Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Mọi người trong Ngự thiện phòng đang bận rộn ngất trời, Phong Cảnh Minh vừa thấy Đồng Ý đến vội vàng nghênh đón, thân mật gọi một tiếng ca ca, bắt hai tay xong còn nhét quả tùng tử tẩm đường vào tay hắn ta làm đồ ăn vặt, lúc ấy mới hỏi: “ Hoàng thượng kêu thức ăn sao?”
Đồng Ý không nhận quả tùng tử tẩm đường mà ăn hai cái bánh long nhãn do Phong Cảnh Minh đưa thêm nói: “Hi Tần chủ tử bên kia vừa gọi thức ăn gì, làm y như thế một phần cho ta.” Trước kia Hoàng thượng không quá thích mấy đồ ăn vặt ngọt này nhưng dạo này tâm trạng không tốt, nếu dâng lên Hoàng thượng cũng sẽ ăn vài miếng.
Dù sao chỉ cần là thức ăn trong thực đơn của Hi Tần nương nương, Hoàng thượng sẽ không trả về. Chuyện này rất hiếm thấy, ai có thể ngờ trong hậu cung này người hiểu rõ khẩu vị Hoàng thượng lại là vị Hi Tần vừa mới tiến cung kia.
Phong Cảnh Minh đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, chỉ vào khay thức ăn ba tầng chạm trổ hoa lá, chim muôn vừa đặt trên bàn, mở từng tầng từng tầng cho Đồng Ý xem, vừa nhìn vừa nói: “Thức ăn trong này đều là chính tay sư phụ tiểu đệ nấu, tiểu đệ tự mình cất vào, không có chạm qua tay người thứ ba, ngài cứ yên tâm.”
Đồ ăn thức uống luôn phải cẩn thận, Nhạc Trường Tín trông coi gian bếp còn quan trọng hơn so với mạng của hắn ta. Trước đây phần lớn thức ăn của Hoàng thượng đều do hai bếp bên kia làm, hắn ta không thể nhúng tay vào việc gì. Bây giờ đồ ăn thức uống của Hoàng thượng lại phần lớn do hắn tự làm cho nên hắn cảnh giác không để một con ruồi bay vào. Nghe nói hôm trước có tiểu thái giám giở trò quỷ trong bếp, bị Nhạc Trường Tín bắt tại chỗ, không nói một lời bèn cầm tay tiểu thái giám kia đưa vào trong bếp lò. Hai tay bị đốt cháy thành than. Sau chuyện đó, không ai dám giở trò trong gian bếp của Nhạc Trường Tín, mọi người đều biết rõ họ Nhạc này là kẻ rất ngoan tuyệt.
Đồng Ý ăn xong bánh, lau miệng rồi nói với Phong Cảnh Minh: “Ngày hôm nay có thêm một phần cơm, hẳn là bên Hi Tần chủ tử kêu nhiều đây.”
Phong Cảnh Minh cười mỉm, nhưng trong miệng hắn ta từ đầu cho tới giờ không hề nhắc tới vị chủ tử nào, nghe Đồng Ý hỏi hắn như thế cũng chỉ nói: “Chuyện này nô tài cũng không biết, khẩu vị Hi Tần nương nương xưa nay cũng thế, hôm nay thích ăn món này, mai lại thích ăn món khác, lúc nhiều lúc ít, không có tiêu chuẩn.”
Đồng Ý biết rõ Phong Cảnh Minh không nói thật nên cũng không đáp lại mấy lời khách sáo của hắn ta. Tiểu tử này đi theo Nhạc Trường Tín, miệng còn giữ kín hơn so với cửa bếp. Hắn ta mang hộp cơm đi về, hộp cơm lớn ba tầng, có lẽ tâm trạng Hi Tần chủ tử không tốt lắm đây. Chẳng lẽ Di Cùng Hiên xảy ra chuyện gì chăng?
Hi Tần chủ tử là một người thú vị, mỗi khi tâm trạng không vui sẽ ăn rất nhiều, ăn no xong lại đi loanh quanh trong phòng để tiêu thực. Cho nên muốn biết tâm trạng chủ tử có vui hay không cũng không cần phải đi hỏi, chỉ cần thông qua đồ ăn của Ngự thiện phòng cũng hiểu được.
Hắn ta bưng hộp cơm trở về Sùng Minh Điện. Quản Trường An vẫn còn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Đồng Ý bưng theo hộp cơm lớn như vậy về cũng ngẩn ra, ơ, Hi Tần chủ tử không vui rồi.
“Sư phụ, lúc nào đưa vào?”
“Hoàng thượng còn chưa gọi, cứ chờ đi.” Quản Trường An đứng ngoài cửa hơn một canh giờ, hai chân cũng tê cứng, cũng không biết trong thư Hi Tần viết gì, chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.
Nhưng nhìn phần cơm này thì đoán hơn phân nửa là chuyện không tốt rồi, phải cẩn thận hơn mới được. Ngày hôm nay tuyệt đối không thể chọc giận Hoàng thượng, miễn cho lại bị lôi ra ngoài đánh roi, thật oan ức quá đi. Dù sao các chủ tử phía trên giận dỗi thì nô tài ở dưới sẽ phải tự cầu nhiều phúc thôi.
Tiêu Kỳ ngồi trên tháp lớn, trên mặt bàn bày lá thư do Tự Cẩm viết. Mở đầu thư rất đơn giản, cầu mong hoàng thượng thưởng giám. Nhìn thấy mấy chữ này, nét mặt hắn hòa hoãn lại, còn biết dùng hai chữ thưởng giám, chắc hẳn đã biết là mình sai ở đâu rồi.
Định thần tiếp tục đọc, thần thiếp được tổ tiên phù hộ, tổ phụ dạy dỗ, gia phụ dạy bảo, từ nhỏ đã phải đọc sách, không dám nói đọc vạn cuốn sách nhưng cũng yêu thích chữ nghĩa, ham mê văn chương. Lúc còn nhỏ, ai cũng nói thần thiếp nhỏ người mà thông minh, nhan sắc lẫn trí tuệ đều hơn người khác. Thần thiếp nghe thế thì cực kỳ vui mừng, từ đó ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, tự cao tự mãn. Vì quá kiêu căng nên học hành không đến nơi đến chốn, khi cha thần thiếp biết được đã vô cùng tức giận, phạt thần thiếp phải quỳ trong từ đường ăn năn sám hối. Chẳng mấy chốc mà bao năm trôi qua, những lời cha răn dạy hồi nhỏ chưa bao giờ dám quên. Hôm đó thiếp nói không cẩn trọng chứ thực sự không dám có lòng bất kính...
Tiêu Kỳ đọc từng câu từng chữ trong thư, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt. Thì ra vị Hi Tần này của hắn đã được bao người coi là tài nữ từ khi còn nhỏ, khó trách bây giờ thỉnh thoảng sẽ có những lời kinh khiếp người khác, lúc nhỏ đã vậy... không coi ai ra gì. Nhớ đến trong thư nàng nói ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, giờ tính tình lại nhát gan, chắc là bị phạt quỳ từ đường hồi nhỏ làm cho sợ hãi.
Cuối cùng cũng biết rõ mình nói năng không cẩn trọng, coi như cũng có lòng hối cải, có vài phần chân thành. Đoạn sau lại viết về cách nhìn đối với chuyện chuyển khẩu, lại thay cha nàng than thở ủy khuất, nói Hộ bộ khóc than nên cha nàng không có tiền dùng, làm sao thực hiện việc chuyển khẩu đây. Người phụ nữ có khéo léo đến mấy mà không có gạo thì sao nấu được ơm, không bột gột nên hồ, Hộ bộ muốn con ngựa chạy mà lại không muốn cho nó ăn cỏ, quả thực là kẻ xấu xa nhất trên đời.
Đọc đến đây Tiêu Kỳ quá tức cười, quả nhiên dũng cảm, lời này mà cũng dám nói.
Cuối cùng chính là nội dung quan trọng nhất thấy nàng viết: Thiếp chỉ là phận nữ nhi, cho dù thông minh nhưng kiến thức hữu hạn. Nhưng phận làm con cái, thấy cha mẹ gian nan khổ cực, há có thể ngồi yên? Thánh nhân dạy rằng, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng, thiếp là nữ nhân cũng là tiểu nhân. Nếu đã như vậy thần thiếp liền theo hành vi tiểu nhân để làm chứng cho lời thánh nhân nói. Lòng lo lắng cho cha thật sự không ngủ được. Thần thiếp vì quân phân ưu, rất hận bọn quý tộc sĩ tộc làm điên đảo triều chính, không phải là hành vi của trung thần, trời đất cũng không dung.
Cho dù thần thiếp tài hèn sức mọn nhưng trong lúc lo lắng tức giận lại ngẫu nhiên tìm được một kế sách. Có điều suy nghĩ chưa chu toàn nên muốn hoàng thượng chỉ dạy thêm. Chỉ là lời nói của nữ nhân trong khuê phòng …
Đồng Ý không nhận quả tùng tử tẩm đường mà ăn hai cái bánh long nhãn do Phong Cảnh Minh đưa thêm nói: “Hi Tần chủ tử bên kia vừa gọi thức ăn gì, làm y như thế một phần cho ta.” Trước kia Hoàng thượng không quá thích mấy đồ ăn vặt ngọt này nhưng dạo này tâm trạng không tốt, nếu dâng lên Hoàng thượng cũng sẽ ăn vài miếng.
Dù sao chỉ cần là thức ăn trong thực đơn của Hi Tần nương nương, Hoàng thượng sẽ không trả về. Chuyện này rất hiếm thấy, ai có thể ngờ trong hậu cung này người hiểu rõ khẩu vị Hoàng thượng lại là vị Hi Tần vừa mới tiến cung kia.
Phong Cảnh Minh đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, chỉ vào khay thức ăn ba tầng chạm trổ hoa lá, chim muôn vừa đặt trên bàn, mở từng tầng từng tầng cho Đồng Ý xem, vừa nhìn vừa nói: “Thức ăn trong này đều là chính tay sư phụ tiểu đệ nấu, tiểu đệ tự mình cất vào, không có chạm qua tay người thứ ba, ngài cứ yên tâm.”
Đồ ăn thức uống luôn phải cẩn thận, Nhạc Trường Tín trông coi gian bếp còn quan trọng hơn so với mạng của hắn ta. Trước đây phần lớn thức ăn của Hoàng thượng đều do hai bếp bên kia làm, hắn ta không thể nhúng tay vào việc gì. Bây giờ đồ ăn thức uống của Hoàng thượng lại phần lớn do hắn tự làm cho nên hắn cảnh giác không để một con ruồi bay vào. Nghe nói hôm trước có tiểu thái giám giở trò quỷ trong bếp, bị Nhạc Trường Tín bắt tại chỗ, không nói một lời bèn cầm tay tiểu thái giám kia đưa vào trong bếp lò. Hai tay bị đốt cháy thành than. Sau chuyện đó, không ai dám giở trò trong gian bếp của Nhạc Trường Tín, mọi người đều biết rõ họ Nhạc này là kẻ rất ngoan tuyệt.
Đồng Ý ăn xong bánh, lau miệng rồi nói với Phong Cảnh Minh: “Ngày hôm nay có thêm một phần cơm, hẳn là bên Hi Tần chủ tử kêu nhiều đây.”
Phong Cảnh Minh cười mỉm, nhưng trong miệng hắn ta từ đầu cho tới giờ không hề nhắc tới vị chủ tử nào, nghe Đồng Ý hỏi hắn như thế cũng chỉ nói: “Chuyện này nô tài cũng không biết, khẩu vị Hi Tần nương nương xưa nay cũng thế, hôm nay thích ăn món này, mai lại thích ăn món khác, lúc nhiều lúc ít, không có tiêu chuẩn.”
Đồng Ý biết rõ Phong Cảnh Minh không nói thật nên cũng không đáp lại mấy lời khách sáo của hắn ta. Tiểu tử này đi theo Nhạc Trường Tín, miệng còn giữ kín hơn so với cửa bếp. Hắn ta mang hộp cơm đi về, hộp cơm lớn ba tầng, có lẽ tâm trạng Hi Tần chủ tử không tốt lắm đây. Chẳng lẽ Di Cùng Hiên xảy ra chuyện gì chăng?
Hi Tần chủ tử là một người thú vị, mỗi khi tâm trạng không vui sẽ ăn rất nhiều, ăn no xong lại đi loanh quanh trong phòng để tiêu thực. Cho nên muốn biết tâm trạng chủ tử có vui hay không cũng không cần phải đi hỏi, chỉ cần thông qua đồ ăn của Ngự thiện phòng cũng hiểu được.
Hắn ta bưng hộp cơm trở về Sùng Minh Điện. Quản Trường An vẫn còn đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Đồng Ý bưng theo hộp cơm lớn như vậy về cũng ngẩn ra, ơ, Hi Tần chủ tử không vui rồi.
“Sư phụ, lúc nào đưa vào?”
“Hoàng thượng còn chưa gọi, cứ chờ đi.” Quản Trường An đứng ngoài cửa hơn một canh giờ, hai chân cũng tê cứng, cũng không biết trong thư Hi Tần viết gì, chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.
Nhưng nhìn phần cơm này thì đoán hơn phân nửa là chuyện không tốt rồi, phải cẩn thận hơn mới được. Ngày hôm nay tuyệt đối không thể chọc giận Hoàng thượng, miễn cho lại bị lôi ra ngoài đánh roi, thật oan ức quá đi. Dù sao các chủ tử phía trên giận dỗi thì nô tài ở dưới sẽ phải tự cầu nhiều phúc thôi.
Tiêu Kỳ ngồi trên tháp lớn, trên mặt bàn bày lá thư do Tự Cẩm viết. Mở đầu thư rất đơn giản, cầu mong hoàng thượng thưởng giám. Nhìn thấy mấy chữ này, nét mặt hắn hòa hoãn lại, còn biết dùng hai chữ thưởng giám, chắc hẳn đã biết là mình sai ở đâu rồi.
Định thần tiếp tục đọc, thần thiếp được tổ tiên phù hộ, tổ phụ dạy dỗ, gia phụ dạy bảo, từ nhỏ đã phải đọc sách, không dám nói đọc vạn cuốn sách nhưng cũng yêu thích chữ nghĩa, ham mê văn chương. Lúc còn nhỏ, ai cũng nói thần thiếp nhỏ người mà thông minh, nhan sắc lẫn trí tuệ đều hơn người khác. Thần thiếp nghe thế thì cực kỳ vui mừng, từ đó ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, tự cao tự mãn. Vì quá kiêu căng nên học hành không đến nơi đến chốn, khi cha thần thiếp biết được đã vô cùng tức giận, phạt thần thiếp phải quỳ trong từ đường ăn năn sám hối. Chẳng mấy chốc mà bao năm trôi qua, những lời cha răn dạy hồi nhỏ chưa bao giờ dám quên. Hôm đó thiếp nói không cẩn trọng chứ thực sự không dám có lòng bất kính...
Tiêu Kỳ đọc từng câu từng chữ trong thư, cảm xúc trong lòng dâng trào mãnh liệt. Thì ra vị Hi Tần này của hắn đã được bao người coi là tài nữ từ khi còn nhỏ, khó trách bây giờ thỉnh thoảng sẽ có những lời kinh khiếp người khác, lúc nhỏ đã vậy... không coi ai ra gì. Nhớ đến trong thư nàng nói ham chơi bỏ học, kiêu ngạo háo thắng, giờ tính tình lại nhát gan, chắc là bị phạt quỳ từ đường hồi nhỏ làm cho sợ hãi.
Cuối cùng cũng biết rõ mình nói năng không cẩn trọng, coi như cũng có lòng hối cải, có vài phần chân thành. Đoạn sau lại viết về cách nhìn đối với chuyện chuyển khẩu, lại thay cha nàng than thở ủy khuất, nói Hộ bộ khóc than nên cha nàng không có tiền dùng, làm sao thực hiện việc chuyển khẩu đây. Người phụ nữ có khéo léo đến mấy mà không có gạo thì sao nấu được ơm, không bột gột nên hồ, Hộ bộ muốn con ngựa chạy mà lại không muốn cho nó ăn cỏ, quả thực là kẻ xấu xa nhất trên đời.
Đọc đến đây Tiêu Kỳ quá tức cười, quả nhiên dũng cảm, lời này mà cũng dám nói.
Cuối cùng chính là nội dung quan trọng nhất thấy nàng viết: Thiếp chỉ là phận nữ nhi, cho dù thông minh nhưng kiến thức hữu hạn. Nhưng phận làm con cái, thấy cha mẹ gian nan khổ cực, há có thể ngồi yên? Thánh nhân dạy rằng, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng, thiếp là nữ nhân cũng là tiểu nhân. Nếu đã như vậy thần thiếp liền theo hành vi tiểu nhân để làm chứng cho lời thánh nhân nói. Lòng lo lắng cho cha thật sự không ngủ được. Thần thiếp vì quân phân ưu, rất hận bọn quý tộc sĩ tộc làm điên đảo triều chính, không phải là hành vi của trung thần, trời đất cũng không dung.
Cho dù thần thiếp tài hèn sức mọn nhưng trong lúc lo lắng tức giận lại ngẫu nhiên tìm được một kế sách. Có điều suy nghĩ chưa chu toàn nên muốn hoàng thượng chỉ dạy thêm. Chỉ là lời nói của nữ nhân trong khuê phòng …
Bình luận facebook