Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-86
Chương 86
"Đầu nàng lại nghĩ linh tinh gì vậy?"
Nguyệt vừa đi khỏi, Trầm Sát lập tức túm lấy nàng kéo vào lòng.
"Hừm!" Lâu Thất cố ý xoay tới xoay lui tên lòng hắn, nghe thấy tiếng xuýt xoa khe khẽ, nàng lại mỉm cười trên sự đau khổ của hắn: "Sao vậy? Nhắc tới ai đó khiến sắc tâm của chàng nổi dậy?"
"Nàng có tin bổn Đế Quân bây giờ sẽ sủng hạnh nàng luôn không?" Giọng hắn có chút khàn khàn.
"Vua không nói chơi, chàng đã hứa với ta rồi!" Lâu Thất lập tức trở nên căng thẳng, nàng đã đùa quá trớn rồi sao? Trầm Sát là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nàng cũng vô cùng tự tin vào sức quyến rũ và cơ thể của bản thân, mỗi tối khi ngủ cùng hắn, nếu như không có việc gì xảy ra mới là điều không bình thường. Nhưng nàng đã phải tốn không ít công sức mới khiến hắn lên tiếng hứa rằng, trừ khi hai người thành hôn, nếu không sẽ không làm gì nàng.
Dù sao thì nàng nhiều lần đề nghị hai người ngủ riêng, hắn không đồng ý, vì thế buổi tối khó chịu gì cũng là việc của hắn.
Chính vì biết hắn là người nói lời giữ lời nên vừa nãy nàng mới cố tình đùa giỡn hắn, nhưng nàng quên rằng, trước việc sắc này, lời hứa của đàn ông nhiều khi rất dễ bị lửa thiêu rụi.
"Vậy mau vứt hết những suy nghĩ rác rưởi trong đầu nàng đi." Hắn hừ một tiếng.
"Nguyệt vệ đại nhân nói vậy là có ý gì?" Nàng dứt khoát hỏi thẳng.
"Khi ta còn nhỏ, theo học ở Trầm Vân Sơn."
Lâu Thất ngạc nhiên: "Chàng là người của Trầm Vân Sơn?" Nàng nghĩ tới lời Cảnh Dao nói, thánh nữ của Vấn Thiên Sơn và Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn đều muốn gả cho chủ nhân Phá Vực, vậy thì, Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn có quan hệ gì với hắn?
"Tố Lưu Vân từng là đại sư tỷ của ta." Trầm Sát nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn trả lời thẳng. Lâu Thất chú ý tới từ hắn dùng.
"Từng?"
Lưu Vân tiên tử tên là Tố Lưu Vân sao? Ngẫm chắc cũng là một nữ tử xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Sư tỷ, sư đệ gì đó, lại là khi còn nhỏ, lẽ nào từng thầm nảy sinh tình cảm hay là công khai tình cảm?
Nhưng từng lại là cớ làm sao? Lẽ nào sau đó xảy ra chuyện gì, sau đó sư tỷ sư đệ trở mặt thành thù, vì yêu sinh hận, vì thế bây giờ người cũ mang theo tình cảm yêu thương xưa cũ nên để ý tới nàng?
Nàng bất giác bắt đầu mường tượng thêm.
Trầm Sát nhìn dáng vẻ nàng như vậy liền biết ngay nàng lại nghĩ linh tinh, hắn liền giơ tay vỗ một cái xuống đầu nàng, lực có kiểm soát nhưng cũng không hề nhẹ, bị đập một cái, trán Lâu Thất lập tức đỏ một mảng, nàng trừng mắt giận dữ: "Chàng dám đánh thật sao!"
"Không đánh thật làm sao nàng nhớ lâu?" Trầm Sát hừ một tiếng, nhưng tay lại đặt lên, vận nội lực xoa nhẹ cho nàng, mảng đỏ kia lập tức tan đi.
Lâu Thất cảm thấy rất cạn lời, một ngọn lửa đột nhiên bị dập tắt không thể bùng phát, tức chết.
"Khi ta tới Trầm Vân Sơn chẳng qua mới bảy tuổi. Tố Lưu Vân bằng tuổi ta, là... con nuôi của Trầm Vân Sơn Chủ."
Trầm Sát biết nàng muốn nghe liền bắt đầu kể cho nàng nghe về quá khứ của mình.
Trầm Sát khi bảy tuổi vô tình được biết thành chủ của Phá Vực thành chính là kẻ thủ của mẹ mình năm xưa, bảy tuổi hắn nóng vội, ngốc nghếch, dám đi tìm thành chủ Phá Vực thành để trả thù, là người thợ săn nhận nuôi hắn dùng tính mạng mình để tranh thủ thời gian cho hắn chạy trốn, sau đó hắn gặp được Tố Lưu Vân theo Trầm Vân Sơn Chủ ra ngoài có công chuyện.
Đương nhiên hắn cũng không nói rõ tình hình gặp gỡ khi đó, nhưng Lâu Thất có thể tưởng tượng ra.
Hoàng hôn mùa đông, cậu bé mặc áo trắng, nhưng nhuộm đỏ máu, trên mặt nước mắt đóng băng, ánh mắt thù hận sáng quắc, rất sáng, mang theo bóng tối muốn hủy diệt thiên địa ngay lập tức thu hút trái tim lương thiện của Lưu Vân tiên tử nhỏ tuổi từ nhỏ được rất mực cưng chiều.
Là Tố Lưu Vân cầu xin Trầm Vân Sơn Chủ thu nhận hắn làm đệ tử. Khi đó, Trầm Vân Sơn Chủ không thích Trầm Sát lắm, hắn nói, trẻ nhỏ bảy tuổi, mặt hắc ám trong tính cách đã hình thành, Trầm Sát tính tình dữ tợn, lạnh lùng, sau này e là sẽ vô tình với sư môn.
Đúng hết.
Nghe tới đây, Lâu Thất thầm búng ngón tay.
Nhưng Lưu Vân Sơn Chủ từ trước tới giờ vẫn yêu mến Tố Lưu Vân, vì Tố Lưu Vân là con gái của nữ tử trước đây ông ta yêu, ông ta coi nàng ta giống như con gái đẻ, vì thế không thể từ chối yêu cầu của nàng ta.
Vì thế, Trầm Sát trở thành đệ tử của Trầm Vân Sơn Chủ.
"Nếu đã vậy, Tố Lưu Vân cũng được coi là có ơn với chàng, nếu không khi đó chàng mới bảy tuổi, cha nuôi đã chết, lại có người truy sát, một đứa bé như chàng biết đi đâu được? Nói không chừng sẽ chết cóng trong núi, hoặc bị thành chủ Phá Vực trước đây giết chết. Còn nữa, Trầm Vân Sơn chủ cũng đã dạy chàng công phu, cũng coi đã tận tâm tận lực chỉ bảo cho chàng rồi, mặc dù đánh giá của ông ta về chàng không tốt."
Trầm Sát lắc đầu nói: "Nếu không tới Trầm Vân Sơn, ta cũng sẽ không xảy ra chuyện, công phu của ta chỉ có một phần là do ông ta dạy."
"Vậy chàng?" Lâu Thất ngạc nhiên.
"Khi còn nhỏ ta từng gặp một vị kỳ nhân, ông ta cho ta một cuốn tâm pháp, chỉ có điều khi còn nhỏ đọc không hiểu cũng không ai dạy, vì thế chỉ học được chút ít, sau khi cha nuôi ta chết, ta vốn muốn vào núi sâu để luyện công phu, sau này mới ra báo thù. Nhưng có thể tới Trầm Vân Sơn, khi đó ta cho rằng cũng không tệ, chí ít quần áo có người giặt, cơm có người nấu, lại có chăn đắp."
Được thôi, chỉ vì có những ích lợi đó? Một đứa trẻ bảy tuổi sao nghĩ được nhiều thế? Đúng là trưởng thành sớm.
Sau này hắn sống ở Trầm Vân Sơn. Vốn dĩ cũng từ hi vọng sư phụ sẽ dạy hắn công phu lợi hại, để hắn có thể sớm ngày xuống núi báo thù, nhưng đợi suốt hai năm hắn mới thực sự ý thức được rằng, sư phụ này nhận hắn làm đồ đệ chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của Tố Lưu Vân mà thôi.
Tố Lưu Vân không hề biết rằng chính vì vậy mà Trầm Sát khi đó càng muốn rời xa nàng ta một chút. Hắn muốn biết, nếu không phải vì nàng, sư phụ sẽ bỏ qua hắn tới mức độ nào.
Đương nhiên sự thăm dò này khiến hắn hiểu được tất cả.
Hắn từ bỏ, hàng ngày một mình sau khi luyện công cường thể cơ bản liền tìm một nơi bí mật bắt đầu luyện cuốn tâm pháp kia. Hắn chỉ có một cuốn tâm pháp, không có người dạy chiêu thức, kiếm pháp, đao pháp, không hề có chiêu thuật và chiến thuật. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi giao chiến hắn chỉ đánh một chưởng cuồng bạo, hoặc hai chưởng đan xen, nếu không thì là dùng nắm đấm đấm thẳng đi.
Nhưng đâu sao chứ, trực tiếp thô bạo như vậy mới là sát chiêu có hiệu lực nhất. Lâu Thất ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, hắn đúng là một thiên tài, thiên tài trong số các thiên tài!
Tố Lưu Vân nói là sư tỷ của hắn, thường muốn lén dạy hắn võ nghệ, nhưng Trầm Sát nhỏ tuổi rất kiêu ngạo, cho rằng cha nuôi của nàng ta không dạy, để con gái nuôi của ông ta dạy mình sẽ thật mất mặt. Hơn nữa, để một cô bé dạy hắn võ nghệ, truyền ra ngoài không hay ho gì. Vì thế Trầm Sát càng xa lánh nàng ta, nhưng không biết có phải Tố Lưu Vân được nuông chiều quen rồi, hành vi của hắn ngược lại lại khiến nàng cảm thấy đáng yêu.
Cho tới năm mười bốn tuổi, thành chủ của Phá Vực thành lên Trầm Vân Sơn tìm sư phụ hắn, hắn mới biết, thì ra quan hệ giữa thành chủ Phá Vực thành và sư phụ hắn rất tốt, hơn nữa con gái thành chủ Lam Ý cũng là bạn thân của Tố Lưu Vân.
Lam thành chủ phát hiện ra hắn, một lần nữa lại muốn giết hắn, nhưng vì Trầm Vân Sơn Chủ nên không thể hạ sát thủ.
Vừa hay đêm nọ, tàng bảo các của Trầm Vân Sơn bị trộm.
Trầm Vân Sơn Chủ nổi trận lôi đình, nói rằng chỉ cần bắt được kẻ trộm sẽ băm vằm thành muôn ngàn mảnh! Lam thành chủ khi đó bước ra nói vài câu có tính ám chỉ mạnh, đẩy hiềm nghi lên người hắn.
Tính cách của hắn lại không phải kiểu biết biện giải cho mình, khi mọi người của Trầm Vân Sơn không tin hắn nữa, khi Lam thành chủ giậu đổ bìm leo, hắn chỉ lặng yên không nói gì.
Trầm Vân Sơn Chủ tin rằng hắn là người trộm bảo vật, trước mặt mọi người đánh ra ba chưởng khiến hắn rơi xuống một đỉnh núi độc vụ ở sau núi Trầm Vân Sơn. Cũng chính lần đó, hắn trải qua thập tử nhất sinh mới phát hiện ra trên người mình có trúng kịch độc, loại kịch độc này khiến độc vụ ở đỉnh núi độc vụ không ảnh hưởng gì tới hắn, vì thế hắn mới sống sót.
Hắn bị trọng thương nhưng dựa vào ý chí kiên cường và sự bền bỉ của mình đã đi bộ suốt hai tháng để ra khỏi nơi đó, sau đó cứu được Ưng. Ưng tự nguyện trở thành nô bộc, hắn chỉ nhận Ưng làm thị vệ của mình.
Sau này, lại lần lượt thu nhận những người khác. Còn về Tuyết vệ, đó là cô bé nhà hàng xóm người thợ săn. Trước năm bảy tuổi họ đúng là thanh mai trúc mã, đáng tiếc trong lòng trúc mã chỉ ghi nhớ mối thù của cha mẹ ruột, chưa từng cùng nô đùa vui vẻ với thanh mai bao giờ.
Giọng hắn rất bình tĩnh, bất luận là kể tới tình huống nào cũng đều không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng Lâu Thất có thể "nhìn" thấy được nỗi đau khổ và hận thù của hắn năm xưa trong những lời kể bình thường đó, còn có cả sự đau đớn khi bị mọi người vu khống chỉ trích, bị sự phụ đánh ba chưởng xuống vực sâu. Mười bốn tuổi, hắn lại dựa vào chính bản thân mình, có người đi theo, cùng đánh Phá Vực, giết chết thành chủ Phá Vực báo thù cho mẹ và cho chính mình, trở thành chủ nhân của Phá Vực. Những vất vả và gian nan trong đó, người thường tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được.
Nàng thật khó có thể tưởng tượng ra sao hắn có thể đi tới ngày hôm nay.
Mặc dù những trải nghiệm của nàng cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, hơn nữa cũng nhiều năm lăn lộn trong mưa bom bão đạn, mấy lần trải qua sinh tử, nhưng nàng từ nhỏ đã có lão đạo sĩ thối, lão đạo sĩ thối tận tâm tận lực chỉ dạy nàng, thậm chí là hộc máu để chỉ dạy. Vì nàng khó dạy.
Không phải là nàng vừa lười vừa ngu mà là vì nàng quá thông minh, quá chăm chỉ, thường có những vấn đề học một biết mười vứt lại cho lão đạo sĩ thối, lần nào cũng khiến ông ta nổi điên.
"Năm đó ta từng nói không còn bất cứ quan hệ nào với Trầm Vân Sơn, nếu nói là sư phụ, tiền bối cho ta cuốn tâm pháp kia khi ta còn nhỏ mới được coi là sư phụ của ta. Nhưng sau đó ông ấy không xuất hiện lại nữa." Trầm Sát nhẹ nhàng nói.
"Vậy, tại sao lại có lời đồn thánh nữ của Vấn Thiên Sơn và Tố Lưu Vân đều muốn gả cho chàng?"
"Bọn họ muốn gả, bổn Đế Quần liền phải lấy sao?"
Lâu Thất sững người, sau đó cười ha ha, không sai, chính là đạo lý này! Mặc dù câu nói này như tát vào mặt hai đại mỹ nhân, nhưng nàng thích, nàng rất thích!
"Trầm Sát, ta thấy ta càng ngày càng thích chàng rồi, phải làm sao đây?" Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn hắn.
Nào ngờ hắn thản nhiên gật đầu nói: "Đừng sợ, bổn Đế Quân không cho những cô gái khác cơ hội đâu, nàng không cần phải sợ thua."
Lâu Thất nhai đi nhai lại câu nói của hắn ở trong đầu, lập tức trợn ngược mắt. Xem ra, hắn cho rằng nàng sợ sẽ có người tới tranh giành hắn. Nàng sẽ sợ sao? Nàng sẽ sợ sao?
Không đúng, cho dù có người tới tranh giành, nàng sẽ thua sao? Nàng sẽ thua? Nực cười!
Nàng đã nhận định chuẩn người đàn ông này, ai tới cướp cũng không cướp nổi!
"Đầu nàng lại nghĩ linh tinh gì vậy?"
Nguyệt vừa đi khỏi, Trầm Sát lập tức túm lấy nàng kéo vào lòng.
"Hừm!" Lâu Thất cố ý xoay tới xoay lui tên lòng hắn, nghe thấy tiếng xuýt xoa khe khẽ, nàng lại mỉm cười trên sự đau khổ của hắn: "Sao vậy? Nhắc tới ai đó khiến sắc tâm của chàng nổi dậy?"
"Nàng có tin bổn Đế Quân bây giờ sẽ sủng hạnh nàng luôn không?" Giọng hắn có chút khàn khàn.
"Vua không nói chơi, chàng đã hứa với ta rồi!" Lâu Thất lập tức trở nên căng thẳng, nàng đã đùa quá trớn rồi sao? Trầm Sát là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nàng cũng vô cùng tự tin vào sức quyến rũ và cơ thể của bản thân, mỗi tối khi ngủ cùng hắn, nếu như không có việc gì xảy ra mới là điều không bình thường. Nhưng nàng đã phải tốn không ít công sức mới khiến hắn lên tiếng hứa rằng, trừ khi hai người thành hôn, nếu không sẽ không làm gì nàng.
Dù sao thì nàng nhiều lần đề nghị hai người ngủ riêng, hắn không đồng ý, vì thế buổi tối khó chịu gì cũng là việc của hắn.
Chính vì biết hắn là người nói lời giữ lời nên vừa nãy nàng mới cố tình đùa giỡn hắn, nhưng nàng quên rằng, trước việc sắc này, lời hứa của đàn ông nhiều khi rất dễ bị lửa thiêu rụi.
"Vậy mau vứt hết những suy nghĩ rác rưởi trong đầu nàng đi." Hắn hừ một tiếng.
"Nguyệt vệ đại nhân nói vậy là có ý gì?" Nàng dứt khoát hỏi thẳng.
"Khi ta còn nhỏ, theo học ở Trầm Vân Sơn."
Lâu Thất ngạc nhiên: "Chàng là người của Trầm Vân Sơn?" Nàng nghĩ tới lời Cảnh Dao nói, thánh nữ của Vấn Thiên Sơn và Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn đều muốn gả cho chủ nhân Phá Vực, vậy thì, Lưu Vân tiên tử của Trầm Vân Sơn có quan hệ gì với hắn?
"Tố Lưu Vân từng là đại sư tỷ của ta." Trầm Sát nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn trả lời thẳng. Lâu Thất chú ý tới từ hắn dùng.
"Từng?"
Lưu Vân tiên tử tên là Tố Lưu Vân sao? Ngẫm chắc cũng là một nữ tử xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ. Sư tỷ, sư đệ gì đó, lại là khi còn nhỏ, lẽ nào từng thầm nảy sinh tình cảm hay là công khai tình cảm?
Nhưng từng lại là cớ làm sao? Lẽ nào sau đó xảy ra chuyện gì, sau đó sư tỷ sư đệ trở mặt thành thù, vì yêu sinh hận, vì thế bây giờ người cũ mang theo tình cảm yêu thương xưa cũ nên để ý tới nàng?
Nàng bất giác bắt đầu mường tượng thêm.
Trầm Sát nhìn dáng vẻ nàng như vậy liền biết ngay nàng lại nghĩ linh tinh, hắn liền giơ tay vỗ một cái xuống đầu nàng, lực có kiểm soát nhưng cũng không hề nhẹ, bị đập một cái, trán Lâu Thất lập tức đỏ một mảng, nàng trừng mắt giận dữ: "Chàng dám đánh thật sao!"
"Không đánh thật làm sao nàng nhớ lâu?" Trầm Sát hừ một tiếng, nhưng tay lại đặt lên, vận nội lực xoa nhẹ cho nàng, mảng đỏ kia lập tức tan đi.
Lâu Thất cảm thấy rất cạn lời, một ngọn lửa đột nhiên bị dập tắt không thể bùng phát, tức chết.
"Khi ta tới Trầm Vân Sơn chẳng qua mới bảy tuổi. Tố Lưu Vân bằng tuổi ta, là... con nuôi của Trầm Vân Sơn Chủ."
Trầm Sát biết nàng muốn nghe liền bắt đầu kể cho nàng nghe về quá khứ của mình.
Trầm Sát khi bảy tuổi vô tình được biết thành chủ của Phá Vực thành chính là kẻ thủ của mẹ mình năm xưa, bảy tuổi hắn nóng vội, ngốc nghếch, dám đi tìm thành chủ Phá Vực thành để trả thù, là người thợ săn nhận nuôi hắn dùng tính mạng mình để tranh thủ thời gian cho hắn chạy trốn, sau đó hắn gặp được Tố Lưu Vân theo Trầm Vân Sơn Chủ ra ngoài có công chuyện.
Đương nhiên hắn cũng không nói rõ tình hình gặp gỡ khi đó, nhưng Lâu Thất có thể tưởng tượng ra.
Hoàng hôn mùa đông, cậu bé mặc áo trắng, nhưng nhuộm đỏ máu, trên mặt nước mắt đóng băng, ánh mắt thù hận sáng quắc, rất sáng, mang theo bóng tối muốn hủy diệt thiên địa ngay lập tức thu hút trái tim lương thiện của Lưu Vân tiên tử nhỏ tuổi từ nhỏ được rất mực cưng chiều.
Là Tố Lưu Vân cầu xin Trầm Vân Sơn Chủ thu nhận hắn làm đệ tử. Khi đó, Trầm Vân Sơn Chủ không thích Trầm Sát lắm, hắn nói, trẻ nhỏ bảy tuổi, mặt hắc ám trong tính cách đã hình thành, Trầm Sát tính tình dữ tợn, lạnh lùng, sau này e là sẽ vô tình với sư môn.
Đúng hết.
Nghe tới đây, Lâu Thất thầm búng ngón tay.
Nhưng Lưu Vân Sơn Chủ từ trước tới giờ vẫn yêu mến Tố Lưu Vân, vì Tố Lưu Vân là con gái của nữ tử trước đây ông ta yêu, ông ta coi nàng ta giống như con gái đẻ, vì thế không thể từ chối yêu cầu của nàng ta.
Vì thế, Trầm Sát trở thành đệ tử của Trầm Vân Sơn Chủ.
"Nếu đã vậy, Tố Lưu Vân cũng được coi là có ơn với chàng, nếu không khi đó chàng mới bảy tuổi, cha nuôi đã chết, lại có người truy sát, một đứa bé như chàng biết đi đâu được? Nói không chừng sẽ chết cóng trong núi, hoặc bị thành chủ Phá Vực trước đây giết chết. Còn nữa, Trầm Vân Sơn chủ cũng đã dạy chàng công phu, cũng coi đã tận tâm tận lực chỉ bảo cho chàng rồi, mặc dù đánh giá của ông ta về chàng không tốt."
Trầm Sát lắc đầu nói: "Nếu không tới Trầm Vân Sơn, ta cũng sẽ không xảy ra chuyện, công phu của ta chỉ có một phần là do ông ta dạy."
"Vậy chàng?" Lâu Thất ngạc nhiên.
"Khi còn nhỏ ta từng gặp một vị kỳ nhân, ông ta cho ta một cuốn tâm pháp, chỉ có điều khi còn nhỏ đọc không hiểu cũng không ai dạy, vì thế chỉ học được chút ít, sau khi cha nuôi ta chết, ta vốn muốn vào núi sâu để luyện công phu, sau này mới ra báo thù. Nhưng có thể tới Trầm Vân Sơn, khi đó ta cho rằng cũng không tệ, chí ít quần áo có người giặt, cơm có người nấu, lại có chăn đắp."
Được thôi, chỉ vì có những ích lợi đó? Một đứa trẻ bảy tuổi sao nghĩ được nhiều thế? Đúng là trưởng thành sớm.
Sau này hắn sống ở Trầm Vân Sơn. Vốn dĩ cũng từ hi vọng sư phụ sẽ dạy hắn công phu lợi hại, để hắn có thể sớm ngày xuống núi báo thù, nhưng đợi suốt hai năm hắn mới thực sự ý thức được rằng, sư phụ này nhận hắn làm đồ đệ chẳng qua chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của Tố Lưu Vân mà thôi.
Tố Lưu Vân không hề biết rằng chính vì vậy mà Trầm Sát khi đó càng muốn rời xa nàng ta một chút. Hắn muốn biết, nếu không phải vì nàng, sư phụ sẽ bỏ qua hắn tới mức độ nào.
Đương nhiên sự thăm dò này khiến hắn hiểu được tất cả.
Hắn từ bỏ, hàng ngày một mình sau khi luyện công cường thể cơ bản liền tìm một nơi bí mật bắt đầu luyện cuốn tâm pháp kia. Hắn chỉ có một cuốn tâm pháp, không có người dạy chiêu thức, kiếm pháp, đao pháp, không hề có chiêu thuật và chiến thuật. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi giao chiến hắn chỉ đánh một chưởng cuồng bạo, hoặc hai chưởng đan xen, nếu không thì là dùng nắm đấm đấm thẳng đi.
Nhưng đâu sao chứ, trực tiếp thô bạo như vậy mới là sát chiêu có hiệu lực nhất. Lâu Thất ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, hắn đúng là một thiên tài, thiên tài trong số các thiên tài!
Tố Lưu Vân nói là sư tỷ của hắn, thường muốn lén dạy hắn võ nghệ, nhưng Trầm Sát nhỏ tuổi rất kiêu ngạo, cho rằng cha nuôi của nàng ta không dạy, để con gái nuôi của ông ta dạy mình sẽ thật mất mặt. Hơn nữa, để một cô bé dạy hắn võ nghệ, truyền ra ngoài không hay ho gì. Vì thế Trầm Sát càng xa lánh nàng ta, nhưng không biết có phải Tố Lưu Vân được nuông chiều quen rồi, hành vi của hắn ngược lại lại khiến nàng cảm thấy đáng yêu.
Cho tới năm mười bốn tuổi, thành chủ của Phá Vực thành lên Trầm Vân Sơn tìm sư phụ hắn, hắn mới biết, thì ra quan hệ giữa thành chủ Phá Vực thành và sư phụ hắn rất tốt, hơn nữa con gái thành chủ Lam Ý cũng là bạn thân của Tố Lưu Vân.
Lam thành chủ phát hiện ra hắn, một lần nữa lại muốn giết hắn, nhưng vì Trầm Vân Sơn Chủ nên không thể hạ sát thủ.
Vừa hay đêm nọ, tàng bảo các của Trầm Vân Sơn bị trộm.
Trầm Vân Sơn Chủ nổi trận lôi đình, nói rằng chỉ cần bắt được kẻ trộm sẽ băm vằm thành muôn ngàn mảnh! Lam thành chủ khi đó bước ra nói vài câu có tính ám chỉ mạnh, đẩy hiềm nghi lên người hắn.
Tính cách của hắn lại không phải kiểu biết biện giải cho mình, khi mọi người của Trầm Vân Sơn không tin hắn nữa, khi Lam thành chủ giậu đổ bìm leo, hắn chỉ lặng yên không nói gì.
Trầm Vân Sơn Chủ tin rằng hắn là người trộm bảo vật, trước mặt mọi người đánh ra ba chưởng khiến hắn rơi xuống một đỉnh núi độc vụ ở sau núi Trầm Vân Sơn. Cũng chính lần đó, hắn trải qua thập tử nhất sinh mới phát hiện ra trên người mình có trúng kịch độc, loại kịch độc này khiến độc vụ ở đỉnh núi độc vụ không ảnh hưởng gì tới hắn, vì thế hắn mới sống sót.
Hắn bị trọng thương nhưng dựa vào ý chí kiên cường và sự bền bỉ của mình đã đi bộ suốt hai tháng để ra khỏi nơi đó, sau đó cứu được Ưng. Ưng tự nguyện trở thành nô bộc, hắn chỉ nhận Ưng làm thị vệ của mình.
Sau này, lại lần lượt thu nhận những người khác. Còn về Tuyết vệ, đó là cô bé nhà hàng xóm người thợ săn. Trước năm bảy tuổi họ đúng là thanh mai trúc mã, đáng tiếc trong lòng trúc mã chỉ ghi nhớ mối thù của cha mẹ ruột, chưa từng cùng nô đùa vui vẻ với thanh mai bao giờ.
Giọng hắn rất bình tĩnh, bất luận là kể tới tình huống nào cũng đều không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng Lâu Thất có thể "nhìn" thấy được nỗi đau khổ và hận thù của hắn năm xưa trong những lời kể bình thường đó, còn có cả sự đau đớn khi bị mọi người vu khống chỉ trích, bị sự phụ đánh ba chưởng xuống vực sâu. Mười bốn tuổi, hắn lại dựa vào chính bản thân mình, có người đi theo, cùng đánh Phá Vực, giết chết thành chủ Phá Vực báo thù cho mẹ và cho chính mình, trở thành chủ nhân của Phá Vực. Những vất vả và gian nan trong đó, người thường tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được.
Nàng thật khó có thể tưởng tượng ra sao hắn có thể đi tới ngày hôm nay.
Mặc dù những trải nghiệm của nàng cũng không phải luôn thuận buồm xuôi gió, hơn nữa cũng nhiều năm lăn lộn trong mưa bom bão đạn, mấy lần trải qua sinh tử, nhưng nàng từ nhỏ đã có lão đạo sĩ thối, lão đạo sĩ thối tận tâm tận lực chỉ dạy nàng, thậm chí là hộc máu để chỉ dạy. Vì nàng khó dạy.
Không phải là nàng vừa lười vừa ngu mà là vì nàng quá thông minh, quá chăm chỉ, thường có những vấn đề học một biết mười vứt lại cho lão đạo sĩ thối, lần nào cũng khiến ông ta nổi điên.
"Năm đó ta từng nói không còn bất cứ quan hệ nào với Trầm Vân Sơn, nếu nói là sư phụ, tiền bối cho ta cuốn tâm pháp kia khi ta còn nhỏ mới được coi là sư phụ của ta. Nhưng sau đó ông ấy không xuất hiện lại nữa." Trầm Sát nhẹ nhàng nói.
"Vậy, tại sao lại có lời đồn thánh nữ của Vấn Thiên Sơn và Tố Lưu Vân đều muốn gả cho chàng?"
"Bọn họ muốn gả, bổn Đế Quần liền phải lấy sao?"
Lâu Thất sững người, sau đó cười ha ha, không sai, chính là đạo lý này! Mặc dù câu nói này như tát vào mặt hai đại mỹ nhân, nhưng nàng thích, nàng rất thích!
"Trầm Sát, ta thấy ta càng ngày càng thích chàng rồi, phải làm sao đây?" Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn hắn.
Nào ngờ hắn thản nhiên gật đầu nói: "Đừng sợ, bổn Đế Quân không cho những cô gái khác cơ hội đâu, nàng không cần phải sợ thua."
Lâu Thất nhai đi nhai lại câu nói của hắn ở trong đầu, lập tức trợn ngược mắt. Xem ra, hắn cho rằng nàng sợ sẽ có người tới tranh giành hắn. Nàng sẽ sợ sao? Nàng sẽ sợ sao?
Không đúng, cho dù có người tới tranh giành, nàng sẽ thua sao? Nàng sẽ thua? Nực cười!
Nàng đã nhận định chuẩn người đàn ông này, ai tới cướp cũng không cướp nổi!
Bình luận facebook