• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoàng đế Sủng Ái (2 Viewers)

  • chap-57

Chương 57




Chính bởi vì chỗ này không có tủ lạnh, bây giờ lại là cuối hè, muốn đông được rất khó, may là gần khu nhà lao này có một cái giếng sâu, có lẽ là do khí lạnh tích tụ nhiều năm nên nước của giếng ở đó lạnh hơn nước giếng bình thường rất nhiều. Giếng đó cũng rất sâu, dưới đáy nhiệt độ rất thấp, dùng giỏ trúc thả xuống, ướp lạnh một đêm là được, sẽ không làm thay đổi chất lượng.



Đối với việc ăn uống thì cho dù không có điều kiện cũng phải cố gắng sáng tạo ra điều kiện để ăn.



Lâu Thất có thể chất ăn mãi không béo, điểm này khiến cho phụ nữ ở thời hiện đại hận muốn chết, nhưng khi nàng có nhiệm vụ, mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, người bình thường không thể so sánh được, nếu không ăn nhiều một chút thì không thể bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.



“Bách Hoa Đông được tạo thành từ cái gì?” Những đầu bếp kia sau trận đại chiến đã bỏ chạy gần hết, bây giờ trong Cửu Tiêu điện đều là đầu bếp mới, nhưng bên trong Cửu Tiêu điện trừ Tuyết vệ ra thì không có nữ chủ tử nào có yêu cầu về đồ ăn, yêu cầu về mùi vị. Bình thường cũng không có ai yêu cầu gì nhiều, cho nên mỗi khi nấu đồ ăn đều phân chia theo số lượng lớn, mùi vị không tệ, bề ngoài cũng không có vấn đề gì. Vì vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đồ ăn tinh xảo như thế này...



“Dùng da heo làm thành.” Lâu Thất vừa nói vừa lấy Bách Hoa Đông ở một bên, nói với hắn: “Đừng bảo ta đối xử với ngươi không tốt, này, cho ngươi hai miếng.”



Ưng im lặng, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi có cả một mâm đồ ăn như vậy, lại chỉ cho ta hai khối, quá keo kiệt!”



Bách Hoa Đông này bị cắt thành từng miếng nhỏ, dựa vào sức ăn của nam nhân trưởng thành, mỗi lần há miệng đều có thể ăn hết một miếng.



“Có muốn ăn nữa không vậy?” Lâu Thất lườm hắn một cái, lấy một miếng bỏ vào miệng.



Ưng tức giận, đưa bánh ngọt mình đem tới bỏ trên bàn, một tay mò đến chỗ mâm Bách Hoa Đông, quay người chạy vọt ra cửa: “Đó là đồ Đế Quân ban cho ngươi, cái mâm này ta giúp ngươi đưa cho Đế Quân hưởng dụng.”



“Này, Ưng, tên khốn kiếp kia mau trả ta, ta còn chưa ăn no!” Lâu Thất kêu lớn.



Ưng đã chạy không thấy tăm hơi đâu.



Nhị Linh thấy vậy, thấp giọng nói: “Cô nương, không phải chúng ta còn một mâm ở dưới giếng sao?”



Lâu Thất nói: “Đúng vậy, nhưng ta không làm ra vẻ như thế, nhỡ hắn lại nghĩ chúng ta vẫn còn, chẳng may quay lại xin thêm thì làm thế nào?”



Nhị Linh im lặng đổ mồ hôi.



Ưng bưng mâm Bách Hoa Đông chạy thẳng về hướng Tam Trùng điện, khi đi qua Nhị Trùng điện, vừa đúng lúc nhìn thấy Tuyết vệ và hai vị công chúa của Bắc Thương chậm rãi đi về cửa Tam Trùng điện.



Nghe nói nam nữ ở Bắc Thương đều rất nghiêm túc cẩn thận, không giống với bọn họ hàng năm đều đi theo Trầm Sát ra ngoài, nếu không thì cũng chiến đấu vô cùng thô kệch. Vì vậy, Ưng nhíu mày một cái định tránh đi, nhưng Bắc Thược Dược đã nhìn thấy hắn.



“Ưng vệ đại nhân.”



Ưng không thể làm gì khác, đành đi lên phía trước: “Ưng ra mắt hai vị công chúa điện hạ.”



“Ưng vệ đại nhân cũng đến Tam Trùng điện sao?” Bắc Phù Dung vừa nói, ánh mắt vừa rơi vào mâm Bách Hoa Đông, kinh ngạc kêu lên: “Ồ, đây là bánh gì vậy? Thật đẹp mắt!”



Bắc Thược Dược cũng nhìn lại, vừa nhìn một cái, lập tức thấy rõ từng cánh hoa bên trong, nàng trợn to hai mắt: “Có thể ăn sao?”



Tới Phá Vực vài ngày, bọn họ trước giờ đều được nuôi trong cẩm y ngọc thực, đối với đồ ăn ở Cửu Tiêu điện đã không nói nổi thành lời nữa rồi. Làm tinh xảo một chút, đẹp một chút, ngon hơn một chút cũng không được sao? Mặc dù phong phú về chủng loại, đồ ăn xếp đầy cả một bàn nhưng những thứ đó cũng còn lâu mới đạt tới yêu cầu của các nàng, huống chi bọn họ đều là nữ tử, rất thích những thứ xinh đẹp, bao gồm cả đồ ăn.



Bây giờ lại đột nhiên thấy được một mâm điểm tâm tinh xảo như vậy, mắt bọn họ lập tức sáng rực lên. Thật ra, không chỉ các nàng, mà ánh mắt của Tuyết vệ đứng ở một bên cũng hơi lóe sáng.



Nhưng nàng không tiến lên nói chuyện với Ưng, thậm chí, khi nhìn hắn, ánh mắt nàng ta còn mang theo oán hận.



Rõ ràng, bọn họ mới là đồng đội, bọn họ là người một nhà, rõ ràng trong lòng Ưng vệ trước giờ chưa từng có nữ nhân nào khác, nhưng chẳng qua chỉ đi ra ngoài một chuyến, bọn họ lại dẫn về một Lâu Thất, nàng ta được Đế Quân che chở, Ưng cũng vì những hành động của nàng ta với Lâu Thất mà tức giận.



Lâu Thất đó rốt cuộc có cái gì tốt chứ?



Ngay cả Nguyệt, cũng từng nói với nàng, khi gặp Lâu Thất thì phải tránh đi. Dựa vào cái gì mà ở Cửu Tiêu điện này, trừ Đế Quân ra, nàng chưa từng phải tránh bất kì ai, mà lại phải tránh né Lâu Thất kia? Nàng ta cũng chỉ là một thị nữ mà thôi, dựa vào đâu mà dám ngang ngược trên đầu nàng?



Lần này, hai vị công chúa Bắc Thương tìm nàng nói rằng có chuyện muốn gặp Đế Quân, nàng dẫn bọn họ tới đây, mà trên đường cũng biết mục đích của bọn họ khi tới tìm Đế Quân, chuyện này rất phù hợp với kế hoạch của nàng.



Tuyết vệ đang mải mê suy nghĩ, Ưng đã đáp lời hai vị công chúa.



“Đây là Bách Hoa Đông, Ưng cũng không biết làm từ cái gì.” Ngay cả Lâu Thất đã nói dùng da heo để làm nhưng hắn vẫn không tin, da heo có thể biến thành Bách Hoa Đông trong suốt như vậy sao?.



Đối với một người không có khiếu nấu ăn, đây rõ ràng là sự chênh lệch vô cùng lớn. Hắn cảm thấy lời vừa rồi của Lâu Thất là nói dối để ứng phó với hắn mà thôi.



“Tên nghe rất hay, Ưng vệ đại nhân đưa tới cho Đế Quân sao?” Bắc Thược Dược nhìn Ưng vệ, chớp chớp mắt. Ai cũng thấy được, nàng có hảo cảm với Ưng vệ.



Trầm Sát Đế Quân là của hoàng tỷ nàng, nàng không thể nhúng chàm, nhưng đời này nàng đều hi vọng cùng hoàng tỷ ở chung một chỗ, nếu không nàng sẽ rất sợ không có ai bảo vệ mình. Nàng muốn ở lại Phá Vực thì phải tìm một người đàn ông ở đây để gả đi, mà người nàng nhìn trúng chính là Ưng vệ.



Tuy Ưng có chút khách khí với hai vị công chúa, nhưng tính khí của hắn rất quái gở, hắn vất vả giành đồ ăn từ chỗ Lâu Thất đâu phải để cho hai người này ăn, vì vậy hắn trực tiếp nói: “Đây là Lâu Thất làm cho chủ tử của chúng ta.”



Nghe câu nói này, oán khí trong mắt Tuyết chợt lóe lên, Bắc Phù Dung nhanh chóng bắt được cảnh này: “Ưng vệ đại nhân, hay là chúng ta cùng nhau vào đi.”



“Ưng, đưa đồ cho ta bưng đi!” Tuyết lên tiếng.



Ưng nhìn nàng một cái, nói: “Không cần, tự ta bưng lên là được. Hai vị công chúa, mời!”



“Mời Ưng vệ đại nhân...”



Lúc này, Lâu Thất đang nghe Hoa Vu Tồn kể một ít chuyện ở Phá Vực mà nàng chưa nghe bao giờ.



Phá Vực còn chưa thành lập quốc gia.



Mà Trầm Sát, tuy xưng là Đế Quân nhưng hắn cũng chưa được tính là một vị hoàng đế chân chính, bởi vì dù hắn đứng đầu Phá Vực nhưng bên trong Phá Vực cũng có rất nhiều nơi không chịu thuần phục hắn. Ví dụ như một đầu khác của Hoang Nguyên, còn có các chủ nhân núi lớn, trại chủ... Những người kia đều vì nhìn trúng diện tích rộng lớn của Phá Vực mà muốn chạy tới đây xưng vương, phá núi lập trại, không cần thuần phục bất kì một quốc vương nào, muốn bản thân mình nắm được quyền lực và tự do, hơn nữa, tài sản bọn họ lấy được, tất cả đều thuộc về bọn họ.



Còn có vài người bị quốc gia của chính mình đuổi đi vì quá hung ác hoặc không được thế tục chấp nhận, ví dụ như đám cương thi quỷ dị mà đêm hôm đó nàng đã gặp phải. Thật ra đó là một môn phái rất nham hiểm, người trong môn phái đó đều điên cả rồi, bọn họ thích dùng các loại độc vật, phối hợp với độc công, cố gắng làm cho thể chất của bản thân thay đổi, sau khi phát triển lại, bọn họ trực tiếp cướp người, đem người đó biến thành thuộc hạ của mình, dưỡng thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, tiếng xấu của bọn họ vang dội khắp Phá Vực.



Nếu thu phục được Hoang Nguyên thì mới coi là chân chính đứng đầu Phá Vực.



Nhưng người có thể tới chỗ như vậy phá núi lập trại, có ai là người bình thường? Muốn thu phục bọn họ đâu có dễ như vậy? Cho nên mỗi ngày Trầm Sát đều rất bận rộn, không chỉ vì chuyện vấn đề nội bộ mà còn có uy hiếp và khó khăn đến từ bên ngoài, cần hắn đích thân xử lý.



Mà những thế lực kia, cũng bởi vì uy danh một năm nay của Trầm Sát mà bắt đầu hành động, Trầm Sát mạnh mẽ nói cho bọn họ biết, sau này, hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ khu vực Hoang Nguyên, sau này, hắn sẽ là người đứng đầu Phá Vực. Điều này uy hiếp đến thế lực của bọn họ, thậm chí là uy hiếp đến sinh mạng của bọn họ.



Cho nên gần đây, vài người có lá gan và dã tâm nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với bọn họ, muốn bày tỏ ý thần phục, hoặc trực tiếp làm ra hành động gì đó.



“Có vài người khinh thường hợp tác với người khác sẽ tự mình hành động, ví dụ như tới đây để hành thích chủ tử. Ở trong thành của Phá Vực, không tiện động thủ thì bọn họ cũng sẽ theo dõi chúng ta, chỉ cần Đế Quân rời khỏi Phá Vực thì sẽ có vô số người tiến đến tìm đường chết...”



Hoa Vu Tồn nói đến đây, Thiên Ảnh đột nhiên xuất hiện, tiếp lời hắn: “Gần đây chúng ta nhận được tin, ngoài những người đó còn có một liên minh Diệt Sát chuẩn bị được thành lập, mục đích chính là tiêu diệt Đế Quân.”



Lâu Thất liếc hắn một cái: “Nếu đã như vậy không phải chủ tử sẽ gặp nguy hiểm sao? Sao ngươi còn không đi theo bên cạnh bảo vệ hắn, chạy đến nơi này làm gì?”



“Bẩm cô nương, là Đế Quân để cho thuộc hạ xuống đây, nói với cô nương một câu, chuyện bên khu nhà lao này làm xong rồi, đến lúc trở về Tam Trùng điện rồi.” Thiên Ảnh nói.



Lâu Thất không nói gì. Hôm nay nàng vừa mới làm xong mọi chuyện, hắn mấy ngày rồi cũng không đến đây, sao sẽ biết rõ ràng như vậy? Thiên Ảnh là ám vệ của hắn, chỉ một câu nói như vậy, để cho ai nói chẳng được, sao cứ phải phái hắn ta tới đây?



“Sắp tới đại lễ tuyển phi rồi?” Nàng phát hiện gần đây nàng quá bận rộn mà quên mất chuyện này. Khu nhà lao này cũng không nhiều thị nữ như Nhị Trùng điện cả ngày thảo luận về chuyện đó. Bên này cơ bản đều là nam nhân, bọn họ cũng coi trọng chuyện tuyển phi, nhưng bọn họ càng coi trọng việc trông coi tù nhân hơn. Hơn nữa, bọn họ còn phải cố gắng đề cao năng lực của bản thân, bởi vì ở khu nhà lao này thì xác suất gặp phải nguy hiểm về tính mạng cao hơn rất nhiều.



“Bẩm cô nương, ba ngày sau chính là đại lễ tuyển phi.” Thiên Ảnh nói. Hoa Vu Tồn nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng muốn nói lại thôi.



“Hoa thống lĩnh, ngươi có lời gì thì cứ nói, ấp úng như vậy làm gì?” Lâu Thất thấy bộ dạng kia của hắn, nàng không nhịn nổi.



“Lâu cô nương, thật ra thì thuộc hạ luôn có việc muốn nhờ Lâu cô nương giúp đỡ.”



“Việc gì?”



“Trước đây chúng ta bắt được một người xâm nhập, người đó chắc chắn có mục đích đặc biệt, nhưng trước giờ không có cách nào moi được thông tin từ miệng hắn, Lâu cô nương có biện pháp gì không?”



Lâu Thất vỗ trán: “Chẳng lẽ ngươi coi ta là người vạn năng sao? Loại chuyện như tra hỏi này cũng gọi ta đến?”



“Là do tình huống của người kia quá đặc thù, lại là kẻ kín mồm kín miệng. Kín đến đâu thì tới nơi này của thuộc hạ, thuộc hạ cũng có cách để cho hắn nói ra...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom