Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49 - Chương 49LẠI VÀO MẮT SÔNG
Chương 49LẠI VÀO MẮT SÔNG
T
ừ khi biết Bàng Độc, tôi luôn cảm thấy người của Thất môn đều là người tốt, trung nghĩa và ngay thẳng, cho dù là bạn bè hay kẻ thù ở trên bãi sông Hoàng Hà cũng đều phải bật ngón tay cái mà thừa nhận điều này.
Thế nhưng danh tiếng của Thất môn được tạo dựng như thế nào? Có ai biết tới những người vô danh đứng sau Thất môn như mẹ tôi sống khổ như thế nào, gánh nhiều trọng trách như thế nào?
Trước kia còn nhỏ, tôi không nghĩ nhiều và sâu xa như vậy, thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện nếu tương lai tôi lấy vợ sinh con, vợ tôi sau này cũng sẽ phải ngâm mình ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, con tôi sau này cũng giống như tôi lưu lạc khắp nơi vì miếng cơm manh áo, tôi lại không chịu nổi.
Sinh mệnh Bàng Độc đang như ngàn cân treo sợi tóc, không cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, tôi lập tức chèo thuyền đi sang bờ bên kia. Lên bờ, tôi liền cõng Bàng Độc đi về phía trước.
Phía trước là một con đường rộng rãi, hai bên đều được lát đá tỉ mỉ, tôi cũng không có tâm trạng kiểm tra đây có phải là vách tường kép hay không, chỉ một lòng nghĩ mau chóng rời khỏi đây.
Cái lối đi này rất dài, đi được một lúc khá lâu thì ngọn đèn trong tay tôi ỉu xìu như sắp cạn dầu, nếu như đèn cạn thì tôi sẽ phải quay lại cửa vào phía bên kia để lấy một cái đèn khác.
Lúc ngọn lửa trong đèn dầu sắp tắt thì tôi thấy phía trước bị một đống tảng đá bịt lại, có vẻ như đây là điểm cuối rồi. Tôi có hơi đau đầu, nếu như không còn đường, tôi sẽ phải lộn ngược trở lại tìm đường khác. Tôi quay lại nhìn Bàng Độc, miệng và mũi anh ấy đã không còn rỉ máu nữa, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại.
Tôi cõng anh ấy tới gần đống đá, đống đá này hơi lộn xộn nhưng vẫn có thể trèo lên được. Lúc tôi trèo lên trên thì phát hiện phía sau toàn là đất, mà trong đất lại có lẫn một ít rễ cây, rễ cỏ.
Thấy những thứ này, tôi liền tính toán khoảng cách từ hồ nước tới đây, có vẻ cũng không gần. Nếu như chúng tôi vẫn còn ở dưới sông thì không thể thấy những thứ này được, cho nên nếu giờ đào từ chỗ này ra bên trên chắc chắn là trên bờ.
Tôi lập tức để Bàng Độc xuống, rồi rút dao ra đào. Trong đất xen lẫn đá sỏi nên hơi khó đào, thế nhưng càng đào sâu lại càng thuận tay hơn. Không biết qua bao lâu, phần đất trên đỉnh đầu bỗng sụp xuống, một luồng ánh trăng chiếu tới chỗ tôi.
Tôi lập tức mừng rỡ, đi theo ánh trăng còn có một cơn gió mang mùi nước sông thổi tới. Tôi lớn lên ở bờ sông nên không quá xa lại gì với cái mùi này.
Tôi nhanh chóng ló đầu quan sát, trời đã tối, địa hình xung quanh có hơi hoang vắng, nhưng chắc chắn vẫn ở lân cận vùng bờ sông. Thấy không có gì nguy hiểm, tôi lôi Bàng Độc ra rồi nhanh chóng lấp cái động này lại. Nơi này là bãi đất hoang, sẽ không ai biết ở đây có một cái động thông tới mắt sông.
Tôi nhìn lên bầu trời đoán phương hướng rồi đi về bãi sông nơi Tống Bách Nghĩa và hai anh em nhà Miêu nữ nghỉ chân. Chỗ tôi cách bọn họ không xa, đi khoảng một trăm dặm là tới nơi, lúc tôi trở về còn thấy Hoàng Tam Nhi đang ngồi nhìn bờ sông. Đoán chừng anh ta thấy tôi đi ra xuống sông thì nhất định sẽ phải từ trong sông bò lên.
“Í?” Hoàng Tam Nhi thấy tôi từ nơi khác trở về thì giật mình, muốn đi tới hỏi han tôi, nhưng mà tôi không có tâm trạng để để ý tới anh ta.
Tôi đặt Bàng Độc xuống, Hoàng Tam Nhi liền xúm vào giúp đỡ. Thật lòng mà nói thì tên này không có quy củ gì, nhưng kinh nhiệm sống thì khá phong phú. Anh ta nhìn ngó Bàng Độc từ đầu tới chân một lúc rồi nói với tôi là Bàng Độc không sao.
Hoàng Tam Nhi chế một ít thuốc rồi cho Bàng Độc uống, tôi ở bên cạnh trông chừng. Sau nửa canh giờ, Bàng Độc chậm rãi mở mắt ra, thấy anh ấy yếu ớt như vậy trong lòng tôi không khỏi oán trách lão tổ ra tay quá nặng.
“Anh, anh không sao đâu?”
“Anh không sao.” Bàng Độc mở mắt ra thấy Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ thì không nói gì nữa. Tôi biết anh ấy muốn hai người này tránh đi, nhưng tôi không nỡ đuổi họ đi, nên đỡ Bàng Độc đi ra một chỗ cách đó gần chục trượng.
Bàng Độc khẽ cử động đầu rồi cử động tay chân, căn cơ cơ thể anh ấy được xây dựng khá chắc chắn, dù lão tổ ra tay trừng phạt rất nặng, song anh ấy vẫn chịu đựng được.
“Lão Lục.” Đợi đến nơi không người, anh ấy cau mày nói với tôi. “Chuyện không hay lắm, cái “thứ” ở trong sông không biết sẽ trấn giữ được bao lâu nữa, nếu như không trấn giữ được, thiên băng (đại hoạ) sẽ kéo đến.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Lão Lục, em có sợ chết không?” Bàng Độc nhìn tôi hỏi. “Nếu em không sợ chết thì quay lại mắt sông với anh lần nữa.”
“Anh…” Tôi có hơi do dự, bởi vì tôi nhớ tới cảnh mẹ tôi vẫn đang bị bắt ngâm ở trong hồ nước lạnh. Có điều, khi cơn oán hận mờ mịt đang chuẩn bị trỗi dậy thì chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Bàng Độc, tôi lại không thể oán hận được nữa. Tôi ưỡn ngực đáp: “Em không sợ chết.”
“Chuyện này không thể chậm trễ được nữa, chúng ta phải xuống mắt sông lần nữa.”
“Nếu như anh xuống lần nữa, liệu lão tổ có…”
“Lão tổ đã trừng phạt rồi thì sẽ không nhắc tới nữa.” Bàng Độc lau đi viết máu khô đọng lại ở miệng, cười nói. “Lão Lục này, em trông nhỏ mà lá gan lại chẳng nhỏ chút nào, thế mà lại có thể thuyết phục được cả lão tổ.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Bàng Độc cảm thấy hai người Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ hơi vướng chân vướng tay, nhưng không thể nói trực tiếp trước mặt hai người. Chúng tôi muốn vào lại mắt sông thì phải xuống sông tìm xoáy nước ngầm, vốn dĩ tôi định nói với Bàng Độc trên bờ cũng có lối vào, nhưng cái tên Hoàng Tam Nhi này quá tinh ranh. Nếu anh ta phát hiện tôi và Bàng Độc biến mất ở trên bờ nhất định sẽ hoài nghi.
Bàng Độc dẫn tôi đi thêm nửa dặm nữa rồi lặng lẽ lội xuống sông bơi về phía phụ cận vùng nước xoáy. Chúng tôi vừa bơi vừa cảm nhận dòng nước chảy.
“Anh, lần này chúng ta xuống mắt sông là để tìm cách trấn giữ cái “thứ” ở trong đó?” Tôi hỏi. “Đến lúc này rồi, em có thể biết cái “thứ” đó là cái gì không?”
“Lão Lục, không phải là anh không chịu nói.” Bàng Độc vuốt nước trên mặt đi, nói. “Đây là lần đầu tiên anh xuống mắt sông, anh chỉ biết “thứ” trong mắt sông là thứ không tầm thường. Nếu như không trấn giữ được thì sẽ có đại hoạ giáng xuống.”
Tôi không hỏi ra được cái gì cũng đành thôi, có lẽ ngay cả Bàng Độc cũng không rõ cái “thứ” đang được trấn giữ ở mắt sông là gì. Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, Thất môn Hà Phù Tử tạo ra mắt sông chính là vì để chuyên môn trấn giữ cái “thứ” đó. Cái “thứ” đó không thể thả ra, chỉ có thể trấn giữ lại trong mắt sông mà chỉ có người của Thất môn có cơ hội mới được tiến vào. Như vậy đến cùng “thứ” đó là cái gì?
Dù tôi không biết cũng đoán không ra, nhưng tôi có dự cảm lần này xuống mắt sông, tôi nhất định sẽ biết cái “thứ” bị trấn giữ ở mắt sông là cái gì!
T
ừ khi biết Bàng Độc, tôi luôn cảm thấy người của Thất môn đều là người tốt, trung nghĩa và ngay thẳng, cho dù là bạn bè hay kẻ thù ở trên bãi sông Hoàng Hà cũng đều phải bật ngón tay cái mà thừa nhận điều này.
Thế nhưng danh tiếng của Thất môn được tạo dựng như thế nào? Có ai biết tới những người vô danh đứng sau Thất môn như mẹ tôi sống khổ như thế nào, gánh nhiều trọng trách như thế nào?
Trước kia còn nhỏ, tôi không nghĩ nhiều và sâu xa như vậy, thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện nếu tương lai tôi lấy vợ sinh con, vợ tôi sau này cũng sẽ phải ngâm mình ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này, con tôi sau này cũng giống như tôi lưu lạc khắp nơi vì miếng cơm manh áo, tôi lại không chịu nổi.
Sinh mệnh Bàng Độc đang như ngàn cân treo sợi tóc, không cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung, tôi lập tức chèo thuyền đi sang bờ bên kia. Lên bờ, tôi liền cõng Bàng Độc đi về phía trước.
Phía trước là một con đường rộng rãi, hai bên đều được lát đá tỉ mỉ, tôi cũng không có tâm trạng kiểm tra đây có phải là vách tường kép hay không, chỉ một lòng nghĩ mau chóng rời khỏi đây.
Cái lối đi này rất dài, đi được một lúc khá lâu thì ngọn đèn trong tay tôi ỉu xìu như sắp cạn dầu, nếu như đèn cạn thì tôi sẽ phải quay lại cửa vào phía bên kia để lấy một cái đèn khác.
Lúc ngọn lửa trong đèn dầu sắp tắt thì tôi thấy phía trước bị một đống tảng đá bịt lại, có vẻ như đây là điểm cuối rồi. Tôi có hơi đau đầu, nếu như không còn đường, tôi sẽ phải lộn ngược trở lại tìm đường khác. Tôi quay lại nhìn Bàng Độc, miệng và mũi anh ấy đã không còn rỉ máu nữa, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại.
Tôi cõng anh ấy tới gần đống đá, đống đá này hơi lộn xộn nhưng vẫn có thể trèo lên được. Lúc tôi trèo lên trên thì phát hiện phía sau toàn là đất, mà trong đất lại có lẫn một ít rễ cây, rễ cỏ.
Thấy những thứ này, tôi liền tính toán khoảng cách từ hồ nước tới đây, có vẻ cũng không gần. Nếu như chúng tôi vẫn còn ở dưới sông thì không thể thấy những thứ này được, cho nên nếu giờ đào từ chỗ này ra bên trên chắc chắn là trên bờ.
Tôi lập tức để Bàng Độc xuống, rồi rút dao ra đào. Trong đất xen lẫn đá sỏi nên hơi khó đào, thế nhưng càng đào sâu lại càng thuận tay hơn. Không biết qua bao lâu, phần đất trên đỉnh đầu bỗng sụp xuống, một luồng ánh trăng chiếu tới chỗ tôi.
Tôi lập tức mừng rỡ, đi theo ánh trăng còn có một cơn gió mang mùi nước sông thổi tới. Tôi lớn lên ở bờ sông nên không quá xa lại gì với cái mùi này.
Tôi nhanh chóng ló đầu quan sát, trời đã tối, địa hình xung quanh có hơi hoang vắng, nhưng chắc chắn vẫn ở lân cận vùng bờ sông. Thấy không có gì nguy hiểm, tôi lôi Bàng Độc ra rồi nhanh chóng lấp cái động này lại. Nơi này là bãi đất hoang, sẽ không ai biết ở đây có một cái động thông tới mắt sông.
Tôi nhìn lên bầu trời đoán phương hướng rồi đi về bãi sông nơi Tống Bách Nghĩa và hai anh em nhà Miêu nữ nghỉ chân. Chỗ tôi cách bọn họ không xa, đi khoảng một trăm dặm là tới nơi, lúc tôi trở về còn thấy Hoàng Tam Nhi đang ngồi nhìn bờ sông. Đoán chừng anh ta thấy tôi đi ra xuống sông thì nhất định sẽ phải từ trong sông bò lên.
“Í?” Hoàng Tam Nhi thấy tôi từ nơi khác trở về thì giật mình, muốn đi tới hỏi han tôi, nhưng mà tôi không có tâm trạng để để ý tới anh ta.
Tôi đặt Bàng Độc xuống, Hoàng Tam Nhi liền xúm vào giúp đỡ. Thật lòng mà nói thì tên này không có quy củ gì, nhưng kinh nhiệm sống thì khá phong phú. Anh ta nhìn ngó Bàng Độc từ đầu tới chân một lúc rồi nói với tôi là Bàng Độc không sao.
Hoàng Tam Nhi chế một ít thuốc rồi cho Bàng Độc uống, tôi ở bên cạnh trông chừng. Sau nửa canh giờ, Bàng Độc chậm rãi mở mắt ra, thấy anh ấy yếu ớt như vậy trong lòng tôi không khỏi oán trách lão tổ ra tay quá nặng.
“Anh, anh không sao đâu?”
“Anh không sao.” Bàng Độc mở mắt ra thấy Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ thì không nói gì nữa. Tôi biết anh ấy muốn hai người này tránh đi, nhưng tôi không nỡ đuổi họ đi, nên đỡ Bàng Độc đi ra một chỗ cách đó gần chục trượng.
Bàng Độc khẽ cử động đầu rồi cử động tay chân, căn cơ cơ thể anh ấy được xây dựng khá chắc chắn, dù lão tổ ra tay trừng phạt rất nặng, song anh ấy vẫn chịu đựng được.
“Lão Lục.” Đợi đến nơi không người, anh ấy cau mày nói với tôi. “Chuyện không hay lắm, cái “thứ” ở trong sông không biết sẽ trấn giữ được bao lâu nữa, nếu như không trấn giữ được, thiên băng (đại hoạ) sẽ kéo đến.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Lão Lục, em có sợ chết không?” Bàng Độc nhìn tôi hỏi. “Nếu em không sợ chết thì quay lại mắt sông với anh lần nữa.”
“Anh…” Tôi có hơi do dự, bởi vì tôi nhớ tới cảnh mẹ tôi vẫn đang bị bắt ngâm ở trong hồ nước lạnh. Có điều, khi cơn oán hận mờ mịt đang chuẩn bị trỗi dậy thì chẳng hiểu sao khi nhìn vào mắt Bàng Độc, tôi lại không thể oán hận được nữa. Tôi ưỡn ngực đáp: “Em không sợ chết.”
“Chuyện này không thể chậm trễ được nữa, chúng ta phải xuống mắt sông lần nữa.”
“Nếu như anh xuống lần nữa, liệu lão tổ có…”
“Lão tổ đã trừng phạt rồi thì sẽ không nhắc tới nữa.” Bàng Độc lau đi viết máu khô đọng lại ở miệng, cười nói. “Lão Lục này, em trông nhỏ mà lá gan lại chẳng nhỏ chút nào, thế mà lại có thể thuyết phục được cả lão tổ.”
Nguồn : Vietwriter.vn
Bàng Độc cảm thấy hai người Hoàng Tam Nhi và Miêu nữ hơi vướng chân vướng tay, nhưng không thể nói trực tiếp trước mặt hai người. Chúng tôi muốn vào lại mắt sông thì phải xuống sông tìm xoáy nước ngầm, vốn dĩ tôi định nói với Bàng Độc trên bờ cũng có lối vào, nhưng cái tên Hoàng Tam Nhi này quá tinh ranh. Nếu anh ta phát hiện tôi và Bàng Độc biến mất ở trên bờ nhất định sẽ hoài nghi.
Bàng Độc dẫn tôi đi thêm nửa dặm nữa rồi lặng lẽ lội xuống sông bơi về phía phụ cận vùng nước xoáy. Chúng tôi vừa bơi vừa cảm nhận dòng nước chảy.
“Anh, lần này chúng ta xuống mắt sông là để tìm cách trấn giữ cái “thứ” ở trong đó?” Tôi hỏi. “Đến lúc này rồi, em có thể biết cái “thứ” đó là cái gì không?”
“Lão Lục, không phải là anh không chịu nói.” Bàng Độc vuốt nước trên mặt đi, nói. “Đây là lần đầu tiên anh xuống mắt sông, anh chỉ biết “thứ” trong mắt sông là thứ không tầm thường. Nếu như không trấn giữ được thì sẽ có đại hoạ giáng xuống.”
Tôi không hỏi ra được cái gì cũng đành thôi, có lẽ ngay cả Bàng Độc cũng không rõ cái “thứ” đang được trấn giữ ở mắt sông là gì. Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, Thất môn Hà Phù Tử tạo ra mắt sông chính là vì để chuyên môn trấn giữ cái “thứ” đó. Cái “thứ” đó không thể thả ra, chỉ có thể trấn giữ lại trong mắt sông mà chỉ có người của Thất môn có cơ hội mới được tiến vào. Như vậy đến cùng “thứ” đó là cái gì?
Dù tôi không biết cũng đoán không ra, nhưng tôi có dự cảm lần này xuống mắt sông, tôi nhất định sẽ biết cái “thứ” bị trấn giữ ở mắt sông là cái gì!
Bình luận facebook