Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 - Chương 37BẢO VẬT CỦA THẤT MÔN
Chương 37BẢO VẬT CỦA THẤT MÔN
Tình hình chúng tôi lúc này không khác gì ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như chúng tôi xảy mệnh hệ gì thì những thôn dân của thôn Các Vương cũng không thể sống nổi.
“Chúng ta rời đi thôi!” Tống Bách Nghĩa vô cùng hoảng loạn, trên mặt anh ta, máu và mồ hôi đã trộn lẫn thành một. Đều là thanh niên trai tráng, nếu có thể sống thì không ai muốn chết cả, anh ta không ngừng lôi kéo tôi, nói: “Giữ được núi xanh thì không lo sau này không có củi đốt…”
Tôi đau khổ không nói nên lời, bây giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi, chúng tôi đã bị vây kín. Lớp bên trong là người của Bài Giáo, lớp bên ngoài là người của nhà họ Mạnh. Chúng tôi mà xông qua được lớp người của Bài Giáo chắc cũng chẳng còn bao nhiêu hơi sức để đối phó mới đám mụ già bên ngoài.
“Nếu như đã không đi được, thì ở chỗ này chiến đấu tới cùng!!!” Bàng Độc nhổ một bãi nước bọt, quát to. Đánh nhau lâu như vậy, dù anh ấy không thể hiện ra là mình yếu thế nhưng tôi có thể phát giác được cái chân chưa lành của anh ấy thi thoảng lại bất giác run lên.
“Đám nhãi ranh chúng mày đừng có nghĩ là có thể sống qua hôm nay…” Mụ già nhà họ Mạnh chưa kịp nói xong, đã kêu thảm lên một tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài hai trượng.
Sau khi mụ ta rơi xuống đất thì máu tươi lập tức trào ra khắp các thất khiếu*, mụ ta đau đớn lăn lộn trên đất rồi nằm thở thoi thóp.
(*) Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt, gồm lỗ mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng.
“Anh Bàng Độc! Anh em tới rồi đây!”
Một tiếng nói to như sấm dậy truyền đến, ngay sau đó, một thanh niên tầm tuổi như Bàng Độc cầm một cây trường côn phá vỡ vòng vây của đám bà già nhà họ Mạnh xông tới. Người này có làn da cháy nắng đen nhẻm, để đầu đinh, trông khá anh tuấn.
Chúng tôi lập tức mừng rỡ, dù tôi chưa gặp anh ta bao giờ nhưng người này lại xuất hiện đúng lúc tại thôn Các Vương thế này nhất định là Tôn Thế Dũng – con cháu dòng chính của nhà họ Tôn mà Bàng Độc đã từng nói tới.
Tôn Thế Dũng không đi một mình mà còn dẫn theo hai người thuộc dòng chi của nhà họ Tôn. Ba người cùng tấn công một mụ già nhà họ Mạnh khác. Thảm cảnh tại sân đập lúa bọn họ cũng đã chứng kiến, bất kể là người dòng chính hay dòng chi nhà họ Tôn thì cũng đều là người cùng một nhà, là chim liền cành, thấy thân nhân mình chết thảm như vậy, ba người đều như muốn điên lên.
Ba người bọn họ giống như một đội quân tràn đầy sức mạnh, nhất là Tôn Thế Dũng, võ công của anh ta cực kì tốt, lúc đánh nhau thì không khác gì một kẻ “kẻ điên” không thèm để ý đến sống chết, chỉ cần có thể dồn kẻ địch tới chỗ chết là anh ta không tiếc bất cứ giá nào.
Ba người thanh niên như ba kẻ điên đón đầu đánh tới, kẻ địch tuy nhiều nhưng thấy ba người này điên cuồng liều mạng như vậy cũng phải chùng bước. Nhà họ Tôn dám liều mạng nhưng Bài Giáo và nhà họ Mạnh lại không dám.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Tôn Thế Dũng đánh đâu thắng đó, cây trường côn trong tay chuyển động uốn lượn giống như một con rồng cuộn mình. Lại có thêm hai tên Bài Giáo bị cây côn trong tay anh ta đánh cho gẫy xương, đám người còn lại thấy tình hình bất lợi không khỏi toan tháo chạy.
Thế nhưng, Bàng Độc khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng như vậy được. Anh ấy sóng đôi đứng cùng Tôn Thế Dũng, sau đó hai người cùng vung côn càn quét đám người, trong phút chốc lại có thêm năm sáu người của Bài Giáo bị đánh ngã.
Bài Giáo lớn mạnh nhưng thu nhận quá nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, cho nên không có khả năng tất cả đều là những cao thủ kiệt xuất. Còn Thất môn, tuy ít người nhưng đa phần đều là những người được học võ từ nhỏ như Bàng Độc và Tôn Thế Dũng, ít nhưng chất lượng. Đánh thêm một lúc nữa, đám người bên Bài Giáo đã rơi vào thế không thể chống đỡ, tên dẫn đầu sợ Tôn Thế Dũng sẽ nổi điên đánh chết hết tất cả nên hô toáng lên, kêu gọi mọi người bỏ chạy.
Người của Bài Giáo bỏ chạy, đám bà già nhà họ Mạnh cũng không kiên trì nổi nữa, toan xoay người rút lui.
“Thế Dũng!” Ánh mắt Bàng Độc vô cùng độc, chỉ một ánh nhìn đã tìm ra được mụ già bị đứt tay. “Bắt mụ già kia lại! Không được để mụ ta chạy mất!”
Mụ già chạy rất nhanh nhưng đám Tôn Thế Dũng là thanh niên trai tráng, chẳng mấy chốc đã đuổi được mụ. Cây đổ bầy khỉ tan, người nhà họ Mạnh đều là loại người lớn lên trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, tính tình lạnh bạc nên chẳng ai thèm đoái hoài đến sống chết của người khác, chỉ lo bảo toàn mạng sống của bản thân.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Đừng giết mụ ta vội!” Bàng Độc sợ Tôn Thế Dũng sẽ đánh chết mụ ta nên hô lên.
Côn của Tôn Thế Dũng đã dừng ngay sát đầu của mụ già nhà họ Mạnh, thế nhưng nghe Bàng Độc lên tiếng ngăn cản đành buông cây côn xuống, lôi mụ ta trở về chỗ Bàng Độc đứng.
Tuy người của Bài Giáo đã rút, nhưng chung quy chúng tôi vẫn ít người lực mỏng cho nên không dám tiếp tục ở lại đây. Tôn Thế Dũng và hai người anh em của mình vào trong thôn mang ra hai chiếc xe ngựa lớn, dồn những người chưa chết ở sân đập lúa lên xe mang đi.
Ba chiếc xe rời đi theo một con đường khác, đi thẳng ra núi ở phía sau thôn Các Vương.
Chờ sau khi ổn định, Bàng Độc tóm cổ mụ già kia rồi lấy cây roi đen từng quấn cổ tôi ra khỏi tay mụ.
Tôi nhớ khi Bàng Độc nhìn thấy cái roi này đã thay đổi sắc mặt.
“Anh.” Tôi khe khẽ hỏi Bàng Độc. “Cái roi da này, có chuyện gì à?”
“Đây là đồ của Thất môn chúng ta.” Bàng Độc lật xem chiếc roi da một cách kĩ càng. “Quả thật là đồ của Thất môn chúng ta.”
Chiếc roi da này có tên là “Đả Quỷ Tiên”, là thứ không thể rời người của Thất môn Hà Phù Tử khi đi tuần sông. Người của Thất Môn thường qua lại trên sông, mà trong sông không thiếu những đồ vật “dơ bẩn” cho nên Đả Quỷ Tiên và Trấn Hà Kính đều là những vật có tác dụng trừ tà.
“Người của Thất môn khi tuần sông nhất định phải mang theo Đả Quỷ Tiên, người còn, roi còn…”
Người phụ trách tuần sông của Thất môn luôn coi Đả Quỷ Tiên và Trấn Hà Kính quan trọng như tính mạng. Chỉ có điều những năm gần đây, Người Cầm Đèn của Thất môn mất tích, Thất môn như rắn mất đầu, quy định tuần sông cũng dần bị mai một và chiếc roi Đả Quỷ Tiên này cũng đã rất lâu chưa từng xuất hiện lại.
Thật không ngờ, chiếc roi này lại rơi vào tay Hoa Y nhà họ Mạnh. Chính vì lẽ đó nên Bàng Độc mới bảo Tôn Thế Dũng không đánh chết mụ ta, anh ấy muốn tra hỏi rõ ngọn ngành vì sao mụ ta có cây roi này.
“Lão Lục, chuyện này nhất định làm rõ.” Bàng Độc cầm lại chiếc Đả Quỷ Tiên, nói vào tai tôi: “Bảy nhà trong Thất môn chúng ta sẽ có một nhà chuyên phụ trách tuần sông, mà Đả Quỷ Tiên ở trong tay họ.”
“Hoa Y nhà họ Mạnh trộm Đả Quỷ Tiên của Thất môn chúng ta?”
“Không rõ.” Bàng Độc tiếp tục nhỏ giọng nói. “Em biết chiếc roi này vốn ở trong tay ai không?”
“Ai ạ?”
“Chú Khôi.” Bàng Độc nói từng chữ một. “Cũng chính là cha em, Trần Nhất Khôi.”
“Cha em?” Tôi ngây ra, trong phút chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Bởi vì cha mẹ tôi đều qua đời từ rất sớm, cho nên dáng vẻ họ trông như thế nào tôi cũng không biết. Trước giờ lại không có ai nói cho tôi những chuyện này, giờ nghe Bàng Độc nhắc tới, lòng tôi không cầm được.
Cứ như vậy, so với Bàng Độc, tôi lại càng thêm nóng ruột. Tôi lập tức lôi mụ già nhà họ Mạnh ra thẩm vấn, muốn mau chóng làm rõ chiếc roi này ở đâu ra.
Tình hình chúng tôi lúc này không khác gì ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như chúng tôi xảy mệnh hệ gì thì những thôn dân của thôn Các Vương cũng không thể sống nổi.
“Chúng ta rời đi thôi!” Tống Bách Nghĩa vô cùng hoảng loạn, trên mặt anh ta, máu và mồ hôi đã trộn lẫn thành một. Đều là thanh niên trai tráng, nếu có thể sống thì không ai muốn chết cả, anh ta không ngừng lôi kéo tôi, nói: “Giữ được núi xanh thì không lo sau này không có củi đốt…”
Tôi đau khổ không nói nên lời, bây giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi, chúng tôi đã bị vây kín. Lớp bên trong là người của Bài Giáo, lớp bên ngoài là người của nhà họ Mạnh. Chúng tôi mà xông qua được lớp người của Bài Giáo chắc cũng chẳng còn bao nhiêu hơi sức để đối phó mới đám mụ già bên ngoài.
“Nếu như đã không đi được, thì ở chỗ này chiến đấu tới cùng!!!” Bàng Độc nhổ một bãi nước bọt, quát to. Đánh nhau lâu như vậy, dù anh ấy không thể hiện ra là mình yếu thế nhưng tôi có thể phát giác được cái chân chưa lành của anh ấy thi thoảng lại bất giác run lên.
“Đám nhãi ranh chúng mày đừng có nghĩ là có thể sống qua hôm nay…” Mụ già nhà họ Mạnh chưa kịp nói xong, đã kêu thảm lên một tiếng rồi bị đánh bay ra ngoài hai trượng.
Sau khi mụ ta rơi xuống đất thì máu tươi lập tức trào ra khắp các thất khiếu*, mụ ta đau đớn lăn lộn trên đất rồi nằm thở thoi thóp.
(*) Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt, gồm lỗ mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng.
“Anh Bàng Độc! Anh em tới rồi đây!”
Một tiếng nói to như sấm dậy truyền đến, ngay sau đó, một thanh niên tầm tuổi như Bàng Độc cầm một cây trường côn phá vỡ vòng vây của đám bà già nhà họ Mạnh xông tới. Người này có làn da cháy nắng đen nhẻm, để đầu đinh, trông khá anh tuấn.
Chúng tôi lập tức mừng rỡ, dù tôi chưa gặp anh ta bao giờ nhưng người này lại xuất hiện đúng lúc tại thôn Các Vương thế này nhất định là Tôn Thế Dũng – con cháu dòng chính của nhà họ Tôn mà Bàng Độc đã từng nói tới.
Tôn Thế Dũng không đi một mình mà còn dẫn theo hai người thuộc dòng chi của nhà họ Tôn. Ba người cùng tấn công một mụ già nhà họ Mạnh khác. Thảm cảnh tại sân đập lúa bọn họ cũng đã chứng kiến, bất kể là người dòng chính hay dòng chi nhà họ Tôn thì cũng đều là người cùng một nhà, là chim liền cành, thấy thân nhân mình chết thảm như vậy, ba người đều như muốn điên lên.
Ba người bọn họ giống như một đội quân tràn đầy sức mạnh, nhất là Tôn Thế Dũng, võ công của anh ta cực kì tốt, lúc đánh nhau thì không khác gì một kẻ “kẻ điên” không thèm để ý đến sống chết, chỉ cần có thể dồn kẻ địch tới chỗ chết là anh ta không tiếc bất cứ giá nào.
Ba người thanh niên như ba kẻ điên đón đầu đánh tới, kẻ địch tuy nhiều nhưng thấy ba người này điên cuồng liều mạng như vậy cũng phải chùng bước. Nhà họ Tôn dám liều mạng nhưng Bài Giáo và nhà họ Mạnh lại không dám.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Tôn Thế Dũng đánh đâu thắng đó, cây trường côn trong tay chuyển động uốn lượn giống như một con rồng cuộn mình. Lại có thêm hai tên Bài Giáo bị cây côn trong tay anh ta đánh cho gẫy xương, đám người còn lại thấy tình hình bất lợi không khỏi toan tháo chạy.
Thế nhưng, Bàng Độc khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn chúng như vậy được. Anh ấy sóng đôi đứng cùng Tôn Thế Dũng, sau đó hai người cùng vung côn càn quét đám người, trong phút chốc lại có thêm năm sáu người của Bài Giáo bị đánh ngã.
Bài Giáo lớn mạnh nhưng thu nhận quá nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, cho nên không có khả năng tất cả đều là những cao thủ kiệt xuất. Còn Thất môn, tuy ít người nhưng đa phần đều là những người được học võ từ nhỏ như Bàng Độc và Tôn Thế Dũng, ít nhưng chất lượng. Đánh thêm một lúc nữa, đám người bên Bài Giáo đã rơi vào thế không thể chống đỡ, tên dẫn đầu sợ Tôn Thế Dũng sẽ nổi điên đánh chết hết tất cả nên hô toáng lên, kêu gọi mọi người bỏ chạy.
Người của Bài Giáo bỏ chạy, đám bà già nhà họ Mạnh cũng không kiên trì nổi nữa, toan xoay người rút lui.
“Thế Dũng!” Ánh mắt Bàng Độc vô cùng độc, chỉ một ánh nhìn đã tìm ra được mụ già bị đứt tay. “Bắt mụ già kia lại! Không được để mụ ta chạy mất!”
Mụ già chạy rất nhanh nhưng đám Tôn Thế Dũng là thanh niên trai tráng, chẳng mấy chốc đã đuổi được mụ. Cây đổ bầy khỉ tan, người nhà họ Mạnh đều là loại người lớn lên trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, tính tình lạnh bạc nên chẳng ai thèm đoái hoài đến sống chết của người khác, chỉ lo bảo toàn mạng sống của bản thân.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Đừng giết mụ ta vội!” Bàng Độc sợ Tôn Thế Dũng sẽ đánh chết mụ ta nên hô lên.
Côn của Tôn Thế Dũng đã dừng ngay sát đầu của mụ già nhà họ Mạnh, thế nhưng nghe Bàng Độc lên tiếng ngăn cản đành buông cây côn xuống, lôi mụ ta trở về chỗ Bàng Độc đứng.
Tuy người của Bài Giáo đã rút, nhưng chung quy chúng tôi vẫn ít người lực mỏng cho nên không dám tiếp tục ở lại đây. Tôn Thế Dũng và hai người anh em của mình vào trong thôn mang ra hai chiếc xe ngựa lớn, dồn những người chưa chết ở sân đập lúa lên xe mang đi.
Ba chiếc xe rời đi theo một con đường khác, đi thẳng ra núi ở phía sau thôn Các Vương.
Chờ sau khi ổn định, Bàng Độc tóm cổ mụ già kia rồi lấy cây roi đen từng quấn cổ tôi ra khỏi tay mụ.
Tôi nhớ khi Bàng Độc nhìn thấy cái roi này đã thay đổi sắc mặt.
“Anh.” Tôi khe khẽ hỏi Bàng Độc. “Cái roi da này, có chuyện gì à?”
“Đây là đồ của Thất môn chúng ta.” Bàng Độc lật xem chiếc roi da một cách kĩ càng. “Quả thật là đồ của Thất môn chúng ta.”
Chiếc roi da này có tên là “Đả Quỷ Tiên”, là thứ không thể rời người của Thất môn Hà Phù Tử khi đi tuần sông. Người của Thất Môn thường qua lại trên sông, mà trong sông không thiếu những đồ vật “dơ bẩn” cho nên Đả Quỷ Tiên và Trấn Hà Kính đều là những vật có tác dụng trừ tà.
“Người của Thất môn khi tuần sông nhất định phải mang theo Đả Quỷ Tiên, người còn, roi còn…”
Người phụ trách tuần sông của Thất môn luôn coi Đả Quỷ Tiên và Trấn Hà Kính quan trọng như tính mạng. Chỉ có điều những năm gần đây, Người Cầm Đèn của Thất môn mất tích, Thất môn như rắn mất đầu, quy định tuần sông cũng dần bị mai một và chiếc roi Đả Quỷ Tiên này cũng đã rất lâu chưa từng xuất hiện lại.
Thật không ngờ, chiếc roi này lại rơi vào tay Hoa Y nhà họ Mạnh. Chính vì lẽ đó nên Bàng Độc mới bảo Tôn Thế Dũng không đánh chết mụ ta, anh ấy muốn tra hỏi rõ ngọn ngành vì sao mụ ta có cây roi này.
“Lão Lục, chuyện này nhất định làm rõ.” Bàng Độc cầm lại chiếc Đả Quỷ Tiên, nói vào tai tôi: “Bảy nhà trong Thất môn chúng ta sẽ có một nhà chuyên phụ trách tuần sông, mà Đả Quỷ Tiên ở trong tay họ.”
“Hoa Y nhà họ Mạnh trộm Đả Quỷ Tiên của Thất môn chúng ta?”
“Không rõ.” Bàng Độc tiếp tục nhỏ giọng nói. “Em biết chiếc roi này vốn ở trong tay ai không?”
“Ai ạ?”
“Chú Khôi.” Bàng Độc nói từng chữ một. “Cũng chính là cha em, Trần Nhất Khôi.”
“Cha em?” Tôi ngây ra, trong phút chốc không biết phải phản ứng thế nào.
Bởi vì cha mẹ tôi đều qua đời từ rất sớm, cho nên dáng vẻ họ trông như thế nào tôi cũng không biết. Trước giờ lại không có ai nói cho tôi những chuyện này, giờ nghe Bàng Độc nhắc tới, lòng tôi không cầm được.
Cứ như vậy, so với Bàng Độc, tôi lại càng thêm nóng ruột. Tôi lập tức lôi mụ già nhà họ Mạnh ra thẩm vấn, muốn mau chóng làm rõ chiếc roi này ở đâu ra.