Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40 - Chương 40LÀNH ÍT DỮ NHIỀU
Chương 40LÀNH ÍT DỮ NHIỀU
Tôi nghe xong liền trở nên căng thẳng, Bàng Độc là người như thế nào tôi cực kĩ rõ. Đối với anh ấy, chút trầy da tróc thịt chẳng đáng phải kể ra, nhưng lần này anh ấy lại nói “đổ máu”, chứng tỏ chuyện này cực kì nghiêm trọng.
Sau khi rời khỏi thôn Các Vương, Bàng Độc hỏi tôi định xử lý Sở Niên Cao như thế nào. Vì chuyện lần này rất quan trọng, không thể để Sở Niên Cao đi theo được. Tôi nghe ra ý của Bàng Độc là muốn giết người diệt khẩu.
Tôi không tự chủ được mà nhìn về phía Sở Niên Cao, hắn vẫn đang lơ mơ nằm đó mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Anh…” Tôi cực kì khó xử nói, “Mặc dù hắn là người của Ba mươi sáu bàng môn nhưng hắn không giống những kẻ đó, cũng chưa từng làm điều gì ác độc. Mỗi lần chúng ta bàn chuyện đều đuổi hắn đi xa, giờ chúng ta thả hắn đi, hắn cũng không biết chúng ta đi đâu, làm gì cả…”
“Lão Lục.” Tôi không biết Bàng Độc có nghe vào hay không, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn kiên quyết. “Đối nhân xử thế phải lương thiện, nhưng tuyệt đối không thể ba phải.”
“Anh, chẳng phải mụ già nhà họ Mạnh còn độc ác hơn Sở Niên Cao nhiều, nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý thả mụ đi đó sao?” Tôi tiếp tục khuyên bảo, không phải tôi không hận người của Ba mươi sáu bàng môn, nhưng việc nào ra việc nấy, Sở Niên Cao không giống những kẻ đó, tôi không đành lòng nhìn hắn bị “diệt khẩu”. “Chúng ta thả hắn đi đi.”
“Lão Lục, chuyện này em tự quyết định đi.” Bàng Độc không nói gì nữa, có thể anh ấy cũng biết những gì tôi nói là đúng. Anh ấy đưa tôi một cái bình, nói: “Cái này có thể khiến Huyến Tuyến Trùng trên người hắn mất tác dụng, em xem rồi làm đi.”
Tôi muốn giữ mạng cho Sở Niên Cao nên bàn chuyện xong với Bàng Độc liền chạy tới tìm hắn.
Tôi bảo hắn lập tức rời đi nhưng hắn lại không tin.
“Đừng đùa tôi nữa!” Sở Niên Cao nheo mắt cười khổ nói. “Anh Bàng nhà cậu sao có thể vô duyên vô cớ thả tôi đi được.”
“Không có đùa anh đâu.” Cái tên này đến lúc đấy còn đùa cợt với tôi được, không biết lúc trước mình đã dạo qua một vòng Quỷ môn quan như thế nào đâu. “Anh đi mau đi, sau khi quay trở về đừng kể chuyện chúng tôi cho người khác.”
“Thật chứ.” Sở Niên Cao thấy tôi không phải đang nói đùa, liền kích động đến nỗi suýt khóc. “Thật sự thả tôi đi?”
“Đừng nhiều lời nữa! Mau đi đi!”
Sở Niên Cao lập tức trở mình ngồi dậy, tôi đưa hắn một ít tiền làm lộ phí lấy từ Tống Bách Nghĩa, rồi cho hắn ăn thuốc giải Huyết Tuyến Trùng, xong xuôi liền thúc giục hắn mau rời đi.
Từ lúc bị bắt tới giờ Sở Niên Cao luôn trông mong được về nhà, thế nhưng đột nhiên thả tự do hắn lại có chút lưỡng lự. Hắn gom đống thuốc còn lại đưa cho tôi rồi chỉ cho tôi khi thi độc phát tác thì nên ăn cái gì không nên ăn cái gì.
Chỉ dẫn xong hắn liền vui vẻ chạy đi, trên đường đi còn không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Sở Niên Cao đi rồi, ba người chúng tôi cũng không còn cần kiêng kị gì nữa. Tôi không biết chúng tôi sẽ đi đâu, Bàng Độc lại không nói nửa chữ. Không phải là anh ấy không tín nghiệm tôi, mà là chuyện này quá quan trọng, thế nên trước khi tới nơi cần tới anh ấy sẽ không hé nửa lời.
Chúng tôi đi về phía Bắc mấy chục dặm liền xuống xe mua một con thuyền nhỏ rồi ngồi thuyền xuôi theo dòng xuống phía hạ lưu.
Bởi vì mùa lũ sắp tới, nên có khả năng đây là mùa nước lặng cuối cùng trước khi mùa lũ tới. Tốc độ dòng chảy khá chậm, Bàng Độc còn cố ý cho thuyền chạy chậm nữa nên thuyền đi không nhanh. Đi được một lúc, anh ấy lấy một cái khay gỗ ra, sau đó cầm bảy cái túi trong bao đựng quần áo ra.
Trong bảy cái túi này là bảy cánh tay phải của tổ tiên bảy nhà chúng tôi, Bàng Độc lần lượt lấy chúng ra bày trên khay gỗ. Mặc dù mặt sông khá phẳng lặng nhưng cũng không thể so với trên mặt đất được, nhưng mà bảy cái tay nằm trên khay gỗ lại giống như bị đóng đinh, dính chặt vài khay gỗ, không xê dịch tí nào.
Thuyền nhỏ chậm rãi trôi theo dòng, đến khi trời tối, Bàng Độc liền bảo chúng tôi cho thuyền cập bờ nghỉ ngơi. Trời vừa tờ mờ sáng, chúng tôi lại tiếp tục xuôi dòng.
Tới chiều, thuyền chúng tôi đi tới một nơi gọi là Tiểu Bàn Hà. Lúc đó chỉ còn khoảng một canh giờ là trời sẽ tối, vừa khéo khúc sông nơi này lại thích hợp để cập bờ, cho nên tôi bảo Bàng Độc có thể dừng lại ở đây nghỉ ngơi.
“Ừ.” Bàng Độc gật đầu.
Thế nhưng anh ấy vừa nói xong thì đột nhiên bảy cánh tay trên khay gỗ lại rung lên bần bật.
Tôi giật mình, lúc thuyền qua vùng nước hơi siết cũng không thấy chúng nó xê dịch chút nào như bị đóng đinh, sao đến vùng nước lặng này chúng lại rung lên bần bật như vậy được?
Nguồn : Vietwriter.vn
Thấy mấy cánh tay rung lên, Bàng Độc liền ngồi thẳng người dậy, đưa mắt quét nhìn xung quanh, sau đó dừng lại một chỗ phía trước cách thuyền nhỏ bảy tám trượng (khoảng 25 – 30m).
Lúc này trời vẫn còn sáng, nên tôi có thể thấy rõ, phía trước bảy tám dặm có một vòng nước xoáy. Dù mặt nước vẫn khá bằng phẳng, nhưng dựa vào kinh nghiệm đi phụ thuyền hai năm của tôi, thì đây là một xoáy nước ngầm. Nhìn bề ngoài thì nó không có gì to tát nhưng bên dưới chắc chắn là một vòng xoáy xiết, nếu thuyền bè đi qua nhất định sẽ bị dòng xoáy này nuốt chửng.
“Cạch cạch cạch…”
Đúng lúc đó, mấy cánh tay đang không ngưng rung trên khay gỗ đột nhiên xoay như kim chỉ nam rồi chỉ thẳng về phía xoáy nước ngầm.
“Lão Lục, em chèo thuyền hướng gần về phía đó!” Bàng Độc gấp gáp ra lệnh cho tôi. “Đợi anh và Bách Nghĩa xuống nước, em liền cho thuyền cập bờ, ở trên bờ chờ bọn anh, mau!”
Tôi không rõ chuyện này là sao nhưng Bàng Độc đã phân công, tôi liền điều khiển thuyền hướng về phía đó khoảng năm sáu trượng (20 - 25m), cách xoáy nước ngầm khá gần.
Bàng Độc thu dọn đống cánh tay trên khay rồi gọi Tống Bách Nghĩa cùng nhảy xuống sông, tôi có ngăn cản cũng không kịp.
Hai người vừa nhảy xuống liền biến mất tăm mất tích, tôi chỉ có thể cho thuyền cập bờ, sau đó lo lắng đứng ở trên bờ chờ đợi.
Một lát sau, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa ngoi lên lấy hơi, nhưng vừa mới ngoi lên hai người đã bị xoáy nước ngầm nhẹ nhàng cuốn lấy.
Tôi cực kì sợ hãi, nhưng lại không dám mạo hiểm đi qua đó, với sức lực của người bình thường thì khó lòng mà thoát nổi lực hút của xoáy nước ngầm. Lòng tôi nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại trên bờ.
Hơn mười phút qua đi, vẫn không thấy hai người họ nổi lên mặt nước.
Lại mười phút nữa trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lòng tôi như rụng rơi vào hầm băng.
Không người nào có thể ở trong nước lâu như vậy, những người bị xoáy nước ngầm cuốn đi đều rơi vào hoàn cảnh lành ít dữ nhiều.
Tôi nghe xong liền trở nên căng thẳng, Bàng Độc là người như thế nào tôi cực kĩ rõ. Đối với anh ấy, chút trầy da tróc thịt chẳng đáng phải kể ra, nhưng lần này anh ấy lại nói “đổ máu”, chứng tỏ chuyện này cực kì nghiêm trọng.
Sau khi rời khỏi thôn Các Vương, Bàng Độc hỏi tôi định xử lý Sở Niên Cao như thế nào. Vì chuyện lần này rất quan trọng, không thể để Sở Niên Cao đi theo được. Tôi nghe ra ý của Bàng Độc là muốn giết người diệt khẩu.
Tôi không tự chủ được mà nhìn về phía Sở Niên Cao, hắn vẫn đang lơ mơ nằm đó mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Anh…” Tôi cực kì khó xử nói, “Mặc dù hắn là người của Ba mươi sáu bàng môn nhưng hắn không giống những kẻ đó, cũng chưa từng làm điều gì ác độc. Mỗi lần chúng ta bàn chuyện đều đuổi hắn đi xa, giờ chúng ta thả hắn đi, hắn cũng không biết chúng ta đi đâu, làm gì cả…”
“Lão Lục.” Tôi không biết Bàng Độc có nghe vào hay không, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy vẫn kiên quyết. “Đối nhân xử thế phải lương thiện, nhưng tuyệt đối không thể ba phải.”
“Anh, chẳng phải mụ già nhà họ Mạnh còn độc ác hơn Sở Niên Cao nhiều, nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý thả mụ đi đó sao?” Tôi tiếp tục khuyên bảo, không phải tôi không hận người của Ba mươi sáu bàng môn, nhưng việc nào ra việc nấy, Sở Niên Cao không giống những kẻ đó, tôi không đành lòng nhìn hắn bị “diệt khẩu”. “Chúng ta thả hắn đi đi.”
“Lão Lục, chuyện này em tự quyết định đi.” Bàng Độc không nói gì nữa, có thể anh ấy cũng biết những gì tôi nói là đúng. Anh ấy đưa tôi một cái bình, nói: “Cái này có thể khiến Huyến Tuyến Trùng trên người hắn mất tác dụng, em xem rồi làm đi.”
Tôi muốn giữ mạng cho Sở Niên Cao nên bàn chuyện xong với Bàng Độc liền chạy tới tìm hắn.
Tôi bảo hắn lập tức rời đi nhưng hắn lại không tin.
“Đừng đùa tôi nữa!” Sở Niên Cao nheo mắt cười khổ nói. “Anh Bàng nhà cậu sao có thể vô duyên vô cớ thả tôi đi được.”
“Không có đùa anh đâu.” Cái tên này đến lúc đấy còn đùa cợt với tôi được, không biết lúc trước mình đã dạo qua một vòng Quỷ môn quan như thế nào đâu. “Anh đi mau đi, sau khi quay trở về đừng kể chuyện chúng tôi cho người khác.”
“Thật chứ.” Sở Niên Cao thấy tôi không phải đang nói đùa, liền kích động đến nỗi suýt khóc. “Thật sự thả tôi đi?”
“Đừng nhiều lời nữa! Mau đi đi!”
Sở Niên Cao lập tức trở mình ngồi dậy, tôi đưa hắn một ít tiền làm lộ phí lấy từ Tống Bách Nghĩa, rồi cho hắn ăn thuốc giải Huyết Tuyến Trùng, xong xuôi liền thúc giục hắn mau rời đi.
Từ lúc bị bắt tới giờ Sở Niên Cao luôn trông mong được về nhà, thế nhưng đột nhiên thả tự do hắn lại có chút lưỡng lự. Hắn gom đống thuốc còn lại đưa cho tôi rồi chỉ cho tôi khi thi độc phát tác thì nên ăn cái gì không nên ăn cái gì.
Chỉ dẫn xong hắn liền vui vẻ chạy đi, trên đường đi còn không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Sở Niên Cao đi rồi, ba người chúng tôi cũng không còn cần kiêng kị gì nữa. Tôi không biết chúng tôi sẽ đi đâu, Bàng Độc lại không nói nửa chữ. Không phải là anh ấy không tín nghiệm tôi, mà là chuyện này quá quan trọng, thế nên trước khi tới nơi cần tới anh ấy sẽ không hé nửa lời.
Chúng tôi đi về phía Bắc mấy chục dặm liền xuống xe mua một con thuyền nhỏ rồi ngồi thuyền xuôi theo dòng xuống phía hạ lưu.
Bởi vì mùa lũ sắp tới, nên có khả năng đây là mùa nước lặng cuối cùng trước khi mùa lũ tới. Tốc độ dòng chảy khá chậm, Bàng Độc còn cố ý cho thuyền chạy chậm nữa nên thuyền đi không nhanh. Đi được một lúc, anh ấy lấy một cái khay gỗ ra, sau đó cầm bảy cái túi trong bao đựng quần áo ra.
Trong bảy cái túi này là bảy cánh tay phải của tổ tiên bảy nhà chúng tôi, Bàng Độc lần lượt lấy chúng ra bày trên khay gỗ. Mặc dù mặt sông khá phẳng lặng nhưng cũng không thể so với trên mặt đất được, nhưng mà bảy cái tay nằm trên khay gỗ lại giống như bị đóng đinh, dính chặt vài khay gỗ, không xê dịch tí nào.
Thuyền nhỏ chậm rãi trôi theo dòng, đến khi trời tối, Bàng Độc liền bảo chúng tôi cho thuyền cập bờ nghỉ ngơi. Trời vừa tờ mờ sáng, chúng tôi lại tiếp tục xuôi dòng.
Tới chiều, thuyền chúng tôi đi tới một nơi gọi là Tiểu Bàn Hà. Lúc đó chỉ còn khoảng một canh giờ là trời sẽ tối, vừa khéo khúc sông nơi này lại thích hợp để cập bờ, cho nên tôi bảo Bàng Độc có thể dừng lại ở đây nghỉ ngơi.
“Ừ.” Bàng Độc gật đầu.
Thế nhưng anh ấy vừa nói xong thì đột nhiên bảy cánh tay trên khay gỗ lại rung lên bần bật.
Tôi giật mình, lúc thuyền qua vùng nước hơi siết cũng không thấy chúng nó xê dịch chút nào như bị đóng đinh, sao đến vùng nước lặng này chúng lại rung lên bần bật như vậy được?
Nguồn : Vietwriter.vn
Thấy mấy cánh tay rung lên, Bàng Độc liền ngồi thẳng người dậy, đưa mắt quét nhìn xung quanh, sau đó dừng lại một chỗ phía trước cách thuyền nhỏ bảy tám trượng (khoảng 25 – 30m).
Lúc này trời vẫn còn sáng, nên tôi có thể thấy rõ, phía trước bảy tám dặm có một vòng nước xoáy. Dù mặt nước vẫn khá bằng phẳng, nhưng dựa vào kinh nghiệm đi phụ thuyền hai năm của tôi, thì đây là một xoáy nước ngầm. Nhìn bề ngoài thì nó không có gì to tát nhưng bên dưới chắc chắn là một vòng xoáy xiết, nếu thuyền bè đi qua nhất định sẽ bị dòng xoáy này nuốt chửng.
“Cạch cạch cạch…”
Đúng lúc đó, mấy cánh tay đang không ngưng rung trên khay gỗ đột nhiên xoay như kim chỉ nam rồi chỉ thẳng về phía xoáy nước ngầm.
“Lão Lục, em chèo thuyền hướng gần về phía đó!” Bàng Độc gấp gáp ra lệnh cho tôi. “Đợi anh và Bách Nghĩa xuống nước, em liền cho thuyền cập bờ, ở trên bờ chờ bọn anh, mau!”
Tôi không rõ chuyện này là sao nhưng Bàng Độc đã phân công, tôi liền điều khiển thuyền hướng về phía đó khoảng năm sáu trượng (20 - 25m), cách xoáy nước ngầm khá gần.
Bàng Độc thu dọn đống cánh tay trên khay rồi gọi Tống Bách Nghĩa cùng nhảy xuống sông, tôi có ngăn cản cũng không kịp.
Hai người vừa nhảy xuống liền biến mất tăm mất tích, tôi chỉ có thể cho thuyền cập bờ, sau đó lo lắng đứng ở trên bờ chờ đợi.
Một lát sau, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa ngoi lên lấy hơi, nhưng vừa mới ngoi lên hai người đã bị xoáy nước ngầm nhẹ nhàng cuốn lấy.
Tôi cực kì sợ hãi, nhưng lại không dám mạo hiểm đi qua đó, với sức lực của người bình thường thì khó lòng mà thoát nổi lực hút của xoáy nước ngầm. Lòng tôi nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại trên bờ.
Hơn mười phút qua đi, vẫn không thấy hai người họ nổi lên mặt nước.
Lại mười phút nữa trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lòng tôi như rụng rơi vào hầm băng.
Không người nào có thể ở trong nước lâu như vậy, những người bị xoáy nước ngầm cuốn đi đều rơi vào hoàn cảnh lành ít dữ nhiều.
Bình luận facebook