Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44 - Chương 44TÌM KIẾM
Chương 44TÌM KIẾM
C
ả người Tống Bách Nghĩa lạnh toát, tôi cõng anh ta chạy ra phía sau gò đất ban nãy đặt nằm xuống, Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ cũng chạy tới giúp nhặt củi nhóm lửa.
Trên người Tống Bách Nghĩa không có vết thương nào nên chúng tôi càng không hiểu vì sao anh ta lại hôn mê. Cũng may sau khi đặt cạnh đống lửa ấm áp một lúc thì anh ta nôn ra một đống nước sông, rồi mệt mỏi mở mắt ra.
“Anh Bách Nghĩa? Anh không sao chứ?” Tôi thấy anh ta tỉnh lại thì lập tức hỏi han.
Tống Bách Nghĩa ho khan dữ dội một lúc rồi chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền liếc thấy Miêu nữ đứng đằng sau tôi.
Miêu nữ không tô son trát phấn gì, thế nhưng ở dưới ánh lửa ấm áp gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô ấy lại càng thêm động lòng người. Hơn nữa, cô ấy còn toát lên vẻ hiên ngang phóng khoáng mà các cô gái yếu đuối khác không có, cho nên Tống Bách Nghĩa cứ thế ngắm nhìn đến say mê.
“Anh Bách Nghĩa! Em vừa gặp cô ấy ở bãi sông, anh Bàng đâu anh?”
“Anh Bàng...” Tống Bách Nghĩa nghe nhắc tới Bàng Độc thì mới thu lại ánh mắt say đắm của mình, anh ta đang định mở miệng nói thì tôi lại ngăn lại. Bàng Độc dẫn chúng tôi đi làm chuyện lớn, nên có những chuyện không thể để cho người ngoài biết, nếu không sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
“Cô...” Tôi ngập ngừng nói với Miêu nữ. “Củi sắp cháy gần hết rồi... có thể phiền cô cùng anh Hoàng Tam đi nhặt thêm một chút củi về có được không?”
Miêu nữ là người thông minh cho nên dù lý do của tôi có hơi miễn cưỡng nhưng cô ấy cũng không vạch trần, lập tức đứng lên.
Miêu nữ đi rồi nhưng Hoàng Tam Nhi vẫn không chịu đi, anh ta ngồi giương mắt chờ nghe tôi và Tống Bách Nghĩa nói chuyện.
“Anh ở đây làm gì? Mau đi nhặt củi.” Miêu nữ gọi Hoàng Tam Nhi
“Anh vừa thấy hai người anh em này liền có cảm giác như đã quen thân từ lâu, anh muốn ở đây trò chuyện với bọn họ thì sao chứ?” Hoàng Tam Nhi ỉ ôi muốn ở lại nhưng lại bị Miêu nữ mạnh mẽ kéo đi.
Đến khi hai anh em đi rồi, tôi lập tức thúc giục Tống Bách Nghĩa mau nói ra.
“Tôi không biết anh Bàng ở đâu...” Tống Bách Nghĩa lắc đầu nói. “Tôi có nói cũng không nói rõ được...”
“Anh Bách Nghĩa, anh đừng vội, anh cứ từ từ nói hết những chuyện đã xảy ra là được.”
Lúc Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa mới xuống sông cũng không khác nhiều so với những gì tôi dự đoán, bọn họ quả thật bị xoáy nước ngầm kia cuốn vào. Võ công của Tống Bách Nghĩa tốt hơn tôi nhưng khả năng bơi lội thì lại không bằng cho nên vừa mới bị cuốn lấy đã luống cuống chân tay.
Người bị cuốn vào xoáy nước không thể nhìn thấy gì cũng không thể phân biệt được phương hướng, đồng thời còn bị tốc độ xoáy của nước làm cho choáng váng. Tống Bách Nghĩa nói không biết bọn họ ở trong xoáy nước bao lâu thì bỗng nhìn thấy một thứ ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.
Tuy anh ta nói không biết bao lâu nhưng tôi đoán chắc chắn không lâu, bởi sau khi bọn họ xuống nước chỉ trồi lên lấy hơi một lần, mà thứ ánh sáng nhạt màu kia xuất hiện trong lần định lấy hơi thứ hai.
Sau khi ánh sáng đó xuất hiện, xoáy nước đang điên cuồng chuyển động đột nhiên bình tĩnh lại, dưỡng khí của hai người họ đều sắp hết nhưng chưa kịp trồi lên lấy hơi thì trong luồng ánh sáng nhàn nhạt kia như xuất hiện mấy điểm ánh sáng màu đỏ, vì thế hai người bơi tiến lại gần.
Cái luồng ánh sáng màu nhạt ban nãy giống như một bức tường trong suốt, khi anh ta và Bàng Độc định bơi vào thì bị nó chặn lại ở bên ngoài. Tống Bách Nghĩa hết hơi, muốn bơi lên lấy hơi thì những điểm sáng màu đỏ đột nhiên trở nên rõ ràng.
“Đó là bảy chưởng ấn.” Tống Bách Nghĩa khoa tay múa chân nói. “Bảy dấu bàn tay.”
Lúc ấy Bàng Độc không nói gì, chỉ cầm bảy cánh tay ấn vào bảy vị trí đó. Ánh sáng màu đỏ biến mất, hai người bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra chỉ thấy cơ thể chấn một cái rồi được đưa vào phía bên trong của bức tường trong suốt.
Phía sau bức tường là một không gian có thể thở được và không hề có chút nước nào, khi Tống Bách Nghĩa đang thở hồng hộc thì Bàng Độc có lầm bầm một câu.
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói...” Tống Bách Nghĩa nghĩ một lúc rồi mới trả lời. “Anh ấy nói phong ấn của mắt sông Hoàng Hà đã mở thì về sau không phong ấn lại được.”
Phía sau bức tường trong suốt là một con đường tối đen như mực, có điều con đường này không phải là nơi chưa từng có ai đặt chân đến, cho nên sau khi Bàng Độc lần mò một hồi thì tìm được hai ngọn đèn chưa cạn dầu ở trên rãnh để đèn. Tống Bách Nghĩa và Bàng Độc cầm đèn đi vào trong con đường mờ tối kia, thế nhưng ánh sáng của đèn dầu chỉ có thể chiếu rõ một khoảng cách chưa đến hai mét trước mặt.
Bàng Độc vốn định kiểm tra nơi này một lượt, nhưng mà khi bọn họ đi qua con đường kia thì không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động như trời long đất lở. Tống Bách Nghĩa không đề phòng nên bị cơn chấn động đánh bay cả người, thế nhưng anh ta còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bất tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Còn về phần sau đấy anh ta đã thoát khỏi đó như thế nào hay vì sao trên cổ anh ta lại treo bảy bàn tay của tổ tiên thì Tống Bách Nghĩa hoàn toàn không biết gì cả.
“Vậy ý anh là anh Bàng vẫn còn đang ở trong đó?” Tôi nghe Tống Bách Nghĩa nói đến đây thì mới thả lỏng hơn một chút, tuy Bàng Độc vẫn chưa lên bờ nhưng ít nhất tôi biết được anh ấy hiện đang ở nơi nào.
Có điều tâm trạng thoải mái chưa được bao lâu lại trở nên lo lắng, cơn chấn động trong lòng sông khiến Tống Bách Nghĩa ngất xỉu thì chẳng lẽ Bàng Độc lại không bị làm sao?
Tôi không chờ nổi nữa muốn lập tức xuống sông tìm anh ấy.
Trong lúc tôi và Tống Bách Nghĩa nói chuyện thì Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ cố ý đi xa “kiếm củi” cho nên tôi phải đi gọi bọn họ lại. Tống Bách Nghĩa vừa tỉnh lại cần có người chăm sóc, tôi đành mặt dày nhờ vả Miêu nữ chăm sóc cho Tống Bách Nghĩa, cô nàng cũng không ngại ngần gì mà đồng ý luôn.
“Người anh em muốn làm gì? Tôi đi với cậu.” Hoàng Tam Nhi nói.
Cái tên này đúng là không sợ người lạ, thấy ai cũng tay bắt mặt mừng không coi như người ngoài, thậm chí còn chẳng thèm để ý tôi đi làm cái gì mà cũng muốn theo cùng.
Tôi tuy vội nhưng nào có thể đánh người đang cười chạy lại với mình cho nên chỉ có thể khéo léo từ chối anh ta, sau đó một mình trèo lên thuyền nhỏ.
Tôi không biết mắt sông ở đâu nhưng tôi biết Bàng Độc đi từ xoáy nước ngầm để vào mắt sông, như vậy tôi cũng có thể đi theo con đường ấy. Tôi điều khiển thuyền lần mò trên mặt sông tìm xoáy nước ngầm.
Tôi loay hoay suốt nửa tiếng cũng không tìm được vùng nước xoáy, lòng càng thêm lo lắng, tới lúc tôi không chờ nổi nữa thì đột nhiên mặt sông xuất hiện một cái xoáy nho nhỏ cách thuyền chừng ba, bốn trượng.
Xoáy nước ngầm xuất hiện rồi.
Người đi thuyền bình thường thấy xoáy nước ngầm sẽ phải tránh đi thế nhưng tôi đang quá vội cho nên mặc kệ tất cả, nhún người nhảy xuống sông.
Dưới mặt sông quả nhiên có một xoáy nước chảy xiết, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ bị cuốn vào. Kĩ năng bơi lội của tôi khá tốt, hơn nữa trước khi nhảy khỏi thuyền đã lấy đầy hơi cho nên có thể ở dưới nước một lúc lâu. Lúc mới bị cuốn vào xoáy nước quả nhiên tôi bị nước cuốn quay tới tối tăm cả mặt mũi nhưng tôi còn chưa dùng hết dưỡng khí trong phổi thì trong nước đã xuất hiện luồng ánh sáng nhàn nhạt. Gần như, tôi chẳng cần di chuyển gì cũng bị dòng nước đưa thẳng tới cái luồng sáng đó.
C
ả người Tống Bách Nghĩa lạnh toát, tôi cõng anh ta chạy ra phía sau gò đất ban nãy đặt nằm xuống, Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ cũng chạy tới giúp nhặt củi nhóm lửa.
Trên người Tống Bách Nghĩa không có vết thương nào nên chúng tôi càng không hiểu vì sao anh ta lại hôn mê. Cũng may sau khi đặt cạnh đống lửa ấm áp một lúc thì anh ta nôn ra một đống nước sông, rồi mệt mỏi mở mắt ra.
“Anh Bách Nghĩa? Anh không sao chứ?” Tôi thấy anh ta tỉnh lại thì lập tức hỏi han.
Tống Bách Nghĩa ho khan dữ dội một lúc rồi chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa nhìn liền liếc thấy Miêu nữ đứng đằng sau tôi.
Miêu nữ không tô son trát phấn gì, thế nhưng ở dưới ánh lửa ấm áp gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô ấy lại càng thêm động lòng người. Hơn nữa, cô ấy còn toát lên vẻ hiên ngang phóng khoáng mà các cô gái yếu đuối khác không có, cho nên Tống Bách Nghĩa cứ thế ngắm nhìn đến say mê.
“Anh Bách Nghĩa! Em vừa gặp cô ấy ở bãi sông, anh Bàng đâu anh?”
“Anh Bàng...” Tống Bách Nghĩa nghe nhắc tới Bàng Độc thì mới thu lại ánh mắt say đắm của mình, anh ta đang định mở miệng nói thì tôi lại ngăn lại. Bàng Độc dẫn chúng tôi đi làm chuyện lớn, nên có những chuyện không thể để cho người ngoài biết, nếu không sẽ dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
“Cô...” Tôi ngập ngừng nói với Miêu nữ. “Củi sắp cháy gần hết rồi... có thể phiền cô cùng anh Hoàng Tam đi nhặt thêm một chút củi về có được không?”
Miêu nữ là người thông minh cho nên dù lý do của tôi có hơi miễn cưỡng nhưng cô ấy cũng không vạch trần, lập tức đứng lên.
Miêu nữ đi rồi nhưng Hoàng Tam Nhi vẫn không chịu đi, anh ta ngồi giương mắt chờ nghe tôi và Tống Bách Nghĩa nói chuyện.
“Anh ở đây làm gì? Mau đi nhặt củi.” Miêu nữ gọi Hoàng Tam Nhi
“Anh vừa thấy hai người anh em này liền có cảm giác như đã quen thân từ lâu, anh muốn ở đây trò chuyện với bọn họ thì sao chứ?” Hoàng Tam Nhi ỉ ôi muốn ở lại nhưng lại bị Miêu nữ mạnh mẽ kéo đi.
Đến khi hai anh em đi rồi, tôi lập tức thúc giục Tống Bách Nghĩa mau nói ra.
“Tôi không biết anh Bàng ở đâu...” Tống Bách Nghĩa lắc đầu nói. “Tôi có nói cũng không nói rõ được...”
“Anh Bách Nghĩa, anh đừng vội, anh cứ từ từ nói hết những chuyện đã xảy ra là được.”
Lúc Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa mới xuống sông cũng không khác nhiều so với những gì tôi dự đoán, bọn họ quả thật bị xoáy nước ngầm kia cuốn vào. Võ công của Tống Bách Nghĩa tốt hơn tôi nhưng khả năng bơi lội thì lại không bằng cho nên vừa mới bị cuốn lấy đã luống cuống chân tay.
Người bị cuốn vào xoáy nước không thể nhìn thấy gì cũng không thể phân biệt được phương hướng, đồng thời còn bị tốc độ xoáy của nước làm cho choáng váng. Tống Bách Nghĩa nói không biết bọn họ ở trong xoáy nước bao lâu thì bỗng nhìn thấy một thứ ánh sáng nhàn nhạt lóe lên.
Tuy anh ta nói không biết bao lâu nhưng tôi đoán chắc chắn không lâu, bởi sau khi bọn họ xuống nước chỉ trồi lên lấy hơi một lần, mà thứ ánh sáng nhạt màu kia xuất hiện trong lần định lấy hơi thứ hai.
Sau khi ánh sáng đó xuất hiện, xoáy nước đang điên cuồng chuyển động đột nhiên bình tĩnh lại, dưỡng khí của hai người họ đều sắp hết nhưng chưa kịp trồi lên lấy hơi thì trong luồng ánh sáng nhàn nhạt kia như xuất hiện mấy điểm ánh sáng màu đỏ, vì thế hai người bơi tiến lại gần.
Cái luồng ánh sáng màu nhạt ban nãy giống như một bức tường trong suốt, khi anh ta và Bàng Độc định bơi vào thì bị nó chặn lại ở bên ngoài. Tống Bách Nghĩa hết hơi, muốn bơi lên lấy hơi thì những điểm sáng màu đỏ đột nhiên trở nên rõ ràng.
“Đó là bảy chưởng ấn.” Tống Bách Nghĩa khoa tay múa chân nói. “Bảy dấu bàn tay.”
Lúc ấy Bàng Độc không nói gì, chỉ cầm bảy cánh tay ấn vào bảy vị trí đó. Ánh sáng màu đỏ biến mất, hai người bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra chỉ thấy cơ thể chấn một cái rồi được đưa vào phía bên trong của bức tường trong suốt.
Phía sau bức tường là một không gian có thể thở được và không hề có chút nước nào, khi Tống Bách Nghĩa đang thở hồng hộc thì Bàng Độc có lầm bầm một câu.
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói...” Tống Bách Nghĩa nghĩ một lúc rồi mới trả lời. “Anh ấy nói phong ấn của mắt sông Hoàng Hà đã mở thì về sau không phong ấn lại được.”
Phía sau bức tường trong suốt là một con đường tối đen như mực, có điều con đường này không phải là nơi chưa từng có ai đặt chân đến, cho nên sau khi Bàng Độc lần mò một hồi thì tìm được hai ngọn đèn chưa cạn dầu ở trên rãnh để đèn. Tống Bách Nghĩa và Bàng Độc cầm đèn đi vào trong con đường mờ tối kia, thế nhưng ánh sáng của đèn dầu chỉ có thể chiếu rõ một khoảng cách chưa đến hai mét trước mặt.
Bàng Độc vốn định kiểm tra nơi này một lượt, nhưng mà khi bọn họ đi qua con đường kia thì không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện một cơn chấn động như trời long đất lở. Tống Bách Nghĩa không đề phòng nên bị cơn chấn động đánh bay cả người, thế nhưng anh ta còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bất tỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Còn về phần sau đấy anh ta đã thoát khỏi đó như thế nào hay vì sao trên cổ anh ta lại treo bảy bàn tay của tổ tiên thì Tống Bách Nghĩa hoàn toàn không biết gì cả.
“Vậy ý anh là anh Bàng vẫn còn đang ở trong đó?” Tôi nghe Tống Bách Nghĩa nói đến đây thì mới thả lỏng hơn một chút, tuy Bàng Độc vẫn chưa lên bờ nhưng ít nhất tôi biết được anh ấy hiện đang ở nơi nào.
Có điều tâm trạng thoải mái chưa được bao lâu lại trở nên lo lắng, cơn chấn động trong lòng sông khiến Tống Bách Nghĩa ngất xỉu thì chẳng lẽ Bàng Độc lại không bị làm sao?
Tôi không chờ nổi nữa muốn lập tức xuống sông tìm anh ấy.
Trong lúc tôi và Tống Bách Nghĩa nói chuyện thì Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ cố ý đi xa “kiếm củi” cho nên tôi phải đi gọi bọn họ lại. Tống Bách Nghĩa vừa tỉnh lại cần có người chăm sóc, tôi đành mặt dày nhờ vả Miêu nữ chăm sóc cho Tống Bách Nghĩa, cô nàng cũng không ngại ngần gì mà đồng ý luôn.
“Người anh em muốn làm gì? Tôi đi với cậu.” Hoàng Tam Nhi nói.
Cái tên này đúng là không sợ người lạ, thấy ai cũng tay bắt mặt mừng không coi như người ngoài, thậm chí còn chẳng thèm để ý tôi đi làm cái gì mà cũng muốn theo cùng.
Tôi tuy vội nhưng nào có thể đánh người đang cười chạy lại với mình cho nên chỉ có thể khéo léo từ chối anh ta, sau đó một mình trèo lên thuyền nhỏ.
Tôi không biết mắt sông ở đâu nhưng tôi biết Bàng Độc đi từ xoáy nước ngầm để vào mắt sông, như vậy tôi cũng có thể đi theo con đường ấy. Tôi điều khiển thuyền lần mò trên mặt sông tìm xoáy nước ngầm.
Tôi loay hoay suốt nửa tiếng cũng không tìm được vùng nước xoáy, lòng càng thêm lo lắng, tới lúc tôi không chờ nổi nữa thì đột nhiên mặt sông xuất hiện một cái xoáy nho nhỏ cách thuyền chừng ba, bốn trượng.
Xoáy nước ngầm xuất hiện rồi.
Người đi thuyền bình thường thấy xoáy nước ngầm sẽ phải tránh đi thế nhưng tôi đang quá vội cho nên mặc kệ tất cả, nhún người nhảy xuống sông.
Dưới mặt sông quả nhiên có một xoáy nước chảy xiết, chỉ cần hơi lơ là một chút là sẽ bị cuốn vào. Kĩ năng bơi lội của tôi khá tốt, hơn nữa trước khi nhảy khỏi thuyền đã lấy đầy hơi cho nên có thể ở dưới nước một lúc lâu. Lúc mới bị cuốn vào xoáy nước quả nhiên tôi bị nước cuốn quay tới tối tăm cả mặt mũi nhưng tôi còn chưa dùng hết dưỡng khí trong phổi thì trong nước đã xuất hiện luồng ánh sáng nhàn nhạt. Gần như, tôi chẳng cần di chuyển gì cũng bị dòng nước đưa thẳng tới cái luồng sáng đó.