Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-519
Chương 519
Vốn dĩ Lâu Thất cũng chưa đến lúc tỉnh lại, nàng đã tính, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại. Nàng không biết, lúc này còn chưa qua ba ngày, nhưng lại nhịn không được mà khẽ động ngón tay một chút, phát hiện sức lực đã quay về, lập tức giơ tay sang bên cạnh nhanh như chớp bắt lấy.
"Ô ô!"
U U bị nàng dọa sợ, hơn nữa lúc này nó quá mệt mỏi, nhất thời không tránh thoát được, bị nàng một tay bắt lấy.
May mà nó đã sớm kêu lên, Lâu Thất nghe được âm thanh của nó, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn.
"U U"
Do đã ngủ hai ngày, một ngày một đêm qua cũng không có ai cho nàng uống nước, lúc này, cổ họng Lâu Thất giống như hít phải khói, nóng rát khó chịu, lời nói ra cũng khàn khàn.
"Ô ô ô!" Thật muốn khóc a, tỉnh là tốt rồi.
Chốc lát, Lâu Thất phân tích hoàn cảnh của nàng bây giờ, sau đó nhanh chóng phán đoán, có lẽ lúc này nàng không ở bên cạnh Trầm Sát, vì hắn tuyệt đối sẽ không để nàng nằm ngủ trên cỏ thế này. Hiện tại cũng đã bước vào thu, gió mang theo chút lạnh, chăn này nàng cũng chưa từng nhìn thấy, đây không phải của nàng.
Người có tiền ở đây luôn rất thích dùng gấm may vỏ chăn, nhưng từ trước nàng đã bảo Tiểu Trù và Nhị Linh đổi thành gấm trắng rồi, gấm trắng là thoải mái nhất, hơn nữa khi chạm vào cũng không lạnh. Nhưng bây giờ, trên người nàng lại đắp gấm may.
Hơn nữa, cả người U U là xảy ra chuyện gì?
Lâu Thất đang suy nghĩ, lại thấy U U có vẻ như sắp ngủ, lúc này nàng mới nhớ đến trên người nàng được đắp đầy thuốc, ngay đến y phục cũng dùng nước thuốc ngâm qua. Cái này cũng không phải là không tin Trầm Sát, mà chỉ là thói quen của nàng mà thôi, chuyện gì cũng đều muốn làm tốt, có thể làm thì sẽ dốc toàn lực chuẩn bị, nếu không thể làm được thì đó lại là chuyện khác.
Nhưng sau khi tỉnh lại nàng đã lập tức có sức lực, có thể là do đã nuốt Tuyền Tâm nên thể chất mới càng thêm mạnh hơn. Có điều, tuy sức lực đã khôi phục những cũng chỉ khôi phục được sáu phần, đương nhiên cũng không bằng trạng thái cơ thể lúc khỏe mạnh được.
Lâu Thất sờ đai lưng bên hông mình, phát hiện đai lưng vẫn còn, đồ vật cũng ở hết trong đó, lúc này nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
U U có linh khí, nhưng cũng không có khả năng nói với nàng những chuyện xảy ra được.
Lâu Thất lấy giải dược giải độc cho nó, chỉ vào chăn: "Cọ cọ."
U U lập tức lăn lộn trên chăn mấy vòng cho bùn đất và lá cây trên người nó rớt ra, sau đó mới nhảy vào trong lòng Lâu Thất, yếu ớt kêu lên hai tiếng, ở trong lòng nàng ngủ một giấc. Lúc này nó hẳn là an toàn rồi.
Thấy nó rất nhanh đã ngủ, ánh mắt Lâu Thất lại chợt lóe lên. Xem ra, chắc là U U đã đuổi theo nàng rất lâu, nếu không cũng sẽ không thê thảm, mệt mỏi đến mức này. Nhưng sao lại như thế?
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, quét mắt nhìn quanh bốn phía, thấy có hai con ngựa đã chết, còn có xe ngựa bị đổ xuống. Đây không phải là xe ngựa trong đội ngũ của bọn họ.
Xung quanh không có một bóng người, phía trước có một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu thông đến khe núi. Mà chỗ nàng đang đứng có lẽ là chỗ đất trũng nào đó ở sườn núi, gió đã bị ngăn lại, bên cạnh còn có một vòng thuốc bột. Nàng dùng ngón tay chạm vào một ít, rất dễ đoán ra đây chính là thuốc tránh côn trùng và rắn.
Là ai đã đưa nàng đến đây?
Nếu nàng thực sự bị người khác mang đi, thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào còn xuất hiện người mà Trầm Sát và nhiều người như vậy cũng không đánh được?
Lúc này, Trầm Sát sẽ có tâm trạng thế nào?
Trong lòng suy nghĩ những thứ này, Lâu Thất chậm rãi đến gần chiếc xe ngựa kia, xốc mành lên nhìn một chút, không có gì cả.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy tiếng người giẫm lên lá rụng đi đến, Lâu Thất cách xe ngựa nhìn lại, thấy có hai người nam nhân trẻ tuổi, mặc y phụ màu xanh lam, là hai người mà nàng đã từng gặp.
Hai thị vệ của Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết sao?
"Đến bên kia nhóm lửa đi, hai con ngựa này có chút mùi, ảnh hưởng khẩu vị của chúng ta." Trong tay hai kia đều cầm theo đồ, chắc là muốn cằm trại nhóm lửa nướng thức ăn.
Ọc ọc.
Bụng Lâu Thất như muốn hưởng ứng, kêu lên một tiếng.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ, có một ngày chính bụng của nàng lại làm bại lộ kế sách vườn không nhà trống của nàng. Vốn nàng muốn trốn đi tùy cơ hành sự, nhưng bụng nàng lại đột nhiên kêu lên như vậy, sau đó, nàng liền thấy Hách Liên đại soái ca cả người y phục màu xanh nhạt cũng đang từ trong rừng đi ra, ánh mắt dịu dàng nhìn về chỗ nàng.
Giọng nói của hắn mang theo ý cười thản nhiên: "Không phải ngươi muốn xem bệnh cho hai con ngựa kia chứ?"
Lâu Thất thở dài: "Nếu ta muốn xin Vương gia làm như không nhìn thấy ta, chắc Vương gia cũng không đồng ý a?"
Không biết vì sao, nghe nàng nói như vậy, Hách Liên Quyết lại cảm thấy có chút thú vị. Hắn cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng lại thích nói vài câu với nàng.
"Bản vương cũng không thể lừa dối ánh mắt của mình a."
"Vậy Vương gia có thể giải thích cho ta một chút, đã xảy ra chuyện gì không?" Lâu Thất vòng từ sau xe ngựa ra, một tay vuốt lông của U U, nhíu nhíu mày, quả nhiên là cọ vào chăn vẫn chưa sạch, đợi nó tỉnh, phải tắm cho nó một chút mới được.
Ánh mắt Hách Liên Quyết dừng lại trên người U U: "Không ngờ vật nhỏ này lại có thể đuổi theo được."
"Đuổi theo?" Lâu Thất nghe được hắn nói ra từ quan trọng này, lập tức bắt lấy hỏi: "Ồ, không phải là Vương gia ngài muốn nói với ta, ngài cướp hoàng hậu Lương quốc đấy chứ? Là kẻ trộm sao?"
"Hoàng hậu lương quốc? Không phải là Đại Thịnh ư?" Lần này, Hách Liên Quyết có chút không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Lâu Thất chớp mắt: "Nữ nhân đàng hoàng, không phải là hoàng hậu lương quốc sao?"
"Ha ha ha." Hách Liên Quyết ngẩn ra, lập tức cười lên, khiến Thanh Y và Lam Y lại càng hoảng sợ hơn, gia của bọn họ chưa từng cười to như thế này.
"Xem ra đúng là không giống tiểu công chúa a." Thanh Y thấp giọng nói ra suy nghĩ của hắn. Lâu Thất ở gần bọn họ một chút, vừa vặn nghe được câu này, trong lòng nàng đột nhiên sửng sốt. Xem ra đoạn thời gian này, Hách Liên Quyết tuyệt đối không phải nghỉ ngơi, lại có thể nghe ngóng được thân phận chân chính của nàng.
"Trầm Sát thế nào rồi?" Biết đối phương có thể chuyện gì cũng biết, nàng cũng lười nói nhiều lời vô ích nữa, trực tiếp hỏi luôn.
Hách Liên Quyết đi đến chỗ nàng, ánh nắng buổi sớm chiếu lên người hắn, khiến hắn hơi khuất bóng đi, nhưng điều này càng làm tư thái của hắn càng thêm nhẹ nhàng hơn, thong dong như nước chảy mây trôi, nổi bật lên dung mạo sạch sẽ, anh tuấn, có cảm giác đẹp say lòng người.
Lâu Thất đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo Trầm Sát, lúc đó cũng ở một nơi hoang vu như thế này, người bên cạnh cũng đang chuẩn bị bữa sáng, hắn ngược chiều ánh nắng đi tới, cả người mặc y phục màu đen, thân hình cao lớn, hai mắt sâu thẳm, anh tuấn lạnh lùng bất phàm.
Tình cảnh cũng tương tự, nhưng người trước mắt lại đổi thành Hách Liên Quyết mặc áo bào màu xanh nhạt.
Trong thoáng chốc, Hách Liên Quyết đã đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra, nhanh như chớp chụp về phía đai lưng của nàng.
Cả người Lâu Thất lui nhanh về sau, nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước, ngón tay hắn đã bắt được đai lưng nàng, ngón tay còn thăm dò vào trong một chút, nhếch mày nhìn nàng: "Để bản vương xem thử, tiểu công chúa mang theo những gì, được không?"
Lời này hắn nói rất dịu dàng thắm thiết, dù lúc này trong đầu Lâu Thất có chút tức giận, nhưng nghe vào tai cũng nhịn không được mà thấy nhột.
Thật là...
Hách Liên Quyết nhìn như trong trẻo lạnh lùng, nhưng nếu hắn muốn, tuyệt đối cũng là một cao thủ tán tỉnh người khác a.
"Xin cho ta có quyền không nói."
Hách Liên Quyết lắc đầu: "Đợi khi Trầm Sát tìm đến đây, hỏi ngươi có đồng ý đi cũng với hắn không, bản vương cho ngươi quyền nói không, được không?"
"Xì, ngươi đúng là không thú vị." Vẻ mặt Lâu Thất khinh bỉ nhìn hắn, đột nhiên ôm U U đánh đến mặt hắn: "Xem chiêu!"
Lúc này, nàng đang ôm bạn học U U rõ ràng là hồ ly lại ngủ say như heo, nên nàng thực sự không tiện ra tay, chỉ có thể ra một chiêu như vậy, hi vọng hắn buông tay lùi về sau một bước, sau đó nàng có thể thoát thân.
Thế nhưng rất nhanh Lâu Thất biết đây chỉ là một hư chiêu mà thôi.
Bởi vì Hách Liên Quyết chỉ cầm đai lưng nàng kéo vào trong ngực hắn, quay đầu đi, thấp vai xuống, cánh tay nàng giơ U U lên đã bị hắn gác lên bả vai, còn người lại bị kéo nhào vào trong ngực hắn, dáng vẻ như yêu thương nhung nhớ vậy.
Lâu Thất cực kỳ thất vọng, nếu không phải thân thể và nội lực của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không đến mức vô dụng như vậy a.
Ngón tay Hách Liên Quyết đang nắm đai lưng nàng lại sờ vào bên trong lần nữa, vốn muốn kéo đai lưng ra, nhưng ngón tay lại chạm vào đường cong của nàng, còn cảm giác được sự mềm mại của vải may bên trong. Nghĩ đến đường cong của nàng, trong mắt Hách Liên Quyết đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Hắn kéo đai lưng nàng xuống, đồng thời tay kia cũng ôm lấy nàng.
Lại có thể... nhỏ như vậy!
Eo nhỏ của nàng không vừa một vòng tay hắn, mà trên người nàng lại có mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh hơi thở hắn, Hách Liên Quyết nhịn không được khẽ ngửi.
Giây tiếp theo, Hách Liên Quyết cảm thấy tay kia của hắn đột nhiên tê rần, một chút cảm giác cũng không có. Điều này khiến hắn đành phải buông nàng ra, lùi về sau một bước. Cùng lúc, Lâu Thất cũng lùi về hai bước, mắt đẹp híp lại nhìn hắn.
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn tay mình, trên gan bàn tay có vết máu nhàn nhạt.
"Thân thủ của công chúa thật nhanh, ngươi là nữ nhân đầu tiên có thể bức lui được bản vương."
Lâu Thất cười lạnh một tiếng: "Quá khen, quá khen, ngươi cũng là người đầu tiên được thử móng tay hương độc của ta."
Trước đây, nàng cũng không để cho ai đến gần như thế này, hơn nữa trên người nàng không có thứ khác, chỉ có thể dùng móng tay làm vũ khí. Nếu không phải nàng thay máu ngất đi lâu như vậy, thì cũng sẽ không để hắn có cơ hội này.
"Vậy bản vương có thể hỏi, hương độc này có tác dụng gì không?"
"Có thể, cũng không có chuyện gì, chỉ là không thể lại gần nữ nhân mà thôi. Ngươi biết đó, từ trường của nam và nữ không giống nhau, nam là dương, nữ là âm. Ừm... bình thường thì ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu đến gần nữ nhân thì toàn thân sẽ lập tức bủn rủn vô lực. Đương nhiên, nếu Vương gia nguyện ý để nữ hán tử ăn đậu hũ thì cũng không có gì là không thể." Lâu Thất bình tĩnh nói.
Lam Y lập tức nổi giận quát lên một tiếng: "To gan! Còn không mau giải độc cho Vương gia."
Hách Liên Quyết nhìn hắn, Lam Y đành âm thầm cắn răng lui xuống.
"Vậy thì thật đáng tiếc, bản vương còn tưởng có thể bồi dưỡng tình cảm với công chúa một chút, dù sao thì..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Lâu Thất mang theo chút dịu dàng lại chứa vẻ lạnh lẽo: "Bản vương và công chúa cũng có hôn ước."
Đầu Lâu Thất đầy hắc tuyến: "Hách Liên Quyết, ngươi đừng..."
Lời còn chưa nói xong, Thanh Y đã mang một ít canh trong ống trúc đến: "Công chúa, đây là canh gia bảo chúng ta nấu, người uống trước đi."
"Ô ô!" Mùi hương xông vào mũi, U U lập tức nhảy lên, há miệng nhào tới, ừng ực mấy ngụm uống hết.
Sắc mặt Hách Liên Quyết khẽ biến.
Vốn dĩ Lâu Thất cũng chưa đến lúc tỉnh lại, nàng đã tính, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể tỉnh lại. Nàng không biết, lúc này còn chưa qua ba ngày, nhưng lại nhịn không được mà khẽ động ngón tay một chút, phát hiện sức lực đã quay về, lập tức giơ tay sang bên cạnh nhanh như chớp bắt lấy.
"Ô ô!"
U U bị nàng dọa sợ, hơn nữa lúc này nó quá mệt mỏi, nhất thời không tránh thoát được, bị nàng một tay bắt lấy.
May mà nó đã sớm kêu lên, Lâu Thất nghe được âm thanh của nó, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn.
"U U"
Do đã ngủ hai ngày, một ngày một đêm qua cũng không có ai cho nàng uống nước, lúc này, cổ họng Lâu Thất giống như hít phải khói, nóng rát khó chịu, lời nói ra cũng khàn khàn.
"Ô ô ô!" Thật muốn khóc a, tỉnh là tốt rồi.
Chốc lát, Lâu Thất phân tích hoàn cảnh của nàng bây giờ, sau đó nhanh chóng phán đoán, có lẽ lúc này nàng không ở bên cạnh Trầm Sát, vì hắn tuyệt đối sẽ không để nàng nằm ngủ trên cỏ thế này. Hiện tại cũng đã bước vào thu, gió mang theo chút lạnh, chăn này nàng cũng chưa từng nhìn thấy, đây không phải của nàng.
Người có tiền ở đây luôn rất thích dùng gấm may vỏ chăn, nhưng từ trước nàng đã bảo Tiểu Trù và Nhị Linh đổi thành gấm trắng rồi, gấm trắng là thoải mái nhất, hơn nữa khi chạm vào cũng không lạnh. Nhưng bây giờ, trên người nàng lại đắp gấm may.
Hơn nữa, cả người U U là xảy ra chuyện gì?
Lâu Thất đang suy nghĩ, lại thấy U U có vẻ như sắp ngủ, lúc này nàng mới nhớ đến trên người nàng được đắp đầy thuốc, ngay đến y phục cũng dùng nước thuốc ngâm qua. Cái này cũng không phải là không tin Trầm Sát, mà chỉ là thói quen của nàng mà thôi, chuyện gì cũng đều muốn làm tốt, có thể làm thì sẽ dốc toàn lực chuẩn bị, nếu không thể làm được thì đó lại là chuyện khác.
Nhưng sau khi tỉnh lại nàng đã lập tức có sức lực, có thể là do đã nuốt Tuyền Tâm nên thể chất mới càng thêm mạnh hơn. Có điều, tuy sức lực đã khôi phục những cũng chỉ khôi phục được sáu phần, đương nhiên cũng không bằng trạng thái cơ thể lúc khỏe mạnh được.
Lâu Thất sờ đai lưng bên hông mình, phát hiện đai lưng vẫn còn, đồ vật cũng ở hết trong đó, lúc này nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
U U có linh khí, nhưng cũng không có khả năng nói với nàng những chuyện xảy ra được.
Lâu Thất lấy giải dược giải độc cho nó, chỉ vào chăn: "Cọ cọ."
U U lập tức lăn lộn trên chăn mấy vòng cho bùn đất và lá cây trên người nó rớt ra, sau đó mới nhảy vào trong lòng Lâu Thất, yếu ớt kêu lên hai tiếng, ở trong lòng nàng ngủ một giấc. Lúc này nó hẳn là an toàn rồi.
Thấy nó rất nhanh đã ngủ, ánh mắt Lâu Thất lại chợt lóe lên. Xem ra, chắc là U U đã đuổi theo nàng rất lâu, nếu không cũng sẽ không thê thảm, mệt mỏi đến mức này. Nhưng sao lại như thế?
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, quét mắt nhìn quanh bốn phía, thấy có hai con ngựa đã chết, còn có xe ngựa bị đổ xuống. Đây không phải là xe ngựa trong đội ngũ của bọn họ.
Xung quanh không có một bóng người, phía trước có một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu thông đến khe núi. Mà chỗ nàng đang đứng có lẽ là chỗ đất trũng nào đó ở sườn núi, gió đã bị ngăn lại, bên cạnh còn có một vòng thuốc bột. Nàng dùng ngón tay chạm vào một ít, rất dễ đoán ra đây chính là thuốc tránh côn trùng và rắn.
Là ai đã đưa nàng đến đây?
Nếu nàng thực sự bị người khác mang đi, thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào còn xuất hiện người mà Trầm Sát và nhiều người như vậy cũng không đánh được?
Lúc này, Trầm Sát sẽ có tâm trạng thế nào?
Trong lòng suy nghĩ những thứ này, Lâu Thất chậm rãi đến gần chiếc xe ngựa kia, xốc mành lên nhìn một chút, không có gì cả.
Ngay lúc này, nàng nghe thấy tiếng người giẫm lên lá rụng đi đến, Lâu Thất cách xe ngựa nhìn lại, thấy có hai người nam nhân trẻ tuổi, mặc y phụ màu xanh lam, là hai người mà nàng đã từng gặp.
Hai thị vệ của Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết sao?
"Đến bên kia nhóm lửa đi, hai con ngựa này có chút mùi, ảnh hưởng khẩu vị của chúng ta." Trong tay hai kia đều cầm theo đồ, chắc là muốn cằm trại nhóm lửa nướng thức ăn.
Ọc ọc.
Bụng Lâu Thất như muốn hưởng ứng, kêu lên một tiếng.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ, có một ngày chính bụng của nàng lại làm bại lộ kế sách vườn không nhà trống của nàng. Vốn nàng muốn trốn đi tùy cơ hành sự, nhưng bụng nàng lại đột nhiên kêu lên như vậy, sau đó, nàng liền thấy Hách Liên đại soái ca cả người y phục màu xanh nhạt cũng đang từ trong rừng đi ra, ánh mắt dịu dàng nhìn về chỗ nàng.
Giọng nói của hắn mang theo ý cười thản nhiên: "Không phải ngươi muốn xem bệnh cho hai con ngựa kia chứ?"
Lâu Thất thở dài: "Nếu ta muốn xin Vương gia làm như không nhìn thấy ta, chắc Vương gia cũng không đồng ý a?"
Không biết vì sao, nghe nàng nói như vậy, Hách Liên Quyết lại cảm thấy có chút thú vị. Hắn cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng lại thích nói vài câu với nàng.
"Bản vương cũng không thể lừa dối ánh mắt của mình a."
"Vậy Vương gia có thể giải thích cho ta một chút, đã xảy ra chuyện gì không?" Lâu Thất vòng từ sau xe ngựa ra, một tay vuốt lông của U U, nhíu nhíu mày, quả nhiên là cọ vào chăn vẫn chưa sạch, đợi nó tỉnh, phải tắm cho nó một chút mới được.
Ánh mắt Hách Liên Quyết dừng lại trên người U U: "Không ngờ vật nhỏ này lại có thể đuổi theo được."
"Đuổi theo?" Lâu Thất nghe được hắn nói ra từ quan trọng này, lập tức bắt lấy hỏi: "Ồ, không phải là Vương gia ngài muốn nói với ta, ngài cướp hoàng hậu Lương quốc đấy chứ? Là kẻ trộm sao?"
"Hoàng hậu lương quốc? Không phải là Đại Thịnh ư?" Lần này, Hách Liên Quyết có chút không theo kịp suy nghĩ của nàng.
Lâu Thất chớp mắt: "Nữ nhân đàng hoàng, không phải là hoàng hậu lương quốc sao?"
"Ha ha ha." Hách Liên Quyết ngẩn ra, lập tức cười lên, khiến Thanh Y và Lam Y lại càng hoảng sợ hơn, gia của bọn họ chưa từng cười to như thế này.
"Xem ra đúng là không giống tiểu công chúa a." Thanh Y thấp giọng nói ra suy nghĩ của hắn. Lâu Thất ở gần bọn họ một chút, vừa vặn nghe được câu này, trong lòng nàng đột nhiên sửng sốt. Xem ra đoạn thời gian này, Hách Liên Quyết tuyệt đối không phải nghỉ ngơi, lại có thể nghe ngóng được thân phận chân chính của nàng.
"Trầm Sát thế nào rồi?" Biết đối phương có thể chuyện gì cũng biết, nàng cũng lười nói nhiều lời vô ích nữa, trực tiếp hỏi luôn.
Hách Liên Quyết đi đến chỗ nàng, ánh nắng buổi sớm chiếu lên người hắn, khiến hắn hơi khuất bóng đi, nhưng điều này càng làm tư thái của hắn càng thêm nhẹ nhàng hơn, thong dong như nước chảy mây trôi, nổi bật lên dung mạo sạch sẽ, anh tuấn, có cảm giác đẹp say lòng người.
Lâu Thất đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên nhìn rõ dung mạo Trầm Sát, lúc đó cũng ở một nơi hoang vu như thế này, người bên cạnh cũng đang chuẩn bị bữa sáng, hắn ngược chiều ánh nắng đi tới, cả người mặc y phục màu đen, thân hình cao lớn, hai mắt sâu thẳm, anh tuấn lạnh lùng bất phàm.
Tình cảnh cũng tương tự, nhưng người trước mắt lại đổi thành Hách Liên Quyết mặc áo bào màu xanh nhạt.
Trong thoáng chốc, Hách Liên Quyết đã đi đến trước mặt nàng, đưa tay ra, nhanh như chớp chụp về phía đai lưng của nàng.
Cả người Lâu Thất lui nhanh về sau, nhưng vẫn chậm hơn hắn một bước, ngón tay hắn đã bắt được đai lưng nàng, ngón tay còn thăm dò vào trong một chút, nhếch mày nhìn nàng: "Để bản vương xem thử, tiểu công chúa mang theo những gì, được không?"
Lời này hắn nói rất dịu dàng thắm thiết, dù lúc này trong đầu Lâu Thất có chút tức giận, nhưng nghe vào tai cũng nhịn không được mà thấy nhột.
Thật là...
Hách Liên Quyết nhìn như trong trẻo lạnh lùng, nhưng nếu hắn muốn, tuyệt đối cũng là một cao thủ tán tỉnh người khác a.
"Xin cho ta có quyền không nói."
Hách Liên Quyết lắc đầu: "Đợi khi Trầm Sát tìm đến đây, hỏi ngươi có đồng ý đi cũng với hắn không, bản vương cho ngươi quyền nói không, được không?"
"Xì, ngươi đúng là không thú vị." Vẻ mặt Lâu Thất khinh bỉ nhìn hắn, đột nhiên ôm U U đánh đến mặt hắn: "Xem chiêu!"
Lúc này, nàng đang ôm bạn học U U rõ ràng là hồ ly lại ngủ say như heo, nên nàng thực sự không tiện ra tay, chỉ có thể ra một chiêu như vậy, hi vọng hắn buông tay lùi về sau một bước, sau đó nàng có thể thoát thân.
Thế nhưng rất nhanh Lâu Thất biết đây chỉ là một hư chiêu mà thôi.
Bởi vì Hách Liên Quyết chỉ cầm đai lưng nàng kéo vào trong ngực hắn, quay đầu đi, thấp vai xuống, cánh tay nàng giơ U U lên đã bị hắn gác lên bả vai, còn người lại bị kéo nhào vào trong ngực hắn, dáng vẻ như yêu thương nhung nhớ vậy.
Lâu Thất cực kỳ thất vọng, nếu không phải thân thể và nội lực của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không đến mức vô dụng như vậy a.
Ngón tay Hách Liên Quyết đang nắm đai lưng nàng lại sờ vào bên trong lần nữa, vốn muốn kéo đai lưng ra, nhưng ngón tay lại chạm vào đường cong của nàng, còn cảm giác được sự mềm mại của vải may bên trong. Nghĩ đến đường cong của nàng, trong mắt Hách Liên Quyết đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Hắn kéo đai lưng nàng xuống, đồng thời tay kia cũng ôm lấy nàng.
Lại có thể... nhỏ như vậy!
Eo nhỏ của nàng không vừa một vòng tay hắn, mà trên người nàng lại có mùi hương nhàn nhạt quẩn quanh hơi thở hắn, Hách Liên Quyết nhịn không được khẽ ngửi.
Giây tiếp theo, Hách Liên Quyết cảm thấy tay kia của hắn đột nhiên tê rần, một chút cảm giác cũng không có. Điều này khiến hắn đành phải buông nàng ra, lùi về sau một bước. Cùng lúc, Lâu Thất cũng lùi về hai bước, mắt đẹp híp lại nhìn hắn.
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn tay mình, trên gan bàn tay có vết máu nhàn nhạt.
"Thân thủ của công chúa thật nhanh, ngươi là nữ nhân đầu tiên có thể bức lui được bản vương."
Lâu Thất cười lạnh một tiếng: "Quá khen, quá khen, ngươi cũng là người đầu tiên được thử móng tay hương độc của ta."
Trước đây, nàng cũng không để cho ai đến gần như thế này, hơn nữa trên người nàng không có thứ khác, chỉ có thể dùng móng tay làm vũ khí. Nếu không phải nàng thay máu ngất đi lâu như vậy, thì cũng sẽ không để hắn có cơ hội này.
"Vậy bản vương có thể hỏi, hương độc này có tác dụng gì không?"
"Có thể, cũng không có chuyện gì, chỉ là không thể lại gần nữ nhân mà thôi. Ngươi biết đó, từ trường của nam và nữ không giống nhau, nam là dương, nữ là âm. Ừm... bình thường thì ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu đến gần nữ nhân thì toàn thân sẽ lập tức bủn rủn vô lực. Đương nhiên, nếu Vương gia nguyện ý để nữ hán tử ăn đậu hũ thì cũng không có gì là không thể." Lâu Thất bình tĩnh nói.
Lam Y lập tức nổi giận quát lên một tiếng: "To gan! Còn không mau giải độc cho Vương gia."
Hách Liên Quyết nhìn hắn, Lam Y đành âm thầm cắn răng lui xuống.
"Vậy thì thật đáng tiếc, bản vương còn tưởng có thể bồi dưỡng tình cảm với công chúa một chút, dù sao thì..." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Lâu Thất mang theo chút dịu dàng lại chứa vẻ lạnh lẽo: "Bản vương và công chúa cũng có hôn ước."
Đầu Lâu Thất đầy hắc tuyến: "Hách Liên Quyết, ngươi đừng..."
Lời còn chưa nói xong, Thanh Y đã mang một ít canh trong ống trúc đến: "Công chúa, đây là canh gia bảo chúng ta nấu, người uống trước đi."
"Ô ô!" Mùi hương xông vào mũi, U U lập tức nhảy lên, há miệng nhào tới, ừng ực mấy ngụm uống hết.
Sắc mặt Hách Liên Quyết khẽ biến.
Bình luận facebook