Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-493
Chương 493
Trên thực tế, Lâu Thất vừa mới dùng thuốc, hiệu quả của thuốc đã lan toả. Thứ nàng ăn là dược viên được chế ra từ Thần Thuỷ Niệm, không thêm thắt bất kì nguyên liệu nào khác, tức là không làm giảm hiệu quả vốn có, cho nên hiệu quả đến rất nhanh.
Nhưng mà dường như đâu ai thấy nàng dùng thuốc khi nãy đâu, và, cũng không ai phát hiện ra chai thuốc nàng rút ra dùng xong thì không có nhét về lại đai thắt eo?
Trong đai thắt eo của nàng, thứ quan trọng nhất là chai thuốc được chế từ Thần Thuỷ Niệm, kế tiếp là Quỷ Thảo.
Cũng không phải nói các loại thuốc khác không trân quý, mà hai loại này là hiệu quả thuốc mạnh nhất hiếm có nhất và cực đoan nhất, rất có thể không tìm được nữa.
Nhưng các loại thuốc khác một nửa bị giật đi một nửa bị rắc vương vãi, nàng không dám cho bọn họ phục dùng Thần Thuỷ Niệm, bởi vì nếu nội thương của bọn họ được trị xong, thì càng khó ứng phó hơn nữa.
Hoả khống chế Long Ngôn, nhưng lúc này hắn cũng đang dần dần trở nên khó chống đỡ, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, một chỗ nào đó căng cứng như cây tiễn đang nằm trên dây cung, trương phình đến nỗi sắp nổ tung tới nơi, cơ thể là một chuyện khác, chủ yếu là ý chí, ý chí cũng sắp sửa bị dục vọng huỷ hoại rồi.
Bọn họ đều nghe thấy tiếng răng va đập nhau của Trần Thập và Long Ngôn, vang cạch cạch cạch cạch. Đó là phản ứng khi cơ thể khống chế đến tột đỉnh.
Phụt.
Trần Thập trở tay, dùng kiếm đâm vào cánh đùi của mình. Máu tươi tuôn ra, đau đớn và mùi máu tanh giúp hắn có vài giây phút tỉnh táo.
"Cô nương, cô chạy trước đi."
Lâu Thất quay đầu nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, còn chưa lên tiếng, Long Ngôn đã rút kiếm ra, đâm vào đùi của mình, cắn răng nói với Hoả: "Hoả, buông ra."
Hoả nhìn hắn một phen, bỏ hắn ra, quỳ đến bên cạnh Lâu Thất: "Đế Phi, đạp vai của thuộc hạ đi lên."
Hắn cảm giác được, nội thương của nàng đã có sự chuyển biến tốt.
Lâu Thất nhìn vết thương của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến vết thương nữa, thậm chí Trần Thập còn vặn cây kiếm, khiến vết thương của mình lớn hơn chút nữa.
Bị ép đến bước đường này, cơn giận dữ trong lòng Lâu Thất cuộn dậy: "Các ngươi nhịn lấy."
Nàng không có ý định rời khỏi đây, mà ngồi xếp bằng, trước mặt là đống thuốc bột rơi vương vãi, nhưng bọn họ đều nhìn không ra nàng đang định làm gì.
Trong buồng kín, Tố Lưu Vân cắn chặt răng, "Bọn họ bị điên rồi sao? Tại sao còn không hành động?"
Cô ta thật không ngờ được, ba người kia quả thật thà tự làm thương bản thân mình cũng không nguyện tổn hại Lâu Thất nửa phần! Tại sao vậy?
Bọn người Đại trưởng lão thì nhướng mày khen ngợi: "Ba người kia quả thật là nam tử hán."
"Hán cái nỗi gì! Ta đi tăng liều cho bọn chúng!"
Tố Lưu Vân đứng lên, vừa định đi ra bèn đụng phải Nhị trưởng lão mang chiếc đai thắt eo của Lâu Thất đi vào. Nhìn liếc chiếc đai thắt eo trong tay của ông ta, lập tức đưa tay ra giật: "Cho ta!"
Nhị trưởng lão không ngờ cô ta đột nhiên ra tay, chiếc đai thắt eo kia bị cô ta giật đi, sắc mặt của ông vừa trắng vừa xanh. Điều này nói rõ thân thủ của ông không tốt bằng cô!
Tố Lưu Vân đổ đống thuốc trong chiếc đai thắt eo kia ra, nhưng cô không có sở trưởng ở lĩnh vực này, cho nên cô đổ từng cái chai ra với cơn lửa bực dọc, đợi đến khi cô đổ được một chai nào đó, Đại trưởng lão cứ mặc kệ cô quậy phá bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng chạy tới tóm lấy tay của cô, nhưng đã trễ một bước, đống bột trong đó đã bị cô đổ ra, như bụi màu đen vừa bay ra, Đại trưởng lão lập tức kéo Tố Lưu Vân né tránh, nhưng Tố Lưu Vân vẫn bị mùi tanh của bột thuốc đó làm buồn nôn, một tay khác phủi nó đi chỗ khác.
Bột thuốc đó liền bám lên người của Nhị trưởng lão, ông ngơ ngác một hồi, đang định nói gì đó, bỗng dưng toàn thân đơ cứng.
"Âm Địa Quỷ Thảo!"
Sắc mặt của Đại trưởng lão thâm trầm thốt ra bốn chữ này.
Tố Lưu Vân vội vàng nhìn qua phía của Lâu Thất, đột nhiên mặt lộ vẻ hớn hở: "Bọn họ không chống chọi được rồi!" Cô ta không thèm đếm xỉa đến Nhị trưởng lão ra sao cả.
Trần Thập đang định đâm thêm một nhát kiếm ở bên chân còn lại, Lâu Thất bay qua đó, bắt lấy cổ tay của hắn, vỗ cây kiếm trong tay hắn rơi xuống, nhưng mùi thơm trên người nàng xộc vào mũi của Trần Thập, cả con người của hắn trở nên điên cuồng, liền giơ tay ôm lấy eo của nàng.
Trầm Sát vừa đúng lúc cứu tỉnh Thiên Ảnh, lại gắng gượng đứng dậy, ghé qua kia nhìn thấy cảnh tượng này, một hơi thở nghẽn ở cổ họng suýt chút nữa ngã quỵ xuống.
"Trần Thập ngươi buông tay cho bổn Đế Quân!"
Hắn tung cú chưởng qua bên đó, một phen chấn động, bụi đất rơi nhào xuống đất.
"Đế Quân xin hãy bình tĩnh!" Thiên Ảnh nhịn lấy cơn ho, kéo tay hắn lại.
Toàn thân Trầm Sát trở lạnh, lại thấy Hoả bổ nhào về phía của Lâu Thất, đặt tay lên vai của nàng, bóp chặt lấy bả vai, như muốn kéo nàng vào trong lòng mình, còn bên đây, Long Ngôn đã bắt đầu xé toạc y phục của mình.
Dường như không cần dùng não suy nghĩ, bèn biết cảnh kế tiếp sẽ mê loạn tuỳ tiện bất chấp đến cỡ nào, ô uế con mắt ra sao! Đế Phi của một nước, cùng ba tên thị vệ…
Cả con người của Tố Lưu Vân hưng phấn đến nổi run rẩy, bấu víu chặt cánh tay của Đại trưởng lão, mắt không thèm chớp bảo rằng, "Nhìn, mau nhìn kìa, ả tiện nhân Lâu Thất kia sắp bị huỷ rồi, sắp bị huỷ rồi!"
Đại trưởng lão nhìn cô ta một phen, chỉ cảm thấy cô ta vốn dĩ dịu dàng xinh đẹp bây giờ như tà nhập, nhưng ông cảm thấy chẳng có gì không ổn, không dữ không điên, thì làm sao bước tiếp cùng ông trên con đường đế vương cơ chứ?
Bọn chúng hi sinh biết bao nhiêu đệ tử tinh anh, chỉ thiếu một bước nữa thôi. "Được rồi, đến đây là được, ta đi gặp Trầm Sát, cho bọn họ dừng lại đã, ném đống thuốc này xuống dưới đó, có thể áp chế dục vọng tạm thời của bọn họ."
Ông đưa một gói thuốc cho Tứ trưởng lão, nhìn một phen Nhị trưởng lão còn đang đơ cứng, chỉ hơi cau mày, quay lưng bỏ đi, Tố Lưu Vân không nói gì cả, chỉ dõi theo bóng lưng của ông ta, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thâm sâu.
Lúc Đại trưởng lão xuất hiện trước mặt Trầm Sát, Tứ trưởng lão đã cầm theo bột thuốc chuẩn bị rắc xuống cho bọn người Hoả, vừa mới quay lưng, đột nhiên chiếc cổ mát lạnh.
Ông không dám tin quay đầu nhìn, vừa chuyển động, cái đầu đó đã rớt xuống sàn đất. Và sau lưng ông ta, Tố Lưu Vân lạnh lùng nhìn thể xác đang đổ xuống kia, trong mắt loé lên tia sáng điên cuồng, " Không ai ngăn cản được ta, ta nhất định phải cho ả tiện nhân Lâu Thất kia huỷ diệt trước mắt của Trầm Sát!"
Cô giơ chân lên, nghiền nát bao thuốc bột đã rơi ở trên đất.
Lúc này, cô quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Lâu Thất quay về hướng này, nở ra một nụ cười kì dị, ánh mắt đó như đang nhìn lấy cô.
Còn Hoả thì ngồi xổm xuống, đang băng bó vết thương cho Trần Thập.
Cô ta bỗng trở nên ngơ ngác, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Những sự việc sau đây hoàn toàn chạy lệch quỹ đạo, Trần Thập và Long Ngôn giống như chưa hề bị thương, hai người từ từ đứng dậy, ngay cả nội thương dường như chữa khỏi hẳn.
"Chỉ nơi đây, có thể nhốt được bọn ta sao?" Âm thanh của Lâu Thất lạnh lùng vang lên, tiếp theo đó ba người bay lên, một vài bước đã thoát khỏi cạm bẫy kia.
Ở phía bên ngoài không có thiết lập cửa sổ tụ cảnh, đã mất đi hình bóng của bọn họ.
"Không! Sao bọn họ có thể..." Tố Lưu Vân cắn răng, chạy tới bàn điều khiển định biến đổi cơ quan. Đột nhiên có ánh sáng màu tím bạc bay tới, bổ nhào lên mặt của cô, dùng sức cào cấu.
"U u! U u!"
U U cào cấu tứ phía không hề lưu tình, trong miệng thốt lên tiếng kêu phẫn nộ.
"Tiểu súc sinh, cút ra!" Tố Lưu Vân giơ tay ra bắt nó, nhưng U U chỉ cào mấy phát, liền nhảy vụt lên bàn điều khiển, hàm răng sắc nhọn xoạc xoạc xoạc nhanh chóng cắn vài phát lên một trong những bàn điều khiển cơ quan đó. Cũng không biết đống răng của nó mọc như thế nào, tay cầm của mấy cơ quan bị nó cắn đứt hết trơn.
Sau khi cắn xong U U còn kêu lên hai tiếng, mông đặt xuống, tè lên trên đó một bãi nước đái lớn.
"U u!"
Ngay khi Tố Lưu Vân sờ lên khuôn mặt đầy máu của mình nhìn thấy bàn điều khiển bị con hồ ly vừa cắn nát vừa thấm bãi nước đái, hét nhọn một tiếng, kiếm trong tay liền đâm về phía của U U.
Nhưng tốc độ của cô ta đâu có nhanh bằng U U, ngay khi cô ta vung kiếm, U U đã bay ra như một vầng sáng. Chỉ là nó không bay một cách tuỳ tiện, mà là nhảy chỗ này một cái nhảy chỗ kia một cái, chỉ cần chỗ có cơ quan thì nó sẽ cắn một phát, cơ quan trong phòng này tính ra được huỷ hoại triệt để.
Tố Lưu Vân đầu tóc bù xù đuổi theo, nhưng chả tóm được một sợi lông nào của nó cả, tức đến nỗi sắp nôn ra máu.
"Người đâu, người đâu!" Cô la lớn lên.
Phòng điều khiển vốn dĩ không ai vào được, nhưng lúc này đâu lo được gì nhiều nữa.
Chỉ là, khi có người xông vào, U U đã xông ra ngoài rồi, để lại bãi nước đái hôi tanh trong phòng. Người vào vừa vặn là đệ tử của Trầm Vân Sơn, thấy Tố Lưu Vân nhếch nhác thảm hại thế kia, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, đây đâu phải là tiên tử thoát tục từng ở trong lòng bọn họ đâu? Giống như một mụ khùng vậy.
"Gọi tất cả mọi người đi ra ngoài tìm Lâu Thất! Tìm thấy ả thì giết không tha!" Cô cắn rắng đỏ mắt bảo.
"Vâng!"
Khi bọn người Lâu Thất thoát ra khỏi cạm bẫy, liền phát hiện trong núi có một càn khôn lớn, không gian rất rộng rãi, có không ít lối đi quẹo trái quẹo phải, trông như một mê cung trong lòng đất.
"Đế Phi, chúng ta đi về phía bên đây." Hoả thấp giọng nói, chỉ về khe hở núi hẹp phía bên phải.
Hắn nhìn chân của Trần Thập và Long Ngôn, vẫn đang chìm đắm trong cơn chấn động do hiệu lực thuốc thần kì của Thần Thuỷ Niệm mang đến. Thật là kì diệu quá, có thể khiến vết thương lập tức khoẻ lại, và nội thương của bọn họ cũng khỏi hẳn. Và điều hắn không ngờ tới là, trên người Trần Thập có một đai thắt eo chứa đầy thuốc!
Lâu Thất không điều chế thuốc nhanh cho bọn họ, chẳng qua vì muốn tìm ra chỗ cơ quan nằm ở đâu, nàng suy đoán được, chắc chắn bọn người Tố Lưu Vân sẽ theo dõi, và sẽ cho Trầm Sát nhìn thấy khung cảnh này.
Và, Quỷ Thảo bị cướp khi nãy, chỉ cần bọn chúng mở ra, U U chắc chắn sẽ tìm được nơi ở của bọn họ.
"Đi."
Sau khi đi ra, bản lĩnh tìm phương hướng của Hoả mạnh hơn Lâu Thất nhiều, và trước kia Trầm Sát cũng dạy cho hắn một số thuật cơ quan, cho nên Lâu Thất cho hắn dẫn đầu.
Trầm Sát của lúc này, đang đứng đối diện với Đại trưởng lão, trong mắt loé lên sát ý vô tận.
"Tốt lắm, biết bổn Đế Quân phải giết ngươi, nên người dâng đến tận cửa." Tiếng của Trầm Sát gằng thấp.
"Trầm Sát, chẳng lẽ ngươi không muốn xem thử tinh binh của hoàng triều Trầm thị sao? Nghe nói, đội đó được xưng là Thần Quỷ Vương Binh!"
Đại trưởng lão trông đang trầm lặng, thực ra trong lòng đang rất giận dữ, bọn chúng đều nhìn thấy Lâu Thất thoát hiểm rời khỏi, vậy thì không còn cơ hội dùng sự trong sạch của Lâu Thất để uy hiếp hắn nữa rồi.
"Bổn Đế Quân sẽ gặp được bọn họ thôi." Trong tay Trầm Sát nắm chặt Ẩm Huyết Kiếm.
Và ngay lúc này, Ẩm Huyết Kiếm đột nhiên leng keng một tiếng, chấn động mạnh mẽ muốn thoát ly tay của hắn.
Trên thực tế, Lâu Thất vừa mới dùng thuốc, hiệu quả của thuốc đã lan toả. Thứ nàng ăn là dược viên được chế ra từ Thần Thuỷ Niệm, không thêm thắt bất kì nguyên liệu nào khác, tức là không làm giảm hiệu quả vốn có, cho nên hiệu quả đến rất nhanh.
Nhưng mà dường như đâu ai thấy nàng dùng thuốc khi nãy đâu, và, cũng không ai phát hiện ra chai thuốc nàng rút ra dùng xong thì không có nhét về lại đai thắt eo?
Trong đai thắt eo của nàng, thứ quan trọng nhất là chai thuốc được chế từ Thần Thuỷ Niệm, kế tiếp là Quỷ Thảo.
Cũng không phải nói các loại thuốc khác không trân quý, mà hai loại này là hiệu quả thuốc mạnh nhất hiếm có nhất và cực đoan nhất, rất có thể không tìm được nữa.
Nhưng các loại thuốc khác một nửa bị giật đi một nửa bị rắc vương vãi, nàng không dám cho bọn họ phục dùng Thần Thuỷ Niệm, bởi vì nếu nội thương của bọn họ được trị xong, thì càng khó ứng phó hơn nữa.
Hoả khống chế Long Ngôn, nhưng lúc này hắn cũng đang dần dần trở nên khó chống đỡ, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, một chỗ nào đó căng cứng như cây tiễn đang nằm trên dây cung, trương phình đến nỗi sắp nổ tung tới nơi, cơ thể là một chuyện khác, chủ yếu là ý chí, ý chí cũng sắp sửa bị dục vọng huỷ hoại rồi.
Bọn họ đều nghe thấy tiếng răng va đập nhau của Trần Thập và Long Ngôn, vang cạch cạch cạch cạch. Đó là phản ứng khi cơ thể khống chế đến tột đỉnh.
Phụt.
Trần Thập trở tay, dùng kiếm đâm vào cánh đùi của mình. Máu tươi tuôn ra, đau đớn và mùi máu tanh giúp hắn có vài giây phút tỉnh táo.
"Cô nương, cô chạy trước đi."
Lâu Thất quay đầu nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, còn chưa lên tiếng, Long Ngôn đã rút kiếm ra, đâm vào đùi của mình, cắn răng nói với Hoả: "Hoả, buông ra."
Hoả nhìn hắn một phen, bỏ hắn ra, quỳ đến bên cạnh Lâu Thất: "Đế Phi, đạp vai của thuộc hạ đi lên."
Hắn cảm giác được, nội thương của nàng đã có sự chuyển biến tốt.
Lâu Thất nhìn vết thương của bọn họ, bọn họ hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến vết thương nữa, thậm chí Trần Thập còn vặn cây kiếm, khiến vết thương của mình lớn hơn chút nữa.
Bị ép đến bước đường này, cơn giận dữ trong lòng Lâu Thất cuộn dậy: "Các ngươi nhịn lấy."
Nàng không có ý định rời khỏi đây, mà ngồi xếp bằng, trước mặt là đống thuốc bột rơi vương vãi, nhưng bọn họ đều nhìn không ra nàng đang định làm gì.
Trong buồng kín, Tố Lưu Vân cắn chặt răng, "Bọn họ bị điên rồi sao? Tại sao còn không hành động?"
Cô ta thật không ngờ được, ba người kia quả thật thà tự làm thương bản thân mình cũng không nguyện tổn hại Lâu Thất nửa phần! Tại sao vậy?
Bọn người Đại trưởng lão thì nhướng mày khen ngợi: "Ba người kia quả thật là nam tử hán."
"Hán cái nỗi gì! Ta đi tăng liều cho bọn chúng!"
Tố Lưu Vân đứng lên, vừa định đi ra bèn đụng phải Nhị trưởng lão mang chiếc đai thắt eo của Lâu Thất đi vào. Nhìn liếc chiếc đai thắt eo trong tay của ông ta, lập tức đưa tay ra giật: "Cho ta!"
Nhị trưởng lão không ngờ cô ta đột nhiên ra tay, chiếc đai thắt eo kia bị cô ta giật đi, sắc mặt của ông vừa trắng vừa xanh. Điều này nói rõ thân thủ của ông không tốt bằng cô!
Tố Lưu Vân đổ đống thuốc trong chiếc đai thắt eo kia ra, nhưng cô không có sở trưởng ở lĩnh vực này, cho nên cô đổ từng cái chai ra với cơn lửa bực dọc, đợi đến khi cô đổ được một chai nào đó, Đại trưởng lão cứ mặc kệ cô quậy phá bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chóng chạy tới tóm lấy tay của cô, nhưng đã trễ một bước, đống bột trong đó đã bị cô đổ ra, như bụi màu đen vừa bay ra, Đại trưởng lão lập tức kéo Tố Lưu Vân né tránh, nhưng Tố Lưu Vân vẫn bị mùi tanh của bột thuốc đó làm buồn nôn, một tay khác phủi nó đi chỗ khác.
Bột thuốc đó liền bám lên người của Nhị trưởng lão, ông ngơ ngác một hồi, đang định nói gì đó, bỗng dưng toàn thân đơ cứng.
"Âm Địa Quỷ Thảo!"
Sắc mặt của Đại trưởng lão thâm trầm thốt ra bốn chữ này.
Tố Lưu Vân vội vàng nhìn qua phía của Lâu Thất, đột nhiên mặt lộ vẻ hớn hở: "Bọn họ không chống chọi được rồi!" Cô ta không thèm đếm xỉa đến Nhị trưởng lão ra sao cả.
Trần Thập đang định đâm thêm một nhát kiếm ở bên chân còn lại, Lâu Thất bay qua đó, bắt lấy cổ tay của hắn, vỗ cây kiếm trong tay hắn rơi xuống, nhưng mùi thơm trên người nàng xộc vào mũi của Trần Thập, cả con người của hắn trở nên điên cuồng, liền giơ tay ôm lấy eo của nàng.
Trầm Sát vừa đúng lúc cứu tỉnh Thiên Ảnh, lại gắng gượng đứng dậy, ghé qua kia nhìn thấy cảnh tượng này, một hơi thở nghẽn ở cổ họng suýt chút nữa ngã quỵ xuống.
"Trần Thập ngươi buông tay cho bổn Đế Quân!"
Hắn tung cú chưởng qua bên đó, một phen chấn động, bụi đất rơi nhào xuống đất.
"Đế Quân xin hãy bình tĩnh!" Thiên Ảnh nhịn lấy cơn ho, kéo tay hắn lại.
Toàn thân Trầm Sát trở lạnh, lại thấy Hoả bổ nhào về phía của Lâu Thất, đặt tay lên vai của nàng, bóp chặt lấy bả vai, như muốn kéo nàng vào trong lòng mình, còn bên đây, Long Ngôn đã bắt đầu xé toạc y phục của mình.
Dường như không cần dùng não suy nghĩ, bèn biết cảnh kế tiếp sẽ mê loạn tuỳ tiện bất chấp đến cỡ nào, ô uế con mắt ra sao! Đế Phi của một nước, cùng ba tên thị vệ…
Cả con người của Tố Lưu Vân hưng phấn đến nổi run rẩy, bấu víu chặt cánh tay của Đại trưởng lão, mắt không thèm chớp bảo rằng, "Nhìn, mau nhìn kìa, ả tiện nhân Lâu Thất kia sắp bị huỷ rồi, sắp bị huỷ rồi!"
Đại trưởng lão nhìn cô ta một phen, chỉ cảm thấy cô ta vốn dĩ dịu dàng xinh đẹp bây giờ như tà nhập, nhưng ông cảm thấy chẳng có gì không ổn, không dữ không điên, thì làm sao bước tiếp cùng ông trên con đường đế vương cơ chứ?
Bọn chúng hi sinh biết bao nhiêu đệ tử tinh anh, chỉ thiếu một bước nữa thôi. "Được rồi, đến đây là được, ta đi gặp Trầm Sát, cho bọn họ dừng lại đã, ném đống thuốc này xuống dưới đó, có thể áp chế dục vọng tạm thời của bọn họ."
Ông đưa một gói thuốc cho Tứ trưởng lão, nhìn một phen Nhị trưởng lão còn đang đơ cứng, chỉ hơi cau mày, quay lưng bỏ đi, Tố Lưu Vân không nói gì cả, chỉ dõi theo bóng lưng của ông ta, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thâm sâu.
Lúc Đại trưởng lão xuất hiện trước mặt Trầm Sát, Tứ trưởng lão đã cầm theo bột thuốc chuẩn bị rắc xuống cho bọn người Hoả, vừa mới quay lưng, đột nhiên chiếc cổ mát lạnh.
Ông không dám tin quay đầu nhìn, vừa chuyển động, cái đầu đó đã rớt xuống sàn đất. Và sau lưng ông ta, Tố Lưu Vân lạnh lùng nhìn thể xác đang đổ xuống kia, trong mắt loé lên tia sáng điên cuồng, " Không ai ngăn cản được ta, ta nhất định phải cho ả tiện nhân Lâu Thất kia huỷ diệt trước mắt của Trầm Sát!"
Cô giơ chân lên, nghiền nát bao thuốc bột đã rơi ở trên đất.
Lúc này, cô quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Lâu Thất quay về hướng này, nở ra một nụ cười kì dị, ánh mắt đó như đang nhìn lấy cô.
Còn Hoả thì ngồi xổm xuống, đang băng bó vết thương cho Trần Thập.
Cô ta bỗng trở nên ngơ ngác, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Những sự việc sau đây hoàn toàn chạy lệch quỹ đạo, Trần Thập và Long Ngôn giống như chưa hề bị thương, hai người từ từ đứng dậy, ngay cả nội thương dường như chữa khỏi hẳn.
"Chỉ nơi đây, có thể nhốt được bọn ta sao?" Âm thanh của Lâu Thất lạnh lùng vang lên, tiếp theo đó ba người bay lên, một vài bước đã thoát khỏi cạm bẫy kia.
Ở phía bên ngoài không có thiết lập cửa sổ tụ cảnh, đã mất đi hình bóng của bọn họ.
"Không! Sao bọn họ có thể..." Tố Lưu Vân cắn răng, chạy tới bàn điều khiển định biến đổi cơ quan. Đột nhiên có ánh sáng màu tím bạc bay tới, bổ nhào lên mặt của cô, dùng sức cào cấu.
"U u! U u!"
U U cào cấu tứ phía không hề lưu tình, trong miệng thốt lên tiếng kêu phẫn nộ.
"Tiểu súc sinh, cút ra!" Tố Lưu Vân giơ tay ra bắt nó, nhưng U U chỉ cào mấy phát, liền nhảy vụt lên bàn điều khiển, hàm răng sắc nhọn xoạc xoạc xoạc nhanh chóng cắn vài phát lên một trong những bàn điều khiển cơ quan đó. Cũng không biết đống răng của nó mọc như thế nào, tay cầm của mấy cơ quan bị nó cắn đứt hết trơn.
Sau khi cắn xong U U còn kêu lên hai tiếng, mông đặt xuống, tè lên trên đó một bãi nước đái lớn.
"U u!"
Ngay khi Tố Lưu Vân sờ lên khuôn mặt đầy máu của mình nhìn thấy bàn điều khiển bị con hồ ly vừa cắn nát vừa thấm bãi nước đái, hét nhọn một tiếng, kiếm trong tay liền đâm về phía của U U.
Nhưng tốc độ của cô ta đâu có nhanh bằng U U, ngay khi cô ta vung kiếm, U U đã bay ra như một vầng sáng. Chỉ là nó không bay một cách tuỳ tiện, mà là nhảy chỗ này một cái nhảy chỗ kia một cái, chỉ cần chỗ có cơ quan thì nó sẽ cắn một phát, cơ quan trong phòng này tính ra được huỷ hoại triệt để.
Tố Lưu Vân đầu tóc bù xù đuổi theo, nhưng chả tóm được một sợi lông nào của nó cả, tức đến nỗi sắp nôn ra máu.
"Người đâu, người đâu!" Cô la lớn lên.
Phòng điều khiển vốn dĩ không ai vào được, nhưng lúc này đâu lo được gì nhiều nữa.
Chỉ là, khi có người xông vào, U U đã xông ra ngoài rồi, để lại bãi nước đái hôi tanh trong phòng. Người vào vừa vặn là đệ tử của Trầm Vân Sơn, thấy Tố Lưu Vân nhếch nhác thảm hại thế kia, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, đây đâu phải là tiên tử thoát tục từng ở trong lòng bọn họ đâu? Giống như một mụ khùng vậy.
"Gọi tất cả mọi người đi ra ngoài tìm Lâu Thất! Tìm thấy ả thì giết không tha!" Cô cắn rắng đỏ mắt bảo.
"Vâng!"
Khi bọn người Lâu Thất thoát ra khỏi cạm bẫy, liền phát hiện trong núi có một càn khôn lớn, không gian rất rộng rãi, có không ít lối đi quẹo trái quẹo phải, trông như một mê cung trong lòng đất.
"Đế Phi, chúng ta đi về phía bên đây." Hoả thấp giọng nói, chỉ về khe hở núi hẹp phía bên phải.
Hắn nhìn chân của Trần Thập và Long Ngôn, vẫn đang chìm đắm trong cơn chấn động do hiệu lực thuốc thần kì của Thần Thuỷ Niệm mang đến. Thật là kì diệu quá, có thể khiến vết thương lập tức khoẻ lại, và nội thương của bọn họ cũng khỏi hẳn. Và điều hắn không ngờ tới là, trên người Trần Thập có một đai thắt eo chứa đầy thuốc!
Lâu Thất không điều chế thuốc nhanh cho bọn họ, chẳng qua vì muốn tìm ra chỗ cơ quan nằm ở đâu, nàng suy đoán được, chắc chắn bọn người Tố Lưu Vân sẽ theo dõi, và sẽ cho Trầm Sát nhìn thấy khung cảnh này.
Và, Quỷ Thảo bị cướp khi nãy, chỉ cần bọn chúng mở ra, U U chắc chắn sẽ tìm được nơi ở của bọn họ.
"Đi."
Sau khi đi ra, bản lĩnh tìm phương hướng của Hoả mạnh hơn Lâu Thất nhiều, và trước kia Trầm Sát cũng dạy cho hắn một số thuật cơ quan, cho nên Lâu Thất cho hắn dẫn đầu.
Trầm Sát của lúc này, đang đứng đối diện với Đại trưởng lão, trong mắt loé lên sát ý vô tận.
"Tốt lắm, biết bổn Đế Quân phải giết ngươi, nên người dâng đến tận cửa." Tiếng của Trầm Sát gằng thấp.
"Trầm Sát, chẳng lẽ ngươi không muốn xem thử tinh binh của hoàng triều Trầm thị sao? Nghe nói, đội đó được xưng là Thần Quỷ Vương Binh!"
Đại trưởng lão trông đang trầm lặng, thực ra trong lòng đang rất giận dữ, bọn chúng đều nhìn thấy Lâu Thất thoát hiểm rời khỏi, vậy thì không còn cơ hội dùng sự trong sạch của Lâu Thất để uy hiếp hắn nữa rồi.
"Bổn Đế Quân sẽ gặp được bọn họ thôi." Trong tay Trầm Sát nắm chặt Ẩm Huyết Kiếm.
Và ngay lúc này, Ẩm Huyết Kiếm đột nhiên leng keng một tiếng, chấn động mạnh mẽ muốn thoát ly tay của hắn.
Bình luận facebook