Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 - Chương 56KHÔNG RÕ Ý ĐỒ
Chương 56KHÔNG RÕ Ý ĐỒ
"D
iêm Vương gia?” Tôi sửng sốt. “Tiên sinh đừng nói đùa chứ, cái này cũng quá bất hợp lý rồi...”
“Sao tôi lại nói đùa kiểu này được chứ?” Lão thầy bói tỉnh rượu hơn phân nửa, cau mày nói. “Chủ nhân của cái thẻ bài này được rất nhiều người gọi là Diêm Vương gia.”
“Vì sao lại gọi người đó là Diêm Vương gia?!”
Lão thầy bói chậm rãi nhấp một hớp rượu rồi bắt đầu kể cho chúng tôi nghe.
Ở bãi sông Hoàng Hà này, Ba mươi sáu bàng môn là “vương” trên mặt đất, Bài giáo là “bá chủ” trên sông, hai bên không thù không oán nhưng trong Ba mươi sáu bàng môn có vài gia tộc kiếm cơm dựa vào sông Hoàng Hà nên một hai ngày thì được, chứ về lâu về dài khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn với Bài giáo.
Có một lần, gia tộc Triệu Hắc Thất trong Ba mươi sáu bàng môn âm thầm liên lạc với mấy phe phái có quan hệ mật thiết trong Ba mươi sáu bàng môn liên thủ phục kích một chiếc thuyền của Bài giáo ở đoạn sông hẹp. Bài giáo trở tay không kịp nên bị đánh cho tơi bời hoa lá, không những thế món đồ vừa vớt lên cũng bị người của Ba mươi sáu bàng môn cướp mất.
Người của Ba mươi sáu bàng môn đang định mang theo đồ vừa cướp được rời đi thì phát hiện trên bờ có người, có lẽ bọn họ muốn diệt khẩu nên đám người định xông lên giết chết người này.
Thế nhưng bọn chúng xông lên xong thì phát hiện mình đụng vào tổ ong vò vẽ chết mất ba người, những kẻ còn lại biết không đánh lại được nên chia nhau chạy trốn.
Đáng lẽ chuyện đến đây coi như xong, nhưng điều khiến người ta khó tưởng tượng nhất chính là nửa tháng sau, người kia tìm đến từng nhà đám người tấn công thuyền của Bài giáo xử lý từng kẻ một. Cũng có kẻ nghe tiếng mà chạy trốn, nhưng dù chạy bao xa thì cũng đều khó tránh khỏi cái chết.
Người của Ba mươi sáu bàng môn chưa từng chịu thiệt như vậy bao giờ, cho nên bọn chúng tụ họp lại với nhau muốn sống mái với kẻ nọ một trận, tuy nhiên bất cứ ai dính đến người nọ cũng đều phải chết thảm, nếu phải chết vào lúc canh ba tuyệt đối sẽ không sống đến canh thứ năm.
Ba mươi sáu bàng môn hãi hùng kinh sợ mà người kia cũng không tiếp tục giết người nữa. Không ai biết tên của người nọ là gì hay lai lịch ra sao, chỉ biết người của Ba mươi sáu bàng môn đều gọi kẻ đó là Diêm Vương gia.
“Cái thẻ bài này chính là của Diêm Vương gia kia sao?” Tôi hỏi. “Ông ta trông như thế nào?”
“Tôi chưa từng gặp.” Lão thầy bói lắc đầu nói. “Nhưng tôi nghe nói người đó rất cao, nhưng gầy hơn cả tôi và có một gương mặt đen thùi lùi...”
Tôi vừa nghe thế lập tức xác nhận Diêm Vương gia mà ông ta nói tới chính là lão quỷ gầy trong quan tài đá.
Nhưng mà tôi lại hơi hoang mang, lão quỷ gầy từ miệng lão thầy bói kể là kẻ thích giết chóc, đuổi tận giết tuyệt, vậy mà hôm qua tôi bị ông ta bắt đi nhưng từ đầu tới đuôi ông ta chẳng hề động đến một đầu ngón tay của tôi. Không những không đánh mà còn tặng cho tôi một thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào hiếm thấy… Cho dù tôi thông minh hơn nữa cũng không đoán ra được ý của lão quỷ gầy là gì.
“Diêm Vương gia này thật hung ác.” Tôi giả vờ lè lưỡi sợ hãi. “Tiên sinh, thế lực của Ba mươi sáu bàng môn lớn như vậy chẳng lẽ lại chịu ngậm bồ hòn làm ngọt? Bọn họ không nghĩ cách điều tra lai lịch của vị Diêm Vương gia kia sao?”
“Sao lại không điều tra chứ.” Lão thầy bói thở dài, rồi cầm ly rượu lên nhấp miệng. “Còn gọi tôi tới đoán lai lịch của Diêm Vương gia nữa cơ.”
“Nói vậy là sao?”
“Người đó không phải là người sống mà là một người đã chết rất nhiều năm, thế nhưng lúc còn sống người này có bản lĩnh vô cùng lớn cho nên sau khi chết không bỏ lại thân xác mà bước vào “thi đạo”!” Lão thầy bói nói. “Ba mươi sáu bàng môn nên cảm thấy may mắn vì “thi đạo” của người này còn chưa tu thành chín quả, nếu không mấy cái gia tộc của Ba mươi sáu bàng môn còn chẳng đủ cho một đầu ngón tay người đó nghiền nữa.”
“Sao người đó không bỏ lại thân xác của mình?” Tôi không ngờ lần này lại có thể hỏi được thắc mắc trong lòng, lão quỷ gầy kia dù đã chết nhưng với bản lĩnh như vậy mà muốn làm lại một lần nữa thì có rất nhiều cách, thế nhưng lão lại chọn con đường chậm nhất lại dài nhất cũng ngu xuẩn nhất để đi.
“Người đó muốn tìm một người.” Lão thầy bói thấp giọng nói. “Người đó sợ rằng sau khi bỏ xác thì người mà người đó muốn tìm không nhận ra mình nữa, cho nên mới khổ cực đi vào thi đạo giữ lại thân xác cũ.”
“Ông ta muốn tìm ai?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Cái này thì không biết được.” Lão thầy bói cười khổ lắc đầu. “Muốn bói ra được cái này phải để Diêm Vương gia đích thân tới đây. Người anh em nghe tôi khuyên đi, bản lĩnh của Diêm Vương gia rất lớn, cho nên dù cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào này là do cậu nhặt được, cơ mà thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cậu mau mau trả nó về chỗ cũ đừng để rước họa vào thân.”
“Cám ơn tiên sinh.”
Hoàng Tam Nhi cùng thầy bói uống rượu thêm một lúc rồi mới chia tay mỗi người đi một hướng. Tôi xách lương khô vừa mua được cùng Hoàng Tam Nhi rời khỏi trấn nhỏ này.
Vừa ra khỏi trấn, Hoàng Tam Nhi đã thân thiết xí xớn lại gần tôi, tôi biết anh ta thích thú với cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào của tôi cho nên lập tức bảo anh ta dẹp cái suy nghĩ đó đi.
Chúng tôi đi lên hướng Bắc, do ngược dòng mà đi nên đường rất khó đi, vì vậy sau khi ra khỏi trấn chúng tôi đã thuê một chiếc xe ngựa. Trấn nhỏ cho nên xe ngựa mượn được cũng vô cùng cũ nát, người kéo xe khá lớn tuổi, chắc cũng tầm chừng ông nội của Hoàng Tam Nhi, vừa đi được hai bước đã thở hổn hển. Chính vì thế mà chúng tôi lại đi càng chậm, đi cả một buổi chiều mới đi được mười mấy dặm.
Tôi thấy tốc độ đi quá chậm thì cảm thấy lo lắng, muốn bảo người đánh xe đi nhanh hơn một chút nhưng đột nhiên bánh xe kêu loạt xoạt một tiếng rồi cả chiếc xe lệch sang hẳn bên phải.
Hai chúng tôi chán nản chui ra ngoài xem xét tình hình, đang yên đang lành cái xe rởm này lại đột nhiên bị hỏng, đã thế lại còn không sửa được.
Người đánh xe cũng sốt ruột muốn chết liền trả lại một ít tiền xe cho chúng tôi rồi bảo chúng tôi đi tìm xe khác, cuối cùng vẫn là tôi và Hoàng Tam Nhi cuốc bộ đi về phía trước.
Trời tối dần, tôi tìm một vũng nước rửa sạch bùn đất trên mặt rồi bàn bạc với Hoàng Tam Nhi xem có nên đi bộ cả đêm hay không. Hoàng Tam Nhi cảm thấy quá mệt mỏi, nhất quyết muốn tìm một cái làng nào đó để tá túc lại, còn nói phải ăn ngon ngủ tốt thì ngày mai mới có tinh thần lên đường. Chúng tôi tranh cãi cả một đoạn vậy mà lại thấy được một ngôi làng thật, thậm chí còn là một ngôi làng không hề nhỏ.
“Đi thôi chú em, nghe anh.” Con người Hoàng Tam Nhi này không bao giờ chịu ăn khổ, hơn nữa tính cách cũng vô tâm cho nên hoàn toàn không nhớ đến cô em gái của anh ta vẫn đang chờ ở đoạn sông gần Tiểu Bàn Hà. “Chúng ta vào làng ngủ một đêm.”
“Không đi.” Tôi vặn cổ, anh ta không tim không phổi nhưng tôi lại rất lo cho Bàng Độc. “Gấp rút lên đường thôi.”
“Tôi không đi được nữa thật mà.” Hoàng Tam Nhi làm bộ muốn lăn ra đất ăn vạ, tôi mặc kệ lôi kéo anh ta đi tiếp.
Tôi và Hoàng Tam Nhi cứ lôi lôi kéo kéo nhau như vậy, kéo từ cái làng đó ra đến đường cái. Trong lúc tôi và anh ta còn đang lôi kéo nhau như vậy thì đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi.
“Lục Cân?”
Tôi lập tức kinh hãi quay đầu nhìn lại.
"D
iêm Vương gia?” Tôi sửng sốt. “Tiên sinh đừng nói đùa chứ, cái này cũng quá bất hợp lý rồi...”
“Sao tôi lại nói đùa kiểu này được chứ?” Lão thầy bói tỉnh rượu hơn phân nửa, cau mày nói. “Chủ nhân của cái thẻ bài này được rất nhiều người gọi là Diêm Vương gia.”
“Vì sao lại gọi người đó là Diêm Vương gia?!”
Lão thầy bói chậm rãi nhấp một hớp rượu rồi bắt đầu kể cho chúng tôi nghe.
Ở bãi sông Hoàng Hà này, Ba mươi sáu bàng môn là “vương” trên mặt đất, Bài giáo là “bá chủ” trên sông, hai bên không thù không oán nhưng trong Ba mươi sáu bàng môn có vài gia tộc kiếm cơm dựa vào sông Hoàng Hà nên một hai ngày thì được, chứ về lâu về dài khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn với Bài giáo.
Có một lần, gia tộc Triệu Hắc Thất trong Ba mươi sáu bàng môn âm thầm liên lạc với mấy phe phái có quan hệ mật thiết trong Ba mươi sáu bàng môn liên thủ phục kích một chiếc thuyền của Bài giáo ở đoạn sông hẹp. Bài giáo trở tay không kịp nên bị đánh cho tơi bời hoa lá, không những thế món đồ vừa vớt lên cũng bị người của Ba mươi sáu bàng môn cướp mất.
Người của Ba mươi sáu bàng môn đang định mang theo đồ vừa cướp được rời đi thì phát hiện trên bờ có người, có lẽ bọn họ muốn diệt khẩu nên đám người định xông lên giết chết người này.
Thế nhưng bọn chúng xông lên xong thì phát hiện mình đụng vào tổ ong vò vẽ chết mất ba người, những kẻ còn lại biết không đánh lại được nên chia nhau chạy trốn.
Đáng lẽ chuyện đến đây coi như xong, nhưng điều khiến người ta khó tưởng tượng nhất chính là nửa tháng sau, người kia tìm đến từng nhà đám người tấn công thuyền của Bài giáo xử lý từng kẻ một. Cũng có kẻ nghe tiếng mà chạy trốn, nhưng dù chạy bao xa thì cũng đều khó tránh khỏi cái chết.
Người của Ba mươi sáu bàng môn chưa từng chịu thiệt như vậy bao giờ, cho nên bọn chúng tụ họp lại với nhau muốn sống mái với kẻ nọ một trận, tuy nhiên bất cứ ai dính đến người nọ cũng đều phải chết thảm, nếu phải chết vào lúc canh ba tuyệt đối sẽ không sống đến canh thứ năm.
Ba mươi sáu bàng môn hãi hùng kinh sợ mà người kia cũng không tiếp tục giết người nữa. Không ai biết tên của người nọ là gì hay lai lịch ra sao, chỉ biết người của Ba mươi sáu bàng môn đều gọi kẻ đó là Diêm Vương gia.
“Cái thẻ bài này chính là của Diêm Vương gia kia sao?” Tôi hỏi. “Ông ta trông như thế nào?”
“Tôi chưa từng gặp.” Lão thầy bói lắc đầu nói. “Nhưng tôi nghe nói người đó rất cao, nhưng gầy hơn cả tôi và có một gương mặt đen thùi lùi...”
Tôi vừa nghe thế lập tức xác nhận Diêm Vương gia mà ông ta nói tới chính là lão quỷ gầy trong quan tài đá.
Nhưng mà tôi lại hơi hoang mang, lão quỷ gầy từ miệng lão thầy bói kể là kẻ thích giết chóc, đuổi tận giết tuyệt, vậy mà hôm qua tôi bị ông ta bắt đi nhưng từ đầu tới đuôi ông ta chẳng hề động đến một đầu ngón tay của tôi. Không những không đánh mà còn tặng cho tôi một thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào hiếm thấy… Cho dù tôi thông minh hơn nữa cũng không đoán ra được ý của lão quỷ gầy là gì.
“Diêm Vương gia này thật hung ác.” Tôi giả vờ lè lưỡi sợ hãi. “Tiên sinh, thế lực của Ba mươi sáu bàng môn lớn như vậy chẳng lẽ lại chịu ngậm bồ hòn làm ngọt? Bọn họ không nghĩ cách điều tra lai lịch của vị Diêm Vương gia kia sao?”
“Sao lại không điều tra chứ.” Lão thầy bói thở dài, rồi cầm ly rượu lên nhấp miệng. “Còn gọi tôi tới đoán lai lịch của Diêm Vương gia nữa cơ.”
“Nói vậy là sao?”
“Người đó không phải là người sống mà là một người đã chết rất nhiều năm, thế nhưng lúc còn sống người này có bản lĩnh vô cùng lớn cho nên sau khi chết không bỏ lại thân xác mà bước vào “thi đạo”!” Lão thầy bói nói. “Ba mươi sáu bàng môn nên cảm thấy may mắn vì “thi đạo” của người này còn chưa tu thành chín quả, nếu không mấy cái gia tộc của Ba mươi sáu bàng môn còn chẳng đủ cho một đầu ngón tay người đó nghiền nữa.”
“Sao người đó không bỏ lại thân xác của mình?” Tôi không ngờ lần này lại có thể hỏi được thắc mắc trong lòng, lão quỷ gầy kia dù đã chết nhưng với bản lĩnh như vậy mà muốn làm lại một lần nữa thì có rất nhiều cách, thế nhưng lão lại chọn con đường chậm nhất lại dài nhất cũng ngu xuẩn nhất để đi.
“Người đó muốn tìm một người.” Lão thầy bói thấp giọng nói. “Người đó sợ rằng sau khi bỏ xác thì người mà người đó muốn tìm không nhận ra mình nữa, cho nên mới khổ cực đi vào thi đạo giữ lại thân xác cũ.”
“Ông ta muốn tìm ai?” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Cái này thì không biết được.” Lão thầy bói cười khổ lắc đầu. “Muốn bói ra được cái này phải để Diêm Vương gia đích thân tới đây. Người anh em nghe tôi khuyên đi, bản lĩnh của Diêm Vương gia rất lớn, cho nên dù cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào này là do cậu nhặt được, cơ mà thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Cậu mau mau trả nó về chỗ cũ đừng để rước họa vào thân.”
“Cám ơn tiên sinh.”
Hoàng Tam Nhi cùng thầy bói uống rượu thêm một lúc rồi mới chia tay mỗi người đi một hướng. Tôi xách lương khô vừa mua được cùng Hoàng Tam Nhi rời khỏi trấn nhỏ này.
Vừa ra khỏi trấn, Hoàng Tam Nhi đã thân thiết xí xớn lại gần tôi, tôi biết anh ta thích thú với cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào của tôi cho nên lập tức bảo anh ta dẹp cái suy nghĩ đó đi.
Chúng tôi đi lên hướng Bắc, do ngược dòng mà đi nên đường rất khó đi, vì vậy sau khi ra khỏi trấn chúng tôi đã thuê một chiếc xe ngựa. Trấn nhỏ cho nên xe ngựa mượn được cũng vô cùng cũ nát, người kéo xe khá lớn tuổi, chắc cũng tầm chừng ông nội của Hoàng Tam Nhi, vừa đi được hai bước đã thở hổn hển. Chính vì thế mà chúng tôi lại đi càng chậm, đi cả một buổi chiều mới đi được mười mấy dặm.
Tôi thấy tốc độ đi quá chậm thì cảm thấy lo lắng, muốn bảo người đánh xe đi nhanh hơn một chút nhưng đột nhiên bánh xe kêu loạt xoạt một tiếng rồi cả chiếc xe lệch sang hẳn bên phải.
Hai chúng tôi chán nản chui ra ngoài xem xét tình hình, đang yên đang lành cái xe rởm này lại đột nhiên bị hỏng, đã thế lại còn không sửa được.
Người đánh xe cũng sốt ruột muốn chết liền trả lại một ít tiền xe cho chúng tôi rồi bảo chúng tôi đi tìm xe khác, cuối cùng vẫn là tôi và Hoàng Tam Nhi cuốc bộ đi về phía trước.
Trời tối dần, tôi tìm một vũng nước rửa sạch bùn đất trên mặt rồi bàn bạc với Hoàng Tam Nhi xem có nên đi bộ cả đêm hay không. Hoàng Tam Nhi cảm thấy quá mệt mỏi, nhất quyết muốn tìm một cái làng nào đó để tá túc lại, còn nói phải ăn ngon ngủ tốt thì ngày mai mới có tinh thần lên đường. Chúng tôi tranh cãi cả một đoạn vậy mà lại thấy được một ngôi làng thật, thậm chí còn là một ngôi làng không hề nhỏ.
“Đi thôi chú em, nghe anh.” Con người Hoàng Tam Nhi này không bao giờ chịu ăn khổ, hơn nữa tính cách cũng vô tâm cho nên hoàn toàn không nhớ đến cô em gái của anh ta vẫn đang chờ ở đoạn sông gần Tiểu Bàn Hà. “Chúng ta vào làng ngủ một đêm.”
“Không đi.” Tôi vặn cổ, anh ta không tim không phổi nhưng tôi lại rất lo cho Bàng Độc. “Gấp rút lên đường thôi.”
“Tôi không đi được nữa thật mà.” Hoàng Tam Nhi làm bộ muốn lăn ra đất ăn vạ, tôi mặc kệ lôi kéo anh ta đi tiếp.
Tôi và Hoàng Tam Nhi cứ lôi lôi kéo kéo nhau như vậy, kéo từ cái làng đó ra đến đường cái. Trong lúc tôi và anh ta còn đang lôi kéo nhau như vậy thì đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi.
“Lục Cân?”
Tôi lập tức kinh hãi quay đầu nhìn lại.
Bình luận facebook