Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2
SAI MỘT LI, ĐI MỘT DẶM
"Ông nói linh tinh cái gì thế!” Tôi nghe lão Du nói xong, cả lưng liền lạnh ngắt lại.
“Đến lúc này rồi, tôi còn sao dám… dám nói linh tinh!” Hai chân lão Du run rẩy không ngừng. “Tôi quả thật nghe thấy… nghe thấy người phụ nữ trong quan tài nói muốn tìm cậu…”
Cơn mơ ngủ của tôi lập tức biến mất, nhảy bật dậy. Cỗ quan tài này cổ quái thật sự, thế nhưng cả thuyền đều biết cô gái nằm trong quan tài này là một người chết. Một người chết lại còn có thể gọi lão Du chuyển lời cho tôi được!
“Lục Cân… cậu đi qua đi…” Lão Du lay cánh tay của tôi. “Cô ta… đang… đang chờ cậu…”
Tôi cắn răng, nếu người ta đã chỉ đích danh tôi thì tôi cũng chạy không thoát được. Thuyền lớn như vậy tôi cũng không thể nhảy ra khỏi thuyền mà chạy trốn được.
Tôi gần như là cắn chặt răng hàm lê bước đi tới bên cạnh cỗ quan tài…
Dưới ánh đèn mờ mịt trong khoang thuyền, cô gái kia vẫn nằm im trong quan tài không nhúc nhích.
Tôi không biết khi đó là mình mới tỉnh mộng hay là mơ màng chưa tỉnh hay là đèn quá tối, mà đầu tôi bỗng ong lên một tiếng rồi trước mắt biến thành màu đen.
Tôi có hơi giật mình thế nhưng lúc sau vẫn nhìn lờ mờ được mọi thứ trước mắt. Khi tôi lắc đầu, căng mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì cô gái trong quan tài chậm rãi mở mắt ra.
Nơi có thần nhất của con người chính là đôi mắt. Cô gái trong quan tài khi nhắm mắt thì có nhìn thế nào cũng là một người chết, thế nhưng lúc đó, khi cô ta mở mắt, cả người lại như sống lại.
Tôi chưa từng gặp chuyện nào như này, da đầu lập tức tê dại, muốn xoay người bỏ chạy thế nhưng hai chân lại nhũn ra, không có một chút sức lực nào.
“Trần Lục Cân…”
Một giọng nói từ trong quan tài truyền ra, bay thẳng vào lỗi tai của tôi. Tiếng nói quả thực rất nhỏ thế nhưng rơi vào lỗ tai lại cực kì rõ ràng. Đây tuyệt đối là tiếng nói của một cô gái trẻ, thanh thuý, dễ nghe nhưng âm u và đầy ma mị…
Tôi đứng im tại chỗ, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng gọi dễ nghe kia, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại kinh hãi tột độ.
Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ăn xin lưu lạc bao năm, biết bao phương trời, thế nhưng tôi chưa từng nói với ai tôi họ gì. Ai hỏi, tôi cũng chỉ nói mình tên là Lục Cân. Trên đời này, trừ cha mẹ đã chết thì không còn ai biết tôi họ Trần.
Vậy mà, cô gái trong quan tài này lại rõ cả họ lẫn tên của tôi, rốt cuộc cô ta là thần thánh hay là người phương nào?
“Trần Lục Cân… Nợ của chúng ta… còn chưa tính xong đâu…” Trong lúc tôi đang hết sức kinh hãi thì trong quan tài lại truyền ra một câu nói nữa.
Tiếng nói đứt đoạn ngắt quãng thế nhưng truyền vào tai tôi lại không khác gì tiếng sấm vang. Tôi hoảng loạn, dùng hết sức cử động chân bỏ chạy thế nhưng vừa lùi được vài bước lại ngã ngồi xuống sàn.
Cái mông bị ngã đau, nhưng lại làm tôi hoàn toàn tỉnh táo lại. Trước mặt trở nên rõ ràng, cô gái nằm trong quan tài vẫn nhắm chặt hai mắt giống như chuyện vừa rồi không hề tồn tại.
Tôi lập tức quay đi, chạy ra khỏi khoang đáy.
Chờ bình ổn lại, tôi mới dám nhớ lại chuyện vừa rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy rối loạn, bởi vì tôi thực sự không biết vừa rồi có phải là cô gái kia nói chuyện với tôi hay không, hay đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi không thể nào ngủ tiếp nữa, lão Du cũng quá bị doạ cho khiếp vía, cả hai người chúng tôi ngồi xổm ngoài cửa khoang đáy cho tới hừng đông.
Trời vừa sáng, khai sơn liền đến chỗ chúng tôi, hỏi đêm qua có bình an không.
“Bình an…” Tôi không muốn nói chuyện tối qua của lão Du ra, càng không muốn nói chuyện của mình ra liền hàm hồ lừa dối cho qua.
Thế nhưng tôi không thể ngờ rằng, mình lại sai một li đi một dặm. Chỉ vì lời nói dối này, mà biết bao tai hoạ kéo tới cuộc đời tôi.
“Bá, cô gái nằm trong quan tài này là ai thế? Nàng sao lại chết? Chết bao lâu rồi?”
“Tôi không biết, chỉ biết cô gái này lớn lên ở trong chiếc quan tài này thôi.” Khai sơn nói rồi móc ra hai mảnh vải rách nát bên trong quan tài, đến lúc đó tôi mới thấy rõ, hai mảnh vải này kì thực là quần áo của một đứa trẻ.
Khai sơn nói, cô gái này vào khoảng một hai tuổi đã chết rồi và được chôn trong chiếc quan tài này. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà người đã chết, cơ thể lại vẫn lớn lên, cuối cùng còn xé rách quần áo mặc trên người lúc chôn.
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ, thảo nào lúc vớt lên cô gái này lại trần truồng.
“Cô gái này đã chết rồi mà vẫn có thể lớn lên, lại có thể lôi thuyền chúng ta chạy ngược dòng… Cô ta… có phải rất ghê gớm…”
“Không cần lo lắng.” Khai sơn thả mảnh quần áo trở lại quan tài rồi nói: “Cô gái này lôi thuyền chúng ta là muốn nhờ chúng ta giúp cô ta hoàn thành một số chuyện. Chúng ta chỉ cần giúp cô ta hoàn thành việc giao phó, không đắc tội với cô ta là được.”
Khai sơn nói rồi đi ra khỏi khoang đáy, ông ấy nói không có chuyện gì nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy không yên, cả ngày không tập trung nổi.
Đến tối, lão Du thành khẩn mang chăn đệm đến trải cạnh giường tôi, không nói lời nào nhắm mắt đi ngủ.
Tôi trong lòng không yên, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, đến hai ba giờ sáng, không chịu nổi nữa mới miễn cưỡng đi ngủ.
“Lục Cân… Lục Cân…”
Tôi ngủ không sâu, trong mơ hồ lại nghe thấy lão Du gọi tôi. Cái lão già này thật lắm chuyện, nhưng tôi lại không làm gì được lão.
“Ông lại làm sao!”
“Lục Cân… tôi có mấy câu muốn nói với cậu…” Lão Du ngây ngốc đứng trước mặt tôi, run rẩy nói. “Tôi phạm sai, ai cũng không cứu được, giờ tôi phải đi rồi… Niệm tình anh em, phiền cậu mang hai đồng Đại Dương này chuyển cho mẹ tôi…”
“Ông muốn đi đâu?”
“Tôi phải đi… xuống Hoàng Tuyền, Quỷ Môn Quan, âm tào địa phủ…”
“Lão Du, ông!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng bệch của lão Du đột nhiên biến xanh, màu xanh lục lan ra từ trán rồi lan xuống toàn bộ khuôn mặt dần dần đến toàn bộ hai tay…
“Bẹp… Bẹp… Bẹp…” Da thịt trên người lão Du cứ thế từng khối từng khối rơi xuống mặt đất…
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy bao giờ, trong lòng cực kì kinh hãi, đúng lúc đó lời ban sáng của khai sơn lại lặp lại trong đầu tôi.
Cô gái trong cỗ quan tài này không thể đắc tội!
Không chờ tôi nghĩ tiếp, cả người lão Du đã biến thành một đống thịt vụn xanh lét, ngay cả xương cốt cũng bị nhuốm thành màu xanh, rơi xuống chăn đệm…
Cảnh tượng quá kinh hãi, khiến tôi chỉ ước gì mình bất tỉnh luôn.
Có dùng bắp chân mà nghĩ cũng biết lão Du này chắc chắn đã đắc tội với cô gái trong cỗ quan tài nên mới rơi vào bước đường như vậy. Quan tài bây giờ vẫn còn đặt ở khoang đáy, tôi muốn bò dậy, thế nhưng cả người như bị núi đè, không thể nhúc nhích nổi.
Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy được.
Tôi thở phì phò ngồi dậy, tôi biết vừa rồi tôi chỉ nằm mơ mà thôi, chỉ là nằm mơ mà thôi.
“Mơ mà thôi…” Tôi lẩm bẩm trong lòng vài lần mới bình tĩnh lại được, chỉ là ác mộng mà thôi, không phải là thật.
Thế nhưng đột nhiên tôi lại ngửi được một mùi thối cực kì khó ngửi, thực sự không thể hình dung được đó là mùi gì, chỉ biết là cực kì khó ngửi, còn hôi thối hơn cả đám cá ươn chết thối.
Tôi ngửi cái mùi này chỉ muốn nôn thế nhưng còn chưa kịp nôn ra đã vô tình liếc sang giường của lão Du.
Ngay lập tức ruột tim gan phèo phổi chỉ muốn òi ra khỏi cuống họng.
Nếu không phải vừa rồi nằm mơ thấy giấc mộng kia, có lẽ tôi đã không nhận ra nổi bãi bầy nhầy trên giường là lão Du. Ngoại trừ một cái đầu lâu còn trơ ở đó, cả người lão đã hoá thành một bãi thịt vụn màu xanh, bên trong còn lẫn xương, xương cũng ánh ra ánh sáng màu xanh.
Tới khi đó tôi mới phát hiện túi tiền của lão Du đang đặt ở mép giường tôi, bên trong là hai đồng Đại Dương.
“Mẹ ơi!!!” Tôi sững sờ một lúc lâu mới dám kêu thành tiếng, sau đó lao ra khỏi khoang đáy. “Người… Lão Du chết rồi! Lão Du chết rồi…”
"Ông nói linh tinh cái gì thế!” Tôi nghe lão Du nói xong, cả lưng liền lạnh ngắt lại.
“Đến lúc này rồi, tôi còn sao dám… dám nói linh tinh!” Hai chân lão Du run rẩy không ngừng. “Tôi quả thật nghe thấy… nghe thấy người phụ nữ trong quan tài nói muốn tìm cậu…”
Cơn mơ ngủ của tôi lập tức biến mất, nhảy bật dậy. Cỗ quan tài này cổ quái thật sự, thế nhưng cả thuyền đều biết cô gái nằm trong quan tài này là một người chết. Một người chết lại còn có thể gọi lão Du chuyển lời cho tôi được!
“Lục Cân… cậu đi qua đi…” Lão Du lay cánh tay của tôi. “Cô ta… đang… đang chờ cậu…”
Tôi cắn răng, nếu người ta đã chỉ đích danh tôi thì tôi cũng chạy không thoát được. Thuyền lớn như vậy tôi cũng không thể nhảy ra khỏi thuyền mà chạy trốn được.
Tôi gần như là cắn chặt răng hàm lê bước đi tới bên cạnh cỗ quan tài…
Dưới ánh đèn mờ mịt trong khoang thuyền, cô gái kia vẫn nằm im trong quan tài không nhúc nhích.
Tôi không biết khi đó là mình mới tỉnh mộng hay là mơ màng chưa tỉnh hay là đèn quá tối, mà đầu tôi bỗng ong lên một tiếng rồi trước mắt biến thành màu đen.
Tôi có hơi giật mình thế nhưng lúc sau vẫn nhìn lờ mờ được mọi thứ trước mắt. Khi tôi lắc đầu, căng mắt nhìn mọi thứ xung quanh thì cô gái trong quan tài chậm rãi mở mắt ra.
Nơi có thần nhất của con người chính là đôi mắt. Cô gái trong quan tài khi nhắm mắt thì có nhìn thế nào cũng là một người chết, thế nhưng lúc đó, khi cô ta mở mắt, cả người lại như sống lại.
Tôi chưa từng gặp chuyện nào như này, da đầu lập tức tê dại, muốn xoay người bỏ chạy thế nhưng hai chân lại nhũn ra, không có một chút sức lực nào.
“Trần Lục Cân…”
Một giọng nói từ trong quan tài truyền ra, bay thẳng vào lỗi tai của tôi. Tiếng nói quả thực rất nhỏ thế nhưng rơi vào lỗ tai lại cực kì rõ ràng. Đây tuyệt đối là tiếng nói của một cô gái trẻ, thanh thuý, dễ nghe nhưng âm u và đầy ma mị…
Tôi đứng im tại chỗ, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng gọi dễ nghe kia, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại kinh hãi tột độ.
Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, ăn xin lưu lạc bao năm, biết bao phương trời, thế nhưng tôi chưa từng nói với ai tôi họ gì. Ai hỏi, tôi cũng chỉ nói mình tên là Lục Cân. Trên đời này, trừ cha mẹ đã chết thì không còn ai biết tôi họ Trần.
Vậy mà, cô gái trong quan tài này lại rõ cả họ lẫn tên của tôi, rốt cuộc cô ta là thần thánh hay là người phương nào?
“Trần Lục Cân… Nợ của chúng ta… còn chưa tính xong đâu…” Trong lúc tôi đang hết sức kinh hãi thì trong quan tài lại truyền ra một câu nói nữa.
Tiếng nói đứt đoạn ngắt quãng thế nhưng truyền vào tai tôi lại không khác gì tiếng sấm vang. Tôi hoảng loạn, dùng hết sức cử động chân bỏ chạy thế nhưng vừa lùi được vài bước lại ngã ngồi xuống sàn.
Cái mông bị ngã đau, nhưng lại làm tôi hoàn toàn tỉnh táo lại. Trước mặt trở nên rõ ràng, cô gái nằm trong quan tài vẫn nhắm chặt hai mắt giống như chuyện vừa rồi không hề tồn tại.
Tôi lập tức quay đi, chạy ra khỏi khoang đáy.
Chờ bình ổn lại, tôi mới dám nhớ lại chuyện vừa rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy rối loạn, bởi vì tôi thực sự không biết vừa rồi có phải là cô gái kia nói chuyện với tôi hay không, hay đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi không thể nào ngủ tiếp nữa, lão Du cũng quá bị doạ cho khiếp vía, cả hai người chúng tôi ngồi xổm ngoài cửa khoang đáy cho tới hừng đông.
Trời vừa sáng, khai sơn liền đến chỗ chúng tôi, hỏi đêm qua có bình an không.
“Bình an…” Tôi không muốn nói chuyện tối qua của lão Du ra, càng không muốn nói chuyện của mình ra liền hàm hồ lừa dối cho qua.
Thế nhưng tôi không thể ngờ rằng, mình lại sai một li đi một dặm. Chỉ vì lời nói dối này, mà biết bao tai hoạ kéo tới cuộc đời tôi.
“Bá, cô gái nằm trong quan tài này là ai thế? Nàng sao lại chết? Chết bao lâu rồi?”
“Tôi không biết, chỉ biết cô gái này lớn lên ở trong chiếc quan tài này thôi.” Khai sơn nói rồi móc ra hai mảnh vải rách nát bên trong quan tài, đến lúc đó tôi mới thấy rõ, hai mảnh vải này kì thực là quần áo của một đứa trẻ.
Khai sơn nói, cô gái này vào khoảng một hai tuổi đã chết rồi và được chôn trong chiếc quan tài này. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà người đã chết, cơ thể lại vẫn lớn lên, cuối cùng còn xé rách quần áo mặc trên người lúc chôn.
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ, thảo nào lúc vớt lên cô gái này lại trần truồng.
“Cô gái này đã chết rồi mà vẫn có thể lớn lên, lại có thể lôi thuyền chúng ta chạy ngược dòng… Cô ta… có phải rất ghê gớm…”
“Không cần lo lắng.” Khai sơn thả mảnh quần áo trở lại quan tài rồi nói: “Cô gái này lôi thuyền chúng ta là muốn nhờ chúng ta giúp cô ta hoàn thành một số chuyện. Chúng ta chỉ cần giúp cô ta hoàn thành việc giao phó, không đắc tội với cô ta là được.”
Khai sơn nói rồi đi ra khỏi khoang đáy, ông ấy nói không có chuyện gì nhưng lòng tôi vẫn cảm thấy không yên, cả ngày không tập trung nổi.
Đến tối, lão Du thành khẩn mang chăn đệm đến trải cạnh giường tôi, không nói lời nào nhắm mắt đi ngủ.
Tôi trong lòng không yên, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, đến hai ba giờ sáng, không chịu nổi nữa mới miễn cưỡng đi ngủ.
“Lục Cân… Lục Cân…”
Tôi ngủ không sâu, trong mơ hồ lại nghe thấy lão Du gọi tôi. Cái lão già này thật lắm chuyện, nhưng tôi lại không làm gì được lão.
“Ông lại làm sao!”
“Lục Cân… tôi có mấy câu muốn nói với cậu…” Lão Du ngây ngốc đứng trước mặt tôi, run rẩy nói. “Tôi phạm sai, ai cũng không cứu được, giờ tôi phải đi rồi… Niệm tình anh em, phiền cậu mang hai đồng Đại Dương này chuyển cho mẹ tôi…”
“Ông muốn đi đâu?”
“Tôi phải đi… xuống Hoàng Tuyền, Quỷ Môn Quan, âm tào địa phủ…”
“Lão Du, ông!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Trong nháy mắt, khuôn mặt trắng bệch của lão Du đột nhiên biến xanh, màu xanh lục lan ra từ trán rồi lan xuống toàn bộ khuôn mặt dần dần đến toàn bộ hai tay…
“Bẹp… Bẹp… Bẹp…” Da thịt trên người lão Du cứ thế từng khối từng khối rơi xuống mặt đất…
Tôi chưa từng thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy bao giờ, trong lòng cực kì kinh hãi, đúng lúc đó lời ban sáng của khai sơn lại lặp lại trong đầu tôi.
Cô gái trong cỗ quan tài này không thể đắc tội!
Không chờ tôi nghĩ tiếp, cả người lão Du đã biến thành một đống thịt vụn xanh lét, ngay cả xương cốt cũng bị nhuốm thành màu xanh, rơi xuống chăn đệm…
Cảnh tượng quá kinh hãi, khiến tôi chỉ ước gì mình bất tỉnh luôn.
Có dùng bắp chân mà nghĩ cũng biết lão Du này chắc chắn đã đắc tội với cô gái trong cỗ quan tài nên mới rơi vào bước đường như vậy. Quan tài bây giờ vẫn còn đặt ở khoang đáy, tôi muốn bò dậy, thế nhưng cả người như bị núi đè, không thể nhúc nhích nổi.
Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng tôi cũng ngồi dậy được.
Tôi thở phì phò ngồi dậy, tôi biết vừa rồi tôi chỉ nằm mơ mà thôi, chỉ là nằm mơ mà thôi.
“Mơ mà thôi…” Tôi lẩm bẩm trong lòng vài lần mới bình tĩnh lại được, chỉ là ác mộng mà thôi, không phải là thật.
Thế nhưng đột nhiên tôi lại ngửi được một mùi thối cực kì khó ngửi, thực sự không thể hình dung được đó là mùi gì, chỉ biết là cực kì khó ngửi, còn hôi thối hơn cả đám cá ươn chết thối.
Tôi ngửi cái mùi này chỉ muốn nôn thế nhưng còn chưa kịp nôn ra đã vô tình liếc sang giường của lão Du.
Ngay lập tức ruột tim gan phèo phổi chỉ muốn òi ra khỏi cuống họng.
Nếu không phải vừa rồi nằm mơ thấy giấc mộng kia, có lẽ tôi đã không nhận ra nổi bãi bầy nhầy trên giường là lão Du. Ngoại trừ một cái đầu lâu còn trơ ở đó, cả người lão đã hoá thành một bãi thịt vụn màu xanh, bên trong còn lẫn xương, xương cũng ánh ra ánh sáng màu xanh.
Tới khi đó tôi mới phát hiện túi tiền của lão Du đang đặt ở mép giường tôi, bên trong là hai đồng Đại Dương.
“Mẹ ơi!!!” Tôi sững sờ một lúc lâu mới dám kêu thành tiếng, sau đó lao ra khỏi khoang đáy. “Người… Lão Du chết rồi! Lão Du chết rồi…”
Bình luận facebook