Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Editor: Hương Cỏ
Tự Cẩm ngửa đầu nhìn hắn, biết rõ hắn vui vẻ nên cũng không nói nhiều nữa, cứ thế dựa vào hắn. Nghe tiếng tim đập của hai bên, nghe hơi thở hai bên, không nói câu nào, trong không gian yên tĩnh hiện ra hương vị ngọt ngào, trong lòng vạn phần an ủi, hạnh phúc.
Tự Cẩm vô ý thức lắng nghe tiếng tim đập, yên lặng đếm, dựa theo suy đoán số lần tim đập, hình như nàng càng ngày càng thích hắn.
Tiêu Kỳ dựa vào gối mềm, trong lòng ôm Tự Cẩm, trong không khí ngọt ngào này cũng không muốn nói gì. Tựa như nếu nói ra sẽ làm vỡ mất giây phút hạnh phúc dịu dàng này. Hắn chưa từng có cảm giác thế này, hai người ở cùng một chỗ, không nói câu nào mà lại cảm thấy thật gần gũi thân thiết.
"Như chúng ta lúc này có phải là vô thanh thắng hữu thanh không nhỉ?"
Tiêu Kỳ nghe vậy trái tim trong ngực đập dồn lên, cúi đầu nhìn Tự Cẩm, liền thấy đôi mắt nàng cong như lưỡi câu, như thể có thể phun tơ ra quấn quít lấy mình. Hai gò má hồng rực, ánh mắt sáng long lanh nóng hổi, khiến trái tim hắn cũng nhảy theo thình thịch.
Cái gì gọi là ánh mắt như dao câu?
Giấy phút đó Tiêu Kỳ cuối cùng đã hiểu được.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, không kịp phục hồi tinh thần, Tiêu Kỳ đã đè lên người nàng, trong vội vàng mang theo sự cuồng dã tàn sát bừa bãi, cuốn chặt nàng vào người hắn, sau đó …
Quản Trường An mặt không đổi sắc lui ra đóng kín cửa đại điện. Gần đây hắn ta phát hiện Hoàng thượng càng ngày càng không kiêng kỵ, tuy nói là chạng vạng nhưng không phải trời còn chưa tối hẳn sao? Không lẽ không thể đợi đến khi trời tối muộn mới tầm hoan sao, chỉ đáng thương hắn ta một thân một mình, bị người quăng ra ngoài vui vầy ân ái.
Chao ôi!
Bên cạnh Vân Thường cũng lúng túng đứng canh giữ ở ngoài điện, nhìn Quản công công giả bộ nghiêm trang, nếu không phải biết rõ tính tình hắn ta thì thật sự có thể bị dọa. Nhưng, Hoàng thượng cũng quá nhanh đi, mắt thấy đã sắp tới bữa tối, không thể đợi chờ thêm chút sao? Cũng may Di Cùng hiên gác cổng nghiêm ngặt, nếu không truyền ra ngoài, chủ tử khó tránh khỏi mang tiếng mê hoặc chủ, mắc tội ban ngày tuyên dâm.
Trời ạ!
Diện Mi lặng lẽ đi qua đến, trong tay bưng theo một bình đồng lớn, thấy Vân Thường giữ ở ngoài cửa, lập tức bước chân chựng lại. Được, mang tới như thế nào thì lại đem về như vậy thôi, xem ra giờ này cũng chẳng dùng được. Tay bưng bình, Diện Mi lại cười mỉm về phòng trà. Đặt bình đồng lên bếp lò đang cháy rực, đổ thêm một gáo nước lớn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, cầm lấy khung đã thêu một nửa tiếp tục xe chỉ luồn kim.
Kim Chức Ngọc Tú nhìn Diện Mi lại trở về, hai người cũng không dám nhiều lời, một người tiếp tục ủi xiêm y, một người tiếp tục xông hương xiêm y, mỗi người đều vội vàng làm việc của mình, trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Phòng bên cạnh, mấy tiểu cung nhân cũng im ắng không phát ra một âm thanh mào, chỉ ngẫu nhiên có người đi tới rót thêm trà uống, nâng cao tinh thần cho mọi người.
Trong cung quy chế nghiêm ngặt, vị phần của Hi chủ tử không thể có tú nương riêng của mình, do đó mấy cung nhân này phải làm mấy thứ đồ như vớ, khăn tay các loại cho chủ tử. Còn y phục, váy áo thì chỉ có Vân Thường và Diện Mi mới có thể làm, đồ mặc lên người đương nhiên phải cẩn thận hơn.
Các nàng có lòng hiếu kính, cũng không thể vượt bổn phận.
Trần Đức An đi như bay vào phòng trà, Diện Mi thấy hắn ta đi vào vội vàng đứng dậy nghênh đón, "Trần công công, sao lúc này lại tới đây, có chuyện gì chăng?"
Trần Đức An liếc nhìn Kim Chức Ngọc Tú ở phòng bên kia, kéo Diện Mi đi ra phòng ngoài, hạ giọng nói: "Đậu Phương Nghi gặp chuyện không may, có cần báo với chủ tử bên kia không. Cô đi hỏi Vân Thường xem có tiện vào bẩm báo không." Hắn ta nhìn Quản Trường An nghiêm mặt khổ ải đứng ở bên ngoài, liền biết trong phòng giờ không tiện vào. Hắn ta cũng đâu có ngốc, mới không làm chuyện rủi ro như vậy.
Diện Mi nghe vậy nhìn ra bên ngoài, thấy Vân Thường vẫn còn đứng ở chỗ đó phòng thủ, dừng một chút mới nói: "Để tôi đi qua hỏi Vân Thường tỷ tỷ xem thế nào."
"Trời ạ, mau đi nhanh đi." Trần Đức An đặt mông ngồi xuống, trên trán đầy mồ hôi, chạy một đường chân quíu lại, thật sự làm mệt chết hắn ta.
Điện Mi đi ra cửa, cố gắng tỏ vẻ bình thản như thường, đi tới cạnh Vân Thường hạ giọng nói mấy câu.
Vân Thường nhướng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Quản Trường An đứng quay lưng về phía nàng ta, sau đó nói với Diện Mi: "Chuyện này muội cứ để đó, về trước đi, trong lòng ta có tính toán rồi."
Thời gian qua Diện Mi rất nể phục cách làm việc của Vân Thường, nàng ta nói như vậy khẳng định đã có chủ ý, liền gật đầu trở về.
Diện Mi đi rồi, Vân Thường suy nghĩ chẳng bao lâu nữa Đồng Ý sẽ đến báo tin cho Quản Trường An. Sùng Minh Điện nhận được tin còn phải báo sang Di Cùng hiên, đương nhiên chậm hơn so với Trần Đức An. Nhưng vào lúc này nàng ta cũng không thể để cho Quản Trường An cảm thấy tin tức của Di Cùng hiên quá linh thông. Lần trước nếu không phải do Đậu Phương Nghi thất kinh đẩy chủ tử một cái, có lẽ chủ tử cũng không bị cây đèn rơi trúng đầu. Trong lòng nàng ta bất mãn đối với Đậu Phương Nghi, Diện Mi lại cũng không nói có lo lắng về tính mạng, không cần phải vội vàng quá.
Quả nhiên chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, Đồng Ý liền vội vã đến, nói thầm với Quản Trường An mấy câu, liền nhìn thấy Quản Trường An quay đầu lại nhìn đại điện một cái, lông mày nhíu chặt lại, có vẻ hơi do dự.
Vân Thường có thể đoán được Quản Trường An đang suy nghĩ gì. Nhưng Đậu Phương Nghi từ lúc tiến cung thì chưa từng nhận sủng, giống như Tề Vinh Hoa. Vị phần được nâng lên đều do quy tắc trong hậu cung. Giờ Hoàng thượng đang bận rộn, vì một Đậu Phương Nghi mà quấy rầy Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng có tức giận hay không. Trong lòng không dám chắc chắn nên mới do dự.
Vân Thường cũng không muốn bởi vì chuyện này mà chọc giận Hoàng thượng, do đó mới không để Diện Mi ra mặt. Cứ để Quản công công đau đầu đi thôi. Hắn ta hầu hạ Hoàng thượng lâu như thế, nghĩ đến sẽ có biện pháp ứng phó với chuyện này, bọn họ thì không có bản lĩnh như vậy.
Do dự một lát, Quản Trường An quyết định hay là bẩm báo một tiếng, bèn nhấc chân đi vào đại điện, nghiêng đầu nhìn Vân Thường một cái, chỉ thấy nàng ta đứng cúi đầu nhìn xuống đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hắn ta thu hồi ánh mắt, bước chân lên thềm, đứng ngoài cửa khẽ gọi, "Hoàng thượng, Đồng Ý mới vừa tới báo tin, Đậu Phương Nghi rơi xuống nước."
Sau đó Vân Thường nghe thấy trong phòng có tiếng động vọng ra. Dựa theo tính cách chủ tử, dù Hoàng đế có để tâm hay không thì nàng cũng sẽ nhớ tới Đậu Phương Nghi từng cùng Tề Vinh Hoa đến làm khách, ngoài mặt sẽ thúc giục hoàng đi xem một chút. Lúc ấy Vân Thường cũng nâng chân bước lên thềm đi tới ngoài cửa điện, quả nhiên liền nghe thấy chủ tử ở bên trong kêu người chuẩn bị nước.
Vân Thường vội vàng đi phòng trà gọi Diện Mi kêu người mang nước ấm tới, chậu đồng, khăn bông, xà bông thơm từng món nâng trong tay, năm sáu người đứng chờ sẵn ngoài cửa. Vân Thường nghiêm trang đứng hàng đầu, nghe bên trong gọi mới đẩy cửa, dẫn theo đám người không ai dám ngẩng đầu lên đi vào.
Tự Cẩm ngửa đầu nhìn hắn, biết rõ hắn vui vẻ nên cũng không nói nhiều nữa, cứ thế dựa vào hắn. Nghe tiếng tim đập của hai bên, nghe hơi thở hai bên, không nói câu nào, trong không gian yên tĩnh hiện ra hương vị ngọt ngào, trong lòng vạn phần an ủi, hạnh phúc.
Tự Cẩm vô ý thức lắng nghe tiếng tim đập, yên lặng đếm, dựa theo suy đoán số lần tim đập, hình như nàng càng ngày càng thích hắn.
Tiêu Kỳ dựa vào gối mềm, trong lòng ôm Tự Cẩm, trong không khí ngọt ngào này cũng không muốn nói gì. Tựa như nếu nói ra sẽ làm vỡ mất giây phút hạnh phúc dịu dàng này. Hắn chưa từng có cảm giác thế này, hai người ở cùng một chỗ, không nói câu nào mà lại cảm thấy thật gần gũi thân thiết.
"Như chúng ta lúc này có phải là vô thanh thắng hữu thanh không nhỉ?"
Tiêu Kỳ nghe vậy trái tim trong ngực đập dồn lên, cúi đầu nhìn Tự Cẩm, liền thấy đôi mắt nàng cong như lưỡi câu, như thể có thể phun tơ ra quấn quít lấy mình. Hai gò má hồng rực, ánh mắt sáng long lanh nóng hổi, khiến trái tim hắn cũng nhảy theo thình thịch.
Cái gì gọi là ánh mắt như dao câu?
Giấy phút đó Tiêu Kỳ cuối cùng đã hiểu được.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, không kịp phục hồi tinh thần, Tiêu Kỳ đã đè lên người nàng, trong vội vàng mang theo sự cuồng dã tàn sát bừa bãi, cuốn chặt nàng vào người hắn, sau đó …
Quản Trường An mặt không đổi sắc lui ra đóng kín cửa đại điện. Gần đây hắn ta phát hiện Hoàng thượng càng ngày càng không kiêng kỵ, tuy nói là chạng vạng nhưng không phải trời còn chưa tối hẳn sao? Không lẽ không thể đợi đến khi trời tối muộn mới tầm hoan sao, chỉ đáng thương hắn ta một thân một mình, bị người quăng ra ngoài vui vầy ân ái.
Chao ôi!
Bên cạnh Vân Thường cũng lúng túng đứng canh giữ ở ngoài điện, nhìn Quản công công giả bộ nghiêm trang, nếu không phải biết rõ tính tình hắn ta thì thật sự có thể bị dọa. Nhưng, Hoàng thượng cũng quá nhanh đi, mắt thấy đã sắp tới bữa tối, không thể đợi chờ thêm chút sao? Cũng may Di Cùng hiên gác cổng nghiêm ngặt, nếu không truyền ra ngoài, chủ tử khó tránh khỏi mang tiếng mê hoặc chủ, mắc tội ban ngày tuyên dâm.
Trời ạ!
Diện Mi lặng lẽ đi qua đến, trong tay bưng theo một bình đồng lớn, thấy Vân Thường giữ ở ngoài cửa, lập tức bước chân chựng lại. Được, mang tới như thế nào thì lại đem về như vậy thôi, xem ra giờ này cũng chẳng dùng được. Tay bưng bình, Diện Mi lại cười mỉm về phòng trà. Đặt bình đồng lên bếp lò đang cháy rực, đổ thêm một gáo nước lớn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, cầm lấy khung đã thêu một nửa tiếp tục xe chỉ luồn kim.
Kim Chức Ngọc Tú nhìn Diện Mi lại trở về, hai người cũng không dám nhiều lời, một người tiếp tục ủi xiêm y, một người tiếp tục xông hương xiêm y, mỗi người đều vội vàng làm việc của mình, trong phòng yên tĩnh không tiếng động. Phòng bên cạnh, mấy tiểu cung nhân cũng im ắng không phát ra một âm thanh mào, chỉ ngẫu nhiên có người đi tới rót thêm trà uống, nâng cao tinh thần cho mọi người.
Trong cung quy chế nghiêm ngặt, vị phần của Hi chủ tử không thể có tú nương riêng của mình, do đó mấy cung nhân này phải làm mấy thứ đồ như vớ, khăn tay các loại cho chủ tử. Còn y phục, váy áo thì chỉ có Vân Thường và Diện Mi mới có thể làm, đồ mặc lên người đương nhiên phải cẩn thận hơn.
Các nàng có lòng hiếu kính, cũng không thể vượt bổn phận.
Trần Đức An đi như bay vào phòng trà, Diện Mi thấy hắn ta đi vào vội vàng đứng dậy nghênh đón, "Trần công công, sao lúc này lại tới đây, có chuyện gì chăng?"
Trần Đức An liếc nhìn Kim Chức Ngọc Tú ở phòng bên kia, kéo Diện Mi đi ra phòng ngoài, hạ giọng nói: "Đậu Phương Nghi gặp chuyện không may, có cần báo với chủ tử bên kia không. Cô đi hỏi Vân Thường xem có tiện vào bẩm báo không." Hắn ta nhìn Quản Trường An nghiêm mặt khổ ải đứng ở bên ngoài, liền biết trong phòng giờ không tiện vào. Hắn ta cũng đâu có ngốc, mới không làm chuyện rủi ro như vậy.
Diện Mi nghe vậy nhìn ra bên ngoài, thấy Vân Thường vẫn còn đứng ở chỗ đó phòng thủ, dừng một chút mới nói: "Để tôi đi qua hỏi Vân Thường tỷ tỷ xem thế nào."
"Trời ạ, mau đi nhanh đi." Trần Đức An đặt mông ngồi xuống, trên trán đầy mồ hôi, chạy một đường chân quíu lại, thật sự làm mệt chết hắn ta.
Điện Mi đi ra cửa, cố gắng tỏ vẻ bình thản như thường, đi tới cạnh Vân Thường hạ giọng nói mấy câu.
Vân Thường nhướng nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Quản Trường An đứng quay lưng về phía nàng ta, sau đó nói với Diện Mi: "Chuyện này muội cứ để đó, về trước đi, trong lòng ta có tính toán rồi."
Thời gian qua Diện Mi rất nể phục cách làm việc của Vân Thường, nàng ta nói như vậy khẳng định đã có chủ ý, liền gật đầu trở về.
Diện Mi đi rồi, Vân Thường suy nghĩ chẳng bao lâu nữa Đồng Ý sẽ đến báo tin cho Quản Trường An. Sùng Minh Điện nhận được tin còn phải báo sang Di Cùng hiên, đương nhiên chậm hơn so với Trần Đức An. Nhưng vào lúc này nàng ta cũng không thể để cho Quản Trường An cảm thấy tin tức của Di Cùng hiên quá linh thông. Lần trước nếu không phải do Đậu Phương Nghi thất kinh đẩy chủ tử một cái, có lẽ chủ tử cũng không bị cây đèn rơi trúng đầu. Trong lòng nàng ta bất mãn đối với Đậu Phương Nghi, Diện Mi lại cũng không nói có lo lắng về tính mạng, không cần phải vội vàng quá.
Quả nhiên chỉ qua thời gian uống cạn chung trà, Đồng Ý liền vội vã đến, nói thầm với Quản Trường An mấy câu, liền nhìn thấy Quản Trường An quay đầu lại nhìn đại điện một cái, lông mày nhíu chặt lại, có vẻ hơi do dự.
Vân Thường có thể đoán được Quản Trường An đang suy nghĩ gì. Nhưng Đậu Phương Nghi từ lúc tiến cung thì chưa từng nhận sủng, giống như Tề Vinh Hoa. Vị phần được nâng lên đều do quy tắc trong hậu cung. Giờ Hoàng thượng đang bận rộn, vì một Đậu Phương Nghi mà quấy rầy Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng có tức giận hay không. Trong lòng không dám chắc chắn nên mới do dự.
Vân Thường cũng không muốn bởi vì chuyện này mà chọc giận Hoàng thượng, do đó mới không để Diện Mi ra mặt. Cứ để Quản công công đau đầu đi thôi. Hắn ta hầu hạ Hoàng thượng lâu như thế, nghĩ đến sẽ có biện pháp ứng phó với chuyện này, bọn họ thì không có bản lĩnh như vậy.
Do dự một lát, Quản Trường An quyết định hay là bẩm báo một tiếng, bèn nhấc chân đi vào đại điện, nghiêng đầu nhìn Vân Thường một cái, chỉ thấy nàng ta đứng cúi đầu nhìn xuống đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Hắn ta thu hồi ánh mắt, bước chân lên thềm, đứng ngoài cửa khẽ gọi, "Hoàng thượng, Đồng Ý mới vừa tới báo tin, Đậu Phương Nghi rơi xuống nước."
Sau đó Vân Thường nghe thấy trong phòng có tiếng động vọng ra. Dựa theo tính cách chủ tử, dù Hoàng đế có để tâm hay không thì nàng cũng sẽ nhớ tới Đậu Phương Nghi từng cùng Tề Vinh Hoa đến làm khách, ngoài mặt sẽ thúc giục hoàng đi xem một chút. Lúc ấy Vân Thường cũng nâng chân bước lên thềm đi tới ngoài cửa điện, quả nhiên liền nghe thấy chủ tử ở bên trong kêu người chuẩn bị nước.
Vân Thường vội vàng đi phòng trà gọi Diện Mi kêu người mang nước ấm tới, chậu đồng, khăn bông, xà bông thơm từng món nâng trong tay, năm sáu người đứng chờ sẵn ngoài cửa. Vân Thường nghiêm trang đứng hàng đầu, nghe bên trong gọi mới đẩy cửa, dẫn theo đám người không ai dám ngẩng đầu lên đi vào.
Bình luận facebook