Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Chương 45KHÔNG THỂ TỈNH LẠI
Chương 45KHÔNG THỂ TỈNH LẠI
L
úc đó, tôi không thể khống chế được cơ thể, mà khoảng cách tới luồng ánh sáng kia ngày càng gần. Tới khi nó gần ngay sát trước mặt tôi thì đầu óc tôi trở nên nặng trĩu, hai mắt tối sầm lại rồi cả người tôi như bị dòng nước ném lên bờ, rơi bịch xuống đất.
Trước mắt tôi đen kịt, xung quanh cực kì khô ráo.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó là, tôi đã vào được mắt sông.
Xung quanh tối om, giơ tay lên cũng không nhìn thấy đầu ngón tay đâu, cũng may tôi có chuẩn bị hai hộp diêm gói trong giấy dầu chống thấm nước từ trước. Ánh sáng le lói trên đầu que diêm chiếu sáng một khoảng không trước mắt, khung cảnh nơi đây không khác gì những lời Tống Bách Nghĩa đã miêu tả, cái luồng ánh sáng màu nhạt kia chính là một bức tường trong suốt mà phía sau bức tường là một con đường rộng rãi nhưng tối om. Không ai biết mắt sông đã được xây dựng từ lúc nào, hai bên đường được lát kín bằng loại đá dài chừng một mét, phía bên ngoài có một dãy đèn cùng với những ngọn đèn chưa dùng hết, tôi lấy tạm một cái đèn rồi châm lửa lên.
Do không biết cái con đường dài này có bẫy rập gì không nên tôi không dám thở mạnh, chỉ có thể từ từ lần mò đi về phía trước. Đi chừng bảy tám bước thì tôi phát hiện có một mảnh tường phía bên phải con đường có một đống đá ngổn ngang. Chắc chắn là những viên đá này rơi từ trên tường xuống khiến vách tường bị thủng một lỗ lớn.
Ánh sáng lay lắt từ đèn dầu không soi sáng được xa cho nên tôi cẩn thận đi tới trước cái lỗ thủng rồi đưa đèn soi vào trong.
Ánh sáng vừa chiếu vào thì suýt nữa tôi đánh rơi cả ngọn đèn trong tay.
Vách tường ở đây là vách tường kép, khoảng cách giữa hai bên tường không hề bé mà trong khoảng trống này có một đống “người” đang xếp hàng ngay ngắn.
Da đầu của tôi tê rần, bởi vì những “người” đang đứng xếp hàng ngay ngắn này đều cứng ngắc như gỗ, quần áo xưa cũ trên người họ không biết là từ thời nào, trên gương mặt loang lổ những vết ban, trắng bệch như bôi phấn cùng với đôi mắt nhắm chặt.
Ba “người” đứng giữa hàng đầu tiên ướt nhẹp, hai mắt nhắm chặt, nhưng tôi chỉ cần vừa liếc mắt đã nhận ra đây là... ba cái xác đã đưa Tống Bách Nghĩa lên bờ ban nãy.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy khó tin chứ không hề sợ hãi. Mắt sông Hoàng Hà là nơi chỉ có người của Thất môn mới biết, có thể coi như là địa bàn của Thất môn. Như vậy rất có thể những xác chết này chính là âm binh trấn sông, chúng nó sẽ không làm hại người của Thất môn.
Những xác chết này bình thường sẽ không xuất hiện, trừ phi mắt sông xảy ra chuyện.
Cái lỗ trên vách tường hiển nhiên là mới bị phá ra không lâu, có lẽ âm binh muốn đưa Tống Bách Nghĩa ra khỏi mắt sông cho nên mới phá tường mà ra.
Một đám âm binh thế này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đột nhiên tôi phát hiện những âm binh này tuy có ngoại hình không hề giống nhau nhưng trên người chúng lại có một điểm chung. Trên cổ những xác chết này đều có một vết cắt cực kì thu hút, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cơ thể của những âm binh này không hề mục nát, thậm chí vết thương vẫn còn rõ ràng. Điều này khiến tôi không thể nghi ngờ những âm binh này đều do tự sát mà chết.
Chỉ là hiện tại tôi không có thời gian suy nghĩ đến những việc này, một suy nghĩ không tốt lành đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Tống Bách Nghĩa và Bàng Độc đều xuống sông cùng một lúc, cùng tìm được mắt sông thế tại sao chỉ có Tống Bách Nghĩa được đưa lên bờ mà Bàng Độc lại không thấy đâu? Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi không để ý đám âm binh này nữa mà nhanh chóng giơ đèn đi về phía trước.
Con đường hầm này cũng không quá dài, phía không gian ở cuối con đường dần mở rộng, có lẽ Tống Bách Nghĩa đã bị ngất đi tại chỗ này.
“Anh... anh ơi...” Màn đêm khiến con người ta cảm thấy lo sợ, tôi thử gọi một tiếng thăm dò nhưng tiếng nói của tôi cứ vang vọng phía trước, chứng tỏ nơi này không những lớn mà còn vô cùng trống trải. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi bước ra khỏi đường hầm, trong nháy mắt đó tôi thoáng trông thấy ở phía bên phải đằng trước có một ánh sáng le lói. Đó là một ngọn đèn dầu ngã văng trên mặt đất, bấc đèn vẫn ngâm trong dầu nên ngọn đèn chưa bị dập tắt. Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt nhưng trong bóng tối vô tận nó giống như một mặt trời nho nhỏ.
“Anh!”
Nhờ ánh đèn yếu ớt đó tôi trông thấy Bàng Độc đang quỳ gối bên cạnh ngọn đèn. Anh ấy quỳ thẳng đứng, cả người run rẩy nhẹ nhẹ, trên trán toát đầm đìa mồ hôi, đôi mắt thì khép hờ, có vẻ như anh ấy đang cố hết sức muốn đứng lên nhưng lại không làm được.
Tôi không biết chuyện này là sao nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày càng nhiều. Bàng Độc quỳ ở đó không cách nào nhúc nhích, nếu như tôi không tới thì có phải anh ấy sẽ cứ quỳ ở đây đến chết hay không?
Trong tình huống chưa rõ mọi chuyện thì không nên di chuyển, thế nhưng trong đầu tôi hiện tại chỉ còn lo lắng cho sự an nguy của anh ấy cho nên tôi bất chấp chạy tới.
Vốn dĩ tôi đang định lao thẳng tới bên cạnh anh ấy, nhưng khi còn cách anh ấy vài bước chân lại xảy ra một chuyện khiến tôi rùng cả mình, dừng bước lại, không dám hành động bất cẩn nữa.
Do khoảng cách quá gần cùng với ngọn đèn lúc sáng lúc tối bên cạnh Bàng Độc nên tôi nhanh chóng hiểu ra vì sao Bàng Độc liều mạng muốn đứng dậy nhưng lại không thể.
Bởi vì phía trước Bàng Độc đang có một bóng đen mờ ảo gần như hòa vào bóng tối ở nơi đây, cái bóng đó đứng thẳng trước mặt anh ấy, dùng một tay đè chặt lên đầu anh ấy.
“Anh!”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng chắc chắn Bàng Độc đang không ổn, tôi không được phép nao núng nữa. Tôi lao thẳng tới trước mặt Bàng Độc, ánh sáng của ngọn đèn dầu trong tay tôi hòa làm một với ánh sáng của ngọn đèn dưới đất. Trong nháy mắt, cái bóng trước mặt Bàng Độc biến mất.
Tôi không nói hai lời muốn kéo Bàng Độc đứng lên, thế nhưng khi tôi vừa chạm đến anh ấy thì trong cơ thể Bàng Độc đột nhiên bùng lên một sức mạnh không thể kháng cự nào đó khiến cả người tôi bị đẩy lùi lại mấy bước rồi ngã văng ra đất. Tôi đã lăn lộn vài vòng trên đất mới có thể dừng lại được. Trong lúc đó, ngọn đèn tôi đang cầm bị rơi xuống đất tắt ngúm, mà ngọn đèn dầu bên cạnh Bàng Độc cũng không trụ nổi nữa, toàn bộ không gian rơi vào bóng tối mịt mù.
Tôi lập tức lấy diêm ra quẹt rồi vội vã nhặt ngọn đèn lên, châm lửa. Khi ánh sáng chiếu rọi một lần nữa thì ánh mắt của tôi đờ ra.
L
úc đó, tôi không thể khống chế được cơ thể, mà khoảng cách tới luồng ánh sáng kia ngày càng gần. Tới khi nó gần ngay sát trước mặt tôi thì đầu óc tôi trở nên nặng trĩu, hai mắt tối sầm lại rồi cả người tôi như bị dòng nước ném lên bờ, rơi bịch xuống đất.
Trước mắt tôi đen kịt, xung quanh cực kì khô ráo.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó là, tôi đã vào được mắt sông.
Xung quanh tối om, giơ tay lên cũng không nhìn thấy đầu ngón tay đâu, cũng may tôi có chuẩn bị hai hộp diêm gói trong giấy dầu chống thấm nước từ trước. Ánh sáng le lói trên đầu que diêm chiếu sáng một khoảng không trước mắt, khung cảnh nơi đây không khác gì những lời Tống Bách Nghĩa đã miêu tả, cái luồng ánh sáng màu nhạt kia chính là một bức tường trong suốt mà phía sau bức tường là một con đường rộng rãi nhưng tối om. Không ai biết mắt sông đã được xây dựng từ lúc nào, hai bên đường được lát kín bằng loại đá dài chừng một mét, phía bên ngoài có một dãy đèn cùng với những ngọn đèn chưa dùng hết, tôi lấy tạm một cái đèn rồi châm lửa lên.
Do không biết cái con đường dài này có bẫy rập gì không nên tôi không dám thở mạnh, chỉ có thể từ từ lần mò đi về phía trước. Đi chừng bảy tám bước thì tôi phát hiện có một mảnh tường phía bên phải con đường có một đống đá ngổn ngang. Chắc chắn là những viên đá này rơi từ trên tường xuống khiến vách tường bị thủng một lỗ lớn.
Ánh sáng lay lắt từ đèn dầu không soi sáng được xa cho nên tôi cẩn thận đi tới trước cái lỗ thủng rồi đưa đèn soi vào trong.
Ánh sáng vừa chiếu vào thì suýt nữa tôi đánh rơi cả ngọn đèn trong tay.
Vách tường ở đây là vách tường kép, khoảng cách giữa hai bên tường không hề bé mà trong khoảng trống này có một đống “người” đang xếp hàng ngay ngắn.
Da đầu của tôi tê rần, bởi vì những “người” đang đứng xếp hàng ngay ngắn này đều cứng ngắc như gỗ, quần áo xưa cũ trên người họ không biết là từ thời nào, trên gương mặt loang lổ những vết ban, trắng bệch như bôi phấn cùng với đôi mắt nhắm chặt.
Ba “người” đứng giữa hàng đầu tiên ướt nhẹp, hai mắt nhắm chặt, nhưng tôi chỉ cần vừa liếc mắt đã nhận ra đây là... ba cái xác đã đưa Tống Bách Nghĩa lên bờ ban nãy.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy khó tin chứ không hề sợ hãi. Mắt sông Hoàng Hà là nơi chỉ có người của Thất môn mới biết, có thể coi như là địa bàn của Thất môn. Như vậy rất có thể những xác chết này chính là âm binh trấn sông, chúng nó sẽ không làm hại người của Thất môn.
Những xác chết này bình thường sẽ không xuất hiện, trừ phi mắt sông xảy ra chuyện.
Cái lỗ trên vách tường hiển nhiên là mới bị phá ra không lâu, có lẽ âm binh muốn đưa Tống Bách Nghĩa ra khỏi mắt sông cho nên mới phá tường mà ra.
Một đám âm binh thế này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đột nhiên tôi phát hiện những âm binh này tuy có ngoại hình không hề giống nhau nhưng trên người chúng lại có một điểm chung. Trên cổ những xác chết này đều có một vết cắt cực kì thu hút, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cơ thể của những âm binh này không hề mục nát, thậm chí vết thương vẫn còn rõ ràng. Điều này khiến tôi không thể nghi ngờ những âm binh này đều do tự sát mà chết.
Chỉ là hiện tại tôi không có thời gian suy nghĩ đến những việc này, một suy nghĩ không tốt lành đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Tống Bách Nghĩa và Bàng Độc đều xuống sông cùng một lúc, cùng tìm được mắt sông thế tại sao chỉ có Tống Bách Nghĩa được đưa lên bờ mà Bàng Độc lại không thấy đâu? Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, tôi không để ý đám âm binh này nữa mà nhanh chóng giơ đèn đi về phía trước.
Con đường hầm này cũng không quá dài, phía không gian ở cuối con đường dần mở rộng, có lẽ Tống Bách Nghĩa đã bị ngất đi tại chỗ này.
“Anh... anh ơi...” Màn đêm khiến con người ta cảm thấy lo sợ, tôi thử gọi một tiếng thăm dò nhưng tiếng nói của tôi cứ vang vọng phía trước, chứng tỏ nơi này không những lớn mà còn vô cùng trống trải. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tôi bước ra khỏi đường hầm, trong nháy mắt đó tôi thoáng trông thấy ở phía bên phải đằng trước có một ánh sáng le lói. Đó là một ngọn đèn dầu ngã văng trên mặt đất, bấc đèn vẫn ngâm trong dầu nên ngọn đèn chưa bị dập tắt. Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt nhưng trong bóng tối vô tận nó giống như một mặt trời nho nhỏ.
“Anh!”
Nhờ ánh đèn yếu ớt đó tôi trông thấy Bàng Độc đang quỳ gối bên cạnh ngọn đèn. Anh ấy quỳ thẳng đứng, cả người run rẩy nhẹ nhẹ, trên trán toát đầm đìa mồ hôi, đôi mắt thì khép hờ, có vẻ như anh ấy đang cố hết sức muốn đứng lên nhưng lại không làm được.
Tôi không biết chuyện này là sao nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày càng nhiều. Bàng Độc quỳ ở đó không cách nào nhúc nhích, nếu như tôi không tới thì có phải anh ấy sẽ cứ quỳ ở đây đến chết hay không?
Trong tình huống chưa rõ mọi chuyện thì không nên di chuyển, thế nhưng trong đầu tôi hiện tại chỉ còn lo lắng cho sự an nguy của anh ấy cho nên tôi bất chấp chạy tới.
Vốn dĩ tôi đang định lao thẳng tới bên cạnh anh ấy, nhưng khi còn cách anh ấy vài bước chân lại xảy ra một chuyện khiến tôi rùng cả mình, dừng bước lại, không dám hành động bất cẩn nữa.
Do khoảng cách quá gần cùng với ngọn đèn lúc sáng lúc tối bên cạnh Bàng Độc nên tôi nhanh chóng hiểu ra vì sao Bàng Độc liều mạng muốn đứng dậy nhưng lại không thể.
Bởi vì phía trước Bàng Độc đang có một bóng đen mờ ảo gần như hòa vào bóng tối ở nơi đây, cái bóng đó đứng thẳng trước mặt anh ấy, dùng một tay đè chặt lên đầu anh ấy.
“Anh!”
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng chắc chắn Bàng Độc đang không ổn, tôi không được phép nao núng nữa. Tôi lao thẳng tới trước mặt Bàng Độc, ánh sáng của ngọn đèn dầu trong tay tôi hòa làm một với ánh sáng của ngọn đèn dưới đất. Trong nháy mắt, cái bóng trước mặt Bàng Độc biến mất.
Tôi không nói hai lời muốn kéo Bàng Độc đứng lên, thế nhưng khi tôi vừa chạm đến anh ấy thì trong cơ thể Bàng Độc đột nhiên bùng lên một sức mạnh không thể kháng cự nào đó khiến cả người tôi bị đẩy lùi lại mấy bước rồi ngã văng ra đất. Tôi đã lăn lộn vài vòng trên đất mới có thể dừng lại được. Trong lúc đó, ngọn đèn tôi đang cầm bị rơi xuống đất tắt ngúm, mà ngọn đèn dầu bên cạnh Bàng Độc cũng không trụ nổi nữa, toàn bộ không gian rơi vào bóng tối mịt mù.
Tôi lập tức lấy diêm ra quẹt rồi vội vã nhặt ngọn đèn lên, châm lửa. Khi ánh sáng chiếu rọi một lần nữa thì ánh mắt của tôi đờ ra.