Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43 - Chương 43MỘT NGƯỜI QUAY LẠI
Chương 43MỘT NGƯỜI QUAY LẠI
L
úc tôi trông thấy đám mèo này thì càng thêm chắc chắn cứu binh mà tên lông mày chữ bát nói tới chính là cô nàng Miêu nữ kia. Chẳng lẽ anh ta với Miêu nữ là cùng một nhóm người?
“Con mẹ nó, có giỏi thì đừng có chạy!” Tên lông mày chữ bát nhìn thuyền của Bài Giáo chạy đi thì lập tức hăng máu, vừa đuổi theo vừa đấm vừa đá vào không trung doạ nạt. “Chẳng phải vừa rồi chúng mày dồn chúng tao à? Bây giờ lại thành con rùa đen rụt cổ rồi? Đồ tạp chủng, đồ khốn kiếp, quay lại đây...”
“Người ta mà quay lại thật thì anh có còn dám to mồm như vậy không?”
Một bóng đen xuất hiện phía sau đám mèo, đó chính là cô Miêu nữ mà tôi từng gặp ở bãi tha ma. Cô nàng này vẫn đóng bộ đồ đen như hôm đó, chỉ có điều là hôm nay cô nàng không bịt mặt, cô ta đang cau mày nhìn tên lông mày chữ bát.
“Em gái, tới đúng lúc quá.” Tên lông mày chữ bát vừa thấy Miêu nữ kia thì vui vẻ chạy tới, thân thiết chuyện trò.
“Em nói anh biết đây là lần cuối cùng, lần sau đừng có gọi em ra dọn hậu quả cho anh.” Cô nàng nhìn anh ta, nói một cách đầy ghét bỏ.
Miêu nữ vừa nói vừa quét mắt nhìn tôi, có vẻ như cô nàng cũng nhận ra tôi, nhưng dù vậy chúng tôi cũng không tiến lại nói chuyện với nhau câu nào. Có điều, tôi biết chắc cô nàng đang rất thắc mắc không biết tại sao tôi và tên lông mày chữ bát kia lại ở cùng một chỗ.
“Tôi tưởng cậu cũng là người đàng hoàng, ai dè lại kết bạn với anh ta.” Miêu nữ nhìn tôi rồi lại liếc mắt nhìn tên lông mày chữ bát.
“Không phải không phải!” Tôi mau chóng kể lại chuyện tên lông mày chữ bát đã hãm hại tôi thế nào cho Miêu nữ nghe.
“Là như vậy sao? Thế thì thật xin lỗi.” Cô nàng này khá hiểu đạo lý, vừa nghe tôi giải thích xong thì đầu tiên là xin lỗi, sau đó hung hăng trợn mắt với tên lông mày chữ bát.
“Thì ra hai người biết nhau à?” Tên lông mày chữ bát chạy tới trước mặt tôi. “Người anh em, không ngờ lũ lụt chảy vào miếu Long Vương, đều là người một nhà cả. Hôm nay đúng là có duyên phận mới khiến hai anh em chúng ta gặp nhau, chú em tên là gì thế? Anh họ Hoàng, con thứ ba trong nhà nên gọi là Hoàng Tam Nhi, anh em trong giang hồ nể mặt nên đặt cho anh một cái biệt danh là đại tặc Hoàng Tam...”
“Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa được không?” Miêu nữ nhíu mày nói. “Cái gì mà đại tặc chứ? Làm tí chuyện trộm gà trộm chó lại còn phải để người khác chùi đít cho mà vẫn dám vênh mặt nói mình là đại tặc Hoàng Tam Nhi.”
“Này này này... em gái à, hôm nay anh với người anh em này mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, em đừng bóc mẽ anh như vậy có được không?”
Không đợi Miêu nữ nói tiếp thì Hoàng Tam Nhi đã thân thiết bắt chuyện với tôi, anh ta nói nhiều đến mức tôi không biết miệng anh ta có lên kịp nổi da non không nữa. Hơn nữa, anh ta cũng không coi tôi là người ngoài cho nên chỉ hàn huyên đôi câu tôi đã biết anh ta với Miêu nữ là anh em cùng cha khác mẹ.
“Tôi đã nhăm nhe cái thuyền vớt bảo vật của Bài Giáo kia từ lâu lắm rồi. Không phải tôi nói quá chứ cái thuyền kia đi một chuyến có thể kiếm được không ít thứ ngon nghẻ.” Hoàng Tam Nhi ba hoa chích chòe khoe khoang, thật ra anh ta chỉ nhân lúc loạn lạc chạy lên để kiếm chác một chút mà thôi.
Tôi không yên lòng liên tục nhìn về phía mặt sông, từ lúc Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa xuống sông đến giờ đã hơn hai giờ rồi mà vẫn không thấy họ đi lên, tôi ngày càng lo lắng, cũng đứng ngồi không yên.
Tôi muốn xuống sông xem thế nào, nhưng lúc đó cả Miêu nữ và Hoàng Tam Nhi đều đang có mặt nên tôi không biết có nên nhảy xuống sông ngay trước mặt bọn họ hay không.
Tôi do dự một hồi lâu, trong đầu toàn bộ đều là bóng hình cao gầy nhưng rắn rỏi của Bàng Độc. Anh ấy không tiếc mạng vì anh em đồng môn nên bây giờ anh ấy gặp nguy thì dù có là núi đao biển lửa tôi cũng phải nhảy vào.
Tôi không quá quen thân Miêu nữ, tính ra hai người chúng tôi cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần, nhưng có vẻ như cô nàng không phải người nhiều chuyện, cho nên tôi cảm thấy Miêu nữ khá đáng tin.
“Tôi muốn bàn với cô một chuyện...” Sau khi nghĩ kỹ, tôi nói nhỏ với Miêu nữ. “Cô có nhớ cái người thuê cô tới bãi tha ma đào xác lần trước không? Ban chiều, anh ta xuống sông mà đến giờ còn chưa thấy lên, tôi muốn xuống sông xem thế nào.”
“Anh ta xuống sông lâu như vậy mà trong sông lại còn có xoáy nước ngầm, cậu vẫn muốn xuống sao?” Miêu nữ vừa nghe đã hiểu ý tôi.
“Dù sao cũng phải thử xem, không thể thấy chết mà không cứu được.”
Tôi cởi áo ra lội xuống sông, mặt sông được ánh trăng chiếu sáng, xoáy nước ngầm kia đã không còn thấy đâu nữa. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hít một hơi thật sâu lặn rồi xuống sông xem thế nào.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp lặn xuống thì đột nhiên mặt nước sủi lên một đống bọt nước, sau đó từ trong bọt nước nhô lên một cái đầu.
“Anh Bách Nghĩa?!” Tôi vừa liếc mắt đã nhận ra Tống Bách Nghĩa, vừa mừng vừa sợ hô lên, muốn kéo anh ta lên bờ.
“Ùng ục... ùng ục...”
Tống Bách Nghĩa vừa nhô đầu lên thì nửa người trên cũng nổi lên khỏi mặt nước. Mới đầu tôi rất vui mừng, cứ tưởng Tống Bách Nghĩa xuất hiện thì chắc chắn Bàng Độc cũng đang ở gần đây. Thế nhưng xung quanh chỉ có một mình Tống Bách Nghĩa, mà hai mắt anh ta lại nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch… không biết chỉ là đang bất tỉnh hay là đã chết rồi.
“Rào rào...”
Tống Bách Nghĩa đã nổi lên, thế nhưng những bọt nước xung quanh anh ta vẫn cuồn cuộn sủi lên không ngừng, bảy cánh tay tổ tiên được buộc lại bằng dây thừng vắt ngang cổ anh ta.
Tôi không chần chừ, lập tức bơi tới, định kéo Tống Bách Nghĩa lên rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Có điều lúc cả người Tống Bách Nghĩa nổi lên hết thì tôi lại không dám lại gần, bởi vì tôi nhận ra có vẻ như không phải là do Tống Bách Nghĩa tự nổi lên mà là do dưới nước có thứ gì đó đang nâng anh ta lên.
Một đống cánh tay?
Dưới nước còn người khác?!
Tôi càng thêm cảnh giác.
Cơ thể của Tống Bách Nghĩa được chậm rãi nâng lên, mấy cánh tay đỡ anh ta cũng lộ ra ngày càng nhiều cho đến khi chúng cũng hoàn toàn lộ diện.
Có tất cả sáu cánh tay nâng Tống Bách Nghĩa ra khỏi mặt nước, tức là có ba người nâng anh ta lên.
Khi ba cái đầu ló ra khỏi mặt nước thì tôi lập tức hít ngược vào một hơi khí lạnh.
Gương mặt của ba người này giống như bị rìu đục, dao tước mà thành, không có chút biểu cảm nào, cũng không có chút sức sống nào. Trên mặt họ chỉ có những vết ban loang lổ và da mặt trắng bệch như bôi vôi. Nửa đêm mà nhìn thấy ba cái mặt trắng bệch này cũng đủ để nằm mơ thấy ác mộng cả tháng.
Tôi còn chưa hết sững sờ thì ba “người” kia đã đạp nước đưa Tống Bách Nghĩa vào vùng nước cạn rồi chậm rãi chìm mình vào trong sông một lần nữa.
Tôi vội vàng kéo Tống Bách Nghĩa vào bờ rồi kiểm tra xem thử anh ta còn thở hay không, cả người anh ta lúc đó lạnh toát như một khối băng, có điều ít nhất vẫn còn thoi thóp thở.
Dù sao thì Tống Bách Nghĩa cũng đã về rồi, nhưng tôi lại không thấy Bàng Độc đâu cả, cho nên lúc ấy tôi chỉ muốn Tống Bách Nghĩa nhanh nhanh tỉnh lại để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.
L
úc tôi trông thấy đám mèo này thì càng thêm chắc chắn cứu binh mà tên lông mày chữ bát nói tới chính là cô nàng Miêu nữ kia. Chẳng lẽ anh ta với Miêu nữ là cùng một nhóm người?
“Con mẹ nó, có giỏi thì đừng có chạy!” Tên lông mày chữ bát nhìn thuyền của Bài Giáo chạy đi thì lập tức hăng máu, vừa đuổi theo vừa đấm vừa đá vào không trung doạ nạt. “Chẳng phải vừa rồi chúng mày dồn chúng tao à? Bây giờ lại thành con rùa đen rụt cổ rồi? Đồ tạp chủng, đồ khốn kiếp, quay lại đây...”
“Người ta mà quay lại thật thì anh có còn dám to mồm như vậy không?”
Một bóng đen xuất hiện phía sau đám mèo, đó chính là cô Miêu nữ mà tôi từng gặp ở bãi tha ma. Cô nàng này vẫn đóng bộ đồ đen như hôm đó, chỉ có điều là hôm nay cô nàng không bịt mặt, cô ta đang cau mày nhìn tên lông mày chữ bát.
“Em gái, tới đúng lúc quá.” Tên lông mày chữ bát vừa thấy Miêu nữ kia thì vui vẻ chạy tới, thân thiết chuyện trò.
“Em nói anh biết đây là lần cuối cùng, lần sau đừng có gọi em ra dọn hậu quả cho anh.” Cô nàng nhìn anh ta, nói một cách đầy ghét bỏ.
Miêu nữ vừa nói vừa quét mắt nhìn tôi, có vẻ như cô nàng cũng nhận ra tôi, nhưng dù vậy chúng tôi cũng không tiến lại nói chuyện với nhau câu nào. Có điều, tôi biết chắc cô nàng đang rất thắc mắc không biết tại sao tôi và tên lông mày chữ bát kia lại ở cùng một chỗ.
“Tôi tưởng cậu cũng là người đàng hoàng, ai dè lại kết bạn với anh ta.” Miêu nữ nhìn tôi rồi lại liếc mắt nhìn tên lông mày chữ bát.
“Không phải không phải!” Tôi mau chóng kể lại chuyện tên lông mày chữ bát đã hãm hại tôi thế nào cho Miêu nữ nghe.
“Là như vậy sao? Thế thì thật xin lỗi.” Cô nàng này khá hiểu đạo lý, vừa nghe tôi giải thích xong thì đầu tiên là xin lỗi, sau đó hung hăng trợn mắt với tên lông mày chữ bát.
“Thì ra hai người biết nhau à?” Tên lông mày chữ bát chạy tới trước mặt tôi. “Người anh em, không ngờ lũ lụt chảy vào miếu Long Vương, đều là người một nhà cả. Hôm nay đúng là có duyên phận mới khiến hai anh em chúng ta gặp nhau, chú em tên là gì thế? Anh họ Hoàng, con thứ ba trong nhà nên gọi là Hoàng Tam Nhi, anh em trong giang hồ nể mặt nên đặt cho anh một cái biệt danh là đại tặc Hoàng Tam...”
“Anh đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa được không?” Miêu nữ nhíu mày nói. “Cái gì mà đại tặc chứ? Làm tí chuyện trộm gà trộm chó lại còn phải để người khác chùi đít cho mà vẫn dám vênh mặt nói mình là đại tặc Hoàng Tam Nhi.”
“Này này này... em gái à, hôm nay anh với người anh em này mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, em đừng bóc mẽ anh như vậy có được không?”
Không đợi Miêu nữ nói tiếp thì Hoàng Tam Nhi đã thân thiết bắt chuyện với tôi, anh ta nói nhiều đến mức tôi không biết miệng anh ta có lên kịp nổi da non không nữa. Hơn nữa, anh ta cũng không coi tôi là người ngoài cho nên chỉ hàn huyên đôi câu tôi đã biết anh ta với Miêu nữ là anh em cùng cha khác mẹ.
“Tôi đã nhăm nhe cái thuyền vớt bảo vật của Bài Giáo kia từ lâu lắm rồi. Không phải tôi nói quá chứ cái thuyền kia đi một chuyến có thể kiếm được không ít thứ ngon nghẻ.” Hoàng Tam Nhi ba hoa chích chòe khoe khoang, thật ra anh ta chỉ nhân lúc loạn lạc chạy lên để kiếm chác một chút mà thôi.
Tôi không yên lòng liên tục nhìn về phía mặt sông, từ lúc Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa xuống sông đến giờ đã hơn hai giờ rồi mà vẫn không thấy họ đi lên, tôi ngày càng lo lắng, cũng đứng ngồi không yên.
Tôi muốn xuống sông xem thế nào, nhưng lúc đó cả Miêu nữ và Hoàng Tam Nhi đều đang có mặt nên tôi không biết có nên nhảy xuống sông ngay trước mặt bọn họ hay không.
Tôi do dự một hồi lâu, trong đầu toàn bộ đều là bóng hình cao gầy nhưng rắn rỏi của Bàng Độc. Anh ấy không tiếc mạng vì anh em đồng môn nên bây giờ anh ấy gặp nguy thì dù có là núi đao biển lửa tôi cũng phải nhảy vào.
Tôi không quá quen thân Miêu nữ, tính ra hai người chúng tôi cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần, nhưng có vẻ như cô nàng không phải người nhiều chuyện, cho nên tôi cảm thấy Miêu nữ khá đáng tin.
“Tôi muốn bàn với cô một chuyện...” Sau khi nghĩ kỹ, tôi nói nhỏ với Miêu nữ. “Cô có nhớ cái người thuê cô tới bãi tha ma đào xác lần trước không? Ban chiều, anh ta xuống sông mà đến giờ còn chưa thấy lên, tôi muốn xuống sông xem thế nào.”
“Anh ta xuống sông lâu như vậy mà trong sông lại còn có xoáy nước ngầm, cậu vẫn muốn xuống sao?” Miêu nữ vừa nghe đã hiểu ý tôi.
“Dù sao cũng phải thử xem, không thể thấy chết mà không cứu được.”
Tôi cởi áo ra lội xuống sông, mặt sông được ánh trăng chiếu sáng, xoáy nước ngầm kia đã không còn thấy đâu nữa. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hít một hơi thật sâu lặn rồi xuống sông xem thế nào.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp lặn xuống thì đột nhiên mặt nước sủi lên một đống bọt nước, sau đó từ trong bọt nước nhô lên một cái đầu.
“Anh Bách Nghĩa?!” Tôi vừa liếc mắt đã nhận ra Tống Bách Nghĩa, vừa mừng vừa sợ hô lên, muốn kéo anh ta lên bờ.
“Ùng ục... ùng ục...”
Tống Bách Nghĩa vừa nhô đầu lên thì nửa người trên cũng nổi lên khỏi mặt nước. Mới đầu tôi rất vui mừng, cứ tưởng Tống Bách Nghĩa xuất hiện thì chắc chắn Bàng Độc cũng đang ở gần đây. Thế nhưng xung quanh chỉ có một mình Tống Bách Nghĩa, mà hai mắt anh ta lại nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch… không biết chỉ là đang bất tỉnh hay là đã chết rồi.
“Rào rào...”
Tống Bách Nghĩa đã nổi lên, thế nhưng những bọt nước xung quanh anh ta vẫn cuồn cuộn sủi lên không ngừng, bảy cánh tay tổ tiên được buộc lại bằng dây thừng vắt ngang cổ anh ta.
Tôi không chần chừ, lập tức bơi tới, định kéo Tống Bách Nghĩa lên rồi tính tiếp.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Có điều lúc cả người Tống Bách Nghĩa nổi lên hết thì tôi lại không dám lại gần, bởi vì tôi nhận ra có vẻ như không phải là do Tống Bách Nghĩa tự nổi lên mà là do dưới nước có thứ gì đó đang nâng anh ta lên.
Một đống cánh tay?
Dưới nước còn người khác?!
Tôi càng thêm cảnh giác.
Cơ thể của Tống Bách Nghĩa được chậm rãi nâng lên, mấy cánh tay đỡ anh ta cũng lộ ra ngày càng nhiều cho đến khi chúng cũng hoàn toàn lộ diện.
Có tất cả sáu cánh tay nâng Tống Bách Nghĩa ra khỏi mặt nước, tức là có ba người nâng anh ta lên.
Khi ba cái đầu ló ra khỏi mặt nước thì tôi lập tức hít ngược vào một hơi khí lạnh.
Gương mặt của ba người này giống như bị rìu đục, dao tước mà thành, không có chút biểu cảm nào, cũng không có chút sức sống nào. Trên mặt họ chỉ có những vết ban loang lổ và da mặt trắng bệch như bôi vôi. Nửa đêm mà nhìn thấy ba cái mặt trắng bệch này cũng đủ để nằm mơ thấy ác mộng cả tháng.
Tôi còn chưa hết sững sờ thì ba “người” kia đã đạp nước đưa Tống Bách Nghĩa vào vùng nước cạn rồi chậm rãi chìm mình vào trong sông một lần nữa.
Tôi vội vàng kéo Tống Bách Nghĩa vào bờ rồi kiểm tra xem thử anh ta còn thở hay không, cả người anh ta lúc đó lạnh toát như một khối băng, có điều ít nhất vẫn còn thoi thóp thở.
Dù sao thì Tống Bách Nghĩa cũng đã về rồi, nhưng tôi lại không thấy Bàng Độc đâu cả, cho nên lúc ấy tôi chỉ muốn Tống Bách Nghĩa nhanh nhanh tỉnh lại để hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.
Bình luận facebook