng không tin giữa cô ta và Trầm Sát có chuyện gì với nhau.
Trong lòng của hắn có một chút bí mật, cũng không đơn thuần chỉ vì Tố Lưu Vân, nhưng có thể Tố Lưu Vân chỉ là một nhân tố nho nhỏ trong đó.
Hỏa ngập ngừng một lát, nói tiếp: “Nếu Đế Phi có vấn đề gì, thì xin hỏi trực tiếp chủ tử.”
Lâu Thất đột nhiên trở nên buồn chán, phủi phủi tay nói: “Thôi bỏ đi, ta không có chuyện gì muốn hỏi cả, Hỏa đi làm việc của ngươi đi.”
Nàng không phải không tin tưởng Trầm Sát, chỉ e rằng lối suy nghĩ của hai người chênh lệch nhau, quan niệm có chút khác nhau, có thể hắn nghĩ rằng có những việc không cần nói cho nàng biết, nhưng lại không ngờ rằng nàng không thích như vậy.
Chỉ thấy bộ dạng của Hỏa nửa muốn nói nửa không muốn nói, nàng đột nhiên không muốn hỏi tiếp nữa.
Hỏa lui ra khỏi cái đình, Lâu Thất lại gọi hắn lần nữa: “Thọ thần của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, có mời Trầm Vân Sơn không?”
“Mời chứ, Trầm Vân Sơn và Mộng Bích Sơn, có thể đều nhận được thiệp mời.”
Lâu Thất gật gật đầu.
Nếu đã như vậy, khi đó đến Vấn Thiên Sơn không biết sẽ náo nhiệt ra sao, chỉ đơn giản mối thù của nàng với Tam trưởng lão, còn có Nạp Lan Họa Tâm, đó chắc chắn là không chết không thôi với nàng, lúc đó thêm Tố Lưu Tâm, ơ, Cảnh Dao của Mộng Bích Sơn nói không chừng cũng sẽ đến…
Lâu Thất cảm nhận sâu sắc chuyến tuần du đến Vấn Thiên Sơn lần này chắc quậy um trời quá.
“Đế Phi đang suy nghĩ gì vậy?” Tiểu Trù thấy sắc mặt của nàng đang xoắn xuýt, nhịn không được bèn hỏi.
“Ta đang nghĩ là, ta cần phải làm mới một chiếc đai thắt lưng mới được.” Lâu Thất phun ra một câu, khiến Tiểu Trù và Nhị Linh nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt, hai người bọn họ đều cảm thấy vô duyên vô cớ.
Thắt lưng?
Thắt lưng của nàng đã rất huyền diệu rồi, bây giờ còn làm thêm để làm gì vậy?
Lâu Thất nói làm liền bắt tay vào làm, và còn, không chỉ là thắt lưng, nàng còn rất nhiều đồ vật cần phải làm, thuốc tắm còn chưa làm xong kìa, võ công của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn ngay cả Trầm Sát trước kia cũng phải dè chừng, tuy công lực của Trầm Sát hiện giờ tăng cao không chắc sẽ thua lão ta, nhưng từ nhỏ nàng có một thói quen là không giao phó sự an nguy của mình trong tay người khác, cho dù người đó là Trầm Sát đi chăng nữa.
Nàng không phải là con nít, không thể lúc nào cũng vắt trên đai lưng của Trầm Sát theo suốt chứ?
Vả lại, nàng có linh cảm, lần này Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân sẽ động tay.
“Nhị Linh, mấy ngày nay ta phải đến dược điện bế quan, không ai được phép làm phiền ta.” Nàng nghĩ đến đây liền nhảy cẫng lên, gọi Tiểu Trù theo.
Nhị Linh gấp gáp: “Vậy khi Đế Quân về hỏi Đế Phi đâu thì phải làm sao?”
“Trực tiếp nói với hắn là ta bế quan được rồi, không gặp ai cả, bao gồm cả hắn.” Lâu Thất không thèm quay đầu, gọi Tiểu Trù mang theo đồ đạc bèn tiến thẳng về dược điện.
Lần này đồ đạc của nàng mang theo càng nhiều hơn, cần phải chuẩn bị kĩ càng mới được, có sự giúp đỡ của thần y chắc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thần y cũng rất hoan nghênh Lâu Thất đến chỗ của lão bế quan, tuy lão dạy Lâu Thất không ít điều, nhưng những thứ lão học được ở Lâu Thất còn nhiều hơn thế cơ.
Bởi vì dược điện có nhiều dược liệu trân quý, và là chỗ chứa dược dẫn của Trầm Sát, các loại dược dẫn đó đều được đem về hết sức gian nan cực khổ, cho nên vô cùng quý báu.
Vì thế, dược điện là nơi hiện tại được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong Cửu Tiêu Điện, Lâu Thất vừa đến đã thay đổi trận pháp, và kéo Linh Đội qua đây, cho bọn họ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ mấy hôm nay, và trận pháp này có thêm chú trận, người của dược điện chỉ có thể ra mà không thể vào, cho nên khi Trầm Sát vội vã trở về Cửu Tiêu Điện đã cho ăn ngay một bát chè bế môn to đùng.
Tam Trùng Điện không có Lâu Thất, Tiểu Trù và Nhị Linh cũng không có ở đây, trống rỗng, lạnh lẽo. Hồi trước cũng như vậy, hắn chưa từng cảm thấy có chỗ nào không đúng, không có gì là không quen, nhưng bây giờ thì không giống rồi.
Bây giờ hắn cảm thấy cực kì khó chịu.
Kiếm người hỏi mới biết Lâu Thất đã đến dược điện, và còn tuyên bố bế quan, không ai được phép làm phiền, đương nhiên bao gồm cả hắn.
Sắc mặt của Đế Quân đại nhân đen như mực ống, đương nhiên không tin tà, phi bước gió phóng thẳng vào dược điện.
Sau đó…
Hắn bị nhốt trong trận pháp suýt chút nữa không thoát ra được.
Đương nhiên, không phải vì võ công của hắn không đủ cao, mà hắn biết kẻ bố trận này là Linh Đội, là thuộc hạ của Lâu Thất, nếu hắn dám làm tổn thương bọn họ hoặc giết bọn họ, đoán chắc khi Lâu Thất trở ra sẽ chơi khô máu với hắn.
Cho nên Đế Quân đại nhân chỉ có thể nghiến răng nghiến lưỡi đi ra, sau đó nhờ người gửi lời một cách đàng hoàng nghiêm túc.
Và có lời đồn rằng, cái kẻ đưa tin, Trầm Sát cũng thấy ngứa mắt lắm, bởi vì không phải là thuộc hạ của hắn, mà là Long Ngôn, Lâu Hoan Thiên ở lại làm ám vệ, hắn chỉ nghe lời sai bảo của Lâu Thất, vốn dĩ chả nghe lời của kẻ nào khác ở Cửu Tiêu Điện, bao gồm cả hắn.
Nếu là Trần Thập và Lâu Tín, nói không chừng sẽ truyền lời tốt giúp hắn, giọng điệu tốt chút để kiếm chát được gì đó cho hắn, nhưng Long Ngôn thì không bao giờ, chỉ truyền đạt lời nói một cách cứng nhắc.
Trầm Sát tức tối trở về Tam Trùng Điện hủy diệt cả một cái đình.
“Chủ tử, sau khi Đế Phi trở về đã triệu hồi thuộc hạ hỏi vài lời.” Hỏa thấy hắn thật tình đang giận dữ không nghe lọt tai được chuyện gì, chỉ có thể căng cứng da đầu chủ động tiến lên phía trước.
“Hỏi chuyện gì?”
Hỏa bèn kể lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi kia với Lâu Thất, sau đó nói: “Sao chủ tử không nói với Đế Phi, câu chuyện của năm xưa?”
Trầm Sát trầm mặc một hồi, sắc mặt không được tốt, “Tuy chuyện đó không phải do chính miệng bổn Đế Quân đáp ứng, nhưng dù sao thì cũng tồn tại một sự việc như vậy, bổn Đế Quân… chẳng qua sợ Thất Thất suy nghĩ nhiều thôi.”
Đã để ý nàng đến mức độ này rồi sao? Hỏa có chút ngạc nhiên.
“Chỉ là tình hình hiện giờ, không nói cũng không được. Nha đầu Thất Thất…” Trầm Sát có chút bất lực, “Lực quan sát thật là không ai sánh bằng.”
Hắn còn chưa rõ mình bộc lộ từ chỗ nào, mà khiến nàng nổi cơn hoài nghi rồi.
Sau này chắc chắn hắn không thể giấu giếm chuyện gì với nàng rồi.
“Vậy hay là chủ tử nhờ Long Ngôn truyền lời vào trong kia, giải thích rõ ràng với Đế Phi vụ việc đó.” Hỏa nói.
Trầm Sát lắc đầu: “Đợi nàng trở ra bổn Đế Quân giải thích là được rồi.”
Hỏa cũng không có cách, chỉ có thể lui xuống.
Đợi buổi tối hắn và Ưng, Nguyệt mấy người cùng uống rượu ăn mừng Phá Vực được thống nhất và kể về chuyện này, Ưng có vài phần say xỉn bèn nhịn không được bộc lộ: “Đế Phi thật biết nhõng nhẽo, thật không biết sao chủ tử có thể bao dung nổi nàng ta.”
“Ngươi đừng có nói xằng bậy.” Nguyệt liếc hắn một phen.
Ưng đáp: “Ta đâu có nói sai, Đế Phi hồi đó luôn cãi nhau với ta, nói gì cũng cãi lời được, thật chất ra là tính cách trẻ con, chưa có trưởng thành.”
Hỏa không biết hồi đó bọn họ đối xử với nhau ra sao, nghe hắn nói vậy bèn có chút kinh ngạc, bởi vì tuy Ưng đang nói việc sai của Lâu Thất, nhưng sao hắn nghe có cảm giác kì lạ, giọng điệu của về sau của Ưng giống như… không đúng lắm?
Chuyện kể rằng, bọn chúng thân là thuộc hạ, sao có thể nói sau lưng Đế Phi vậy chứ?
Hắn nhìn sang Nguyệt, Nguyệt lắc đầu bất lực. Thật ra hắn biết trong lòng Ưng có chút khó chịu, cho nên khi nhắc đến Đế Phi, luôn nói về những việc xấu xí, thật ra… chê trách, mới là để ý đó.
Lúc này, A Mộc đoan rượu qua và nói: “Bộ dạng của Đế Quân như vậy mới là yêu thích Đế Phi cơ, thích một người chẳng phải người đó có nhõng nhẽo bày trò cũng cảm thấy dễ thương sao?”
Ưng cười phun ra tiếng, đi qua đó bá vai của nàng ta, cười ha hả: “A Mộc, tiểu tử ngươi thật giống đàn bà, còn bày đặt nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cơ?”
A Mộc bản năng định thoát ra, nàng luôn giả dạng nam nhân, nhưng không ai biết được nàng là thân nữ tử, bởi vì nàng cảm thấy bộ dạng như vậy mới có thể ở bên cạnh Hỏa đại ca suốt, nhưng hiện giờ cũng có lúc bất tiện…
Ánh mắt của nàng quét qua sắc mặt của Hỏa có chút đơ cứng, động tác vốn dĩ định thoát ra bỗng dưng sững lại.
Trông nàng như vậy, Hỏa đại ca sẽ ghen không?
Mau qua đây kéo nàng ra đi, mau kéo nàng ra đi, tốt nhất kéo nàng vào trong lòng của hắn!
Trái tim của A Mộc đang gào thét, nhưng điều khiến nàng thất vọng và buồn chán đó là, Hỏa cụp mắt xuống, cầm ly rượu nốc cạn, không có nhìn sang bên đây nữa.
Nàng thoát khỏi Ưng, quay đầu chạy ra ngoài.
Nguyệt nhìn Hỏa lạnh nhạt, cầm ly rượu cạn ly với hắn ta, “Còn nghĩ không thông sao?”
“Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào.” Hỏa lại nốc tiếp một ly.
…
Phá Vực được thống nhất.
Hoang nguyên Phá Vực, bây giờ toàn bộ thuộc về Trầm Sát.
Tin tức này loan truyền ra ngoài, toàn thành Phá Vực xôn xao nhốn nháo.
Ở thành Phá Vực hồi đó bọn họ cũng đã an cư lạc nghiệp, nhưng mà, ra khỏi thành Phá Vực thì không biết còn an toàn hay không, rất có thể gặp một vài thế lực, bị chém một nhát. Cho nên trước kia bá tánh đi ra khỏi thành Phá Vực rất ít, bọn họ luôn ở miết trong thành Phá Vực, chẳng đi đâu cả.
Như vậy thì, ít nhiều cũng cho người ta cảm giác như ngồi tù, và những kẻ nhát gan đều lo lắng những thế lực đó khi nào đoàn kết lại tấn công thành Phá Vực.
Bây giờ thì tốt rồi, Phá Vực được thống nhất!
Phá Vực thống nhất, tức là phải kiến quốc, bọn họ là những người vốn dĩ chẳng có thân phận gì, sau này cũng sẽ có quốc gia của riêng mình, nơi mà bọn họ đang ở sẽ phát triển càng ngày càng tốt, có thể yên tâm ở lại mảnh đất này an cư lạc nghiệp, gầy dựng một phần gia nghiệp cho con cháu đời sau.
Tiếp theo đó, chiếu thư kiến quốc được ban xuống.
Mùa thu năm nay của Phá Vực, Đế Quân thống nhất hoang nguyên, Đại Thịnh vương triều được kiến lập.
Đầu tháng tám, Đế Quân đăng cơ, Phá Vực đổi tên là Đại Thịnh, không còn tên gọi là hoang nguyên Phá Vực nữa.
Đồng thời, mười tòa thành trì cùng lúc kiến tạo, cộng với thành Tùng Sơn, Thất Thành, nơi nào cũng náo nhiệt cực kì.
Bá tánh Đại Thịnh đang trong thời kì đoàn kết nhất, là vào giây phút này.
Thành Phá Vực được đổi tên thành thành Thịnh An, đặt làm hoàng đô, quan lộ ngoài thành được xây dựng mở rộng vô cùng, liên thông với mười hai thành trì còn lại.
Đế Quân hạ chỉ, mùng tám tháng mười cử hành phong hậu đại điển, lúc đó Đế Quân sẽ ngồi cung liên của hoàng thất du ngoạn một tuần tiếp nhận sự tham bái của bá tánh.
Trong khi Đại Thịnh ăn mừng trên dưới toàn quốc, Đế Quân của bọn họ và hoàng hậu nương nương tương lai dắt theo mấy người và một con tiểu hồ ly, cưỡi con Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, đi về hướng thánh địa trong mắt của thế nhân đại lục tứ phương là Vấn Thiên Sơn.
Lúc đó, Trầm Sát đã kể với nàng về câu chuyện trước kia của hắn và Tố Lưu Vân, thực ra cũng chẳng phải trước kia gì cả, nếu kể về ngọn nguồn, hoặc là thời gian qua lại, thì thời gian qua lại của hắn với Nạp Lan Họa Tâm nói không chừng còn lâu hơn nhiều so với Tố Lưu Vân, đó cũng là nguyên do vì sao lúc đó Ưng và Nguyệt đều nhận định ngôi vị Đế Hậu sẽ là cuộc tranh giành giữa Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân, nhưng càng xem trọng hơn về Nạp Lan Họa Tâm.
Vào lúc chạm mặt với Tố Lưu Vân ở thành Nặc Lạp của Bắc Thương, trừ lúc mở đầu Trầm Sát còn có một ít lòng bao dung đối với cô ta, nhưng đến sau cùng vẫn nói với cô rằng, ngươi là cái thứ gì đại loại những câu nói như thế, nàng không tin giữa cô ta và Trầm Sát có chuyện gì với nhau.
Trong lòng của hắn có một chút bí mật, cũng không đơn thuần chỉ vì Tố Lưu Vân, nhưng có thể Tố Lưu Vân chỉ là một nhân tố nho nhỏ trong đó.
Hỏa ngập ngừng một lát, nói tiếp: “Nếu Đế Phi có vấn đề gì, thì xin hỏi trực tiếp chủ tử.”
Lâu Thất đột nhiên trở nên buồn chán, phủi phủi tay nói: “Thôi bỏ đi, ta không có chuyện gì muốn hỏi cả, Hỏa đi làm việc của ngươi đi.”
Nàng không phải không tin tưởng Trầm Sát, chỉ e rằng lối suy nghĩ của hai người chênh lệch nhau, quan niệm có chút khác nhau, có thể hắn nghĩ rằng có những việc không cần nói cho nàng biết, nhưng lại không ngờ rằng nàng không thích như vậy.
Chỉ thấy bộ dạng của Hỏa nửa muốn nói nửa không muốn nói, nàng đột nhiên không muốn hỏi tiếp nữa.
Hỏa lui ra khỏi cái đình, Lâu Thất lại gọi hắn lần nữa: “Thọ thần của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, có mời Trầm Vân Sơn không?”
“Mời chứ, Trầm Vân Sơn và Mộng Bích Sơn, có thể đều nhận được thiệp mời.”
Lâu Thất gật gật đầu.
Nếu đã như vậy, khi đó đến Vấn Thiên Sơn không biết sẽ náo nhiệt ra sao, chỉ đơn giản mối thù của nàng với Tam trưởng lão, còn có Nạp Lan Họa Tâm, đó chắc chắn là không chết không thôi với nàng, lúc đó thêm Tố Lưu Tâm, ơ, Cảnh Dao của Mộng Bích Sơn nói không chừng cũng sẽ đến…
Lâu Thất cảm nhận sâu sắc chuyến tuần du đến Vấn Thiên Sơn lần này chắc quậy um trời quá.
“Đế Phi đang suy nghĩ gì vậy?” Tiểu Trù thấy sắc mặt của nàng đang xoắn xuýt, nhịn không được bèn hỏi.
“Ta đang nghĩ là, ta cần phải làm mới một chiếc đai thắt lưng mới được.” Lâu Thất phun ra một câu, khiến Tiểu Trù và Nhị Linh nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt, hai người bọn họ đều cảm thấy vô duyên vô cớ.
Thắt lưng?
Thắt lưng của nàng đã rất huyền diệu rồi, bây giờ còn làm thêm để làm gì vậy?
Lâu Thất nói làm liền bắt tay vào làm, và còn, không chỉ là thắt lưng, nàng còn rất nhiều đồ vật cần phải làm, thuốc tắm còn chưa làm xong kìa, võ công của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn ngay cả Trầm Sát trước kia cũng phải dè chừng, tuy công lực của Trầm Sát hiện giờ tăng cao không chắc sẽ thua lão ta, nhưng từ nhỏ nàng có một thói quen là không giao phó sự an nguy của mình trong tay người khác, cho dù người đó là Trầm Sát đi chăng nữa.
Nàng không phải là con nít, không thể lúc nào cũng vắt trên đai lưng của Trầm Sát theo suốt chứ?
Vả lại, nàng có linh cảm, lần này Nạp Lan Họa Tâm và Tố Lưu Vân sẽ động tay.
“Nhị Linh, mấy ngày nay ta phải đến dược điện bế quan, không ai được phép làm phiền ta.” Nàng nghĩ đến đây liền nhảy cẫng lên, gọi Tiểu Trù theo.
Nhị Linh gấp gáp: “Vậy khi Đế Quân về hỏi Đế Phi đâu thì phải làm sao?”
“Trực tiếp nói với hắn là ta bế quan được rồi, không gặp ai cả, bao gồm cả hắn.” Lâu Thất không thèm quay đầu, gọi Tiểu Trù mang theo đồ đạc bèn tiến thẳng về dược điện.
Lần này đồ đạc của nàng mang theo càng nhiều hơn, cần phải chuẩn bị kĩ càng mới được, có sự giúp đỡ của thần y chắc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thần y cũng rất hoan nghênh Lâu Thất đến chỗ của lão bế quan, tuy lão dạy Lâu Thất không ít điều, nhưng những thứ lão học được ở Lâu Thất còn nhiều hơn thế cơ.
Bởi vì dược điện có nhiều dược liệu trân quý, và là chỗ chứa dược dẫn của Trầm Sát, các loại dược dẫn đó đều được đem về hết sức gian nan cực khổ, cho nên vô cùng quý báu.
Vì thế, dược điện là nơi hiện tại được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong Cửu Tiêu Điện, Lâu Thất vừa đến đã thay đổi trận pháp, và kéo Linh Đội qua đây, cho bọn họ đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ mấy hôm nay, và trận pháp này có thêm chú trận, người của dược điện chỉ có thể ra mà không thể vào, cho nên khi Trầm Sát vội vã trở về Cửu Tiêu Điện đã cho ăn ngay một bát chè bế môn to đùng.
Tam Trùng Điện không có Lâu Thất, Tiểu Trù và Nhị Linh cũng không có ở đây, trống rỗng, lạnh lẽo. Hồi trước cũng như vậy, hắn chưa từng cảm thấy có chỗ nào không đúng, không có gì là không quen, nhưng bây giờ thì không giống rồi.
Bây giờ hắn cảm thấy cực kì khó chịu.
Kiếm người hỏi mới biết Lâu Thất đã đến dược điện, và còn tuyên bố bế quan, không ai được phép làm phiền, đương nhiên bao gồm cả hắn.
Sắc mặt của Đế Quân đại nhân đen như mực ống, đương nhiên không tin tà, phi bước gió phóng thẳng vào dược điện.
Sau đó…
Hắn bị nhốt trong trận pháp suýt chút nữa không thoát ra được.
Đương nhiên, không phải vì võ công của hắn không đủ cao, mà hắn biết kẻ bố trận này là Linh Đội, là thuộc hạ của Lâu Thất, nếu hắn dám làm tổn thương bọn họ hoặc giết bọn họ, đoán chắc khi Lâu Thất trở ra sẽ chơi khô máu với hắn.
Cho nên Đế Quân đại nhân chỉ có thể nghiến răng nghiến lưỡi đi ra, sau đó nhờ người gửi lời một cách đàng hoàng nghiêm túc.
Và có lời đồn rằng, cái kẻ đưa tin, Trầm Sát cũng thấy ngứa mắt lắm, bởi vì không phải là thuộc hạ của hắn, mà là Long Ngôn, Lâu Hoan Thiên ở lại làm ám vệ, hắn chỉ nghe lời sai bảo của Lâu Thất, vốn dĩ chả nghe lời của kẻ nào khác ở Cửu Tiêu Điện, bao gồm cả hắn.
Nếu là Trần Thập và Lâu Tín, nói không chừng sẽ truyền lời tốt giúp hắn, giọng điệu tốt chút để kiếm chát được gì đó cho hắn, nhưng Long Ngôn thì không bao giờ, chỉ truyền đạt lời nói một cách cứng nhắc.
Trầm Sát tức tối trở về Tam Trùng Điện hủy diệt cả một cái đình.
“Chủ tử, sau khi Đế Phi trở về đã triệu hồi thuộc hạ hỏi vài lời.” Hỏa thấy hắn thật tình đang giận dữ không nghe lọt tai được chuyện gì, chỉ có thể căng cứng da đầu chủ động tiến lên phía trước.
“Hỏi chuyện gì?”
Hỏa bèn kể lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi kia với Lâu Thất, sau đó nói: “Sao chủ tử không nói với Đế Phi, câu chuyện của năm xưa?”
Trầm Sát trầm mặc một hồi, sắc mặt không được tốt, “Tuy chuyện đó không phải do chính miệng bổn Đế Quân đáp ứng, nhưng dù sao thì cũng tồn tại một sự việc như vậy, bổn Đế Quân… chẳng qua sợ Thất Thất suy nghĩ nhiều thôi.”
Đã để ý nàng đến mức độ này rồi sao? Hỏa có chút ngạc nhiên.
“Chỉ là tình hình hiện giờ, không nói cũng không được. Nha đầu Thất Thất…” Trầm Sát có chút bất lực, “Lực quan sát thật là không ai sánh bằng.”
Hắn còn chưa rõ mình bộc lộ từ chỗ nào, mà khiến nàng nổi cơn hoài nghi rồi.
Sau này chắc chắn hắn không thể giấu giếm chuyện gì với nàng rồi.
“Vậy hay là chủ tử nhờ Long Ngôn truyền lời vào trong kia, giải thích rõ ràng với Đế Phi vụ việc đó.” Hỏa nói.
Trầm Sát lắc đầu: “Đợi nàng trở ra bổn Đế Quân giải thích là được rồi.”
Hỏa cũng không có cách, chỉ có thể lui xuống.
Đợi buổi tối hắn và Ưng, Nguyệt mấy người cùng uống rượu ăn mừng Phá Vực được thống nhất và kể về chuyện này, Ưng có vài phần say xỉn bèn nhịn không được bộc lộ: “Đế Phi thật biết nhõng nhẽo, thật không biết sao chủ tử có thể bao dung nổi nàng ta.”
“Ngươi đừng có nói xằng bậy.” Nguyệt liếc hắn một phen.
Ưng đáp: “Ta đâu có nói sai, Đế Phi hồi đó luôn cãi nhau với ta, nói gì cũng cãi lời được, thật chất ra là tính cách trẻ con, chưa có trưởng thành.”
Hỏa không biết hồi đó bọn họ đối xử với nhau ra sao, nghe hắn nói vậy bèn có chút kinh ngạc, bởi vì tuy Ưng đang nói việc sai của Lâu Thất, nhưng sao hắn nghe có cảm giác kì lạ, giọng điệu của về sau của Ưng giống như… không đúng lắm?
Chuyện kể rằng, bọn chúng thân là thuộc hạ, sao có thể nói sau lưng Đế Phi vậy chứ?
Hắn nhìn sang Nguyệt, Nguyệt lắc đầu bất lực. Thật ra hắn biết trong lòng Ưng có chút khó chịu, cho nên khi nhắc đến Đế Phi, luôn nói về những việc xấu xí, thật ra… chê trách, mới là để ý đó.
Lúc này, A Mộc đoan rượu qua và nói: “Bộ dạng của Đế Quân như vậy mới là yêu thích Đế Phi cơ, thích một người chẳng phải người đó có nhõng nhẽo bày trò cũng cảm thấy dễ thương sao?”
Ưng cười phun ra tiếng, đi qua đó bá vai của nàng ta, cười ha hả: “A Mộc, tiểu tử ngươi thật giống đàn bà, còn bày đặt nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cơ?”
A Mộc bản năng định thoát ra, nàng luôn giả dạng nam nhân, nhưng không ai biết được nàng là thân nữ tử, bởi vì nàng cảm thấy bộ dạng như vậy mới có thể ở bên cạnh Hỏa đại ca suốt, nhưng hiện giờ cũng có lúc bất tiện…
Ánh mắt của nàng quét qua sắc mặt của Hỏa có chút đơ cứng, động tác vốn dĩ định thoát ra bỗng dưng sững lại.
Trông nàng như vậy, Hỏa đại ca sẽ ghen không?
Mau qua đây kéo nàng ra đi, mau kéo nàng ra đi, tốt nhất kéo nàng vào trong lòng của hắn!
Trái tim của A Mộc đang gào thét, nhưng điều khiến nàng thất vọng và buồn chán đó là, Hỏa cụp mắt xuống, cầm ly rượu nốc cạn, không có nhìn sang bên đây nữa.
Nàng thoát khỏi Ưng, quay đầu chạy ra ngoài.
Nguyệt nhìn Hỏa lạnh nhạt, cầm ly rượu cạn ly với hắn ta, “Còn nghĩ không thông sao?”
“Ta không biết nên nói với ngươi như thế nào.” Hỏa lại nốc tiếp một ly.
…
Phá Vực được thống nhất.
Hoang nguyên Phá Vực, bây giờ toàn bộ thuộc về Trầm Sát.
Tin tức này loan truyền ra ngoài, toàn thành Phá Vực xôn xao nhốn nháo.
Ở thành Phá Vực hồi đó bọn họ cũng đã an cư lạc nghiệp, nhưng mà, ra khỏi thành Phá Vực thì không biết còn an toàn hay không, rất có thể gặp một vài thế lực, bị chém một nhát. Cho nên trước kia bá tánh đi ra khỏi thành Phá Vực rất ít, bọn họ luôn ở miết trong thành Phá Vực, chẳng đi đâu cả.
Như vậy thì, ít nhiều cũng cho người ta cảm giác như ngồi tù, và những kẻ nhát gan đều lo lắng những thế lực đó khi nào đoàn kết lại tấn công thành Phá Vực.
Bây giờ thì tốt rồi, Phá Vực được thống nhất!
Phá Vực thống nhất, tức là phải kiến quốc, bọn họ là những người vốn dĩ chẳng có thân phận gì, sau này cũng sẽ có quốc gia của riêng mình, nơi mà bọn họ đang ở sẽ phát triển càng ngày càng tốt, có thể yên tâm ở lại mảnh đất này an cư lạc nghiệp, gầy dựng một phần gia nghiệp cho con cháu đời sau.
Tiếp theo đó, chiếu thư kiến quốc được ban xuống.
Mùa thu năm nay của Phá Vực, Đế Quân thống nhất hoang nguyên, Đại Thịnh vương triều được kiến lập.
Đầu tháng tám, Đế Quân đăng cơ, Phá Vực đổi tên là Đại Thịnh, không còn tên gọi là hoang nguyên Phá Vực nữa.
Đồng thời, mười tòa thành trì cùng lúc kiến tạo, cộng với thành Tùng Sơn, Thất Thành, nơi nào cũng náo nhiệt cực kì.
Bá tánh Đại Thịnh đang trong thời kì đoàn kết nhất, là vào giây phút này.
Thành Phá Vực được đổi tên thành thành Thịnh An, đặt làm hoàng đô, quan lộ ngoài thành được xây dựng mở rộng vô cùng, liên thông với mười hai thành trì còn lại.
Đế Quân hạ chỉ, mùng tám tháng mười cử hành phong hậu đại điển, lúc đó Đế Quân sẽ ngồi cung liên của hoàng thất du ngoạn một tuần tiếp nhận sự tham bái của bá tánh.
Trong khi Đại Thịnh ăn mừng trên dưới toàn quốc, Đế Quân của bọn họ và hoàng hậu nương nương tương lai dắt theo mấy người và một con tiểu hồ ly, cưỡi con Tuyết Sơn Bạch Ưng Vương, đi về hướng thánh địa trong mắt của thế nhân đại lục tứ phương là Vấn Thiên Sơn.
Bình luận facebook