-
Phần IV
13.
“Vân Thanh, tỉnh, tỉnh lại.”
Tạ Huyên vỗ vỗ ta, kéo ta ngồi vào bàn.
Bữa tối đã được dọn xong, thật đúng là có thêm tám món nữa…
Chàng ấy không ngừng gắp thức ăn vào chén của ta: “Trẫm không thích ăn mấy món này, Hoàng Hậu ăn nhiều một chút.”
【 Trẫm cố ý bảo Ngự Thiện Phòng làm những món Hoàng Hậu thích ăn! 】
【 Trẫm đúng là phu quân tri kỷ nhất trên đời! 】
Ta nhìn chén cơm chất cao như núi: “Bệ hạ, những món này thiếp đều rất thích."
Nghe vậy ánh mắt của Tạ Huyên lập tức sáng lên.
Chàng ấy còn cố ý che môi ho khan hai tiếng.
“Nhưng mà nhiều như vậy thiếp thật sự ăn không nổi, thiếp ăn nhiều quá cũng sẽ chết.”
Nói xong ta gấp một ít đồ ăn trong chén của mình qua cho chàng ấy.
Tạ Huyên im lặng ăn hết.
【 Đồ ăn mà Hoàng Hậu gắp cho trẫm thật là ngon! 】
Rõ ràng là mấy món chàng ấy gắp cho ta trước…
Dùng xong bữa tối, Tạ Huyên vẫn còn rất nhiều tấu chương chưa phê xong.
Vốn dĩ ta định tiếp tục ở bên cạnh chàng ấy, vừa cúi đầu bỗng nhiên ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình.
“Bệ hạ, thiếp đi tắm gội trước đây, thiếp không tắm gội sẽ chec mất.”
Tạ Huyên buông ngự bút trong tay, liếc mắt nhìn ta một cái, gật đầu.
【 Hoàng Hậu muốn rời trẫm mà đi! 】
【 Dưỡng Tâm Điện thật lớn, trẫm không muốn ở đây một mình! 】
【 Vì sao lại có nhiều tấu chương như vậy chứ? 】
【 Mấy lão già này, chuyện nhỏ như con kiến cũng phải viết tấu chương dâng lên, có phiền không chứ! 】
【 Thời gian của trẫm rất quý giá! 】
Trước kia ta thật sự không biết, Tạ Huyên lại là một người trong ngoài không đồng nhất như thế.
Mấy ngày nay nghe được tiếng lòng của chàng ấy, ta sắp nghẹn ra nội thương rồi.
Hai ngày không tắm gội, ta bảo Xuân Đào và Hạ Hà thả thêm chút cánh hoa mai, vui vẻ ngâm mình.
Có lẽ là ta ngâm hơi lâu, Tạ Huyên sốt ruột, chàng ấy chạy tới gõ cửa.
“Vân Thanh?”
“Bệ hạ, thiếp sắp xong rồi.”
Ngay sau đó ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên:
【 Trẫm còn chưa từng được tắm gội với Hoàng Hậu nữa! 】
【 Nhiều năm như vậy! Chưa từng có! 】
“Ai da……” Ta hô lên: “Bệ hạ! Hình như thiếp sắp ngã……”
Vừa dứt lời, Tạ Huyên đã xông vào, vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn.
Đợi sau khi Tạ Huyên thấy rõ ta đang lừa chàng ấy, chàng ấy lập tức đen mặt xoay người rời đi.
【 Trẫm phải điều tra xem, ai đã dạy dư Hoàng Hậu! Thế mà lại lừa trẫm! 】
“Bệ hạ, thiếp thật sự té ngã, không tin người đến xem thử đi.” Ta trề môi, lộ ra vẻ ấm ức.
Tạ Huyên buông tiếng thở dài, nhận mệnh đi về phía ta.
Chỉ là chàng ấy mới vừa đi đến trước mặt của ta, đã bị ta vươn tay kéo vào bể tắm.
14.
Có lẽ là Tạ Huyên chưa bao giờ ph.ó.ng t.ú.ng đến vậy.
Nước trong bể hoàn toàn lạnh rồi chàng ấy mới ôm ta về Dưỡng Tâm Điện.
Ta rất mệt, tựa vào ngực chàng ấy ngủ thật say.
Ngày thứ hai khi ta tỉnh lại, Tạ Huyên đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt ta.
Xuân Đào bưng một chén thuốc màu đen đặc sệt đi tới.
Tạ Huyên cầm lấy cái chén, tự mình đút cho ta: “Uống cái này đi.”
Thái Hậu luôn nói ta không thể khai chi tán diệp cho hoàng gia.
Đây chính là nguyên nhân vì sao ta và Tạ Huyên thành hôn mười năm nhưng vẫn không có con.
Mỗi lần xong việc chàng ấy đều sẽ ban cho ta một chén thuốc tránh thai.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một nỗi chua xót.
Ta đoạt lấy cái chén trong tay Tạ Huyên, ngửa đầu uống hết.
“Thiếp uống xong rồi.”
Tay cầm thìa của Tạ Huyên hơi run rẩy.
【 Sao mắt của Hoàng Hậu lại đỏ lên vậy? 】
【 Chẳng lẽ là bởi vì trẫm bảo nàng ấy uống thuốc tránh thai cho nên nàng ấy tức giận? 】
【 Nhưng mà bây giờ trẫm thật sự không muốn có hoàng tử! 】
【 Trẫm còn trẻ! Trẫm còn có thể làm việc được! 】
【Lúc này có thêm một hoàng tử chẳng phải là có thêm người đoạt Hoàng Hậu của trẫm sao! 】
【 Không ai được phép đoạt Hoàng Hậu với trẫm! Cho dù là do trẫm và Hoàng Hậu sinh cũng không được! 】
Vốn dĩ ta có hơi muốn khóc.
Nhưng bây giờ khóc không được……
Không ngờ vì lý do thái quá như vậy mà Tạ Huyên mới ban thuốc tránh thai cho ta.
Sau đó chàng ấy lại muốn ta tiếp tục uống thuốc tránh thai, ta lập tức quấn lấy chàng ấy: “Thiếp không muốn uống thuốc tránh thai, thiếp muốn có một đứa bé giống với bệ hạ, không có em bé thiếp sẽ chec mất thôi.”
Tạ Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo ý của ta.
Trong lòng lại nghĩ:
【 Chỉ được một đứa! Cực hạn nhẫn nại của trẫm là một đứa! 】
【 Tốt nhất tiểu tử ngươi nên là một hoàng tử ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút! 】
15.
Ta ở Dưỡng Tâm điện hơn nửa tháng.
Lúc này mới biết được chân giò heo hôm đó là do Tạ Huyên đưa vào trong nhà lao.
Chàng ấy sợ phụ mẫu và ca tẩu của ta bị đói.
Không chỉ đưa chân giò heo, còn đưa tôm hấp dầu, sườn xào chua ngọt, bột viên…
Có lần ta lại lặng lẽ đến nhà giam của Đại Lý Tự một lần nữa thì thấy bọn họ đang ăn cá quế chiên xù.
Mặt tròn lên rất nhiều, suýt nữa là ta không nhận ra họ nữa.
Vì thế ta hỏi Tạ Huyên: “Sao bệ hạ cứ đưa đồ ăn vào nhà giam vậy?”
Tạ Huyên nghiêm túc trả lời ta: “Thừa tướng là trọng phạm của triều đình, đương nhiên trẫm phải quan tâm rồi."
【 Người nhà của Hoàng Hậu chính là người nhà của trẫm! 】
【 Trẫm hận không thể thắp hương bái lạy bọn họ! 】
【 Mấy ngày nữa ám vệ trở về, hẳn là sẽ có tin tức mới! 】
【 Chờ trẫm một chút! Trẫm sẽ nhanh chóng thả cha nàng ra! 】
Lúc trước ta vẫn luôn tin tưởng, với đầu óc của cha ta, sao ông ấy có thể làm ra chuyện thông đồng với địch phản quốc kia được.
Không ngờ động tác của Tạ Huyên lại nhanh như vậy, chưa gì mà đã tìm được manh mối rồi.
“Bệ hạ, thiếp mới học được một kiểu hoa văn mới, thiếp thêu túi thơm cho người nhé.”
“Hoàng Hậu muốn thêu thì thêu đi.” Dưới ánh nến mờ ảo, ta chỉ có thể loáng thoáng thấy được vẻ mặt của Tạ Huyên.
Ngay sau đó, tiếng lòng đúng hẹn vang lên:
【 A a a a Hoàng Hậu muốn thêu túi thơm cho trẫm! 】
【 Đây không phải là túi thơm thông thường! Đây là tình yêu Hoàng Hậu dành cho trẫm! 】
【 Trẫm nhất định phải đeo ở nơi dễ thấy nhất! 】
【 Đeo ở đâu đây? Hay là xuyên một sợi dây thừng đeo lên cổ đi! 】
Ngày hôm sau chàng ấy cầm túi thơm mà ta thêu, quan sát một lát rồi khen ngợi: “Hoàng Hậu thêu con vịt rất đẹp.”
Ta im lặng thật lâu, sau đó mới do dự mà mở miệng: “Bệ hạ, đây là uyên ương.”
Tạ Huyên rất biết nghe lời: “Uyên ương này thêu rất đẹp.”
【 A a a a trẫm lại nói sai rồi! 】
【 Sau này Hoàng Hậu sẽ không thêu túi thơm cho trẫm nữa sao! 】
【 Chỉ cần là Hoàng Hậu thêu thì trẫm đều thích! 】
【 Cho dù thêu con heo trẫm cũng thích! 】
Ta cười cười: “Bệ hạ, đợi thiếp học được các mẫu khác lại thêu cái mới cho người nhé.”
16.
Nghe nói ta ở Dưỡng Tâm Điện, cùng Tạ Huyên như hình với bóng cả ngày.
Tống Quý phi ngoài sáng trong tối náo loạn vài lần.
Nàng ta đến Dưỡng Tâm Điện đưa canh đưa điểm tâm, thăm dò nhìn vào trong xem, thấy ta thì trừng mắt thở phì phò.
Người lẫn đồ ăn đều bị Tạ Huyên ném hết ra ngoài.
【 Tống Ngọc Nghiên ngươi là thân phận gì! Ngay cả Dưỡng Tâm Điện cũng dám tới! 】
【 Mau cút đi! Lỡ như Hoàng Hậu tưởng trẫm chân trong chân ngoài thì phải làm sao bây giờ! 】
【 Nếu không phải trẫm muốn nhìn xem mẫu hậu và Tống Thái sư đang âm mưu bày trò gì, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ta tiến cung! 】
【 Đã vào cung rồi còn không thành thật! Đúng thật là giống y hệt Tống Thái sư! 】
Sau đó nàng ta lén lút cho người tung tin nói ta là họa quốc yêu phi.
Sau khi Tạ Huyên biết được, chàng ấy tức giận đến nỗi trực tiếp bóp nát chén trà trong tay, ra lệnh nghiêm trị những cung nhân khua môi múa mép kia.
【 Hoàng hậu của trẫm là người mà các ngươi có thể nói được hay sao? 】
【 Nếu Hoàng Hậu muốn, trẫm sẽ nâng hai tay dâng thiên hạ của trẫm cho nàng ấy! 】
Nghe thấy lời nói hùng hồn này của Tạ Huyên, ta không khỏi run run.
Thiên hạ của chàng thì chàng giữ lấy đi, đôi vai gầy yếu này của ta không gánh được trọng trách này đâu.
Không biết những cung nhân đó làm sao nữa, miệng còn lỏng hơn cả lưng quần.
Mới ăn vài gậy mà đã khai Tống Quý phi ra rồi:
“Đều là do Tống Quý phi sai sử chúng nô tỳ.”
“Tống Quý phi cho chúng nô tỳ mỗi người hai mươi lượng bạc, bảo chúng nô tỳ đi tản lời đồn về Hoàng Hậu nương nương.”
“Chúng nô tỳ cũng không muốn, nhưng đó là hai mươi lượng bạc lận!”
Khóe mắt Tạ Huyên giật giật, sai người trực tiếp đi bắt lấy Tống Quý phi.
Tống Quý phi mới vừa bị bắt lấy, Thái Hậu và Tống Thái sư đã lập tức đi đến Dưỡng Tâm Điện.
“Bệ hạ, rốt cuộc là Ngọc Kiều đã làm sai điều gì……”
Tống Thái sư quỳ gối trước mặt Tạ Huyên, nước mắt bay tung tóe.
Sắc mặt của Tạ Huyên âm trầm như mực nước: “Tống Quý phi gọi Hoàng Hậu là họa quốc yêu phi, vậy chẳng phải coi trẫm là hôn quân?”
Thái Hậu ở bên cạnh nói giúp: “Con bé Ngọc Kiều chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Tạ Huyên im lặng.
【 Nghĩ trẫm là tên ngốc chắc? 】
【 Đứa trẻ nào mà lớn như vậy? 】
【 Cũng chỉ có đứa trẻ của Tống gia các người chỉ lớn tuổi còn đầu óc thì không to ra! 】
【 Miệng của người khác là dùng để ăn cơm, miệng của Tống Ngọc Nghiên là dùng để bịa đặt! 】
【 Sao trong hoàng cung của trẫm lại có loại người thối nát này chứ! 】
“Huống hồ gì đúng thật là phụ thân của Hoàng Hậu đã phạm phải đại tội thông đồng với địch phản quốc, Ngọc Kiều chỉ là nóng vội nên mới nói sai rồi thôi.” Thái Hậu ung dung nói.
【 Cái này cũng có thể nói sai! Miệng bị khuyết tật sao! 】
【 Đúng là trợn tròn mắt nói dối còn phải xem Thái Hậu! 】
【 Quả thật là người càng già càng mặt dày vô sỉ! 】
Tạ Huyên nghiêm mặt: “Trẫm đã tìm được chứng cứ, người thông đồng với địch phản quốc không phải là Thừa tướng, mà là một người khác.”
Tạ Huyên vừa dứt lời, Thái Hậu và Tống Thái sư đều sửng sốt.
“Vân Thanh, tỉnh, tỉnh lại.”
Tạ Huyên vỗ vỗ ta, kéo ta ngồi vào bàn.
Bữa tối đã được dọn xong, thật đúng là có thêm tám món nữa…
Chàng ấy không ngừng gắp thức ăn vào chén của ta: “Trẫm không thích ăn mấy món này, Hoàng Hậu ăn nhiều một chút.”
【 Trẫm cố ý bảo Ngự Thiện Phòng làm những món Hoàng Hậu thích ăn! 】
【 Trẫm đúng là phu quân tri kỷ nhất trên đời! 】
Ta nhìn chén cơm chất cao như núi: “Bệ hạ, những món này thiếp đều rất thích."
Nghe vậy ánh mắt của Tạ Huyên lập tức sáng lên.
Chàng ấy còn cố ý che môi ho khan hai tiếng.
“Nhưng mà nhiều như vậy thiếp thật sự ăn không nổi, thiếp ăn nhiều quá cũng sẽ chết.”
Nói xong ta gấp một ít đồ ăn trong chén của mình qua cho chàng ấy.
Tạ Huyên im lặng ăn hết.
【 Đồ ăn mà Hoàng Hậu gắp cho trẫm thật là ngon! 】
Rõ ràng là mấy món chàng ấy gắp cho ta trước…
Dùng xong bữa tối, Tạ Huyên vẫn còn rất nhiều tấu chương chưa phê xong.
Vốn dĩ ta định tiếp tục ở bên cạnh chàng ấy, vừa cúi đầu bỗng nhiên ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình.
“Bệ hạ, thiếp đi tắm gội trước đây, thiếp không tắm gội sẽ chec mất.”
Tạ Huyên buông ngự bút trong tay, liếc mắt nhìn ta một cái, gật đầu.
【 Hoàng Hậu muốn rời trẫm mà đi! 】
【 Dưỡng Tâm Điện thật lớn, trẫm không muốn ở đây một mình! 】
【 Vì sao lại có nhiều tấu chương như vậy chứ? 】
【 Mấy lão già này, chuyện nhỏ như con kiến cũng phải viết tấu chương dâng lên, có phiền không chứ! 】
【 Thời gian của trẫm rất quý giá! 】
Trước kia ta thật sự không biết, Tạ Huyên lại là một người trong ngoài không đồng nhất như thế.
Mấy ngày nay nghe được tiếng lòng của chàng ấy, ta sắp nghẹn ra nội thương rồi.
Hai ngày không tắm gội, ta bảo Xuân Đào và Hạ Hà thả thêm chút cánh hoa mai, vui vẻ ngâm mình.
Có lẽ là ta ngâm hơi lâu, Tạ Huyên sốt ruột, chàng ấy chạy tới gõ cửa.
“Vân Thanh?”
“Bệ hạ, thiếp sắp xong rồi.”
Ngay sau đó ta lại nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên:
【 Trẫm còn chưa từng được tắm gội với Hoàng Hậu nữa! 】
【 Nhiều năm như vậy! Chưa từng có! 】
“Ai da……” Ta hô lên: “Bệ hạ! Hình như thiếp sắp ngã……”
Vừa dứt lời, Tạ Huyên đã xông vào, vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn.
Đợi sau khi Tạ Huyên thấy rõ ta đang lừa chàng ấy, chàng ấy lập tức đen mặt xoay người rời đi.
【 Trẫm phải điều tra xem, ai đã dạy dư Hoàng Hậu! Thế mà lại lừa trẫm! 】
“Bệ hạ, thiếp thật sự té ngã, không tin người đến xem thử đi.” Ta trề môi, lộ ra vẻ ấm ức.
Tạ Huyên buông tiếng thở dài, nhận mệnh đi về phía ta.
Chỉ là chàng ấy mới vừa đi đến trước mặt của ta, đã bị ta vươn tay kéo vào bể tắm.
14.
Có lẽ là Tạ Huyên chưa bao giờ ph.ó.ng t.ú.ng đến vậy.
Nước trong bể hoàn toàn lạnh rồi chàng ấy mới ôm ta về Dưỡng Tâm Điện.
Ta rất mệt, tựa vào ngực chàng ấy ngủ thật say.
Ngày thứ hai khi ta tỉnh lại, Tạ Huyên đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước mặt ta.
Xuân Đào bưng một chén thuốc màu đen đặc sệt đi tới.
Tạ Huyên cầm lấy cái chén, tự mình đút cho ta: “Uống cái này đi.”
Thái Hậu luôn nói ta không thể khai chi tán diệp cho hoàng gia.
Đây chính là nguyên nhân vì sao ta và Tạ Huyên thành hôn mười năm nhưng vẫn không có con.
Mỗi lần xong việc chàng ấy đều sẽ ban cho ta một chén thuốc tránh thai.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một nỗi chua xót.
Ta đoạt lấy cái chén trong tay Tạ Huyên, ngửa đầu uống hết.
“Thiếp uống xong rồi.”
Tay cầm thìa của Tạ Huyên hơi run rẩy.
【 Sao mắt của Hoàng Hậu lại đỏ lên vậy? 】
【 Chẳng lẽ là bởi vì trẫm bảo nàng ấy uống thuốc tránh thai cho nên nàng ấy tức giận? 】
【 Nhưng mà bây giờ trẫm thật sự không muốn có hoàng tử! 】
【 Trẫm còn trẻ! Trẫm còn có thể làm việc được! 】
【Lúc này có thêm một hoàng tử chẳng phải là có thêm người đoạt Hoàng Hậu của trẫm sao! 】
【 Không ai được phép đoạt Hoàng Hậu với trẫm! Cho dù là do trẫm và Hoàng Hậu sinh cũng không được! 】
Vốn dĩ ta có hơi muốn khóc.
Nhưng bây giờ khóc không được……
Không ngờ vì lý do thái quá như vậy mà Tạ Huyên mới ban thuốc tránh thai cho ta.
Sau đó chàng ấy lại muốn ta tiếp tục uống thuốc tránh thai, ta lập tức quấn lấy chàng ấy: “Thiếp không muốn uống thuốc tránh thai, thiếp muốn có một đứa bé giống với bệ hạ, không có em bé thiếp sẽ chec mất thôi.”
Tạ Huyên bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo ý của ta.
Trong lòng lại nghĩ:
【 Chỉ được một đứa! Cực hạn nhẫn nại của trẫm là một đứa! 】
【 Tốt nhất tiểu tử ngươi nên là một hoàng tử ngoan ngoãn hiểu chuyện một chút! 】
15.
Ta ở Dưỡng Tâm điện hơn nửa tháng.
Lúc này mới biết được chân giò heo hôm đó là do Tạ Huyên đưa vào trong nhà lao.
Chàng ấy sợ phụ mẫu và ca tẩu của ta bị đói.
Không chỉ đưa chân giò heo, còn đưa tôm hấp dầu, sườn xào chua ngọt, bột viên…
Có lần ta lại lặng lẽ đến nhà giam của Đại Lý Tự một lần nữa thì thấy bọn họ đang ăn cá quế chiên xù.
Mặt tròn lên rất nhiều, suýt nữa là ta không nhận ra họ nữa.
Vì thế ta hỏi Tạ Huyên: “Sao bệ hạ cứ đưa đồ ăn vào nhà giam vậy?”
Tạ Huyên nghiêm túc trả lời ta: “Thừa tướng là trọng phạm của triều đình, đương nhiên trẫm phải quan tâm rồi."
【 Người nhà của Hoàng Hậu chính là người nhà của trẫm! 】
【 Trẫm hận không thể thắp hương bái lạy bọn họ! 】
【 Mấy ngày nữa ám vệ trở về, hẳn là sẽ có tin tức mới! 】
【 Chờ trẫm một chút! Trẫm sẽ nhanh chóng thả cha nàng ra! 】
Lúc trước ta vẫn luôn tin tưởng, với đầu óc của cha ta, sao ông ấy có thể làm ra chuyện thông đồng với địch phản quốc kia được.
Không ngờ động tác của Tạ Huyên lại nhanh như vậy, chưa gì mà đã tìm được manh mối rồi.
“Bệ hạ, thiếp mới học được một kiểu hoa văn mới, thiếp thêu túi thơm cho người nhé.”
“Hoàng Hậu muốn thêu thì thêu đi.” Dưới ánh nến mờ ảo, ta chỉ có thể loáng thoáng thấy được vẻ mặt của Tạ Huyên.
Ngay sau đó, tiếng lòng đúng hẹn vang lên:
【 A a a a Hoàng Hậu muốn thêu túi thơm cho trẫm! 】
【 Đây không phải là túi thơm thông thường! Đây là tình yêu Hoàng Hậu dành cho trẫm! 】
【 Trẫm nhất định phải đeo ở nơi dễ thấy nhất! 】
【 Đeo ở đâu đây? Hay là xuyên một sợi dây thừng đeo lên cổ đi! 】
Ngày hôm sau chàng ấy cầm túi thơm mà ta thêu, quan sát một lát rồi khen ngợi: “Hoàng Hậu thêu con vịt rất đẹp.”
Ta im lặng thật lâu, sau đó mới do dự mà mở miệng: “Bệ hạ, đây là uyên ương.”
Tạ Huyên rất biết nghe lời: “Uyên ương này thêu rất đẹp.”
【 A a a a trẫm lại nói sai rồi! 】
【 Sau này Hoàng Hậu sẽ không thêu túi thơm cho trẫm nữa sao! 】
【 Chỉ cần là Hoàng Hậu thêu thì trẫm đều thích! 】
【 Cho dù thêu con heo trẫm cũng thích! 】
Ta cười cười: “Bệ hạ, đợi thiếp học được các mẫu khác lại thêu cái mới cho người nhé.”
16.
Nghe nói ta ở Dưỡng Tâm Điện, cùng Tạ Huyên như hình với bóng cả ngày.
Tống Quý phi ngoài sáng trong tối náo loạn vài lần.
Nàng ta đến Dưỡng Tâm Điện đưa canh đưa điểm tâm, thăm dò nhìn vào trong xem, thấy ta thì trừng mắt thở phì phò.
Người lẫn đồ ăn đều bị Tạ Huyên ném hết ra ngoài.
【 Tống Ngọc Nghiên ngươi là thân phận gì! Ngay cả Dưỡng Tâm Điện cũng dám tới! 】
【 Mau cút đi! Lỡ như Hoàng Hậu tưởng trẫm chân trong chân ngoài thì phải làm sao bây giờ! 】
【 Nếu không phải trẫm muốn nhìn xem mẫu hậu và Tống Thái sư đang âm mưu bày trò gì, trẫm tuyệt đối sẽ không để nàng ta tiến cung! 】
【 Đã vào cung rồi còn không thành thật! Đúng thật là giống y hệt Tống Thái sư! 】
Sau đó nàng ta lén lút cho người tung tin nói ta là họa quốc yêu phi.
Sau khi Tạ Huyên biết được, chàng ấy tức giận đến nỗi trực tiếp bóp nát chén trà trong tay, ra lệnh nghiêm trị những cung nhân khua môi múa mép kia.
【 Hoàng hậu của trẫm là người mà các ngươi có thể nói được hay sao? 】
【 Nếu Hoàng Hậu muốn, trẫm sẽ nâng hai tay dâng thiên hạ của trẫm cho nàng ấy! 】
Nghe thấy lời nói hùng hồn này của Tạ Huyên, ta không khỏi run run.
Thiên hạ của chàng thì chàng giữ lấy đi, đôi vai gầy yếu này của ta không gánh được trọng trách này đâu.
Không biết những cung nhân đó làm sao nữa, miệng còn lỏng hơn cả lưng quần.
Mới ăn vài gậy mà đã khai Tống Quý phi ra rồi:
“Đều là do Tống Quý phi sai sử chúng nô tỳ.”
“Tống Quý phi cho chúng nô tỳ mỗi người hai mươi lượng bạc, bảo chúng nô tỳ đi tản lời đồn về Hoàng Hậu nương nương.”
“Chúng nô tỳ cũng không muốn, nhưng đó là hai mươi lượng bạc lận!”
Khóe mắt Tạ Huyên giật giật, sai người trực tiếp đi bắt lấy Tống Quý phi.
Tống Quý phi mới vừa bị bắt lấy, Thái Hậu và Tống Thái sư đã lập tức đi đến Dưỡng Tâm Điện.
“Bệ hạ, rốt cuộc là Ngọc Kiều đã làm sai điều gì……”
Tống Thái sư quỳ gối trước mặt Tạ Huyên, nước mắt bay tung tóe.
Sắc mặt của Tạ Huyên âm trầm như mực nước: “Tống Quý phi gọi Hoàng Hậu là họa quốc yêu phi, vậy chẳng phải coi trẫm là hôn quân?”
Thái Hậu ở bên cạnh nói giúp: “Con bé Ngọc Kiều chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
Tạ Huyên im lặng.
【 Nghĩ trẫm là tên ngốc chắc? 】
【 Đứa trẻ nào mà lớn như vậy? 】
【 Cũng chỉ có đứa trẻ của Tống gia các người chỉ lớn tuổi còn đầu óc thì không to ra! 】
【 Miệng của người khác là dùng để ăn cơm, miệng của Tống Ngọc Nghiên là dùng để bịa đặt! 】
【 Sao trong hoàng cung của trẫm lại có loại người thối nát này chứ! 】
“Huống hồ gì đúng thật là phụ thân của Hoàng Hậu đã phạm phải đại tội thông đồng với địch phản quốc, Ngọc Kiều chỉ là nóng vội nên mới nói sai rồi thôi.” Thái Hậu ung dung nói.
【 Cái này cũng có thể nói sai! Miệng bị khuyết tật sao! 】
【 Đúng là trợn tròn mắt nói dối còn phải xem Thái Hậu! 】
【 Quả thật là người càng già càng mặt dày vô sỉ! 】
Tạ Huyên nghiêm mặt: “Trẫm đã tìm được chứng cứ, người thông đồng với địch phản quốc không phải là Thừa tướng, mà là một người khác.”
Tạ Huyên vừa dứt lời, Thái Hậu và Tống Thái sư đều sửng sốt.
Bình luận facebook