Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 - Chương 39CON ĐƯỜNG MỜ MỊT PHÍA TRƯỚC
Chương 39CON ĐƯỜNG MỜ MỊT PHÍA TRƯỚC
Mụ già nhà họ Mạnh kể đến đây thì ngừng lại, đoán chứng là do đau tay quá nên không thể tiếp tục. Tôi nóng lòng muốn biết rõ ngọn ngành nên không ngừng thúc giục.
“Tên kia nói sau khi hắn chạy ra khỏi Âm Sơn Đạo liền không dám trở về nữa…” Mụ ta kể tiếp. “Hắn ta chốn chui chốn lủi một thời gian, không cầm cự nổi nữa mới chạy đến chỗ của tôi bán mấy thứ này…”
Cái tên đó sau khi lâm trận bỏ chạy cũng nghe ngóng được một ít tin tức. Cũng may là hôm đó hắn chạy nhanh, bởi vì cái “người” trong quan tài sau khi xông ra đã đồ sát vô số người trong Âm Sơn Đạo, không ai có thể ngăn cản.
Chuyện này khiến cho Thiên sư rất tức giận và xử lý rất nhiều người, những kẻ lâm trận bỏ chạy hôm đó sợ bị phạt nên cũng không dám trở về nữa.
Còn cái “người” trong quan tài sau khi chém giết xong liền rời khỏi Âm Sơn Đạo. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, bởi vì đến ban đêm, “người” này lại quay trở lại, đại náo toàn bộ Âm Sơn Đạo. Cuối cùng, mấy cao thủ của Âm Sơn Đạo phải dẫn người ra ngăn chặn mới có thể “tiễn” được đối phương rời đi. Dù sao, Âm Sơn Đạo cũng mà một trong những môn phái lớn của Ba mươi sáu bàng môn, bị người ta tự do ra vào làm loạn như thế cũng mất hết mặt mũi.
“Người nọ trở về làm gì?”
“Chuyện này… tôi… tôi thực sự không rõ…” Mụ ta không tham dự chuyện này nên không quá rõ ràng, tất cả đều chỉ nghe tên đào mộ của Âm Sơn Đạo thuật lại.
Chuyện này có dùng gót chân nghĩ cũng ra được, lúc người này bị đám người Âm Sơn Đạo “đào” ra chắc không còn sống, chứ nếu không sao có thể để mấy tên Âm Sơn Đạo cầm roi đi. Lúc được đưa đến Âm Sơn Đạo thì người nọ “sống” lại nhưng mà hắn không biết được rằng Đả Quỷ Tiên đã bị một “tiểu nhân vật” không lên được mặt bàn cầm đi mất, lại còn nhân lúc hỗn loạn mà chạy chốn. Hắn có muốn tìm lại chiếc roi cũng khó như lên trời.
Mụ già nhà họ Mạnh cho tên Âm Sơn Đạo một ít tiền đổi lấy cái roi rồi đuổi hắn đi. Đả Quỷ Tiên dài một trượng hai thước sáu (4,086m), thân gậy tinh tế nhẵn mịn, dễ cầm nắm, có thể kéo vật nặng tới 500kg, mụ ta cảm thấy cầm thuận tay nên liền giữ lại dùng.
Đây chính là đầu đuôi ngọn ngành tại sao mụ ta lại có được Đả Quỷ Tiên.
“Người trong quan tài bao nhiêu tuổi, có dáng dấp thế nào?”
Bởi vì lúc mở nắp quan tài, tên bán roi cũng có mặt nên nhìn rõ tướng mạo của người nằm trong quan tài. Mụ ta nghe hỏi tới tướng mạo người này liền dập đầu xuống đất, nói: “Người trong quan tài… trên đỉnh đầu có tấn hương… hình như là một hoà thượng…”
“Hoà thượng?” Tôi quay sang nhìn Bàng Độc, anh ấy nói cái Đả Quỷ Tiên này trước đây do cha tôi cầm, nhưng tôi không biết ông trông như thế nào. Bàng Độc lớn hơn tôi vài tuổi, năm đó cha anh ấy và cha tôi là anh em vào sinh ra tử, cho nên khi nhỏ anh ấy từng thấy cha tôi.
Bàng Độc nhìn tôi khẽ lắc đầu, ý tứ tức là người trong quan tài anh ấy chưa từng gặp, cũng không phải là cha tôi.
Tôi bỗng cảm thấy mất mát, thế nhưng nghĩ lại thì người nọ tuyệt đối không phải là cha tôi. Cha tôi đã qua đời từ lâu, nếu như ông còn sống thì sao có thể giương mắt trông một đứa bé như tôi một thân một mình phiêu bạt khắp nơi từ tấm bé như vậy.
“Những gì tôi nói là thật… tha cho tôi đi…” Mụ già nhà họ Mạnh nói xong liền bắt đầu cầu xin tha mạng. “Tha cho tôi đi mà…”
Tôi bỗng cảm thấy khó xử, lúc Bàng Độc ép mụ ta nói thật có nói chỉ cần mụ không nói láo có thể tha mạng cho mụ. Nhưng thi cốt của thôn dân thôn Các Vương còn chưa nguội mà tên đầu sỏ của tội ác này lại là mụ già này, nếu thả mụ ta đi thì biết ăn nói sao với những người đã khuất?
Không một ai lên tiếng, tất cả đều đang chờ đợi Bàng Độc. Bàng Độc chắc chắn là rất căm hận mụ già này nhưng anh ấy là người thẳng thắn chính trực, chính trực đến ngu muội, những gì anh ấy đã hứa hẹn thì phải thực hiện.
“Mụ đi đi.” Bàng Độc quay người lại, không muốn nhìn mụ ta thêm một giây nào nữa. “Đừng bao giờ để tôi trông thấy mụ.”
Đúng lúc này, hai thanh niên đứng bên cạnh Tôn Thế Dũng đưa mắt liếc nhau một cái, rồi cùng nhau lao lên, một trái một phải xông tới bên cạnh mụ già nhà họ Mạnh.
Chỉ vài bước chân họ đã đuổi tới rồi cùng lúc giáng hai côn thật mạnh vào đầu mụ già nhà họ Mạnh. Mụ ta đang bị thương lại hoảng loạn nên không tránh kịp.
Sức mạnh của hai côn này thiếu chút nữa đập nát nhừ đầu của mụ già nhà họ Mạnh.
“Anh em tôi không nghe lời của trưởng môn, tự ý hành sự, trưởng môn trách phạt thế nào, chúng tôi đều nghe theo.” Hai người nhà họ Tôn sau khi đánh chết mụ già nhà họ Mạnh thì trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao thù nhà cũng đã báo, Bàng Độc có trách phạt bọn họ thế nào thì bọn họ cũng không quan tâm.
“Còn trách phạt cái gì nữa…” Bàng Độc khẽ lắc đầu, chuyện này xem như cho qua.
Tới tận lúc này, mọi chuyện mới hoàn toàn yên ổn trở lại, mọi người phân ra thu xếp dọn dẹp. Một lúc sau, Tôn Thế Dũng đi tới gặp bọn tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức gặp mặt, người này rất giỏi võ nghệ, hai người anh em của anh ta cũng vậy, đều là những nam tử hán rắn rỏi đầu đội trời chân đạp đất, tôi rất bội phục họ.
Tôn Thế Dũng đưa cho Bàng Độc một cái bao gói ghém rất kĩ. Không cần hỏi cũng biết trong cái bao này nhất định là cánh tay của tổ tiên nhà họ Tôn.
“Thế Dũng, giờ cái thôn này đã không ở được nữa, cậu thu xếp mang những người này chuyển tới nơi khác định cư đi.” Bàng Độc nghĩ rồi nói, giờ thôn Các Vương đã không thể ở lại, người của Ba mươi sáu bàng môn và Bài Giáo đều có thể quay lại trả thù bất cứ lúc nào. “Sau khi thu xếp ổn thoả, khoảng hai tháng sau, chúng ta gặp lại ở rừng Hoè đi về phía Bắc Tiểu Bàn Hà hai mươi dặm.
“Anh, em biết rồi.”
Người của Thất môn không thích dài dòng, bàn chuyện xong liền tự phân công nhau hành động. Tôn Thế Dũng cùng hai anh em nhà mình mang xe ngựa đưa đám người thôn Các Vương rời đi trước, chúng tôi rời đi sau.
Lúc rời khỏi thôn Các Vương, tôi để ý thấy Bàng Độc cứ cúi đầu ngồi im mãi, giống như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
“Anh, anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ, có những chuyện sợ là số trời đã định, có trốn cũng trốn không thoát.”
Vietwriter.vn
Từ thời cha tôi, người của Thất môn đều đã phải mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ, thế nhưng mấy chục năm sau rủn rủi thế nào cũng bị bại lộ.
Đây quả thực không phải là một điềm báo tốt.
“Anh đừng lo quá.” Tôi khuyên Bàng Độc. “Chẳng phải đến sau cùng chúng ta đều thoát hiểm ở phút cuối, rồi gặp dữ hoá lành sao?”
“Có gặp dữ hoá lành hay vượt qua núi đao biển lửa thì cũng là con đường chúng ta nhất định phải đi.” Bàng Độc ngẩng lên, nói với chúng tôi. “Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện lớn thôi, bảy cánh tay do tổ tiên để lại đều đã thu tập đủ rồi.”
“Làm chuyện lớn gì ạ?”
“Một chuyện cực kì to tát.” Bàng Độc nói với tôi. “Nếu như thành công thì thiên băng lần này coi như hoá giải được một nửa. Nếu như không thành công, chỉ sợ chúng ta phải đổ máu!”
Mụ già nhà họ Mạnh kể đến đây thì ngừng lại, đoán chứng là do đau tay quá nên không thể tiếp tục. Tôi nóng lòng muốn biết rõ ngọn ngành nên không ngừng thúc giục.
“Tên kia nói sau khi hắn chạy ra khỏi Âm Sơn Đạo liền không dám trở về nữa…” Mụ ta kể tiếp. “Hắn ta chốn chui chốn lủi một thời gian, không cầm cự nổi nữa mới chạy đến chỗ của tôi bán mấy thứ này…”
Cái tên đó sau khi lâm trận bỏ chạy cũng nghe ngóng được một ít tin tức. Cũng may là hôm đó hắn chạy nhanh, bởi vì cái “người” trong quan tài sau khi xông ra đã đồ sát vô số người trong Âm Sơn Đạo, không ai có thể ngăn cản.
Chuyện này khiến cho Thiên sư rất tức giận và xử lý rất nhiều người, những kẻ lâm trận bỏ chạy hôm đó sợ bị phạt nên cũng không dám trở về nữa.
Còn cái “người” trong quan tài sau khi chém giết xong liền rời khỏi Âm Sơn Đạo. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, bởi vì đến ban đêm, “người” này lại quay trở lại, đại náo toàn bộ Âm Sơn Đạo. Cuối cùng, mấy cao thủ của Âm Sơn Đạo phải dẫn người ra ngăn chặn mới có thể “tiễn” được đối phương rời đi. Dù sao, Âm Sơn Đạo cũng mà một trong những môn phái lớn của Ba mươi sáu bàng môn, bị người ta tự do ra vào làm loạn như thế cũng mất hết mặt mũi.
“Người nọ trở về làm gì?”
“Chuyện này… tôi… tôi thực sự không rõ…” Mụ ta không tham dự chuyện này nên không quá rõ ràng, tất cả đều chỉ nghe tên đào mộ của Âm Sơn Đạo thuật lại.
Chuyện này có dùng gót chân nghĩ cũng ra được, lúc người này bị đám người Âm Sơn Đạo “đào” ra chắc không còn sống, chứ nếu không sao có thể để mấy tên Âm Sơn Đạo cầm roi đi. Lúc được đưa đến Âm Sơn Đạo thì người nọ “sống” lại nhưng mà hắn không biết được rằng Đả Quỷ Tiên đã bị một “tiểu nhân vật” không lên được mặt bàn cầm đi mất, lại còn nhân lúc hỗn loạn mà chạy chốn. Hắn có muốn tìm lại chiếc roi cũng khó như lên trời.
Mụ già nhà họ Mạnh cho tên Âm Sơn Đạo một ít tiền đổi lấy cái roi rồi đuổi hắn đi. Đả Quỷ Tiên dài một trượng hai thước sáu (4,086m), thân gậy tinh tế nhẵn mịn, dễ cầm nắm, có thể kéo vật nặng tới 500kg, mụ ta cảm thấy cầm thuận tay nên liền giữ lại dùng.
Đây chính là đầu đuôi ngọn ngành tại sao mụ ta lại có được Đả Quỷ Tiên.
“Người trong quan tài bao nhiêu tuổi, có dáng dấp thế nào?”
Bởi vì lúc mở nắp quan tài, tên bán roi cũng có mặt nên nhìn rõ tướng mạo của người nằm trong quan tài. Mụ ta nghe hỏi tới tướng mạo người này liền dập đầu xuống đất, nói: “Người trong quan tài… trên đỉnh đầu có tấn hương… hình như là một hoà thượng…”
“Hoà thượng?” Tôi quay sang nhìn Bàng Độc, anh ấy nói cái Đả Quỷ Tiên này trước đây do cha tôi cầm, nhưng tôi không biết ông trông như thế nào. Bàng Độc lớn hơn tôi vài tuổi, năm đó cha anh ấy và cha tôi là anh em vào sinh ra tử, cho nên khi nhỏ anh ấy từng thấy cha tôi.
Bàng Độc nhìn tôi khẽ lắc đầu, ý tứ tức là người trong quan tài anh ấy chưa từng gặp, cũng không phải là cha tôi.
Tôi bỗng cảm thấy mất mát, thế nhưng nghĩ lại thì người nọ tuyệt đối không phải là cha tôi. Cha tôi đã qua đời từ lâu, nếu như ông còn sống thì sao có thể giương mắt trông một đứa bé như tôi một thân một mình phiêu bạt khắp nơi từ tấm bé như vậy.
“Những gì tôi nói là thật… tha cho tôi đi…” Mụ già nhà họ Mạnh nói xong liền bắt đầu cầu xin tha mạng. “Tha cho tôi đi mà…”
Tôi bỗng cảm thấy khó xử, lúc Bàng Độc ép mụ ta nói thật có nói chỉ cần mụ không nói láo có thể tha mạng cho mụ. Nhưng thi cốt của thôn dân thôn Các Vương còn chưa nguội mà tên đầu sỏ của tội ác này lại là mụ già này, nếu thả mụ ta đi thì biết ăn nói sao với những người đã khuất?
Không một ai lên tiếng, tất cả đều đang chờ đợi Bàng Độc. Bàng Độc chắc chắn là rất căm hận mụ già này nhưng anh ấy là người thẳng thắn chính trực, chính trực đến ngu muội, những gì anh ấy đã hứa hẹn thì phải thực hiện.
“Mụ đi đi.” Bàng Độc quay người lại, không muốn nhìn mụ ta thêm một giây nào nữa. “Đừng bao giờ để tôi trông thấy mụ.”
Đúng lúc này, hai thanh niên đứng bên cạnh Tôn Thế Dũng đưa mắt liếc nhau một cái, rồi cùng nhau lao lên, một trái một phải xông tới bên cạnh mụ già nhà họ Mạnh.
Chỉ vài bước chân họ đã đuổi tới rồi cùng lúc giáng hai côn thật mạnh vào đầu mụ già nhà họ Mạnh. Mụ ta đang bị thương lại hoảng loạn nên không tránh kịp.
Sức mạnh của hai côn này thiếu chút nữa đập nát nhừ đầu của mụ già nhà họ Mạnh.
“Anh em tôi không nghe lời của trưởng môn, tự ý hành sự, trưởng môn trách phạt thế nào, chúng tôi đều nghe theo.” Hai người nhà họ Tôn sau khi đánh chết mụ già nhà họ Mạnh thì trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao thù nhà cũng đã báo, Bàng Độc có trách phạt bọn họ thế nào thì bọn họ cũng không quan tâm.
“Còn trách phạt cái gì nữa…” Bàng Độc khẽ lắc đầu, chuyện này xem như cho qua.
Tới tận lúc này, mọi chuyện mới hoàn toàn yên ổn trở lại, mọi người phân ra thu xếp dọn dẹp. Một lúc sau, Tôn Thế Dũng đi tới gặp bọn tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chính thức gặp mặt, người này rất giỏi võ nghệ, hai người anh em của anh ta cũng vậy, đều là những nam tử hán rắn rỏi đầu đội trời chân đạp đất, tôi rất bội phục họ.
Tôn Thế Dũng đưa cho Bàng Độc một cái bao gói ghém rất kĩ. Không cần hỏi cũng biết trong cái bao này nhất định là cánh tay của tổ tiên nhà họ Tôn.
“Thế Dũng, giờ cái thôn này đã không ở được nữa, cậu thu xếp mang những người này chuyển tới nơi khác định cư đi.” Bàng Độc nghĩ rồi nói, giờ thôn Các Vương đã không thể ở lại, người của Ba mươi sáu bàng môn và Bài Giáo đều có thể quay lại trả thù bất cứ lúc nào. “Sau khi thu xếp ổn thoả, khoảng hai tháng sau, chúng ta gặp lại ở rừng Hoè đi về phía Bắc Tiểu Bàn Hà hai mươi dặm.
“Anh, em biết rồi.”
Người của Thất môn không thích dài dòng, bàn chuyện xong liền tự phân công nhau hành động. Tôn Thế Dũng cùng hai anh em nhà mình mang xe ngựa đưa đám người thôn Các Vương rời đi trước, chúng tôi rời đi sau.
Lúc rời khỏi thôn Các Vương, tôi để ý thấy Bàng Độc cứ cúi đầu ngồi im mãi, giống như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
“Anh, anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ, có những chuyện sợ là số trời đã định, có trốn cũng trốn không thoát.”
Vietwriter.vn
Từ thời cha tôi, người của Thất môn đều đã phải mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ, thế nhưng mấy chục năm sau rủn rủi thế nào cũng bị bại lộ.
Đây quả thực không phải là một điềm báo tốt.
“Anh đừng lo quá.” Tôi khuyên Bàng Độc. “Chẳng phải đến sau cùng chúng ta đều thoát hiểm ở phút cuối, rồi gặp dữ hoá lành sao?”
“Có gặp dữ hoá lành hay vượt qua núi đao biển lửa thì cũng là con đường chúng ta nhất định phải đi.” Bàng Độc ngẩng lên, nói với chúng tôi. “Đi thôi, chúng ta đi làm chuyện lớn thôi, bảy cánh tay do tổ tiên để lại đều đã thu tập đủ rồi.”
“Làm chuyện lớn gì ạ?”
“Một chuyện cực kì to tát.” Bàng Độc nói với tôi. “Nếu như thành công thì thiên băng lần này coi như hoá giải được một nửa. Nếu như không thành công, chỉ sợ chúng ta phải đổ máu!”