Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Chương 38XUẤT XỨ CỦA CHIẾC ROI DA
Chương 38XUẤT XỨ CỦA CHIẾC ROI DA
Miệng mụ già này rất cứng, không những không trả lời, còn doạ chúng tôi là người của Ba mươi sáu bàng môn sẽ không để yên chuyện này.
“Mạng mụ giờ đang nằm trong tay tôi!” Tôi thực sự quá nóng lòng muốn biết đầu đuôi mọi chuyện, nên giọng nói cũng gay gắt hơn. “Đến cùng, mụ có nói hay không!”
“Tao không nói mày làm gì được tao?” Mụ ta hừ lạnh. “Lúc bà già này kiếm ăn khắp bãi Hoàng Hà, chúng mày vẫn còn chốn ở trong bụng mẹ…”
Mụ ta còn chưa nói hết, Tôn Thế Dũng đứng sau nãy giờ đột nhiên bước lên đạp cho mụ ta một cước, khiếp mụ ta bò rạp ra đất. Tiếp đó, anh ta ấn cái tay còn lại của mụ xuống mặt đất rồi cầm cục đá to bên cạnh nện thẳng xuống tay mụ.
“A a a a! ! !” Mụ ta đau đớn hét lên, các nếp nhăn trên mặt chen chúc lại một chỗ.
Tôn Thế Dũng cũng không nể tình chút nào, trong một chốc đã đập nát nhừ tay mụ ta thành thịt vụn. Sau đó, anh ta cầm cục đá dính máu thịt kia lên nhìn mụ, giống như đang nói với mụ, nếu như còn cứng miệng thì cứ việc tiếp tục.
“Đau quá…” Mụ già bị cơn đau tra tấn đến mức phải gào thét khóc lóc, dáng vẻ kiêu ngạo khinh thường ban nãy đã biến mất sạch.
“Đau?” Tôi không nhịn được mà gắt lên. “Lúc mụ làm hại những người ở sân đập lúa, sao mụ không hỏi bọn họ có đau hay không?”
“Giết bà ta đi!” Hai người thanh niên đi theo Tôn Thế Dũng căm hận nghiến răng nói.
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…” Mụ ta bị doạ sợ nằm co quắp lại, giờ chúng tôi đang ở trong núi sâu, giết người giấu xác dễ như trở bàn tay, giết xong đem chôn sâu dưới đất thì có đến trăm năm sau cũng chưa chắc có người phát hiện ra. “Đừng giết tôi… xin mấy người… đừng giết tôi…”
Thái độ của mụ ta lúc đó với lúc trước giống hệt như hai người khác nhau, khiến tôi không khỏi cảm thấy quái lạ, sao cái người này lại có thể biến hoá nhanh như vậy được?
Tôi của khi đó không quá hiểu, nhưng về sau khi tôi xông xáo ở bãi Hoàng Hà nhiều năm, gặp thêm nhiều loại người mới hiểu ra, kì thực những người thế này càng sợ chết hơn bất cứ ai.
“Tôi hỏi một lần nữa, cái roi này từ đâu ra.” Bàng Độc hỏi mụ ta. “Mụ mà không nói thật thì chết không yên thân đâu.”
“Tôi nói… tôi nói…” Mụ ta vì mạng sống mà không thể không nói hết toàn bộ những gì mụ ta biết. “Cái roi này… tôi… lấy từ tay một tên Âm Sơn Đạo…”
Âm Sơn Đạo mà mụ ta nói tới chính là một nhà trong Ba mươi sáu bàng môn, có thế lực khá lớn thành lập cả môn phái, cũng là một nhà không có quy củ nhất. Ông tổ của Âm Sơn Đạo là một người học đạo từ nước ngoài về, sau nhiều đời truyền bá đã thành lập được khá nhiều cửa pháp môn. Nói Âm Sơn Đạo thế lực lớn là vì bọn họ có rất nhiều người, người nào đến bọn họ cũng thu nhận, loại người gì cũng có nên danh tiếng không được tốt đẹp lắm.
Vào những năm đó, cư dân bên bờ Hoàng Hà hễ cứ nhắc tới Âm Sơn Đạo lại vừa hận vừa sợ, danh tiếng quả thực vô cùng thối nát.
Hoa Y nhà họ Mạnh giỏi dùng độc, mà Âm Sơn Đạo lại thường xuyên chế tạo một ít độc dược bằng cách luyện đan, cho nên hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.
Có một lần, một nhân vật nhỏ không lên được mặt bàn của Âm Sơn Đạo chạy đến nhà họ Mạnh, nói với mụ ta là gần đây hắn có chút eo hẹp nên muốn bán một số thứ lấy tiền tiêu.
Thứ mà hắn ta mang đến đa phần đều là đồ của người chết. Bởi vì “phương pháp luyện đan” của Âm Sơn Đạo thường xuyên cần đến thi thể người chết nên thường xuyên cho người đi đào mộ những người vừa mới mai táng. Vì vậy, chuyện hôm nay người ta vừa mới mai táng, hôm sau người của Âm Sơn Đạo đã tới đào mang đi rất thường xuyên xảy ra, khiến tiếng oán thán dậy trời ở bãi Hoàng Hà.
Có phần mộ thì tất nhiên sẽ có đồ chôn cùng, những người đi đào mộ này sẽ thường xuyên giấu đi một ít đồ tốt, sau đó tìm cơ hội bán lấy tiền.
Mà trong đống đồ tên này mang tới có cây roi Đả Quỷ Tiên này.
Đả Quỷ Tiên là đồ đạc truyền từ đời này qua đời khác của Thất môn, mặc dù nó cũng không phải là bảo bối gì ghê gớm thế những đối với người của Thất môn nó lại vô cùng ý nghĩa và vô giá. Cũng giống như Trấn Hà Kính, Đả Quỷ Tiên là một trong những món tượng trưng của Thất môn Hà Phù Tử.
Mụ già này đi nhiều biết rộng, vừa nhìn liền thấy chiếc roi này có thể là Đả Quỷ Tiên của Thất môn Hà Phù Tử cho nên đã gặn hỏi tên Âm Sơn Đạo chiếc roi này là từ đâu ra.
Tên Âm Sơn Đạo nói là do Thiên sư của Âm Sơn Đạo hạ lệnh xuống, yêu cầu đi đào một ngôi mộ. Ở Ba mươi sáu bàng môn thì người đứng đầu mỗi nhà đều gọi là Người Cầm Đèn, duy chỉ có Âm Sơn Đạo gọi người đứng đầu là Thiên sư. Thiên sư của Âm Sơn Đạo họ Mao, Thiên sư vừa truyền lệnh xuống, người của Âm Sơn Đạo lập tức phái mười mấy người đi thi hành.
Người phía dưới chỉ nghe lệnh làm việc, không biết tình hình cụ thể là như thế nào, dù sao thì người bên trên bảo làm thế nào thì chúng làm thế đó.
Bọn chúng nhanh chóng tìm được ngôi mộ được chỉ định và đào nó lên. Ngôi mộ này không lớn, chỉ chôn một chiếc quan tài. Đám người bọn chúng sau khi đào được quan tài thì theo thói quen nhặt nhạnh một vài thứ không quan trọng gì giấu đi rồi mới mang quan tài về. Vietwriter.vn
Quan tài rất dầy, nhưng lại không đóng đinh, cho nên bọn chúng dễ dàng mở được nắp quan tài ra.
Không ai biết chiếc quan tài này được chôn khi nào, thế nhưng khi mở ra, thi thể bên trong vẫn chưa bị thối rữa, mắt mũi vẫn còn.
Trong quan tài chỉ có mấy món đồ bình thường, nhanh chóng bị bọn chúng cướp đoạt xong xuôi. Cái tên này là tên nhanh tay nhất, vừa thấy cái roi liền quơ lấy nhét vào ngực.
Sau khi cướp đồ xong, bọn chúng đậy nắp quan tài lại mang về Âm Sơn Đạo.
Cả đường đi rất thuận lợi, không gặp chút trắc trở nào. Thế nhưng khi vừa chuyển quan tài vào cửa Âm Sơn Đạo thì trong quan tài đột nhiên vang lên tiếng động. Đó đã là địa bàn của Âm Sơn Đạo, xung quanh lại nhiều người như vậy, xác chết có vùng dậy bọn chúng cũng không sợ. Cho nên ngay lập tức có người đi tới muốn mở nắp quan tài ra xem.
Thế nhưng tên đó vừa mới đụng tới quan tài, thì nắp quan tài đã bị hất bay ra. Cái nắp quan tài nặng như đá thế mà lại văng ra một quãng thật xa.
Sau đó, thi thể trong quan tài bỗng nhảy ra.
Không ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra, cho nên toàn bộ đám người có mặt đều trở nên hốt hoảng. Có điều, dù sao đây cũng là “hang ổ” của Âm Sơn Đạo cho nên sau khi hoảng loạn vài phút, lập tức có người xông lên.
Thế nhưng, thi thể trong quan tài lại cực kì hung mãnh, hung mãnh tới mức khác thường, hắn nhanh chóng đánh gục mười mấy người bao vây hắn.
Mấy kẻ đào mộ lập tức luống cuống, bởi vì quan tài là do bọn chúng đào lên, đồ vật bên trong cũng là do chúng lấy đi. Âm Sơn Đạo nhiều người, cho nên giữa bọn chúng cũng không có cái gọi là nghĩa khí giang hồ, tai hoạ vừa đến ai nấy đều lẩn nhanh hơn thỏ, chen lấn trốn ra khỏi Âm Sơn Đạo.
Miệng mụ già này rất cứng, không những không trả lời, còn doạ chúng tôi là người của Ba mươi sáu bàng môn sẽ không để yên chuyện này.
“Mạng mụ giờ đang nằm trong tay tôi!” Tôi thực sự quá nóng lòng muốn biết đầu đuôi mọi chuyện, nên giọng nói cũng gay gắt hơn. “Đến cùng, mụ có nói hay không!”
“Tao không nói mày làm gì được tao?” Mụ ta hừ lạnh. “Lúc bà già này kiếm ăn khắp bãi Hoàng Hà, chúng mày vẫn còn chốn ở trong bụng mẹ…”
Mụ ta còn chưa nói hết, Tôn Thế Dũng đứng sau nãy giờ đột nhiên bước lên đạp cho mụ ta một cước, khiếp mụ ta bò rạp ra đất. Tiếp đó, anh ta ấn cái tay còn lại của mụ xuống mặt đất rồi cầm cục đá to bên cạnh nện thẳng xuống tay mụ.
“A a a a! ! !” Mụ ta đau đớn hét lên, các nếp nhăn trên mặt chen chúc lại một chỗ.
Tôn Thế Dũng cũng không nể tình chút nào, trong một chốc đã đập nát nhừ tay mụ ta thành thịt vụn. Sau đó, anh ta cầm cục đá dính máu thịt kia lên nhìn mụ, giống như đang nói với mụ, nếu như còn cứng miệng thì cứ việc tiếp tục.
“Đau quá…” Mụ già bị cơn đau tra tấn đến mức phải gào thét khóc lóc, dáng vẻ kiêu ngạo khinh thường ban nãy đã biến mất sạch.
“Đau?” Tôi không nhịn được mà gắt lên. “Lúc mụ làm hại những người ở sân đập lúa, sao mụ không hỏi bọn họ có đau hay không?”
“Giết bà ta đi!” Hai người thanh niên đi theo Tôn Thế Dũng căm hận nghiến răng nói.
“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…” Mụ ta bị doạ sợ nằm co quắp lại, giờ chúng tôi đang ở trong núi sâu, giết người giấu xác dễ như trở bàn tay, giết xong đem chôn sâu dưới đất thì có đến trăm năm sau cũng chưa chắc có người phát hiện ra. “Đừng giết tôi… xin mấy người… đừng giết tôi…”
Thái độ của mụ ta lúc đó với lúc trước giống hệt như hai người khác nhau, khiến tôi không khỏi cảm thấy quái lạ, sao cái người này lại có thể biến hoá nhanh như vậy được?
Tôi của khi đó không quá hiểu, nhưng về sau khi tôi xông xáo ở bãi Hoàng Hà nhiều năm, gặp thêm nhiều loại người mới hiểu ra, kì thực những người thế này càng sợ chết hơn bất cứ ai.
“Tôi hỏi một lần nữa, cái roi này từ đâu ra.” Bàng Độc hỏi mụ ta. “Mụ mà không nói thật thì chết không yên thân đâu.”
“Tôi nói… tôi nói…” Mụ ta vì mạng sống mà không thể không nói hết toàn bộ những gì mụ ta biết. “Cái roi này… tôi… lấy từ tay một tên Âm Sơn Đạo…”
Âm Sơn Đạo mà mụ ta nói tới chính là một nhà trong Ba mươi sáu bàng môn, có thế lực khá lớn thành lập cả môn phái, cũng là một nhà không có quy củ nhất. Ông tổ của Âm Sơn Đạo là một người học đạo từ nước ngoài về, sau nhiều đời truyền bá đã thành lập được khá nhiều cửa pháp môn. Nói Âm Sơn Đạo thế lực lớn là vì bọn họ có rất nhiều người, người nào đến bọn họ cũng thu nhận, loại người gì cũng có nên danh tiếng không được tốt đẹp lắm.
Vào những năm đó, cư dân bên bờ Hoàng Hà hễ cứ nhắc tới Âm Sơn Đạo lại vừa hận vừa sợ, danh tiếng quả thực vô cùng thối nát.
Hoa Y nhà họ Mạnh giỏi dùng độc, mà Âm Sơn Đạo lại thường xuyên chế tạo một ít độc dược bằng cách luyện đan, cho nên hai nhà thường xuyên qua lại với nhau.
Có một lần, một nhân vật nhỏ không lên được mặt bàn của Âm Sơn Đạo chạy đến nhà họ Mạnh, nói với mụ ta là gần đây hắn có chút eo hẹp nên muốn bán một số thứ lấy tiền tiêu.
Thứ mà hắn ta mang đến đa phần đều là đồ của người chết. Bởi vì “phương pháp luyện đan” của Âm Sơn Đạo thường xuyên cần đến thi thể người chết nên thường xuyên cho người đi đào mộ những người vừa mới mai táng. Vì vậy, chuyện hôm nay người ta vừa mới mai táng, hôm sau người của Âm Sơn Đạo đã tới đào mang đi rất thường xuyên xảy ra, khiến tiếng oán thán dậy trời ở bãi Hoàng Hà.
Có phần mộ thì tất nhiên sẽ có đồ chôn cùng, những người đi đào mộ này sẽ thường xuyên giấu đi một ít đồ tốt, sau đó tìm cơ hội bán lấy tiền.
Mà trong đống đồ tên này mang tới có cây roi Đả Quỷ Tiên này.
Đả Quỷ Tiên là đồ đạc truyền từ đời này qua đời khác của Thất môn, mặc dù nó cũng không phải là bảo bối gì ghê gớm thế những đối với người của Thất môn nó lại vô cùng ý nghĩa và vô giá. Cũng giống như Trấn Hà Kính, Đả Quỷ Tiên là một trong những món tượng trưng của Thất môn Hà Phù Tử.
Mụ già này đi nhiều biết rộng, vừa nhìn liền thấy chiếc roi này có thể là Đả Quỷ Tiên của Thất môn Hà Phù Tử cho nên đã gặn hỏi tên Âm Sơn Đạo chiếc roi này là từ đâu ra.
Tên Âm Sơn Đạo nói là do Thiên sư của Âm Sơn Đạo hạ lệnh xuống, yêu cầu đi đào một ngôi mộ. Ở Ba mươi sáu bàng môn thì người đứng đầu mỗi nhà đều gọi là Người Cầm Đèn, duy chỉ có Âm Sơn Đạo gọi người đứng đầu là Thiên sư. Thiên sư của Âm Sơn Đạo họ Mao, Thiên sư vừa truyền lệnh xuống, người của Âm Sơn Đạo lập tức phái mười mấy người đi thi hành.
Người phía dưới chỉ nghe lệnh làm việc, không biết tình hình cụ thể là như thế nào, dù sao thì người bên trên bảo làm thế nào thì chúng làm thế đó.
Bọn chúng nhanh chóng tìm được ngôi mộ được chỉ định và đào nó lên. Ngôi mộ này không lớn, chỉ chôn một chiếc quan tài. Đám người bọn chúng sau khi đào được quan tài thì theo thói quen nhặt nhạnh một vài thứ không quan trọng gì giấu đi rồi mới mang quan tài về. Vietwriter.vn
Quan tài rất dầy, nhưng lại không đóng đinh, cho nên bọn chúng dễ dàng mở được nắp quan tài ra.
Không ai biết chiếc quan tài này được chôn khi nào, thế nhưng khi mở ra, thi thể bên trong vẫn chưa bị thối rữa, mắt mũi vẫn còn.
Trong quan tài chỉ có mấy món đồ bình thường, nhanh chóng bị bọn chúng cướp đoạt xong xuôi. Cái tên này là tên nhanh tay nhất, vừa thấy cái roi liền quơ lấy nhét vào ngực.
Sau khi cướp đồ xong, bọn chúng đậy nắp quan tài lại mang về Âm Sơn Đạo.
Cả đường đi rất thuận lợi, không gặp chút trắc trở nào. Thế nhưng khi vừa chuyển quan tài vào cửa Âm Sơn Đạo thì trong quan tài đột nhiên vang lên tiếng động. Đó đã là địa bàn của Âm Sơn Đạo, xung quanh lại nhiều người như vậy, xác chết có vùng dậy bọn chúng cũng không sợ. Cho nên ngay lập tức có người đi tới muốn mở nắp quan tài ra xem.
Thế nhưng tên đó vừa mới đụng tới quan tài, thì nắp quan tài đã bị hất bay ra. Cái nắp quan tài nặng như đá thế mà lại văng ra một quãng thật xa.
Sau đó, thi thể trong quan tài bỗng nhảy ra.
Không ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra, cho nên toàn bộ đám người có mặt đều trở nên hốt hoảng. Có điều, dù sao đây cũng là “hang ổ” của Âm Sơn Đạo cho nên sau khi hoảng loạn vài phút, lập tức có người xông lên.
Thế nhưng, thi thể trong quan tài lại cực kì hung mãnh, hung mãnh tới mức khác thường, hắn nhanh chóng đánh gục mười mấy người bao vây hắn.
Mấy kẻ đào mộ lập tức luống cuống, bởi vì quan tài là do bọn chúng đào lên, đồ vật bên trong cũng là do chúng lấy đi. Âm Sơn Đạo nhiều người, cho nên giữa bọn chúng cũng không có cái gọi là nghĩa khí giang hồ, tai hoạ vừa đến ai nấy đều lẩn nhanh hơn thỏ, chen lấn trốn ra khỏi Âm Sơn Đạo.