Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47 - Chương 47TỘI SỐNG KHÓ THA
Chương 47TỘI SỐNG KHÓ THA
B
iến cố đột ngột này khiến tôi sợ hết hồn, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi có muốn thu hồi lại cũng không được.
“Lão Lục… mau quỳ xuống…” Bàng Độc đứt quãng nói. “Mau quỳ xuống…”
Tôi hiểu ý anh ấy, anh ấy bị lão tổ nhà mình trừng phạt, sớm đã không để ý tới sống chết nhưng anh ấy không muốn tôi vì anh mấy mà mạo phạm tổ tiên rồi bị liên luỵ.
Bảy pho tượng đá rung lên, lớp bụi bặm trên người chúng theo cơn chấn động mà tung bay mịt mù, trong mắt sông không có gió, lớp bụi bay một lúc mới từ từ rơi xuống.
Lúc bụi bặm lắng xuống, tôi bỗng cảm thấy bảy pho tượng hình như có hơi khác. Cả người chúng như thể có thêm máu thịt vậy, tôi có thể trông thấy mắt, mũi cùng ngũ quan trên khuôn mặt chúng.
Tới giờ khắc đó, tôi mới nhận ra, bảy pho tượng này không phải là tượng đá mà là di hài của bảy lão tổ nhà chúng tôi!
Thảo nào, trong mộ tổ chỉ để lại quần áo và di vật, bởi vì di hài của họ đều tề tựu hết ở đây.
Tôi không phải là kẻ ngu, Bàng Độc từng nói, trong mắt sông có một “thứ” rất rất quan trọng, nếu như nó mà rơi vào tay chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia thì chúng tôi gặp đại hoạ. Xâu chuỗi các dữ liệu lại, tôi phát hiện việc di hài các lão tổ không hề bị thối rữa và thần niệm của họ cũng không bị mất đi là vì để bảo vệ cái thứ này.
Tôi chậm rãi quỳ xuống, mặc dù bọn họ đều là tổ tiên của Thất môn Hà Phù Tử thế nhưng tôi lại không cảm thấy tôi và Bàng Độc làm sai. Bảo vệ trấn giữ sông là chức trách của Hà Phù Tử, nhưng mà nếu cứ mãi áp dụng các môn quy từ xa xưa để lại thì quá mức cứng nhắc, không hợp tình người.
“Lão tổ.” Tôi quỳ xuống, ngẩng đầu nói. “Thất môn chúng ta giờ chỉ còn lại mấy người chúng con thôi. Môn quy nhà chúng ta trước giờ luôn có tôn ti trật tự, lão tổ muốn trách phạt chúng con không thể đáp trả. Hôm nay, con và anh con đều ở chỗ này, nếu như lão tổ muốn trách phạt, chúng con không dám cãi lời.”
Nói xong, cảm giác nặng trĩu trong lòng tôi cũng biến mất, tôi cũng không hề cảm thấy sợ hãi gì, trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
Xung quanh im ắng đến kì lạ, di hài của các lão tổ cũng không có phản ứng gì nữa, chỉ là cái bóng trước người Bàng Độc vẫn như ẩn như hiện.
Qua một hồi lâu, cái bóng kia bỗng buông lỏng tay, Bàng Độc bị đè lâu, đỉnh đầu vừa được buông lỏng lập tức dựng thẳng lưng lên.
Nhưng mà, tôi chưa kịp nói câu nào, cái bóng đã giơ tay trái lên vỗ vào đỉnh đầu Bàng Độc một cái.
Mặc dù chỉ là một cái bóng thế nhưng dù sao đó cũng là thần niệm bất diệt của lão tổ Thất môn. Tôi chưa từng tận mắt thấy bọn họ bao giờ, thế nhưng cũng không khó để hình dung ra lúc sinh thời, bọn họ ai cũng là một nhân vật oai hùng rung chuyển cả đất trời. Sinh thời là oai hùng, chết đi cũng là quỷ kiệt. Cái bóng mờ ảo chỉ vỗ vào đỉnh đầu Bàng Độc một cái, mà thắt lưng của anh ấy như bị đánh gãy, anh ấy phun ra một ngụm máu rồi ngã sụp xuống mặt đất.
“Anh!” Tôi lao tới bên cạnh đỡ Bàng Độc dậy, anh ấy đã mất đi tri giác, thế nhưng may là mạch của anh ấy vẫn còn đập, chứng tỏ chưa chết.
Rất có thể đây gọi là “tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó có thể tha” của Thất môn, dù tôi đã dựa vào lí lẽ để tranh cãi, thế nhưng anh ấy vẫn phải chịu phạt.
Trong lòng tôi rất bực tức, nhưng sợ làm trễ nải thời gian không cứu được Bàng Độc nên tôi nhanh chóng cõng anh ấy chạy ngược ra ngoài.
Tôi chạy một mạch tới cuối con đường, chạy tới bức tường trong suốt, thế nhưng lúc tiến vào là đánh bậy đánh bạ nên lúc muốn đi ra ngoài không biết phải đi ra kiểu gì. Tôi tìm kiếm lần mò một lúc lâu cũng không có cách nào đi ra ngoài, chỗ này cực kì kín kẽ đến một con ruồi cũng chui không lọt.
Không còn cách nào, tôi đành quay lại tìm kiếm xem còn con đường nào khác không.
Địa hình nơi này cũng không quá phức tạp, đi hết con đường lát đá là không gian rộng lớn nơi tôi tìm được Bàng Độc. Lúc tôi cõng Bàng Độc đi ngang qua nơi này, vẫn có thể thấy các di hài lão tổ đứng sừng sững.
Đến cùng “thứ” ở trong mắt sông là gì? Thứ mà chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia muốn tìm kiếm là gì? Tôi quả thực rất muốn biết, thế nhưng hiện tại sống chết của Bàng Độc quan trọng hơn cả, tôi chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, tìm người cứu Bàng Độc.
Tôi đi xuyên qua khoảng không gian rộng lớn thì tìm được một lối đi nhỏ hẹp, tôi bèn cõng Bàng Độc đi vào, vừa đi vào thì cảm thấy không khí nơi này có độ ẩm hơi cao. Có điều, mắt sông nằm ở dưới sông cho nên tôi cũng không để ý quá nhiều, chỉ một lòng tìm kiếm lối ra.
Vietwriter.vn
Đi tới cuối con đường thì không gian dần dần được mở rộng, tôi cầm đèn chạy thêm chục trượng nữa thì thấy phía cuối con đường là một hồ nước phẳng lặng.
Bởi vì đèn dầu không chiếu sáng được xa, nên tôi cũng không biết phía bên kia hồ nước có lối ra hay không, chỉ có thể đi tới xem thử.
Hồ nước vô cùng phẳng lẳng, giống hệt như một cái ao nước tù. Tôi cũng không biết hồ nước này có sâu thật hay không nhưng đi đến bên hồ tôi thấy bên hồ có hai chiếc thuyền nhỏ, cho nên có thể khẳng định đã từng có người đi qua nơi này.
Tôi đặt Bằng Độc nằm xuống một chiếc thuyền rồi đẩy thuyền xuống nước. Cái hồ này là một ao nước tù không thông đi đâu cả nên nước trong hồ phẳng lặng không có một gợi sóng.
Tôi gắng sức khoát mái chèo, chẳng mấy chốc đã chèo thuyền đến giữa hồ. Tôi chỉ cần chèo thêm chút nữa là có thể chèo tới bờ bên kia. Tôi vừa chèo thuyền vừa hi vọng sang đến bờ bên kia là có thể tìm được đường ra ngoài, nếu không cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì chỉ sợ Bàng Độc sẽ mất mạng.
Nghĩ vậy tôi càng gắng sức khoát mái chèo hơn, thế nhưng mặt hồ phẳng lặng bỗng nổi lên gợn sóng.
Từng gợn từng gợn nổi lên phá vỡ sự yên lặng của mặt hồ, nhưng mà nếu không có cái gì tác động thì sao cái hồ nước tù này lại xao động được? Giờ phút đó, quả thực là tôi không muốn gặp thêm bất cứ phiền phức gì nữa, nên càng tăng tốc độ chèo.
“Lục Cân…”
Một giọng nói nhè nhẹ phiêu đãng truyền tới, thế nhưng tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.
Có người đang gọi tên của tôi?
Tôi quay đầu lại, mặt hồ phía sau tôi không có ai cả, cái gì cũng không nhìn thấy nên tôi chỉ có thể tự nhủ là mình nghe lầm, nhất định là như thế.
“Lục Cân…”
Khi tôi đang chuẩn bị chèo thuyền tiếp thì âm thanh kia lại phiêu đãng tới. Lúc đó, tôi không thể tự thuyết phục mình bỏ qua nó được nữa, bởi vì âm thanh kia vẫn đang không ngừng quanh quẩn bên tai tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại buông mái chèo trong tay xuống, con thuyền lập tức dừng lại. Những gợn sóng vỗ vào mạn thuyền cũng không vì thế mà ngừng lại, trái lại còn có xu hướng ngày càng mạnh hơn.
Mượn ánh đèn từ đèn dầu tôi trông thấy từ dưới mặt nước trong suốt đang từ từ nổi lên mấy cái bóng mặc áo trắng, mấy cái bóng trắng này chậm chạp vây thuyền tôi lại.
B
iến cố đột ngột này khiến tôi sợ hết hồn, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi có muốn thu hồi lại cũng không được.
“Lão Lục… mau quỳ xuống…” Bàng Độc đứt quãng nói. “Mau quỳ xuống…”
Tôi hiểu ý anh ấy, anh ấy bị lão tổ nhà mình trừng phạt, sớm đã không để ý tới sống chết nhưng anh ấy không muốn tôi vì anh mấy mà mạo phạm tổ tiên rồi bị liên luỵ.
Bảy pho tượng đá rung lên, lớp bụi bặm trên người chúng theo cơn chấn động mà tung bay mịt mù, trong mắt sông không có gió, lớp bụi bay một lúc mới từ từ rơi xuống.
Lúc bụi bặm lắng xuống, tôi bỗng cảm thấy bảy pho tượng hình như có hơi khác. Cả người chúng như thể có thêm máu thịt vậy, tôi có thể trông thấy mắt, mũi cùng ngũ quan trên khuôn mặt chúng.
Tới giờ khắc đó, tôi mới nhận ra, bảy pho tượng này không phải là tượng đá mà là di hài của bảy lão tổ nhà chúng tôi!
Thảo nào, trong mộ tổ chỉ để lại quần áo và di vật, bởi vì di hài của họ đều tề tựu hết ở đây.
Tôi không phải là kẻ ngu, Bàng Độc từng nói, trong mắt sông có một “thứ” rất rất quan trọng, nếu như nó mà rơi vào tay chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia thì chúng tôi gặp đại hoạ. Xâu chuỗi các dữ liệu lại, tôi phát hiện việc di hài các lão tổ không hề bị thối rữa và thần niệm của họ cũng không bị mất đi là vì để bảo vệ cái thứ này.
Tôi chậm rãi quỳ xuống, mặc dù bọn họ đều là tổ tiên của Thất môn Hà Phù Tử thế nhưng tôi lại không cảm thấy tôi và Bàng Độc làm sai. Bảo vệ trấn giữ sông là chức trách của Hà Phù Tử, nhưng mà nếu cứ mãi áp dụng các môn quy từ xa xưa để lại thì quá mức cứng nhắc, không hợp tình người.
“Lão tổ.” Tôi quỳ xuống, ngẩng đầu nói. “Thất môn chúng ta giờ chỉ còn lại mấy người chúng con thôi. Môn quy nhà chúng ta trước giờ luôn có tôn ti trật tự, lão tổ muốn trách phạt chúng con không thể đáp trả. Hôm nay, con và anh con đều ở chỗ này, nếu như lão tổ muốn trách phạt, chúng con không dám cãi lời.”
Nói xong, cảm giác nặng trĩu trong lòng tôi cũng biến mất, tôi cũng không hề cảm thấy sợ hãi gì, trái lại còn cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái.
Xung quanh im ắng đến kì lạ, di hài của các lão tổ cũng không có phản ứng gì nữa, chỉ là cái bóng trước người Bàng Độc vẫn như ẩn như hiện.
Qua một hồi lâu, cái bóng kia bỗng buông lỏng tay, Bàng Độc bị đè lâu, đỉnh đầu vừa được buông lỏng lập tức dựng thẳng lưng lên.
Nhưng mà, tôi chưa kịp nói câu nào, cái bóng đã giơ tay trái lên vỗ vào đỉnh đầu Bàng Độc một cái.
Mặc dù chỉ là một cái bóng thế nhưng dù sao đó cũng là thần niệm bất diệt của lão tổ Thất môn. Tôi chưa từng tận mắt thấy bọn họ bao giờ, thế nhưng cũng không khó để hình dung ra lúc sinh thời, bọn họ ai cũng là một nhân vật oai hùng rung chuyển cả đất trời. Sinh thời là oai hùng, chết đi cũng là quỷ kiệt. Cái bóng mờ ảo chỉ vỗ vào đỉnh đầu Bàng Độc một cái, mà thắt lưng của anh ấy như bị đánh gãy, anh ấy phun ra một ngụm máu rồi ngã sụp xuống mặt đất.
“Anh!” Tôi lao tới bên cạnh đỡ Bàng Độc dậy, anh ấy đã mất đi tri giác, thế nhưng may là mạch của anh ấy vẫn còn đập, chứng tỏ chưa chết.
Rất có thể đây gọi là “tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó có thể tha” của Thất môn, dù tôi đã dựa vào lí lẽ để tranh cãi, thế nhưng anh ấy vẫn phải chịu phạt.
Trong lòng tôi rất bực tức, nhưng sợ làm trễ nải thời gian không cứu được Bàng Độc nên tôi nhanh chóng cõng anh ấy chạy ngược ra ngoài.
Tôi chạy một mạch tới cuối con đường, chạy tới bức tường trong suốt, thế nhưng lúc tiến vào là đánh bậy đánh bạ nên lúc muốn đi ra ngoài không biết phải đi ra kiểu gì. Tôi tìm kiếm lần mò một lúc lâu cũng không có cách nào đi ra ngoài, chỗ này cực kì kín kẽ đến một con ruồi cũng chui không lọt.
Không còn cách nào, tôi đành quay lại tìm kiếm xem còn con đường nào khác không.
Địa hình nơi này cũng không quá phức tạp, đi hết con đường lát đá là không gian rộng lớn nơi tôi tìm được Bàng Độc. Lúc tôi cõng Bàng Độc đi ngang qua nơi này, vẫn có thể thấy các di hài lão tổ đứng sừng sững.
Đến cùng “thứ” ở trong mắt sông là gì? Thứ mà chiếc xe ngựa bằng xương trắng kia muốn tìm kiếm là gì? Tôi quả thực rất muốn biết, thế nhưng hiện tại sống chết của Bàng Độc quan trọng hơn cả, tôi chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, tìm người cứu Bàng Độc.
Tôi đi xuyên qua khoảng không gian rộng lớn thì tìm được một lối đi nhỏ hẹp, tôi bèn cõng Bàng Độc đi vào, vừa đi vào thì cảm thấy không khí nơi này có độ ẩm hơi cao. Có điều, mắt sông nằm ở dưới sông cho nên tôi cũng không để ý quá nhiều, chỉ một lòng tìm kiếm lối ra.
Vietwriter.vn
Đi tới cuối con đường thì không gian dần dần được mở rộng, tôi cầm đèn chạy thêm chục trượng nữa thì thấy phía cuối con đường là một hồ nước phẳng lặng.
Bởi vì đèn dầu không chiếu sáng được xa, nên tôi cũng không biết phía bên kia hồ nước có lối ra hay không, chỉ có thể đi tới xem thử.
Hồ nước vô cùng phẳng lẳng, giống hệt như một cái ao nước tù. Tôi cũng không biết hồ nước này có sâu thật hay không nhưng đi đến bên hồ tôi thấy bên hồ có hai chiếc thuyền nhỏ, cho nên có thể khẳng định đã từng có người đi qua nơi này.
Tôi đặt Bằng Độc nằm xuống một chiếc thuyền rồi đẩy thuyền xuống nước. Cái hồ này là một ao nước tù không thông đi đâu cả nên nước trong hồ phẳng lặng không có một gợi sóng.
Tôi gắng sức khoát mái chèo, chẳng mấy chốc đã chèo thuyền đến giữa hồ. Tôi chỉ cần chèo thêm chút nữa là có thể chèo tới bờ bên kia. Tôi vừa chèo thuyền vừa hi vọng sang đến bờ bên kia là có thể tìm được đường ra ngoài, nếu không cứ tiếp tục ở lại chỗ này thì chỉ sợ Bàng Độc sẽ mất mạng.
Nghĩ vậy tôi càng gắng sức khoát mái chèo hơn, thế nhưng mặt hồ phẳng lặng bỗng nổi lên gợn sóng.
Từng gợn từng gợn nổi lên phá vỡ sự yên lặng của mặt hồ, nhưng mà nếu không có cái gì tác động thì sao cái hồ nước tù này lại xao động được? Giờ phút đó, quả thực là tôi không muốn gặp thêm bất cứ phiền phức gì nữa, nên càng tăng tốc độ chèo.
“Lục Cân…”
Một giọng nói nhè nhẹ phiêu đãng truyền tới, thế nhưng tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.
Có người đang gọi tên của tôi?
Tôi quay đầu lại, mặt hồ phía sau tôi không có ai cả, cái gì cũng không nhìn thấy nên tôi chỉ có thể tự nhủ là mình nghe lầm, nhất định là như thế.
“Lục Cân…”
Khi tôi đang chuẩn bị chèo thuyền tiếp thì âm thanh kia lại phiêu đãng tới. Lúc đó, tôi không thể tự thuyết phục mình bỏ qua nó được nữa, bởi vì âm thanh kia vẫn đang không ngừng quanh quẩn bên tai tôi.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại buông mái chèo trong tay xuống, con thuyền lập tức dừng lại. Những gợn sóng vỗ vào mạn thuyền cũng không vì thế mà ngừng lại, trái lại còn có xu hướng ngày càng mạnh hơn.
Mượn ánh đèn từ đèn dầu tôi trông thấy từ dưới mặt nước trong suốt đang từ từ nổi lên mấy cái bóng mặc áo trắng, mấy cái bóng trắng này chậm chạp vây thuyền tôi lại.