Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
“Hoàng thượng...” Tự Cẩm cả người đều như căng ra. Nàng biết rõ lúc này cần phải vui sướng tạ ơn, để Tiêu Kỳ biết rõ mình thích hai chữ này cỡ nào. Nhưng cũng chính giây phút này, nàng bỗng không muốn ngụy trang những cử chỉ “thiên chân hồn nhiên” kia trước mặt hắn.
Nàng thấy rất tệ nếu lúc này giẫm đạp lên tâm ý của hắn.
Tiêu Kỳ nhìn mắt Tự Cẩm còn đỏ hơn so với lúc nãy, bất giác không nghĩ ra lý do vì sao lại khóc. Được hắn ban tên chữ, không phải là nên vui mừng sao?
“Sao vậy?” Tiêu Kỳ hơi bất an nhìn Tự Cẩm, đang yên lành sao lại khóc chứ?
Tự Cẩm cũng không biết giờ phút đó mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, nước mắt cứ tuôn rơi. Nghe Tiêu Kỳ hỏi vội lấy khăn ra lau nước mắt nói liên hồi: “Thần thiếp chỉ quá ngạc nhiên mừng rỡ thôi, nước mắt cũng rơi làm phiền lòng bệ hạ.”
Tiêu Kỳ bèn cười, đúng là vui vẻ phát ngốc đây, cũng chỉ có người đơn thuần như nàng mới có thể như vậy.
“Chuyện chuyển khẩu đã chính thức giao cho cha nàng tiếp quản phụ trách. Nhà nàng từ nay sẽ … không yên bình. Nàng có... oán trẫm không?” Tiêu Kỳ nghĩ tới hôm nay trên triều đình, các đại thần cãi nhau ầm ĩ loạn hết cả lên. Án tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vì chuyện Quý phi có thai mà Tạ Hoàn kia cũng tránh né một bên khiến hắn tức giận mà không thể phát hỏa. Việc mở khoa thi cũng tranh cãi không ngừng, hắn nhân cơ hội đó quyết định chuyện chuyển khẩu, khiến Tô Hưng Vũ thống khoái tiếp nhận.
Lại nhớ tới Hộ bộ cố ý gây khó dễ, nói thẳng là không có tiền làm. Lại bộ và Hộ bộ ủng hộ lẫn nhau, đồng thời cũng nói, các quan viên cần tập trung để hỗ trợ cho chuyện chuyển khẩu của Tô Hưng Vũ đều bận rộn, không ai làm được. Không người, không tiền, ngay cả thần tiên có hiện ra cũng bó tay, không bột đố gột nên hồ. Tiêu Kỳ tận mắt nhìn thấy nét mặt Tô Hưng Vũ trước hồng sau đen, gân trán gân cổ vằn lên nhưng cuối cùng vẫn đè nén được cơn tức đầy mình.
Tự Cẩm nghe lời Tiêu Kỳ nói, sớm đã dự liệu chuyện chuyển khẩu không thể dễ dàng như vậy, vừa cười vừa nói: “Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, thần thiếp tuyệt đối không dám nghĩ như vậy.” Nói đến đây thì hơi ngừng lại khẽ cười: “Hoàng thượng, phụ thân và ca ca thần thiếp trong đầu đều có kế hoạch, tính toán. Chỉ cần Hoàng thượng tin được họ tất nhiên sẽ làm cho tâm nguyện của Hoàng thượng đạt thành.”
“Nàng không sợ nói quá lời về họ sao, sau này làm không thành thì lại xấu mặt.” Tiêu Kỳ bất đắc dĩ, vừa mới còn nói hy vọng nàng ăn nói cẩn thận, kết quả nàng đã dám nói này nọ rồi.
“Thần thiếp có Hoàng thượng nên mới không sợ chứ.”
Tiêu Kỳ khóe miệng khẽ cong lên. Trong hậu cung này, Hoàng hậu, Quý phi và một đám tần phi, ai nấy đều có người trong nhà làm chỗ dựa, có khi nào cần gã hoàng đế như hắn làm chỗ dựa chứ. Giờ đây lại có một tiểu nha đầu như thế coi mình làm chỗ dựa cho nàng, cứ tin tưởng như là đương nhiên vậy, lòng tin tuyệt đối nữa.
Trong tim hắn tựa như có một luồng sức sống mãnh liệt tưới vào.
“Ừ, nàng còn có trẫm đây.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tự Cẩm hơi e lệ rủ đầu xuống, trong lòng lại mơ hồ có vài phần bi ai.
“Hai lần trước nàng không gặp người nhà là sợ người trong cung nói tới lui sinh rắc rối, lần này là thời điểm cuối năm, người nhà nàng xin vào cung yết kiến là hợp lý hợp tình, nàng đừng từ chối nữa.”
“Lần này hoàng thượng không nói thần thiếp cũng muốn gặp họ, thiếp cũng có chuyện dặn dò người trong nhà.”
Tiêu Kỳ bật cười, “Nàng định dặn dò cái gì, nói cho trẫm nghe xem nào.” Mới bé tí mà đã tỏ vẻ người lớn già dặn, làm hắn buồn cười quá đi.
“Hoàng thượng cười gì chứ?” Tự Cẩm bất mãn đẩy đẩy hắn ra nghiêm trang nói: “Thần thiếp muốn dặn người nhà, lần này vì Hoàng thượng làm việc, nhất định phải đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, uy vũ bất khuất, lòng son dạ sắt, không được ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thượng, triều đình. Sống trong bùn cũng không được nhiễm tanh hôi? Chuyện chuyển khẩu sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, giống như tay không đả hổ, xích độc bắt lang. Mấy đại thần trong triều kia không biết sẽ làm ra bao nhiêu cách xấu xa để hại họ, đương nhiên thần thiếp phài dặn dò rất nhiều.”
Hiên ngang lẫm liệt như thế, bất giác khiến Tiêu Kỳ nghe kinh ngạc, thật lâu không thốt nên lời nào.
“Ngôn Thanh...”
“Phụ thân, ca ca thần thiếp cam nguyện làm trâu bò cho Hoàng thượng, nguyện đánh đâu thắng đó!” Tự Cẩm nắm chặt thời cơ lấy hảo cảm cho người nhà trước mặt Tiêu Kỳ. Nói thì nói như thế nhưng mọi việc chưa chắc có thể thuận lợi.
Tự Cẩm lo lắng không phải không có căn cứ. Nhìn chẳng mấy chốc nữa thì đến Tết, ngày giáp năm, huynh trưởng nàng lại gặp chuyện không may.
Nàng thấy rất tệ nếu lúc này giẫm đạp lên tâm ý của hắn.
Tiêu Kỳ nhìn mắt Tự Cẩm còn đỏ hơn so với lúc nãy, bất giác không nghĩ ra lý do vì sao lại khóc. Được hắn ban tên chữ, không phải là nên vui mừng sao?
“Sao vậy?” Tiêu Kỳ hơi bất an nhìn Tự Cẩm, đang yên lành sao lại khóc chứ?
Tự Cẩm cũng không biết giờ phút đó mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, nước mắt cứ tuôn rơi. Nghe Tiêu Kỳ hỏi vội lấy khăn ra lau nước mắt nói liên hồi: “Thần thiếp chỉ quá ngạc nhiên mừng rỡ thôi, nước mắt cũng rơi làm phiền lòng bệ hạ.”
Tiêu Kỳ bèn cười, đúng là vui vẻ phát ngốc đây, cũng chỉ có người đơn thuần như nàng mới có thể như vậy.
“Chuyện chuyển khẩu đã chính thức giao cho cha nàng tiếp quản phụ trách. Nhà nàng từ nay sẽ … không yên bình. Nàng có... oán trẫm không?” Tiêu Kỳ nghĩ tới hôm nay trên triều đình, các đại thần cãi nhau ầm ĩ loạn hết cả lên. Án tham ô tiền cứu trợ thiên tai, vì chuyện Quý phi có thai mà Tạ Hoàn kia cũng tránh né một bên khiến hắn tức giận mà không thể phát hỏa. Việc mở khoa thi cũng tranh cãi không ngừng, hắn nhân cơ hội đó quyết định chuyện chuyển khẩu, khiến Tô Hưng Vũ thống khoái tiếp nhận.
Lại nhớ tới Hộ bộ cố ý gây khó dễ, nói thẳng là không có tiền làm. Lại bộ và Hộ bộ ủng hộ lẫn nhau, đồng thời cũng nói, các quan viên cần tập trung để hỗ trợ cho chuyện chuyển khẩu của Tô Hưng Vũ đều bận rộn, không ai làm được. Không người, không tiền, ngay cả thần tiên có hiện ra cũng bó tay, không bột đố gột nên hồ. Tiêu Kỳ tận mắt nhìn thấy nét mặt Tô Hưng Vũ trước hồng sau đen, gân trán gân cổ vằn lên nhưng cuối cùng vẫn đè nén được cơn tức đầy mình.
Tự Cẩm nghe lời Tiêu Kỳ nói, sớm đã dự liệu chuyện chuyển khẩu không thể dễ dàng như vậy, vừa cười vừa nói: “Ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, thần thiếp tuyệt đối không dám nghĩ như vậy.” Nói đến đây thì hơi ngừng lại khẽ cười: “Hoàng thượng, phụ thân và ca ca thần thiếp trong đầu đều có kế hoạch, tính toán. Chỉ cần Hoàng thượng tin được họ tất nhiên sẽ làm cho tâm nguyện của Hoàng thượng đạt thành.”
“Nàng không sợ nói quá lời về họ sao, sau này làm không thành thì lại xấu mặt.” Tiêu Kỳ bất đắc dĩ, vừa mới còn nói hy vọng nàng ăn nói cẩn thận, kết quả nàng đã dám nói này nọ rồi.
“Thần thiếp có Hoàng thượng nên mới không sợ chứ.”
Tiêu Kỳ khóe miệng khẽ cong lên. Trong hậu cung này, Hoàng hậu, Quý phi và một đám tần phi, ai nấy đều có người trong nhà làm chỗ dựa, có khi nào cần gã hoàng đế như hắn làm chỗ dựa chứ. Giờ đây lại có một tiểu nha đầu như thế coi mình làm chỗ dựa cho nàng, cứ tin tưởng như là đương nhiên vậy, lòng tin tuyệt đối nữa.
Trong tim hắn tựa như có một luồng sức sống mãnh liệt tưới vào.
“Ừ, nàng còn có trẫm đây.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tự Cẩm hơi e lệ rủ đầu xuống, trong lòng lại mơ hồ có vài phần bi ai.
“Hai lần trước nàng không gặp người nhà là sợ người trong cung nói tới lui sinh rắc rối, lần này là thời điểm cuối năm, người nhà nàng xin vào cung yết kiến là hợp lý hợp tình, nàng đừng từ chối nữa.”
“Lần này hoàng thượng không nói thần thiếp cũng muốn gặp họ, thiếp cũng có chuyện dặn dò người trong nhà.”
Tiêu Kỳ bật cười, “Nàng định dặn dò cái gì, nói cho trẫm nghe xem nào.” Mới bé tí mà đã tỏ vẻ người lớn già dặn, làm hắn buồn cười quá đi.
“Hoàng thượng cười gì chứ?” Tự Cẩm bất mãn đẩy đẩy hắn ra nghiêm trang nói: “Thần thiếp muốn dặn người nhà, lần này vì Hoàng thượng làm việc, nhất định phải đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, uy vũ bất khuất, lòng son dạ sắt, không được ảnh hưởng đến thể diện của Hoàng thượng, triều đình. Sống trong bùn cũng không được nhiễm tanh hôi? Chuyện chuyển khẩu sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người, giống như tay không đả hổ, xích độc bắt lang. Mấy đại thần trong triều kia không biết sẽ làm ra bao nhiêu cách xấu xa để hại họ, đương nhiên thần thiếp phài dặn dò rất nhiều.”
Hiên ngang lẫm liệt như thế, bất giác khiến Tiêu Kỳ nghe kinh ngạc, thật lâu không thốt nên lời nào.
“Ngôn Thanh...”
“Phụ thân, ca ca thần thiếp cam nguyện làm trâu bò cho Hoàng thượng, nguyện đánh đâu thắng đó!” Tự Cẩm nắm chặt thời cơ lấy hảo cảm cho người nhà trước mặt Tiêu Kỳ. Nói thì nói như thế nhưng mọi việc chưa chắc có thể thuận lợi.
Tự Cẩm lo lắng không phải không có căn cứ. Nhìn chẳng mấy chốc nữa thì đến Tết, ngày giáp năm, huynh trưởng nàng lại gặp chuyện không may.
Bình luận facebook