Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
“Vương thượng thư cũng rất nhạy bén với tình hình, người mới nên ra tay sắc bén không thể đỡ, không chỉ Tạ Các lão đụng vào đá tảng, thiếp nghĩ về sau Tào Quốc công, Vệ Quốc công cũng có thể nếm thử cảm giác đó.” Tự Cẩm mím môi cười không ngừng, “Trước kia lúc còn ở khuê phòng, thiếp từng nghe phụ huynh bàn luận cùng mấy đại thế gia. Trong đó cha thiếp từng nói qua, Tạ gia Kim Lăng tuy có ham muốn cá nhân, lén lút tụ tài, dự trữ nuôi dưỡng môn khách nhưng lại có chừng mực, không quá đáng, lại còn có mấy phần trung thành. Kỳ dương Vương gia thì lại khác nữa, từ tổ tiên bắt đầu người nhà ông ta đã đặc biệt có tiếng là "Tiết kiệm". Nghe nói Vương gia tuy có gia thế vinh quang nhưng già trẻ trong nhà đều không xa hoa lãng phí, thường xuyên còn có những hành động thương người già xót người nghèo. Ở Kỳ Dương có tiếng là nhân hậu. Cho nên mặc dù nhà ông ta nổi danh "Tiết kiệm" nhưng người ngoài cũng vẫn kính trọng. Vương thượng thư phụ trách Hộ bộ, ít nhất có thể vì bệ hạ bảo vệ quốc khố nghiêm chặt, không vì những hạng người rắn chuột kia mà phiền lòng.”
Nếu không phải vì như thế thì Tiêu Kỳ cũng không dễ dàng thỏa hiệp, nghe Tự Cẩm nói trúng tâm ý trong lòng bèn nói: “Lúc nàng ở nhà, cha nàng cũng thường bàn luận triều chính trước mặt nàng sao?”
“Cũng không phải là thường xuyên. Nhưng lúc thiếp có mặt cũng không bảo thiếp lui xuống.” Tự Cẩm cười nhẹ, không muốn nói đề tài này: “Nếu trong lòng hoàng thượng cũng có biện pháp, không bằng chúng ta lấy tay nhúng trà, viết biện pháp của mỗi người lên bàn đá này.”
Tiêu Kỳ biết rõ Tự Cẩm cố ý chuyển đề tài khi nãy, cũng không tiện ép bức bách nàng, liền đồng ý: “Cũng được, cũng không biết Ngôn Thanh nàng có thần giao cách cảm với ta không.”
Tự Cẩm mặt ửng hồng lên, liếc mắt một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ cúi đầu viết chữ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cười, cũng cúi đầu nhúng trà, tay trái che, tay phải viết. Viết xong hai người nhìn đối phương, đồng thời dời bàn tay đi, nhìn sang chữ người kia viết.
Tiêu Kỳ viết, thương ngân.
Tự Cẩm viết, lấy thương đổi ngân.
Hai người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, khi nãy Tiêu Kỳ nói chẳng qua là nói giỡn mà thôi, ai ngờ đâu hai người lại thật sự đều nghĩ đến một điểm.
Tự Cẩm cũng cảm thấy giật mình. Nàng có thể nghĩ đến biện pháp này là vì trong đầu nàng có rất nhiều kinh nghiệm của tiền bối, cộng với kiến thức mấy ngàn năm lịch sử đúc kết có thể phối hợp tham khảo. Nhưng Tiêu Kỳ lại là người cổ nhân điển hình, hắn có thể nghĩ tới đây đích thực là trí tuệ của chính hắn.
“Quả nhiên người hiểu ta không ai bằng nàng.” Tiêu Kỳ nói lời này quả là có vài cảm xúc phức tạp tràn đầy trái tim. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ từng có một nữ nhân có tâm tư giống hắn như thế. Sách nói đó là thần giao cách cảm, nhưng dù sao cũng là giữa những người đã chung đụng nhiều năm mới có thể có ăn ý. Hắn và Tự Cẩm mặc dù quen biết đã hơn một năm, nhưng hai người cũng chưa được coi là đã hiểu rất rõ về đối phương.
Như vậy nên đột nhiên xuất hiện loại thần giao cách cảm này, xác thực khiến Tiêu Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác này, giống như một tia nước nhỏ lướt qua trái tim khô cằn nhiều năm của hắn, cả người đều cảm thấy khoan khoái hẳn lên.
“Chúng ta thật sự là thần giao cách cảm nhỉ...” Tự Cẩm cũng có cảm giác nói không ra lời, trong lòng hơi xúc động, cả người chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát vừa thích vừa ngọt ngào.
Tự Cẩm nói một từ “chúng ta” khiến đôi mắt Tiêu Kỳ nheo lại. Đúng vậy, bọn họ bây giờ là “Chúng ta“.
Có thần giao cách cảm, đó cũng là tự nhiên.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm càng thêm dịu dàng nhu hòa, trong mắt như có sóng trào ra, chỉ dòng chữ bằng nước trên bàn đá đang từ từ bay hết hỏi: “Nàng viết lấy thương đổi ngân, giải thích thế nào?”
“Thiếp nghĩ, thiên hạ này trừ quốc khố ra thì những ai là người giàu có và đông đúc, có thể xuất ra thật nhiều tiền đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thương nhân. Nhưng xưa nay thương nhân vốn thấp hèn, không hề có chút địa vị đáng nói, có tiền không có quyền, bỏ tiền nhiều cũng không có cơ hội tốt làm ăn. Chúng ta có cơ hội làm ăn, bọn họ có bạc. Đây không phải là ngủ gật gặp chiếu manh sao. Tuyệt Hộ Quận kia mấy năm gần đây đất đai hoang phế, không có người ở, do đó không ai qua lại buôn bán gì. Nhưng đến khi ruộng đất khai khẩn, người đến ở đông đúc thì chính là chỗ kiếm tiền rất tốt.”
“Hộ bộ không xuất tiền, triều thần mặc kệ vấn đề của Tuyệt Hộ Quận, trẫm một thân một mình, dựa vào sức một người có thể chuyển khẩu thành công, sau này những chỗ này trở nên giàu có và đông đúc thì sẽ nắm quyền lực trong tay. Đến lúc đó, trẫm sẽ đem những tài sản của Tuyệt Hộ Quận này thành tài sản riêng, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán. Người có thể đi vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán, cũng chỉ có những người đã hỗ trợ tiền cho trẫm chuyển khẩu.”
“Trải qua năm ba năm, Tuyệt Hộ Quận có thu hoạch, người dân an cư lạc nghiệp, trong nhà có tiền, những người đã từng bỏ ra ngân thương đương nhiên có thể kiếm được không ít tiền. Không cần tới năm ba năm sau, ngay trước mắt thôi những nơi đó cũng cần xây nhà cho người ở, đào giếng lấy nước, còn cần rất nhiều nông cụ, hạt giống, trâu cày, người thì phải ăn cơm, mặc quần áo, chuyện gì cũng có thể làm ăn kiếm tiền.”
“Đúng vậy, muốn nhận cơ hội làm ăn này thì lấy bạc ra đổi.”
Tự Cẩm cười, việc này giống như kiểu độc quyền kinh doanh khu vực của thời hiện đại. Kể từ đó, các thương nhân cảm thấy mình trả giá có hồi báo, lại là chính hoàng đế tự mình bảo đảm, dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện móc bạc ra. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhìn Tiêu Kỳ nói: “Nói chuyện làm ăn với thương nhân, chuyện thế này Hoàng thượng cũng không thể tự làm.” Quá thấp kém, còn không bị văn võ bá quan cười chết, “Hoàng thượng đã có chủ ý liền sai cha thiếp bôn ba cho người là được.”
Tiêu Kỳ liền nhìn Tự Cẩm, “Nếu như vậy, danh tiếng của cha nàng sợ là bị ảnh hưởng không ít.” Làm quan và thương nhân có quan hệ lui tới thân thiết, tóm lại không phải là chuyện tốt.
“Người trong thiên hạ nhìn như thế nào cũng không trọng yếu, chỉ cần Hoàng thượng biết rõ cha thiếp trung quân là đủ.”
Vào triều làm quan, ai lại không muốn có "Thanh danh". Tô Hưng Vũ làm như vậy, sau này mang tới sự thịnh vương cho Tuyệt Hộ Quận, liền khó tránh khỏi sẽ bị người chụp mũ “tranh lợi với dân“. Tự Cẩm không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng cũng tin tưởng hắn có thể bảo vệ được bọn họ.
Nhất thời Tiêu Kỳ bị sự tín nhiệm này đánh thẳng vào trong lòng trĩu nặng.
Có lẽ do ban ngày hai người bàn luận rất hứng thú, lại có sự “thần giao cách cảm” kia nên đến buổi tối Tự Cẩm quả thực biết thế nào là nhiệt tình của “chúng ta“. Trước đây nhận sủng ở Sùng Minh Điện, bởi vì là lần đầu của Tự Cẩm nên Tiêu Kỳ cũng không thoải mái hành động, lúc nào cũng sợ làm nàng bị thương, nếu không phải đêm đó Tự Cẩm nhiệt tình như lửa, ước chừng cuối cùng cũng không thể thành công.
Nhưng mà đêm nay thì khác hẳn, sủng hạnh một tần phi và sủng ái một nữ nhân có “Thần giao cách cảm” với mình, cảm giác đó không lời nào có thể biểu đạt được. Tự Cẩm không biết mình đi đến cùng như thế nào, nhiệt tình của Tiêu Kỳ dường như không bao giờ chấm dứt. Nàng chỉ cảm thấy một đêm này mình lăn qua lộn lại giống như bánh nướng trên chảo lửa, nghĩ thầm có lẽ người này cũng giống như mình ăn cơm vậy, thèm thịt đến phát điên luôn.
Tiếng gió khẽ bên ngoài không thể che hết một phòng xuân tình, Vân Thường nghe tiếng động trong phòng, mặt đỏ tới mang tai trốn ra ngoài cửa.
Chỉ ngóng trông chủ tử bọn họ có thể sớm sinh tiểu chủ tử, như thế mới tính là chân chính ổn định, ông trời phù hộ.
Nếu không phải vì như thế thì Tiêu Kỳ cũng không dễ dàng thỏa hiệp, nghe Tự Cẩm nói trúng tâm ý trong lòng bèn nói: “Lúc nàng ở nhà, cha nàng cũng thường bàn luận triều chính trước mặt nàng sao?”
“Cũng không phải là thường xuyên. Nhưng lúc thiếp có mặt cũng không bảo thiếp lui xuống.” Tự Cẩm cười nhẹ, không muốn nói đề tài này: “Nếu trong lòng hoàng thượng cũng có biện pháp, không bằng chúng ta lấy tay nhúng trà, viết biện pháp của mỗi người lên bàn đá này.”
Tiêu Kỳ biết rõ Tự Cẩm cố ý chuyển đề tài khi nãy, cũng không tiện ép bức bách nàng, liền đồng ý: “Cũng được, cũng không biết Ngôn Thanh nàng có thần giao cách cảm với ta không.”
Tự Cẩm mặt ửng hồng lên, liếc mắt một cái, trên mặt đầy vẻ xấu hổ cúi đầu viết chữ.
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng cười, cũng cúi đầu nhúng trà, tay trái che, tay phải viết. Viết xong hai người nhìn đối phương, đồng thời dời bàn tay đi, nhìn sang chữ người kia viết.
Tiêu Kỳ viết, thương ngân.
Tự Cẩm viết, lấy thương đổi ngân.
Hai người đều cảm thấy hơi kinh ngạc, khi nãy Tiêu Kỳ nói chẳng qua là nói giỡn mà thôi, ai ngờ đâu hai người lại thật sự đều nghĩ đến một điểm.
Tự Cẩm cũng cảm thấy giật mình. Nàng có thể nghĩ đến biện pháp này là vì trong đầu nàng có rất nhiều kinh nghiệm của tiền bối, cộng với kiến thức mấy ngàn năm lịch sử đúc kết có thể phối hợp tham khảo. Nhưng Tiêu Kỳ lại là người cổ nhân điển hình, hắn có thể nghĩ tới đây đích thực là trí tuệ của chính hắn.
“Quả nhiên người hiểu ta không ai bằng nàng.” Tiêu Kỳ nói lời này quả là có vài cảm xúc phức tạp tràn đầy trái tim. Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, chưa bao giờ từng có một nữ nhân có tâm tư giống hắn như thế. Sách nói đó là thần giao cách cảm, nhưng dù sao cũng là giữa những người đã chung đụng nhiều năm mới có thể có ăn ý. Hắn và Tự Cẩm mặc dù quen biết đã hơn một năm, nhưng hai người cũng chưa được coi là đã hiểu rất rõ về đối phương.
Như vậy nên đột nhiên xuất hiện loại thần giao cách cảm này, xác thực khiến Tiêu Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
Cảm giác này, giống như một tia nước nhỏ lướt qua trái tim khô cằn nhiều năm của hắn, cả người đều cảm thấy khoan khoái hẳn lên.
“Chúng ta thật sự là thần giao cách cảm nhỉ...” Tự Cẩm cũng có cảm giác nói không ra lời, trong lòng hơi xúc động, cả người chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát vừa thích vừa ngọt ngào.
Tự Cẩm nói một từ “chúng ta” khiến đôi mắt Tiêu Kỳ nheo lại. Đúng vậy, bọn họ bây giờ là “Chúng ta“.
Có thần giao cách cảm, đó cũng là tự nhiên.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm càng thêm dịu dàng nhu hòa, trong mắt như có sóng trào ra, chỉ dòng chữ bằng nước trên bàn đá đang từ từ bay hết hỏi: “Nàng viết lấy thương đổi ngân, giải thích thế nào?”
“Thiếp nghĩ, thiên hạ này trừ quốc khố ra thì những ai là người giàu có và đông đúc, có thể xuất ra thật nhiều tiền đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thương nhân. Nhưng xưa nay thương nhân vốn thấp hèn, không hề có chút địa vị đáng nói, có tiền không có quyền, bỏ tiền nhiều cũng không có cơ hội tốt làm ăn. Chúng ta có cơ hội làm ăn, bọn họ có bạc. Đây không phải là ngủ gật gặp chiếu manh sao. Tuyệt Hộ Quận kia mấy năm gần đây đất đai hoang phế, không có người ở, do đó không ai qua lại buôn bán gì. Nhưng đến khi ruộng đất khai khẩn, người đến ở đông đúc thì chính là chỗ kiếm tiền rất tốt.”
“Hộ bộ không xuất tiền, triều thần mặc kệ vấn đề của Tuyệt Hộ Quận, trẫm một thân một mình, dựa vào sức một người có thể chuyển khẩu thành công, sau này những chỗ này trở nên giàu có và đông đúc thì sẽ nắm quyền lực trong tay. Đến lúc đó, trẫm sẽ đem những tài sản của Tuyệt Hộ Quận này thành tài sản riêng, không có lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán. Người có thể đi vào Tuyệt Hộ Quận buôn bán, cũng chỉ có những người đã hỗ trợ tiền cho trẫm chuyển khẩu.”
“Trải qua năm ba năm, Tuyệt Hộ Quận có thu hoạch, người dân an cư lạc nghiệp, trong nhà có tiền, những người đã từng bỏ ra ngân thương đương nhiên có thể kiếm được không ít tiền. Không cần tới năm ba năm sau, ngay trước mắt thôi những nơi đó cũng cần xây nhà cho người ở, đào giếng lấy nước, còn cần rất nhiều nông cụ, hạt giống, trâu cày, người thì phải ăn cơm, mặc quần áo, chuyện gì cũng có thể làm ăn kiếm tiền.”
“Đúng vậy, muốn nhận cơ hội làm ăn này thì lấy bạc ra đổi.”
Tự Cẩm cười, việc này giống như kiểu độc quyền kinh doanh khu vực của thời hiện đại. Kể từ đó, các thương nhân cảm thấy mình trả giá có hồi báo, lại là chính hoàng đế tự mình bảo đảm, dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện móc bạc ra. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhìn Tiêu Kỳ nói: “Nói chuyện làm ăn với thương nhân, chuyện thế này Hoàng thượng cũng không thể tự làm.” Quá thấp kém, còn không bị văn võ bá quan cười chết, “Hoàng thượng đã có chủ ý liền sai cha thiếp bôn ba cho người là được.”
Tiêu Kỳ liền nhìn Tự Cẩm, “Nếu như vậy, danh tiếng của cha nàng sợ là bị ảnh hưởng không ít.” Làm quan và thương nhân có quan hệ lui tới thân thiết, tóm lại không phải là chuyện tốt.
“Người trong thiên hạ nhìn như thế nào cũng không trọng yếu, chỉ cần Hoàng thượng biết rõ cha thiếp trung quân là đủ.”
Vào triều làm quan, ai lại không muốn có "Thanh danh". Tô Hưng Vũ làm như vậy, sau này mang tới sự thịnh vương cho Tuyệt Hộ Quận, liền khó tránh khỏi sẽ bị người chụp mũ “tranh lợi với dân“. Tự Cẩm không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng nàng cũng tin tưởng hắn có thể bảo vệ được bọn họ.
Nhất thời Tiêu Kỳ bị sự tín nhiệm này đánh thẳng vào trong lòng trĩu nặng.
Có lẽ do ban ngày hai người bàn luận rất hứng thú, lại có sự “thần giao cách cảm” kia nên đến buổi tối Tự Cẩm quả thực biết thế nào là nhiệt tình của “chúng ta“. Trước đây nhận sủng ở Sùng Minh Điện, bởi vì là lần đầu của Tự Cẩm nên Tiêu Kỳ cũng không thoải mái hành động, lúc nào cũng sợ làm nàng bị thương, nếu không phải đêm đó Tự Cẩm nhiệt tình như lửa, ước chừng cuối cùng cũng không thể thành công.
Nhưng mà đêm nay thì khác hẳn, sủng hạnh một tần phi và sủng ái một nữ nhân có “Thần giao cách cảm” với mình, cảm giác đó không lời nào có thể biểu đạt được. Tự Cẩm không biết mình đi đến cùng như thế nào, nhiệt tình của Tiêu Kỳ dường như không bao giờ chấm dứt. Nàng chỉ cảm thấy một đêm này mình lăn qua lộn lại giống như bánh nướng trên chảo lửa, nghĩ thầm có lẽ người này cũng giống như mình ăn cơm vậy, thèm thịt đến phát điên luôn.
Tiếng gió khẽ bên ngoài không thể che hết một phòng xuân tình, Vân Thường nghe tiếng động trong phòng, mặt đỏ tới mang tai trốn ra ngoài cửa.
Chỉ ngóng trông chủ tử bọn họ có thể sớm sinh tiểu chủ tử, như thế mới tính là chân chính ổn định, ông trời phù hộ.
Bình luận facebook