Edit: FujikoBeta: Bách Tử Liên
Diệp Trăn Trăn ngồi ở dưới khán đài, ngáp một cái.
Hôm nay, nàng dạo chơi ở Nghiêm Ninh thành, thế nhưng lại gặp được Lê Vưu ở trên đường cái, hai người trò chuyện một hồi, cuối cùng quyết định cùng đi ăn cơm. Sau đó, nàng nghe Lê Vưu nói muốn đixem đại hội thưởng hoa gì đó, nên cũng đi theo đến, nào biết cái gọi là thưởng hoa chính là so đấu tài nghệ của nữ tử thanh lâu, do nhóm người tụ tập nơi khán đài xem xét bình chọn.
Chưa nói Diệp Trăn Trăn vốn giả nam nhi, kể cả nàng có muốn mở rộng kiến thức về tài ca múa của nữ tử thì những người trước mắt này cũng không vào nổi mắt nàng.
Lê Vưu thấy nàng như vậy, áy náy cười, “Ta cứ nghĩ Chân huynh đệ biết đại hội thưởng hoa là cái gì, muốn cùng ngươi tới xem náo nhiệt nên mới dẫn ngươi đến. hiện tại xem ra, đem ngươi đến chốn trăng hoa này quả thật là sai lầm của ta.”
Diệp Trăn Trăn khoát tay, “không phải lỗi của ngươi, là do ta không hỏi rõ ràng.”
“Cũng không biết lần này Ngô huynh sẽ giáo huấn ta như thế nào.”
Diệp Trăn Trăn vừa nghe đã nhận ra vấn đề, “Lần này? Chẳng lẽ đã có lần khác rồi?”
Lê Vưu liền do dự, không biết có nên nói hay không.
Thấy thần sắc hắn ta khó xử, Diệp Trăn Trăn càng thêm tò mò, “Rốt cuộc là hắn đã làm gì ngươi?”
Lê Vưu đáp, “Chân huynh đệ, ngươi nói thật với ta, việc Ngô huynh phái người giám thị ta, ngươi có biết hay không?”
Diệp Trăn Trăn nhất thời ngạc nhiên, “hắn giám thị ngươi làm gì?”
Lê Vưu lắc đầu, “Ta cũng không biết. Vốn tưởng rằng trong chuyện này cũng có ý của Chân huynh đệ, làm ta buồn khổ một hồi, hiện tại xem ra ngay cả ngươi cùng không biết.”
Diệp Trăn Trăn đột nhiên nghĩ tới Kỷ Vô Cữu sai phái bốn ám vệ rời đi, xem ra quả thật là có mục đích. Kỷ Vô Cữu trời sinh tính đa nghi, cũng không biết hắn hoài nghi Lê Vưu cái gì, nhưng bất kể chuyện này là thật hay giả, nàng đều không tiện nhúng tay vào. Nếu Lê Vưu thật sự trong sạch, Kỷ Vô Cữu tra xét không ra cái gì tự nhiên sẽ dừng tay, căn bản không cần nàng can thiệp. Hơn nữa, phu thê vốn là mộtthể, tuy việc này Kỷ Vô Cữu chưa nói rõ cho nàng biết, nhưng xét đến cùng Lê Vưu cũng chỉ là ngoại nhân, nàng sao có thể vì một ngoại nhân mà cùng Kỷ Vô Cữu tranh chấp. Mấy ngày nay, Kỷ Vô Cữu không còn làm người ta chán ghét giống trước kia, có thể nói là càng ngày càng thuận mắt nàng, nàng muốn cùng hắn hòa hảo, không cần người khác tới quấy rầy.
Vì thế Diệp Trăn Trăn chuyển đề tài, “Lê huynh, mỹ nữ trên đài này người người đều xinh đẹp, khôngbiết huynh coi trọng người nào?”
Lê Vưu biết nàng không muốn xen vào việc này, suy đoán trong lòng về thân phận hai người này càng chắc chắn. hắn cười ha ha hóa giải xấu hổ, đáp, “Chân huynh đệ buông tha ta đi, ta tới nơi này cũng chỉ muốn thỏa mãn tò mò thôi.”
“Kỳ thật ta có một vấn đề khó hiểu, vì sao nam nhân thích tới những chỗ này như vậy? không thấy … bẩn sao?”
Lê Vưu hạ giọng cười, “Ngươi không phải nam nhân, tự nhiên không hiểu suy nghĩ của nam nhân. Thanh lâu tất nhiên có tác dụng của thanh lâu, ta nghe nói,” hắn đem thanh âm ép xuống thấp hơn, thấp đến mức chỉ có hai người có thể nghe được, “Đương kim Thánh thượng của chúng ta cũng thích đithanh lâu thưởng nhạc.”
Mắt phượng của Diệp Trăn Trăn nheo lại, khuôn mặt hơi lộ ra sương lạnh, “Ngươi nghe ai nói?”
“một bằng hữu của ta đang làm quan trong triều kể lại, hắn đi thanh lâu đúng dịp gặp Hoàng thượng.”
Trong lòng Diệp Trăn Trăn trầm xuống, cũng không đáp lời, Lê Vưu liếc trộm, đánh giá thần sắc của nàng, thầm nghĩ, quả nhiên!
Chốc lát sau, Lê Vưu vẫn thấy Diệp Trăn Trăn giống như đem cả một lò lửa hồng rực trong bụng, vì thế định mang nàng rời đi. không nghĩ tới đột nhiên xuất hiện một đám người, động tác của nhóm người này thật sự rất nhanh, Lê Vưu vừa mới đứng dậy, trên cổ đã có thêm vài thanh kiếm.
Lê Vưu mặt không đổi sắc, mỉm cười với Kỷ Vô Cữu, “Ngô huynh, đã lâu không gặp.”
Mặt Kỷ Vô Cữu trầm như nước, ánh mắt đáng sợ giống như muốn ăn thịt người. hắn chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, người kia cũng không cho hắn sắc mặt tốt, một chút cũng không cảm thấy một nữ nhân như nàng đi dạo hoa lâu là chuyện khó tưởng đến mức nào.
Tân khách nữ tử xung quanh đều chưa gặp qua tình huống trả thù nào có quy mô rầm rộ như vậy, sợ tới mức co rụt lại một góc. Vài người mang theo gậy gộc muốn tiến lên ngăn cản, lại bị ám vệ canh giữ bên ngoài một cước đá ra xa.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Diệp Trăn Trăn cũng đứng lên, đi đến trước mặt Kỷ Vô Cữu, “Ngươi thậtsự muốn hành hung giết người ở trong này sao?”
Kỷ Vô Cữu cũng mặc kệ những người bên ngoài, lôi kéo Diệp Trăn Trăn rời khỏi thanh lâu, trên đường đicũng không nói một lời nào, nhưng trong ngực lại bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng.
đi khỏi thanh lâu tới một nơi vắng vẻ, Diệp Trăn Trăn đột nhiên hất tay hắn ra, nhẹ nhàng xoa nơi cổ tay bị hắn lôi đến phát đau.
“Diệp Trăn Trăn!” Kỷ Vô Cữu mở miệng gọi nàng.
“Làm sao?”
“Nàng có biết địa phương nàng đến là nơi nào hay không?”
“Biết, thế nào lại không biết.” Diệp Trăn Trăn nghĩ đến những lời Lê Vưu vừa nói, trong lòng mạc danh kỳ diệu* cũng buồn bực.
*Mạc danh kỳ diệu: chuyện tự nhiên xảy ra đến, không hiểu vì sao, không lý giải được
“Nàng …!” Kỷ Vô Cữu tức giận đến không thốt nên lời, “Nàng là Hoàng hậu, sao lại có thể đi đến chỗ đó!”
Diệp Trăn Trăn cười lạnh, “Hoàng thượng đi được, tại sao Hoàng hậu lại không thể đi được?”
Những lời này tựa như một đạo thiên lôi, đánh đến sắc mặt Kỷ Vô Cữu trắng bệch, nghẹn lời không nóiđược gì.
Diệp Trăn Trăn thấy phản ứng của hắn như vậy, càng chắc chắn về lời nói của Lê Vưu, nên cũng khôngnói, chỉ cười lạnh.
Biểu tình chán ghét trên mặt nàng quá mức rõ ràng, đâm đau ánh mắt Kỷ Vô Cữu, tâm cũng đau.
hắn xem như hiểu, hắn toàn tâm toàn ý trả giá, trong mắt nàng bất quá chỉ là bâng quơ nhẹ nhàng, chỉ cần một hiểu lầm nho nhỏ, cũng đủ đánh sập tín nhiệm của nàng đối với hắn. không chỉ không nhìn thấy tình ý của hắn, nàng căn bản chính là chưa bao giờ tin tưởng hắn! Tất cả nhu tình của hắn, tất cả cố gắng, cũng chỉ là một mình hắn tự biên tự diễn, chỉ là một hồi kính hoa thủy nguyệt*, mà nàng, vĩnh viễn không thèm quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt, đừng nói đến cảm tình, ngay cả tín nhiệm nàng cũng không thèm bố thí cho hắn!
*Kính hoa thủy nguyệt: hoa trong gương trăng dưới nước, ý chỉ sự hư ảo, không tồn tại
Kỷ Vô Cữu càng nghĩ tâm càng lạnh, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình vô cùng. hiện tại hắn không chỉ có tức giận, còn có thất vọng, cũng có bi ai, cũng có không cam tâm, cũng có ủy khuất … Đủ loại cảm xúc hỗn độn chung một chỗ, từng đợt từng đợt giống như dòng sông chảy ngược hướng trong đầu hắn, hắn chỉ thấy mạch máu trong đầu nhảy dựng, khó chịu trong ngực cơ hồ như muốn phá nát thoát ra.
hắn xoa ngực rút lui hai bước, mắt đỏ đục ngầu nhìn Diệp Trăn Trăn, thanh âm run rẩy, “Diệp Trăn Trăn, nàng không có tâm.”
Nhìn ánh mắt bi thương của hắn, ngực Diệp Trăn Trăn giống như đột nhiên bị bóp nghẹt, “Ta…”
Kỷ Vô Cữu lùi lại vài bước, không hề nhìn nàng mà xoay người rời đi. Lưng hắn tuy vẫn thẳng như cũ nhưng cước bộ lại có chút lảo đảo.
đi hết hai con đường, bước chân Kỷ Vô Cữu đột nhiên dừng lại, “Người tới.”
một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đứng cách sau hắn một thước, cung kính chắp tay, “Công tử.”
“Trước đừng giết Lê Vưu, tiếp tục giám thị. Ngươi mang theo hai người hồi kinh tra xét cẩn thận, hắn và Thúy Phương Lâu có quan hệ gì hay không, nhất là với Liễu Nguyệt của Thúy Phương Lâu.”
“Công tử,” người kia có chút do dự, “nếu như vậy, bên cạnh ngài chỉ còn có ba người.”
“Ngươi không cần lo lắng, ba người là đủ để bảo hộ chu toàn cho ta.”
“Dạ.”
Ánh mắt Kỷ Vô Cữu nguy hiểm híp lại, người bên cạnh cũng có thể nghe được rõ ràng âm thanh nghiến răng của hắn. Cũng dám chơi đùa âm mưu quỷ kế với trẫm, thật sự đã chán sống rồi!
Trở lại quân doanh, tức giận của Kỷ Vô Cữu vẫn chưa tiêu tan hết, trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng vô cùng phiền muộn, tuy rằng sau khi trở về hai người cũng không gặp mặt nhau, nhưng hai người bọn họ đều lựa chọn chung một phương thức giải sầu.
Tối hôm đó, Diệp Lôi Đình tập hợp mười lăm nghìn binh mã, trong đó đội quân thứ nhất một vạn binh chính diện nghênh chiến với địch quân, đội quân thứ hai gồm ba nghìn binh lính do Lục Ly dẫn đi phục kích địch, đội quân thứ ba là hai nghìn binh sĩ dưới sự chỉ huy của người khác mai phục ở điểm thứ hai trên đường rút lui của địch quân.
Toàn thể binh mã suốt đêm hành quân, hăng hái đón đầu đoàn quân tiên phong của A Khắc Đôn, Kỷ Vô Cữu sau một phen cải trang vụng trộm trà trộn vào đội quân thứ nhất, vừa quay đầu, đã thấy một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt hắn.
Diệp Trăn Trăn!
Diệp Trăn Trăn cùng phát hiện ra hắn. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, tuy vẫn còn tức giận lẫn nhau, nhưng tạm thời đạt thành hiệp nghị: không cần tố giác đối phương.
Nhưng tiết tháo là thứ mà cả hai người họ đều có hạn. Trước khi kịp lên đường, Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn đều bởi vì bị đối phương nhiệt tình tố giác mà bị Diệp Lôi Đình trói lại ném lên trên giường tại doanh trại. Diệp Lôi Đình nếu không bị bức đến mức bất đắc dĩ cũng sẽ không nguyện ý trói Hoàng thượng và Hoàng hậu lại, nhưng hai vị tiểu tổ tông này thật sự không biết tốt xấu.
Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn nằm ở trên giường, mặt đối mặt. Bọn họ đều bị trói chặt hai tay ở phía sau, hai chân cũng bị trói chặt lại vì vậy chỉ đành phải cuộn tròn để di chuyển, từ bên ngoài nhìn vào, thật sự giống như hai con tôm to xếp nằm đối diện nhau.
Hai người lại một lần nữa mắt to trừng mắt nhỏ.
Kỷ Vô Cữu: “…”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Nhất thời không khí có vẻ vô cùng quỷ dị.
Nhìn nhau hồi lâu, nhất thời ma xui quỷ khiến, Kỷ Vô Cữu hướng mặt về phía trước một chút, sau đó, ừm, ở tại môi của Diệp Trăn Trăn hôn một cái. Hôn xong chính hắn cũng ngây ngẩn, đến lúc phản ứng kịp thì mặt mũi tối sầm lại, đây là sao hả?
Diệp Trăn Trăn cũng quay mặt lại, rụt rè chạm lại hắn một chút.
Tim Kỷ Vô Cữu không có tiền đồ mà gia tốc đập nhanh hơn. Đầu óc hắn nóng lên, lại không tự chủ mộtlần nữa hôn môi Diệp Trăn Trăn, lần này không còn là chuồn chuồn lướt nước nữa, mà hết sức triền miên. hắn ngậm đôi môi của nàng không ngừng mút, lưỡi hắn thong thả nhưng mạnh mẽ miêu tả đôi môi nàng, đến khi cảm thấy nàng không thể hô hấp được nữa mới buông ra nhưng vẫn như cũ lưu luyến nhẹ hôn phía ngoài, đợi nàng hít sâu vài hơi thở, lại một lần nữa bắt được miệng của nàng, ngậm trong miệng trêu chọc.
Diệp Trăn Trăn bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, đầu óc cũng không thể suy nghĩ rõ ràng, bực bội trong lòng cũng phiêu tán đi rất nhiều. Nàng cũng không rõ vì sao, chỉ biết cảm giác khi được hắn hôn thật sự không sai, giống như muốn phiêu diêu thành tiên vậy. Nàng thập phần trung thành với cảm giác của mình, vì vậy vô thức hé miệng, đón ý nói hùa theo hắn, còn học theo bộ dáng của hắn, vươn lưỡi liếm lại. Cử động này khiến Kỷ Vô Cữu kích động đến mức trái tim cơ hồ dừng đập. hắn cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, dùng sức truy đuổi quấy phá, lại đem chiếc lưỡi thơm tho của nàng dẫn dụ vào trong miệng, hướng dẫn nàng thăm dò, càn quét, cái loại cảm giác này, loại cảm giác này … Kỷ Vô Cữu thề, hắn sống suốt hai mươi năm qua, đã thưởng thức đủ loại mỹ tửu, mỹ thực trên thế gian này, nhưng không có bất cứ thứ nào có thể so sánh với tư vị tuyệt vời không thể tả lúc này.
hắn càng thêm kích động, hô hấp nặng nề, nóng rực nơi chóp mũi phả vào mặt nàng, nướng cháy mặt nàng thành những mảng đỏ hồng.
Thân thể hai người bởi vì bị trói, nên cử động vô cùng khó khăn, chỉ có thể cố gắng giãy dụa lung tung, cố gắng vươn cổ, giống như chú cá khát khô cổ, không ngừng cố gắng từ miệng của đối phương hấp thu nước cam tuyền.
Vì vậy chỉ trong chốc lát, hai con tôm đối diện nhau đã biến thành đôi cá đang bận hôn môi.
***
Kỷ Vô Cữu rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là “Vợ chồng đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa”, cũng rốt cuộc hiểu rõ một chuyện khác: đời này của hắn đại khái là bại trong tay Diệp Trăn Trăn.
rõ ràng ban ngày giận dữ như vậy, lúc này tức giận thế nhưng hoàn toàn tan thành mây khói. Hiển nhiên nàng bị hắn hôn đến hai má đỏ bừng, mắt phiếm hơi nước, mắt phượng hơi híp lại, không có uy nghiêm của thường ngày, chỉ còn lại có mềm mại và đáng yêu. Nàng như vậy, khiến cho hắn cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể sinh ra được một chút tức giận nào, chỉ còn lại có yêu thương.
Lúc này hai người sau một phen nỗ lực, rốt cuộc nằm lại một chỗ, thân thể sát lại gần nhau, tư thế như vậy tuy khiến chân tay không thoải mái nhưng trong lòng cảm thấy thật dễ chịu.
Kỷ Vô Cữu hơi dương cằm, cọ cọ mặt Diệp Trăn Trăn, vểnh mặt cười nói, “Còn tức giận không?”
“Ta không tức giận,” Diệp Trăn Trăn cọ lại hắn, “Ngược lại ngươi giống như tức giận không ít đâu.”
“Ta cũng … cũng không tức giận.”
“Ừm, ta cảm thấy có lẽ ta đã hiểu nhầm ngươi.” Diệp Trăn Trăn nói.
“Sao vậy?”
“Tuy ngươi đi thanh lâu, nhưng chắc là có nguyên do gì đó.”
Trong lòng Kỷ Vô Cữu nóng lên, hỏi, “Vì sao lại nghĩ vậy?”
“Ta cũng không biết, ta chính là cảm thấy, ngươi sẽ không tìm những nữ nhân như vậy.” Vừa nghĩ đến ánh mắt thất vọng lại đầy bi thương của Kỷ Vô Cữu lúc ban ngày, trong lòng Diệp Trăn Trăn lại dâng lên một trận chột dạ.
“Nàng đoán đúng, ta đi đến chỗ đó … quả thật là có nguyên nhân khác.”
“Vậy nên thật sự xin lỗi.”
“không cần, ta chỉ hi vọng về sau này nàng tin tưởng ta, đừng hoài nghi.”
“Được.” Diệp Trăn Trăn đáp ứng, chợt nhớ tới chuyện khác, “Còn có chuyện khác … vì sao ngươi muốn điều tra Lê Vưu?”
Kỷ Vô Cữu chững lại, “Nàng muốn ngăn cản ta?”
“không phải, ta chỉ là muốn biết vì sao, ngươi làm gì đều có lý do của riêng mình, không muốn nói cũng không sao.”
Kỷ Vô Cữu thấy nàng như vậy, có chút cảm động, vì vậy cũng không giấu diếm, “Ngay từ đầu ta đã hoài nghi hắn là gian tế của địch quốc, nhưng hiện tại càng tra càng cảm thấy thân phận của hắn rất bí hiểm, nhất thời ta cũng không thể tra được rõ ràng lai lịch của hắn.”
Diệp Trăn Trăn có chút ngoài ý muốn, “Điều này thật sự kỳ lạ, bất quá ta cảm thấy hắn không giống người xấu.”
Kỷ Vô Cữu không cho là đúng, “Người xấu trên mặt cũng không có viết hai chữ người xấu.”
“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa. Ngươi nói một chút về cố nhân của ngươi đi.”
Kỷ Vô Cữu sửng sốt, “Cố nhân nào?”
“Chính là … người tên Hương Như.”
“À, lúc ta còn ở Đông Cung, bên người có cung nữ tên Hương Như, nên lúc ấy nhìn thấy bảng hiệu kia lập tức nhớ đến.”
“Vậy sau này thế nào?”
“Nàng ấy sau này đã chết.”
“Hết rồi?”
“Ừ, hết rồi.”
“…”
Diệp Trăn Trăn đã chuẩn bị tư tưởng lắng nghe một câu chuyện lâm ly, bi thiết, vui buồn lẫn lộn, rung động đến tận tâm can, ai ngờ lại bị hắn nói được hai ba câu là chấm hết, vì thế hỏi tiếp, “Nàng ta chết như thế nào?”
“Phụ thân của nàng ấy vì tham ô mà bị đưa đi lưu đày, mẫu hậu liền nhân cơ hội đó ban chết cho nàng ấy. Lúc ấy ta chỉ là Thái tử, tuổi lại còn trẻ, vì vậy sơ sẩy, không thể bảo vệ được nàng ấy.” Kỷ Vô Cữu khe khẽ thở dài đáp lời.
“Bây giờ ngươi vẫn còn nhớ tới nàng ta sao?”
“Trong lòng ta bận tâm quá nhiều chuyện, chỉ sợ cũng không có tâm lực đi nhớ nàng ấy. Chẳng qua nàng ấy là người của ta, làm việc cũng thỏa đáng, rất hợp tâm ý của ta, nhưng kết quả chung quy là ta không thể bảo trụ được nàng ấy, trong lòng thập phần hổ thẹn.”
Diệp Trăn Trăn lần đầu tiên thấy Kỷ Vô Cữu mở rộng cõi lòng tâm sự. hắn như vậy không giống sự thâm trầm thường ngày, làm cho người khác cảm thấy thân thiết. Bất quá nàng chợt nghĩ đến thói quen xử lý người bên cạnh Kỷ Vô Cữu của Thái Hậu, không khỏi cảm thấy thỏ tử hồ bi*, thốt nên lời hỏi, “Nếu như ta cũng bị Thái Hậu …”
*Thỏ tử hồ bi: thỏ chết chồn buồn, sự thương yêu của đồng loại trước cảnh âm dương cách biệt, tham khảo thêm
Kỷ Vô Cữu tuyệt không muốn nghe đến những lời sau đó, liền ngăn miệng nàng lại. Thấy đôi mắt nàng ngẩn ngơ, hắn vươn đầu lưỡi liếm vành môi của nàng sau đó mới buông ra, nói, “sẽ không. Ta sẽ khôngbao giờ để chuyện như vậy xảy ra.”
Diệp Trăn Trăn rũ mắt xuống, nàng không biết có nên tin tưởng những lời này hay không. Dù thế nào đinữa, Thái Hậu cũng là mẫu thân thân sinh của Kỷ Vô Cữu, hắn đâu thể làm gì bà ấy được.
Hai người trò chuyện một hồi rồi ngủ mất. Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào đánh thức Kỷ Vô Cữu. hắn mở to mắt, nhìn thấy Diệp Lôi Đình đi vào doanh trại, tự tay tháo bỏ dây thừng trói buộc trên người hắn.
Kỷ Vô Cữu xoa xoa đôi tay tê cứng, lại giúp Diệp Trăn Trăn tháo dây trói, vẫn không thấy nàng tỉnh giấc, hắn đành nhẹ nhàng giúp nàng xoa nắn tay chân.
“Chiến sự sao rồi?” Kỷ Vô Cữu hỏi. Tay hắn vẫn bận rộn, cũng không thèm nhìn Diệp Lôi Đình, ánh mắt ôn nhu nhìn Diệp Trăn Trăn.
“Nhờ phúc của Hoàng thượng, kỳ khai đắc thắng.”
(Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công: Thời cổ đại, khi giao chiến, kị binh có vai trò quan trọng, quyết định thắng bại trên chiến trường. Khi kị binh đến thì chiến thắng. Mã đáo thành công (Dịch nghĩa: Ngựa đến liền thành công) thể hiện sự quan trọng của ngựa trên chiến trường, về sau câu này để chỉ công việc thuân lợi, xuôi chèo mát mái. Mọi người thường nói: Kỳ Khai Đắc Thắc Mã Đáo Thành Công – 旗開得勝馬到成功 (Qíkāidéshèng mǎdàochénggōng)
Đâu chỉ là kỳ khai đắc thắng. Hết thảy đều giống như Kỷ Vô Cữu đã dự đoán trước, kỵ binh Nữ Chân dưới sự phối hợp của hỏa khí và bộ binh thất bại, hốt hoảng phải bỏ trốn trở về trấn Vĩnh Xương, dọc theo đường đi bị hai lần phục kích, sau ba lần chiến đấu thất bại, 5000 kỵ binh Nữ Chân cơ hồ bị tiêu diệt hết, A Khắc Đôn bị chính tay Lục Ly chém đầu.
Kỷ Vô Cữu nghe xong, tâm tình vô cùng tốt, nhưng cũng có chút ghen tị. Nhìn đi, người thì bị trói trong quân doanh, kẻ lại được xuất chiến lập kỳ công, so đi so lại thật tức chết người không đền mạng mà.
Kế tiếp chính là luận công ban thưởng. Lục Ly lấy được thủ cấp của tướng địch, tự nhiên lập được công đầu, chẳng qua ở đây có một vấn đề nho nhỏ: toàn quân doanh chẳng có ai biết A Khắc Đôn tròn méo ra sao, ai biết được cái đầu hắn ta mang về là của ai.
Mấy tướng lãnh vây quanh một cái đầu người loay hoay đủ kiểu, chẳng biết tính thế nào, Kỷ Vô Cữu nghe thấy vậy, sờ sờ cái đầu gần như trọc lốc kia một cái, nói, “thật sự là A Khắc Đôn.”
“Sao biết được?”
“A Khắc Đôn ngay từ khi ra đời trên đầu đã có một khối u, tộc nhân bọn họ truyền bá truyện này vô cùng kì diệu, đây cũng không phải bí mật gì.”
Mọi người nghe vậy, vô cùng bội phục, đồng thời đều cảm thấy hổ thẹn. Xem ra trước đó Hoàng thượng đã tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện, trái lại bọn họ đều thành kẻ không học vấn, không nghề nghiệp.
Những ngày kế tiếp cũng không khác mấy ngày trước đó là bao. Tuy mọi người đều thừa nhận Hoàng thượng anh minh thần võ, uy vũ khí phách nhưng Hoàng thượng muốn ra tiền tuyến sao? không bàn bạc nữa!
Bởi vì sợ hai vị tổ tông xúc động, Diệp Lôi Đình cũng bất chấp tất cả, cứ gặp chiến sự bất kể lớn nhỏ, trước đều phải nghiên cứu trói người như thế nào đã.
Vì thế Kỷ Vô Cữu chỉ thuần túy ở hậu phương làm tham mưu, dần dần hắn lại có thêm một cái ngoại hiệu khác: thần toán.
***
A Nhĩ Cáp Đồ rất buồn bực. hắn tự phong là chiến thần, tuy có hơi tự luyến một chút nhưng thật sự thủ hạ của hắn bản lãnh đầy mình. hắn cũng hiểu rõ đạo lý “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, nên trước đó cũng đã nghiên cứu rất kỹ phong cách, thói quen hành quân đánh giặc của vị chủ soái Diệp Lôi Đình, cũng tính toán xong chính mình sẽ ứng đối như thế nào rồi. Cho nên lần chiến tranh với Đại Tề này, tuy không nắm chắc tám phần thắng, nhưng năm, sáu phần thì ít nhất vẫn phải có. Lại không dự đoán được lần này Diệp Lôi Đình không giống ngày xưa thủ đoạn sắc bén mà trở nên quỷ dị thần bí khó lường. hắn ta giống như con cá chạch thoát đi không lưu lại bất cứ thứ gì, cũng giống hồ ly đầy bụng ý xấu, quỷ kế đa đoan, chỉ lo chiếm tiện nghi, không chịu bất cứ thiệt thòi gì.
Chẳng lẽ đây mới thật sự là Diệp Lôi Đình sao? Hay con mẹ nó là Gia Cát Lượng tá thi hoàn hồn, mượn xác Diệp Lôi Đình đi?
Đợi đến khi mật thám mang tin tức trở về nói trong quân Đại Tề có một quân sư thần bí khó lường, mọi lần Diệp Lôi Đình đánh nhau đều là chủ ý của hắn, A Nhĩ Cáp Đồ mới sáng tỏ, nhưng dù biết rõ chân tướng, hắn ta cũng nghĩ không ra biện pháp ứng đối? Năm vạn nhân mã của hắn ta, đã bị đánh tan hai vạn, trái lại thương vong bên Đại Tề nhân số ít hơn rất nhiều, hơn nữa tổn hại bên đối phương là bộ binh, bộ binh có thể so sánh được với kỵ binh sao!
A Nhĩ Cáp Đồ đột nhiên có ý tưởng lui binh.
không được! hắn đã lĩnh nhiều người như vậy, không thể để một điểm tiện nghi vẫn chưa chiếm được mà đã vội vã chạy trối chết, như vậy sau khi trở về làm sao còn mặt mũi gặp người khác? Làm thế nào phục chúng? Hùng đồ bá nghiệp của hắn ta không thể sớm chết non ở nơi này được!
Vì thế A Nhĩ Cáp Đồ sai người trở về truyền lệnh, để đường đệ của hắn ta dẫn theo hai vạn nhân mã chờ tụ họp, mà hắn ta thì một lần nữa sửa đổi lại chiến thuật, sử dụng phương thức Đại Khai Đại Hợp* đối phó với Đại Tề quỷ kế đa đoan.
*ý chỉ hành động phóng khoáng không câu nệ, bỏ ra nhiều thu được nhiều
Kỷ Vô Cữu nhận được chiến báo, biết A Nhĩ Cáp Đồ đã bắt đầu nóng nảy. một khi đã sốt ruột dù là người khôn khéo đến đâu sẽ để lộ sơ hở. hắn và vài người tướng lãnh cấp cao thương lượng, A Nhĩ Cáp Đồ nóng lòng muốn giành chiến thắng, quân đội Nữ Chân quân tâm bất ổn, đây chính là thời điểm quyết chiến.
Địa điểm quyết chiến được lựa chọn cách quân doanh mười lăm dặm, là một cánh đồng hoang vu, trước khi xuất binh, Diệp Lôi Đình như thường lệ đem Kỷ Vô Cữu và Diệp Trăn Trăn trói lại ném vào doanh trại, bên ngoài lưu lại người canh gác. Bởi vì đã quen với sự tình này nên người giữ cửa cũng buông lỏng cảnh giác, ngay cả ám vệ canh gác trên nóc phòng cũng có chút lơi lỏng.
Trong doanh trại, vì lo lắng chân tay bọn họ tê dại, Diệp Lôi Đình đem Diệp Trăn Trăn và Kỷ Vô Cữu trói vào ghế. Thế này thì ngay cả hôn một cái cũng không thế, Kỷ Vô Cữu tỏ vẻ thực buồn bực.
trên ngón tay Diệp Trăn Trăn có đeo một chiếc nhẫn khảm hồng ngọc, nàng khẽ cong ngón tay, bên dưới bảo thạch lộ ra một lưỡi dao nhỏ. Nàng nhúc nhích hai bên, dùng phiến đao nhỏ cắt dây thừng.
Kỷ Vô Cữu không biết nàng đang làm cái gì, thấy nàng giãy dụa không chút an phận, liền hỏi: “Nàng thấy ngứa trên người à?”
“Ừ, ta cọ quậy một lúc sẽ hết.” Diệp Trăn Trăn thuận miệng đáp.
“Chắc có muỗi, lát để quân y chuẩn bị cho nàng chút dược, nếu không thì mua ít khu trùng hương đi.”
“Ừ.” Nhanh.
Kỷ Vô Cữu thấy nàng thần sắc vội vàng, muốn gọi người tiến vào gãi cho nàng một chút, nhưng vừa nghĩ đến để nam nhân khác chạm vào nàng, hắn lại nhíu mày. đang không biết phải làm thế nào, thân thể Diệp Trăn Trăn đột nhiên thả lỏng, rút hai tay ra.
“Nàng…!”
“Suỵt...” Diệp Trăn Trăn ra dấu giữ im lặng với hắn, “Chờ một chút, trong chốc lát sẽ tháo dây trói cho ngươi. Sau đó, chúng ta cùng chạy ra ngoài.” Nàng nói, sau đó khom lưng đem dây thừng buộc trên đùi tháo bỏ.
Vì thế Kỷ Vô Cữu liền ngoan ngoãn chờ nàng đến cứu hắn, sau đó chờ được nàng dùng một mảnh vải nhét vào miệng hắn.
“Ngô ngô???” Kỷ Vô Cữu thập phần ngoài ý muốn.
“Hoàng thượng, ta làm sao có thể để ngươi ra chiến trường,” Diệp Trăn Trăn cười đáp lời, nàng đem dây thừng vừa tháo được trói Kỷ Vô Cữu lại thật chặt, làm xong những việc này, nàng nâng mặt hắn lên nặng nề hôn một cái. Mặt Kỷ Vô Cữu bị nàng hôn có chút đỏ lên, lại vì tức giận mà trắng bệch, nhìn vô cùng thú vị.
“Ngô ngô ngô!!!”
Diệp Trăn Trăn tay chân rón rén đẩy cửa sổ ra, nàng xoay lại tặng hắn một nụ cười sáng lạn, “Chờ ta trở lại.” sau đó xoay người nhảy ra ngoài.
Kỷ Vô Cữu gấp đến giãy dụa kịch liệt, hai mắt đỏ lên, nhưng cũng không có cách nào, chỉ đành ngồi lại trên ghế nóng lòng chờ đợi, chờ nàng trở về.
Lần chờ đợi này là lần chờ đợi dài nhất trong cuộc đời Kỷ Vô Cữu.
Bình luận facebook