Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Minh Hoàn ngủ rất say. Lưu Đàn khẽ nhéo má nàng, rồi lại kéo kéo tai nàng, cuối cùng hắn ấn lên mũi Minh Hoàn. Hắn phì cười: “Heo con.”
Minh Hoàn đang ngủ ngon thì bị Lưu Đàn trêu chọc như thế, nàng ngái ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cười nói: “Không có gì, không có gì. Ha ha, Hoàn Hoàn mau ngủ đi.”
Minh Hoàn ngủ quá say, đầu óc cũng không mấy tỉnh táo. Nàng hoàn toàn không ý thức được rằng lúc này Lưu Đàn không nên ngủ chung với nàng. Nàng cọ cọ vào trong lòng Lưu Đàn: “Buồn ngủ.”
Minh Hoàn lại ngủ tiếp.
Minh Hoàn lại thiếp đi rồi nhưng đôi tay bỉ ổi của Lưu Đàn còn không chịu tha cho nàng. Hắn lén lấy son cùng với bút kẻ lông mày của Minh Hoàn vẽ một cái mặt mèo lên mặt nàng.
Sau khi vẽ xong, Lưu Đàn càng ngắm càng buồn cười. Hắn run vai cười một lát, sau đó thì ôm Minh Hoàn ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoàn tỉnh lại, cảm thấy trên người ê ẩm. Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, như là ngủ không được ngon giấc vậy. Nàng mới định nhúc nhích thì đột nhiên phát hiện ra nửa người trên cùng với hai chân của mình đều đang bị Lưu Đàn gác lên. Chân Lưu Đàn gác lên chân nàng, cánh tay Lưu Đàn đặt ngang trước ngực nàng.
Minh Hoàn có chút hoang mang. Tối qua rõ ràng nàng không có ngủ chung một giường với Lưu Đàn mà?
Lẽ nào ban đêm Lưu Đàn lén chạy về?
Nàng nhìn xung quanh, không phải là giường trong phòng ngủ mà là một cái giường nhỏ hơn ở gian ngoài.
Nàng đẩy đẩy cánh tay Lưu Đàn mà đẩy không được.
Minh Hoàn giận rồi.
Chả trách nàng nằm mơ thấy mình bị đè bên dưới một ngọn núi, là vì tên khốn Lưu Đàn này tướng ngủ không ngoan, đang gác lên nàng.
“Điện hạ!”
Minh Hoàn cau mày dùng sức đẩy hắn. Lưu Đàn vốn dĩ cũng ngủ không sâu, lúc Minh Hoàn tỉnh thì hắn cũng đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại, Lưu Đàn nhìn thấy cái mặt mèo đêm qua hắn đùa dai vẽ cho Minh Hoàn. Hắn không nhịn được cười rộ lên: “Hoàn Hoàn à”
Minh Hoàn nói: “Ta sắp bị chàng đè thành tàn phế rồi đây này.”
Lưu Đàn xoa bóp cánh tay cho nàng: “Ban đêm lúc ngủ ta trở mình cũng lo sẽ đè bẹp nàng.”
Minh Hoàn mảnh mai quá, bình thường Lưu Đàn không có chừng mực. Hắn vốn dĩ cũng không phải là một người nho nhã, tùy tùy tiện tiện bóp nàng một cái là có thể bóp gãy cánh tay mảnh khảnh của nàng rồi.
Minh Hoàn khẽ nhắm mắt lại: “Đêm qua, một mình ta đang ngủ yên ổn trên giường, hôm nay tỉnh lại sao đã ở đây rồi?”
Lưu Đàn lừa nàng một cách trơn tru: “Sau khi ta thành thân với Hoàn Hoàn thì không thể ngủ một mình được nữa. Ta nhát gan, ngủ một mình sẽ sợ cho nên mới bế Hoàn Hoàn tới đây ngủ cùng.”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn hơi hé đôi mắt xinh đẹp, liếc nhìn Lưu Đàn: “Chàng nói thật đấy à?”
Sợ? Lưu Đàn giết người không ghê tay, buổi tối ngủ một mình mà cũng sẽ sợ sao?
Lưu Đàn nói: “Dĩ nhiên là thật. Lời ta nói còn thật hơn vàng. Sau này Hoàn Hoàn không được rời khỏi ta, không được để ta ngủ một mình nữa. Ta yêu nàng, không rời khỏi nàng được.”
Minh Hoàn đột nhiên nghe thấy một chữ “Yêu” từ trong miệng hắn, mang tai không khỏi lặng lẽ đỏ lên. Nàng di chuyển tầm mắt, không đáp lại.
Ánh mắt Lưu Đàn thoáng chốc lạnh đi. Có điều chỉ trong thời gian rất ngắn, sau đó, Lưu Đàn lại nói: “Ta thực sự không thể không có nàng. Hoàn Hoàn, về sau không thể bỏ ta một mình.”
Tính Minh Hoàn đơn thuần, những việc đã trải qua cũng không nhiều lắm, hiển nhiên không cách nào lĩnh hội được tình cảm tương tự như Lưu Đàn.
Thực ra nàng khó mà hiểu được tình cảm của Lưu Đàn. Bởi vì về bản chất Minh Hoàn chính là một người dịu dàng nhưng chậm chạp trong chuyện tình cảm, gần như không có một chỗ nào tương xứng với một Lưu Đàn tràn đầy lệ khí. Minh Hoàn chỉ coi lời Lưu Đàn là lời nói đùa nhất thời. Nàng nhẹ giọng nói: “Điện hạ cũng không phải đứa con nít, làm gì mà dính người thế chứ?”
Nàng ngáp khẽ một cái, cảm thấy nếu mình còn nằm lì trên giường nữa thì nhất định sẽ không muốn dậy. Chắc chắn là nàng sẽ ngủ tiếp.
Minh Hoàn nói: “Ta cho thị nữ đi vào rửa mặt chải đầu. Điện hạ, chàng cũng nên dậy đi thôi.”
Lưu Đàn nhìn bóng nàng nhỏ nhắn biến mất trước mắt.
Chưa được một lát, thị nữ phát ra một tiếng hô khẽ, Lưu Đàn bật cười ra tiếng.
Minh Hoàn nhìn thị nữ chỉ lên mặt mình, cho rằng trên mặt mình mọc ra thứ gì, nàng tò mò cầm gương lên nhìn. Trên mặt nàng bị người ta vẽ ba cái râu thật dài, chóp mũi bị bôi một điểm đỏ, nhìn qua giống như một mèo tinh.
Minh Hoàn: “…”
Lưu Đàn đi tới, ôm lấy vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn.”
Minh Hoàn đánh một cái lên cánh tay Lưu Đàn: “Đừng chạm vào ta!”
Lưu Đàn lại nói: “Thật sự không phải là ta vẽ.”
“Chàng có dám thề không?” Minh Hoàn dùng khăn đã thấm nước nhẹ nhàng chà lau mặt mình. Còn may không phải là mực nước, lau một cái là sạch, “Chàng thề là không phải chàng vẽ đi. Nếu nói dối thì một mình chàng ngủ thư phòng một năm.”
Lưu Đàn: “Cái này…”
Minh Hoàn đạp lên mu bàn chân Lưu Đàn, giày thêu của nàng xinh xắn lung linh, bên trên có thêu hoa lan, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Minh Hoàn hung hăng nghiền ép hai cái, rồi nói với Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng chính là một tên lừa đảo!”
Lưu Đàn bất đắc dĩ kéo Minh Hoàn vào trong lòng: “Được, Hoàn Hoàn nói cái gì thì chính là cái đó, được chưa?”
Trong vòng nửa tháng sau đám cưới, Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế vẫn ở lại phủ Mục Vương. Sở Tinh Trạch vốn định diệt trừ Sở Tinh Tế ở Mục Châu, bởi vì một khi về tới Hiến Châu, Sở Tinh Tế với thân phận là Thế tử tôn quý, cũng không có nhiều cơ hội cho Sở Tinh Trạch xuống tay.
Thế nhưng, các loại các kiểu tính toán Sở Tinh Trạch vạch ra đều thất bại. Sở Tinh Tế ở trong mắt Sở Tinh Trạch cũng không có khó đối phó thế này, nhưng bây giờ xem ra lại rất khó giải quyết. Sở Tinh Trạch càng phát hiện ra, cái hòn đá cản đường này nếu không diệt trừ bây giờ thì đợi về tới Hiến Châu sẽ càng khó diệt hơn.
Cùng lúc đó, Sở Tinh Trạch phát hiện hắn thực sự coi trọng Vương phi của Lưu Đàn. Cũng không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, cũng không phải là vì Lưu Đàn thích người phụ nữ này nên Sở Tinh Trạch mới muốn cướp đoạt. Trên thực tế, Sở Tinh Trạch chỉ muốn cướp đi thân phận cùng địa vị của Lưu Đàn mà thôi. Về phần những thứ mà Lưu Đàn thưởng thức, hắn cũng không có hứng thú.
Thế nhưng, Vương phi của Lưu Đàn, thực sự rất hợp ý hắn.
Sở Tinh Trạch bị dung mạo câu hồn đoạt phách của Minh Hoàn làm cho mê mẩn. Không chỉ như vậy, hắn còn thích tính cách dịu hiền của Minh Hoàn.
Nhưng vẻ dịu hiền này, duy chỉ có lúc đối mặt Lưu Đàn mới có. Ở trước mặt những người đàn ông khác, Minh Hoàn luôn duy trì khoảng cách.
Sở Tinh Trạch cũng không muốn như vậy.
Cho nên, mấy ngày trước hắn đã gửi một phong thư mật cho người vẫn chưa xuất giá trong kinh thành là công chúa Xứng Tâm.
Bấm ngón tay tính toán, chưa tới một tháng nữa hẳn là công chúa Xứng Tâm sẽ đến Mục Châu. Đến cùng công chúa Xứng Tâm chắc chắn còn có thánh chỉ của Hoàng đế.
Trong khoảng thời gian này, quận Bình xuất hiện phản loạn, nghe nói là hậu duệ của Văn Vương. Quận Bình ban đầu không thuộc về Mục Châu mà là do ông nội của Lưu Đàn cướp được. Mấy thập niên qua đi, sau khi quận Bình trải qua giết chóc thì đã sớm đã trở lại yên bình, bây giờ đột nhiên nhảy ra một hậu duệ của Văn Vương. Tuy rằng phần lớn các gia tộc ở quận Bình sẽ không để ý tới, nhưng là, cũng có một số gia tộc, năm đó quyền lợi nhận được bị xâm phạm, bây giờ muốn quận Bình thành một châu độc lập, không muốn chịu sự khống chế của Mục Vương.
Lưu Đàn mới cưới chưa được nửa tháng đã phải đi tới quận Bình.
Kiếp trước, Lưu Đàn tốn hết ba tháng giải quyết phản loạn ở quận Bình mới bắt được quân phản loạn. Hắn chém đầu người treo lên tường thành nửa tháng, liên tiếp hơn mười cái đầu, trải qua gió thổi mưa dầm, dọa cho người lui tới trước cổng thành không dám ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng chấn nhiếp được quý tộc của hai nơi là quận Bình và quận Côn.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Lưu Đàn sẽ xử lý những chuyện này nhanh hơn.
Có điều, hắn lại không nỡ rời xa Minh Hoàn.
Thành thân với Minh Hoàn nửa tháng, chỗ nào nàng cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Ngày đầu tiên Minh Hoàn bị hoảng sợ đã để lại một bóng ma trong lòng. Mặc kệ Lưu Đàn dỗ dành thế nào, nàng đều chết sống không cho hắn chạm vào người.
Cứng rắn ép buộc nàng, cuối cùng kẻ khó chịu vẫn là hắn thôi.
Lưu Đàn nghĩ chờ sau khi hắn trở về, có thời gian sẽ xử lý nàng, sau đó lại tính sổ với nàng, bây giờ vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Mặc dù Sở Tinh Trạch đang ở trong phủ, nhưng cũng sẽ không ở lại được lâu nữa. Người hầu cùng với thị vệ trong phủ của Lưu Đàn canh gác tầng tầng lớp lớp, Sở Tinh Trạch cũng không có gan làm ra chuyện gì khác.
Vả lại, kiếp trước Lưu Đàn chết rồi, Minh Hoàn còn không muốn để ý tới Sở Tinh Trạch, hiện giờ, Lưu Đàn còn sống khỏe mạnh, chắc chắn Minh Hoàn càng không thèm quan tâm.
Buổi tối trước đó một ngày, Minh Hoàn thu thập quần áo cho hắn. Thật ra nàng cũng không hiểu cụ thể Lưu Đàn sẽ cần mang theo những thứ gì. Nghe thị nữ trước đây hầu hạ Lưu Đàn trong Vương phủ nói, Minh Hoàn mới sắp xếp từng thứ cho Lưu Đàn.
Nàng mở một cái rương ra, trong rương đa số đều là áo quần tối màu, đường viền bằng tơ vàng chỉ bạc, khiêm tốn mà hoa lệ. Thị nữ tên là Trân Nhu, giọng nói cũng rất mềm mại. Nàng ta cười nhạt nói: “Bẩm Vương phi, những thứ này đều là quần áo mà điện hạ thường mặc. Người tùy tiện lấy hai bộ đi ạ.”
Minh Hoàn cầm ra hai bộ, giũ áo một cái, bên trong rơi ra một cái khăn.
Khăn lụa màu hồng. Minh Hoàn có chút tò mò, bởi vì Lưu Đàn không giống người sẽ dùng khăn màu hồng. Nàng nhặt lên, mặt phía dưới thêu một chữ “Tâm”.
Thị nữ Trân Nhu ngẩn người: “Vương phi…”
Minh Hoàn ngửi mùi khăn thêu, nhàn nhạt mùi son phấn, mơ hồ xen lẫn mùi đàn hương trên người Lưu Đàn.
Minh Hoàn nhìn về phía thị nữ: “Sao điện hạ lại có một cái khăn thế này? Là tiểu thư nhà nào tặng?”
Khăn có chất vải đặc biệt, cũng không là con gái của một gia đình bình thường có thể lấy ra, phải là nhà cực giàu mới có thể có lăng la chuyên cung cấp cho hoàng thất thế này.
Thị nữ ấp úng rồi nói: “Chữ ‘Tâm’ ở bên trên có thể là chỉ công chúa Xứng Tâm trong kinh thành ạ. Trước đây điện hạ và công chúa Xứng Tâm có một đoạn duyên. Vương phi chớ tức giận, bây giờ hai người đã cắt đứt rồi ạ, điện hạ đã cưới Vương phi rồi mà.”
Minh Hoàn bỏ cái khăn sang một bên. Những lời thị nữ nói cũng không giống với những điều Mục thái phi đã nói trước kia.
Nàng cũng không để ý lắm.
Quá khứ của Lưu Đàn, Minh Hoàn cũng không muốn biết. Tuy rằng Minh Trường Phong và Minh Ly đều không chủ trương đàn ông phải ba vợ bốn nàng hầu lại còn nuôi thêm nhân tình ở bên ngoài, Minh Hoàn cũng không chấp nhận mình và những phụ nữ khác hầu hạ chung một chồng.
Thế nhưng, nhà nàng chỉ là một ví dụ, không có nghĩa là toàn bộ gia tộc. Đa số đại gia tộc, đàn ông có thân phận tương đối cao đều sẽ không chỉ có một vợ.
Nếu Minh Hoàn bám chặt không tha, ngược lại sẽ kéo tới cơn giận của Lưu Đàn. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Lưu Đàn giết Tiết Thư Lễ.
Minh Hoàn biết, có vài người nhiệt tình tới cực nhanh mà giảm xuống cũng cực nhanh. Hôm nay có thể nâng niu người ta trong lòng bàn tay, ngày mai cũng có thể nghiền nát người ta dưới chân.
Có điều, cái này cũng có thể giải thích, vì sao có một số việc, Lưu Đàn sẽ làm thuần thục như vậy. Hắn luôn có thể hôn nàng rất nhuần nhuyễn, ôm nàng vào trong lòng, nói một ít lời khiến lòng người nhộn nhạo.
Có lẽ, trước khi gặp được nàng, Lưu Đàn cũng đã tìm rất nhiều phụ nữ làm thử rồi nhỉ.
Minh Hoàn có cảm giác bài xích nhè nhẹ.
Trân Nhu thấy Minh Hoàn một lúc lâu không nói chuyện, lại giống như người không có việc gì mà tiếp tục thu thập quần áo, nàng ta nói: “Thưa Vương phi, điện hạ không cho bọn nô tỳ nhắc tới những chuyện này ở trước mặt người. Tốt nhất là Vương phi đừng nói tới những thứ này trước mặt điện hạ. Lúc điện hạ nổi giận, bọn nô tỳ không ngăn được, người sẽ chịu khổ đấy ạ.”
Minh Hoàn cười nhạt, gật đầu.
Lúc Lưu Đàn đi vào, Minh Hoàn cất khăn tay đi. Nàng xoay người lại rồi nói: “Điện hạ, ta lấy cho chàng hai bộ quần áo, lúc chàng xuất phát thì mang theo. Thời tiết trên đường cũng tương đối nóng, chàng nhớ chú ý sức khỏe.”
Lưu Đàn ôm lấy nàng từ phía sau: “Có nỡ để ta rời đi không? Hửm?”
Thực ra, Lưu Đàn cũng muốn mang Minh Hoàn cùng đi. Dưới sự bảo vệ của hắn, dĩ nhiên nàng không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là sợ cơ thể nàng yếu ớt, không chịu nổi mệt nhọc thôi.
Minh Hoàn cứng đờ người.
Sau đó, nàng quay đầu lại nói: “Điện hạ có việc quan trọng trên người, ta tự nhiên không thể cưỡng ép giữ chàng lại hoặc là để cho chàng thấp thỏm nhớ mong.”
Lưu Đàn nhận ra có điều không đúng, nhưng hắn không nói được cụ thể, rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Lưu Đàn xoa nắn chỗ da thịt sau gáy Minh Hoàn: “Lúc này, chẳng lẽ nàng không phải nên tiến vào trong vòng tay ta, vừa khóc vừa quấy, cầu xin ta không rời xa nàng sao?”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn nói một cách gian nan: “Điện hạ, chàng nghĩ nhiều rồi, thực sự nghĩ nhiều rồi.”
Ban đêm lúc đi ngủ, Minh Hoàn vẫn chia chăn thành hai cái như trước. Bản thân thì chui vào trong một cái, nhắm mắt lại.
Lưu Đàn khẽ kéo tóc Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn…”
Minh Hoàn vẫn còn hơi sợ hãi vì đau đớn ngày đó. Nàng vốn dĩ đã sợ máu, nếu như mỗi ngày thuận theo Lưu Đàn, có lẽ nàng sẽ chảy cạn máu mất.
Minh Hoàn che bụng: “Ta có thai rồi. Điện hạ, chàng ngủ ngoan, đừng làm ồn đến con.”
Lưu Đàn: “…”
Thôi được, Hoàn Hoàn nói có thai thì giả vờ là nàng mang thai đi.
Có điều, chờ sau khi hắn quay về, nhất định phải giương cờ khởi nghĩa, để cho Hoàn Hoàn không rời khỏi hắn được nữa, đêm đêm đều muốn nàng chủ động tìm hoan ái.
Minh Hoàn đang ngủ ngon thì bị Lưu Đàn trêu chọc như thế, nàng ngái ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cười nói: “Không có gì, không có gì. Ha ha, Hoàn Hoàn mau ngủ đi.”
Minh Hoàn ngủ quá say, đầu óc cũng không mấy tỉnh táo. Nàng hoàn toàn không ý thức được rằng lúc này Lưu Đàn không nên ngủ chung với nàng. Nàng cọ cọ vào trong lòng Lưu Đàn: “Buồn ngủ.”
Minh Hoàn lại ngủ tiếp.
Minh Hoàn lại thiếp đi rồi nhưng đôi tay bỉ ổi của Lưu Đàn còn không chịu tha cho nàng. Hắn lén lấy son cùng với bút kẻ lông mày của Minh Hoàn vẽ một cái mặt mèo lên mặt nàng.
Sau khi vẽ xong, Lưu Đàn càng ngắm càng buồn cười. Hắn run vai cười một lát, sau đó thì ôm Minh Hoàn ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoàn tỉnh lại, cảm thấy trên người ê ẩm. Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, như là ngủ không được ngon giấc vậy. Nàng mới định nhúc nhích thì đột nhiên phát hiện ra nửa người trên cùng với hai chân của mình đều đang bị Lưu Đàn gác lên. Chân Lưu Đàn gác lên chân nàng, cánh tay Lưu Đàn đặt ngang trước ngực nàng.
Minh Hoàn có chút hoang mang. Tối qua rõ ràng nàng không có ngủ chung một giường với Lưu Đàn mà?
Lẽ nào ban đêm Lưu Đàn lén chạy về?
Nàng nhìn xung quanh, không phải là giường trong phòng ngủ mà là một cái giường nhỏ hơn ở gian ngoài.
Nàng đẩy đẩy cánh tay Lưu Đàn mà đẩy không được.
Minh Hoàn giận rồi.
Chả trách nàng nằm mơ thấy mình bị đè bên dưới một ngọn núi, là vì tên khốn Lưu Đàn này tướng ngủ không ngoan, đang gác lên nàng.
“Điện hạ!”
Minh Hoàn cau mày dùng sức đẩy hắn. Lưu Đàn vốn dĩ cũng ngủ không sâu, lúc Minh Hoàn tỉnh thì hắn cũng đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại, Lưu Đàn nhìn thấy cái mặt mèo đêm qua hắn đùa dai vẽ cho Minh Hoàn. Hắn không nhịn được cười rộ lên: “Hoàn Hoàn à”
Minh Hoàn nói: “Ta sắp bị chàng đè thành tàn phế rồi đây này.”
Lưu Đàn xoa bóp cánh tay cho nàng: “Ban đêm lúc ngủ ta trở mình cũng lo sẽ đè bẹp nàng.”
Minh Hoàn mảnh mai quá, bình thường Lưu Đàn không có chừng mực. Hắn vốn dĩ cũng không phải là một người nho nhã, tùy tùy tiện tiện bóp nàng một cái là có thể bóp gãy cánh tay mảnh khảnh của nàng rồi.
Minh Hoàn khẽ nhắm mắt lại: “Đêm qua, một mình ta đang ngủ yên ổn trên giường, hôm nay tỉnh lại sao đã ở đây rồi?”
Lưu Đàn lừa nàng một cách trơn tru: “Sau khi ta thành thân với Hoàn Hoàn thì không thể ngủ một mình được nữa. Ta nhát gan, ngủ một mình sẽ sợ cho nên mới bế Hoàn Hoàn tới đây ngủ cùng.”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn hơi hé đôi mắt xinh đẹp, liếc nhìn Lưu Đàn: “Chàng nói thật đấy à?”
Sợ? Lưu Đàn giết người không ghê tay, buổi tối ngủ một mình mà cũng sẽ sợ sao?
Lưu Đàn nói: “Dĩ nhiên là thật. Lời ta nói còn thật hơn vàng. Sau này Hoàn Hoàn không được rời khỏi ta, không được để ta ngủ một mình nữa. Ta yêu nàng, không rời khỏi nàng được.”
Minh Hoàn đột nhiên nghe thấy một chữ “Yêu” từ trong miệng hắn, mang tai không khỏi lặng lẽ đỏ lên. Nàng di chuyển tầm mắt, không đáp lại.
Ánh mắt Lưu Đàn thoáng chốc lạnh đi. Có điều chỉ trong thời gian rất ngắn, sau đó, Lưu Đàn lại nói: “Ta thực sự không thể không có nàng. Hoàn Hoàn, về sau không thể bỏ ta một mình.”
Tính Minh Hoàn đơn thuần, những việc đã trải qua cũng không nhiều lắm, hiển nhiên không cách nào lĩnh hội được tình cảm tương tự như Lưu Đàn.
Thực ra nàng khó mà hiểu được tình cảm của Lưu Đàn. Bởi vì về bản chất Minh Hoàn chính là một người dịu dàng nhưng chậm chạp trong chuyện tình cảm, gần như không có một chỗ nào tương xứng với một Lưu Đàn tràn đầy lệ khí. Minh Hoàn chỉ coi lời Lưu Đàn là lời nói đùa nhất thời. Nàng nhẹ giọng nói: “Điện hạ cũng không phải đứa con nít, làm gì mà dính người thế chứ?”
Nàng ngáp khẽ một cái, cảm thấy nếu mình còn nằm lì trên giường nữa thì nhất định sẽ không muốn dậy. Chắc chắn là nàng sẽ ngủ tiếp.
Minh Hoàn nói: “Ta cho thị nữ đi vào rửa mặt chải đầu. Điện hạ, chàng cũng nên dậy đi thôi.”
Lưu Đàn nhìn bóng nàng nhỏ nhắn biến mất trước mắt.
Chưa được một lát, thị nữ phát ra một tiếng hô khẽ, Lưu Đàn bật cười ra tiếng.
Minh Hoàn nhìn thị nữ chỉ lên mặt mình, cho rằng trên mặt mình mọc ra thứ gì, nàng tò mò cầm gương lên nhìn. Trên mặt nàng bị người ta vẽ ba cái râu thật dài, chóp mũi bị bôi một điểm đỏ, nhìn qua giống như một mèo tinh.
Minh Hoàn: “…”
Lưu Đàn đi tới, ôm lấy vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn.”
Minh Hoàn đánh một cái lên cánh tay Lưu Đàn: “Đừng chạm vào ta!”
Lưu Đàn lại nói: “Thật sự không phải là ta vẽ.”
“Chàng có dám thề không?” Minh Hoàn dùng khăn đã thấm nước nhẹ nhàng chà lau mặt mình. Còn may không phải là mực nước, lau một cái là sạch, “Chàng thề là không phải chàng vẽ đi. Nếu nói dối thì một mình chàng ngủ thư phòng một năm.”
Lưu Đàn: “Cái này…”
Minh Hoàn đạp lên mu bàn chân Lưu Đàn, giày thêu của nàng xinh xắn lung linh, bên trên có thêu hoa lan, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Minh Hoàn hung hăng nghiền ép hai cái, rồi nói với Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng chính là một tên lừa đảo!”
Lưu Đàn bất đắc dĩ kéo Minh Hoàn vào trong lòng: “Được, Hoàn Hoàn nói cái gì thì chính là cái đó, được chưa?”
Trong vòng nửa tháng sau đám cưới, Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế vẫn ở lại phủ Mục Vương. Sở Tinh Trạch vốn định diệt trừ Sở Tinh Tế ở Mục Châu, bởi vì một khi về tới Hiến Châu, Sở Tinh Tế với thân phận là Thế tử tôn quý, cũng không có nhiều cơ hội cho Sở Tinh Trạch xuống tay.
Thế nhưng, các loại các kiểu tính toán Sở Tinh Trạch vạch ra đều thất bại. Sở Tinh Tế ở trong mắt Sở Tinh Trạch cũng không có khó đối phó thế này, nhưng bây giờ xem ra lại rất khó giải quyết. Sở Tinh Trạch càng phát hiện ra, cái hòn đá cản đường này nếu không diệt trừ bây giờ thì đợi về tới Hiến Châu sẽ càng khó diệt hơn.
Cùng lúc đó, Sở Tinh Trạch phát hiện hắn thực sự coi trọng Vương phi của Lưu Đàn. Cũng không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, cũng không phải là vì Lưu Đàn thích người phụ nữ này nên Sở Tinh Trạch mới muốn cướp đoạt. Trên thực tế, Sở Tinh Trạch chỉ muốn cướp đi thân phận cùng địa vị của Lưu Đàn mà thôi. Về phần những thứ mà Lưu Đàn thưởng thức, hắn cũng không có hứng thú.
Thế nhưng, Vương phi của Lưu Đàn, thực sự rất hợp ý hắn.
Sở Tinh Trạch bị dung mạo câu hồn đoạt phách của Minh Hoàn làm cho mê mẩn. Không chỉ như vậy, hắn còn thích tính cách dịu hiền của Minh Hoàn.
Nhưng vẻ dịu hiền này, duy chỉ có lúc đối mặt Lưu Đàn mới có. Ở trước mặt những người đàn ông khác, Minh Hoàn luôn duy trì khoảng cách.
Sở Tinh Trạch cũng không muốn như vậy.
Cho nên, mấy ngày trước hắn đã gửi một phong thư mật cho người vẫn chưa xuất giá trong kinh thành là công chúa Xứng Tâm.
Bấm ngón tay tính toán, chưa tới một tháng nữa hẳn là công chúa Xứng Tâm sẽ đến Mục Châu. Đến cùng công chúa Xứng Tâm chắc chắn còn có thánh chỉ của Hoàng đế.
Trong khoảng thời gian này, quận Bình xuất hiện phản loạn, nghe nói là hậu duệ của Văn Vương. Quận Bình ban đầu không thuộc về Mục Châu mà là do ông nội của Lưu Đàn cướp được. Mấy thập niên qua đi, sau khi quận Bình trải qua giết chóc thì đã sớm đã trở lại yên bình, bây giờ đột nhiên nhảy ra một hậu duệ của Văn Vương. Tuy rằng phần lớn các gia tộc ở quận Bình sẽ không để ý tới, nhưng là, cũng có một số gia tộc, năm đó quyền lợi nhận được bị xâm phạm, bây giờ muốn quận Bình thành một châu độc lập, không muốn chịu sự khống chế của Mục Vương.
Lưu Đàn mới cưới chưa được nửa tháng đã phải đi tới quận Bình.
Kiếp trước, Lưu Đàn tốn hết ba tháng giải quyết phản loạn ở quận Bình mới bắt được quân phản loạn. Hắn chém đầu người treo lên tường thành nửa tháng, liên tiếp hơn mười cái đầu, trải qua gió thổi mưa dầm, dọa cho người lui tới trước cổng thành không dám ngẩng đầu lên, tự nhiên cũng chấn nhiếp được quý tộc của hai nơi là quận Bình và quận Côn.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, Lưu Đàn sẽ xử lý những chuyện này nhanh hơn.
Có điều, hắn lại không nỡ rời xa Minh Hoàn.
Thành thân với Minh Hoàn nửa tháng, chỗ nào nàng cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Ngày đầu tiên Minh Hoàn bị hoảng sợ đã để lại một bóng ma trong lòng. Mặc kệ Lưu Đàn dỗ dành thế nào, nàng đều chết sống không cho hắn chạm vào người.
Cứng rắn ép buộc nàng, cuối cùng kẻ khó chịu vẫn là hắn thôi.
Lưu Đàn nghĩ chờ sau khi hắn trở về, có thời gian sẽ xử lý nàng, sau đó lại tính sổ với nàng, bây giờ vẫn là chính sự quan trọng hơn.
Mặc dù Sở Tinh Trạch đang ở trong phủ, nhưng cũng sẽ không ở lại được lâu nữa. Người hầu cùng với thị vệ trong phủ của Lưu Đàn canh gác tầng tầng lớp lớp, Sở Tinh Trạch cũng không có gan làm ra chuyện gì khác.
Vả lại, kiếp trước Lưu Đàn chết rồi, Minh Hoàn còn không muốn để ý tới Sở Tinh Trạch, hiện giờ, Lưu Đàn còn sống khỏe mạnh, chắc chắn Minh Hoàn càng không thèm quan tâm.
Buổi tối trước đó một ngày, Minh Hoàn thu thập quần áo cho hắn. Thật ra nàng cũng không hiểu cụ thể Lưu Đàn sẽ cần mang theo những thứ gì. Nghe thị nữ trước đây hầu hạ Lưu Đàn trong Vương phủ nói, Minh Hoàn mới sắp xếp từng thứ cho Lưu Đàn.
Nàng mở một cái rương ra, trong rương đa số đều là áo quần tối màu, đường viền bằng tơ vàng chỉ bạc, khiêm tốn mà hoa lệ. Thị nữ tên là Trân Nhu, giọng nói cũng rất mềm mại. Nàng ta cười nhạt nói: “Bẩm Vương phi, những thứ này đều là quần áo mà điện hạ thường mặc. Người tùy tiện lấy hai bộ đi ạ.”
Minh Hoàn cầm ra hai bộ, giũ áo một cái, bên trong rơi ra một cái khăn.
Khăn lụa màu hồng. Minh Hoàn có chút tò mò, bởi vì Lưu Đàn không giống người sẽ dùng khăn màu hồng. Nàng nhặt lên, mặt phía dưới thêu một chữ “Tâm”.
Thị nữ Trân Nhu ngẩn người: “Vương phi…”
Minh Hoàn ngửi mùi khăn thêu, nhàn nhạt mùi son phấn, mơ hồ xen lẫn mùi đàn hương trên người Lưu Đàn.
Minh Hoàn nhìn về phía thị nữ: “Sao điện hạ lại có một cái khăn thế này? Là tiểu thư nhà nào tặng?”
Khăn có chất vải đặc biệt, cũng không là con gái của một gia đình bình thường có thể lấy ra, phải là nhà cực giàu mới có thể có lăng la chuyên cung cấp cho hoàng thất thế này.
Thị nữ ấp úng rồi nói: “Chữ ‘Tâm’ ở bên trên có thể là chỉ công chúa Xứng Tâm trong kinh thành ạ. Trước đây điện hạ và công chúa Xứng Tâm có một đoạn duyên. Vương phi chớ tức giận, bây giờ hai người đã cắt đứt rồi ạ, điện hạ đã cưới Vương phi rồi mà.”
Minh Hoàn bỏ cái khăn sang một bên. Những lời thị nữ nói cũng không giống với những điều Mục thái phi đã nói trước kia.
Nàng cũng không để ý lắm.
Quá khứ của Lưu Đàn, Minh Hoàn cũng không muốn biết. Tuy rằng Minh Trường Phong và Minh Ly đều không chủ trương đàn ông phải ba vợ bốn nàng hầu lại còn nuôi thêm nhân tình ở bên ngoài, Minh Hoàn cũng không chấp nhận mình và những phụ nữ khác hầu hạ chung một chồng.
Thế nhưng, nhà nàng chỉ là một ví dụ, không có nghĩa là toàn bộ gia tộc. Đa số đại gia tộc, đàn ông có thân phận tương đối cao đều sẽ không chỉ có một vợ.
Nếu Minh Hoàn bám chặt không tha, ngược lại sẽ kéo tới cơn giận của Lưu Đàn. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc Lưu Đàn giết Tiết Thư Lễ.
Minh Hoàn biết, có vài người nhiệt tình tới cực nhanh mà giảm xuống cũng cực nhanh. Hôm nay có thể nâng niu người ta trong lòng bàn tay, ngày mai cũng có thể nghiền nát người ta dưới chân.
Có điều, cái này cũng có thể giải thích, vì sao có một số việc, Lưu Đàn sẽ làm thuần thục như vậy. Hắn luôn có thể hôn nàng rất nhuần nhuyễn, ôm nàng vào trong lòng, nói một ít lời khiến lòng người nhộn nhạo.
Có lẽ, trước khi gặp được nàng, Lưu Đàn cũng đã tìm rất nhiều phụ nữ làm thử rồi nhỉ.
Minh Hoàn có cảm giác bài xích nhè nhẹ.
Trân Nhu thấy Minh Hoàn một lúc lâu không nói chuyện, lại giống như người không có việc gì mà tiếp tục thu thập quần áo, nàng ta nói: “Thưa Vương phi, điện hạ không cho bọn nô tỳ nhắc tới những chuyện này ở trước mặt người. Tốt nhất là Vương phi đừng nói tới những thứ này trước mặt điện hạ. Lúc điện hạ nổi giận, bọn nô tỳ không ngăn được, người sẽ chịu khổ đấy ạ.”
Minh Hoàn cười nhạt, gật đầu.
Lúc Lưu Đàn đi vào, Minh Hoàn cất khăn tay đi. Nàng xoay người lại rồi nói: “Điện hạ, ta lấy cho chàng hai bộ quần áo, lúc chàng xuất phát thì mang theo. Thời tiết trên đường cũng tương đối nóng, chàng nhớ chú ý sức khỏe.”
Lưu Đàn ôm lấy nàng từ phía sau: “Có nỡ để ta rời đi không? Hửm?”
Thực ra, Lưu Đàn cũng muốn mang Minh Hoàn cùng đi. Dưới sự bảo vệ của hắn, dĩ nhiên nàng không có khả năng gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là sợ cơ thể nàng yếu ớt, không chịu nổi mệt nhọc thôi.
Minh Hoàn cứng đờ người.
Sau đó, nàng quay đầu lại nói: “Điện hạ có việc quan trọng trên người, ta tự nhiên không thể cưỡng ép giữ chàng lại hoặc là để cho chàng thấp thỏm nhớ mong.”
Lưu Đàn nhận ra có điều không đúng, nhưng hắn không nói được cụ thể, rốt cuộc có chỗ nào không đúng.
Lưu Đàn xoa nắn chỗ da thịt sau gáy Minh Hoàn: “Lúc này, chẳng lẽ nàng không phải nên tiến vào trong vòng tay ta, vừa khóc vừa quấy, cầu xin ta không rời xa nàng sao?”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn nói một cách gian nan: “Điện hạ, chàng nghĩ nhiều rồi, thực sự nghĩ nhiều rồi.”
Ban đêm lúc đi ngủ, Minh Hoàn vẫn chia chăn thành hai cái như trước. Bản thân thì chui vào trong một cái, nhắm mắt lại.
Lưu Đàn khẽ kéo tóc Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn…”
Minh Hoàn vẫn còn hơi sợ hãi vì đau đớn ngày đó. Nàng vốn dĩ đã sợ máu, nếu như mỗi ngày thuận theo Lưu Đàn, có lẽ nàng sẽ chảy cạn máu mất.
Minh Hoàn che bụng: “Ta có thai rồi. Điện hạ, chàng ngủ ngoan, đừng làm ồn đến con.”
Lưu Đàn: “…”
Thôi được, Hoàn Hoàn nói có thai thì giả vờ là nàng mang thai đi.
Có điều, chờ sau khi hắn quay về, nhất định phải giương cờ khởi nghĩa, để cho Hoàn Hoàn không rời khỏi hắn được nữa, đêm đêm đều muốn nàng chủ động tìm hoan ái.
Bình luận facebook