Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9 - Chương 9
LẤY BẠO CHẾ BẠO
Gã râu quai nón vừa rút dao mổ heo ra, mấy tên mãng phu nhà họ Lục liền vỗ bàn lao lên như ong vỡ tổ.
Đúng là không thể nói lý với đám người này.
Tôi chợt nhớ tới những lời giao phó trước lúc lâm chung của Yến Bạch Y, Thất môn và Ba mươi sáu bàng môn là kẻ thù không đội trời chung của nhau, tôi mà rơi vào tay họ nhất định sẽ chết rất khó coi.
Tôi rất muốn chạy nhưng mọi lối đi đều bị bọn họ vây kín, trong tình thế cấp bách, tôi nhảy lên một cái bàn rồi lộn ra ngoài cửa sổ.
“Thằng oắt con, đứng lại!”
Tôi mặc kệ ngoài tai tất cả, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy một mạch.
Cuối đường phía sau quán ăn là bến đò, trên bờ tôi có thể không chạy thoát được nhưng nếu là dưới nước thì lại khác, tôi biết bơi mà mấy tên mãng phu này chưa chắc đã dám đuổi xuống nước.
Thế là, tôi lập tức lao lên một con thuyền chở hàng đang đậu gần đó, chạy ngang qua boong thuyền rồi nhảy xuống nước.
Nước sông chảy khá xiết, vừa nhảy xuống là cả người tôi bị nước đẩy xuôi theo dòng luôn.
Có vẻ như mấy tên mãng phu nhà họ Lục không giỏi bơi lội lắm, cho nên khi thấy nước xiết bọn họ liền không dám nhảy xuống.
Thế nhưng, đám người này vẫn không buông tha tôi, tôi bơi dưới sông hai ba dặm thì đám người này cũng ở trên bờ đuổi hai ba dặm.
Tôi cứ tưởng bơi dưới sông là có thể chạy thoát thế nhưng sau ba bốn dặm dòng sông lại đột nhiên thu hẹp, hơn nữa còn bẻ ngoặt sang một hướng khác. Dân chuyên đi thuyền đều biết, với địa hình sông như này thì không chỉ có dòng chảy siết mà phía dưới còn có xoáy ngầm, người nào mà rơi vào sẽ cửu tử nhất sinh.
Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể bò lên bờ, vừa lên bờ còn chưa kịp rũ nước, quay đầu nhìn lại đã thấy mấy mãng phu nhà họ Lục sắp đuổi tới nơi, thật là bám dai như đỉa. Tôi thật sự không biết tại sao đối phương lại thù oán mình như vậy, lập tức nhấc chân bỏ chạy.
Ở bến đò Vân Khởi này, tôi thật sự không quen đường quen lối, chỉ có thể chọn đại một con đường rồi liều mạng chạy.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy được thêm hai dặm thì đột ngột phát hiện phía trước hết đường, mà bên trái là một cái kênh, còn bên phải là một bãi tha ma.
Trời tối thui tối mù thế này tôi không thể nhảy xuống kênh được, nhảy xuống không cẩn thận có thể sẽ bị ngã chết. Không còn cách nào khác, tôi cắn răng quay đầu lại, lao về phía bãi tha ma.
Vào thời điểm đó, bên bãi sông có rất nhiều bãi tha ma.
Vừa chạy vào bãi tha ma tôi liền cảm thấy xui xẻo, bởi vì mồ mả ở đây nhấp nhô không theo một quy luật nào hết, rất dễ bị vấp ngã. Vừa nghĩ đến đây thì tôi ngã lộn nhào một cú, đến lúc bò dậy được, đám người đuổi theo ở phía sau đã đuổi tới, bổ nhào lên người tôi, đè bẹp tôi xuống đất.
“Thằng oắt con! Còn dám chạy!” Gã râu quai nón đuổi theo tôi gần bảy tám dặm đường, cho nên lúc đó rất tức tối. Gã bóp cổ tôi rồi bạt tai tôi mấy phát liền.
“Ba mươi sáu bàng môn các người cậy thế là có thể ăn hiếp người sao?” Khoé miệng tôi rướm máu. Tôi biết tôi chạy không thoát nhưng cũng không thể để mặc đám người này tuỳ ý đánh giết, thế nên càng ra sức giãy giụa hơn.
Tôi từ nhỏ không học võ, cơ thể cũng không tráng kiện như đối phương, thế nên gã râu quai nón vừa đẩy tôi một phát thì cả người tôi đã lảo đảo ngã về sau.
Tôi chưa kịp bò dậy thì gã râu quai nón đã lao tới đạp một cước vào ngực tôi, ấn tôi nằm xuống đất.
Cái chân của gã đè trên ngực tôi nặng như núi, tôi gắng gượng mãi cũng không bò dậy được.
“Anh em nhìn mà xem, con chó con này của Thất môn đúng là cứng miệng.” Gã râu quai nón cắn răng nói. “Thất môn Hà Phù Tử càng ngày càng chẳng ra sao, cái loại bất lực như mày mà cũng dám ra hành tẩu giang hồ! Mẹ kiếp, ông mày hỏi thêm lần nữa, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường, mày thuộc nhà nào?”
“Dựa vào cái gì mà anh hỏi tôi phải trả lời!” Tôi biết mình có chạy trời cũng không thoát khỏi nắng, thế nhưng tôi cũng không muốn mình chết một cách uất ức như vậy. Dù có chết cũng không được để đám người này coi khinh. “Cùng lắm thì chết thôi!”
“Ai da, cứng miệng phết nhỉ! Cách anh em, đè nó lại.” Gã râu quai nón rút dao ra. “Trước tiên lột cái Tục Mệnh Đồ này của nó ra đã!”
Mấy tên mãng phu nhà họ Lục chen lên, ba chân bốn cẳng đè tôi xuống.
Thỏ cuống còn cắn người, huống chi là tôi, vì thế tôi liều mạng phản kháng lại.
Thế nhưng hai tay không đọ được bốn đấm, nháy mắt tôi đã bị đám mãng phu đè chặt cứng.
Tôi không cam lòng nhắm mắt, trong lòng đắng ngắt, không khỏi nhớ tới cái gọi là đại khí vận mà lão ăn mày nói, lẽ nào tôi phải chết thảm tại bãi tha ma này sao?
“Ồn ào đủ chưa?”
Lúc tôi đã nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên một giọng nói nặng trĩu từ giữa hai phần mộ truyền tới.
“Ai!” Mấy mãng phu nhà họ Lục cả kinh, run giọng hét lớn. Quả thực, giữa đêm hôm khuya khoắt lại ngay giữa bãi tha ma thì không biết tiếng nói vừa rồi là của người hay quỷ.
Từ vị trí phát ra âm thanh, một người chậm rãi đứng lên, người này hẵng còn trẻ, chừng khoảng hai mươi tuổi, vừa cao vừa gầy, trên người mặc một cái áo không tay bằng vải thô màu đen. Người này tuy gầy nhưng hai con mắt lại vô cùng có thần, sáng quắc trong đêm như hai ngọn đèn.
“Mẹ mày!” Mấy mãng phu nhà họ Lục thấy đối phương là người sống thì thở phào, sau đó hùng hổ quát nạt. “Hơn nửa đêm còn trốn ở bãi tha ma giả thần, giả quỷ?”
“Ông mày ngủ ở chỗ này, chúng mày đến làm ồn còn to mồm.” Người thanh niên cao gầy nghiêm mặt nhìn đám người trước mắt. “Câm hết lại!”
“Khẩu khí lớn đấy...” Gã râu quai nón tính tình nóng nảy, một câu không hợp liền vác dao lao tới.
“Vụt!!!”
Không đợi gã râu quai nón tới gần, người thanh niên cao gầy đột nhiên lôi từ đâu ra một cây côn bạch lạp* dài khoảng sáu thước múa một đường, trong không trung như thể xoẹt qua một tia điện, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
(*) Côn bạch lạp là chỉ những cây gậy làm từ gỗ bạch lạp, có tính bền dẻo cao nên được những người học võ ưu chuộng.
“Vù...”
Vietwriter.vn
Cây côn trong tay người thanh niên như rồng ngẩng đầu ập xuống, gã râu quai nón thấy thế liền giơ dao cản lại, thế nhưng một gậy này nào chỉ có năm mươi cân lực thôi đâu.
Một tiếng “bụp” vang lên, một mảng huyết hoa bắn toé lên không trung.
Một gậy này của người thanh niên trực tiếp nện nát xương nát thịt gã râu quai nón, xem chừng ăn xong một gậy này gã cũng không thể sống tiếp được nữa.
Mấy người nhà họ Lục thấy người thanh niên này tướng mạo xấu xí mà võ công lại cao cường, xuất thủ chóng vánh, ra tay tàn độc thì hết sức sửng sốt.
“Mày! Mày là ai!” Dũng khí của đám mãng phu nhà họ Lục bị một gậy này của người thanh niên đánh cho tan tác. “Sao lại xen vào chuyện của chúng tao... chán sống rồi à...”
“Tao là ai à?” Người thanh niên cao gầy nâng cây côn bạch lạp dài sáu thước lên, hai mắt như loé ra ánh điện, gằn từng chữ một: “Thất môn, Bàng Độc.”
“Thất môn!” Đám mãng phu của nhà họ Lục lập tức tái mặt. Nhiều kẻ nhịn không được muốn bỏ chạy, bởi vì người thanh niên này dám báo ra tên của mình thì tức là đã không có ý định cho mấy người kia sống sót trở về.
Gã râu quai nón vừa rút dao mổ heo ra, mấy tên mãng phu nhà họ Lục liền vỗ bàn lao lên như ong vỡ tổ.
Đúng là không thể nói lý với đám người này.
Tôi chợt nhớ tới những lời giao phó trước lúc lâm chung của Yến Bạch Y, Thất môn và Ba mươi sáu bàng môn là kẻ thù không đội trời chung của nhau, tôi mà rơi vào tay họ nhất định sẽ chết rất khó coi.
Tôi rất muốn chạy nhưng mọi lối đi đều bị bọn họ vây kín, trong tình thế cấp bách, tôi nhảy lên một cái bàn rồi lộn ra ngoài cửa sổ.
“Thằng oắt con, đứng lại!”
Tôi mặc kệ ngoài tai tất cả, cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy một mạch.
Cuối đường phía sau quán ăn là bến đò, trên bờ tôi có thể không chạy thoát được nhưng nếu là dưới nước thì lại khác, tôi biết bơi mà mấy tên mãng phu này chưa chắc đã dám đuổi xuống nước.
Thế là, tôi lập tức lao lên một con thuyền chở hàng đang đậu gần đó, chạy ngang qua boong thuyền rồi nhảy xuống nước.
Nước sông chảy khá xiết, vừa nhảy xuống là cả người tôi bị nước đẩy xuôi theo dòng luôn.
Có vẻ như mấy tên mãng phu nhà họ Lục không giỏi bơi lội lắm, cho nên khi thấy nước xiết bọn họ liền không dám nhảy xuống.
Thế nhưng, đám người này vẫn không buông tha tôi, tôi bơi dưới sông hai ba dặm thì đám người này cũng ở trên bờ đuổi hai ba dặm.
Tôi cứ tưởng bơi dưới sông là có thể chạy thoát thế nhưng sau ba bốn dặm dòng sông lại đột nhiên thu hẹp, hơn nữa còn bẻ ngoặt sang một hướng khác. Dân chuyên đi thuyền đều biết, với địa hình sông như này thì không chỉ có dòng chảy siết mà phía dưới còn có xoáy ngầm, người nào mà rơi vào sẽ cửu tử nhất sinh.
Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể bò lên bờ, vừa lên bờ còn chưa kịp rũ nước, quay đầu nhìn lại đã thấy mấy mãng phu nhà họ Lục sắp đuổi tới nơi, thật là bám dai như đỉa. Tôi thật sự không biết tại sao đối phương lại thù oán mình như vậy, lập tức nhấc chân bỏ chạy.
Ở bến đò Vân Khởi này, tôi thật sự không quen đường quen lối, chỉ có thể chọn đại một con đường rồi liều mạng chạy.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy được thêm hai dặm thì đột ngột phát hiện phía trước hết đường, mà bên trái là một cái kênh, còn bên phải là một bãi tha ma.
Trời tối thui tối mù thế này tôi không thể nhảy xuống kênh được, nhảy xuống không cẩn thận có thể sẽ bị ngã chết. Không còn cách nào khác, tôi cắn răng quay đầu lại, lao về phía bãi tha ma.
Vào thời điểm đó, bên bãi sông có rất nhiều bãi tha ma.
Vừa chạy vào bãi tha ma tôi liền cảm thấy xui xẻo, bởi vì mồ mả ở đây nhấp nhô không theo một quy luật nào hết, rất dễ bị vấp ngã. Vừa nghĩ đến đây thì tôi ngã lộn nhào một cú, đến lúc bò dậy được, đám người đuổi theo ở phía sau đã đuổi tới, bổ nhào lên người tôi, đè bẹp tôi xuống đất.
“Thằng oắt con! Còn dám chạy!” Gã râu quai nón đuổi theo tôi gần bảy tám dặm đường, cho nên lúc đó rất tức tối. Gã bóp cổ tôi rồi bạt tai tôi mấy phát liền.
“Ba mươi sáu bàng môn các người cậy thế là có thể ăn hiếp người sao?” Khoé miệng tôi rướm máu. Tôi biết tôi chạy không thoát nhưng cũng không thể để mặc đám người này tuỳ ý đánh giết, thế nên càng ra sức giãy giụa hơn.
Tôi từ nhỏ không học võ, cơ thể cũng không tráng kiện như đối phương, thế nên gã râu quai nón vừa đẩy tôi một phát thì cả người tôi đã lảo đảo ngã về sau.
Tôi chưa kịp bò dậy thì gã râu quai nón đã lao tới đạp một cước vào ngực tôi, ấn tôi nằm xuống đất.
Cái chân của gã đè trên ngực tôi nặng như núi, tôi gắng gượng mãi cũng không bò dậy được.
“Anh em nhìn mà xem, con chó con này của Thất môn đúng là cứng miệng.” Gã râu quai nón cắn răng nói. “Thất môn Hà Phù Tử càng ngày càng chẳng ra sao, cái loại bất lực như mày mà cũng dám ra hành tẩu giang hồ! Mẹ kiếp, ông mày hỏi thêm lần nữa, Bàng, Lưu, Vương, Tôn, Tống, Trần, Đường, mày thuộc nhà nào?”
“Dựa vào cái gì mà anh hỏi tôi phải trả lời!” Tôi biết mình có chạy trời cũng không thoát khỏi nắng, thế nhưng tôi cũng không muốn mình chết một cách uất ức như vậy. Dù có chết cũng không được để đám người này coi khinh. “Cùng lắm thì chết thôi!”
“Ai da, cứng miệng phết nhỉ! Cách anh em, đè nó lại.” Gã râu quai nón rút dao ra. “Trước tiên lột cái Tục Mệnh Đồ này của nó ra đã!”
Mấy tên mãng phu nhà họ Lục chen lên, ba chân bốn cẳng đè tôi xuống.
Thỏ cuống còn cắn người, huống chi là tôi, vì thế tôi liều mạng phản kháng lại.
Thế nhưng hai tay không đọ được bốn đấm, nháy mắt tôi đã bị đám mãng phu đè chặt cứng.
Tôi không cam lòng nhắm mắt, trong lòng đắng ngắt, không khỏi nhớ tới cái gọi là đại khí vận mà lão ăn mày nói, lẽ nào tôi phải chết thảm tại bãi tha ma này sao?
“Ồn ào đủ chưa?”
Lúc tôi đã nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên một giọng nói nặng trĩu từ giữa hai phần mộ truyền tới.
“Ai!” Mấy mãng phu nhà họ Lục cả kinh, run giọng hét lớn. Quả thực, giữa đêm hôm khuya khoắt lại ngay giữa bãi tha ma thì không biết tiếng nói vừa rồi là của người hay quỷ.
Từ vị trí phát ra âm thanh, một người chậm rãi đứng lên, người này hẵng còn trẻ, chừng khoảng hai mươi tuổi, vừa cao vừa gầy, trên người mặc một cái áo không tay bằng vải thô màu đen. Người này tuy gầy nhưng hai con mắt lại vô cùng có thần, sáng quắc trong đêm như hai ngọn đèn.
“Mẹ mày!” Mấy mãng phu nhà họ Lục thấy đối phương là người sống thì thở phào, sau đó hùng hổ quát nạt. “Hơn nửa đêm còn trốn ở bãi tha ma giả thần, giả quỷ?”
“Ông mày ngủ ở chỗ này, chúng mày đến làm ồn còn to mồm.” Người thanh niên cao gầy nghiêm mặt nhìn đám người trước mắt. “Câm hết lại!”
“Khẩu khí lớn đấy...” Gã râu quai nón tính tình nóng nảy, một câu không hợp liền vác dao lao tới.
“Vụt!!!”
Không đợi gã râu quai nón tới gần, người thanh niên cao gầy đột nhiên lôi từ đâu ra một cây côn bạch lạp* dài khoảng sáu thước múa một đường, trong không trung như thể xoẹt qua một tia điện, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
(*) Côn bạch lạp là chỉ những cây gậy làm từ gỗ bạch lạp, có tính bền dẻo cao nên được những người học võ ưu chuộng.
“Vù...”
Vietwriter.vn
Cây côn trong tay người thanh niên như rồng ngẩng đầu ập xuống, gã râu quai nón thấy thế liền giơ dao cản lại, thế nhưng một gậy này nào chỉ có năm mươi cân lực thôi đâu.
Một tiếng “bụp” vang lên, một mảng huyết hoa bắn toé lên không trung.
Một gậy này của người thanh niên trực tiếp nện nát xương nát thịt gã râu quai nón, xem chừng ăn xong một gậy này gã cũng không thể sống tiếp được nữa.
Mấy người nhà họ Lục thấy người thanh niên này tướng mạo xấu xí mà võ công lại cao cường, xuất thủ chóng vánh, ra tay tàn độc thì hết sức sửng sốt.
“Mày! Mày là ai!” Dũng khí của đám mãng phu nhà họ Lục bị một gậy này của người thanh niên đánh cho tan tác. “Sao lại xen vào chuyện của chúng tao... chán sống rồi à...”
“Tao là ai à?” Người thanh niên cao gầy nâng cây côn bạch lạp dài sáu thước lên, hai mắt như loé ra ánh điện, gằn từng chữ một: “Thất môn, Bàng Độc.”
“Thất môn!” Đám mãng phu của nhà họ Lục lập tức tái mặt. Nhiều kẻ nhịn không được muốn bỏ chạy, bởi vì người thanh niên này dám báo ra tên của mình thì tức là đã không có ý định cho mấy người kia sống sót trở về.