Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34 - Chương 34ĐỐI MẶT VỚI CƯỜNG ĐỊCH
Chương 34ĐỐI MẶT VỚI CƯỜNG ĐỊCH
Hoa Y nhà họ Mạnh!!!
Tôi trốn sau đống rơm nghe được bà lão kia nói, lại nhìn bộ xương trắng treo lủng lẳng trên giá gỗ da đầu liền tê dại.
Hoa Y nhà họ Mạnh là một nhà cực kì đặc biệt trong Ba mươi sáu bàng môn của bãi sông Hoàng Hà. Nhà họ Mạnh không nuôi con trai chỉ nuôi con gái, bọn họ là gia tộc tinh thông độc dược nhất cả cái bãi sông Hoàng Hà này. Dược Thần Miếu chuyên về thuốc và châm cứu, còn mở Hạc Niên Đường cứu người, nhưng Hoa Y nhà họ Mạnh thì chưa bao giờ cứu người, bọn họ chỉ giết người mà thôi.
Tôi nghe người ta nói con gái của Hoa Y nhà họ Mạnh từ lúc mấy tuổi đã bị nhốt trong một gian phòng kín toàn Ngũ Độc Trùng. Gian phòng nhỏ lại có nhiều người, mà đồ ăn mỗi ngày chỉ đủ cho một người no, cộng thêm việc khắp nơi toàn là độc trùng nên chẳng bao lâu sẽ chỉ còn một cô bé sống sót. Người sống sót được trong hoàn cảnh này sẽ biến thành người như thế nào thì chỉ cần nghĩ chút cũng có thể tưởng tượng ra được.
Cho nên Hoa Y nhà họ Mạnh không chỉ đam mê giết người mà cách giết người cũng vô cùng độc ác, cảnh tượng đó người bình thường quả thực không dám nhìn thẳng.
Nhắc tới Hoa Y nhà họ Mạnh không chỉ người ngoài cảm thấy sợ hãi mà ngay cả người của Ba mươi sáu bàng môn cũng cảm thấy rợn người.
“Đến đây uống đi nào, uống cho cẩn thận...”
Đang trong lúc suy nghĩ thì lại có thêm một người của thôn Các Vương bị đám bà già kia cho uống cái thứ nước kì lạ trong thùng. Người đó cũng nhanh chóng giống người đàn ông trung niên lúc trước, ngây ngốc đi tới kệ gỗ, đưa đầu vào thòng lọng đã treo sẵn.
Tôi nhìn mà hết hồn, đám bà già này chẳng những nói bọn họ là Hoa Y nhà họ Mạnh mà còn tiện thể nhắc luôn tới Bài Giáo.
Thế lực lớn ở bãi sông Hoàng Hà ngoại trừ Ba mươi sáu bàng môn ra thì còn có Bài Giáo. Bài Giáo vốn là những người sống trên mặt sông, vì cuộc sống mà phải đoàn kết cùng nhau rồi dần dà trở thành một môn phái giang hồ có tên Bài Giáo. Bọn họ giỏi lái thuyền, mà chuyện làm ăn của họ trên sông cũng rất lớn cho nên Ba mươi sáu bàng môn xưng bá trên mặt đất, thì Bài Giáo xưng vương trên mặt sông.
Chuyện này rất rõ ràng, thôn Các Vương là nơi ở của nhà họ Tôn, một nhà trong Thất môn, dòng chính của nhà họ Tôn không biết vì sao đã trêu chọc tới Bài Giáo cho nên bọn họ thuê Hoa Y nhà họ Mạnh tới đây trả thù.
Bài Giáo quả thật rất tinh ranh, đều là người sống trên bãi Hoàng Hà cho nên bọn họ biết Thất môn Hà Phù Tử tuy ít nhưng không dễ trêu vào. Thế là bọn họ chỉ tốn chút tiền, thuê Hoa Y nhà họ Mạnh rồi tất cả mọi chuyện sẽ đổ lên đầu Ba mươi sáu bàng môn.
Chỉ trong phút chốc hai cái giá gỗ đã treo đầy xương cốt của người trong thôn, tôi không dám chậm trễ nữa, muốn nhanh chóng về báo tin cho Bàng Độc.
Tôi rón rén nằm xuống đất rồi nhẹ nhàng trườn bò ra bên ngoài, chỉ cần bò được đến con đường nhỏ lúc này là được rồi.
Thế nhưng, dù tôi đã nhẹ tay nhẹ chân đến hết mức có thể thì tai của bà lão đứng trước thùng gỗ vẫn nhạy bén một cách khác thường. Tôi không động đậy còn không sao, mới cử động nhỏ như vậy mà đã khiến mụ nghiêng đầu.
“Có người đang trốn đấy...” Mụ ta nhếch miệng cười rồi nhấc chân đi về phía tôi, đồng thời quay đầu nói với những bà già khác. “Mấy bà ở đây canh chừng, để tôi đi xem kẻ nào to gan dám rình coi Hoa Y nhà họ Mạnh hành sự.”
Tuổi tác của mụ ta đã lớn thế nhưng lại chạy nhanh đến mức chân không chạm đất. Tôi nhìn liền phát hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy như điên ra bên ngoài. Tôi chạy nhanh nhưng mụ ta còn nhanh hơn, chẳng bao lâu mụ đã đuổi kịp nên tôi chỉ có thể rút dao ra chuẩn bị đối địch.
“Con nít chưa dứt sữa thì đừng có nghịch dao, không tốt đâu.” Chạy cả chặng đường mà mụ ta vẫn thản nhiên như không, ngay cả thở gấp cũng không, mụ ta giơ tay vỗ vào bả vai của tôi. “Thằng bé này... A a a a a! ! !”
Mụ ta còn chưa nói xong đã hét lên rồi rụt tay lại.
Lúc trước, khi đi báo thù cho Hạnh nhi tôi có rắc Xích Hạt Phấn lên những chỗ dễ bị tấn công như ống tay áo, bả vai, ngang thắt lưng, không ngờ đến lúc này lại có tác dụng.
“Nhãi con, trên người mày có Xích Hạt Phấn? Mày là người của Dược Thần Miếu?” Năm đầu ngón tay của mụ ta sưng phồng lên, có vẻ như mụ ta bị chọc giận cho nên vẫn bám riết theo tôi không tha.
Tôi dùng hết sức mạnh từ thuở bú sữa mẹ ra để cắm đầu bỏ chạy, mụ ta ở phía sau đột nhiên cởi bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ ra rồi tung lên trời.
Bộ đồ đó bay qua đỉnh đầu tôi như một áng mây năm màu, tôi chạy đến đâu thì bộ đồ đó vẫn cứ bay trên đầu tôi, khiến tôi vô cùng hoảng loạn. Nguồn : Vietwriter.vn
“Bịch! ! !”
Đột nhiên bộ đồ đó loé lên một cái, một cái bóng nho nhỏ năm màu chui ra, nó nhìn trông vừa giống chồn lại vừa giống sóc cũng giống cả một con chuột siêu lớn, nó nhảy xuống cắn vào cổ tay của tôi một cái.
Vết cắn này tuy không đau nhưng khiến tôi rách da, Hoa Y nhà họ Mạnh lại rành dùng độc, con vật này của mụ cắn tôi một phát như vậy sợ là có vấn đề?
Tôi kinh hãi xen lẫn phẫn nộ lật tay túm lấy cái con vật nhỏ kia rồi xé nó làm đôi.
“Nhãi con dám giết chết bảo bối của tao! Vậy thì mày chịu chết đi!” Mụ ta thấy tôi bị cắn một cái thì khoái trá, cũng chạy chậm lại. “Nếu mày có thể chạy được năm bước thì tao dập đầu với mày!”
Mụ còn chưa nói xong thì tôi đã bắt đầu cảm thấy một cảm giác nóng hừng hực từ cổ tay lan ra khắp thân thể một cách nhanh chóng, cảm giác cả người như bị ném vào lò lửa. Không những thế, cảm giác nóng rực ấy còn xuyên qua da thịt ngấm vào tận trong nội tạng.
Đầu óc của tôi bắt đầu mụ mị đi giống như sắp hôn mê, cả người lung lay muốn khụy xuống.
“Chạy đi, mày có giỏi thì mày chạy tiếp đi.” Mụ ta không nhanh không chậm bước tới. Đe dọa và dằn vặt con mồi của mình là thủ đoạn Hoa Y nhà họ Mạnh thường dùng, mụ ta chậm rãi giơ tay lên.
Mặc dù mụ ta đã lớn tuổi, trên mặt cũng chằng chịt nếp nhăn nhưng đôi tay của mụ lại nõn nà như đôi tay của một thiếu nữ, năm đầu ngón tay dài, mảnh, trắng nõn. Thế nhưng móng tay của mụ ta lại dài ngoằng và sắc lẻm như những lưỡi dao nhỏ, trên móng tay ánh lên màu xanh nhàn nhạt không biết là đã được nhuộm cái gì.
“Đừng nói tao không cho mày cơ hội chạy trốn, nếu như mày không chạy thì tao phải đi theo mày thôi.” Mụ ta nắm tay lại, bước chân cũng nhanh hơn.
Đầu của tôi vô cùng choáng váng, giống như chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ bất tỉnh vậy. Con vật mà mụ nuôi dưỡng hiển nhiên có độc, hơn nữa độc tính còn cực kì mạnh.
Một bước, hai bước, ba bước... tôi lảo đảo sắp không chịu nổi, đầu váng mắt hoa, trong lòng cũng cực kì sợ hãi. Chỗ này cách đám Bàng Độc quá xa, cách cả một cái thôn thế này bọn họ không thể nhìn thấy chỗ tôi được.
Chẳng lẽ tôi thật sự không đi nổi năm bước giống như mụ ta nói hay sao?
Hoa Y nhà họ Mạnh!!!
Tôi trốn sau đống rơm nghe được bà lão kia nói, lại nhìn bộ xương trắng treo lủng lẳng trên giá gỗ da đầu liền tê dại.
Hoa Y nhà họ Mạnh là một nhà cực kì đặc biệt trong Ba mươi sáu bàng môn của bãi sông Hoàng Hà. Nhà họ Mạnh không nuôi con trai chỉ nuôi con gái, bọn họ là gia tộc tinh thông độc dược nhất cả cái bãi sông Hoàng Hà này. Dược Thần Miếu chuyên về thuốc và châm cứu, còn mở Hạc Niên Đường cứu người, nhưng Hoa Y nhà họ Mạnh thì chưa bao giờ cứu người, bọn họ chỉ giết người mà thôi.
Tôi nghe người ta nói con gái của Hoa Y nhà họ Mạnh từ lúc mấy tuổi đã bị nhốt trong một gian phòng kín toàn Ngũ Độc Trùng. Gian phòng nhỏ lại có nhiều người, mà đồ ăn mỗi ngày chỉ đủ cho một người no, cộng thêm việc khắp nơi toàn là độc trùng nên chẳng bao lâu sẽ chỉ còn một cô bé sống sót. Người sống sót được trong hoàn cảnh này sẽ biến thành người như thế nào thì chỉ cần nghĩ chút cũng có thể tưởng tượng ra được.
Cho nên Hoa Y nhà họ Mạnh không chỉ đam mê giết người mà cách giết người cũng vô cùng độc ác, cảnh tượng đó người bình thường quả thực không dám nhìn thẳng.
Nhắc tới Hoa Y nhà họ Mạnh không chỉ người ngoài cảm thấy sợ hãi mà ngay cả người của Ba mươi sáu bàng môn cũng cảm thấy rợn người.
“Đến đây uống đi nào, uống cho cẩn thận...”
Đang trong lúc suy nghĩ thì lại có thêm một người của thôn Các Vương bị đám bà già kia cho uống cái thứ nước kì lạ trong thùng. Người đó cũng nhanh chóng giống người đàn ông trung niên lúc trước, ngây ngốc đi tới kệ gỗ, đưa đầu vào thòng lọng đã treo sẵn.
Tôi nhìn mà hết hồn, đám bà già này chẳng những nói bọn họ là Hoa Y nhà họ Mạnh mà còn tiện thể nhắc luôn tới Bài Giáo.
Thế lực lớn ở bãi sông Hoàng Hà ngoại trừ Ba mươi sáu bàng môn ra thì còn có Bài Giáo. Bài Giáo vốn là những người sống trên mặt sông, vì cuộc sống mà phải đoàn kết cùng nhau rồi dần dà trở thành một môn phái giang hồ có tên Bài Giáo. Bọn họ giỏi lái thuyền, mà chuyện làm ăn của họ trên sông cũng rất lớn cho nên Ba mươi sáu bàng môn xưng bá trên mặt đất, thì Bài Giáo xưng vương trên mặt sông.
Chuyện này rất rõ ràng, thôn Các Vương là nơi ở của nhà họ Tôn, một nhà trong Thất môn, dòng chính của nhà họ Tôn không biết vì sao đã trêu chọc tới Bài Giáo cho nên bọn họ thuê Hoa Y nhà họ Mạnh tới đây trả thù.
Bài Giáo quả thật rất tinh ranh, đều là người sống trên bãi Hoàng Hà cho nên bọn họ biết Thất môn Hà Phù Tử tuy ít nhưng không dễ trêu vào. Thế là bọn họ chỉ tốn chút tiền, thuê Hoa Y nhà họ Mạnh rồi tất cả mọi chuyện sẽ đổ lên đầu Ba mươi sáu bàng môn.
Chỉ trong phút chốc hai cái giá gỗ đã treo đầy xương cốt của người trong thôn, tôi không dám chậm trễ nữa, muốn nhanh chóng về báo tin cho Bàng Độc.
Tôi rón rén nằm xuống đất rồi nhẹ nhàng trườn bò ra bên ngoài, chỉ cần bò được đến con đường nhỏ lúc này là được rồi.
Thế nhưng, dù tôi đã nhẹ tay nhẹ chân đến hết mức có thể thì tai của bà lão đứng trước thùng gỗ vẫn nhạy bén một cách khác thường. Tôi không động đậy còn không sao, mới cử động nhỏ như vậy mà đã khiến mụ nghiêng đầu.
“Có người đang trốn đấy...” Mụ ta nhếch miệng cười rồi nhấc chân đi về phía tôi, đồng thời quay đầu nói với những bà già khác. “Mấy bà ở đây canh chừng, để tôi đi xem kẻ nào to gan dám rình coi Hoa Y nhà họ Mạnh hành sự.”
Tuổi tác của mụ ta đã lớn thế nhưng lại chạy nhanh đến mức chân không chạm đất. Tôi nhìn liền phát hoảng sợ, lập tức đứng dậy chạy như điên ra bên ngoài. Tôi chạy nhanh nhưng mụ ta còn nhanh hơn, chẳng bao lâu mụ đã đuổi kịp nên tôi chỉ có thể rút dao ra chuẩn bị đối địch.
“Con nít chưa dứt sữa thì đừng có nghịch dao, không tốt đâu.” Chạy cả chặng đường mà mụ ta vẫn thản nhiên như không, ngay cả thở gấp cũng không, mụ ta giơ tay vỗ vào bả vai của tôi. “Thằng bé này... A a a a a! ! !”
Mụ ta còn chưa nói xong đã hét lên rồi rụt tay lại.
Lúc trước, khi đi báo thù cho Hạnh nhi tôi có rắc Xích Hạt Phấn lên những chỗ dễ bị tấn công như ống tay áo, bả vai, ngang thắt lưng, không ngờ đến lúc này lại có tác dụng.
“Nhãi con, trên người mày có Xích Hạt Phấn? Mày là người của Dược Thần Miếu?” Năm đầu ngón tay của mụ ta sưng phồng lên, có vẻ như mụ ta bị chọc giận cho nên vẫn bám riết theo tôi không tha.
Tôi dùng hết sức mạnh từ thuở bú sữa mẹ ra để cắm đầu bỏ chạy, mụ ta ở phía sau đột nhiên cởi bộ đồ xanh xanh đỏ đỏ ra rồi tung lên trời.
Bộ đồ đó bay qua đỉnh đầu tôi như một áng mây năm màu, tôi chạy đến đâu thì bộ đồ đó vẫn cứ bay trên đầu tôi, khiến tôi vô cùng hoảng loạn. Nguồn : Vietwriter.vn
“Bịch! ! !”
Đột nhiên bộ đồ đó loé lên một cái, một cái bóng nho nhỏ năm màu chui ra, nó nhìn trông vừa giống chồn lại vừa giống sóc cũng giống cả một con chuột siêu lớn, nó nhảy xuống cắn vào cổ tay của tôi một cái.
Vết cắn này tuy không đau nhưng khiến tôi rách da, Hoa Y nhà họ Mạnh lại rành dùng độc, con vật này của mụ cắn tôi một phát như vậy sợ là có vấn đề?
Tôi kinh hãi xen lẫn phẫn nộ lật tay túm lấy cái con vật nhỏ kia rồi xé nó làm đôi.
“Nhãi con dám giết chết bảo bối của tao! Vậy thì mày chịu chết đi!” Mụ ta thấy tôi bị cắn một cái thì khoái trá, cũng chạy chậm lại. “Nếu mày có thể chạy được năm bước thì tao dập đầu với mày!”
Mụ còn chưa nói xong thì tôi đã bắt đầu cảm thấy một cảm giác nóng hừng hực từ cổ tay lan ra khắp thân thể một cách nhanh chóng, cảm giác cả người như bị ném vào lò lửa. Không những thế, cảm giác nóng rực ấy còn xuyên qua da thịt ngấm vào tận trong nội tạng.
Đầu óc của tôi bắt đầu mụ mị đi giống như sắp hôn mê, cả người lung lay muốn khụy xuống.
“Chạy đi, mày có giỏi thì mày chạy tiếp đi.” Mụ ta không nhanh không chậm bước tới. Đe dọa và dằn vặt con mồi của mình là thủ đoạn Hoa Y nhà họ Mạnh thường dùng, mụ ta chậm rãi giơ tay lên.
Mặc dù mụ ta đã lớn tuổi, trên mặt cũng chằng chịt nếp nhăn nhưng đôi tay của mụ lại nõn nà như đôi tay của một thiếu nữ, năm đầu ngón tay dài, mảnh, trắng nõn. Thế nhưng móng tay của mụ ta lại dài ngoằng và sắc lẻm như những lưỡi dao nhỏ, trên móng tay ánh lên màu xanh nhàn nhạt không biết là đã được nhuộm cái gì.
“Đừng nói tao không cho mày cơ hội chạy trốn, nếu như mày không chạy thì tao phải đi theo mày thôi.” Mụ ta nắm tay lại, bước chân cũng nhanh hơn.
Đầu của tôi vô cùng choáng váng, giống như chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ bất tỉnh vậy. Con vật mà mụ nuôi dưỡng hiển nhiên có độc, hơn nữa độc tính còn cực kì mạnh.
Một bước, hai bước, ba bước... tôi lảo đảo sắp không chịu nổi, đầu váng mắt hoa, trong lòng cũng cực kì sợ hãi. Chỗ này cách đám Bàng Độc quá xa, cách cả một cái thôn thế này bọn họ không thể nhìn thấy chỗ tôi được.
Chẳng lẽ tôi thật sự không đi nổi năm bước giống như mụ ta nói hay sao?