Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Tự Cẩm một đường chạy tới Sùng Minh Điện, bởi vì vấp ngã nên nhìn khá chật vật. Quản Trường An nhìn thấy, miệng há ra một lúc mới ngậm lại được. Hoàng thượng còn chưa hạ triều, hắn ta vội vàng dẫn Hi Tần vào thiên điện, lại sai người mang nước nóng đến lau rửa. Vân Thường đã sai Diện Mi về Di Cùng hiên lấy váy áo để thay, còn mình vào thiên điện giúp chủ tử rửa sạch sẽ mặt mày.
Tiêu Kỳ vừa hạ triều, Quản Trường An vội vàng nghênh đón. Một đám triều thần đi ra ngoài cũng nhìn thấy vị Hoàng đế luôn nghiêm trang uy nghi vội vã đi tới phía thiên điện.
Phụ thân của Sở hoàng hậu là Vệ Quốc công dừng chân nhíu mày, đứng cách ông ta không xa lắm là phụ thân Quý phi, Tào Quốc công cũng nhíu mày lại. Cả hai cùng lúc quay đầu, ánh mắt chạm nhau. Hai lão hồ ly đều tươi cười tỏ ra thong dong như mây trôi nước chảy, tỏ vẻ chả có chuyện gì, thoải mái như thường đi ra cửa cung. Nhưng người bên cạnh họ lại lặng lẽ ở lại thăm dò, dù sao Hoàng thượng biểu hiện hành động thế này cũng khá hiếm hoi.
Tiêu Kỳ đi nhanh vào thiên điện, vừa vào cửa đã nghe mùi máu tanh phảng phất, nét mặt vốn âm trầm càng thêm sạm đen lại, cực kỳ dọa người.
Khi nãy, vì không muốn để Quý phi nghi ngờ, Tự Cẩm cố ý vấp ngã. Ai biết lại tự mình gây nghiệt, ngã đúng vào chỗ có mấy mẩu đá vụn cho nên đầu gối, bàn tay đều trầy xước. Vết thương trên đầu gối còn khá nhẹ nhưng là trên bàn tay bị thương khá nặng, rách một mảng da lớn, chảy khá nhiều máu.
Tự Cẩm đang cắn răng để Vân Thường gắp mấy vụn đá trên tay, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Tiêu Kỳ như thần mặt đen sải bước đi vào lập tức cả kinh. Cả người run lên, Vân Thường không nắm chặt tay liền đâm vào vết thương của Tự Cẩm.
Cơn đau ập đến kinh hồn khiến mắt Tự Cẩm đỏ bừng lên nhưng nàng cố cắn môi không dám kêu tiếng nào. Nếu nàng dám kêu đau, chỉ một khắc sau Vân Thường sẽ bị lôi ra ngoài đánh roi. Nàng ta trung thành hết sức hầu hạ mình, dù sao mình cũng phải cứu.
Thấy vậy, Vân Thường cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất đánh “cạch”, đầu không dám ngẩng lên, càng không dám cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng Hoàng thượng nhớ tới sự tận tâm trung thành của nàng ta với chủ tử, chỉ phạt roi chứ không lấy mạng là tốt rồi.
Vân Thường không dám cầu xin tha thứ, Tự Cẩm biết rõ tính tình Tiêu Kỳ không hễ chịu, cũng không dám công khai cầu tình cho Vân Thường, chỉ vội vàng đứng dậy, cố gắng tỏ ra mình không đau đớn gì, khom người xuống hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Còn chưa kịp quỳ thì Tiêu Kỳ đã giữ nàng lại, ánh mắt nhìn vào hai tay nàng đang giấu trong tay áo. Hắn biết rõ nàng đang sợ cái gì, giờ cũng biết sợ rồi đây, hung hăng lườm nàng một cái.
Tự Cẩm cười đầy nịnh nọt, giơ hai ngón tay hoàn hảo không tổn thương gì kéo kéo tay áo hắn, bỏ cả thể diện làm nũng, “Sao Hoàng thượng hạ triều sớm như vậy, thần thiếp cũng vừa tới, thấy rõ chúng ta có thần giao cách cảm.”
Thần giao cách cảm có thể dùng trong trường hợp này sao? Tiêu Kỳ thật sự bị nàng làm tức chết được, cúi đầu nhìn bàn tay giấu đi của nàng, “Cho trẫm xem một chút.” Nói rồi bèn nàng ngồi xuống, khóe mắt cũng không nhìn sang Vân Thường đang run như cầy sấy, chỉ khẽ nói: “Quản Trường An, người giao cho ngươi, dạy lại quy củ.”
“Nô tài tuân chỉ.” Quản Trường An vội vàng đáp, cúi đầu nhìn Vân Thường, “Vân Thường cô nương, đi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Lúc ấy Tự Cẩm cũng không dám xin xỏ gì cho Vân Thường, không trực tiếp bị lôi ra đánh roi thì ít nhất mạng vẫn giữ được. Để Quản Trường An dạy lại quy củ, cùng lắm là đánh mấy roi vào tay, quỳ vài canh giờ, trở về nghỉ ngơi hai ba ngày là được. Chuyện này cũng không thể trách Vân Thường được, là nàng bị Tiêu Kỳ dọa giật mình nên mới làm cho Vân Thường chọc vào vết thương. Trong cung có quy củ, chủ tử sai, làm nô tài không chiếu cố tốt cũng là thất trách. Về đểm này, Tự Cẩm cảm thấy cung quy quá nghiêm khắc. Nhưng các triều đại đều là như vậy, thời đại này coi tính mạng nô tài như rơm rác, nàng cũng chỉ có thể hết sức thích ứng che chở người bên cạnh mình. Hơn nữa trong phòng có mùi máu tanh, Tiêu Kỳ cũng là tức giận Vân Thường không có bảo vệ tốt, để nàng bị thương.
May mắn Tiêu Kỳ còn biết giữ thể diện cho mình, chỉ bắt Vân Thường học quy củ mà thôi.
Tiêu Kỳ nhìn bàn tay bị trầy trụa của Tự Cẩm nhíu mày hỏi: “Sao lại bị thương vậy, nô tài của nàng không che chở được cho chủ tử mà nàng còn bảo vệ bọn họ sao?”
Tự Cẩm vội vàng nói: “Đây là do thần thiếp vội vã đi gặp người mà, đi hơi nhanh, nhất thời không chú ý mới té ngã thôi.”
“Nếu nàng nói vậy hóa ra là trẫm sai à?” Cũng biết nài ép lôi kéo cấp mình kiếm cớ nữa chứ.
“Thần thiếp không dám, thiếp nói thật mà.” Tự Cẩm liền kể lại chuyện mình gặp Quý phi, nhất là rất dương dương đắc ý miêu tả tỉ mỉ chuyện mình trêu chọc quý phi, “Quý phi nương nương muốn khoe khoang trước mặt thần thiếp, muốn nhắc cho thần thiếp biết nếu nàng muốn trừng trị nhà thần thiếp thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trong cung lời đồn ầm ĩ, tất cả mọi người đều muốn thấy thần thiếp và Quý phi bất hòa. Thiếp đâu phải là con khỉ trên sân khấu, họ muốn xem thì thiếp phải diễn cho họ xem chắc. Thần thiếp không dám tranh chấp trước mặt Quý phi nương nương, trong lòng cứ dứt khoát giả bộ cái gì cũng không biết. Như thế, thứ nhất mọi người cũng không phải suy đoán xem Hoàng thượng xử trí như thế nào, thứ hai Quý phi nương nương thấy thần thiếp ngu dốt, ít nhất thần thiếp cũng có thể bình an sống qua ngày, Hoàng thượng nói có đúng hay không?”
Tiêu Kỳ vừa nghe Tự Cẩm kể lại, vừa ngồi bên cạnh bôi thuốc cho nàng. Thấy nàng đau đến nhíu mày lại nhưng mà lúc kể chuyện vẫn còn đắc ý, mặt mày hớn hở, khóe miệng cười tươi rói. Lại còn nghe nàng lấy mình so với con khỉ làm ví dụ, thật khiến cho người khác tức mà không thể làm gì.
“Hóa ra nàng chối không còn một mảnh, giả vờ cái gì cũng không biết, ngược lại còn đẩy trẫm vào hố nữa.” Tiêu Kỳ hừ lạnh một tiếng, sao hắn không biết rõ điểm nhỏ mọn này của nàng chứ.
Tự Cẩm biết Tiêu Kỳ thông minh như thế tất nhiên nhìn rõ ý đồ của nàng cho nên không hề cảm thấy ngạc nhiên, vẫn tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Thần thiếp thế đơn lực bạc, làm sao là đối thủ của Quý phi nương nương, còn phải dựa vào Hoàng thượng che chở nhiều hơn mới được. Thần thiếp toàn bộ dựa vào người, Hoàng thượng cũng không thể bỏ mặc thần thiếp.”
Ỷ lại kiểu lưu manh như thế làm Tiêu Kỳ mở rộng tầm mắt, “Nàng đúng là không biết xấu hổ.”
“Sao phải thẹn thùng ạ.” Tự Cẩm giảo hoạt cười một tiếng, “Hoàng thượng là trời của thần thiếp mà.”
Tiêu Kỳ khựng lại, lập tức dài thở dài một hơi, “Sao lại gặp một kẻ dính người lưu manh như thuốc cao bôi trên da chó như nàng chứ.”
“Ôi, Hoàng thượng lại còn biết cả thuốc cao bôi trên da chó nữa cơ?”
Tiêu Kỳ:...
Tiêu Kỳ dứt khoát không để ý vị tiểu vô lại Tự Cẩm này nữa, tự mình cúi đầu bôi thuốc, băng lại vết thương cho nàng, nghe nàng kêu ”Á ui”, trong lòng nghĩ, “Cho đáng đời!” Nàng tinh nghịch, lá gan cũng rất lớn, lại còn dám trêu chọc Quý phi! Giờ nhất thời Quý phi bị nàng lừa gạt, chờ sau này phục hồi tinh thần lại còn không hận nàng đến chết, lúc đó đến lượt nàng chịu tội!
Tự Cẩm dùng bàn tay khác không bị thương chống cằm, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Kỳ đang chăm chú bôi thuốc cho nàng. Người ngồi cạnh nét mặt sắc bén như đao khắc, môi mím chặt như nhiễm một chút lạnh lẽo làm người ta kính sợ. Cổ nhân có câu, đẹp như Phan An, mỹ như Tống Ngọc, mặt hoa da phấn. Đã từng đọc thơ cổ, Tự Cẩm cũng tưởng tượng mấy người đàn ông được sử sách lưu danh kia hẳn phải đẹp cỡ nào. Nhưng kể từ gặp Tiêu Kỳ, nàng không còn quan tâm đến những điều đó nữa. Nàng chỉ cảm giác phu quân của mình có vẻ đẹp quá xuất chúng.
Không giống nam nhân Ngụy Tấn thích thoa phấn, cũng không như Phan An Tống Ngọc trong lưu truyền, nét đẹp có thể so với mỹ nhân. Nét đẹp của Tiêu Kỳ vừa có sự tinh tế của nữ nhân lại vừa có anh khí của nam nhân. Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau lại kết hợp cùng một chỗ, thêm một thân uy nghi quý khí hoàng gia lại càng tăng thêm hấp dẫn mê người. Lúc ấy, nhìn gương mặt hắn đang cúi xuống, Tự Cẩm cảm thấy tim đập thình thịch như đánh trống. Không thể để người nam nhân này thấy nàng si mê ngắm hắn như thế, nếu không nàng sợ mình không giấu được.
Niềm yêu thích của một bà cô trong cơ thể tiểu loli, vẻ đẹp đầy nam tính của Tiêu Kỳ là món khoái khẩu của nàng.
Tự Cẩm tự cầu nguyện cho mình!
“Nhìn gì chứ?”
“Hoàng thượng.”
“Nhìn ta làm gì?”
“Đẹp ạ.”
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm:...
Tiêu Kỳ vừa hạ triều, Quản Trường An vội vàng nghênh đón. Một đám triều thần đi ra ngoài cũng nhìn thấy vị Hoàng đế luôn nghiêm trang uy nghi vội vã đi tới phía thiên điện.
Phụ thân của Sở hoàng hậu là Vệ Quốc công dừng chân nhíu mày, đứng cách ông ta không xa lắm là phụ thân Quý phi, Tào Quốc công cũng nhíu mày lại. Cả hai cùng lúc quay đầu, ánh mắt chạm nhau. Hai lão hồ ly đều tươi cười tỏ ra thong dong như mây trôi nước chảy, tỏ vẻ chả có chuyện gì, thoải mái như thường đi ra cửa cung. Nhưng người bên cạnh họ lại lặng lẽ ở lại thăm dò, dù sao Hoàng thượng biểu hiện hành động thế này cũng khá hiếm hoi.
Tiêu Kỳ đi nhanh vào thiên điện, vừa vào cửa đã nghe mùi máu tanh phảng phất, nét mặt vốn âm trầm càng thêm sạm đen lại, cực kỳ dọa người.
Khi nãy, vì không muốn để Quý phi nghi ngờ, Tự Cẩm cố ý vấp ngã. Ai biết lại tự mình gây nghiệt, ngã đúng vào chỗ có mấy mẩu đá vụn cho nên đầu gối, bàn tay đều trầy xước. Vết thương trên đầu gối còn khá nhẹ nhưng là trên bàn tay bị thương khá nặng, rách một mảng da lớn, chảy khá nhiều máu.
Tự Cẩm đang cắn răng để Vân Thường gắp mấy vụn đá trên tay, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Tiêu Kỳ như thần mặt đen sải bước đi vào lập tức cả kinh. Cả người run lên, Vân Thường không nắm chặt tay liền đâm vào vết thương của Tự Cẩm.
Cơn đau ập đến kinh hồn khiến mắt Tự Cẩm đỏ bừng lên nhưng nàng cố cắn môi không dám kêu tiếng nào. Nếu nàng dám kêu đau, chỉ một khắc sau Vân Thường sẽ bị lôi ra ngoài đánh roi. Nàng ta trung thành hết sức hầu hạ mình, dù sao mình cũng phải cứu.
Thấy vậy, Vân Thường cũng bị dọa sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất đánh “cạch”, đầu không dám ngẩng lên, càng không dám cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng Hoàng thượng nhớ tới sự tận tâm trung thành của nàng ta với chủ tử, chỉ phạt roi chứ không lấy mạng là tốt rồi.
Vân Thường không dám cầu xin tha thứ, Tự Cẩm biết rõ tính tình Tiêu Kỳ không hễ chịu, cũng không dám công khai cầu tình cho Vân Thường, chỉ vội vàng đứng dậy, cố gắng tỏ ra mình không đau đớn gì, khom người xuống hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”
Còn chưa kịp quỳ thì Tiêu Kỳ đã giữ nàng lại, ánh mắt nhìn vào hai tay nàng đang giấu trong tay áo. Hắn biết rõ nàng đang sợ cái gì, giờ cũng biết sợ rồi đây, hung hăng lườm nàng một cái.
Tự Cẩm cười đầy nịnh nọt, giơ hai ngón tay hoàn hảo không tổn thương gì kéo kéo tay áo hắn, bỏ cả thể diện làm nũng, “Sao Hoàng thượng hạ triều sớm như vậy, thần thiếp cũng vừa tới, thấy rõ chúng ta có thần giao cách cảm.”
Thần giao cách cảm có thể dùng trong trường hợp này sao? Tiêu Kỳ thật sự bị nàng làm tức chết được, cúi đầu nhìn bàn tay giấu đi của nàng, “Cho trẫm xem một chút.” Nói rồi bèn nàng ngồi xuống, khóe mắt cũng không nhìn sang Vân Thường đang run như cầy sấy, chỉ khẽ nói: “Quản Trường An, người giao cho ngươi, dạy lại quy củ.”
“Nô tài tuân chỉ.” Quản Trường An vội vàng đáp, cúi đầu nhìn Vân Thường, “Vân Thường cô nương, đi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Lúc ấy Tự Cẩm cũng không dám xin xỏ gì cho Vân Thường, không trực tiếp bị lôi ra đánh roi thì ít nhất mạng vẫn giữ được. Để Quản Trường An dạy lại quy củ, cùng lắm là đánh mấy roi vào tay, quỳ vài canh giờ, trở về nghỉ ngơi hai ba ngày là được. Chuyện này cũng không thể trách Vân Thường được, là nàng bị Tiêu Kỳ dọa giật mình nên mới làm cho Vân Thường chọc vào vết thương. Trong cung có quy củ, chủ tử sai, làm nô tài không chiếu cố tốt cũng là thất trách. Về đểm này, Tự Cẩm cảm thấy cung quy quá nghiêm khắc. Nhưng các triều đại đều là như vậy, thời đại này coi tính mạng nô tài như rơm rác, nàng cũng chỉ có thể hết sức thích ứng che chở người bên cạnh mình. Hơn nữa trong phòng có mùi máu tanh, Tiêu Kỳ cũng là tức giận Vân Thường không có bảo vệ tốt, để nàng bị thương.
May mắn Tiêu Kỳ còn biết giữ thể diện cho mình, chỉ bắt Vân Thường học quy củ mà thôi.
Tiêu Kỳ nhìn bàn tay bị trầy trụa của Tự Cẩm nhíu mày hỏi: “Sao lại bị thương vậy, nô tài của nàng không che chở được cho chủ tử mà nàng còn bảo vệ bọn họ sao?”
Tự Cẩm vội vàng nói: “Đây là do thần thiếp vội vã đi gặp người mà, đi hơi nhanh, nhất thời không chú ý mới té ngã thôi.”
“Nếu nàng nói vậy hóa ra là trẫm sai à?” Cũng biết nài ép lôi kéo cấp mình kiếm cớ nữa chứ.
“Thần thiếp không dám, thiếp nói thật mà.” Tự Cẩm liền kể lại chuyện mình gặp Quý phi, nhất là rất dương dương đắc ý miêu tả tỉ mỉ chuyện mình trêu chọc quý phi, “Quý phi nương nương muốn khoe khoang trước mặt thần thiếp, muốn nhắc cho thần thiếp biết nếu nàng muốn trừng trị nhà thần thiếp thì dễ như trở bàn tay. Hơn nữa trong cung lời đồn ầm ĩ, tất cả mọi người đều muốn thấy thần thiếp và Quý phi bất hòa. Thiếp đâu phải là con khỉ trên sân khấu, họ muốn xem thì thiếp phải diễn cho họ xem chắc. Thần thiếp không dám tranh chấp trước mặt Quý phi nương nương, trong lòng cứ dứt khoát giả bộ cái gì cũng không biết. Như thế, thứ nhất mọi người cũng không phải suy đoán xem Hoàng thượng xử trí như thế nào, thứ hai Quý phi nương nương thấy thần thiếp ngu dốt, ít nhất thần thiếp cũng có thể bình an sống qua ngày, Hoàng thượng nói có đúng hay không?”
Tiêu Kỳ vừa nghe Tự Cẩm kể lại, vừa ngồi bên cạnh bôi thuốc cho nàng. Thấy nàng đau đến nhíu mày lại nhưng mà lúc kể chuyện vẫn còn đắc ý, mặt mày hớn hở, khóe miệng cười tươi rói. Lại còn nghe nàng lấy mình so với con khỉ làm ví dụ, thật khiến cho người khác tức mà không thể làm gì.
“Hóa ra nàng chối không còn một mảnh, giả vờ cái gì cũng không biết, ngược lại còn đẩy trẫm vào hố nữa.” Tiêu Kỳ hừ lạnh một tiếng, sao hắn không biết rõ điểm nhỏ mọn này của nàng chứ.
Tự Cẩm biết Tiêu Kỳ thông minh như thế tất nhiên nhìn rõ ý đồ của nàng cho nên không hề cảm thấy ngạc nhiên, vẫn tiếp tục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Thần thiếp thế đơn lực bạc, làm sao là đối thủ của Quý phi nương nương, còn phải dựa vào Hoàng thượng che chở nhiều hơn mới được. Thần thiếp toàn bộ dựa vào người, Hoàng thượng cũng không thể bỏ mặc thần thiếp.”
Ỷ lại kiểu lưu manh như thế làm Tiêu Kỳ mở rộng tầm mắt, “Nàng đúng là không biết xấu hổ.”
“Sao phải thẹn thùng ạ.” Tự Cẩm giảo hoạt cười một tiếng, “Hoàng thượng là trời của thần thiếp mà.”
Tiêu Kỳ khựng lại, lập tức dài thở dài một hơi, “Sao lại gặp một kẻ dính người lưu manh như thuốc cao bôi trên da chó như nàng chứ.”
“Ôi, Hoàng thượng lại còn biết cả thuốc cao bôi trên da chó nữa cơ?”
Tiêu Kỳ:...
Tiêu Kỳ dứt khoát không để ý vị tiểu vô lại Tự Cẩm này nữa, tự mình cúi đầu bôi thuốc, băng lại vết thương cho nàng, nghe nàng kêu ”Á ui”, trong lòng nghĩ, “Cho đáng đời!” Nàng tinh nghịch, lá gan cũng rất lớn, lại còn dám trêu chọc Quý phi! Giờ nhất thời Quý phi bị nàng lừa gạt, chờ sau này phục hồi tinh thần lại còn không hận nàng đến chết, lúc đó đến lượt nàng chịu tội!
Tự Cẩm dùng bàn tay khác không bị thương chống cằm, cúi đầu ngưng mắt nhìn Tiêu Kỳ đang chăm chú bôi thuốc cho nàng. Người ngồi cạnh nét mặt sắc bén như đao khắc, môi mím chặt như nhiễm một chút lạnh lẽo làm người ta kính sợ. Cổ nhân có câu, đẹp như Phan An, mỹ như Tống Ngọc, mặt hoa da phấn. Đã từng đọc thơ cổ, Tự Cẩm cũng tưởng tượng mấy người đàn ông được sử sách lưu danh kia hẳn phải đẹp cỡ nào. Nhưng kể từ gặp Tiêu Kỳ, nàng không còn quan tâm đến những điều đó nữa. Nàng chỉ cảm giác phu quân của mình có vẻ đẹp quá xuất chúng.
Không giống nam nhân Ngụy Tấn thích thoa phấn, cũng không như Phan An Tống Ngọc trong lưu truyền, nét đẹp có thể so với mỹ nhân. Nét đẹp của Tiêu Kỳ vừa có sự tinh tế của nữ nhân lại vừa có anh khí của nam nhân. Hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau lại kết hợp cùng một chỗ, thêm một thân uy nghi quý khí hoàng gia lại càng tăng thêm hấp dẫn mê người. Lúc ấy, nhìn gương mặt hắn đang cúi xuống, Tự Cẩm cảm thấy tim đập thình thịch như đánh trống. Không thể để người nam nhân này thấy nàng si mê ngắm hắn như thế, nếu không nàng sợ mình không giấu được.
Niềm yêu thích của một bà cô trong cơ thể tiểu loli, vẻ đẹp đầy nam tính của Tiêu Kỳ là món khoái khẩu của nàng.
Tự Cẩm tự cầu nguyện cho mình!
“Nhìn gì chứ?”
“Hoàng thượng.”
“Nhìn ta làm gì?”
“Đẹp ạ.”
Tiêu Kỳ:...
Tự Cẩm:...
Bình luận facebook