Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Ba nàng đứng trước Đa Tình Cốc, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.
Từng cành cây ngọn cỏ, Chiêu Dương đều lưu ý.
Trước khi bước vào trong Đa Tình Cốc Chiêu Dương chỉ vào tản đá bên cạnh được khắc lên ba chữ Đa Tình Cốc thật lớn, nghiêm mặt căn dặn A Tâm và A Thuỷ.
- Hai người nghe cho rõ, khi vào trong cốc nếu lỡ chúng ta thất lạc với nhau thì đừng tốn công tìm kiếm, chúng ta hãy hội họp tại nơi này.
Trên đường ta sẽ để lại kí hiệu cho hai người.
Trong ba người chúng ta, ai tìm được hoa Bồ Công Anh trước, lập tức ra khỏi cốc ngay.
Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công không thể thất bại!
Nghe rõ chưa?
A Tâm và A Thuỷ nghe Chiêu Dương nói trong lòng kinh ngạc, họ cảm giác Chiêu Dương có gì đó lạ lạ.
Thần thái cùng với lời nói của Chiêu Dương dường như không phải là người của nơi này.
Thế nhưng dù trong lòng có hoài nghi, A Tâm và A Thuỷ cũng cam tâm tình nguyện phục tùng mệnh lệnh.
- Dạ, thuộc hạ đã hiểu.
Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Chiêu Dương mới an tâm cùng A Tâm và A Thuỷ thận trọng bước vào trong Đa Tình Cốc.
Lúc mới vừa bước chân vào trong cốc, mọi thứ xung quanh họ, từ cây cỏ cho đến hoa lá trong cốc đều giống như bên ngoài không có gì đặc biệt.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, trong lòng Chiêu Dương càng hiện lên cảm giác bất an, nàng phát hiện xung quanh có gì đó khác thường.
Nàng nghi ngờ xoay người lại nhìn về phía sau, thần sắc Chiêu Dương đột nhiên băng lãnh.
Nàng không hề qua mắt, quả thật cảnh vật xung đã thay đổi, vừa rồi khi ba người đi ngang qua con đường nhỏ không hề nhìn thấy những cây hoa kì lạ này.
Chiêu Dương quay lại bước thận trọng đến bên cạnh cây hoa kì lạ đó, nàng chăm chú quan sát nó.
Một chậu hoa lớn chỉ mộc duy nhất mỗi một đóa hoa màu đỏ sẫm, nhìn y như màu máu tươi, thu hút sự hiếu kỳ trong lòng nàng.
Chiêu Dương dường như bị sự rực rỡ sinh động của đóa hoa mê hoặc, thôi thúc nàng chạm vào nó.
Nàng bất giác vươn bàn tay trắng nõn lên sờ vào đóa hoa xinh đẹp quyến rũ, đột nhiên giọng nói khẩn trương của A Tâm vang lên từ phía sau nàng.
- Chủ nhân, cẩn thận hoa có độc!
Nghe được lời cảnh báo của A Tâm Chiêu Dương lập tức rút tay về, nhưng thật không ngờ ngón tay nàng vô ý bị cây gai của đóa hoa đâm phải làm bị thương.
A Tâm và A Thuỷ hoảng hốt xông tới, A Tâm khẩn trương cầm lấy bàn tay mềm mại của Chiêu Dương lên xem, nhìn thấy một vết thương nhỏ như dấu kim châm trên ngón tay trỏ, A Tâm lo lắng lấy trong thắc lưng ra một chiếc khăn tay đè mạnh vào ngón tay đang chẩy rất nhiều máu.
Thật kì lạ, không biết vì sao chỉ là một vết thương nhỏ như lại chảy máu không ngừng, nhuộm đỏ cả khăn tay màu trắng của A Tâm.
A Tâm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên đôi mắt sắc bén của nàng tỏa sáng.
A Tâm bước tới hái vài cộng cỏ bên cạnh bỏ vào trong miệng nhai cho nhuyễn.
- Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đấp dược thảo vào tay người.
A Tâm vừa nói vừa đấp thuốc cho nàng, sau khi đấp thuốc xong A Tâm lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhỏ.
- Chủ nhân, người hãy mau uống viên thuốc này.
Chiêu Dương không hề suy nghĩ lập tức nuốt xuống viên thuốc A Tâm đưa đến miệng nàng.
Thuốc vừa nuốt xuống tay Chiêu Dương lập tức ngừng chảy máu ngay, nàng thật khâm phục thảo dược của thời cổ đại, trong lòng nàng nghĩ y thuật của thời cổ đại có lúc còn hay hơn cả thời hiện đại của nàng.
Chiêu Dương nhìn A Tâm gật nhẹ đầu thay cho lời cảm tạ.
A Tâm lo lắng nhìn A Thuỷ rồi nhìn sang Chiêu Dương cất giọng bất lực.
- Chủ nhân, người đã trúng kịch độc đa tình, thuốc của thuộc hạ không trị tận gốc chỉ tạm thời khiến chất độc không lang vào lục phủ ngũ tạng.
Nghe A Tâm nói vậy Chiêu Dương cảm giác bất an trong lòng, nàng nhìn A Tâm.
- Vậy ngươi có thể giải được chất độc Đa Tình không?
A Tâm sé một miếng vải mỏng trên y phục của mình, cẩn thận buộc lại vết thương trên ngón tay của Chiêu Dương đáp.
- Chủ nhân, trên thế gian này chỉ có một người có thể giải được chất độc Đa Tình trên người chủ nhân.
Ánh mắt Chiêu Dương có phần giao động, tia bối rối léo lên nhưng ngay lập tức trở về sự lạnh lùng của nó.
Chẳng lẽ nàng sẽ chết tại nơi này?
Mặc dù trong lòng nàng luyến tiếc nơi này và cả hắn, nhưng suy nghĩ cho kĩ như vậy cũng tốt, để nàng khỏi phải đau đầu suy đoán đệnh mệnh của mình.
A Thuỷ nghe vậy trong lòng thắc mắc, một người duy nhất?
- A Tâm, người có thể giải độc cho chủ nhân là ai?
Ta còn nghĩ ngươi là người dùng độc giỏi nhất trên thế gian này.
A Thuỷ thật sự muốn biết kẻ nào lại có y thuật cao siêu hơn A Tâm.
A Tâm nhìn A Thuỷ kiên nhẫn giải thích.
- Chất độc Đa Tình này không giống như những chất độc khác mà dùng đến dược thảo hay y thuật để giải độc, muốn giải được độc Đa Tình thì phải dùng máu của người thật lòng yêu chủ nhân và quan trọng hơn hết chủ nhân cũng phải yêu người đó.
Lúc này A Thuỷ mới hiểu ý của A Tâm, chỉ cần có thể giải độc thì không sao.
- Nếu như vậy chất độc trong người chủ nhân không nguy hiểm, vì chỉ cần dùng máu của Hoàng thượng làm vị thuốc thì sẽ không sao.
A Tâm gật đầu đáp lại lời nói của A Thuỷ.
- Không sai, nên ta không quá lo lắng.
Trong lúc A Tâm bắt mạch xem chất độc trong người của Chiêu Dương ra sao, đột nhiên ánh mắt của A Tâm hiện lên tia khác thường, nàng ngước mắt nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương bị ánh nhìn bâng khuâng của A Tâm làm cho khó hiểu, nàng nhíu mày trầm giọng hỏi.
- A Tâm có chuyện gì ngươi cứ nói.
A Tâm ngập ngừng một chút mới bất đắc dĩ nói ra sự lo lắng trong lòng.
- Chủ nhân, thuộc hạ bắt mạch cho người, phát hiện người....... người đã mang Long Thai.
Lời nói của A Tâm khiến đầu Chiêu Dương cảm thấy choáng váng, hai từ Long Thai vang vội trong đầu nàng.
- Long thai....Long thai....
Nàng phải làm sao đây, nàng không thể có con với Nhậm Thái Tuấn, nếu nàng thật sự sinh ra Long duệ vậy lịch sử sẽ bị nàng thay đổi.
Nàng nhớ rất rõ Thuận đế đến ngày băng hà vẫn không có công chúa hay thái tử kế vị, vậy con nàng sẽ ra sao?
Lúc này chất độc trong người đã không còn là sự e ngại đố với nàng, nàng chỉ bối rối vì hài nhi vô tội đang hình thành trong bụng nàng.
A Thuỷ nghe A Tâm nói chủ nhân mang thai, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi, nàng nhìn A Tâm cất giọng lo âu.
- A Tâm chất độc trong người của chủ nhân, có ảnh hưởng đến Long duệ không?
Ánh mắt A Tâm loé lên tia thương tiết, nàng cúi đầu nói.
- Nếu chủ nhân dùng máu của Hoàng thượng giải độc thì không thể giữ được Long Thai, vì máu của Hoàng thượng một khi hoà huyện cùng với chất độc, sẽ khiến chất độc bài tiết ra ngoài.
Lòng duệ còn quá nhỏ, chỉ e là không thể chịu nổi.
Giọng nói của A Tâm nhỏ dần, vì nàng biết không có nỗi đau nào sánh bằng nỗi đau chính bản thân mình giết chết cốt nhục của mình.
Mặc dù Chiêu Dương chưa từng nghĩ mình sẽ có con nhưng khi nghe A Tâm nói, nếu muốn giữ mạng của nàng thì Long thai không thể giữ.
Đột nhiên một cơn đâu nhói từ trái tim nàng lan tỏa toàn thân, nỗi đau này khiến một người đã từng bị không biết là bao nhiêu tổn thương như nàng cũng không chịu nổi.
Từng cành cây ngọn cỏ, Chiêu Dương đều lưu ý.
Trước khi bước vào trong Đa Tình Cốc Chiêu Dương chỉ vào tản đá bên cạnh được khắc lên ba chữ Đa Tình Cốc thật lớn, nghiêm mặt căn dặn A Tâm và A Thuỷ.
- Hai người nghe cho rõ, khi vào trong cốc nếu lỡ chúng ta thất lạc với nhau thì đừng tốn công tìm kiếm, chúng ta hãy hội họp tại nơi này.
Trên đường ta sẽ để lại kí hiệu cho hai người.
Trong ba người chúng ta, ai tìm được hoa Bồ Công Anh trước, lập tức ra khỏi cốc ngay.
Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công không thể thất bại!
Nghe rõ chưa?
A Tâm và A Thuỷ nghe Chiêu Dương nói trong lòng kinh ngạc, họ cảm giác Chiêu Dương có gì đó lạ lạ.
Thần thái cùng với lời nói của Chiêu Dương dường như không phải là người của nơi này.
Thế nhưng dù trong lòng có hoài nghi, A Tâm và A Thuỷ cũng cam tâm tình nguyện phục tùng mệnh lệnh.
- Dạ, thuộc hạ đã hiểu.
Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Chiêu Dương mới an tâm cùng A Tâm và A Thuỷ thận trọng bước vào trong Đa Tình Cốc.
Lúc mới vừa bước chân vào trong cốc, mọi thứ xung quanh họ, từ cây cỏ cho đến hoa lá trong cốc đều giống như bên ngoài không có gì đặc biệt.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, trong lòng Chiêu Dương càng hiện lên cảm giác bất an, nàng phát hiện xung quanh có gì đó khác thường.
Nàng nghi ngờ xoay người lại nhìn về phía sau, thần sắc Chiêu Dương đột nhiên băng lãnh.
Nàng không hề qua mắt, quả thật cảnh vật xung đã thay đổi, vừa rồi khi ba người đi ngang qua con đường nhỏ không hề nhìn thấy những cây hoa kì lạ này.
Chiêu Dương quay lại bước thận trọng đến bên cạnh cây hoa kì lạ đó, nàng chăm chú quan sát nó.
Một chậu hoa lớn chỉ mộc duy nhất mỗi một đóa hoa màu đỏ sẫm, nhìn y như màu máu tươi, thu hút sự hiếu kỳ trong lòng nàng.
Chiêu Dương dường như bị sự rực rỡ sinh động của đóa hoa mê hoặc, thôi thúc nàng chạm vào nó.
Nàng bất giác vươn bàn tay trắng nõn lên sờ vào đóa hoa xinh đẹp quyến rũ, đột nhiên giọng nói khẩn trương của A Tâm vang lên từ phía sau nàng.
- Chủ nhân, cẩn thận hoa có độc!
Nghe được lời cảnh báo của A Tâm Chiêu Dương lập tức rút tay về, nhưng thật không ngờ ngón tay nàng vô ý bị cây gai của đóa hoa đâm phải làm bị thương.
A Tâm và A Thuỷ hoảng hốt xông tới, A Tâm khẩn trương cầm lấy bàn tay mềm mại của Chiêu Dương lên xem, nhìn thấy một vết thương nhỏ như dấu kim châm trên ngón tay trỏ, A Tâm lo lắng lấy trong thắc lưng ra một chiếc khăn tay đè mạnh vào ngón tay đang chẩy rất nhiều máu.
Thật kì lạ, không biết vì sao chỉ là một vết thương nhỏ như lại chảy máu không ngừng, nhuộm đỏ cả khăn tay màu trắng của A Tâm.
A Tâm nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên đôi mắt sắc bén của nàng tỏa sáng.
A Tâm bước tới hái vài cộng cỏ bên cạnh bỏ vào trong miệng nhai cho nhuyễn.
- Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đấp dược thảo vào tay người.
A Tâm vừa nói vừa đấp thuốc cho nàng, sau khi đấp thuốc xong A Tâm lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhỏ.
- Chủ nhân, người hãy mau uống viên thuốc này.
Chiêu Dương không hề suy nghĩ lập tức nuốt xuống viên thuốc A Tâm đưa đến miệng nàng.
Thuốc vừa nuốt xuống tay Chiêu Dương lập tức ngừng chảy máu ngay, nàng thật khâm phục thảo dược của thời cổ đại, trong lòng nàng nghĩ y thuật của thời cổ đại có lúc còn hay hơn cả thời hiện đại của nàng.
Chiêu Dương nhìn A Tâm gật nhẹ đầu thay cho lời cảm tạ.
A Tâm lo lắng nhìn A Thuỷ rồi nhìn sang Chiêu Dương cất giọng bất lực.
- Chủ nhân, người đã trúng kịch độc đa tình, thuốc của thuộc hạ không trị tận gốc chỉ tạm thời khiến chất độc không lang vào lục phủ ngũ tạng.
Nghe A Tâm nói vậy Chiêu Dương cảm giác bất an trong lòng, nàng nhìn A Tâm.
- Vậy ngươi có thể giải được chất độc Đa Tình không?
A Tâm sé một miếng vải mỏng trên y phục của mình, cẩn thận buộc lại vết thương trên ngón tay của Chiêu Dương đáp.
- Chủ nhân, trên thế gian này chỉ có một người có thể giải được chất độc Đa Tình trên người chủ nhân.
Ánh mắt Chiêu Dương có phần giao động, tia bối rối léo lên nhưng ngay lập tức trở về sự lạnh lùng của nó.
Chẳng lẽ nàng sẽ chết tại nơi này?
Mặc dù trong lòng nàng luyến tiếc nơi này và cả hắn, nhưng suy nghĩ cho kĩ như vậy cũng tốt, để nàng khỏi phải đau đầu suy đoán đệnh mệnh của mình.
A Thuỷ nghe vậy trong lòng thắc mắc, một người duy nhất?
- A Tâm, người có thể giải độc cho chủ nhân là ai?
Ta còn nghĩ ngươi là người dùng độc giỏi nhất trên thế gian này.
A Thuỷ thật sự muốn biết kẻ nào lại có y thuật cao siêu hơn A Tâm.
A Tâm nhìn A Thuỷ kiên nhẫn giải thích.
- Chất độc Đa Tình này không giống như những chất độc khác mà dùng đến dược thảo hay y thuật để giải độc, muốn giải được độc Đa Tình thì phải dùng máu của người thật lòng yêu chủ nhân và quan trọng hơn hết chủ nhân cũng phải yêu người đó.
Lúc này A Thuỷ mới hiểu ý của A Tâm, chỉ cần có thể giải độc thì không sao.
- Nếu như vậy chất độc trong người chủ nhân không nguy hiểm, vì chỉ cần dùng máu của Hoàng thượng làm vị thuốc thì sẽ không sao.
A Tâm gật đầu đáp lại lời nói của A Thuỷ.
- Không sai, nên ta không quá lo lắng.
Trong lúc A Tâm bắt mạch xem chất độc trong người của Chiêu Dương ra sao, đột nhiên ánh mắt của A Tâm hiện lên tia khác thường, nàng ngước mắt nhìn Chiêu Dương.
Chiêu Dương bị ánh nhìn bâng khuâng của A Tâm làm cho khó hiểu, nàng nhíu mày trầm giọng hỏi.
- A Tâm có chuyện gì ngươi cứ nói.
A Tâm ngập ngừng một chút mới bất đắc dĩ nói ra sự lo lắng trong lòng.
- Chủ nhân, thuộc hạ bắt mạch cho người, phát hiện người....... người đã mang Long Thai.
Lời nói của A Tâm khiến đầu Chiêu Dương cảm thấy choáng váng, hai từ Long Thai vang vội trong đầu nàng.
- Long thai....Long thai....
Nàng phải làm sao đây, nàng không thể có con với Nhậm Thái Tuấn, nếu nàng thật sự sinh ra Long duệ vậy lịch sử sẽ bị nàng thay đổi.
Nàng nhớ rất rõ Thuận đế đến ngày băng hà vẫn không có công chúa hay thái tử kế vị, vậy con nàng sẽ ra sao?
Lúc này chất độc trong người đã không còn là sự e ngại đố với nàng, nàng chỉ bối rối vì hài nhi vô tội đang hình thành trong bụng nàng.
A Thuỷ nghe A Tâm nói chủ nhân mang thai, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi, nàng nhìn A Tâm cất giọng lo âu.
- A Tâm chất độc trong người của chủ nhân, có ảnh hưởng đến Long duệ không?
Ánh mắt A Tâm loé lên tia thương tiết, nàng cúi đầu nói.
- Nếu chủ nhân dùng máu của Hoàng thượng giải độc thì không thể giữ được Long Thai, vì máu của Hoàng thượng một khi hoà huyện cùng với chất độc, sẽ khiến chất độc bài tiết ra ngoài.
Lòng duệ còn quá nhỏ, chỉ e là không thể chịu nổi.
Giọng nói của A Tâm nhỏ dần, vì nàng biết không có nỗi đau nào sánh bằng nỗi đau chính bản thân mình giết chết cốt nhục của mình.
Mặc dù Chiêu Dương chưa từng nghĩ mình sẽ có con nhưng khi nghe A Tâm nói, nếu muốn giữ mạng của nàng thì Long thai không thể giữ.
Đột nhiên một cơn đâu nhói từ trái tim nàng lan tỏa toàn thân, nỗi đau này khiến một người đã từng bị không biết là bao nhiêu tổn thương như nàng cũng không chịu nổi.
Bình luận facebook