• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hoang Đường (2 Viewers)

  • Chương 11

"Sao vậy?" Trình Quý Thanh thấy cô nghe điện thoại xong liền đứng ở trong góc ngẩn người, đi tới thân thiết hỏi.

Đàm Dĩnh nhìn anh một cái, "Đợt liên hoan này, tôi đi không được."

Cô chỉ nói đơn giản là trong nhà có việc, cuối cùng Trình Quý Thanh cũng không ngăn cản cô, ngược lại kêu tài xế đưa cô về, "Vừa lúc anh muốn về nhà thay quần áo, tiện đường."

Trên đường rất nhiều người tụ tập, tết càng đến gần, rất nhiều cửa hàng có chương trình khuyến mãi, vang lên câu khẩu hiệu "Chúc mừng phát tài" cùng rất nhiều ca khúc tân niên, Đàm Dĩnh nhìn ngoài cửa sổ liền nhớ tới lời đề nghị của Diệp Tử. Diệp Tử kiên trì muốn cùng cô về quê, tuy rằng ở Thanh Châu này cô chỉ còn một người cô ruột, tưởng tượng đến sắc mặt của cô và dượng, cô lại bắt đầu do dự.

"Cuối năm em chuẩn bị được gì rồi? Có định đi chơi không?"

Lời nói của Trình Quý Thanh làm cô nao nao, lắc đầu, "Không có, chỉ ở Thanh Châu thôi." Cô quyết định không đi nữa, sau khi ba mẹ qua đời, người thân của cô liền cắt đứt quan hệ với cô, ngay cả người cô người dượng thân mật nhất của cô cũng né tránh cô

Đàm Dĩnh không có oán hận bọn họ, mọi người đều là người nhà, ai cũng không dư giả gì, muốn nuôi một học sinh đại học như cô quả nhiên là chuyện không đơn giản...

Trình Quý Thanh nhìn cô đang xuất thần, "Vừa lúc anh cũng ở đây một mình, chúng ta có thể lập nhóm chơi tết âm lịch."

"Anh cũng không về nhà?"

"Ừ." Trình Quý Thanh hơi hơi trầm ngâm nói, "Có việc không đi được."

So với khi trước mối quan hệ của bọn họ có vẻ tốt hơn hẳn, huống chi hai người vẫn chưa thân nhau cho lắm, cho nên Đàm Dĩnh cũng không hoàn toàn thuận lòng"Thanh, lần sau sẽ cho anh nếm thử tay nghề của tôi"

Ánh mắt Trình Quý Thanh sáng ngời, sâu sắc nhìn cô, "Nói phải giữ lời"

Hai người nói cười một hồi đã đến dưới lầu nhà cô, Đàm Dĩnh tháo dây an toàn chào hẹn gặp lại anh.Vừa đi được vài bước thì bị Trình Quý Thanh kêu lại, cô phải bất đất dĩ quay lại cười nhìn hắn "Còn có chuyện gì cần dặn dò sao? Tổng biên tập."

Trình Quý Thanh bất đắc dĩ nhắc nhở cô: "Hiện tại chúng ta đã tan tầm, không cần xưng hô với anh như vậy"

"Vâng." Đàm Dĩnh ngượng ngùng sờ sờ mũi, nhưng nếu không gọi anh ta là tổng biên tập thì gọi là gì, Trình tiên sinh?

Thấy cô đứng ở kia bộ dáng cục súc, Trình Quý Thanh cũng không miễn cưỡng, "Hôm tết âm lịch... Nguyên liệu nấu ăn anh sẽ mua, em đến nhà anh đi, nhà anh khá rộng"

Anh ta kêu cô lại chỉ để nói chuyện này? Đàm Dĩnh bật cười nói: "Được rồi, dù sao tiền lương của anh cao hơn của tôi, anh bỏ tiền tôi bỏ sức"

Cô trừng mắt nhìn hắn, tiện đà vẫy tay tạm biệt, "Biết rồi, anh đi nhanh đi,muộn bữa liên hoan bây giờ. Anh hôm nay là nhân vật chính đấy."

Trình Quý Thanh tựa hồ còn muốn nói, hình như rất khó mở miệng, hồi lâu mới áo não nắn vuốt mi tâm, "Thôi, định nói với em cái này, nhưng chắc bây giờ chưa thích hợp, tết âm lịch sẽ nói với em"

Nói cái gì mà phải tỏ vẻ thần bí như vậy? Đàm Dĩnh hơi suy tư một phen, "Chẳng lẽ anh muốn tăng lương cho tôi?"

Trình Quý Thanh ánh mắt thập phần khinh bỉ nhìn cô, tiện đà lái xe rời đi. Đàm Dĩnh chờ anh đi mất, nắm thật chặt áo măng tô trên người, chuẩn bị chạy lên lầu, vừa quay lại thì thấy chỗ cầu thang có người

Thật kỳ quái, rõ ràng chỗ đó tối như mực, nhưng cô liếc mắt liền nhìn thấy người kia, còn thấy thân ảnh cao ráo quen thuộc của người đó, nháy mắt nhận ra chính là Thẩm Lương Thần.

..................Truy cập https:// để xem chương mới sớm nhất..........

Trên đường về cô vẫn nghĩ người chờ mình sẽ là Thẩm Lương Thần, thật đúng như vậy, nhưng cô thật sự nghĩ không ra anh tìm mình vì lí do gì, nên rất nhanh cô dẹp bỏ suy nghĩ đó. Giờ quả thật nhìn anh xuất hiện trước mặt mình, cô vẫn có chút giật mình hoảng hốt

Cô không chủ động nói gì, ngược lại Thẩm Lương Thần bước tới phía cô, chân anh rất dài, rất nhanh bước đến trước mặt cô. Gương mặt chìm trong bóng tối của anh bỗng nhiên được đèn đường chiếu sáng, bộ dáng anh vẫn khiêu khích châm chọc cô như xưa, "Nhanh như vậy đã tìm được bạn trai mới, xem ra em rất thủ đoạn như trong tưởng tượng của anh"

Người này mỗi lần gặp cô chẳng nói được câu nào hay, Đàm Dĩnh lười so đo cùng anh, đi thẳng vào vấn đề chính, "Tìm tôi có chuyện gì?"

"À ——" Thẩm Lương Thần cười nhạt, ánh mắt so với trước còn lạnh lùng hơn, "Anh không rảnh như vậy, là ba anh nhất định muốn tới gặp em"

Đàm Dĩnh thân mình cứng đờ, "Chú Thẩm quay về?"

"Ở trên lầu chờ em đã nửa ngày." Thẩm Lương Thần cười như không cười nhếch môi, "Thật đáng tiếc ông ấy không ở dưới lầu chờ em, bỏ lỡ một trận chia tay quyến luyến như vậy." (Editor: chua lét chua lè:smile:))

"Có thể nói tiếng người với tôi được không vậy?" Đàm Dĩnh lườm anh một cái, trực tiếp lướt qua anh bước lên lầu, không ngờ bên hông chợt bị ôm, tiếp liền bị người dùng sức ôm vào trong ngực.

Xông vào mũi cô đều là mùi hương nam tính quen thuộc của anh, cô bỗng dưng trừng to mắt, "Anh điên rồi! Buông tay."

Thẩm Lương Thần vờ như không nghe thấy lời cô, con người xanh đen được ngọn đèn vàng chiếu sáng, nhìn rất ma lực rung động lòng người, anh an tĩnh ngưng mắt nhìn cô, bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên

Không biết anh định làm gì, nhưng cô vẫn theo bản năng né đi. Cứ như vậy anh đối diện với một bên mặt của cô, ánh mắt phảng phất biến thành băng lãnh, "Cứ như vậy không muốn anh chạm vào em? Đàm Dĩnh, chúng ta mới vừa chia tay thôi mầ?"

Anh thoạt nhìn rất giận dữ, rất khó đè nén cơn thịnh nộ, đáng tiếc Đàm Dĩnh không biết anh đang giận cái gì? Nhìn anh như vậy giống như là đang dùng ánh mắt đông chết cô. Cô cắn môi một cái, thế nhưng nở nụ cười với anh, "Anh cũng đã đồng ý chia tay, bây giờ anh đang làm gì vậy? Thẩm Lương Thần, vẫn là anh có sở thích đặc biệt, luôn nhớ thương bạn gái cũ?"

Anh khó quên chuyện cũ với Lê An Ni như vậy, chẳng lẽ bây giờ cô trở thành bạn gái cũ, anh cũng nước lên thuyền lên?

Sắc mặt của anh chìm trong bóng tối, đen dọa người,đôi tay đang kiềm ở bên hông nàng cũng đang dùng sức. Thật lâu sau mới nghe anh cười lạnh một tiếng: "Xem ra Dĩnh đã thích ứng thân phận bạn gái cũ nhanh như vậy? Gấp rút cư xử xa lạ như vậy, vì đã tìm được người khác?"

Đàm Dĩnh quay đầu không nhìn anh, anh lại nắm cằm cô xoay lại nhìn thẳng mặt anh

"Nhớ giữ khoảng cách với Trình Quý Thanh, hai người không có kết quả tốt" Anh nhíu mày nhìn cô, môi mỏng vừa phun ra câu nói

Cô bị anh chọc cười, ngỗ nghịch đối đầu với anh, "Vì sao không có kết quả? Tôi ở cùng với ai còn đợi anh đồng ý hay sao? Anh không cảm thấy mình quá buồn cười hả?"

Thẩm Lương Thần rất nhanh khôi phục lí trí, khác hẳn lúc nãy kích động khiêu khích cô, chỉ đưa tay vỗ nhè nhẹ gò má cô, ý vị thâm trường mỉm cười nói: "Em cảm thấy,anh sẽ để bạn gái trước cùng anh rễ tương lai ở một chỗ?"

Nói đi nói lại cũng là vì mặt mũi Thẩm gia, lồng ngực Đàm Dĩnh phập phồng kịch liệt, càng nhìn cô anh càng cảm thấy xa lạ. Trước kia quen với Thẩm Lương Thần lạnh lùng với cô, nhưng sẽ không ác liệt như vậy, Thẩm Lương Thần bây giờ, trong mắt chỉ toàn là ham muốn đạt được lợi ích

Cô nhìn anh, trái tim từng đợt căng lên, yết hầu cũng phát không ra thanh âm gì.

Thẩm Lương Thần thấy cô không nói lời nào, lại suồng sã nhéo nhéo gò má cô, "Ngoan, em biết cái gì anh không thích, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn chặn nó xảy ra

"..." Đàm Dĩnh bất khả tư nghị nhìn anh, gần như không thể tin được điều mình nghe, Thẩm Lương Thần bây giờ đang uy hiếp cô?

.................edited by Khuynh Lâu.................

Tâm sự nặng nề lên lầu, Đàm Dĩnh vừa mở cửa liền thấy Thẩm Trạch Nghiệp chống gậy đi ra. Ông đứng ở cửa ra vào nhìn cô, râu hơi nhếch lên, "Cuối cùng cũng đợi được cháu trở về, thật đáng giá"

Nửa năm không thấy ông ấy, khẩu khí của ông vẫn mạnh mẽ như xưa, nhưng chỉ có Đàm Dĩnh biết ông đang uy nghiêm trách cô, thật là nội tâm phức tạp. Cô đã sớm quen bộ dáng này của ông Thẩm, cười cười, chủ động đi qua ôm ông một chút, "Chú Thẩm "

"Hừ." Thẩm Trạch Nghiệp nhìn xuống đánh giá nàng, "Chú còn tưởng rằng cháu đã sớm quên lão già này rồi"

"Sao có thể như vậy được?" Mặc dù không có máu mủ tình thâm, nhưng Thẩm Trạch Nghiệp vẫn rất thương cô, có lẽ là bởi vì ba mẹ cô đã táng thân trong biển lửa nên ông cảm thấy áy náy, hay là sự thương hại từ người lớn, tóm lại ông ấy đối xử với cô trước giờ vẫn tốt

Thẩm Lương Thần không bằng cô, quan hệ của anh và Thẩm Trạch Nghiệp không tốt, cho nên anh đã đi ra xe trước. Không có anh ở đây Đàm Dĩnh rất rự nhiên, thân mật kéo cánh tay Thẩm Trạch Nghiệp đi vào trong phòng khách.

Diệp Tử đang thoải mái gác chân băng bó lên ghế, thấy cô trở về cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, "Ai, cậu về rồi, toàn bộ giao cho cậu."

Cô thực không biết nói gì với ông Thẩm, ông ấy lại là người không thích bắt chuyện trước, vì thế cô vét sạch tâm tư tìm đề tài nói chuyện, mệt chết đi được. Diệp Tử chống tay vịn sofa chuẩn bị rời đi cho hai người có không gian riêng, ngay lúc này Thẩm Trạch Nghiệp lại nhìn chằm chằm chân bị thương của cô ấy

Ông nhìn xong lại nhìn quanh căn phòng chật hẹp, cuối cùng chậc chậc lắc đầu, "Nha đầu này ông nói cho cháu nghe, phong này nhỏ lại không tốt, chạy tuốt ra đây ở trọ, có có một cô bạn ngốc cùng phòng, mưu đồ gì đấy?"

Trong phòng chớp mắt trở nên an tĩnh, Đàm Dĩnh chưa kịp giải thích, Diệp Tử nói, "Bạn cùng phòng cái gì, cháu là chị của cô ấy, chị!"

"Biết rồi, không phải là năm đó cháu để cho Tiểu Nam lẻ loi một mình ở nhà một người không thân thích phải không" Thẩm Trạch Nghiệp mở miệng nói đến tên Thẩm Lương Thần đáng ghét, bất đắc dĩ nói câu làm cô ấy không thể phản bác.

Diệp Tử đỏ mặt không nói được một chữ

Thẩm Trạch Nghiệp lại liếc mắt nhìn chân của cô, "Người lớn như vậy còn không cẩn thận, còn bị thương, không phải là ngốc sao? Chỉ số thông minh như vậy lây cho Tiểu Nam thì sao?"

Diệp Tử tức chết, vết thương trên chân cô không phải là do con trai bảo bối của ông ta ban tặng hay sao? Cô từ trên sofa bật dậy, "Ông —— "

Đàm Dĩnh vội vàng tiến lên ngăn lại cô, lúng túng cười nói với ông: "Chú Thẩm, chú đến tìm cháu có chuyện gì hay không?"

Hai người này ồn ào với nhau một hồi, khiến Diệp Tử bực mình chịu không được, cô chưa bao giờ lĩnh giáo qua công phu mồm miệng của ông, đây chính là Thẩm Lương Thần khi còn nhỏ cùng ông cãi nhau giáp lá cà mà dung luyện ra

Thẩm Trạch Nghiệp liền nhớ đến chuyện quan trọng, vỗ vỗ trán, "Đầu óc của chú đều bị con nha đầu ngốc này che mờ hết. Chú thật ra không có gì khẩn cấp, chỉ là tới đón cháu về nhà ăn tết thôi"

"..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom