Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
- Vô lễ, gặp Hoàng hậu mà không cúi đầu. - Trần ma ma quát lớn. Ánh mắt nghiêm nghị cau lại.
Trần ma ma, bà tuyệt vời quá! Ta giương đôi mắt long lanh to tròn đầy cảm phục.
- Trần ma ma, ta nghĩ bà cũng không cao hơn ta đâu. Cái này gọi là gì? Vô lễ? - Mai Phi cười, khóe mắt lóe tia xảo trá. Giọng nói không có một phần tôn trọng.
Hai cung nữ đi sau cô ta che miệng cười khúc khích. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai ta.
À, ra là vậy. Hóa ra cuộc chiến hậu cung đã bắt đầu rồi sao? Ha ha, nhưng mấy người coi thường ta quá đấy. Nghĩ ta là ai chứ? Dám đụng đến người của ta ngay trước mặt ta sao? Khá khen. Gan to quá.
- Mai Phi nương nương.... - Kiên Lưu đanh giọng.
- Ta là bù nhìn sao? - Ta vắt chéo chân, chậm rãi uống trà. - Mai Phi nhỉ? Là ta phải chào ngươi trước mới phải. - Ta nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Nhìn thấy nụ cười đó, Mai Phi như bị điện giật.
" Cô ta bị điên sao? Ta đang quấy rối trước mặt cô ta. Vậy mà con cười được. Chẳng lẽ hoàng thượng thành hôn với một ngốc nữ. Nhưng nhìn mặt cô ta có vẻ gì là thiểu năng đâu nhỉ?" - Trong đầu Mai Phi hiện lên dòng suy nghĩ.
- Lại đây nào, ta chào ngươi. - Ta vẫy tay, khuôn mặt rúng động lòng người.- Đưa tay đây nào.
- Hoàng hậu.....
- Tay ngươi đẹp quá. Làm ta thật ghen tị nha, - Ta đến bên, nâng tay cô ta lên vuốt nhẹ.
Sau đó...... dội cả bình trà nóng vào tay cô ta. Nước trà nóng bỏng không khác gì nước sôi làm tay ả đỏ lên. Nhanh chóng, Mai Phi hét lên rồi giật tay lại, lùi về đằng sau. Hai cung nữ kia vội vàng đỡ lấy cô ta. Kèm theo đó là những lời hỏi han rối loạn.
- A..... a...... Tay ta..... Con tì nữ kia...... Tại sao? Sao mày dám làm thế? - Mai Phi hét um lên như con thú bị xổng chuồng.
Kiên Lưu rút kiếm kề sát cổ ả, ánh mặt lạnh lùng....
- Dù cô có là phi tần được sủng ái nhất hậu cung đi chăng nữa thì ta vẫn có thể giết cô đấy. Dù gì thì tội danh nhục mạ hoàng hậu- bậc mẫu nghi của đất nước cũng đủ để tru di cửu tộc cô rồi. Cẩn thận cái miệng đi.
Mai Phi run rẩy ngồi bệt dưới đất, thảm hại không chịu nổi. A nha, nếu có người ở đây sẽ cho là ta đang bắt nạt cô ta mất. Ta bình thản ngồi xuống ghế.
- Mà cô là ai vậy? Nãy giờ quên không hỏi.
Trần ma ma lén lau mồ hôi. Hoàng hậu à, người đùa vui thật đấy. Hóa ra nãy giờ người không biết cô ta là ai ư? =_=
Mai Phi mặt đen hơn đít nồi. Cô ta là ai? Cư di nãy giờ là chuyện gì đang diễn ra vậy? Cái mớ hỗn độn gì đây?
Kiên Lưu đần mặt, nói không nên lời.
......... Không khí đông đặc trong 3 giây......
Ta ngơ ngác nhìn quanh, chỉ có Tiểu Hương là vẫn còn bình thường. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Mãi một lúc lâu sau, ta mới biết được Mai Phi là Mai Nguyệt Dưng, nữ nhi của Ngự Sử Quan- chức vị cao gần như với Tể Tướng. Dung nhan xinh đẹp, là phi tần được sủng ái nhất hậu cung. Tính cách từ nhỏ ngạo mạn đanh đá. Từ khi nhập cung và được trọng sủng lại càng kiêu căng phách lối hơn. Dĩ nhiên, 2 câu cuối là do Trần ma ma nói thầm với ta. >
Ta ngồi ghế uống trà, thỉnh thoảng lại gật gật gù gù nghe.
Mai Phi vẫn đứng yên. Hơ, cô ta không mỏi chân sao? Mà sao sắc mặt lại tệ thế nhỉ? Kiên Lưu đã chém giết gì cô ta đâu. Không lẽ là hạ độc thủ? Oa, đúng là sát thủ có khác. Oa oa oa..... Ánh mắt ngưỡng mộ phóng đến Kiên Lưu vèo vèo.
Kiên Lưu rùng mình khi thấy ánh mắt ta, lắp bắp...
- Hoàng.... Hoàng hậu... người....
- Lại đây.
Kiên Lưu bước đến, cúi xuống. Ta nói nhỏ vào tai hắn:
- Ngươi hạ Mai Phi độc gì vậy? Chỉ ta đi.
- Thần.... có hạ độc gì đâu. - Hắn ngơ ngác.
Hơ, vậy cô ta có vấn đề gì sao? Kì lạ quá đi mất. Không lẽ cô ta cuồng ngược sao?
- Sao cô còn đứng đó? - Ta ngu ngơ hỏi.
Sắc mặt Mai Phi càng đen hơn.....
- Khụ.... Hoàng hậu, theo quy định thì chỉ khi hoàng hậu cho phép thì phi tần, cung nữ, thái giám, binh lính,..... mới được phép lui ra ngoài. - Trần ma ma ho khan một cái rồi tốt bụng nhắc nhở.
Phụt..... Sao rắc rối thế? Mấy người muốn đi đầu là quyền của mấy người chứ. A, xem ra ta lại hiện đại hóa rồi. Cơ mà cổ đại rắc rối thật ấy chứ.
........... Cạch........
Âu Dương Thần mở cửa bước vào. Không, chính xác là lao vào.
- Chúng Thần khấu kiến Hoàng thượng. - Trần mama, Kiên Lưu và 2 cung nữ kia cùng lúc quỳ xuống.
Mai Phi thì ngay lập tức quay ra ôm chặt hắn, nũng nịu kèm theo cái biểu cảm dễ thương.
- Hoàng thượng, thần thiếp nhớ người lắm.
- À ừ, bình thân đi. Dung.... Mai Nguyệt Dung? Sao nàng lại ở đây?
" Mai Nguyệt Dung? Hoàng thượng chưa bao giờ gọi ta như thế. Người thường gọi ta là Dung nhi cơ mà."
- Thần thiếp..... Huhu..... Hoàng hậu khi dễ thiếp. Người phải làm chủ cho thiếp. - Mai Phi khóc lóc. Bỗng chốc khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước.
Xí, từ trước đến nay ta ghét nhất là nữ nhân dễ khóc. Xùy. Khóc thì làm được gì chứ? Mà ta làm gì ngươi? Vớ vẩn nào. Ta chỉ đổ có một chút nước vào tay ngươi thôi mà. >
Âu Dương Thần khẽ gạt Mai Nguyệt Dung ra, tránh cho nước mắt nước mũi của ả dây vào áo hắn. Hắn tự hỏi: sao đột nhiên lại thế nhỉ? Nếu là trước kia, khi Dung Dung khóc, hắn sẽ ôm cô ta vào lòng rồi yêu chiều. Thế nhưng bây giờ, hắn lại không muốn dây dưa với mấy thứ đó của Mai Nguyệt Dung. Hắn chỉ là không thích nàng nhìn thấy cảnh này. Ngồi thiết triều mà nhớ nàng đến phát điên, chỉ mong cho thời gian trôi nhanh một chút. Chỉ là mong muốn ôm nàng vào lòng. Chỉ là mong muốn chiếm hữu nàng nhiều một chút. Thật kì lạ. Phải chăng chính trái tim hắn đã yêu nàng rồi?
Hắn đi đến bên nàng trong khi nàng vẫn đang chú tâm vào cốc trà. Bỗng nhiên, hắn thấy cốc trà đó thật chướng mắt. Trà ngon vậy sao? Đã thế sau vụ này, hắn cho hủy hết.
- Điệp nhi, trà đáng chú ý hơn ta sao? - Hắn giằng cốc trà ra khỏi tay ta.
- Âu- Dương- Thần. - Ta thở hắt ra. Hắn là đang làm cái quái gì vậy? Cư nhiên đi cướp cốc trà của ta là sao? Muốn uống thì cứ nói. Ta sẽ bảo Tiểu Hương pha cho ngươi cốc khác. Xí, chẳng lẽ hoàng đế đều keo kiệt như vậy sao? Có cốc trà cũng tiếc. Xùy, đồ nam nhân nhỏ mọn.
Mai Phi mắt lóe sáng như vớ được vàng, Trần ma ma và Kiên Lưu mặt xám ngoét. Tất cả đều chung một suy nghĩ: " Trời ạ, đây là lần đầu tiên có người dám gọi cả họ tên hoàng đế ra như thế. Chắc chắn là bị chém rồi."
- Nữ vương có gì sai bảo? - Âu Dương Thần đặt cái cốc ra cái bàn khác cách xa rất xa cái bàn đó, xun xoe xí xởn nói.
Đau tim tập 2.....
Cả phòng trừ hai nhân vật chính ra thì tất cả những người còn thở đều lăn đùng ra ngất xỉu....
Trần ma ma: " Ôi, tim tôi, máu tôi. Hoàng đế anh minh thần vũ, kiêu ngạo vô song,... giờ còn đâu?" ( Đã lược bỏ những thành ngữ cũng nghĩa.)
Mai Nguyệt Dung: " Huhu, hoàng thượng, người bất công, bất công quá. Cho dù da cô ta có trắng hơn thần thiếp, lông mi cô ta có cong hơn thần thiếp, mắt có to hơn thần thiếp, địa vị có cao hơn thần thiếp,..... nhưng người cũng đâu cần phân biệt đối xử thế chứ?" ( Đã lược bỏ những từ so sánh hơn.)
Kiên Lưu: " ....." ( Đơn giản đã hóa đá từ lâu rồi.)
Ta không chú ý lắm đến thái độ kì quái của hắn hôm nay.
- Trả ta cốc trà. Nhanh.
- Không.
- Hứ, không thèm nữa.
Ta khoanh tay trước ngực, hất mặt quay đi. Đồ ki bo. Bà đây không thèm nữa. Giữ lấy mà uống đi. Uống chết ngươi đi. >
- Hôn ta một cái rồi ta trả. - Hắn cười gian tà rồi chu cái mỏ lên.
- Hứa nhé. - Âỳ, đừng lên án ta vì cốc trà mà bán đi nụ hôn đầu đời. Vì đơn giản đã mất nụ hôn đầu từ lâu rồi = =. Dĩ nhiên là không phải với cái tên chết bầm này. Với cả là tại trà quá ngon đấy chứ. Chẳng phải các cụ đã nói cái gì đấy mà " chim chết vì mồi" sao ? Đấy, thế mới nói, cái chân lí bất di bất dịch này đã được công nhận từ lâu rất lâu rồi.
- Được.
Ta nhếch môi cười, rút cái khăn tay trong túi ra, khéo léo chấm lên môi hắn. Ha ha, đây gọi là hiệu ứng kĩ thuật. Ta phục ta quá đi mất.
- Xong rồi nhá. - Ta nói, nhét vội cái khăn vào túi. Nha, cái này phải làm thật nhanh, không sẽ lộ mất.
Hắn mở mắt, quay mặt đi chỗ khác. Với cốc trà cho ta, mắt vẫn không nhìn ta, khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Ta mãn nguyễn ôm cốc trà vào lòng. Và có một điều ta không biết chính là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc và sung sướng của hắn. = =
" A~, nàng hôn ta rồi. Hôn rồi. Có cảm giác kì kì một chút những không sao. Môi nàng ấy thật thơm. Tiếc quá, biết vậy giữ lại đôi môi ấy thêm một chút nữa..."
Và thế là hoàng đế anh mình gì gì đó đã chìm vào thế giới màu hồng thành công. Đáng thương, đáng thương a ~.....
..... Ở một góc nào đó, Mai Nguyệt Dung nắm chặt tay, đôi mắt tóe lửa nhìn về phía ta, miệng lầm bầm.....
- Ta thề..... con tì nữ đó.... Sẽ chết dưới tay ta. Bằng cách thê- thảm- nhất.
Trần ma ma, bà tuyệt vời quá! Ta giương đôi mắt long lanh to tròn đầy cảm phục.
- Trần ma ma, ta nghĩ bà cũng không cao hơn ta đâu. Cái này gọi là gì? Vô lễ? - Mai Phi cười, khóe mắt lóe tia xảo trá. Giọng nói không có một phần tôn trọng.
Hai cung nữ đi sau cô ta che miệng cười khúc khích. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng cũng đủ để lọt vào tai ta.
À, ra là vậy. Hóa ra cuộc chiến hậu cung đã bắt đầu rồi sao? Ha ha, nhưng mấy người coi thường ta quá đấy. Nghĩ ta là ai chứ? Dám đụng đến người của ta ngay trước mặt ta sao? Khá khen. Gan to quá.
- Mai Phi nương nương.... - Kiên Lưu đanh giọng.
- Ta là bù nhìn sao? - Ta vắt chéo chân, chậm rãi uống trà. - Mai Phi nhỉ? Là ta phải chào ngươi trước mới phải. - Ta nhoẻn miệng cười dịu dàng.
Nhìn thấy nụ cười đó, Mai Phi như bị điện giật.
" Cô ta bị điên sao? Ta đang quấy rối trước mặt cô ta. Vậy mà con cười được. Chẳng lẽ hoàng thượng thành hôn với một ngốc nữ. Nhưng nhìn mặt cô ta có vẻ gì là thiểu năng đâu nhỉ?" - Trong đầu Mai Phi hiện lên dòng suy nghĩ.
- Lại đây nào, ta chào ngươi. - Ta vẫy tay, khuôn mặt rúng động lòng người.- Đưa tay đây nào.
- Hoàng hậu.....
- Tay ngươi đẹp quá. Làm ta thật ghen tị nha, - Ta đến bên, nâng tay cô ta lên vuốt nhẹ.
Sau đó...... dội cả bình trà nóng vào tay cô ta. Nước trà nóng bỏng không khác gì nước sôi làm tay ả đỏ lên. Nhanh chóng, Mai Phi hét lên rồi giật tay lại, lùi về đằng sau. Hai cung nữ kia vội vàng đỡ lấy cô ta. Kèm theo đó là những lời hỏi han rối loạn.
- A..... a...... Tay ta..... Con tì nữ kia...... Tại sao? Sao mày dám làm thế? - Mai Phi hét um lên như con thú bị xổng chuồng.
Kiên Lưu rút kiếm kề sát cổ ả, ánh mặt lạnh lùng....
- Dù cô có là phi tần được sủng ái nhất hậu cung đi chăng nữa thì ta vẫn có thể giết cô đấy. Dù gì thì tội danh nhục mạ hoàng hậu- bậc mẫu nghi của đất nước cũng đủ để tru di cửu tộc cô rồi. Cẩn thận cái miệng đi.
Mai Phi run rẩy ngồi bệt dưới đất, thảm hại không chịu nổi. A nha, nếu có người ở đây sẽ cho là ta đang bắt nạt cô ta mất. Ta bình thản ngồi xuống ghế.
- Mà cô là ai vậy? Nãy giờ quên không hỏi.
Trần ma ma lén lau mồ hôi. Hoàng hậu à, người đùa vui thật đấy. Hóa ra nãy giờ người không biết cô ta là ai ư? =_=
Mai Phi mặt đen hơn đít nồi. Cô ta là ai? Cư di nãy giờ là chuyện gì đang diễn ra vậy? Cái mớ hỗn độn gì đây?
Kiên Lưu đần mặt, nói không nên lời.
......... Không khí đông đặc trong 3 giây......
Ta ngơ ngác nhìn quanh, chỉ có Tiểu Hương là vẫn còn bình thường. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Mãi một lúc lâu sau, ta mới biết được Mai Phi là Mai Nguyệt Dưng, nữ nhi của Ngự Sử Quan- chức vị cao gần như với Tể Tướng. Dung nhan xinh đẹp, là phi tần được sủng ái nhất hậu cung. Tính cách từ nhỏ ngạo mạn đanh đá. Từ khi nhập cung và được trọng sủng lại càng kiêu căng phách lối hơn. Dĩ nhiên, 2 câu cuối là do Trần ma ma nói thầm với ta. >
Ta ngồi ghế uống trà, thỉnh thoảng lại gật gật gù gù nghe.
Mai Phi vẫn đứng yên. Hơ, cô ta không mỏi chân sao? Mà sao sắc mặt lại tệ thế nhỉ? Kiên Lưu đã chém giết gì cô ta đâu. Không lẽ là hạ độc thủ? Oa, đúng là sát thủ có khác. Oa oa oa..... Ánh mắt ngưỡng mộ phóng đến Kiên Lưu vèo vèo.
Kiên Lưu rùng mình khi thấy ánh mắt ta, lắp bắp...
- Hoàng.... Hoàng hậu... người....
- Lại đây.
Kiên Lưu bước đến, cúi xuống. Ta nói nhỏ vào tai hắn:
- Ngươi hạ Mai Phi độc gì vậy? Chỉ ta đi.
- Thần.... có hạ độc gì đâu. - Hắn ngơ ngác.
Hơ, vậy cô ta có vấn đề gì sao? Kì lạ quá đi mất. Không lẽ cô ta cuồng ngược sao?
- Sao cô còn đứng đó? - Ta ngu ngơ hỏi.
Sắc mặt Mai Phi càng đen hơn.....
- Khụ.... Hoàng hậu, theo quy định thì chỉ khi hoàng hậu cho phép thì phi tần, cung nữ, thái giám, binh lính,..... mới được phép lui ra ngoài. - Trần ma ma ho khan một cái rồi tốt bụng nhắc nhở.
Phụt..... Sao rắc rối thế? Mấy người muốn đi đầu là quyền của mấy người chứ. A, xem ra ta lại hiện đại hóa rồi. Cơ mà cổ đại rắc rối thật ấy chứ.
........... Cạch........
Âu Dương Thần mở cửa bước vào. Không, chính xác là lao vào.
- Chúng Thần khấu kiến Hoàng thượng. - Trần mama, Kiên Lưu và 2 cung nữ kia cùng lúc quỳ xuống.
Mai Phi thì ngay lập tức quay ra ôm chặt hắn, nũng nịu kèm theo cái biểu cảm dễ thương.
- Hoàng thượng, thần thiếp nhớ người lắm.
- À ừ, bình thân đi. Dung.... Mai Nguyệt Dung? Sao nàng lại ở đây?
" Mai Nguyệt Dung? Hoàng thượng chưa bao giờ gọi ta như thế. Người thường gọi ta là Dung nhi cơ mà."
- Thần thiếp..... Huhu..... Hoàng hậu khi dễ thiếp. Người phải làm chủ cho thiếp. - Mai Phi khóc lóc. Bỗng chốc khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước.
Xí, từ trước đến nay ta ghét nhất là nữ nhân dễ khóc. Xùy. Khóc thì làm được gì chứ? Mà ta làm gì ngươi? Vớ vẩn nào. Ta chỉ đổ có một chút nước vào tay ngươi thôi mà. >
Âu Dương Thần khẽ gạt Mai Nguyệt Dung ra, tránh cho nước mắt nước mũi của ả dây vào áo hắn. Hắn tự hỏi: sao đột nhiên lại thế nhỉ? Nếu là trước kia, khi Dung Dung khóc, hắn sẽ ôm cô ta vào lòng rồi yêu chiều. Thế nhưng bây giờ, hắn lại không muốn dây dưa với mấy thứ đó của Mai Nguyệt Dung. Hắn chỉ là không thích nàng nhìn thấy cảnh này. Ngồi thiết triều mà nhớ nàng đến phát điên, chỉ mong cho thời gian trôi nhanh một chút. Chỉ là mong muốn ôm nàng vào lòng. Chỉ là mong muốn chiếm hữu nàng nhiều một chút. Thật kì lạ. Phải chăng chính trái tim hắn đã yêu nàng rồi?
Hắn đi đến bên nàng trong khi nàng vẫn đang chú tâm vào cốc trà. Bỗng nhiên, hắn thấy cốc trà đó thật chướng mắt. Trà ngon vậy sao? Đã thế sau vụ này, hắn cho hủy hết.
- Điệp nhi, trà đáng chú ý hơn ta sao? - Hắn giằng cốc trà ra khỏi tay ta.
- Âu- Dương- Thần. - Ta thở hắt ra. Hắn là đang làm cái quái gì vậy? Cư nhiên đi cướp cốc trà của ta là sao? Muốn uống thì cứ nói. Ta sẽ bảo Tiểu Hương pha cho ngươi cốc khác. Xí, chẳng lẽ hoàng đế đều keo kiệt như vậy sao? Có cốc trà cũng tiếc. Xùy, đồ nam nhân nhỏ mọn.
Mai Phi mắt lóe sáng như vớ được vàng, Trần ma ma và Kiên Lưu mặt xám ngoét. Tất cả đều chung một suy nghĩ: " Trời ạ, đây là lần đầu tiên có người dám gọi cả họ tên hoàng đế ra như thế. Chắc chắn là bị chém rồi."
- Nữ vương có gì sai bảo? - Âu Dương Thần đặt cái cốc ra cái bàn khác cách xa rất xa cái bàn đó, xun xoe xí xởn nói.
Đau tim tập 2.....
Cả phòng trừ hai nhân vật chính ra thì tất cả những người còn thở đều lăn đùng ra ngất xỉu....
Trần ma ma: " Ôi, tim tôi, máu tôi. Hoàng đế anh minh thần vũ, kiêu ngạo vô song,... giờ còn đâu?" ( Đã lược bỏ những thành ngữ cũng nghĩa.)
Mai Nguyệt Dung: " Huhu, hoàng thượng, người bất công, bất công quá. Cho dù da cô ta có trắng hơn thần thiếp, lông mi cô ta có cong hơn thần thiếp, mắt có to hơn thần thiếp, địa vị có cao hơn thần thiếp,..... nhưng người cũng đâu cần phân biệt đối xử thế chứ?" ( Đã lược bỏ những từ so sánh hơn.)
Kiên Lưu: " ....." ( Đơn giản đã hóa đá từ lâu rồi.)
Ta không chú ý lắm đến thái độ kì quái của hắn hôm nay.
- Trả ta cốc trà. Nhanh.
- Không.
- Hứ, không thèm nữa.
Ta khoanh tay trước ngực, hất mặt quay đi. Đồ ki bo. Bà đây không thèm nữa. Giữ lấy mà uống đi. Uống chết ngươi đi. >
- Hôn ta một cái rồi ta trả. - Hắn cười gian tà rồi chu cái mỏ lên.
- Hứa nhé. - Âỳ, đừng lên án ta vì cốc trà mà bán đi nụ hôn đầu đời. Vì đơn giản đã mất nụ hôn đầu từ lâu rồi = =. Dĩ nhiên là không phải với cái tên chết bầm này. Với cả là tại trà quá ngon đấy chứ. Chẳng phải các cụ đã nói cái gì đấy mà " chim chết vì mồi" sao ? Đấy, thế mới nói, cái chân lí bất di bất dịch này đã được công nhận từ lâu rất lâu rồi.
- Được.
Ta nhếch môi cười, rút cái khăn tay trong túi ra, khéo léo chấm lên môi hắn. Ha ha, đây gọi là hiệu ứng kĩ thuật. Ta phục ta quá đi mất.
- Xong rồi nhá. - Ta nói, nhét vội cái khăn vào túi. Nha, cái này phải làm thật nhanh, không sẽ lộ mất.
Hắn mở mắt, quay mặt đi chỗ khác. Với cốc trà cho ta, mắt vẫn không nhìn ta, khuôn mặt thoáng ửng đỏ. Ta mãn nguyễn ôm cốc trà vào lòng. Và có một điều ta không biết chính là đôi mắt ngập tràn hạnh phúc và sung sướng của hắn. = =
" A~, nàng hôn ta rồi. Hôn rồi. Có cảm giác kì kì một chút những không sao. Môi nàng ấy thật thơm. Tiếc quá, biết vậy giữ lại đôi môi ấy thêm một chút nữa..."
Và thế là hoàng đế anh mình gì gì đó đã chìm vào thế giới màu hồng thành công. Đáng thương, đáng thương a ~.....
..... Ở một góc nào đó, Mai Nguyệt Dung nắm chặt tay, đôi mắt tóe lửa nhìn về phía ta, miệng lầm bầm.....
- Ta thề..... con tì nữ đó.... Sẽ chết dưới tay ta. Bằng cách thê- thảm- nhất.
Bình luận facebook