Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 - Chương 36TỬ CHIẾN ĐẾN CÙNG
Chương 36TỬ CHIẾN ĐẾN CÙNG
Tôi rùng cả mình, cái bụng của cô ta quá đáng sợ, nó giống như chỉ có một lớp da mỏng manh đang cố gắng chống đỡ cái gì đó ở bên trong.
“Anh Bách Nghĩa! Chạy mau!”
Tôi có dự cảm không lành nên cố gắng dùng hết sức gạt mấy cánh tay xung quanh tôi ra rồi bỏ chạy. Tống Bách Nghĩa vừa nghe tôi cảnh báo lập tức vùng vẫy thoát ra, võ công của anh ta tốt hơn tôi nhưng không nhanh nhẹn bằng. Anh ta thấy tôi đã ngã lăn xuống đất thì anh ta không còn cách nào khác, đành phải lấy một người của thôn Các Vương ra chắn trước mặt mình.
“Bùm! ! !”
Tống Bách Nghĩa vừa mới trốn xong thì cái bụng của người phụ nữ nổ tung, máu đen văng tung tóe khắp nơi.
Da thịt mấy thôn dân bị máu đen văng trúng đều bị cái thứ máu đen ăn mòn thành cái lỗ, mùi thối toả ra nồng nặc khiến tôi buồn nôn. May mà tôi có đề phòng nên không bị cái thứ máu đen kia dính vào người.
Tôi nghiến răng, Hoa Y nhà họ Mạnh thật sự quá ác độc, từ nay về sau nếu gặp bọn họ tuyệt đối không thể nương tay.
Việc cứu người dân thôn Các Vương coi như xôi hỏng bỏng không, khoảng hai mươi mấy người này giờ đều biến thành cục than nóng phỏng tay không thể đụng vào, nên tôi và Tống Bách Nghĩa dự định rút về.
“Thùng... thùng...”
Đúng lúc chúng tôi muốn rời đi thì trong thôn loáng thoáng truyền đến tiếng trống. Tiếng trống này không tính là rất vang nhưng từng nhịp từng nhịp như đập thẳng vào lồng ngực, trái tim cũng không tự chủ bắt đầu phập phồng theo.
Cùng lúc đó, đám người thôn Các Vương đang đứng ngây ngốc cũng bắt đầu nhảy dựng lên theo nhịp trống, bọn họ xô đẩy rồi nháo nhào chạy về phía chúng tôi.
Lúc đó, tôi không còn do dự nữa, biết đây là hố lửa không thể nhảy vào nên tôi nhanh chóng lùi lại, chui qua đám thôn dân rồi chạy thẳng về phía đường mòn.
“Anh! Chúng ta đi trước thôi!” Tôi hoảng hốt nói với Bàng Độc. “Chúng ta không thể cứu họ được!”
“Nhãi con, bây giờ mày muốn đi thì đã muộn rồi...”
Tôi còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng nói âm trầm của mụ già nhà họ Mạnh, mụ ta bị Bàng Độc đánh gãy một tay nên vô cùng căm hận, ngay cả trong lời nói cũng lộ ra sự hận thù căm ghét.
Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng mụ nói nhưng lại không thấy mụ ở đâu, giọng của mụ lúc ở bên trái, lúc lại ở bên phải không thể đoán được mụ ở chỗ nào.
Tôi còn đang không biết mụ ta đang ở chỗ nào thì từ mỗi bên thôn Các Vương cùng với con đường nhỏ mà vừa rồi chúng tôi đi để vào thôn đều xuất hiện hơn mười người cao to vạm vỡ.
“Người của Bài Giáo tới!” Bàng Độc chậm rãi nâng mắt, nắm chặt cây côn bạch lạp trong tay.
Tiếng trống vừa rồi là tiếng trống đặc trưng của Bài Giáo. Tôi biết Hoa Y nhà họ Mạnh được Bài Giáo thuê đến để giết người cho nên nếu mọi chuyện yên ổn thì người của Bài Giáo sẽ không xuất hiện, trừ phi có tình huống đặc biệt thì bọn họ mới nhảy ra giúp đỡ.
Một đám người cao to vạm vỡ nhanh chóng tới gần chúng tôi, tất cả các lối đi đều bị chặn lại, hơn nữa trong xe còn có mấy đứa nhỏ của thôn Các Vương, nên chắc chắn chúng tôi không thể chạy được.
“Nhãi con, chờ lần này xem bà tổ mày dạy dỗ mày như thế nào...”
Giọng nói của mụ già kia lại vọng tới.
Lúc chúng tôi tới thôn Các Vương thì trời vẫn còn sáng, nhưng lăn lộn một hồi như vậy thì trời cũng đã tối, cả thôn chìm vào bóng đêm, sân đập lúa cùng con đường nhỏ lại càng tối hơn, ngoại trừ ánh trăng khi mờ khi tỏ thì không còn bất cứ một thứ ánh sáng nào khác.
Đám người Bài Giáo đã tới gần, chắc chắn bọn họ không muốn chuyện bọn họ thuê Hoa Y nhà họ Mạnh giết người của Thất môn lộ ra ngoài cho nên hai bên vừa thấy mặt đã lập tức ra tay chứ không nhiều lời.
Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa đứng một trước một sau bảo vệ chiếc xe, nhanh chóng cùng với đám người Bài Giáo đánh lộn, tôi cầm dao đứng bên cạnh tìm cách hỗ trợ.
Có vẻ như Tống Bách Nghĩa yếu hơn cho nên chỉ chừng một lúc sau anh ta đã ăn hai đòn, hai gậy. Nếu không phải cơ thể của anh ta rắn chắc thì có lẽ đã ngã gục rồi. Tôi chạy tới hỗ trợ nhưng bản thân lại chỉ biết chút võ mèo cào nên không thể xen tay vào được.
“Vèo! ! !”
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió lạnh buốt quét tới, tiếp đến là một tiếng “soạt” rất vang cùng với một sợi roi da linh hoạt như rắn lao ra từ trong bóng tối quấn lấy cổ của tôi.
Tôi nhanh chóng vứt con dao đi rồi liều mạng kéo cái roi da ra không để nó thít chặt vào cổ, nếu không tôi sẽ bị chết ngạt.
“Nhãi con, chẳng phải mày có Xích Hạt Phấn sao?” Tiếng nói của mụ già nhà họ Mạnh vang lên từ phía sau. “Bây giờ để tao xem mày còn có thủ đoạn gì nữa nào...”
Tôi bị thít chặt cổ suýt không thở nổi, một chữ cũng không thể thốt ra được. Bàng Độc đang vất vả chiến đấu, thấy tôi bị như vậy liều lĩnh vung hai gậy dồn ép những kẻ vây xung quanh anh ra rồi khập khiễng chạy tới chỗ tôi.
Kẻ khác còn chưa kịp tiếp cận thì cây trường côn trong tay Bàng Độc đã đánh ra một luồng gió mạnh quét ngang về phía trước.
Dường như mụ già của nhà họ Mạnh hơi sợ Bàng Độc, thấy Bàng Độc dũng mãnh liều mạng chém giết xông tới thì bất đắc dĩ thu roi lại.
Cổ của tôi vừa được thả lỏng, tôi lập tức hít thở hồng hộc.
Tôi quay đầu lại liền thấy mụ ta đang đứng ẩn mình trong bóng đêm. Cổ tay đứt lìa của mụ đang treo lủng lẳng trên cổ mụ, một tay khác cầm một cây roi màu đen, lúc mụ nhìn chúng tôi, ánh mắt vừa hận thù lại vừa sợ hãi.
Bàng Độc vừa nhìn thấy mụ lập tức trợn mắt, không nhịn được phải bước lên một bước để quan sát cho rõ cây roi trong tay mụ, sau đó sắc mặt của anh ấy lập tức thay đổi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Mụ già, mụ lấy cây roi da này ở đâu ra?”
“Liên quan gì tới mày?” Mụ ta không thèm trả lời, xoay người rời đi.
Bàng Độc muốn đuổi theo nhưng đi đứng không tiện, có đuổi theo cũng vô ích. Hơn nữa những tên cao to phía sau cũng đã bắt đầu đuổi đến, anh ấy không thể không quay lại đón đánh kẻ địch.
“Bịch bịch...”
Tống Bách Nghĩa không cố nổi nữa, chật vật bò ra từ phía dưới xe ngựa.
“Anh... chúng ta đi thôi...” Tống Bách Nghĩa không đoái hoài gì tới xe ngựa nữa mà chạy tới dựa lưng vào Bàng Độc, nói: “Nếu không chạy thì e rằng không kịp nữa đâu...”
Người của Bài Giáo quá đông lại còn thêm mấy mụ già của nhà họ Mạnh đang ẩn trốn khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể thò ra cho chúng tôi một đòn đánh lén trí mạng. Mặc dù những lời Tống Bách Nghĩa nói có chút không nghĩa khí, nhưng đây là sự thật.
“Cậu dẫn lão Lục đi!” Bàng Độc kiên quyết không lui, anh ấy kéo cái chân còn chưa khỏi hẳn nghênh đón kẻ địch, hai mắt đỏ ngầu quát lên, “Hai người đi đi!”
“Muốn đi? Hừ hừ... sợ là chẳng có kẻ nào đi được đâu...”
Đúng lúc này, những mụ già của nhà họ Mạnh ở trong bóng tối lộ diện. Bọn họ đã chiếm cứ một phía, chỉ chờ tiếng trống xuất kích là sẽ xông lên đánh chết chúng tôi ở đó.
Tôi rùng cả mình, cái bụng của cô ta quá đáng sợ, nó giống như chỉ có một lớp da mỏng manh đang cố gắng chống đỡ cái gì đó ở bên trong.
“Anh Bách Nghĩa! Chạy mau!”
Tôi có dự cảm không lành nên cố gắng dùng hết sức gạt mấy cánh tay xung quanh tôi ra rồi bỏ chạy. Tống Bách Nghĩa vừa nghe tôi cảnh báo lập tức vùng vẫy thoát ra, võ công của anh ta tốt hơn tôi nhưng không nhanh nhẹn bằng. Anh ta thấy tôi đã ngã lăn xuống đất thì anh ta không còn cách nào khác, đành phải lấy một người của thôn Các Vương ra chắn trước mặt mình.
“Bùm! ! !”
Tống Bách Nghĩa vừa mới trốn xong thì cái bụng của người phụ nữ nổ tung, máu đen văng tung tóe khắp nơi.
Da thịt mấy thôn dân bị máu đen văng trúng đều bị cái thứ máu đen ăn mòn thành cái lỗ, mùi thối toả ra nồng nặc khiến tôi buồn nôn. May mà tôi có đề phòng nên không bị cái thứ máu đen kia dính vào người.
Tôi nghiến răng, Hoa Y nhà họ Mạnh thật sự quá ác độc, từ nay về sau nếu gặp bọn họ tuyệt đối không thể nương tay.
Việc cứu người dân thôn Các Vương coi như xôi hỏng bỏng không, khoảng hai mươi mấy người này giờ đều biến thành cục than nóng phỏng tay không thể đụng vào, nên tôi và Tống Bách Nghĩa dự định rút về.
“Thùng... thùng...”
Đúng lúc chúng tôi muốn rời đi thì trong thôn loáng thoáng truyền đến tiếng trống. Tiếng trống này không tính là rất vang nhưng từng nhịp từng nhịp như đập thẳng vào lồng ngực, trái tim cũng không tự chủ bắt đầu phập phồng theo.
Cùng lúc đó, đám người thôn Các Vương đang đứng ngây ngốc cũng bắt đầu nhảy dựng lên theo nhịp trống, bọn họ xô đẩy rồi nháo nhào chạy về phía chúng tôi.
Lúc đó, tôi không còn do dự nữa, biết đây là hố lửa không thể nhảy vào nên tôi nhanh chóng lùi lại, chui qua đám thôn dân rồi chạy thẳng về phía đường mòn.
“Anh! Chúng ta đi trước thôi!” Tôi hoảng hốt nói với Bàng Độc. “Chúng ta không thể cứu họ được!”
“Nhãi con, bây giờ mày muốn đi thì đã muộn rồi...”
Tôi còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng nói âm trầm của mụ già nhà họ Mạnh, mụ ta bị Bàng Độc đánh gãy một tay nên vô cùng căm hận, ngay cả trong lời nói cũng lộ ra sự hận thù căm ghét.
Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng mụ nói nhưng lại không thấy mụ ở đâu, giọng của mụ lúc ở bên trái, lúc lại ở bên phải không thể đoán được mụ ở chỗ nào.
Tôi còn đang không biết mụ ta đang ở chỗ nào thì từ mỗi bên thôn Các Vương cùng với con đường nhỏ mà vừa rồi chúng tôi đi để vào thôn đều xuất hiện hơn mười người cao to vạm vỡ.
“Người của Bài Giáo tới!” Bàng Độc chậm rãi nâng mắt, nắm chặt cây côn bạch lạp trong tay.
Tiếng trống vừa rồi là tiếng trống đặc trưng của Bài Giáo. Tôi biết Hoa Y nhà họ Mạnh được Bài Giáo thuê đến để giết người cho nên nếu mọi chuyện yên ổn thì người của Bài Giáo sẽ không xuất hiện, trừ phi có tình huống đặc biệt thì bọn họ mới nhảy ra giúp đỡ.
Một đám người cao to vạm vỡ nhanh chóng tới gần chúng tôi, tất cả các lối đi đều bị chặn lại, hơn nữa trong xe còn có mấy đứa nhỏ của thôn Các Vương, nên chắc chắn chúng tôi không thể chạy được.
“Nhãi con, chờ lần này xem bà tổ mày dạy dỗ mày như thế nào...”
Giọng nói của mụ già kia lại vọng tới.
Lúc chúng tôi tới thôn Các Vương thì trời vẫn còn sáng, nhưng lăn lộn một hồi như vậy thì trời cũng đã tối, cả thôn chìm vào bóng đêm, sân đập lúa cùng con đường nhỏ lại càng tối hơn, ngoại trừ ánh trăng khi mờ khi tỏ thì không còn bất cứ một thứ ánh sáng nào khác.
Đám người Bài Giáo đã tới gần, chắc chắn bọn họ không muốn chuyện bọn họ thuê Hoa Y nhà họ Mạnh giết người của Thất môn lộ ra ngoài cho nên hai bên vừa thấy mặt đã lập tức ra tay chứ không nhiều lời.
Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa đứng một trước một sau bảo vệ chiếc xe, nhanh chóng cùng với đám người Bài Giáo đánh lộn, tôi cầm dao đứng bên cạnh tìm cách hỗ trợ.
Có vẻ như Tống Bách Nghĩa yếu hơn cho nên chỉ chừng một lúc sau anh ta đã ăn hai đòn, hai gậy. Nếu không phải cơ thể của anh ta rắn chắc thì có lẽ đã ngã gục rồi. Tôi chạy tới hỗ trợ nhưng bản thân lại chỉ biết chút võ mèo cào nên không thể xen tay vào được.
“Vèo! ! !”
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy sau lưng mình có một luồng gió lạnh buốt quét tới, tiếp đến là một tiếng “soạt” rất vang cùng với một sợi roi da linh hoạt như rắn lao ra từ trong bóng tối quấn lấy cổ của tôi.
Tôi nhanh chóng vứt con dao đi rồi liều mạng kéo cái roi da ra không để nó thít chặt vào cổ, nếu không tôi sẽ bị chết ngạt.
“Nhãi con, chẳng phải mày có Xích Hạt Phấn sao?” Tiếng nói của mụ già nhà họ Mạnh vang lên từ phía sau. “Bây giờ để tao xem mày còn có thủ đoạn gì nữa nào...”
Tôi bị thít chặt cổ suýt không thở nổi, một chữ cũng không thể thốt ra được. Bàng Độc đang vất vả chiến đấu, thấy tôi bị như vậy liều lĩnh vung hai gậy dồn ép những kẻ vây xung quanh anh ra rồi khập khiễng chạy tới chỗ tôi.
Kẻ khác còn chưa kịp tiếp cận thì cây trường côn trong tay Bàng Độc đã đánh ra một luồng gió mạnh quét ngang về phía trước.
Dường như mụ già của nhà họ Mạnh hơi sợ Bàng Độc, thấy Bàng Độc dũng mãnh liều mạng chém giết xông tới thì bất đắc dĩ thu roi lại.
Cổ của tôi vừa được thả lỏng, tôi lập tức hít thở hồng hộc.
Tôi quay đầu lại liền thấy mụ ta đang đứng ẩn mình trong bóng đêm. Cổ tay đứt lìa của mụ đang treo lủng lẳng trên cổ mụ, một tay khác cầm một cây roi màu đen, lúc mụ nhìn chúng tôi, ánh mắt vừa hận thù lại vừa sợ hãi.
Bàng Độc vừa nhìn thấy mụ lập tức trợn mắt, không nhịn được phải bước lên một bước để quan sát cho rõ cây roi trong tay mụ, sau đó sắc mặt của anh ấy lập tức thay đổi. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Mụ già, mụ lấy cây roi da này ở đâu ra?”
“Liên quan gì tới mày?” Mụ ta không thèm trả lời, xoay người rời đi.
Bàng Độc muốn đuổi theo nhưng đi đứng không tiện, có đuổi theo cũng vô ích. Hơn nữa những tên cao to phía sau cũng đã bắt đầu đuổi đến, anh ấy không thể không quay lại đón đánh kẻ địch.
“Bịch bịch...”
Tống Bách Nghĩa không cố nổi nữa, chật vật bò ra từ phía dưới xe ngựa.
“Anh... chúng ta đi thôi...” Tống Bách Nghĩa không đoái hoài gì tới xe ngựa nữa mà chạy tới dựa lưng vào Bàng Độc, nói: “Nếu không chạy thì e rằng không kịp nữa đâu...”
Người của Bài Giáo quá đông lại còn thêm mấy mụ già của nhà họ Mạnh đang ẩn trốn khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể thò ra cho chúng tôi một đòn đánh lén trí mạng. Mặc dù những lời Tống Bách Nghĩa nói có chút không nghĩa khí, nhưng đây là sự thật.
“Cậu dẫn lão Lục đi!” Bàng Độc kiên quyết không lui, anh ấy kéo cái chân còn chưa khỏi hẳn nghênh đón kẻ địch, hai mắt đỏ ngầu quát lên, “Hai người đi đi!”
“Muốn đi? Hừ hừ... sợ là chẳng có kẻ nào đi được đâu...”
Đúng lúc này, những mụ già của nhà họ Mạnh ở trong bóng tối lộ diện. Bọn họ đã chiếm cứ một phía, chỉ chờ tiếng trống xuất kích là sẽ xông lên đánh chết chúng tôi ở đó.