Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-480
Chương 480
Trầm Sát và Lâu Thất trở về Thanh Dật Cư, Trần Thập cũng đã trở về, Lâu Thất nghe báo cáo của hắn, vỗ đầu của U U đi theo hắn, cho bọn họ về nghỉ ngơi, tự mình cùng Trầm Sát trở về phòng.
Lúc nãy là phụ thân của Nạp Lan Họa Tâm, Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, và cũng là ông thọ của lần này.
Câu nói đó truyền rõ ràng đến tai của bọn họ, nhưng người không hề lộ diện, âm thanh đó có thể truyền đến từ bất cứ phương hướng nào, vốn dĩ không xác định được vị trí của ông ta.
Lâu Thất đương nhiên biết rằng, Đại trưởng lão như đang ra vẻ giải vây cho bọn họ, trên thực tế cũng là cho bọn họ một cái oai, triển lộ tài nghệ một chút, có chút nghĩa bóng muốn chấn áp vậy đó.
Đáng tiếc hai người bọn họ đó giờ chưa từng bị ai dọa sợ cả. Nhưng mà, phía trong của Vấn Thiên Sơn thật sự không thể xem thường, nếu không cũng không thể trụ vững bao nhiêu năm nay, uy tín cao như vậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ giết chết gọn gàng Nạp Lan Họa Tâm một cách nhanh chóng dễ dàng.
"Nếu chàng trực tiếp đối đầu với Đại trưởng lão, thì nắm được mấy phần thắng?" Hai người trở về chiếc giường, Lâu Thất nằm trên người của Trầm Sát, chống cằm lên nhìn hắn.
Trầm Sát lắc lắc đầu, Lâu Thất hơi sững sờ: "Đánh không lại?"
"Không phải, bổn Đế Quân không biết tu vi hiện giờ của ông ta ra sao, cho nên không dễ đoán mò, nhưng Thất Thất hãy yên tâm, dù sao đi chăng nữa, bổn Đế Quân sẽ bảo vệ nàng an toàn."
"Ta cũng không yếu." Lâu Thất không phục chu mỏ, Trầm Sát lúc này nắm lấy cổ tay của nàng, thám thính nội lực của nàng.
Vốn dĩ hắn không có để ý, tối nay mới phát hiện nội lực của nàng sâu hơn hồi đó mấy phần, "Đây là thành quả bế quan của nàng?"
Hắn còn tưởng nàng trốn hắn vì không muốn gặp hắn cơ.
Lâu Thất chớp chớp mắt, có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, còn có rất nhiều đồ xài được nữa cơ. Nhưng tiếc là chàng không dùng được." Tình hình bên trong cơ thể của hắn quá phức tạp, bây giờ không thể tùy tiện nâng cao nội lực.
"Bổn Đế Quân không cần."
"Ta còn mang theo rất nhiều đồ tốt cơ, yên tâm đi. Lần này, sẽ quậy Vấn Thiên Sơn loạn xà ngầu luôn, bổn cô nương mới chịu đi nhé." Để cho Nạp Lan Họa Tâm biết thế nào là thỉnh thần dễ tống thần nan.
"Viên dược lúc này nàng đưa cho bổn Đế Quân là gì vậy?" Trầm Sát nhớ ra vụ đó.
"Những món đồ kia là Nạp Lan Họa Tâm rắp tâm chuẩn bị, viên dược này cũng chỉ là phòng hờ. Trong đình của cô ta có treo vải mỏng, trên người mặc chiếc đầm, còn có dây đàn của cây đàn kia nữa, thậm chí nguyên liệu màu sắc vẽ giữa mày của cô ta, toàn bộ không có cái nào không sử dụng đến hương thôi tình." Khi Lâu Thất kể lại, nhịn không được nụ cười lạnh lùng. Còn tự xưng là thánh nữ nữa kìa, thánh nữ hận không thể dùng tất cả thôi tình thuốc dược để ngâm mình đó? Thánh nữ dùng trăm mưu ngàn kế để chui vào lòng của một nam nhân?
Tuy Trầm Sát biết những đồ vật đó đã được động tay chân, nhưng không ngờ ngay cả dây đàn cũng được ngâm qua những thứ đó, đột nhiên cảm thấy gớm ghiếc, lại nổi cơn sát ý.
"Bổn Đế Quân có thể trở mặt không?" Hứa cho nàng đích thân giết nữ nhân kia, hắn có thể nuốt lời không?
Lâu Thất cười, "Không được, tại vì ta cũng cho cô ta dùng đồ tốt rồi, đợi xem kịch hay là được." Vốn dĩ nàng không định dùng những đồ đó đâu, nhưng ai biết được Nạp Lan Họa Tâm dám dùng hương thôi tình! Nghĩ đến việc cô ta muốn dùng thủ đoạn như thế đoạt được người nam nhân của mình, trái tim của nàng liền trở nên đen tối.
Và lúc này trên đỉnh núi, trong thư phòng của Đại trưởng lão, Nạp Lan Họa Tâm đang cắn răng ngồi trước mặt của phụ thân, không cam tâm hỏi: "Cha, tại sao cha cản trở con?"
Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn cả con người chìm đắm trong ánh sáng mờ ảo âm u, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, nghe vậy bèn trầm ngâm một hồi, than thở nói: "Họa Tâm, đặt toàn bộ tâm tư lên người một nam nhân không đáng. Rõ ràng con biết cha cần gì."
"Nhưng mà, từ nhỏ nữ nhi đã quyết định gả cho chàng!" Nạp Lan Họa Tâm nói: "Con biết cha muốn gì, nhưng đâu có xung đột với nhau đâu!"
"Tại sao không có sự xung đột? Cho dù kế hoạch tối nay của con thành công, cũng chẳng qua hiến thân của mình cho tiểu tử đó, lỡ như hắn nổi cơn giận dữ giết con thì sao? Sao con biết hắn sẽ vì chuyện này mà chịu trách nhiệm? Tiểu tử đó vốn dĩ không quan tâm đến phép tắc thế gian của loài người."
Nạp Lan Họa Tâm nghiến răng, không phản bác được. Đại trưởng lão nói tiếp: "Vả lại, lúc này con giết Lâu Thất, nếu chọc tức tên tiểu tử đó, thì kế hoạch của cha sẽ bị con phá hoại mất! Không được hành động theo cảm tính nữa, đợi người đến đủ, làm theo kế hoạch cha định sắn, sớm muộn gì cũng là chuyện của tối mai, có nghe hiểu chưa?"
"Vâng." Nạp Lan Họa Tâm buồn bực ứng lời.
Đi ra khỏi phòng của Đại trưởng lão, Nạp Lan Họa Tâm chỉ cảm thấy trong lòng cực kì bực bội, rõ ràng gió đêm lạnh lẽo, nhưng cô ta vẫn không chịu đựng được kéo kéo cổ áo, vốn dĩ đang lộ sẵn một mảnh da thịt trắng muốt lớn giờ lại lộ ra thêm một thớ nữa.
Trở về khuê phòng của mình, ánh mắt của cô ta đột nhiên nghiêm nghị: "Ai?"
Quả nhiên có người ở trong phòng của cô ta!
"Họa Tâm, là ta."
Tố Lưu Tâm cầm cây đèn cầy đốt sáng, ngước mặt lên, cười với cô.
Tuy Nạp Lan Họa Tâm thở phào, nhưng vẫn rất tức giận, "Ngươi không đi canh chừng Tố Lưu Vân, chạy đến chỗ của bổn thánh nữ làm gì vậy!" Cô vừa nói, vừa không dằn lòng được ném bỏ vạt áo rộng rãi và mỏng tênh kia.
Bụi thuốc không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay theo cú ném của cô, bay vào bầu không khí, chui vào lỗ mũi của bọn họ, nhưng hai người không phát giác được gì cả.
"Cô ta đã ngủ rồi, canh cái gì mà canh, ngươi ở đây, chẳng lẽ cô ta còn giở ra trò trống gì sao?" Tố Lưu Tâm cười lạnh một tiếng, "Ta đến để hỏi ngươi, chừng nào làm ổn thỏa vụ việc mà ngươi hứa với ta?"
"Ngươi gấp gáp cái gì? Nếu bổn thánh nữ đã hứa với ngươi, thì còn nuốt lời sao? Tố Lưu Vân đã hứa sẽ hợp tác với bổn thánh nữ, đến lúc đó bổn thánh nữ đẩy cô ta ra đỡ lấy cơn lửa giận dữ của Trầm Sát, ngươi tưởng cô ta còn sống sót được sao?" Nạp Lan Họa Tâm vừa nói, vừa sờ mó vào khuôn mặt đang đau đớn của mình, nhớ đến hỷ nộ vô thường của Trầm Sát và sát khí, trong lòng cũng bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn dám nói đánh liền ra tay đánh cô, còn đánh một cách tàn nhẫn như thế!
"Sao ta không gấp được? Ả tiện nhân kia, lần trước bắt ta từ thành Nặc Lạp trở về Trầm Vân Sơn thì giam lỏng ta, còn dung túng thị nữ mỗi ngày mang cơm nguội cặn thừa cho ta, nếu không phải ta vốn dĩ không yếu đuối đến vậy, thì đã sớm bị cô ta hành hạ chết rồi! Ả tiện nhân kia, bề mặt là dáng vẻ cao quý lương thiện băng thanh ngọc khiết, trên thực tế thì là một con đĩ thỏa âm hiểm độc ác! Sự sỉ nhục này, ta nhất định trả lại gấp mười lần cho cô ta!" Tố Lưu Tâm hét dữ dằn.
"Ngươi lại làm gì nữa rồi?"
"Chẳng phải ngươi có đồ dùng tốt sao?" Tố Lưu Tâm đột nhiên cười, "Cho ta một ít, ngày mai ta cho cô ta dùng một chút, Tam trưởng lão của nhà các ngươi, hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp vô song của ta, hai con mắt thẳng đứng luôn, chẳng thà ta giúp một phen, trước khi ả tiện nhân Tố Lưu Vân chết, cho cô ta nếm thử mùi vị của nam nhân."
Nói xong, trong mắt của Tố Lưu Tâm ánh lên vẻ độc ác.
Nạp Lan Họa Tâm kinh hãi, "Ngươi đừng có làm bậy!" Cô nhớ lại lời dặn của cha, nếu xảy ra chuyện gì phá hoại sự bố trí của cha, vậy thì toi mạng đó.
"Yên tâm, đến lúc đó Tố Lưu Vân chịu lỗ, để duy trì bảo vệ hình tượng tiên tử của mình, tuyệt đối không dám làm to chuyện đâu."
Nhớ đến dáng vẻ cao quý thanh khiết của Tố Lưu Vân, Nạp Lan Họa Tâm cũng nổi lên cơn căm thù, bọn họ vốn dĩ xem nhau như đối thủ bấy lâu nay, trong lòng chẳng biết chán ghét đối phương biết bao, nếu có thể phá vỡ dáng vẻ cao quý thanh khiết đó của cô ta, cô nhất định rất sảng khoái. "Được, ta đưa đồ đó cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận chút, nếu để lộ ra, ta sẽ không giúp ngươi đâu."
Cô đưa ra hai chiếc bình nhỏ cho cô ta.
Tố Lưu Tâm gật gật đầu, "Tiểu Nô."
Một thiếu nữ nhỏ bé chạy ra trong chớp mắt, tiếp nhận hai chai nhỏ đó, và nhanh chóng rời khỏi.
Nạp Lan Họa Tâm ngạc nhiên: "Tiểu Nô này là ai vậy?" Chẳng phải bên cạnh Tố Lưu Tâm chỉ có một tâm phúc, và đã chết trước kia rồi sao?
"Chuyện này ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần biết, ta Tố Lưu Tâm cũng có người giúp đỡ thì được rồi!"
Xì.
Nạp Lan Họa Tâm đang định chế giễu một tiếng, nhưng cảm thấy trong người nóng bỏng, còn ngứa ngáy khiến mình không thể chịu đựng được nữa, và nhìn lại, ánh mắt của Tố Lưu Tâm cũng đang nhìn mình thèm muốn.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Tố Lưu Tâm đột nhiên giơ tay ra, ôm lấy cô, chiếc môi nhỏ bé ghé vào cô. Nạp Lan Họa Tâm sợ hãi, nhưng phát hiện bản thân không còn sức lực đẩy cô ta ra, thậm chí không muốn đẩy ra, đột nhiên trên người của cô có cảm giác rất kì lạ, mùi vị đó khiến đầu óc của cô tựa dây đàn bị đứt phặc một tiếng.
Hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau, vừa hôn nhau cháy bỏng, vừa di chuyển đến chiếc giường điêu hoa lớn, sau đó cả hai ngã nhào xuống giường.
Màn đêm dày đặc, ánh đèn âm u không rõ, nhẹ nhàng lập lờ, trong phòng ngủ xa hoa diễm lệ là một khung cảnh kiều diễm, mùi hương thoang thoảng, là mùi thơm của nữ nhi khác.
Hai người trên giường đã lột sạch quần áo, ngọc thể ngang dọc, bám sát vào nhau.
Tam trưởng lão Phạm Trường Tử của Vấn Thiên Sơn vốn dĩ có nhu cầu mạnh mẽ đối với nữ sắc, và cũng không phải dạng gặp mỹ nhân sẽ quên sạch tất cả, giống như Lâu Thất tuyệt sắc đến thế, bây giờ nhắc đến hắn vẫn ngứa ngáy răng miệng hận muốn giết chết nàng thôi.
Có lẽ, Tố Lưu Vân là kiếp nạn của hắn.
Lần này gặp gỡ với Tố Lưu Vân, hắn không biết tại sao mình như bị mắc tà, trong lòng ngứa ngáy khó chịu hận không thể lập tức đoạt được cô ta. Nhưng hắn biết không thể nào, Tố Lưu Vân là đại biểu của Trầm Vân Sơn, Trầm Vân Sơn Trưởng kia xem cô ta như tim gan bảo bối, tuyệt đối không thể gả cô cho người trung niên lớn tuổi như hắn hơn cô nhiều lần được.
Nhưng lão càng không đoạt được, càng ngứa ngáy hơn.
Lúc nãy một tiểu nha đầu tặng một chai thuốc đến khiến lão lung lay.
Đồ mà Nạp Lan Họa Tâm chế ra lão có nghe qua, nghe nói cực kì hữu hiệu, nội lực cao cỡ nào cũng sẽ trúng chiêu, bởi vì không phải dạng độc thông thường.
Hắn rốt cuộc cũng nhịn không nổi, cầm hai chai thuốc đó, một chai rắc lên người của mình, còn một chai, mở một miếng ngói trong phòng ngủ của Tố Lưu Vân, rắc xuống dưới kia.
Thực ra Tố Lưu Vân mới vào giấc chẳng bao lâu, vừa bắt đầu cô không phát hiện được điều gì lạ thường, khi Phạm Trường Tử đột nhập vào thì cô đã phát hiện, nhưng lúc đó cô đã bị dính chiêu, toàn thân nóng bỏng khó chịu, đã bắt đầu vô ý thức tự kéo tuột chiếc áo của mình, để lộ một mảng da thịt hớ hênh.
Khi Phạm Trường Tử đi vào liền bắt gặp được cảnh tượng này, thân thể bỗng dưng đùng một phát đốt cháy lên, vội vàng bổ nhào về phía của Tố Lưu Vân.
"Người đâu!"
Tố Lưu Vân lưu giữ phút tỉnh táo cuối cùng, la hét gọi thị vệ của mình, võ công của Phạm Trường Tử trên cơ của ám vệ cô ta, cho nên khi đột nhập vào không bị phát hiện, và lần này cô toàn dẫn theo nam ám vệ, đương nhiên không thể lưu lại trong phòng cô.
Nhưng điều mà Tố Lưu Vân không ngờ tới là, đồ vật mà Nạp Lan Họa Tâm chuẩn bị bấy lâu nay, uy lực nằm ngoài dự đoán của cô.
Ám vệ của cô vừa đi vào, cũng bị trúng chiêu.
Trầm Sát và Lâu Thất trở về Thanh Dật Cư, Trần Thập cũng đã trở về, Lâu Thất nghe báo cáo của hắn, vỗ đầu của U U đi theo hắn, cho bọn họ về nghỉ ngơi, tự mình cùng Trầm Sát trở về phòng.
Lúc nãy là phụ thân của Nạp Lan Họa Tâm, Đại trưởng lão của Vấn Thiên Sơn, và cũng là ông thọ của lần này.
Câu nói đó truyền rõ ràng đến tai của bọn họ, nhưng người không hề lộ diện, âm thanh đó có thể truyền đến từ bất cứ phương hướng nào, vốn dĩ không xác định được vị trí của ông ta.
Lâu Thất đương nhiên biết rằng, Đại trưởng lão như đang ra vẻ giải vây cho bọn họ, trên thực tế cũng là cho bọn họ một cái oai, triển lộ tài nghệ một chút, có chút nghĩa bóng muốn chấn áp vậy đó.
Đáng tiếc hai người bọn họ đó giờ chưa từng bị ai dọa sợ cả. Nhưng mà, phía trong của Vấn Thiên Sơn thật sự không thể xem thường, nếu không cũng không thể trụ vững bao nhiêu năm nay, uy tín cao như vậy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ qua sẽ giết chết gọn gàng Nạp Lan Họa Tâm một cách nhanh chóng dễ dàng.
"Nếu chàng trực tiếp đối đầu với Đại trưởng lão, thì nắm được mấy phần thắng?" Hai người trở về chiếc giường, Lâu Thất nằm trên người của Trầm Sát, chống cằm lên nhìn hắn.
Trầm Sát lắc lắc đầu, Lâu Thất hơi sững sờ: "Đánh không lại?"
"Không phải, bổn Đế Quân không biết tu vi hiện giờ của ông ta ra sao, cho nên không dễ đoán mò, nhưng Thất Thất hãy yên tâm, dù sao đi chăng nữa, bổn Đế Quân sẽ bảo vệ nàng an toàn."
"Ta cũng không yếu." Lâu Thất không phục chu mỏ, Trầm Sát lúc này nắm lấy cổ tay của nàng, thám thính nội lực của nàng.
Vốn dĩ hắn không có để ý, tối nay mới phát hiện nội lực của nàng sâu hơn hồi đó mấy phần, "Đây là thành quả bế quan của nàng?"
Hắn còn tưởng nàng trốn hắn vì không muốn gặp hắn cơ.
Lâu Thất chớp chớp mắt, có chút đắc ý nói: "Đúng vậy, còn có rất nhiều đồ xài được nữa cơ. Nhưng tiếc là chàng không dùng được." Tình hình bên trong cơ thể của hắn quá phức tạp, bây giờ không thể tùy tiện nâng cao nội lực.
"Bổn Đế Quân không cần."
"Ta còn mang theo rất nhiều đồ tốt cơ, yên tâm đi. Lần này, sẽ quậy Vấn Thiên Sơn loạn xà ngầu luôn, bổn cô nương mới chịu đi nhé." Để cho Nạp Lan Họa Tâm biết thế nào là thỉnh thần dễ tống thần nan.
"Viên dược lúc này nàng đưa cho bổn Đế Quân là gì vậy?" Trầm Sát nhớ ra vụ đó.
"Những món đồ kia là Nạp Lan Họa Tâm rắp tâm chuẩn bị, viên dược này cũng chỉ là phòng hờ. Trong đình của cô ta có treo vải mỏng, trên người mặc chiếc đầm, còn có dây đàn của cây đàn kia nữa, thậm chí nguyên liệu màu sắc vẽ giữa mày của cô ta, toàn bộ không có cái nào không sử dụng đến hương thôi tình." Khi Lâu Thất kể lại, nhịn không được nụ cười lạnh lùng. Còn tự xưng là thánh nữ nữa kìa, thánh nữ hận không thể dùng tất cả thôi tình thuốc dược để ngâm mình đó? Thánh nữ dùng trăm mưu ngàn kế để chui vào lòng của một nam nhân?
Tuy Trầm Sát biết những đồ vật đó đã được động tay chân, nhưng không ngờ ngay cả dây đàn cũng được ngâm qua những thứ đó, đột nhiên cảm thấy gớm ghiếc, lại nổi cơn sát ý.
"Bổn Đế Quân có thể trở mặt không?" Hứa cho nàng đích thân giết nữ nhân kia, hắn có thể nuốt lời không?
Lâu Thất cười, "Không được, tại vì ta cũng cho cô ta dùng đồ tốt rồi, đợi xem kịch hay là được." Vốn dĩ nàng không định dùng những đồ đó đâu, nhưng ai biết được Nạp Lan Họa Tâm dám dùng hương thôi tình! Nghĩ đến việc cô ta muốn dùng thủ đoạn như thế đoạt được người nam nhân của mình, trái tim của nàng liền trở nên đen tối.
Và lúc này trên đỉnh núi, trong thư phòng của Đại trưởng lão, Nạp Lan Họa Tâm đang cắn răng ngồi trước mặt của phụ thân, không cam tâm hỏi: "Cha, tại sao cha cản trở con?"
Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn cả con người chìm đắm trong ánh sáng mờ ảo âm u, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ, nghe vậy bèn trầm ngâm một hồi, than thở nói: "Họa Tâm, đặt toàn bộ tâm tư lên người một nam nhân không đáng. Rõ ràng con biết cha cần gì."
"Nhưng mà, từ nhỏ nữ nhi đã quyết định gả cho chàng!" Nạp Lan Họa Tâm nói: "Con biết cha muốn gì, nhưng đâu có xung đột với nhau đâu!"
"Tại sao không có sự xung đột? Cho dù kế hoạch tối nay của con thành công, cũng chẳng qua hiến thân của mình cho tiểu tử đó, lỡ như hắn nổi cơn giận dữ giết con thì sao? Sao con biết hắn sẽ vì chuyện này mà chịu trách nhiệm? Tiểu tử đó vốn dĩ không quan tâm đến phép tắc thế gian của loài người."
Nạp Lan Họa Tâm nghiến răng, không phản bác được. Đại trưởng lão nói tiếp: "Vả lại, lúc này con giết Lâu Thất, nếu chọc tức tên tiểu tử đó, thì kế hoạch của cha sẽ bị con phá hoại mất! Không được hành động theo cảm tính nữa, đợi người đến đủ, làm theo kế hoạch cha định sắn, sớm muộn gì cũng là chuyện của tối mai, có nghe hiểu chưa?"
"Vâng." Nạp Lan Họa Tâm buồn bực ứng lời.
Đi ra khỏi phòng của Đại trưởng lão, Nạp Lan Họa Tâm chỉ cảm thấy trong lòng cực kì bực bội, rõ ràng gió đêm lạnh lẽo, nhưng cô ta vẫn không chịu đựng được kéo kéo cổ áo, vốn dĩ đang lộ sẵn một mảnh da thịt trắng muốt lớn giờ lại lộ ra thêm một thớ nữa.
Trở về khuê phòng của mình, ánh mắt của cô ta đột nhiên nghiêm nghị: "Ai?"
Quả nhiên có người ở trong phòng của cô ta!
"Họa Tâm, là ta."
Tố Lưu Tâm cầm cây đèn cầy đốt sáng, ngước mặt lên, cười với cô.
Tuy Nạp Lan Họa Tâm thở phào, nhưng vẫn rất tức giận, "Ngươi không đi canh chừng Tố Lưu Vân, chạy đến chỗ của bổn thánh nữ làm gì vậy!" Cô vừa nói, vừa không dằn lòng được ném bỏ vạt áo rộng rãi và mỏng tênh kia.
Bụi thuốc không thể nhìn thấy bằng mắt thường bay theo cú ném của cô, bay vào bầu không khí, chui vào lỗ mũi của bọn họ, nhưng hai người không phát giác được gì cả.
"Cô ta đã ngủ rồi, canh cái gì mà canh, ngươi ở đây, chẳng lẽ cô ta còn giở ra trò trống gì sao?" Tố Lưu Tâm cười lạnh một tiếng, "Ta đến để hỏi ngươi, chừng nào làm ổn thỏa vụ việc mà ngươi hứa với ta?"
"Ngươi gấp gáp cái gì? Nếu bổn thánh nữ đã hứa với ngươi, thì còn nuốt lời sao? Tố Lưu Vân đã hứa sẽ hợp tác với bổn thánh nữ, đến lúc đó bổn thánh nữ đẩy cô ta ra đỡ lấy cơn lửa giận dữ của Trầm Sát, ngươi tưởng cô ta còn sống sót được sao?" Nạp Lan Họa Tâm vừa nói, vừa sờ mó vào khuôn mặt đang đau đớn của mình, nhớ đến hỷ nộ vô thường của Trầm Sát và sát khí, trong lòng cũng bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn dám nói đánh liền ra tay đánh cô, còn đánh một cách tàn nhẫn như thế!
"Sao ta không gấp được? Ả tiện nhân kia, lần trước bắt ta từ thành Nặc Lạp trở về Trầm Vân Sơn thì giam lỏng ta, còn dung túng thị nữ mỗi ngày mang cơm nguội cặn thừa cho ta, nếu không phải ta vốn dĩ không yếu đuối đến vậy, thì đã sớm bị cô ta hành hạ chết rồi! Ả tiện nhân kia, bề mặt là dáng vẻ cao quý lương thiện băng thanh ngọc khiết, trên thực tế thì là một con đĩ thỏa âm hiểm độc ác! Sự sỉ nhục này, ta nhất định trả lại gấp mười lần cho cô ta!" Tố Lưu Tâm hét dữ dằn.
"Ngươi lại làm gì nữa rồi?"
"Chẳng phải ngươi có đồ dùng tốt sao?" Tố Lưu Tâm đột nhiên cười, "Cho ta một ít, ngày mai ta cho cô ta dùng một chút, Tam trưởng lão của nhà các ngươi, hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp vô song của ta, hai con mắt thẳng đứng luôn, chẳng thà ta giúp một phen, trước khi ả tiện nhân Tố Lưu Vân chết, cho cô ta nếm thử mùi vị của nam nhân."
Nói xong, trong mắt của Tố Lưu Tâm ánh lên vẻ độc ác.
Nạp Lan Họa Tâm kinh hãi, "Ngươi đừng có làm bậy!" Cô nhớ lại lời dặn của cha, nếu xảy ra chuyện gì phá hoại sự bố trí của cha, vậy thì toi mạng đó.
"Yên tâm, đến lúc đó Tố Lưu Vân chịu lỗ, để duy trì bảo vệ hình tượng tiên tử của mình, tuyệt đối không dám làm to chuyện đâu."
Nhớ đến dáng vẻ cao quý thanh khiết của Tố Lưu Vân, Nạp Lan Họa Tâm cũng nổi lên cơn căm thù, bọn họ vốn dĩ xem nhau như đối thủ bấy lâu nay, trong lòng chẳng biết chán ghét đối phương biết bao, nếu có thể phá vỡ dáng vẻ cao quý thanh khiết đó của cô ta, cô nhất định rất sảng khoái. "Được, ta đưa đồ đó cho ngươi, nhưng ngươi phải cẩn thận chút, nếu để lộ ra, ta sẽ không giúp ngươi đâu."
Cô đưa ra hai chiếc bình nhỏ cho cô ta.
Tố Lưu Tâm gật gật đầu, "Tiểu Nô."
Một thiếu nữ nhỏ bé chạy ra trong chớp mắt, tiếp nhận hai chai nhỏ đó, và nhanh chóng rời khỏi.
Nạp Lan Họa Tâm ngạc nhiên: "Tiểu Nô này là ai vậy?" Chẳng phải bên cạnh Tố Lưu Tâm chỉ có một tâm phúc, và đã chết trước kia rồi sao?
"Chuyện này ngươi không cần quản, ngươi chỉ cần biết, ta Tố Lưu Tâm cũng có người giúp đỡ thì được rồi!"
Xì.
Nạp Lan Họa Tâm đang định chế giễu một tiếng, nhưng cảm thấy trong người nóng bỏng, còn ngứa ngáy khiến mình không thể chịu đựng được nữa, và nhìn lại, ánh mắt của Tố Lưu Tâm cũng đang nhìn mình thèm muốn.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Tố Lưu Tâm đột nhiên giơ tay ra, ôm lấy cô, chiếc môi nhỏ bé ghé vào cô. Nạp Lan Họa Tâm sợ hãi, nhưng phát hiện bản thân không còn sức lực đẩy cô ta ra, thậm chí không muốn đẩy ra, đột nhiên trên người của cô có cảm giác rất kì lạ, mùi vị đó khiến đầu óc của cô tựa dây đàn bị đứt phặc một tiếng.
Hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau, vừa hôn nhau cháy bỏng, vừa di chuyển đến chiếc giường điêu hoa lớn, sau đó cả hai ngã nhào xuống giường.
Màn đêm dày đặc, ánh đèn âm u không rõ, nhẹ nhàng lập lờ, trong phòng ngủ xa hoa diễm lệ là một khung cảnh kiều diễm, mùi hương thoang thoảng, là mùi thơm của nữ nhi khác.
Hai người trên giường đã lột sạch quần áo, ngọc thể ngang dọc, bám sát vào nhau.
Tam trưởng lão Phạm Trường Tử của Vấn Thiên Sơn vốn dĩ có nhu cầu mạnh mẽ đối với nữ sắc, và cũng không phải dạng gặp mỹ nhân sẽ quên sạch tất cả, giống như Lâu Thất tuyệt sắc đến thế, bây giờ nhắc đến hắn vẫn ngứa ngáy răng miệng hận muốn giết chết nàng thôi.
Có lẽ, Tố Lưu Vân là kiếp nạn của hắn.
Lần này gặp gỡ với Tố Lưu Vân, hắn không biết tại sao mình như bị mắc tà, trong lòng ngứa ngáy khó chịu hận không thể lập tức đoạt được cô ta. Nhưng hắn biết không thể nào, Tố Lưu Vân là đại biểu của Trầm Vân Sơn, Trầm Vân Sơn Trưởng kia xem cô ta như tim gan bảo bối, tuyệt đối không thể gả cô cho người trung niên lớn tuổi như hắn hơn cô nhiều lần được.
Nhưng lão càng không đoạt được, càng ngứa ngáy hơn.
Lúc nãy một tiểu nha đầu tặng một chai thuốc đến khiến lão lung lay.
Đồ mà Nạp Lan Họa Tâm chế ra lão có nghe qua, nghe nói cực kì hữu hiệu, nội lực cao cỡ nào cũng sẽ trúng chiêu, bởi vì không phải dạng độc thông thường.
Hắn rốt cuộc cũng nhịn không nổi, cầm hai chai thuốc đó, một chai rắc lên người của mình, còn một chai, mở một miếng ngói trong phòng ngủ của Tố Lưu Vân, rắc xuống dưới kia.
Thực ra Tố Lưu Vân mới vào giấc chẳng bao lâu, vừa bắt đầu cô không phát hiện được điều gì lạ thường, khi Phạm Trường Tử đột nhập vào thì cô đã phát hiện, nhưng lúc đó cô đã bị dính chiêu, toàn thân nóng bỏng khó chịu, đã bắt đầu vô ý thức tự kéo tuột chiếc áo của mình, để lộ một mảng da thịt hớ hênh.
Khi Phạm Trường Tử đi vào liền bắt gặp được cảnh tượng này, thân thể bỗng dưng đùng một phát đốt cháy lên, vội vàng bổ nhào về phía của Tố Lưu Vân.
"Người đâu!"
Tố Lưu Vân lưu giữ phút tỉnh táo cuối cùng, la hét gọi thị vệ của mình, võ công của Phạm Trường Tử trên cơ của ám vệ cô ta, cho nên khi đột nhập vào không bị phát hiện, và lần này cô toàn dẫn theo nam ám vệ, đương nhiên không thể lưu lại trong phòng cô.
Nhưng điều mà Tố Lưu Vân không ngờ tới là, đồ vật mà Nạp Lan Họa Tâm chuẩn bị bấy lâu nay, uy lực nằm ngoài dự đoán của cô.
Ám vệ của cô vừa đi vào, cũng bị trúng chiêu.
Bình luận facebook