Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338
Editor: Hương Cỏ
Đối với những chuyện nghĩ không ra, cho tới bây giờ Tự Cẩm không phải là người dễ dàng bỏ qua. Nhưng đụng phải chuyện của Tô Nhị thì quả thực làm cho nàng hơi do dự. Dù sao dòng chính Tô gia Khúc Châu và nhà nguyên chủ cũng coi là ân oán tình thâm mà.
Rất nhiều chuyện, có lẽ vô tình làm sẽ dễ gây nên sai lầm lớn.
Cũng giống như chuyện Tần Tự Xuyên, vốn chỉ là ký ức trong đầu Tự Cẩm, người khác cũng không biết chuyện này. Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta vạch trần ra. Có đối thủ biết quá sâu về mình quả thật rất phiền toái.
Huống chi, dựa vào tính cách của Tô Nhị đích thực cũng không thể ẩn nhẫn lâu như vậy, còn có thể thong dong trấn định thế kia.
Tạm thời áp chế chuyện này trong lòng, sai Khương cô cô âm thầm điều tra. Còn bên Nội Đình Phủ, Tự Cẩm cũng còn đang do dự rốt cục có nên báo với Tiêu Kỳ một tiếng hay không.
Năm nay chương trình khoa khảo đã được tiến hành, dạo gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn chuyện này. Chọn các bài thi trong cả nước, Hàn lâm viện lại chọn lựa ra những bài thi xuất chúng để nộp cho Hoàng thượng xem. Lại còn phải cân nhắc ra đề thi, còn cái hố to Tần Tự Xuyên đã đào chờ sẵn. Đừng nói chi bên Tô Thịnh Dương và Tô Cao cũng phải định ngày để thi tuyển quân.
Vốn nghĩ tới sau khi Hi Phi có thai, tiền triều cũng không có nhiều chuyện lớn phải giải quyết, hoàng đế sẽ tới hậu cung nhiều hơn. Ai biết kể từ sau tết Nguyên Tiêu, đừng nói vào hậu cung, ngay cả bên Di cùng hiên ban ngày cũng không thấy bóng dáng hoàng đế. Ngay sau đó kế hoạch thi cử phát ra, lại có vụ án Tần Tự Xuyên lan truyền khắp nơi, mọi người không thể không thừa nhận một sự thật, hoàng đế bệ hạ của bọn họ còn bận rộn hơn so với năm trước.
Đúng rồi, công việc thu hoạch vụ xuân của Tuyệt Hộ Quận cũng phải xin chỉ thị của hoàng đế bệ hạ, nghe nói là thay đổi kế hoạch trồng trọt từng vùng, thí điểm gieo giống để xem có thể được không. Tấu chương này vừa trình lên thì tất cả đại thần trong triều, kể cả nhóm thế gia đều cực kỳ hứng thú.
Dù sao nếu quả thật có thể làm, đây sẽ là thu hoạch nông nghiệp cực lớn, kết quả nông thu trong dân chúng cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Kế hoạch một năm thu hoạch ba vụ là lúc Tự Cẩm gặp người nhà đã nhắc tới với Tô phu nhân trong lễ mừng năm mới. Mới chỉ là nói đại khái chứ cũng chưa nói phương án. Ở đời sau một năm thu hoạch ba vụ trên đất là việc rất thông dụng, nhưng ở thời đại này vấn đề lớn nhất vẫn là mầm giống.
Không biết rõ Tô Hưng Vũ làm như thế nào, nhưng tấu chương kia vẫn làm dậy sóng triều đình. Có nhiều người nhiệt liệt tán thành thí nghiệm, cũng có bảo thủ giữ ý kiến mình, người công kích lợi hại, hai bên tranh cãi không ngừng cả ngày trên triều đình.
Sau khi Tiêu Kỳ trở lại nhìn chằm chằm Tự Cẩm, luôn luôn hoài nghi chuyện này có liên quan đến Tự Cẩm. Làm sao mà lễ mừng năm mới gặp người nhà thì Tô Hưng Vũ lại có tư tưởng mới, việc này cũng quá trùng hợp.
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm đến phát sợ, chỉ đành giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Thiếp chỉ thuận miệng nói như vậy, ai biết cha thiếp lại coi như thật. Hoàng thượng cũng biết thiếp hay thích nghĩ ngợi lung tung, nhưng mấy suy nghĩ kia cũng chưa chắc có thể được việc. Không phải là thấy người quá bận rộn nên thiếp mới không nói cho người sao. Thiếp định chờ cha làm thành công mới nói cho Hoàng thượng biết để cho người cao hứng. Còn hơn là thất vọng. Ai biết rõ cha thiếp thiếu kiên nhẫn như thế. Hoàng thượng nói xem ông ấy còn chưa thử một lần mà đã dám trình tấu chương. Mấy hôm nay thiếp đều lo lắng chuyện này. Hoàng thượng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũng nhắc cha rồi."
Tiêu Kỳ:...
"Khó trách hai ngày nay lúc nào nàng cũng không dám nhìn ta, quả nhiên là chột dạ." Tiêu Kỳ cũng hơi bất mãn. Kỳ thật dạng chuyện này nên nói cho hắn biết trước, hắn sẽ âm thầm kêu người thử nghiệm trước, còn hơn bây giờ tranh cãi ầm ĩ hỗn loạn trên triều đình."Nhưng không phá thì không xây được, mặc dù lần này phụ thân nàng đi nước cờ hiểm nhưng may mắn là ông ấy có chừng mực. Chính bởi vì dẫn tới tranh cãi, nên mới có cơ hội tốt công khai thí điểm. Sau này mới không bị người ta bắt được nhược điểm. Cha con nhà nàng, người lớn người nhỏ đều rất trí tuệ."
Tự Cẩm:...
"Đây rõ ràng là chó ngáp phải ruồi." Tự Cẩm oán hận nói, "Thiếp cũng thật không có coi đó là chuyện đứng đắn. Người nghĩ đi, một năm ba vụ, chuyện này nghĩ thì rất tốt đẹp, nhưng mấu chốt là người muốn thu loại gì, mầm giống là vấn đề lớn nhất." Ngô, khoai tây còn đợi bên kia địa cầu, chưa có băng qua đại dương thăm người thân đâu. Nhưng trong lịch sử cũng có một cách nói khác, nói là thời gian cây khoai tây được trồng tại Trung Quốc đã có từ rất sớm, còn trước cả thời Đại Minh.
Tuy nhiên cũng không có chứng cứ chứng minh rõ ràng, bây giờ Tự Cẩm lại xuất hiện ở triều đại còn chưa có trong lịch sử. Ai biết chỗ này có mầm giống này hay không. Dù sao từ sau khi nàng xuyên đến cũng chưa từng được ăn.
Đối với chuyện mà mình không nắm chắc, nàng sẽ không nói lung tung. Cho nên mới nhắc tới một năm ba vụ thu, không chừng cha nàng thật có thể phát hiện mấy cây nông nghiệp này.
Nâng cao hiệu quả thu hoạch nông nghiệp của toàn dân, tăng cường thực lực của một nước, tăng trưởng thu nhập từ thuế, đây chính là chuyện lớn ích nước lợi dân. Tự Cẩm cũng không nhịn được nghĩ, dù sao nàng xuyên không một hồi sống cũng không uổng phí.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói gật gật đầu, "Những chuyện này đều có Sở nông phải suy xét, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chao ôi, ngay cả nàng chỉ là một nữ nhân trong thâm cung cũng có thể nghĩ được mưu phúc vì dân chúng. Còn mấy đại thần thế gia của trẫm, ai nấy chỉ nghĩ đến vơ vét tiền tài vào tay. Tìm một người thật lòng vì dân chúng mà làm việc cũng khó quá."
Cảm thán sâu xa như vậy, Hoàng thượng xem thường nữ nhân hay là coi trọng nữ nhân đây?
Tự Cẩm quyết định không thèm nghĩ vấn đề này nữa.
"Thiếp cũng đâu có ý định nghĩ nhiều, thiếp thân ở hậu cung, cho dù muốn làm cái gì cũng không có biện pháp." Tự Cẩm buông tay, diễn một vẻ mặt quái lạ, trong nháy mắt chọc cười Tiêu Kỳ.
Hai người dựa vào ở trên gối, Tự Cẩm giỡn đùa với bàn tay Tiêu Kỳ, nhìn hắn nói: "Rất nhiều chuyện nóng vội sẽ không có kết quả tốt. Cha của thiếp là người cương trực, nóng tính nhưng lại có một điểm tốt là làm việc rất nghiêm túc. Chỉ cần là chuyện ông ấy nhận định, nhất định sẽ toàn lực đi làm. Lần này thiếp chỉ nhắc ông có một câu thôi, nếu ông đã coi trọng thì cho dù chỉ có một phần khả năng thành công ông ấy cũng sẽ không buông tha. Hoàng thượng đừng lo lắng." Chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp rất dài, cũng không phải là trong thời gian ngắn đã có thể nhìn thấy hiệu quả. Chuyện này thật sự cần kiên nhẫn.
"Nếu như chuyện đó có thể thành công, Ngôn Thanh, lời nói lung tung của nàng quả nhiên là lập công lớn." Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng. Có đôi khi hắn thật muốn tách đầu nàng ra xem một chút, sao lại có những tư tưởng cổ quái như thế. Nhưng mà những ý nghĩ này đối hắn lại có lực hấp dẫn rất lớn.
Mặc dù trước mắt nhân lực vật lực còn chưa đủ làm được, nhưng về sau chưa chắc không thể thành công.
"Thiếp cũng mặc kệ cái gì lập công hay không lập công, thiếp chỉ muốn Hoàng thượng có thể thật vui vẻ. Mỗi ngày thấy người nóng nảy lo lắng vì nơi này ra thiên tai, bên kia có loạn dân, thiếp chỉ nghĩ nếu như dân chúng có thể yên ổn, quốc gia cường đại, người sẽ không cần phiền lòng như thế. Nghĩ đi nghĩ lại, cho nên thỉnh thoảng mới nghĩ ra rất nhiều biện pháp cổ quái, có lẽ sẽ rất buồn cười, nhưng thiếp chỉ muốn làm cho người vui vẻ hơn mà thôi."
Tay Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm bỗng nhiên siết lại, tim đập từng nhịp, từng nhịp chạm đến trái tim. Tất cả mọi người đều chỉ biết yêu cầu hắn này kia, quyền lợi, địa vị, vinh hoa phú quý. Nhưng … nhưng không ai có thể thay hắn suy nghĩ phân ưu như vậy.
Lời tâm sự vô tình của Tự Cẩm khiến tâm trạng đang bực bội vì quốc sự của Tiêu Kỳ trong nháy mắt giống như mặt đất hạn hán gặp trời mưa lớn, thoải mái sảng khoái vô cùng.
Ôm nàng, hôn nàng, đụng chạm, sờ nắn… nhiệt tình như lửa nóng trong lòng dâng lên. Nhưng Tự Cẩm đang có thai, chỉ có thể thở dài một hơi, mặt đen lại kìm nén rung động sinh lý.
Lúc ấy Tự Cẩm cũng không dám giày vò hắn, lập tức nói sang chuyện khác, vừa cười vừa nói: "Trong Tây viện người của Nội Đình Phủ đã bắt đầu khởi công. Nếu có thời gian người đi xem một cái. Họ mở một cái cửa bên tường phía tây cho công tượng ra vào, cửa bên này đã khóa lại. Thiếp không tiện đi qua."
Công tượng đều là nam nhân, lại không phải thái giám. Đích thực Tự Cẩm không tiện đi xem xét. Lại phòng ngừa sẽ có những lời đồ đãi không tốt tản ra, do đó liền mở một cửa đi bên tường phía tây, cửa đi sang Di cùng hiên đều khóa kín. Ngay cả con đường đi qua cũng dùng vải bao kín. Do đó chỉ khi xây xong Tự Cẩm mới có thể nhìn thấy được.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái, biết rõ ý của nàng, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Mấy ngày nay không được, vài ngày nữa ta sẽ đi xem một chút. Mỗi ngày bên Nội Đình Phủ cũng sẽ thượng báo tiến trình, ta đều xem qua rồi, nàng không cần lo lắng."
Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, "Vậy là tốt rồi, đợi đến khi xây cất e là cũng đến mùa hè." Chao ôi, chỉ trách hắn nhất định phải làm thật lớn. Nếu xây nhỏ thôi thì đâu có mất công tốn thời gian như thế."Còn có một chuyện muốn nói với Hoàng thượng, vốn định không nói, nhưng lại sợ người trách không thông báo một tiếng."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm nghiêm túc liền chau chau mày, "Nàng lại có chủ ý tốt gì ư?"
"Không có!" Tự Cẩm xấu hổ, người nghĩ thiếp là con mèo nhiều chuyện sao, "Là chuyện có liên quan đến Tô mỹ nhân."
"Tô mỹ nhân? Tô mỹ nhân nào?" Tiêu Kỳ nhất thời không nhớ ra được Tô mỹ nhân là người nào.
"Chính là con gái của dòng chính Tô gia Khúc Châu." Tự Cẩm nhắc nhở.
"Không có ấn tượng." Tiêu Kỳ xòe tay nói, "Nàng ta thế nào? Chọc giận nàng sao?"
Tự Cẩm cao hứng với câu “không có ấn tượng” này, khóe môi giương lên, bèn kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, "Thiếp nghĩ chuyện này có liên quan đến Nội Đình Phủ, thiếp cũng không quen thuộc chỗ đó, chỉ có thể tìm người hỗ trợ."
Tiêu Kỳ cau chặt lông mày. Hắn tuyệt đối không biết rõ chuyện này. Chuyện thay đổi cung nhân là chuyện nhỏ, cũng không ai có lá gan dám trình lên tới chỗ hoàng đế, muốn ăn đòn sao, chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, nuôi nhóm ngươi có ích lợi gì chứ.
Nhưng bây giờ nghe Tự Cẩm nói vậy, hình như thật sự có chỗ khác lạ.
"Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Năm ngoái sau khi Sở quý nhân ngã bệnh thì không thấy cô ta xuất hiện nữa." Tự Cẩm giơ tay tính toán thời gian trả lời.
Cụ thể ngày nào thì không thể biết rõ ràng tường tận, nhưng về nguyên tắc thì thời gian không sai.
Đối với những chuyện nghĩ không ra, cho tới bây giờ Tự Cẩm không phải là người dễ dàng bỏ qua. Nhưng đụng phải chuyện của Tô Nhị thì quả thực làm cho nàng hơi do dự. Dù sao dòng chính Tô gia Khúc Châu và nhà nguyên chủ cũng coi là ân oán tình thâm mà.
Rất nhiều chuyện, có lẽ vô tình làm sẽ dễ gây nên sai lầm lớn.
Cũng giống như chuyện Tần Tự Xuyên, vốn chỉ là ký ức trong đầu Tự Cẩm, người khác cũng không biết chuyện này. Nhưng cuối cùng vẫn bị người ta vạch trần ra. Có đối thủ biết quá sâu về mình quả thật rất phiền toái.
Huống chi, dựa vào tính cách của Tô Nhị đích thực cũng không thể ẩn nhẫn lâu như vậy, còn có thể thong dong trấn định thế kia.
Tạm thời áp chế chuyện này trong lòng, sai Khương cô cô âm thầm điều tra. Còn bên Nội Đình Phủ, Tự Cẩm cũng còn đang do dự rốt cục có nên báo với Tiêu Kỳ một tiếng hay không.
Năm nay chương trình khoa khảo đã được tiến hành, dạo gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn chuyện này. Chọn các bài thi trong cả nước, Hàn lâm viện lại chọn lựa ra những bài thi xuất chúng để nộp cho Hoàng thượng xem. Lại còn phải cân nhắc ra đề thi, còn cái hố to Tần Tự Xuyên đã đào chờ sẵn. Đừng nói chi bên Tô Thịnh Dương và Tô Cao cũng phải định ngày để thi tuyển quân.
Vốn nghĩ tới sau khi Hi Phi có thai, tiền triều cũng không có nhiều chuyện lớn phải giải quyết, hoàng đế sẽ tới hậu cung nhiều hơn. Ai biết kể từ sau tết Nguyên Tiêu, đừng nói vào hậu cung, ngay cả bên Di cùng hiên ban ngày cũng không thấy bóng dáng hoàng đế. Ngay sau đó kế hoạch thi cử phát ra, lại có vụ án Tần Tự Xuyên lan truyền khắp nơi, mọi người không thể không thừa nhận một sự thật, hoàng đế bệ hạ của bọn họ còn bận rộn hơn so với năm trước.
Đúng rồi, công việc thu hoạch vụ xuân của Tuyệt Hộ Quận cũng phải xin chỉ thị của hoàng đế bệ hạ, nghe nói là thay đổi kế hoạch trồng trọt từng vùng, thí điểm gieo giống để xem có thể được không. Tấu chương này vừa trình lên thì tất cả đại thần trong triều, kể cả nhóm thế gia đều cực kỳ hứng thú.
Dù sao nếu quả thật có thể làm, đây sẽ là thu hoạch nông nghiệp cực lớn, kết quả nông thu trong dân chúng cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Kế hoạch một năm thu hoạch ba vụ là lúc Tự Cẩm gặp người nhà đã nhắc tới với Tô phu nhân trong lễ mừng năm mới. Mới chỉ là nói đại khái chứ cũng chưa nói phương án. Ở đời sau một năm thu hoạch ba vụ trên đất là việc rất thông dụng, nhưng ở thời đại này vấn đề lớn nhất vẫn là mầm giống.
Không biết rõ Tô Hưng Vũ làm như thế nào, nhưng tấu chương kia vẫn làm dậy sóng triều đình. Có nhiều người nhiệt liệt tán thành thí nghiệm, cũng có bảo thủ giữ ý kiến mình, người công kích lợi hại, hai bên tranh cãi không ngừng cả ngày trên triều đình.
Sau khi Tiêu Kỳ trở lại nhìn chằm chằm Tự Cẩm, luôn luôn hoài nghi chuyện này có liên quan đến Tự Cẩm. Làm sao mà lễ mừng năm mới gặp người nhà thì Tô Hưng Vũ lại có tư tưởng mới, việc này cũng quá trùng hợp.
Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm đến phát sợ, chỉ đành giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Thiếp chỉ thuận miệng nói như vậy, ai biết cha thiếp lại coi như thật. Hoàng thượng cũng biết thiếp hay thích nghĩ ngợi lung tung, nhưng mấy suy nghĩ kia cũng chưa chắc có thể được việc. Không phải là thấy người quá bận rộn nên thiếp mới không nói cho người sao. Thiếp định chờ cha làm thành công mới nói cho Hoàng thượng biết để cho người cao hứng. Còn hơn là thất vọng. Ai biết rõ cha thiếp thiếu kiên nhẫn như thế. Hoàng thượng nói xem ông ấy còn chưa thử một lần mà đã dám trình tấu chương. Mấy hôm nay thiếp đều lo lắng chuyện này. Hoàng thượng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũng nhắc cha rồi."
Tiêu Kỳ:...
"Khó trách hai ngày nay lúc nào nàng cũng không dám nhìn ta, quả nhiên là chột dạ." Tiêu Kỳ cũng hơi bất mãn. Kỳ thật dạng chuyện này nên nói cho hắn biết trước, hắn sẽ âm thầm kêu người thử nghiệm trước, còn hơn bây giờ tranh cãi ầm ĩ hỗn loạn trên triều đình."Nhưng không phá thì không xây được, mặc dù lần này phụ thân nàng đi nước cờ hiểm nhưng may mắn là ông ấy có chừng mực. Chính bởi vì dẫn tới tranh cãi, nên mới có cơ hội tốt công khai thí điểm. Sau này mới không bị người ta bắt được nhược điểm. Cha con nhà nàng, người lớn người nhỏ đều rất trí tuệ."
Tự Cẩm:...
"Đây rõ ràng là chó ngáp phải ruồi." Tự Cẩm oán hận nói, "Thiếp cũng thật không có coi đó là chuyện đứng đắn. Người nghĩ đi, một năm ba vụ, chuyện này nghĩ thì rất tốt đẹp, nhưng mấu chốt là người muốn thu loại gì, mầm giống là vấn đề lớn nhất." Ngô, khoai tây còn đợi bên kia địa cầu, chưa có băng qua đại dương thăm người thân đâu. Nhưng trong lịch sử cũng có một cách nói khác, nói là thời gian cây khoai tây được trồng tại Trung Quốc đã có từ rất sớm, còn trước cả thời Đại Minh.
Tuy nhiên cũng không có chứng cứ chứng minh rõ ràng, bây giờ Tự Cẩm lại xuất hiện ở triều đại còn chưa có trong lịch sử. Ai biết chỗ này có mầm giống này hay không. Dù sao từ sau khi nàng xuyên đến cũng chưa từng được ăn.
Đối với chuyện mà mình không nắm chắc, nàng sẽ không nói lung tung. Cho nên mới nhắc tới một năm ba vụ thu, không chừng cha nàng thật có thể phát hiện mấy cây nông nghiệp này.
Nâng cao hiệu quả thu hoạch nông nghiệp của toàn dân, tăng cường thực lực của một nước, tăng trưởng thu nhập từ thuế, đây chính là chuyện lớn ích nước lợi dân. Tự Cẩm cũng không nhịn được nghĩ, dù sao nàng xuyên không một hồi sống cũng không uổng phí.
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nói gật gật đầu, "Những chuyện này đều có Sở nông phải suy xét, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Chao ôi, ngay cả nàng chỉ là một nữ nhân trong thâm cung cũng có thể nghĩ được mưu phúc vì dân chúng. Còn mấy đại thần thế gia của trẫm, ai nấy chỉ nghĩ đến vơ vét tiền tài vào tay. Tìm một người thật lòng vì dân chúng mà làm việc cũng khó quá."
Cảm thán sâu xa như vậy, Hoàng thượng xem thường nữ nhân hay là coi trọng nữ nhân đây?
Tự Cẩm quyết định không thèm nghĩ vấn đề này nữa.
"Thiếp cũng đâu có ý định nghĩ nhiều, thiếp thân ở hậu cung, cho dù muốn làm cái gì cũng không có biện pháp." Tự Cẩm buông tay, diễn một vẻ mặt quái lạ, trong nháy mắt chọc cười Tiêu Kỳ.
Hai người dựa vào ở trên gối, Tự Cẩm giỡn đùa với bàn tay Tiêu Kỳ, nhìn hắn nói: "Rất nhiều chuyện nóng vội sẽ không có kết quả tốt. Cha của thiếp là người cương trực, nóng tính nhưng lại có một điểm tốt là làm việc rất nghiêm túc. Chỉ cần là chuyện ông ấy nhận định, nhất định sẽ toàn lực đi làm. Lần này thiếp chỉ nhắc ông có một câu thôi, nếu ông đã coi trọng thì cho dù chỉ có một phần khả năng thành công ông ấy cũng sẽ không buông tha. Hoàng thượng đừng lo lắng." Chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp rất dài, cũng không phải là trong thời gian ngắn đã có thể nhìn thấy hiệu quả. Chuyện này thật sự cần kiên nhẫn.
"Nếu như chuyện đó có thể thành công, Ngôn Thanh, lời nói lung tung của nàng quả nhiên là lập công lớn." Tiêu Kỳ nghiêng đầu nhìn nàng. Có đôi khi hắn thật muốn tách đầu nàng ra xem một chút, sao lại có những tư tưởng cổ quái như thế. Nhưng mà những ý nghĩ này đối hắn lại có lực hấp dẫn rất lớn.
Mặc dù trước mắt nhân lực vật lực còn chưa đủ làm được, nhưng về sau chưa chắc không thể thành công.
"Thiếp cũng mặc kệ cái gì lập công hay không lập công, thiếp chỉ muốn Hoàng thượng có thể thật vui vẻ. Mỗi ngày thấy người nóng nảy lo lắng vì nơi này ra thiên tai, bên kia có loạn dân, thiếp chỉ nghĩ nếu như dân chúng có thể yên ổn, quốc gia cường đại, người sẽ không cần phiền lòng như thế. Nghĩ đi nghĩ lại, cho nên thỉnh thoảng mới nghĩ ra rất nhiều biện pháp cổ quái, có lẽ sẽ rất buồn cười, nhưng thiếp chỉ muốn làm cho người vui vẻ hơn mà thôi."
Tay Tiêu Kỳ nắm tay Tự Cẩm bỗng nhiên siết lại, tim đập từng nhịp, từng nhịp chạm đến trái tim. Tất cả mọi người đều chỉ biết yêu cầu hắn này kia, quyền lợi, địa vị, vinh hoa phú quý. Nhưng … nhưng không ai có thể thay hắn suy nghĩ phân ưu như vậy.
Lời tâm sự vô tình của Tự Cẩm khiến tâm trạng đang bực bội vì quốc sự của Tiêu Kỳ trong nháy mắt giống như mặt đất hạn hán gặp trời mưa lớn, thoải mái sảng khoái vô cùng.
Ôm nàng, hôn nàng, đụng chạm, sờ nắn… nhiệt tình như lửa nóng trong lòng dâng lên. Nhưng Tự Cẩm đang có thai, chỉ có thể thở dài một hơi, mặt đen lại kìm nén rung động sinh lý.
Lúc ấy Tự Cẩm cũng không dám giày vò hắn, lập tức nói sang chuyện khác, vừa cười vừa nói: "Trong Tây viện người của Nội Đình Phủ đã bắt đầu khởi công. Nếu có thời gian người đi xem một cái. Họ mở một cái cửa bên tường phía tây cho công tượng ra vào, cửa bên này đã khóa lại. Thiếp không tiện đi qua."
Công tượng đều là nam nhân, lại không phải thái giám. Đích thực Tự Cẩm không tiện đi xem xét. Lại phòng ngừa sẽ có những lời đồ đãi không tốt tản ra, do đó liền mở một cửa đi bên tường phía tây, cửa đi sang Di cùng hiên đều khóa kín. Ngay cả con đường đi qua cũng dùng vải bao kín. Do đó chỉ khi xây xong Tự Cẩm mới có thể nhìn thấy được.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một cái, biết rõ ý của nàng, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Mấy ngày nay không được, vài ngày nữa ta sẽ đi xem một chút. Mỗi ngày bên Nội Đình Phủ cũng sẽ thượng báo tiến trình, ta đều xem qua rồi, nàng không cần lo lắng."
Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, "Vậy là tốt rồi, đợi đến khi xây cất e là cũng đến mùa hè." Chao ôi, chỉ trách hắn nhất định phải làm thật lớn. Nếu xây nhỏ thôi thì đâu có mất công tốn thời gian như thế."Còn có một chuyện muốn nói với Hoàng thượng, vốn định không nói, nhưng lại sợ người trách không thông báo một tiếng."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm nghiêm túc liền chau chau mày, "Nàng lại có chủ ý tốt gì ư?"
"Không có!" Tự Cẩm xấu hổ, người nghĩ thiếp là con mèo nhiều chuyện sao, "Là chuyện có liên quan đến Tô mỹ nhân."
"Tô mỹ nhân? Tô mỹ nhân nào?" Tiêu Kỳ nhất thời không nhớ ra được Tô mỹ nhân là người nào.
"Chính là con gái của dòng chính Tô gia Khúc Châu." Tự Cẩm nhắc nhở.
"Không có ấn tượng." Tiêu Kỳ xòe tay nói, "Nàng ta thế nào? Chọc giận nàng sao?"
Tự Cẩm cao hứng với câu “không có ấn tượng” này, khóe môi giương lên, bèn kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, "Thiếp nghĩ chuyện này có liên quan đến Nội Đình Phủ, thiếp cũng không quen thuộc chỗ đó, chỉ có thể tìm người hỗ trợ."
Tiêu Kỳ cau chặt lông mày. Hắn tuyệt đối không biết rõ chuyện này. Chuyện thay đổi cung nhân là chuyện nhỏ, cũng không ai có lá gan dám trình lên tới chỗ hoàng đế, muốn ăn đòn sao, chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, nuôi nhóm ngươi có ích lợi gì chứ.
Nhưng bây giờ nghe Tự Cẩm nói vậy, hình như thật sự có chỗ khác lạ.
"Chuyện xảy ra khi nào vậy?"
"Năm ngoái sau khi Sở quý nhân ngã bệnh thì không thấy cô ta xuất hiện nữa." Tự Cẩm giơ tay tính toán thời gian trả lời.
Cụ thể ngày nào thì không thể biết rõ ràng tường tận, nhưng về nguyên tắc thì thời gian không sai.
Bình luận facebook