Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7 - Chương 7
CHỈ ĐIỂM
Quả nhiên!
Lão ăn mày này quả nhiên không phải là người tầm thường, tôi chưa từng gặp ông ấy bao giờ nhưng có thể cảm nhận được, người này tuy lôi thôi lếch thếch, diện mạo xấu xí nhưng trên người lại có chính khí. Chỉ dựa nào nhãn lực và bản lĩnh của ông ấy thì dù đi đến đâu cũng sẽ không chết đói. Nhưng mà, lão ăn mày lại đói đến run rẩy, chứng tỏ ông ấy không dùng bản lĩnh của mình để đi đường ngang ngõ tắt.
“Bác gì này, chỗ này tôi có bánh với thịt, tôi ăn không hết, dư lại cũng nhiều.” Tôi lần mò đi tới cạnh ông lão, đưa cái bánh trong tay cho ông ấy.
“Anh bạn nhỏ, tôi đúng là đang rất đói bụng.” Lão ăn mày cố nở nụ cười. “Ân tình này không nhận thì bất kính.”
Sau đó, lão ăn mày và tiểu hoa cẩu ngấu nghiến sạch toàn bộ chỗ đồ ăn.
Chờ ông ấy ăn no, tôi mới thận trọng hỏi: “Bác gì này, vừa nãy bác nói tôi đắc tội với ai đó? Chuyện này là sao?”
“Hoa tử tôi chưa bao giờ nợ ân tình mà không trả bao giờ. Hôm nay đã ăn đồ ăn của cậu thì sẽ nói một chút chuyện của cậu, cậu theo tôi.”
Lão ăn mày ăn no cũng có sức hơn một chút, ông ấy mang tôi đến một chỗ khá xa, cách trấn khoảng ba dặm. Chỗ này có một cái lều, có vẻ như mọi ngày ông ấy sẽ vào trấn xin ăn, sau đó đêm về lại qua đây ngủ.
“Người anh em, chuyện của cậu có hơi phức tạp, sợ là cậu nghe không hiểu, chúng ta nói từng chuyện từng chuyện một vậy.” Lão ăn mày ôn hoà nói.
Ông ấy vừa vuốt ve tiểu hoa cẩu vừa hỏi chuyện tôi: “Mấy ngày này, có phải cậu luôn cảm thấy cả người nặng trĩu, có lúc không thở nổi.”
“Đúng vậy!” Tôi nghe ông ấy nói vậy thì quá đỗi vui mừng, người này đúng là có nhãn lực phi phàm, vừa nhìn liền biết trên người tôi có vấn đề.
“Cậu biết vì sao lại vậy không?” Lão ăn mày nheo mắt. “Nếu cậu có gan thì tôi cho cậu tận mắt nhìn.”
“Được ạ.” Lúc đó, tôi chỉ ước gì có thể nhanh chóng biết được rõ ràng mọi chuyện, liền gật đầu bằng lòng.
Lão ăn mày cầm một cái chậu sứt tới, trong cái chậu sứt này có nửa chậu nước sạch. Sau đó, không biết ông ấy lấy một ống trúc nhỏ từ đâu ra, đổ hai giọt nước từ trong ống trúc vào chậu nước.
“Thứ này quý lắm.” Lão ăn mày giơ ống trúc nói. “Nó gọi là nước mắt đầu.”
Người ta thường nói, trẻ con mới sinh là sạch sẽ nhất, tâm sạch như nước, lại còn mang theo thiên khí từ trong bụng mẹ ra. Cho nên giọt nước mắt đầu tiên sau khi chui từ bụng mẹ ra được gọi là nước mắt đầu. Khi trưởng thành, mắt con người sẽ bị che mất nhiều thứ, chỉ có nước mắt đầu mới cho họ tạm thời thấy được một số thứ mà bình thường họ không bao giờ nhìn thấy được.
Mà cũng không phải giọt nước mắt đầu tiên nào của trẻ con mới sinh đều là nước mắt đầu, nhất định phải là bé trai và sinh đúng giờ đúng ngày đúng tháng được quy định. Lão ăn mày nói nước mắt đầu quý giá, quả thật không sai.
Hai giọt nước mắt trong veo rơi vào chậu nước lập tức hoà lẫn vào nước trong chậu.
Lão ăn mày ấn hai mảnh lá hoè lên trên lông mày tôi, đợi một lúc, sau đó mới bưng chậu nước đến trước mặt tôi.
“Cậu nhìn cho kĩ vào.”
Nước trong chậu hơi gợn nhẹ, mặt nước như một mặt gương phản chiếu lại bóng của tôi. Tôi nhìn một lúc cũng chẳng nhìn ra cái gì, thế nhưng trong nháy mắt, mặt nước như nổi lên vài điểm sáng...
“Soạt...”
Mặt nước đột nhiên dao động, da đầu tôi cũng tê rần theo.
Cái bóng trong mặt nước cũng rõ ràng thêm vài phần, trong chớp nhoáng này, tôi thấy có một cái bóng đang nằm bò trên lưng tôi.
Cái bóng này tuy rất nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy, khuôn mặt nó trắng bệch, lấm tấm đốm thuỷ ngân, trên người nó mặc một bộ áo cưới đỏ như máu...
Không sai, người này chính là cô gái nhà họ Hậu đã kết âm hôn với tôi. Vietwriter.vn
Lúc đó, cô ta nằm bò trên lưng tôi, hai cánh tay thì thít lấy cổ tôi...
Thảo nào, mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy nặng trĩu, lại còn cảm thấy thở không ra hơi, thì ra là vì trên lưng cõng một “người”.
“Chuyện này! Phải làm sao bây giờ!”
“Có người muốn đem cô gái này buộc lên người cậu, may mà thời gian chưa dài, còn cứu được.” Lão ăn mày đặt chậu nước xuống, sau đó véo cổ tôi mấy cái rồi lôi ra mấy sợi tóc đen sì, không biết là lôi từ trong da thịt tôi hay là chỗ nào ra...
Tiếp theo đó, ông ấy vỗ vào trán tôi một cái, lực không lớn nhưng lại khiến cả người tôi chấn động.
Cả người tôi lập tức khoan khoái thoải mái như vừa trút bỏ được bộ quần áo ướt trên người.
“Vù ! ! !”
Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng kêu thê thảm và không cam lòng xen lẫn trong tiếng gió bên ngoài. Tôi đoán, đó là do cô cháu gái nhà họ Hậu bị lão ăn mày đuổi đi nên kêu khóc, đây cũng là một người số khổ, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
“Cô ta đi rồi, về sau sẽ không theo cậu nữa.” Lão ăn mày vừa đốt mấy sợi tóc đen vừa nói. “Tôi lúc trẻ có học qua mấy món vặt về sờ xương đoán mệnh. Anh bạn nhỏ, mệnh số của cậu đúng là quái lạ thật đấy.”
“Mệnh số?”
“Mệnh số là thứ có tương quan rất lớn đối với vận thế, kì ngộ của một người từ lúc sinh ra đến khi chết đi. Xương cậu nhẹ, cho nên mệnh số của cậu vốn là rất kém, thế nhưng trên người cậu lại có đại khí vận.” Lão ăn mày giải thích. “Tôi xem trộm ra được, cái đại khí vận này vốn không phải của cậu, là người khác cho. Chỉ là hiện tại, cái khí vận này vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cậu. Nếu có một ngày, cái khí vận này hoàn toàn thuộc về cậu thì không phải do tôi ăn bánh cậu mà khen cậu đâu, cậu thực sự có số làm hoàng đế đấy.”
“Khí vận, hoàng đế...” Tôi nghe đến mù mờ, một thằng nhóc mai đây mai đó không chốn để về như tôi có thể ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, còn nghĩ gì đến tiền đồ.
“Nhưng nhất định là cậu đã đắc tội người nào đó, cho nên có người cố ý phá cậu.” Lão ăn mày đột ngột chuyển giọng. “Cái cô gái nằm trên lưng cậu vừa nãy, trời sinh bát tự cực âm, trăm năm mới có một người. Cậu kết âm hôn với cô ta, cô ta sẽ quấy lấy cậu, thời gian dài sẽ phá vận của cậu.”
Lão ăn mày vừa nói vậy tôi liền nghĩ ngay đến cô gái nằm trong cỗ quan tài. Bà già họ Hậu kia ban đầu chỉ định lột da tôi để làm đèn lồng, nếu không phải cô ta nhắc nhở thì bà ta sẽ không nảy ra ý định kết âm hôn. Nghĩ bằng gót chân cũng biết, người muốn phá tôi nhất định là cô ta.
Tiện đà nghĩ tới thì trận thiên lôi mà tôi gặp ở nhà họ Hậu có lẽ là do như lời lão ăn mày nói, mệnh số tôi kém, nhưng có người cho tôi đại khí vận. Số mệnh con người đã được định trước, nếu mà tự ý thay đổi số mệnh tức là nghịch thiên, ông trời nhất định sẽ giáng phạt.
“Bác này, bác có thể xem được người nào đang phá tôi không?”
“Xem không được.” Lão ăn mày lắc đầu, ông ấy cũng không phải là người cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.
Tôi nghe vậy có hơi uể oải, có điều cô cháu gái nhà họ Hậu đã bị đuổi đi, xem như trong cái rủi cũng có cái may, về sau tránh người nhà họ Hậu ra là được.
“Cảm ơn bác đã ra tay cứu giúp, hiện tại tôi thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.” Tôi nghĩ rồi cầm đồng Đại Dương trên người đưa cho ông. “Chút tiền này, bác nhận lấy cho, tốt xấu gì cũng đảm bảo được nửa tháng no bụng.”
“Không không không.” Lão ăn mày không nhận tiền, con mắt duy nhất của ông bỗng nheo lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. “Anh bạn nhỏ, tôi không muốn lừa gạt cậu. Cậu đang có tai hoạ rất lớn, nguy hiểm đến tính mạng. Mà tôi lại không cứu được cậu.”
Quả nhiên!
Lão ăn mày này quả nhiên không phải là người tầm thường, tôi chưa từng gặp ông ấy bao giờ nhưng có thể cảm nhận được, người này tuy lôi thôi lếch thếch, diện mạo xấu xí nhưng trên người lại có chính khí. Chỉ dựa nào nhãn lực và bản lĩnh của ông ấy thì dù đi đến đâu cũng sẽ không chết đói. Nhưng mà, lão ăn mày lại đói đến run rẩy, chứng tỏ ông ấy không dùng bản lĩnh của mình để đi đường ngang ngõ tắt.
“Bác gì này, chỗ này tôi có bánh với thịt, tôi ăn không hết, dư lại cũng nhiều.” Tôi lần mò đi tới cạnh ông lão, đưa cái bánh trong tay cho ông ấy.
“Anh bạn nhỏ, tôi đúng là đang rất đói bụng.” Lão ăn mày cố nở nụ cười. “Ân tình này không nhận thì bất kính.”
Sau đó, lão ăn mày và tiểu hoa cẩu ngấu nghiến sạch toàn bộ chỗ đồ ăn.
Chờ ông ấy ăn no, tôi mới thận trọng hỏi: “Bác gì này, vừa nãy bác nói tôi đắc tội với ai đó? Chuyện này là sao?”
“Hoa tử tôi chưa bao giờ nợ ân tình mà không trả bao giờ. Hôm nay đã ăn đồ ăn của cậu thì sẽ nói một chút chuyện của cậu, cậu theo tôi.”
Lão ăn mày ăn no cũng có sức hơn một chút, ông ấy mang tôi đến một chỗ khá xa, cách trấn khoảng ba dặm. Chỗ này có một cái lều, có vẻ như mọi ngày ông ấy sẽ vào trấn xin ăn, sau đó đêm về lại qua đây ngủ.
“Người anh em, chuyện của cậu có hơi phức tạp, sợ là cậu nghe không hiểu, chúng ta nói từng chuyện từng chuyện một vậy.” Lão ăn mày ôn hoà nói.
Ông ấy vừa vuốt ve tiểu hoa cẩu vừa hỏi chuyện tôi: “Mấy ngày này, có phải cậu luôn cảm thấy cả người nặng trĩu, có lúc không thở nổi.”
“Đúng vậy!” Tôi nghe ông ấy nói vậy thì quá đỗi vui mừng, người này đúng là có nhãn lực phi phàm, vừa nhìn liền biết trên người tôi có vấn đề.
“Cậu biết vì sao lại vậy không?” Lão ăn mày nheo mắt. “Nếu cậu có gan thì tôi cho cậu tận mắt nhìn.”
“Được ạ.” Lúc đó, tôi chỉ ước gì có thể nhanh chóng biết được rõ ràng mọi chuyện, liền gật đầu bằng lòng.
Lão ăn mày cầm một cái chậu sứt tới, trong cái chậu sứt này có nửa chậu nước sạch. Sau đó, không biết ông ấy lấy một ống trúc nhỏ từ đâu ra, đổ hai giọt nước từ trong ống trúc vào chậu nước.
“Thứ này quý lắm.” Lão ăn mày giơ ống trúc nói. “Nó gọi là nước mắt đầu.”
Người ta thường nói, trẻ con mới sinh là sạch sẽ nhất, tâm sạch như nước, lại còn mang theo thiên khí từ trong bụng mẹ ra. Cho nên giọt nước mắt đầu tiên sau khi chui từ bụng mẹ ra được gọi là nước mắt đầu. Khi trưởng thành, mắt con người sẽ bị che mất nhiều thứ, chỉ có nước mắt đầu mới cho họ tạm thời thấy được một số thứ mà bình thường họ không bao giờ nhìn thấy được.
Mà cũng không phải giọt nước mắt đầu tiên nào của trẻ con mới sinh đều là nước mắt đầu, nhất định phải là bé trai và sinh đúng giờ đúng ngày đúng tháng được quy định. Lão ăn mày nói nước mắt đầu quý giá, quả thật không sai.
Hai giọt nước mắt trong veo rơi vào chậu nước lập tức hoà lẫn vào nước trong chậu.
Lão ăn mày ấn hai mảnh lá hoè lên trên lông mày tôi, đợi một lúc, sau đó mới bưng chậu nước đến trước mặt tôi.
“Cậu nhìn cho kĩ vào.”
Nước trong chậu hơi gợn nhẹ, mặt nước như một mặt gương phản chiếu lại bóng của tôi. Tôi nhìn một lúc cũng chẳng nhìn ra cái gì, thế nhưng trong nháy mắt, mặt nước như nổi lên vài điểm sáng...
“Soạt...”
Mặt nước đột nhiên dao động, da đầu tôi cũng tê rần theo.
Cái bóng trong mặt nước cũng rõ ràng thêm vài phần, trong chớp nhoáng này, tôi thấy có một cái bóng đang nằm bò trên lưng tôi.
Cái bóng này tuy rất nhạt nhưng vẫn có thể nhìn thấy, khuôn mặt nó trắng bệch, lấm tấm đốm thuỷ ngân, trên người nó mặc một bộ áo cưới đỏ như máu...
Không sai, người này chính là cô gái nhà họ Hậu đã kết âm hôn với tôi. Vietwriter.vn
Lúc đó, cô ta nằm bò trên lưng tôi, hai cánh tay thì thít lấy cổ tôi...
Thảo nào, mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy nặng trĩu, lại còn cảm thấy thở không ra hơi, thì ra là vì trên lưng cõng một “người”.
“Chuyện này! Phải làm sao bây giờ!”
“Có người muốn đem cô gái này buộc lên người cậu, may mà thời gian chưa dài, còn cứu được.” Lão ăn mày đặt chậu nước xuống, sau đó véo cổ tôi mấy cái rồi lôi ra mấy sợi tóc đen sì, không biết là lôi từ trong da thịt tôi hay là chỗ nào ra...
Tiếp theo đó, ông ấy vỗ vào trán tôi một cái, lực không lớn nhưng lại khiến cả người tôi chấn động.
Cả người tôi lập tức khoan khoái thoải mái như vừa trút bỏ được bộ quần áo ướt trên người.
“Vù ! ! !”
Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng kêu thê thảm và không cam lòng xen lẫn trong tiếng gió bên ngoài. Tôi đoán, đó là do cô cháu gái nhà họ Hậu bị lão ăn mày đuổi đi nên kêu khóc, đây cũng là một người số khổ, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.
“Cô ta đi rồi, về sau sẽ không theo cậu nữa.” Lão ăn mày vừa đốt mấy sợi tóc đen vừa nói. “Tôi lúc trẻ có học qua mấy món vặt về sờ xương đoán mệnh. Anh bạn nhỏ, mệnh số của cậu đúng là quái lạ thật đấy.”
“Mệnh số?”
“Mệnh số là thứ có tương quan rất lớn đối với vận thế, kì ngộ của một người từ lúc sinh ra đến khi chết đi. Xương cậu nhẹ, cho nên mệnh số của cậu vốn là rất kém, thế nhưng trên người cậu lại có đại khí vận.” Lão ăn mày giải thích. “Tôi xem trộm ra được, cái đại khí vận này vốn không phải của cậu, là người khác cho. Chỉ là hiện tại, cái khí vận này vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cậu. Nếu có một ngày, cái khí vận này hoàn toàn thuộc về cậu thì không phải do tôi ăn bánh cậu mà khen cậu đâu, cậu thực sự có số làm hoàng đế đấy.”
“Khí vận, hoàng đế...” Tôi nghe đến mù mờ, một thằng nhóc mai đây mai đó không chốn để về như tôi có thể ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, còn nghĩ gì đến tiền đồ.
“Nhưng nhất định là cậu đã đắc tội người nào đó, cho nên có người cố ý phá cậu.” Lão ăn mày đột ngột chuyển giọng. “Cái cô gái nằm trên lưng cậu vừa nãy, trời sinh bát tự cực âm, trăm năm mới có một người. Cậu kết âm hôn với cô ta, cô ta sẽ quấy lấy cậu, thời gian dài sẽ phá vận của cậu.”
Lão ăn mày vừa nói vậy tôi liền nghĩ ngay đến cô gái nằm trong cỗ quan tài. Bà già họ Hậu kia ban đầu chỉ định lột da tôi để làm đèn lồng, nếu không phải cô ta nhắc nhở thì bà ta sẽ không nảy ra ý định kết âm hôn. Nghĩ bằng gót chân cũng biết, người muốn phá tôi nhất định là cô ta.
Tiện đà nghĩ tới thì trận thiên lôi mà tôi gặp ở nhà họ Hậu có lẽ là do như lời lão ăn mày nói, mệnh số tôi kém, nhưng có người cho tôi đại khí vận. Số mệnh con người đã được định trước, nếu mà tự ý thay đổi số mệnh tức là nghịch thiên, ông trời nhất định sẽ giáng phạt.
“Bác này, bác có thể xem được người nào đang phá tôi không?”
“Xem không được.” Lão ăn mày lắc đầu, ông ấy cũng không phải là người cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu.
Tôi nghe vậy có hơi uể oải, có điều cô cháu gái nhà họ Hậu đã bị đuổi đi, xem như trong cái rủi cũng có cái may, về sau tránh người nhà họ Hậu ra là được.
“Cảm ơn bác đã ra tay cứu giúp, hiện tại tôi thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.” Tôi nghĩ rồi cầm đồng Đại Dương trên người đưa cho ông. “Chút tiền này, bác nhận lấy cho, tốt xấu gì cũng đảm bảo được nửa tháng no bụng.”
“Không không không.” Lão ăn mày không nhận tiền, con mắt duy nhất của ông bỗng nheo lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng. “Anh bạn nhỏ, tôi không muốn lừa gạt cậu. Cậu đang có tai hoạ rất lớn, nguy hiểm đến tính mạng. Mà tôi lại không cứu được cậu.”
Bình luận facebook