Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35 - Chương 35KHÓ MÀ CỨU
Chương 35KHÓ MÀ CỨU
Lúc tôi tưởng mình sắp gục ngã thì cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đột nhiên bùng ra từ những đầu khớp xương, tiếp đó lan khắp toàn thân. Tôi kêu khổ không thôi, khớp xương khó chịu chính là dấu hiệu của việc thi độc bắt đầu phát tác, mà nó lại phát tác ngay lúc đó có khác nào nhà dột gặp mưa, tính mạng của tôi đã như ngàn cân treo sợi tóc mà giờ nó còn nhảy ra làm loạn.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, cảm giác giác lạnh lẽo thấu xương kia ập tới lập tức xua tan cảm giác nóng rát trong người tôi, từ vết cắn trên cổ tay tôi chảy ra một dòng máu màu đỏ tím.
Cảm giác choáng váng biến mất, dù tôi vẫn còn cảm thấy khó chịu nhưng so với lúc trước đã là khác biệt một trời một vực rồi. Tôi không quan tâm bất cứ cái gì nữa mà tiếp tục chạy thục mạng về phía trước.
“Chẳng phải mụ nói tôi chạy quá năm bước là mụ sẽ dập đầu với tôi sao? Mau lên, tôi không chờ lâu được đâu!” Tôi chạy mấy bước liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn ra, bèn quay đầu gào với mụ già của nhà họ Mạnh.
“Thằng nhóc! Mày cũng có chút thú vị đấy!” Hiển nhiên, mụ không ngờ tôi bị cái bóng năm màu kia cắn bị thương mà vẫn có thể hành động như bình thường, sắc mặt của mụ lập tức trở nên xám xịt, co chân lên đuổi theo tôi.
Tôi vừa chạy vừa nghĩ liền lập tức hiểu ra, thi độc trong người tôi quả nhiên bá đạo, là vua trong các loại độc, một khi nó còn ở trong người tôi thì tuyệt đối không cho các loại độc khác phát tác trong người tôi.
Tôi không khỏi cười khổ, thật ra bị trúng thi độc cũng không tệ lắm, bằng không có lẽ tôi đã bị Hoa Y nhà họ Mạnh bắt được rồi.
Lúc đó, tôi cắm đầu cắm cổ chạy như điên không để đối phương có bất cứ cơ hội nào có thể tóm được tôi. Cũng may, đám Bàng Độc cách thôn không quá xa cho nên tôi vừa chạy ra khỏi đường nhỏ sau thôn thì đã mơ hồ trông thấy cái xe ngựa đang đỗ trước rừng cây.
“Anh! Anh ơi!” Tôi căng giọng gào hết cỡ.
Bàng Độc cực kì nhanh nhạy, vừa nghe thấy giọng của tôi lập tức cùng Tống Bách Nghĩa lao tới. Tôi thấy hai người họ cũng xem như thoáng an tâm hơn một chút, chạy càng nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai bên không ngừng thu lại, mụ già của nhà họ Mạnh thấy tôi có người cứu cũng không tránh đi mà còn xông thẳng tới. Lúc tôi lao đến trước mặt đám Bàng Độc thì mụ ta cũng vừa lúc đuổi tới.
“Đó là Hoa Y nhà họ Mạnh! ! !” Tôi gào lớn cảnh bảo Tống Bách Nghĩa cùng Bàng Độc. “Cả người mụ ta đều là độc! ! !”
“Vù! ! !”
Bàng Độc biết nhiều hơn tôi, nên chắc chắn anh ấy biết đến Hoa Y nhà họ Mạnh, anh ấy lập tức đứng ngăn trước mặt tôi rồi vung cây côn bạch lạp của mình cản mụ ta lại.
Võ công của Bàng Độc trời sinh uy mãnh dương cương, là khắc tinh của những thứ âm tà. Mụ già nhà họ Mạnh tuy nhiều âm mưu thủ đoạn nhưng xét về võ công thì vẫn kém Bàng Độc, cho nên mụ ta không ngừng bị ép lùi về phía sau, tay chân luống cuống.
“Không ngờ ở đây lại gặp được cái gai đâm tay như thế này!” Mụ ta vừa lùi lại vừa móc tay vào lồng ngực như muốn lấy cái gì đó ra.
“Soạt soạt...”
Côn của Bàng Độc vừa nhanh lại mạnh, mụ ta vừa mới đưa tay vào lồng ngực thì cái côn trắng đã đập thẳng vào cổ tay của mụ, thậm chí tôi còn nghe được tiếng xương cổ tay nát vụn.
Trong nháy mắt, dường như tất cả những nếp nhăn trên mặt mụ ta đều tụ lại một chỗ, mụ ta đau đến rú lên. Một đòn này của Bàng Độc không chỉ đánh nát cổ tay mụ ta mà còn đánh nát cả niềm tin của mụ nữa.
“Vèo!!!”
Mụ ôm lấy cổ tay lùi như bay về phía sau, vết thương ở chân của Bàng Độc chưa lành cho nên anh ấy không đuổi theo kịp. Sau khi lùi xa mấy chục bước thì cái tay không bị thương của mụ vung mạnh, rồi một quả pháo hoa được phóng lên trời, kèm theo đó là tiếng nổ ầm ầm điếc tai và ánh sáng lóe ra đủ mọi sắc màu.
Vừa nhìn là biết mụ ta đang gọi người tới, nhất định là ở gần đây có người của nhà họ Mạnh.
“Anh, người của thôn Các Vương đều đã bị Hoa Y nhà họ Mạnh bắt lại rồi! Vừa rồi đã có hai người bị hại chết!” Tôi vội vàng nói với Bàng Độc chuyện vừa rồi ở sân đập lúa, trong lòng có chút không yên tâm. Hoa Y nhà họ Mạnh phải có tới bảy tám người, mà mụ già này lại dùng pháo hoa gọi thêm người tới giúp đỡ thì sợ là ba người chúng tôi khó có thể đối phó.
“Bảy nhà của Thất môn như thể tay chân, người của thôn Các Vương đều là chi của nhà họ Tôn, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được!” Bàng Độc không cần nghĩ ngợi mà nói luôn. Tính tình của anh ấy là vậy, nếu biết đồng môn gặp nạn thì dù là núi đao biển lửa anh ấy cũng phải xông vào.
Tống Bách Nghĩa điều khiển chiếc xe ngựa chạy tới, chúng tôi ngồi xe xông vào đường nhỏ rồi chạy thẳng tới sân đập lúa. Không biết mụ già bị thương của nhà họ Mạnh đã trốn đi đâu rồi.
Trên sân đập lúa có chừng hơn hai mươi người vẫn còn đang đứng, nhưng Hoa Y nhà họ Mạnh thì đã không thấy đâu nữa. Đám người thôn Các Vương vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, chúng tôi muốn cứu cũng không biết phải cứu như thế nào nên chỉ đành ôm mấy đứa nhỏ bỏ lên xe ngựa trước. Đám người trưởng thành còn dư lại thì chúng tôi hoàn toàn bó tay, nhưng cũng không thể giương mắt làm ngơ mặc kệ bọn họ như vậy được. Vietwriter.vn
Tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh, từ sau khi mụ già kia bắn pháo thì toàn bộ thôn Các Vương như lâm vào sự im lặng chết chóc, ngoại trừ những người ở trong sân đập lúa này thì không còn một kẻ nào khác.
“Trên xe vẫn còn dư chỗ, thêm được hai người nữa, xem có người già hay phụ nữ nào thì mang qua.” Bàng Độc cầm côn đứng bên cạnh bảo vệ chúng tôi. Chuyện tới nước này anh ấy cũng không còn cách nào khác, nếu có thể cứu thêm được một người thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Tôi và Tống Bách Nghĩa chạy vào trong đám người định khiêng một người phụ nữ đang mạng thai đi. Thế nhưng đột nhiên mười mấy người vẫn ngây ngốc đứng im lìm nãy giờ lại đột nhiên cùng lúc run lên.
Người phụ nữ mang thai kia nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, hai tròng mắt trắng dã, miệng méo xẹo, bộ dạng vô cùng quái dị.
“Đừng... đừng... đi…” Cô ấy vừa nói khóe miệng liền chảy ra nước dãi, ánh mắt trắng dã nhìn thẳng vào tôi: “Đường hoàng tuyền... xa xôi... cùng nhau làm bạn...”
Cả người tôi nổi hết da gà, nếu như đây là kẻ địch thì chắc chắn tôi đã phản kích lại, nhưng trước mặt tôi lúc đó lại là người của thôn Các Vương. Tôi không thể chạy cũng không thể đánh, biết rõ bọn họ không bình thường nhưng lại không nghĩ ra cách gì cứu được bọn họ.
“Lão Lục, có biến.” Tống Bách Nghĩa nuốt nước miếng, chậm rãi lùi về phía sau, định cách xa đám người này. “Chúng ta không cần lo cho những người này...”
Tống Bách Nghĩa vừa mới di chuyển thì cô gái vốn dĩ đang cứng ngắc kia đột nhiên như tỉnh lại, vươn hai tay ra lẩm bẩm nói: “Làm bạn với tôi... làm bạn với tôi...”
Tôi nhìn vậy cũng biết chúng tôi không thể tiếp tục ở đây nữa cho nên xoay người định chạy, thế nhưng hai bên trái phải của tôi lúc đó lại xuất hiện những cánh tay khác cản tôi lại.
“Chúng ta... chúng ta đều phải chết rồi...” Người phụ nữ có thai miệng giễu đầy nước dãi nói. “Cậu… còn chạy cái gì ...”
Hai mắt của tôi trợn trừng trừng nhìn vào cái bụng phồng to như quả bóng bị người ta thổi hơi vào của cô ta, nó đang không ngừng to lên, to đến nỗi quần áo của cô ta sắp bị xé toạc đến nơi.
Lúc tôi tưởng mình sắp gục ngã thì cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đột nhiên bùng ra từ những đầu khớp xương, tiếp đó lan khắp toàn thân. Tôi kêu khổ không thôi, khớp xương khó chịu chính là dấu hiệu của việc thi độc bắt đầu phát tác, mà nó lại phát tác ngay lúc đó có khác nào nhà dột gặp mưa, tính mạng của tôi đã như ngàn cân treo sợi tóc mà giờ nó còn nhảy ra làm loạn.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, cảm giác giác lạnh lẽo thấu xương kia ập tới lập tức xua tan cảm giác nóng rát trong người tôi, từ vết cắn trên cổ tay tôi chảy ra một dòng máu màu đỏ tím.
Cảm giác choáng váng biến mất, dù tôi vẫn còn cảm thấy khó chịu nhưng so với lúc trước đã là khác biệt một trời một vực rồi. Tôi không quan tâm bất cứ cái gì nữa mà tiếp tục chạy thục mạng về phía trước.
“Chẳng phải mụ nói tôi chạy quá năm bước là mụ sẽ dập đầu với tôi sao? Mau lên, tôi không chờ lâu được đâu!” Tôi chạy mấy bước liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn ra, bèn quay đầu gào với mụ già của nhà họ Mạnh.
“Thằng nhóc! Mày cũng có chút thú vị đấy!” Hiển nhiên, mụ không ngờ tôi bị cái bóng năm màu kia cắn bị thương mà vẫn có thể hành động như bình thường, sắc mặt của mụ lập tức trở nên xám xịt, co chân lên đuổi theo tôi.
Tôi vừa chạy vừa nghĩ liền lập tức hiểu ra, thi độc trong người tôi quả nhiên bá đạo, là vua trong các loại độc, một khi nó còn ở trong người tôi thì tuyệt đối không cho các loại độc khác phát tác trong người tôi.
Tôi không khỏi cười khổ, thật ra bị trúng thi độc cũng không tệ lắm, bằng không có lẽ tôi đã bị Hoa Y nhà họ Mạnh bắt được rồi.
Lúc đó, tôi cắm đầu cắm cổ chạy như điên không để đối phương có bất cứ cơ hội nào có thể tóm được tôi. Cũng may, đám Bàng Độc cách thôn không quá xa cho nên tôi vừa chạy ra khỏi đường nhỏ sau thôn thì đã mơ hồ trông thấy cái xe ngựa đang đỗ trước rừng cây.
“Anh! Anh ơi!” Tôi căng giọng gào hết cỡ.
Bàng Độc cực kì nhanh nhạy, vừa nghe thấy giọng của tôi lập tức cùng Tống Bách Nghĩa lao tới. Tôi thấy hai người họ cũng xem như thoáng an tâm hơn một chút, chạy càng nhanh hơn.
Khoảng cách giữa hai bên không ngừng thu lại, mụ già của nhà họ Mạnh thấy tôi có người cứu cũng không tránh đi mà còn xông thẳng tới. Lúc tôi lao đến trước mặt đám Bàng Độc thì mụ ta cũng vừa lúc đuổi tới.
“Đó là Hoa Y nhà họ Mạnh! ! !” Tôi gào lớn cảnh bảo Tống Bách Nghĩa cùng Bàng Độc. “Cả người mụ ta đều là độc! ! !”
“Vù! ! !”
Bàng Độc biết nhiều hơn tôi, nên chắc chắn anh ấy biết đến Hoa Y nhà họ Mạnh, anh ấy lập tức đứng ngăn trước mặt tôi rồi vung cây côn bạch lạp của mình cản mụ ta lại.
Võ công của Bàng Độc trời sinh uy mãnh dương cương, là khắc tinh của những thứ âm tà. Mụ già nhà họ Mạnh tuy nhiều âm mưu thủ đoạn nhưng xét về võ công thì vẫn kém Bàng Độc, cho nên mụ ta không ngừng bị ép lùi về phía sau, tay chân luống cuống.
“Không ngờ ở đây lại gặp được cái gai đâm tay như thế này!” Mụ ta vừa lùi lại vừa móc tay vào lồng ngực như muốn lấy cái gì đó ra.
“Soạt soạt...”
Côn của Bàng Độc vừa nhanh lại mạnh, mụ ta vừa mới đưa tay vào lồng ngực thì cái côn trắng đã đập thẳng vào cổ tay của mụ, thậm chí tôi còn nghe được tiếng xương cổ tay nát vụn.
Trong nháy mắt, dường như tất cả những nếp nhăn trên mặt mụ ta đều tụ lại một chỗ, mụ ta đau đến rú lên. Một đòn này của Bàng Độc không chỉ đánh nát cổ tay mụ ta mà còn đánh nát cả niềm tin của mụ nữa.
“Vèo!!!”
Mụ ôm lấy cổ tay lùi như bay về phía sau, vết thương ở chân của Bàng Độc chưa lành cho nên anh ấy không đuổi theo kịp. Sau khi lùi xa mấy chục bước thì cái tay không bị thương của mụ vung mạnh, rồi một quả pháo hoa được phóng lên trời, kèm theo đó là tiếng nổ ầm ầm điếc tai và ánh sáng lóe ra đủ mọi sắc màu.
Vừa nhìn là biết mụ ta đang gọi người tới, nhất định là ở gần đây có người của nhà họ Mạnh.
“Anh, người của thôn Các Vương đều đã bị Hoa Y nhà họ Mạnh bắt lại rồi! Vừa rồi đã có hai người bị hại chết!” Tôi vội vàng nói với Bàng Độc chuyện vừa rồi ở sân đập lúa, trong lòng có chút không yên tâm. Hoa Y nhà họ Mạnh phải có tới bảy tám người, mà mụ già này lại dùng pháo hoa gọi thêm người tới giúp đỡ thì sợ là ba người chúng tôi khó có thể đối phó.
“Bảy nhà của Thất môn như thể tay chân, người của thôn Các Vương đều là chi của nhà họ Tôn, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được!” Bàng Độc không cần nghĩ ngợi mà nói luôn. Tính tình của anh ấy là vậy, nếu biết đồng môn gặp nạn thì dù là núi đao biển lửa anh ấy cũng phải xông vào.
Tống Bách Nghĩa điều khiển chiếc xe ngựa chạy tới, chúng tôi ngồi xe xông vào đường nhỏ rồi chạy thẳng tới sân đập lúa. Không biết mụ già bị thương của nhà họ Mạnh đã trốn đi đâu rồi.
Trên sân đập lúa có chừng hơn hai mươi người vẫn còn đang đứng, nhưng Hoa Y nhà họ Mạnh thì đã không thấy đâu nữa. Đám người thôn Các Vương vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, chúng tôi muốn cứu cũng không biết phải cứu như thế nào nên chỉ đành ôm mấy đứa nhỏ bỏ lên xe ngựa trước. Đám người trưởng thành còn dư lại thì chúng tôi hoàn toàn bó tay, nhưng cũng không thể giương mắt làm ngơ mặc kệ bọn họ như vậy được. Vietwriter.vn
Tôi ngẩng đầu quan sát xung quanh, từ sau khi mụ già kia bắn pháo thì toàn bộ thôn Các Vương như lâm vào sự im lặng chết chóc, ngoại trừ những người ở trong sân đập lúa này thì không còn một kẻ nào khác.
“Trên xe vẫn còn dư chỗ, thêm được hai người nữa, xem có người già hay phụ nữ nào thì mang qua.” Bàng Độc cầm côn đứng bên cạnh bảo vệ chúng tôi. Chuyện tới nước này anh ấy cũng không còn cách nào khác, nếu có thể cứu thêm được một người thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Tôi và Tống Bách Nghĩa chạy vào trong đám người định khiêng một người phụ nữ đang mạng thai đi. Thế nhưng đột nhiên mười mấy người vẫn ngây ngốc đứng im lìm nãy giờ lại đột nhiên cùng lúc run lên.
Người phụ nữ mang thai kia nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, hai tròng mắt trắng dã, miệng méo xẹo, bộ dạng vô cùng quái dị.
“Đừng... đừng... đi…” Cô ấy vừa nói khóe miệng liền chảy ra nước dãi, ánh mắt trắng dã nhìn thẳng vào tôi: “Đường hoàng tuyền... xa xôi... cùng nhau làm bạn...”
Cả người tôi nổi hết da gà, nếu như đây là kẻ địch thì chắc chắn tôi đã phản kích lại, nhưng trước mặt tôi lúc đó lại là người của thôn Các Vương. Tôi không thể chạy cũng không thể đánh, biết rõ bọn họ không bình thường nhưng lại không nghĩ ra cách gì cứu được bọn họ.
“Lão Lục, có biến.” Tống Bách Nghĩa nuốt nước miếng, chậm rãi lùi về phía sau, định cách xa đám người này. “Chúng ta không cần lo cho những người này...”
Tống Bách Nghĩa vừa mới di chuyển thì cô gái vốn dĩ đang cứng ngắc kia đột nhiên như tỉnh lại, vươn hai tay ra lẩm bẩm nói: “Làm bạn với tôi... làm bạn với tôi...”
Tôi nhìn vậy cũng biết chúng tôi không thể tiếp tục ở đây nữa cho nên xoay người định chạy, thế nhưng hai bên trái phải của tôi lúc đó lại xuất hiện những cánh tay khác cản tôi lại.
“Chúng ta... chúng ta đều phải chết rồi...” Người phụ nữ có thai miệng giễu đầy nước dãi nói. “Cậu… còn chạy cái gì ...”
Hai mắt của tôi trợn trừng trừng nhìn vào cái bụng phồng to như quả bóng bị người ta thổi hơi vào của cô ta, nó đang không ngừng to lên, to đến nỗi quần áo của cô ta sắp bị xé toạc đến nơi.
Bình luận facebook