Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54 - Chương 54MỘT ĐÊM TRĂM DẶM
Chương 54MỘT ĐÊM TRĂM DẶM
Q
uan tài đá lao xuống sông liền nhanh chóng trôi về phía hạ lưu, tốc độ trôi của nó nhanh hơn bất cứ loại thuyền bè nào. Tuy người trong quan tài đá không có ý làm hại tôi nhưng ở trong cùng một cái quan tài thế này vẫn khiến tôi nơm nớp lo sợ.
“Ông... ông muốn mang chúng tôi đi đâu?” Tôi ngập ngừng cả buổi mới có đủ can đảm hỏi ông ta.
Người này vẫn không lên tiếng, cả người ông ta hệt như một tảng đá dựa vào thành quan tài không nhúc nhích.
“Ông nói gì đi chứ...” Tôi tiếp tục hỏi. “Rốt cuộc ông muốn mang chúng tôi đi đâu vậy?”
Có vẻ như ông ta thấy tôi hơi sốt ruột nên hơi hơi hạ mắt xuống một xíu, rồi hơi hơi xoay cổ nhìn ra dòng sông dữ dội bên ngoài.
Tôi lập tức hiểu ý của ông ta, ông ta đang muốn nói với tôi rằng nếu tôi rời khỏi quan tài đá lúc này sẽ bị cỗ quan tài nát kia phát hiện.
Vừa nghĩ thế tôi cũng có chút sợ, bởi vì tôi thật sự không muốn chạm mặt cô gái trong quan tài nát kia một chút nào, cho dù đối phương là một cô gái xinh đẹp nhìn thuận mắt hơn ông già gầy khô đét này rất nhiều. Cũng chẳng biết vì sao mà tôi luôn có cảm giác ông ta sẽ không làm gì tôi.
“Người trong quan tài nát kia là ai?” Tôi thấy quỷ gầy vẫn im lặng thì lá gan to hơn một chút, bèn hỏi: “Tôi nghe thấy cô ta nói bản lĩnh của cô ta đều do ông dạy?”
Có điều cho dù tôi hỏi thế nào thì quỷ gầy cũng không nói một chữ, hết cách tôi chỉ có thể ngậm miệng ngồi một góc.
Cỗ quan tài đá thừa lúc đêm muộn mà phi như điên trên mặt sông, tôi xem xét tình trạng của Hoàng Tam Nhi, thấy trên đầu anh ta có một cục u rất lớn, bất tỉnh đến giờ vẫn chưa dậy nhưng mạch đập cùng hơi thở thì không có gì bất ổn.
Qua chừng hai canh giờ sau, tôi ngồi buồn quá, lại thêm lúc này tôi đã không còn sợ nữa nên tò mò quan sát cái quan tài đá này. Không biết nó đã có từ bao giờ, nhưng hình như nó có cả chức năng chống thấm nước, bọt nước xung quanh có bắn tung toé cỡ nào cũng không hề văng vào bên trong quan tài. Xem ra cái quan tài này không phải quan tài bình thường, nếu không cô gái trong quan tài nát kia sẽ không chạy đi cướp cỗ quan tài này với quỷ gầy.
Lại một canh giờ nữa trôi qua trong sự buồn chán, trời sắp sáng mà đoạn sông phía trước cũng bắt đầu mở rộng hơn, dòng nước cũng từ từ chảy chậm lại. Cỗ quan tài đã phi cả một đêm bất ngờ tiến vào vùng nước cạn ven bờ.
“Hả?” Tôi thấy vậy thì hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu ra, cỗ quan tài này đã chạy cả một đêm, cỗ quan tài nát kia có nhanh đến mấy thì lúc này cũng đã bị cắt đuôi hoàn toàn, cho nên nó mới thả tôi lên bờ.
Tôi vừa mừng vừa sợ, không nghĩ mình lại có thể thoát thân dễ dàng như vậy, lập tức khiêng Hoàng Tam Nhi lên bờ. Đúng lúc tôi vừa xoay người thì quỷ gầy cả một đường vẫn luôn im lặng đột nhiên cử động, chẳng biết ông ta làm thế nào mà chỉ nhoáng một bàn tay của ông ta đã chặn trước mặt tôi.
Bàn tay của ông ta không khác gì một cái chân gà, năm ngón tay co quắp không thể duỗi thẳng. Trong lòng bàn tay đó có một cái thẻ bài đen như mực, tôi không biết nó là thứ gì nên ngẩng đầu nhìn lão quỷ gầy. Ông ta cứ thế giơ cái thẻ bài trước mặt tôi, có vẻ như muốn đưa cho tôi cái thẻ bài này. Tôi không biết nó là cái gì, trong lòng lại chỉ mong mau chóng thoát thân nên vội vã cầm lấy nó rồi khiêng Hoàng Tam Nhi khỏi quan tài đá.
“…iểu... àn... hà…”
Lúc tôi nhảy xuống, lão quỷ gầy nói cái gì đó, nhưng mà cổ họng của ông ta như bị chẹn lại cho nên rất khó nghe, giọng lại còn khàn. Tôi muốn hỏi lại thì cỗ quan tài đá kia đã chạy xuống sông, rồi lướt đi thật xa.
Tôi ngẫm nghĩ một chút về câu nói của lão quỷ gầy, nghĩ tới nghĩ lui thì như vừa rồi ông ta nói ba chữ “Tiểu Bàn Hà”.
Không có khả năng lão quỷ gầy vô duyên vô cớ nói ra ba chữ này, Tiểu Bàn Hà là nơi chúng tôi phát hiện ra mắt sông, cũng là nơi tôi bị lão quỷ gầy bắt đi…
Có điều, bây giờ tôi thật sự không có thời gian để suy nghĩ, tôi phải khiêng Hoàng Tam Nhi lên bờ rồi nói tiếp.
“Người anh em... để tôi xuống đi...”
Nguồn : Vietwriter.vn
Tôi vừa bước được hai bước thì thấy Hoàng Tam Nhi nói nhỏ, anh ta ngất cả một đêm nhưng vừa mới ra khỏi quan tài đá đã tỉnh dậy, như này cũng quá khéo rồi đi?
“Cái tên này?” Tôi dứt khoát vứt Hoàng Tam Nhi xuống nước. “Tỉnh cũng đúng lúc quá ha?”
“À thì...” Hoàng Tam Nhi lật người đứng lên, cười hì hì nói. “Thật ra tôi tỉnh từ lâu rồi, cơ mà cái tình huống lúc đó tôi mà tỉnh lại thì không hay lắm đúng không? Cho nên tôi giả vờ ngất thì tốt hơn, nhưng mà nói thật nhé người anh em, may mà cái tên gầy khô đét trong quan tài không làm gì chú chứ nếu không tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu!”
“Thôi dẹp mẹ nhà anh đi?!” Tôi bĩu môi nói, tâm tính cũng thả lỏng hơn, trải qua một đêm kinh tâm động phách nhưng ít nhất chúng tôi còn bình yên vô sự đã coi như là cực kì may mắn rồi. “Mau về đi thôi.”
Chờ tôi và Hoàng Tam Nhi chạy lên bờ thì chúng tôi lập tức ngẩn người. Cỗ quan tài đá chạy cả một đêm xuống hạ lưu nên hiện giờ hai chúng tôi hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Nơi này trước không thôn sau không quán, trời chỉ vừa tờ mờ sáng cho nên tôi và Hoàng Tam Nhi chỉ có thể dùng chân đi. Tôi nghĩ Hoàng Tam Nhi lớn hơn tôi, đã vậy còn rất lanh lẹ, có lẽ cũng hiểu biết hơn nên đã đưa cái thẻ bài lão quỷ gầy đưa tôi cho anh ta xem.
“Cái này á?” Hoàng Tam Nhi không biết đây là cái gì, lật qua lật lại đến nửa ngày, xong nói: “Người anh em, cái này chắc chắn không phải vật tầm thường đâu, để ở chỗ cậu không an toàn hay là cứ để tôi giữ hộ cho...”
“Đưa đây!” Tôi giật lại cái thẻ bài rồi giấu kỹ. Lão quỷ gầy kia sẽ không tự dưng đưa cho tôi cái này, sớm muộn gì tôi cũng phải nghĩ cách tìm hiểu rõ cái này là gì.
Hai chúng tôi đi rất lâu mới thấy một bóng người, thế nhưng hỏi han xong tôi lập tức cảm thấy căng cứng chân, bởi vì cái chỗ này cách Tiểu Bàn Hà chừng ba trăm dặm lận!
Chúng tôi ôm bụng đói đi mãi đi mãi cho tới tận trưa, lúc đi qua một thôn nhỏ Hoàng Tam Nhi không chịu nổi nữa bèn rủ tôi vào trấn ăn chút gì rồi hẵng đi tiếp. Tôi dùng bùn bôi trét lên mặt để tránh bị người khác nhận ra.
Cái trấn này không lớn, có một quán cơm nhỏ cách cổng trấn không xa. Tôi với Hoàng Tam Nhi đói muốn chết, nên vừa ngửi được mùi thơm của thức ăn liền lập tức xông vào.
“Hai vị, hai vị.” Một ông thầy bói ở trước cửa quán cơm cản chúng tôi lại. “Hai vị bói một quẻ không? Tài bói toán của tôi đây nổi tiếng khắp bãi sông Hoàng Hà này đấy. Tính được cả năm trăm năm trước và năm trăm năm sau, không đúng không lấy tiền, hai vị bói một quẻ đi!”
“Đừng có mà nói điêu.” Hoàng Tam Nhi thấy có người xem bói liền quay đầu lại hỏi. “Rốt cuộc xem có chuẩn không?”
Người đi lại ở bãi sông Hoàng Hà thời đó quá nửa đều có máu buôn bán cho nên cũng có nhiều người mê tín, Hoàng Tam Nhi cũng không phải ngoại lệ, dù đói đến mức da bụng dán vào da lưng thì anh ta vẫn muốn xem một chút.
“Không nói điêu đâu.” Thầy bói kia đắc ý sờ sờ chỏm râu dê của mình. “Nếu tôi ăn ốc nói mò thì cậu cứ đập cái bảng hiệu này của tôi đi.”
Q
uan tài đá lao xuống sông liền nhanh chóng trôi về phía hạ lưu, tốc độ trôi của nó nhanh hơn bất cứ loại thuyền bè nào. Tuy người trong quan tài đá không có ý làm hại tôi nhưng ở trong cùng một cái quan tài thế này vẫn khiến tôi nơm nớp lo sợ.
“Ông... ông muốn mang chúng tôi đi đâu?” Tôi ngập ngừng cả buổi mới có đủ can đảm hỏi ông ta.
Người này vẫn không lên tiếng, cả người ông ta hệt như một tảng đá dựa vào thành quan tài không nhúc nhích.
“Ông nói gì đi chứ...” Tôi tiếp tục hỏi. “Rốt cuộc ông muốn mang chúng tôi đi đâu vậy?”
Có vẻ như ông ta thấy tôi hơi sốt ruột nên hơi hơi hạ mắt xuống một xíu, rồi hơi hơi xoay cổ nhìn ra dòng sông dữ dội bên ngoài.
Tôi lập tức hiểu ý của ông ta, ông ta đang muốn nói với tôi rằng nếu tôi rời khỏi quan tài đá lúc này sẽ bị cỗ quan tài nát kia phát hiện.
Vừa nghĩ thế tôi cũng có chút sợ, bởi vì tôi thật sự không muốn chạm mặt cô gái trong quan tài nát kia một chút nào, cho dù đối phương là một cô gái xinh đẹp nhìn thuận mắt hơn ông già gầy khô đét này rất nhiều. Cũng chẳng biết vì sao mà tôi luôn có cảm giác ông ta sẽ không làm gì tôi.
“Người trong quan tài nát kia là ai?” Tôi thấy quỷ gầy vẫn im lặng thì lá gan to hơn một chút, bèn hỏi: “Tôi nghe thấy cô ta nói bản lĩnh của cô ta đều do ông dạy?”
Có điều cho dù tôi hỏi thế nào thì quỷ gầy cũng không nói một chữ, hết cách tôi chỉ có thể ngậm miệng ngồi một góc.
Cỗ quan tài đá thừa lúc đêm muộn mà phi như điên trên mặt sông, tôi xem xét tình trạng của Hoàng Tam Nhi, thấy trên đầu anh ta có một cục u rất lớn, bất tỉnh đến giờ vẫn chưa dậy nhưng mạch đập cùng hơi thở thì không có gì bất ổn.
Qua chừng hai canh giờ sau, tôi ngồi buồn quá, lại thêm lúc này tôi đã không còn sợ nữa nên tò mò quan sát cái quan tài đá này. Không biết nó đã có từ bao giờ, nhưng hình như nó có cả chức năng chống thấm nước, bọt nước xung quanh có bắn tung toé cỡ nào cũng không hề văng vào bên trong quan tài. Xem ra cái quan tài này không phải quan tài bình thường, nếu không cô gái trong quan tài nát kia sẽ không chạy đi cướp cỗ quan tài này với quỷ gầy.
Lại một canh giờ nữa trôi qua trong sự buồn chán, trời sắp sáng mà đoạn sông phía trước cũng bắt đầu mở rộng hơn, dòng nước cũng từ từ chảy chậm lại. Cỗ quan tài đã phi cả một đêm bất ngờ tiến vào vùng nước cạn ven bờ.
“Hả?” Tôi thấy vậy thì hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức hiểu ra, cỗ quan tài này đã chạy cả một đêm, cỗ quan tài nát kia có nhanh đến mấy thì lúc này cũng đã bị cắt đuôi hoàn toàn, cho nên nó mới thả tôi lên bờ.
Tôi vừa mừng vừa sợ, không nghĩ mình lại có thể thoát thân dễ dàng như vậy, lập tức khiêng Hoàng Tam Nhi lên bờ. Đúng lúc tôi vừa xoay người thì quỷ gầy cả một đường vẫn luôn im lặng đột nhiên cử động, chẳng biết ông ta làm thế nào mà chỉ nhoáng một bàn tay của ông ta đã chặn trước mặt tôi.
Bàn tay của ông ta không khác gì một cái chân gà, năm ngón tay co quắp không thể duỗi thẳng. Trong lòng bàn tay đó có một cái thẻ bài đen như mực, tôi không biết nó là thứ gì nên ngẩng đầu nhìn lão quỷ gầy. Ông ta cứ thế giơ cái thẻ bài trước mặt tôi, có vẻ như muốn đưa cho tôi cái thẻ bài này. Tôi không biết nó là cái gì, trong lòng lại chỉ mong mau chóng thoát thân nên vội vã cầm lấy nó rồi khiêng Hoàng Tam Nhi khỏi quan tài đá.
“…iểu... àn... hà…”
Lúc tôi nhảy xuống, lão quỷ gầy nói cái gì đó, nhưng mà cổ họng của ông ta như bị chẹn lại cho nên rất khó nghe, giọng lại còn khàn. Tôi muốn hỏi lại thì cỗ quan tài đá kia đã chạy xuống sông, rồi lướt đi thật xa.
Tôi ngẫm nghĩ một chút về câu nói của lão quỷ gầy, nghĩ tới nghĩ lui thì như vừa rồi ông ta nói ba chữ “Tiểu Bàn Hà”.
Không có khả năng lão quỷ gầy vô duyên vô cớ nói ra ba chữ này, Tiểu Bàn Hà là nơi chúng tôi phát hiện ra mắt sông, cũng là nơi tôi bị lão quỷ gầy bắt đi…
Có điều, bây giờ tôi thật sự không có thời gian để suy nghĩ, tôi phải khiêng Hoàng Tam Nhi lên bờ rồi nói tiếp.
“Người anh em... để tôi xuống đi...”
Nguồn : Vietwriter.vn
Tôi vừa bước được hai bước thì thấy Hoàng Tam Nhi nói nhỏ, anh ta ngất cả một đêm nhưng vừa mới ra khỏi quan tài đá đã tỉnh dậy, như này cũng quá khéo rồi đi?
“Cái tên này?” Tôi dứt khoát vứt Hoàng Tam Nhi xuống nước. “Tỉnh cũng đúng lúc quá ha?”
“À thì...” Hoàng Tam Nhi lật người đứng lên, cười hì hì nói. “Thật ra tôi tỉnh từ lâu rồi, cơ mà cái tình huống lúc đó tôi mà tỉnh lại thì không hay lắm đúng không? Cho nên tôi giả vờ ngất thì tốt hơn, nhưng mà nói thật nhé người anh em, may mà cái tên gầy khô đét trong quan tài không làm gì chú chứ nếu không tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu!”
“Thôi dẹp mẹ nhà anh đi?!” Tôi bĩu môi nói, tâm tính cũng thả lỏng hơn, trải qua một đêm kinh tâm động phách nhưng ít nhất chúng tôi còn bình yên vô sự đã coi như là cực kì may mắn rồi. “Mau về đi thôi.”
Chờ tôi và Hoàng Tam Nhi chạy lên bờ thì chúng tôi lập tức ngẩn người. Cỗ quan tài đá chạy cả một đêm xuống hạ lưu nên hiện giờ hai chúng tôi hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Nơi này trước không thôn sau không quán, trời chỉ vừa tờ mờ sáng cho nên tôi và Hoàng Tam Nhi chỉ có thể dùng chân đi. Tôi nghĩ Hoàng Tam Nhi lớn hơn tôi, đã vậy còn rất lanh lẹ, có lẽ cũng hiểu biết hơn nên đã đưa cái thẻ bài lão quỷ gầy đưa tôi cho anh ta xem.
“Cái này á?” Hoàng Tam Nhi không biết đây là cái gì, lật qua lật lại đến nửa ngày, xong nói: “Người anh em, cái này chắc chắn không phải vật tầm thường đâu, để ở chỗ cậu không an toàn hay là cứ để tôi giữ hộ cho...”
“Đưa đây!” Tôi giật lại cái thẻ bài rồi giấu kỹ. Lão quỷ gầy kia sẽ không tự dưng đưa cho tôi cái này, sớm muộn gì tôi cũng phải nghĩ cách tìm hiểu rõ cái này là gì.
Hai chúng tôi đi rất lâu mới thấy một bóng người, thế nhưng hỏi han xong tôi lập tức cảm thấy căng cứng chân, bởi vì cái chỗ này cách Tiểu Bàn Hà chừng ba trăm dặm lận!
Chúng tôi ôm bụng đói đi mãi đi mãi cho tới tận trưa, lúc đi qua một thôn nhỏ Hoàng Tam Nhi không chịu nổi nữa bèn rủ tôi vào trấn ăn chút gì rồi hẵng đi tiếp. Tôi dùng bùn bôi trét lên mặt để tránh bị người khác nhận ra.
Cái trấn này không lớn, có một quán cơm nhỏ cách cổng trấn không xa. Tôi với Hoàng Tam Nhi đói muốn chết, nên vừa ngửi được mùi thơm của thức ăn liền lập tức xông vào.
“Hai vị, hai vị.” Một ông thầy bói ở trước cửa quán cơm cản chúng tôi lại. “Hai vị bói một quẻ không? Tài bói toán của tôi đây nổi tiếng khắp bãi sông Hoàng Hà này đấy. Tính được cả năm trăm năm trước và năm trăm năm sau, không đúng không lấy tiền, hai vị bói một quẻ đi!”
“Đừng có mà nói điêu.” Hoàng Tam Nhi thấy có người xem bói liền quay đầu lại hỏi. “Rốt cuộc xem có chuẩn không?”
Người đi lại ở bãi sông Hoàng Hà thời đó quá nửa đều có máu buôn bán cho nên cũng có nhiều người mê tín, Hoàng Tam Nhi cũng không phải ngoại lệ, dù đói đến mức da bụng dán vào da lưng thì anh ta vẫn muốn xem một chút.
“Không nói điêu đâu.” Thầy bói kia đắc ý sờ sờ chỏm râu dê của mình. “Nếu tôi ăn ốc nói mò thì cậu cứ đập cái bảng hiệu này của tôi đi.”