Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14: Sông Nước Biển Hồ
Đây là lời thật lòng của hắn, Tiền Chính Hiên là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, ít nhất Tiền Nguyên Hằng tự nhận năm mình mười lăm tuổi hoàn toàn không bằng.
Hắn cũng chưa từng gặp qua người nào ưu tú như Tiền Chính Hiên.
Tần Ninh tự trách là không đúng, bản thân nàng đã làm rất tốt.
Tiền Chính Hiên khoác thêm ngoại y rồi chạy ra, nghe được rõ ràng lời Tần Ninh nói, y nhìn Tần Ninh, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước gối nàng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, mẹ cũng cảm thấy con không tốt sao? Nhưng con cảm thấy trong thiên hạ không có người nào tốt như mẹ của con.”
Bao năm qua mẹ cùng y nương tựa lẫn nhau mà sống, nàng khổ cực nuôi dưỡng y thành người, dù cho hiện tại Tiền Chính Hiên là một nông phu ngu dốt, Tần Ninh cũng đã rất giỏi.
Tần Ninh đỏ mắt: “Hai người mau đi đi, ta...ta không sao.”
Tiền Nguyên Hằng cười, vươn tay đẩy đầu Tiền Chính Hiên qua một bên, hôn lên môi Tần Ninh.
Tiền Chính Hiên không nhìn thấy được bọn họ đang làm gì, rất muốn xem thử, trước mặt con trai mà chẳng biết kiêng kị gì cả, lão lưu manh.
Tần Ninh đẩy hắn ra, vừa xấu hố lại bực mình: “Các ngươi còn không mau đi, ta...”
Tiền Nguyên Hằng trơ trẽn như vậy, con trai hai người còn đang ở đây, đẩy đầu người ta qua một bên, há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này. Cũng không biết xấu hổ.
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, túm Tiền Chính Hiên lên, cười lớn nói: “Con trai, đi theo cha.”
Lương Văn Cảnh đã ở ngự thư phòng đợi cả nửa ngày, ngó quanh ngó quất cũng đợi không thấy hoàng đế bệ hạ trước giờ luôn đúng giờ.
Hắn đổ đầy một thân mồ hôi, lo sợ Tiền Nguyên Hằng nổi giận.
Tình huống bất thường xảy đến, luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi khẩn trương.
Lúc tiếng mở cửa ngự thư phòng vang lên, trái tim Lương Văn Cảnh trầm xuống, bởi hắn nhìn thấy người cùng đi vào theo Tiền Nguyên Hằng.
Không ngờ bệ hạ lại xem trọng Tiền Chính Hiên như thế, mới vào cung hai ngày đã đưa đến ngự thư phòng, ân sủng kiểu này cũng không khỏi quá nhiều rồi đi.
Nhị hoàng tử tam hoàng tử được Tiền Nguyên Hằng nhìn mà khôn lớn cũng chưa từng được bước chân qua cửa ngự thư phòng, vậy mà Tiền Chính Hiên lại được tới.
“Tĩnh An hầu đợi lâu, trong lòng không có gì bất mãn chứ.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói.
“Thần không dám.” Lương Văn Cảnh trong lòng giật nảy, này là ý gì?
Mỗi lần Tiền Nguyên Hằng dùng loại ngữ điệu bình thản mập mờ này nói chuyện, cả triều đường đều rơi vào trầm mặc, vởi vì điều đó chứng tỏ có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi.
“Ngươi còn có gì mà không dám?” Tiền Nguyên Hằng ngoài cười trong không cười: “Tĩnh An hầu thân là quan viên ngự sử đài, lại cố ý ra vào lục bộ, cũng không thấy ngươi nói không dám.”
“Thần...” Lương Văn Cảnh hoảng đến độ ra mồ hôi túa đầy đầu, “Thần có tội, nhất thời quên mất cấm kị, lại đến tìm thượng thư đại nhân ôn chuyện, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
“Nếu Tĩnh An hầu biết tự giác, ngươi thân là quan viên ngự sử đài, tự mình nói xem nên giáng tội thế nào?”
“Thần không dám, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
“Tĩnh An hầu, muội muội ngươi ở hậu cung khiêu khích hoàng hậu, ngươi ở trước triều nhiễu loạn triều cương, hai huynh muội các ngươi cũng khá lắm, trẫm thấy, nếu như muội muội ngươi đã bị cấm túc, vậy ngươi cũng thế đi, cấm túc một tháng, thế nào?”
“Thần tạ bệ hạ ân điển, chỉ là ngự sử đài...” Lương Văn Cảnh dập đầu, “Thần xin được lấy công chuộc tội, sẽ không để ngự sử đài xảy ra chuyện.”
“Không sao, ngự sử đài có người trông coi, khanh chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ cảnh tỉnh, đến ngày là có thể ra.”
Lương Văn Cảnh thấp đầu nói: “Bệ hạ, thần muội đã bị phạt, gia phụ gửi thư tới hỏi rõ nguyên nhân, nếu như thần cũng bị giam, không có người hồi âm cho gia phụ, Giang Tây Lương thị sợ là sẽ khủng hoảng.”
Hắn quang minh chính đại uy hiếp Tiền Nguyên Hằng, trên mặt vẫn là tất cung tất kính.
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Thư của Lương lão tiên sinh, trực tiếp đưa cho trẫm là được, ái khanh nếu đã làm sai chuyện, thì phải bị phạt, trẫm tin Lương lão tiên sinh là người hiểu lí lẽ, sẽ không vì vậy mà oán trách triều đình.”
Lương Văn Cảnh à Lương Văn Cảnh, người Lương gia các ngươi ngang ngược càn rỡ quá nhỉ.
“Bệ hạ, gia phụ lá gan nhỏ, chưa từng trải qua sợ hãi, ngoại trừ lời của thần ra ai nói gì cũng nghe không tin, chỉ e chuyện hai huynh muội thần bị giam sẽ dọa sợ lão nhân gia, người trong nhà nhất thời không rõ sự tình, làm sai chuyện, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Hắn không tin, Tiền Nguyên Hằng dám ra tay với hai huynh muội bọn họ, thiên hạ hôm nay nói là của hoàng đế, kỳ thực chính là thiên hạ của sĩ tộc, bọn họ không cần biết ai làm hoàng đế, mặc kệ thiên hạ thay triều đổi đại, chỉ cần sĩ tộc không ngã.
Ánh mắt Tiền Nguyên Hằng tối tăm lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, Lương Văn Cảnh bị dọa tới đổ một thân mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Không thể nhượng bộ, không thể để kẻ khác đoạt mất quyền thế địa vị của bản thân.
Giang Tây Lương thị trợ giúp cho hắn, nhưng lại không giúp đươc cho muội muội bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào chính hắn, giúp muội muội và cháu trai chống đỡ một mảnh trời, đoạt lấy quyền vị như ngày hôm nay.
Cháu trai là con trai Tiền Nguyên Hằng, dựa vào cái gì lại bị tên dã chủng nhị hoàng tử và tên tiểu tử nhà quê đó đè đầu.
Lương Văn Cảnh cho đến giờ vẫn không hay biết, cháu trai hắn là con trai kẻ khác, muội muội băng thanh ngọc khiết trong mắt hắn, từ sớm đã cùng người ta dan díu...
Tiền Nguyên Hằng đột ngột cười ác liệt, hỏi: “Tĩnh An hầu còn nhớ Giang Hải chứ?”
Lương Văn Cảnh tất nhiên còn nhớ, Giang Hải là bằng hữu tốt của hắn, năm đó hai người cùng cưỡi ngựa đánh giặc, ngắm nhìn cảnh sắc giang sơn trải rộng trước mắt, hồi còn trẻ hắn còn từng cùng Giang Hải ước định sẽ ra đại mạc ngắm mặt trời lặn.
Đáng tiếc sinh mệnh người này đã vĩnh viễn dừng lại ở thời niên thiếu, đây là nỗi đau nửa đời của Lương Văn Cảnh, trơ mắt nhìn chí hữu chết đi, bản thân lại không thể làm gì, trước tình cảnh nguy cấp, hắn ngay cả thời gian để rơi lệ cũng không có, thậm chí khi người đó được chôn cất, hắn cũng không ở cạnh bên, chỉ rất lâu sau này, hắn mới có thể đứng trước nấm mồ đã xanh cỏ.
Hắn thực lòng không rõ vì sao Tiền Nguyên Hằng lại nhắc đến Giang Hải vào lúc này, cho dù bọn họ cảm tình tốt, nhưng Giang Hải cũng đã chết, Lương Văn Cảnh sẽ không vì người chết mà nhượng bộ.
Tiền Nguyên Hằng cười cười: “Ngươi không cảm thấy, tam hoàng tử và hắn có chút giống nhau sao, đặc biệt là đôi mắt, có giống với Giang Hải hồi chúng ta mới quen biết hắn không.”
Lương Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể trong vô thức khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt, lộ rõ từng đường gân xanh.
“Tam...nó là con Giang Hải...” Lương Văn Cảnh không nói tiếp, đầu lưỡi cứng ngắc, hỏi: “Ngọc Nhi và Giang Hải, là loại quan hệ đó?”
Hắn tuyệt đối không tin tưởng loại chuyện ma quỷ như vậy, Giang Hải đã chết nhiều năm, Tiền Nguyên Hằng sao có thể lấy hắn ra để làm cái cớ, Lương Ngọc từ nhỏ đã là tiểu thư khuê các, sao có thể cùng người khác lén lút qua lại, chưa kết hôn mà có thai, thậm chí lừa gạt hắn nhiều năm như vậy.
Nhất định là Tiền Nguyên Hằng lừa hắn.
“Giang Hải trước khi chết đã cầu xin ta lấy Lương Ngọc, bởi vì Lương Ngọc đã hoài thai đứa con của hai người, hắn muốn đề thân với ngươi, kết quả không ngờ chính mình lại đoản mệnh, hắn lo lắng Lương gia các người biết Lương Ngọc làm loại chuyện này sẽ dứt khoát giết chết nàng để bảo toàn thanh danh...”
Tiền Nguyên Hằng không tiếp tục, nhưng Lương Văn Cảnh đã hoàn toàn hiểu rõ, sự thực ngay trước mắt, không phải hắn không tin thì có thể thay đổi được.
Đôi mắt của tam hoàng tử, không biết giống ai, có chút u buồn, hoàn toàn không giống với đôi mắt tràn đầy dương quang như Giang Hải, nhưng nghĩ lại, hình dáng ấy, đúng là như từ một khuôn đúc ra.
Chỉ trách hắn không nghĩ theo hướng kia, nếu không đã sớm phát hiện sự tình, để Lương Ngọc lừa gạt bao nhiêu năm, giúp người muội muội này làm bao chuyện tranh quyền đoạt lợi.
“Bệ hạ, còn có ai biết chuyện này?”
“Châu ái khanh và Viên Hoàn, không còn ai khác.” Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Trẫm luôn xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng, không ngờ lại dưỡng Lương Ngọc đến lớn gan, dưỡng Lương thị các người đến lớn gan, Tĩnh An hầu cảm thấy, con trai của Giang Hải, càng có tư cách kế thừa hoàng vị hơn con trai trẫm?”
Lương Văn Cảnh thật sự không ngờ nội tình lại là như vậy, hắn lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết, Tiền huynh, ta không biết.”
“Lương Văn Cảnh ta yêu thích quyền thế, Lương Văn Cảnh ta bênh vực người của mình, thế nhưng Tiền huynh chúng ta quen biết đã nhiều năm, huynh phải biết, Lương Văn Cảnh ta không phải người không phân rõ thị phi.”
Nếu biết Lương Ngọc đã giấu mình chuyện lớn như vậy, đừng nói cùng Tiền Chính Hiên tranh đoạt, cho dù là nhị hoàng tử, hắn cũng không tranh nữa, bất kể là ai, đều có tư cách hơn tam hoàng tử, hắn chỉ là con trai của một người không liên can, không có chút quan hệ với giang sơn thiên hạ này, dựa vào cái gì mà cho rằng thiên hạ này tất ngẫu dĩ lẽ phải là của hắn.
“Văn Cảnh, cho dù nó là con trai trẫm, ngươi cho rằng những chuyện năm nay ngươi làm là đúng sao? Chính Hiên là đích trưởng tử của trẫm, ngươi lại cho rằng hắn không bằng huyết nhục Lương thị các người, Giang Tây Lương thị các ngươi huyết mạch tôn quý, trẫm cũng với không tới rồi. Ngươi vì mẫu tử Lương thị, lại khắp nơi uy hiếp trẫm, ngươi liệu có còn nhớ năm đó trong quân doanh đã từng nói gì.”
Năm đó Lương Văn Cảnh mang muội muội rời khỏi Lương gia đã nói: “Đời này quyết không có quan hệ với Lương thị.”
Bởi mẹ ruột của Lương Văn Cảnh mất sớm, mẹ kế ác độc, khống chế nội trạch, đôi huynh muội Lương gia bị ra sức chèn ép, Lương Văn Cảnh không chịu được bị nhục nhã, phẫn nộ rời khỏi nhà, hiên tại không những đã hòa hảo với Lương gia, lại còn cùng một giuộc với Lương thị.
Tĩnh An hầu là người có tước vị cao nhất trong tân triều, hắn hiện giờ khắp nơi đối đầu với hoàng đế bệ hạ như nước với lửa, hoàng đế bệ hạ cũng nghi kị hắn đủ loại, thế nhưng Lương Văn Cảnh vẫn là thần tử đắc lực nhất của Tiền Nguyên Hằng.
Bởi hắn luôn nghĩ sẽ có một ngày Lương Văn Cảnh sẽ nhớ ra lời thề của bản thân, cùng hắn phản đối sự thống trị của thế gia, kết quả Lương Văn Cảnh lại càng ngày càng lún sâu.
Lương Văn Cảnh triệt để trầm mặc, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Tiền Nguyên Hằng nửa đêm còn kêu hắn vào cung.
Không phải vì xả giận thay cho Tiền Chính Hiên, mà là đã triệt để thất vọng đối với hắn, thất vọng đến một khắc đồng hồ cũng không thể kiềm nén được.
Lương Văn Cảnh cũng không biết vì sao lại trở thành như vậy, năm đó hắn cũng là thiếu niên nhiệt huyết sục sôi, một lòng muốn báo thù Lương thị, để bản thân và muội muội có thể sống những ngày tháng yên ổn, kết quả sau mười mấy năm nhìn lại, ngày tháng yên ổn đã có, người lại không còn là người xưa.
Hắn ôm mặt, toàn thân run run: “Thần tự xin cấm túc.”
Lương Văn Cảnh cảm thấy bản thân cần thời gian để bình tĩnh lại, hiện tại hắn không sơ mất đi quyền lực địa vị, hắn tin Tiền Nguyên Hằng sẽ không tuyệt tình đến mức đẩy hắn vào đường cùng, tình nghĩa khi xưa kề vai chiến đấu không phải dễ dàng xóa bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Đây là lời thật lòng của hắn, Tiền Chính Hiên là một đứa trẻ vô cùng ưu tú, ít nhất Tiền Nguyên Hằng tự nhận năm mình mười lăm tuổi hoàn toàn không bằng.
Hắn cũng chưa từng gặp qua người nào ưu tú như Tiền Chính Hiên.
Tần Ninh tự trách là không đúng, bản thân nàng đã làm rất tốt.
Tiền Chính Hiên khoác thêm ngoại y rồi chạy ra, nghe được rõ ràng lời Tần Ninh nói, y nhìn Tần Ninh, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước gối nàng.
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, mẹ cũng cảm thấy con không tốt sao? Nhưng con cảm thấy trong thiên hạ không có người nào tốt như mẹ của con.”
Bao năm qua mẹ cùng y nương tựa lẫn nhau mà sống, nàng khổ cực nuôi dưỡng y thành người, dù cho hiện tại Tiền Chính Hiên là một nông phu ngu dốt, Tần Ninh cũng đã rất giỏi.
Tần Ninh đỏ mắt: “Hai người mau đi đi, ta...ta không sao.”
Tiền Nguyên Hằng cười, vươn tay đẩy đầu Tiền Chính Hiên qua một bên, hôn lên môi Tần Ninh.
Tiền Chính Hiên không nhìn thấy được bọn họ đang làm gì, rất muốn xem thử, trước mặt con trai mà chẳng biết kiêng kị gì cả, lão lưu manh.
Tần Ninh đẩy hắn ra, vừa xấu hố lại bực mình: “Các ngươi còn không mau đi, ta...”
Tiền Nguyên Hằng trơ trẽn như vậy, con trai hai người còn đang ở đây, đẩy đầu người ta qua một bên, há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này. Cũng không biết xấu hổ.
Tiền Nguyên Hằng khẽ cười, túm Tiền Chính Hiên lên, cười lớn nói: “Con trai, đi theo cha.”
Lương Văn Cảnh đã ở ngự thư phòng đợi cả nửa ngày, ngó quanh ngó quất cũng đợi không thấy hoàng đế bệ hạ trước giờ luôn đúng giờ.
Hắn đổ đầy một thân mồ hôi, lo sợ Tiền Nguyên Hằng nổi giận.
Tình huống bất thường xảy đến, luôn khiến người ta cảm thấy sợ hãi khẩn trương.
Lúc tiếng mở cửa ngự thư phòng vang lên, trái tim Lương Văn Cảnh trầm xuống, bởi hắn nhìn thấy người cùng đi vào theo Tiền Nguyên Hằng.
Không ngờ bệ hạ lại xem trọng Tiền Chính Hiên như thế, mới vào cung hai ngày đã đưa đến ngự thư phòng, ân sủng kiểu này cũng không khỏi quá nhiều rồi đi.
Nhị hoàng tử tam hoàng tử được Tiền Nguyên Hằng nhìn mà khôn lớn cũng chưa từng được bước chân qua cửa ngự thư phòng, vậy mà Tiền Chính Hiên lại được tới.
“Tĩnh An hầu đợi lâu, trong lòng không có gì bất mãn chứ.” Tiền Nguyên Hằng nhàn nhạt nói.
“Thần không dám.” Lương Văn Cảnh trong lòng giật nảy, này là ý gì?
Mỗi lần Tiền Nguyên Hằng dùng loại ngữ điệu bình thản mập mờ này nói chuyện, cả triều đường đều rơi vào trầm mặc, vởi vì điều đó chứng tỏ có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi.
“Ngươi còn có gì mà không dám?” Tiền Nguyên Hằng ngoài cười trong không cười: “Tĩnh An hầu thân là quan viên ngự sử đài, lại cố ý ra vào lục bộ, cũng không thấy ngươi nói không dám.”
“Thần...” Lương Văn Cảnh hoảng đến độ ra mồ hôi túa đầy đầu, “Thần có tội, nhất thời quên mất cấm kị, lại đến tìm thượng thư đại nhân ôn chuyện, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
“Nếu Tĩnh An hầu biết tự giác, ngươi thân là quan viên ngự sử đài, tự mình nói xem nên giáng tội thế nào?”
“Thần không dám, thỉnh bệ hạ giáng tội.”
“Tĩnh An hầu, muội muội ngươi ở hậu cung khiêu khích hoàng hậu, ngươi ở trước triều nhiễu loạn triều cương, hai huynh muội các ngươi cũng khá lắm, trẫm thấy, nếu như muội muội ngươi đã bị cấm túc, vậy ngươi cũng thế đi, cấm túc một tháng, thế nào?”
“Thần tạ bệ hạ ân điển, chỉ là ngự sử đài...” Lương Văn Cảnh dập đầu, “Thần xin được lấy công chuộc tội, sẽ không để ngự sử đài xảy ra chuyện.”
“Không sao, ngự sử đài có người trông coi, khanh chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ cảnh tỉnh, đến ngày là có thể ra.”
Lương Văn Cảnh thấp đầu nói: “Bệ hạ, thần muội đã bị phạt, gia phụ gửi thư tới hỏi rõ nguyên nhân, nếu như thần cũng bị giam, không có người hồi âm cho gia phụ, Giang Tây Lương thị sợ là sẽ khủng hoảng.”
Hắn quang minh chính đại uy hiếp Tiền Nguyên Hằng, trên mặt vẫn là tất cung tất kính.
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Thư của Lương lão tiên sinh, trực tiếp đưa cho trẫm là được, ái khanh nếu đã làm sai chuyện, thì phải bị phạt, trẫm tin Lương lão tiên sinh là người hiểu lí lẽ, sẽ không vì vậy mà oán trách triều đình.”
Lương Văn Cảnh à Lương Văn Cảnh, người Lương gia các ngươi ngang ngược càn rỡ quá nhỉ.
“Bệ hạ, gia phụ lá gan nhỏ, chưa từng trải qua sợ hãi, ngoại trừ lời của thần ra ai nói gì cũng nghe không tin, chỉ e chuyện hai huynh muội thần bị giam sẽ dọa sợ lão nhân gia, người trong nhà nhất thời không rõ sự tình, làm sai chuyện, mong bệ hạ nghĩ lại.”
Hắn không tin, Tiền Nguyên Hằng dám ra tay với hai huynh muội bọn họ, thiên hạ hôm nay nói là của hoàng đế, kỳ thực chính là thiên hạ của sĩ tộc, bọn họ không cần biết ai làm hoàng đế, mặc kệ thiên hạ thay triều đổi đại, chỉ cần sĩ tộc không ngã.
Ánh mắt Tiền Nguyên Hằng tối tăm lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, Lương Văn Cảnh bị dọa tới đổ một thân mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích.
Không thể nhượng bộ, không thể để kẻ khác đoạt mất quyền thế địa vị của bản thân.
Giang Tây Lương thị trợ giúp cho hắn, nhưng lại không giúp đươc cho muội muội bao nhiêu, chỉ có thể dựa vào chính hắn, giúp muội muội và cháu trai chống đỡ một mảnh trời, đoạt lấy quyền vị như ngày hôm nay.
Cháu trai là con trai Tiền Nguyên Hằng, dựa vào cái gì lại bị tên dã chủng nhị hoàng tử và tên tiểu tử nhà quê đó đè đầu.
Lương Văn Cảnh cho đến giờ vẫn không hay biết, cháu trai hắn là con trai kẻ khác, muội muội băng thanh ngọc khiết trong mắt hắn, từ sớm đã cùng người ta dan díu...
Tiền Nguyên Hằng đột ngột cười ác liệt, hỏi: “Tĩnh An hầu còn nhớ Giang Hải chứ?”
Lương Văn Cảnh tất nhiên còn nhớ, Giang Hải là bằng hữu tốt của hắn, năm đó hai người cùng cưỡi ngựa đánh giặc, ngắm nhìn cảnh sắc giang sơn trải rộng trước mắt, hồi còn trẻ hắn còn từng cùng Giang Hải ước định sẽ ra đại mạc ngắm mặt trời lặn.
Đáng tiếc sinh mệnh người này đã vĩnh viễn dừng lại ở thời niên thiếu, đây là nỗi đau nửa đời của Lương Văn Cảnh, trơ mắt nhìn chí hữu chết đi, bản thân lại không thể làm gì, trước tình cảnh nguy cấp, hắn ngay cả thời gian để rơi lệ cũng không có, thậm chí khi người đó được chôn cất, hắn cũng không ở cạnh bên, chỉ rất lâu sau này, hắn mới có thể đứng trước nấm mồ đã xanh cỏ.
Hắn thực lòng không rõ vì sao Tiền Nguyên Hằng lại nhắc đến Giang Hải vào lúc này, cho dù bọn họ cảm tình tốt, nhưng Giang Hải cũng đã chết, Lương Văn Cảnh sẽ không vì người chết mà nhượng bộ.
Tiền Nguyên Hằng cười cười: “Ngươi không cảm thấy, tam hoàng tử và hắn có chút giống nhau sao, đặc biệt là đôi mắt, có giống với Giang Hải hồi chúng ta mới quen biết hắn không.”
Lương Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể trong vô thức khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt, lộ rõ từng đường gân xanh.
“Tam...nó là con Giang Hải...” Lương Văn Cảnh không nói tiếp, đầu lưỡi cứng ngắc, hỏi: “Ngọc Nhi và Giang Hải, là loại quan hệ đó?”
Hắn tuyệt đối không tin tưởng loại chuyện ma quỷ như vậy, Giang Hải đã chết nhiều năm, Tiền Nguyên Hằng sao có thể lấy hắn ra để làm cái cớ, Lương Ngọc từ nhỏ đã là tiểu thư khuê các, sao có thể cùng người khác lén lút qua lại, chưa kết hôn mà có thai, thậm chí lừa gạt hắn nhiều năm như vậy.
Nhất định là Tiền Nguyên Hằng lừa hắn.
“Giang Hải trước khi chết đã cầu xin ta lấy Lương Ngọc, bởi vì Lương Ngọc đã hoài thai đứa con của hai người, hắn muốn đề thân với ngươi, kết quả không ngờ chính mình lại đoản mệnh, hắn lo lắng Lương gia các người biết Lương Ngọc làm loại chuyện này sẽ dứt khoát giết chết nàng để bảo toàn thanh danh...”
Tiền Nguyên Hằng không tiếp tục, nhưng Lương Văn Cảnh đã hoàn toàn hiểu rõ, sự thực ngay trước mắt, không phải hắn không tin thì có thể thay đổi được.
Đôi mắt của tam hoàng tử, không biết giống ai, có chút u buồn, hoàn toàn không giống với đôi mắt tràn đầy dương quang như Giang Hải, nhưng nghĩ lại, hình dáng ấy, đúng là như từ một khuôn đúc ra.
Chỉ trách hắn không nghĩ theo hướng kia, nếu không đã sớm phát hiện sự tình, để Lương Ngọc lừa gạt bao nhiêu năm, giúp người muội muội này làm bao chuyện tranh quyền đoạt lợi.
“Bệ hạ, còn có ai biết chuyện này?”
“Châu ái khanh và Viên Hoàn, không còn ai khác.” Tiền Nguyên Hằng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Trẫm luôn xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng, không ngờ lại dưỡng Lương Ngọc đến lớn gan, dưỡng Lương thị các người đến lớn gan, Tĩnh An hầu cảm thấy, con trai của Giang Hải, càng có tư cách kế thừa hoàng vị hơn con trai trẫm?”
Lương Văn Cảnh thật sự không ngờ nội tình lại là như vậy, hắn lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết, Tiền huynh, ta không biết.”
“Lương Văn Cảnh ta yêu thích quyền thế, Lương Văn Cảnh ta bênh vực người của mình, thế nhưng Tiền huynh chúng ta quen biết đã nhiều năm, huynh phải biết, Lương Văn Cảnh ta không phải người không phân rõ thị phi.”
Nếu biết Lương Ngọc đã giấu mình chuyện lớn như vậy, đừng nói cùng Tiền Chính Hiên tranh đoạt, cho dù là nhị hoàng tử, hắn cũng không tranh nữa, bất kể là ai, đều có tư cách hơn tam hoàng tử, hắn chỉ là con trai của một người không liên can, không có chút quan hệ với giang sơn thiên hạ này, dựa vào cái gì mà cho rằng thiên hạ này tất ngẫu dĩ lẽ phải là của hắn.
“Văn Cảnh, cho dù nó là con trai trẫm, ngươi cho rằng những chuyện năm nay ngươi làm là đúng sao? Chính Hiên là đích trưởng tử của trẫm, ngươi lại cho rằng hắn không bằng huyết nhục Lương thị các người, Giang Tây Lương thị các ngươi huyết mạch tôn quý, trẫm cũng với không tới rồi. Ngươi vì mẫu tử Lương thị, lại khắp nơi uy hiếp trẫm, ngươi liệu có còn nhớ năm đó trong quân doanh đã từng nói gì.”
Năm đó Lương Văn Cảnh mang muội muội rời khỏi Lương gia đã nói: “Đời này quyết không có quan hệ với Lương thị.”
Bởi mẹ ruột của Lương Văn Cảnh mất sớm, mẹ kế ác độc, khống chế nội trạch, đôi huynh muội Lương gia bị ra sức chèn ép, Lương Văn Cảnh không chịu được bị nhục nhã, phẫn nộ rời khỏi nhà, hiên tại không những đã hòa hảo với Lương gia, lại còn cùng một giuộc với Lương thị.
Tĩnh An hầu là người có tước vị cao nhất trong tân triều, hắn hiện giờ khắp nơi đối đầu với hoàng đế bệ hạ như nước với lửa, hoàng đế bệ hạ cũng nghi kị hắn đủ loại, thế nhưng Lương Văn Cảnh vẫn là thần tử đắc lực nhất của Tiền Nguyên Hằng.
Bởi hắn luôn nghĩ sẽ có một ngày Lương Văn Cảnh sẽ nhớ ra lời thề của bản thân, cùng hắn phản đối sự thống trị của thế gia, kết quả Lương Văn Cảnh lại càng ngày càng lún sâu.
Lương Văn Cảnh triệt để trầm mặc, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Tiền Nguyên Hằng nửa đêm còn kêu hắn vào cung.
Không phải vì xả giận thay cho Tiền Chính Hiên, mà là đã triệt để thất vọng đối với hắn, thất vọng đến một khắc đồng hồ cũng không thể kiềm nén được.
Lương Văn Cảnh cũng không biết vì sao lại trở thành như vậy, năm đó hắn cũng là thiếu niên nhiệt huyết sục sôi, một lòng muốn báo thù Lương thị, để bản thân và muội muội có thể sống những ngày tháng yên ổn, kết quả sau mười mấy năm nhìn lại, ngày tháng yên ổn đã có, người lại không còn là người xưa.
Hắn ôm mặt, toàn thân run run: “Thần tự xin cấm túc.”
Lương Văn Cảnh cảm thấy bản thân cần thời gian để bình tĩnh lại, hiện tại hắn không sơ mất đi quyền lực địa vị, hắn tin Tiền Nguyên Hằng sẽ không tuyệt tình đến mức đẩy hắn vào đường cùng, tình nghĩa khi xưa kề vai chiến đấu không phải dễ dàng xóa bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook