Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Doãn Tu Trúc thay đổi rất nhiều.
Mười tám tuổi và hai mươi tuổi là một sự chênh lệch giữa thiếu niên và người trưởng thành. Thân thể không chỉ lớn lên mà ngay cả tâm tính và khí chất cũng khác.
Ai đã từng xem qua tạp chí kia thì đều sẽ đánh giá vị Doãn thiếu gia này vô cùng đẹp trai nhưng lại có phần hơi xa cách. Phải tự mình tiếp xúc mới thấy rõ, nhiếp ảnh gia và người chỉnh ảnh đã rất cố gắng xóa nhòa cảm giác ấy. Bản thân hắn vô cùng lạnh lùng, bởi vì vẻ ngoài quá mức tinh xảo mà sự hờ hững càng như muốn nói người sống chớ lại gần.
Doãn Tu Trúc mà Tề Mộ thường hay vẽ đã sớm không còn là Doãn Tu Trúc của bây giờ nữa.
Hứa Tiểu Minh kéo suy nghĩ của cậu về hiện tại, Tề Mộ nhanh chóng di chuyển tầm mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.” Chào hỏi xong cũng không dám đối mặt, như vậy rất không lễ phép nhưng Tề Mộ chẳng còn chút sức lực nào để nhìn hắn nữa.
Doãn Tu Trúc không đáp.
Không gian trong thang máy vốn ngột ngạt, dù cho khách sạn đã nghĩ cách lắp kính khắp bốn phía nhưng vẫn không thể che giấu sự thực là nó vô cùng chật hẹp, nhỏ bé và quá kín.
Thậm chí Tề Mộ còn cảm thấy tấm kính đó rất phiền, bởi vì phản chiếu bóng người nên đã phóng đại sự lúng túng kia lên gấp mấy lần, lan truyền đến vô tận.
Cũng may là trong thời gian ngắn, từ bãi đỗ xe lên đến tầng 1 cũng chỉ đủ để chào hỏi.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Tiểu Minh nói: “Tụi này đi trước.”
Cổ họng Tề Mộ thít chặt, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng đều không nói ra được, cậu cúi đầu rời khỏi thang máy, giọng nói của Doãn Tu Trúc bất chợt vang lên ở phía sau: “Về khi nào?”
Lưng Tề Mộ cứng đờ, âm thanh có bao nhiêu căng thẳng liền đủ bấy nhiêu: “Ba ngày trước.”
Doãn Tu Trúc bình tĩnh nói một câu: “À.” Lạnh lùng, xa cách, tựa như câu nói vừa rồi kia chỉ là khách sáo, căn bản không cần tới câu trả lời của cậu.
Tề Mộ thở ra một hơi thật khẽ, lên tiếng: “Tớ còn có việc, đi trước đây.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Mời”
Tề Mộ trực tiếp đi ra, lại gần chỗ Hứa Tiểu Minh. Hứa Tiểu Minh nhìn Doãn Tu Trúc rồi lại quay sang nhìn cậu, không nhịn được mở miệng: “Hai cậu…” Sao lại giống như chạm mặt người yêu cũ thế nhỉ? Dù sao cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay Hứa Tiểu Minh lăn lộn trong giới giả trí, chuyện hư hỏng gì mà chẳng từng gặp rồi, do đó cũng không thể buông ra mấy lời đùa giỡn nữa.
Tề Mộ nói: “Tớ đi hút điếu thuốc.”
Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Không vội, chốc nữa Tiểu Tôn mới có thể đến cơ” Bên ngoài bãi đậu xe đã bị fan chặn lại, chỉ có thể để trợ lý lái xe tới đây.
Tề Mộ gật đầu, trái tim trước sau vẫn như bị ai bóp chặt.
Cửa thang máy đóng lại, Doãn Tu Trúc đứng ở bên trong, chậm chạp vẫn chưa ấn xuống.
Hắn duy trì tư thế này rất lâu, cứ khăng khăng nhìn về phía trước. Rõ ràng người đã sớm rời đi, rõ ràng trên mặt kính chỉ hiện lên mỗi mình hắn nhưng hắn lại không có cách nào di chuyển tầm mắt. Đừng nói đến việc này, ngay cả đại não của hắn cũng đều ngừng vận động, tựa như dừng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy Tề Mộ.
Cậu đột nhiên chạy vào trong thang máy như thế khiến Doãn Tu Trúc cho rằng đây là người trong giấc mộng hàng đêm của hắn. Ngoại trừ nằm mơ, hắn còn có thể gặp cậu ở đâu đây?
“Doãn tổng?” Trợ lý đỗ xe xong rồi chạy tới, gọi suy nghĩ của Doãn Tu Trúc trở về.
Ấn đường Doãn Tu Trúc nhíu chặt, có chút mờ mịt nhìn sang.
Tân Bằng đã đi theo hắn non nửa năm bị dọa cho sợ hết hồn ——
Trời ạ, người đàn ông giải toán còn nhanh hơn máy tình này cũng có lúc thất thần sao?
Tân Bằng nhanh chóng nói lịch trình sắp tới của hắn.
Doãn Tu Trúc híp mắt từ từ tập trung lại, bắt đầu khôi phục bộ dạng thường ngày: “Lịch trình hôm nay hủy hết đi, đưa điện thoại di động cho tôi.”
Tân Bằng sững sờ, không dám hỏi nhiều, chỉ đem điện thoại di động đưa cho hắn.
Doãn Tu Trúc lướt điện thoại, mở ra danh bạ, ấn một dãy số.
Không lâu sau điện thoại đã được kết nối, Doãn Tu Trúc hỏi: “Về nước rồi sao?”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Ừ, Tề Mộ cũng thế.”
Bàn tay Doãn Tu Trúc siết chặt: “Buổi tối các cậu hẹn nhau ăn cơm à?”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Ừ, rảnh thì cậu tới đi?”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Lát nữa tớ qua.”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Ok, gặp sau nhé.”
“Được.” Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ thực hắn không nên đi, cũng không nên gặp mặt Tề Mộ. Vất vả lắm hắn mới thoát ra được, chẳng biết lại lấy đâu ra tự tin mà tới gần cậu nữa. Nhưng hắn không làm được, khi nhìn thấy Tề Mộ, lý trí của hắn trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thậm chí hắn đã nghĩ đến việc vứt bỏ tự trọng mà cầu xin cậu —— cho dù hắn chỉ có thể nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chỉ cần có thể ở một góc nào đó bên cạnh cậu hắn cũng đã hài lòng lắm rồi.
Trên đầu truyền đến cơn đau nhói, Doãn Tu Trúc dùng sức ấn chặt huyệt thái dương.
Hắn chẳng có cách nào ngăn bản thân mình không nhớ tới năm đó: Vu Đại Vân chết ở trước mặt hắn, Doãn Chính Công hoài nghi phần báo cáo kết quả giám định cha con kia, còn có câu chuyện anh em tương tàn đầy buồn nôn ấy… Khi hắn sắp xếp xong tất cả và trở về thì Tề Mộ đã xuất ngoại rồi.
Trong nháy mắt, hắn mất đi ý nghĩa tồn tại của mình.
“Đinh Đinh” Chuông điện thoại di động đã thức tỉnh Doãn Tu Trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt nghe điện thoại, Phương Tuấn Kỳ nói: “Cậu tiện đường thì tới đón Tề Mộ nhé? Cậu ấy ở…”
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: “Cậu ấy và Hứa Tiểu Minh đi rồi.”
Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Được rồi, lát gặp.”
Doãn Tu Trúc tắt điện thoại, hít vào một hơi, đi vào trong thang máy một lần nữa.
Lúc Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh đến, Phương Tuấn Kỳ đã ở đó rồi.
Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ cũng đã hơn một năm không gặp, lần trước vẫn là ở Paris.
Bây giờ Phương Tuấn Kỳ nào còn dáng vẻ của bé mập năm đó nữa. Thân cao 1m89, vóc người thon dài, bởi vì đeo một cặp kính phù hợp với khuôn mặt nên lại càng có vẻ phong phạm tinh anh hơn.
Hứa Tiểu Minh dùng ngón tay tháo kính râm xuống, trêu ghẹo nói: “Tiến sĩ Phương đẹp trai như thế mà không có dự định debut sao?”
Phương Tuấn Kỳ liếc nó một cái: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh thành ảnh đế ̶f̶̶a̶̶k̶̶e̶ cũng không thay đổi cái tính hở chút là lại phát hỏa: “Tớ làm sao so được với tiến sĩ Phương 22 tuổi? Người bình thường còn đang đau đầu lo chuyện tốt nghiệp thì cậu đã bắt đầu đọc mấy thứ cao thâm uyên bác rồi.”
Phương Tuấn Kỳ cười nhạt: “Cũng biết là mới bắt đầu cơ đấy.”
Hứa Tiểu Minh nhàn rỗi nói: “Dù sao cũng vẫn sẽ là tiến sĩ Phương, tớ chỉ gọi trước thôi mà? Cậu xem, nếu tớ cũng không nhận được một giải thưởng chính thức nào thì làm gì có ai kêu tớ một tiếng Hứa ảnh đế đây.”
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ nó, nói với Tề Mộ: “Tối hôm qua về trễ nên mới không tới.” Hứa Tiểu Minh mời khách liền gọi cho Phương Tuấn Kỳ, nhưng Phương Tuấn Kỳ không đi.
Tề Mộ day huyệt thái dương: “May là cậu không tới, đám bạn bè kia của Minh tử uống được quá luôn.”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Minh: “Đâu chỉ là có thể uống.”
Hứa Tiểu Minh bèn không vui: “Sinh viên đại học nhìn giới giải trí bẩn thỉu xấu xa của tụi này không vừa mắt, lần sau tớ không gọi cậu nữa là được chứ gề.”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Cảm ơn cậu trước.”
Hứa Tiểu Minh liền giận điên lên, nói với Tề Mộ: “Cậu thấy chưa! Có phải là càng ngày càng quá đáng không? Cậu ấy thực sự coi mình là tiến sĩ đấy à? Có bản lĩnh thì trong 4 năm cầm được cái bằng như Doãn Tu Trúc đi.”
Phương Tuấn Kỳ bất vi sở động: “Làm sao so được với cậu, ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp.”
Hai người này cũng đã hai mươi mấy rồi mà vẫn khắc khẩu như thế, Tề Mộ cũng chỉ có thể đứng ra giảng hòa: “Ok ok, còn tưởng bản thân là con nít đấy à.”
Cậu nhìn Hứa Tiểu Minh một cái, lên tiếng: “Cậu ăn nói cẩn thận chút, đừng có âm dương quái khí nữa.” rồi lại quay sang Phương Tuấn Kỳ: “Cậu cũng bớt tranh cãi một tí, cứ trêu chọc cậu ấy như thế làm gì không biết.”
Phương Tuấn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu ấy bây giờ là người nổi tiếng, ai dám chọc cơ chứ.”
Hứa Tiểu Minh cả giận: “Phương Tuấn Kỳ, cậu chẳng thèm để yên cho tớ đúng không!”
Phương Tuấn Kỳ còn muốn nói nữa nhưng Tề Mộ đã lập tức chen ngang: “Còn cãi nữa thì tớ đi đây!”
Lần này cuối cùng cũng coi như được yên tĩnh. Lúc đi vào Hứa Tiểu Minh cố tình ngồi cạnh Tề Mộ, chéo Phương Tuấn Kỳ, cũng là khoảng cách xa nhất trên cùng một chiếc bàn.
Tề Mộ chỉ cảm thấy buồn cười đến kì lạ —— Hai tên ấu trĩ này đúng là mãi vẫn không lớn nổi.
Phương Tuấn Kỳ hàn huyên vài câu với Tề Mộ, đơn giản là ôn chuyện một chút, kể việc công việc bận rộn của mỗi người.
Hứa Tiểu Minh không hiểu sinh vật học, cũng không biết gì về mỹ thuật nên chẳng thể nói được câu nào.
Nó còn cố ý khiêu khích Phương Tuấn Kỳ: “Thạc sĩ Phương mời khách mà chỉ nói chuyện chứ không gọi món à?” Không cho gọi là tiến sĩ thì nó bắt đầu gọi bằng thạc sĩ, dù sao cũng phải chọc ngoáy đến cùng.
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Chờ người đến đủ đã.”
Tề Mộ hơi kinh ngạc: “Lão Ngụy muốn tới sao?” Tên kia không phải đang vội vàng chuẩn bị lễ cưới à?
Phương Tuấn Kỳ nói: “Doãn Tu Trúc sẽ đến.”
Vốn đang trò chuyện hết sức thoải mái, trong nháy mắt Tề Mộ cảm thấy sau lưng mình căng thẳng.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc lên tiếng: “Sao không nói sớm, vừa nãy bọn tớ còn gặp nhau ở Hoa Thần, đi cùng có phải tốt hơn không.”
Phương Tuấn Kỳ chẳng nhiều lời: “Chắc là cũng sắp đến rồi.”
Hứa Tiểu Minh bớt to mồm lại, còn có chút phiền muộn nói: “Nhớ năm đó ngày nào bốn đứa tụi mình cũng đều cùng nhau ăn cơm, giờ thì hay rồi… So với việc tớ lấy được cúp ảnh đế còn khó hơn nữa.”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Tề Mộ căn bản không nghe thấy nó nói cái gì, trong đầu cậu chỉ tràn ngập chuyện Doãn Tu Trúc muốn đến đây.
Tề Mộ đứng lên: “Tớ đi hút điếu thuốc.” Dứt lời liền ra bên ngoài.
Hứa Tiểu Minh thì thầm với Phương Tuấn Kỳ: “Anh Mộ có vẻ nghiện thuốc lá nặng rồi ha”
Phương Tuấn Kỳ dừng lại, không đáp.
Hứa Tiểu Minh bèn bảo: “Cậu không hiểu đâu, người làm nghệ thuật như bọn tớ phải chịu áp lực rất lớn, hút thuốc uống rượu là một cách để giải tỏa.”
Phương Tuấn Kỳ nhịn mãi nhịn mãi, rồi không kìm được mà lên tiếng: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh tức giận: “Con mẹ nó cậu một ngày không mắng tớ là thấy khó chịu đúng không.”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Vậy chẳng phải tớ đây đã khó chịu suốt nửa năm rồi sao?”
Hứa Tiểu Minh ngẩn người…
Phương Tuấn Kỳ cười khẩy: “Cũng may Hứa ảnh đế rất nổi tiếng. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy, mắng một câu xong là sảng khoái hẳn ra.”
Hứa Tiểu Minh bùng nổ: “Phương mập, cậu đừng có không biết xấu hổ như thế nữa.”
Tề Mộ vừa mới rút ra điếu thuốc, còn chưa kịp đốt đã gặp được Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc sợ run, hiển nhiên không nghĩ sẽ thấy cậu ở đây.
Không hiểu tại sao Tề Mộ lại có chút chột dạ mà vứt điếu thuốc đi, cậu lên tiếng: “Đến rồi à.”
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Cậu đi đâu đấy…” Hắn biết rõ Tề Mộ sẽ không bỏ đi, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.
Tề Mộ cười ngượng: “Tớ đi vệ sinh.” Nói xong thì nhanh chân bước về phía trước.
Doãn Tu Trúc chỉ chỉ phía sau cậu “Phòng vệ sinh ở bên kia.”
Tề Mộ: “…” Xấu hổ chết mất!
Tề Mộ nói: “Chưa tới đây bao giờ nên tớ không rõ lắm.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Tớ đưa cậu đi.”
Tề Mộ: “…”
Doãn Tu Trúc thấy thần thái cậu cứng đờ, bắt đầu lo lắng, sửa lời nói: “Đi thẳng đường này, rẽ phải là đến.”
Tề Mộ căn bản cũng không muốn đi vệ sinh, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Doãn Tu Trúc đã thay đổi, miệng cậu còn nhanh hơn so với suy nghĩ: “Cậu vẫn nên dẫn tớ đi đi.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ nói xong cũng thấy hối hận, làm sao cậu lại có mặt mũ nói thế cơ chứ! Tề Mộ toan cứu vãn màn đối thoại mất não này một chút.
Nhưng Doãn Tu Trúc đã lên tiếng: “Tới đây.” Dứt lời hắn bèn đi trước dẫn đường. Lời tới bên mép cũng chỉ có thể nuốt trở lại, Tề Mộ bèn theo sau hắn tới phòng vệ sinh.
Doãn Tu Trúc dừng ở bên ngoài, rõ ràng không có nhu cầu đi WC. Tề Mộ chẳng có chút ý định đi vệ sinh nào, nhưng nói thì cũng đã nói rồi, đến cũng đã đến nên đành phải nhắm mắt nhắm mũi đi vào, cố gắng tiểu một bãi.
Cậu rửa tay thật sạch thì đi ra, phát hiện Doãn Tu Trúc vẫn còn đứng ở ngoài cửa.
Tề Mộ run rẩy, nói rằng: “Không cần chờ tớ đâu.”
Doãn Tu Trúc chạy đi đâu được, hắn vừa canh giữ bên ngoài phòng vệ sinh vừa nghĩ——
e rằng Tề Mộ đã về rồi.
“Nhà hàng này đường đi lòng vòng, cậu chưa tới bao giờ thì có lẽ sẽ không quen.”
Tề Mộ gật đầu, nói: “Đúng là vòng vèo thật.”
Nhà hàng thật oan ức, rõ ràng bốn phương tám hướng đều thông suốt không có trở ngại lại bị hai người kiên quyết nói thành mê cung là sao.
Lúc bọn họ cùng đến chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh đã bị Phương Tuấn Kỳ chọc đến mức phải chửi ầm lên. Tề Mộ muốn khùng luôn: “Hai cậu có thể yên tĩnh một chút có được không?”
Hứa Tiểu Minh nói: “Sao lại trách tớ? Tính tình tớ tốt thế này cơ mà? Toàn bộ đoàn làm phim từ đạo diễn đến chú đưa cơm, có ai lại không khen Hứa Tiểu Minh tớ đây tốt bụng ư?”
Tề Mộ: “…” Mấy người trong đoàn làm phim đều bị M hết rồi à.
Ai mà ngờ được Phương Tuấn Kỳ lại nói hết những suy nghĩ trong lòng cậu ra: “Cậu tưởng tớ cũng là M chắc?”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Nếu không phải Tề Mộ lôi kéo thì Hứa ảnh đế sẽ lập tức hất bàn mất. Trên đời này có rất nhiều người hi vọng được ăn một bữa cơm với nó, tại sao lại ngồi đây để bị tên mập chết bầm này châm chọc làm gì!
Lúc chọn món, Phương Tuấn Kỳ nói với Tề Mộ: “Tiramisu ở đây không tệ đâu.” Bọn họ cũng biết Tề Mộ rất thích ăn những món làm từ cacao.
Tề Mộ cười cười, cậu chọn món tráng miệng là bánh ngọt kiểu Pháp, không có chút bóng dáng nào của sô cô la.
Doãn Tu Trúc khẽ run.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Anh Mộ, cuối cùng cậu cũng cai nghiện sô cô la thành công rồi đấy à?”
Trong miệng Tề Mộ hơi khô, cậu đáp: “Đó là khi còn bé, hiện tại đã lâu không ăn rồi.”
Hứa Tiểu Minh kinh hãi: “Không thể ngờ được…” Một người coi sô cô la là sinh mạng thứ hai, thế mà lúc này lại nói chia tay với sô cô la!
Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Năm tháng đúng là như dao mổ lợn (*), lão Ngụy hỏng bét như vậy mà cũng sắp kết hôn, Anh Mộ cư nhiên lại không ăn sô cô la nữa…”
(*dao mổ lợn: ngôn ngữ mạng TQ chỉ việc hồi tưởng lại quá khứ, so sánh với hiện tại thì đã có quá nhiều điều thay đổi)
Ý cười trên mặt Tề Mộ dần nhạt đi: “Ai cũng phải lớn lên mà.”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Lớn lên không có nghĩa là thay đổi.”
Một câu đã khiến bọn họ ngẩn người ra. Đúng đấy, lớn lên thì sao? Không ai quy định người trưởng thành thì không thể ăn sô cô la, cũng không ai quy định đã là người lớn thì phải lễ độ chín chắn, càng không có quy định phải đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.
Thay đổi và trưởng thành không liên quan đến nhau, chỉ có bản thân nghĩ rằng mọi thứ đã khác mà thôi.
Hứa Tiểu Minh ăn nói tử tế được có một giây: “Đúng là người có học vấn, tuy rằng cậu không phải là người sở hữu trình độ cao nhất ở đây.”
Phương Tuấn Kỳ châm chọc nó thành bản năng: “Cũng không phải người thấp nhất là được.”
Hứa ảnh đế chỉ có bằng cấp ba: “…”
Bữa cơm này cóc để cho cậu ăn nữa! Nếu ngày nào nó cũng ở cạnh Phương Tuấn Kỳ thì cả đời cũng không cần lo vấn đề cân nặng rồi!
Tề Mộ không nhịn được cười nói: “Hai cậu ấy à…” Mấy chục năm như một, vẫn là quỷ ấu trĩ.
Ánh sáng còn vương trên người Doãn Tu Trúc chợt tắt, có chút tham lam ngắm nhìn nụ cười nơi khóe mắt cậu.
Dùng xong bữa, Hứa Tiểu Minh nói: “Tăng hai đê.” Nó muốn uống chút rượu, nhưng cũng sẽ không say, chỉ là có hứng thú mà thôi.
Phương Tuấn Kỳ hỏi Tề Mộ: “Đi uống thêm không?” Bọn họ đã lâu không gặp, cũng chẳng nỡ ăn xong bữa cơm liền tách ra luôn như thế.
Đống rượu hôm qua Tề Mộ uống còn chưa tiêu hóa hết, thật ra có phần không muốn uống cho lắm, nhưng cũng không nỡ rời đi, cậu đáp: “Ừ, quán rượu hôm qua tới cũng không tệ lắm.”
Hứa Tiểu Minh hưng phấn nói: “Đương nhiên, chỗ người ta thường đi mà lị!”
Phương Tuấn Kỳ lười nhìn nó, quay sang hỏi Doãn Tu Trúc: “Rảnh không?”
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Buổi tối không có việc gì.”
“Vậy được.” Phương Tuấn Kỳ lên tiếng “Tớ không uống rượu nên để tớ lái xe.”
Hứa Tiểu Minh được nước lấn tới mà đưa chiếc chìa khóa xe cho y: “Phải vinh dự lắm mới được dùng xe của người ta đó nha.”
Phương Tuấn Kỳ ném cho nó một chữ: “Cút.”
Hứa Tiểu Minh thiếu chút nữa đã lại lao vào đánh nhau với y.
Tề Mộ bị hai người bọn họ chọc cười đến đau cả bụng: “Năm nay các cậu cộng lại là được 3 tuổi rưỡi à?”
Hứa Tiểu Minh mặt không hề cảm xúc: “Tớ 3 tuổi, cậu ấy 1 tuổi rưỡi.”
Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên. Cho đến tận bây giờ, chỉ có ở bên cạnh cậu hắn mới có thể cảm nhận được sự vui sướng.
Vừa đến quán bar Hứa Tiểu Minh đã tiến tới. Ở chỗ này hoặc là người trong nghề, hoặc là trong số đám bạn của nó, không cần lo lắng đến vấn đề fan sẽ phát hiện ra.
Phương Tuấn Kỳ không ưa cái đức hạnh kia của Hứa Tiểu Minh, quay sang tán gẫu với Doãn Tu Trúc.
Lần này đến phiên Tề Mộ không chen lời vào, bất quá cậu cảm thấy chẳng sao hết, có thể cùng bọn họ ngồi cạnh nhau thế này lại trào lên sự dễ chịu khó nói thành lời.
Thật giống như rất lâu trước đây —— cậu và Hứa Tiểu Minh quậy phá, Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc ngồi làm đề.
Viền mắt Tề Mộ nóng lên, chóp mũi cũng thấy chua xót, cậu ngửa đầu uống một chén rượu, dù sao cũng phải đè ép loại tâm tình này xuống.
Lúc này một cô gái cầm ly rượu tới: “Thầy… Thầy là Tề Mộ hả?”
Tề Mộ sững sờ: “Em là ai?” Trước mắt là một cô gái mặc bộ đầm bó sát người, vừa gợi cảm lại mang chút gì đó ngây thơ ngọt ngào, mà Tề Mộ có thể khẳng định bản thân chưa từng nhìn thấy cô bao giờ.
Cô có chút khẩn trương, đáp: “Em… Em có tới xem triển lãm tranh của thầy, cảm thấy cực kì yêu thích các bức họa do thầy vẽ.”
Tề Mộ thực sự là vô cùng bất ngờ, quay đầu nhìn cô: “Trước đây em ở Paris à?” Cậu không tổ chức triển lãm tranh ở trong nước lần nào hết.
Cô gái gật đầu lia lịa: “Em mới trở về cách đây không lâu, thật không ngờ có thể gặp được thầy ở đây!”
Tề Mộ cười, cùng cô hàn huyên vài câu.
Cô gái cũng dần dần không cảm thấy xấu hổ nữa, nói với cậu cảm nghĩ về triển lãm tranh vừa qua, thậm chí còn khen vài bức họa của cậu.
Hứa Tiểu Minh lại gần nói: “Aimee, các em quen nhau à?”
Aimee giải thích một chút, Hứa Tiểu Minh cười hề hề đáp: “Anh Mộ thật giỏi, fan cũng theo tới tận đây rồi nè.”
Tề Mộ cười mắng nó: “Sao bằng cậu được?”
Hứa Tiểu Minh bảo: “Ok, không quấy rầy các cậu nữa.” Nói xong nó còn nháy mắt với Tề Mộ một cái.
Tề Mộ cong môi, anh một câu em một câu mà trò chuyện với Aimee.
Hứa Tiểu Minh quay lại bàn, nói với Phương Tuấn Kỳ rằng: “Cậu nhìn anh Mộ của tớ mà xem, tùy tiện ngồi đó mà đã có em gái tự động tìm đến cửa!”
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ nó mà liếc nhìn Doãn Tu Trúc.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc, đề tài đang nói dở cũng không thể tiếp tục được nữa.
Hứa Tiểu Minh quang minh chính đại mà nhìn Tề Mộ, lên tiếng: “Giới nghệ thuật cũng đúng là mát tay, mấy năm qua khí chất của anh Mộ nhà tớ thay đổi lớn quá, chẳng trách cô bé kia lại bị mê hoặc đến choáng váng cả đầu óc.”
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, trầm mặc uống rượu.
Phương Tuấn Kỳ đơn giản nói: “Cũng đến giờ rồi, chúng ta về đi.”
Hứa Tiểu Minh chớp mắt: “Gấp cái gì thế, vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: “Cậu cứ chơi, ngày mai tớ còn có việc.”
Doãn Tu Trúc đứng lên: “Tớ cũng phải về rồi.”
Hai người bọn họ cùng đi, Tề Mộ đang ngồi ở quầy bar thấy thế bèn nói với Aimee một câu rồi tiến tới.
Tề Mộ hỏi: “Phải về à?”
Phương Tuấn Kỳ gật đầu đáp: “Cũng không còn sớm nữa.”
Tề Mộ nói: “Được, tớ đi với.”
Doãn Tu Trúc sững sờ, nhìn về phía cậu. Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Sao vội thế?”
Tề Mộ phất tay, trả lời: “Tối hôm qua uống nhiều quá nên đêm nay rất mệt.” Hứa Tiểu Minh cũng không ép cậu ở lại, thuận tiện bảo: “Vậy để tớ bảo tài xế đưa cậu về.” Tề Mộ vẫn chưa đi đổi hộ chiếu, kể cả có làm rồi thì dính rượu cũng không thể lái xe.
Tề Mộ đang muốn đáp lại, lúc này Aimee đi đến, hỏi: “Thầy Tề phải về sao?”
Tề Mộ bảo: “Cũng muộn rồi mà.”
Aimee có chút ngượng ngùng nói: “Em có thể đi cùng thầy không?” Ám chỉ rõ ràng như thế, Hứa Tiểu Minh bèn nháy mắt một cái.
Tề Mộ trả lời: “Tôi không lái xe.”
Aimee nhỏ giọng nói: “Em đưa thầy về.”
Tề Mộ cười cười, mặt mày ôn nhu: “Sao có thể để phụ nữ phải vất vả được? Không cần đâu.”
Aimee có chút bứt rứt nhưng cũng biết mình đã bị cự tuyệt, cô lên tiếng: “Vậy hôm khác em sẽ liên lạc lại.”
Tề Mộ đáp: “Được.”
Aimee lưu luyến rời khỏi.
Lúc này Doãn Tu Trúc vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói với Tề Mộ: “Tớ chở cậu về.”
Trong đầu Tề Mộ kêu ong một tiếng, lập tức bảo: “Không cần.” Cậu chợt nhận ra ngữ khí của mình không hay cho lắm, nhưng cậu nào dám ở cùng một chỗ với Doãn Tu Trúc khi đang uống say?
Mi mắt Doãn Tu Trúc hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt: “Hứa Tiểu Minh vẫn còn ở lại, cậu hà tất phải để tài xế của cậu ấy chạy đi chạy lại như thế làm gì?”
Tề Mộ: “…”
Hứa Tiểu Minh cũng lên tiếng: “Được đó, dù sao hai cậu cũng tiện đường mà!”
Mười tám tuổi và hai mươi tuổi là một sự chênh lệch giữa thiếu niên và người trưởng thành. Thân thể không chỉ lớn lên mà ngay cả tâm tính và khí chất cũng khác.
Ai đã từng xem qua tạp chí kia thì đều sẽ đánh giá vị Doãn thiếu gia này vô cùng đẹp trai nhưng lại có phần hơi xa cách. Phải tự mình tiếp xúc mới thấy rõ, nhiếp ảnh gia và người chỉnh ảnh đã rất cố gắng xóa nhòa cảm giác ấy. Bản thân hắn vô cùng lạnh lùng, bởi vì vẻ ngoài quá mức tinh xảo mà sự hờ hững càng như muốn nói người sống chớ lại gần.
Doãn Tu Trúc mà Tề Mộ thường hay vẽ đã sớm không còn là Doãn Tu Trúc của bây giờ nữa.
Hứa Tiểu Minh kéo suy nghĩ của cậu về hiện tại, Tề Mộ nhanh chóng di chuyển tầm mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.” Chào hỏi xong cũng không dám đối mặt, như vậy rất không lễ phép nhưng Tề Mộ chẳng còn chút sức lực nào để nhìn hắn nữa.
Doãn Tu Trúc không đáp.
Không gian trong thang máy vốn ngột ngạt, dù cho khách sạn đã nghĩ cách lắp kính khắp bốn phía nhưng vẫn không thể che giấu sự thực là nó vô cùng chật hẹp, nhỏ bé và quá kín.
Thậm chí Tề Mộ còn cảm thấy tấm kính đó rất phiền, bởi vì phản chiếu bóng người nên đã phóng đại sự lúng túng kia lên gấp mấy lần, lan truyền đến vô tận.
Cũng may là trong thời gian ngắn, từ bãi đỗ xe lên đến tầng 1 cũng chỉ đủ để chào hỏi.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Tiểu Minh nói: “Tụi này đi trước.”
Cổ họng Tề Mộ thít chặt, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng đều không nói ra được, cậu cúi đầu rời khỏi thang máy, giọng nói của Doãn Tu Trúc bất chợt vang lên ở phía sau: “Về khi nào?”
Lưng Tề Mộ cứng đờ, âm thanh có bao nhiêu căng thẳng liền đủ bấy nhiêu: “Ba ngày trước.”
Doãn Tu Trúc bình tĩnh nói một câu: “À.” Lạnh lùng, xa cách, tựa như câu nói vừa rồi kia chỉ là khách sáo, căn bản không cần tới câu trả lời của cậu.
Tề Mộ thở ra một hơi thật khẽ, lên tiếng: “Tớ còn có việc, đi trước đây.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Mời”
Tề Mộ trực tiếp đi ra, lại gần chỗ Hứa Tiểu Minh. Hứa Tiểu Minh nhìn Doãn Tu Trúc rồi lại quay sang nhìn cậu, không nhịn được mở miệng: “Hai cậu…” Sao lại giống như chạm mặt người yêu cũ thế nhỉ? Dù sao cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay Hứa Tiểu Minh lăn lộn trong giới giả trí, chuyện hư hỏng gì mà chẳng từng gặp rồi, do đó cũng không thể buông ra mấy lời đùa giỡn nữa.
Tề Mộ nói: “Tớ đi hút điếu thuốc.”
Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Không vội, chốc nữa Tiểu Tôn mới có thể đến cơ” Bên ngoài bãi đậu xe đã bị fan chặn lại, chỉ có thể để trợ lý lái xe tới đây.
Tề Mộ gật đầu, trái tim trước sau vẫn như bị ai bóp chặt.
Cửa thang máy đóng lại, Doãn Tu Trúc đứng ở bên trong, chậm chạp vẫn chưa ấn xuống.
Hắn duy trì tư thế này rất lâu, cứ khăng khăng nhìn về phía trước. Rõ ràng người đã sớm rời đi, rõ ràng trên mặt kính chỉ hiện lên mỗi mình hắn nhưng hắn lại không có cách nào di chuyển tầm mắt. Đừng nói đến việc này, ngay cả đại não của hắn cũng đều ngừng vận động, tựa như dừng lại trong khoảnh khắc nhìn thấy Tề Mộ.
Cậu đột nhiên chạy vào trong thang máy như thế khiến Doãn Tu Trúc cho rằng đây là người trong giấc mộng hàng đêm của hắn. Ngoại trừ nằm mơ, hắn còn có thể gặp cậu ở đâu đây?
“Doãn tổng?” Trợ lý đỗ xe xong rồi chạy tới, gọi suy nghĩ của Doãn Tu Trúc trở về.
Ấn đường Doãn Tu Trúc nhíu chặt, có chút mờ mịt nhìn sang.
Tân Bằng đã đi theo hắn non nửa năm bị dọa cho sợ hết hồn ——
Trời ạ, người đàn ông giải toán còn nhanh hơn máy tình này cũng có lúc thất thần sao?
Tân Bằng nhanh chóng nói lịch trình sắp tới của hắn.
Doãn Tu Trúc híp mắt từ từ tập trung lại, bắt đầu khôi phục bộ dạng thường ngày: “Lịch trình hôm nay hủy hết đi, đưa điện thoại di động cho tôi.”
Tân Bằng sững sờ, không dám hỏi nhiều, chỉ đem điện thoại di động đưa cho hắn.
Doãn Tu Trúc lướt điện thoại, mở ra danh bạ, ấn một dãy số.
Không lâu sau điện thoại đã được kết nối, Doãn Tu Trúc hỏi: “Về nước rồi sao?”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Ừ, Tề Mộ cũng thế.”
Bàn tay Doãn Tu Trúc siết chặt: “Buổi tối các cậu hẹn nhau ăn cơm à?”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Ừ, rảnh thì cậu tới đi?”
Doãn Tu Trúc lên tiếng: “Lát nữa tớ qua.”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Ok, gặp sau nhé.”
“Được.” Doãn Tu Trúc cúp điện thoại, lòng bàn tay thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Kỳ thực hắn không nên đi, cũng không nên gặp mặt Tề Mộ. Vất vả lắm hắn mới thoát ra được, chẳng biết lại lấy đâu ra tự tin mà tới gần cậu nữa. Nhưng hắn không làm được, khi nhìn thấy Tề Mộ, lý trí của hắn trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thậm chí hắn đã nghĩ đến việc vứt bỏ tự trọng mà cầu xin cậu —— cho dù hắn chỉ có thể nhìn cậu một cái, nói với cậu một câu, chỉ cần có thể ở một góc nào đó bên cạnh cậu hắn cũng đã hài lòng lắm rồi.
Trên đầu truyền đến cơn đau nhói, Doãn Tu Trúc dùng sức ấn chặt huyệt thái dương.
Hắn chẳng có cách nào ngăn bản thân mình không nhớ tới năm đó: Vu Đại Vân chết ở trước mặt hắn, Doãn Chính Công hoài nghi phần báo cáo kết quả giám định cha con kia, còn có câu chuyện anh em tương tàn đầy buồn nôn ấy… Khi hắn sắp xếp xong tất cả và trở về thì Tề Mộ đã xuất ngoại rồi.
Trong nháy mắt, hắn mất đi ý nghĩa tồn tại của mình.
“Đinh Đinh” Chuông điện thoại di động đã thức tỉnh Doãn Tu Trúc.
Sắc mặt hắn tái nhợt nghe điện thoại, Phương Tuấn Kỳ nói: “Cậu tiện đường thì tới đón Tề Mộ nhé? Cậu ấy ở…”
Doãn Tu Trúc nhắm mắt lại, đáp: “Cậu ấy và Hứa Tiểu Minh đi rồi.”
Phương Tuấn Kỳ lên tiếng: “Được rồi, lát gặp.”
Doãn Tu Trúc tắt điện thoại, hít vào một hơi, đi vào trong thang máy một lần nữa.
Lúc Tề Mộ và Hứa Tiểu Minh đến, Phương Tuấn Kỳ đã ở đó rồi.
Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ cũng đã hơn một năm không gặp, lần trước vẫn là ở Paris.
Bây giờ Phương Tuấn Kỳ nào còn dáng vẻ của bé mập năm đó nữa. Thân cao 1m89, vóc người thon dài, bởi vì đeo một cặp kính phù hợp với khuôn mặt nên lại càng có vẻ phong phạm tinh anh hơn.
Hứa Tiểu Minh dùng ngón tay tháo kính râm xuống, trêu ghẹo nói: “Tiến sĩ Phương đẹp trai như thế mà không có dự định debut sao?”
Phương Tuấn Kỳ liếc nó một cái: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh thành ảnh đế ̶f̶̶a̶̶k̶̶e̶ cũng không thay đổi cái tính hở chút là lại phát hỏa: “Tớ làm sao so được với tiến sĩ Phương 22 tuổi? Người bình thường còn đang đau đầu lo chuyện tốt nghiệp thì cậu đã bắt đầu đọc mấy thứ cao thâm uyên bác rồi.”
Phương Tuấn Kỳ cười nhạt: “Cũng biết là mới bắt đầu cơ đấy.”
Hứa Tiểu Minh nhàn rỗi nói: “Dù sao cũng vẫn sẽ là tiến sĩ Phương, tớ chỉ gọi trước thôi mà? Cậu xem, nếu tớ cũng không nhận được một giải thưởng chính thức nào thì làm gì có ai kêu tớ một tiếng Hứa ảnh đế đây.”
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ nó, nói với Tề Mộ: “Tối hôm qua về trễ nên mới không tới.” Hứa Tiểu Minh mời khách liền gọi cho Phương Tuấn Kỳ, nhưng Phương Tuấn Kỳ không đi.
Tề Mộ day huyệt thái dương: “May là cậu không tới, đám bạn bè kia của Minh tử uống được quá luôn.”
Phương Tuấn Kỳ liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Minh: “Đâu chỉ là có thể uống.”
Hứa Tiểu Minh bèn không vui: “Sinh viên đại học nhìn giới giải trí bẩn thỉu xấu xa của tụi này không vừa mắt, lần sau tớ không gọi cậu nữa là được chứ gề.”
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Cảm ơn cậu trước.”
Hứa Tiểu Minh liền giận điên lên, nói với Tề Mộ: “Cậu thấy chưa! Có phải là càng ngày càng quá đáng không? Cậu ấy thực sự coi mình là tiến sĩ đấy à? Có bản lĩnh thì trong 4 năm cầm được cái bằng như Doãn Tu Trúc đi.”
Phương Tuấn Kỳ bất vi sở động: “Làm sao so được với cậu, ngay cả đại học cũng chưa tốt nghiệp.”
Hai người này cũng đã hai mươi mấy rồi mà vẫn khắc khẩu như thế, Tề Mộ cũng chỉ có thể đứng ra giảng hòa: “Ok ok, còn tưởng bản thân là con nít đấy à.”
Cậu nhìn Hứa Tiểu Minh một cái, lên tiếng: “Cậu ăn nói cẩn thận chút, đừng có âm dương quái khí nữa.” rồi lại quay sang Phương Tuấn Kỳ: “Cậu cũng bớt tranh cãi một tí, cứ trêu chọc cậu ấy như thế làm gì không biết.”
Phương Tuấn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu ấy bây giờ là người nổi tiếng, ai dám chọc cơ chứ.”
Hứa Tiểu Minh cả giận: “Phương Tuấn Kỳ, cậu chẳng thèm để yên cho tớ đúng không!”
Phương Tuấn Kỳ còn muốn nói nữa nhưng Tề Mộ đã lập tức chen ngang: “Còn cãi nữa thì tớ đi đây!”
Lần này cuối cùng cũng coi như được yên tĩnh. Lúc đi vào Hứa Tiểu Minh cố tình ngồi cạnh Tề Mộ, chéo Phương Tuấn Kỳ, cũng là khoảng cách xa nhất trên cùng một chiếc bàn.
Tề Mộ chỉ cảm thấy buồn cười đến kì lạ —— Hai tên ấu trĩ này đúng là mãi vẫn không lớn nổi.
Phương Tuấn Kỳ hàn huyên vài câu với Tề Mộ, đơn giản là ôn chuyện một chút, kể việc công việc bận rộn của mỗi người.
Hứa Tiểu Minh không hiểu sinh vật học, cũng không biết gì về mỹ thuật nên chẳng thể nói được câu nào.
Nó còn cố ý khiêu khích Phương Tuấn Kỳ: “Thạc sĩ Phương mời khách mà chỉ nói chuyện chứ không gọi món à?” Không cho gọi là tiến sĩ thì nó bắt đầu gọi bằng thạc sĩ, dù sao cũng phải chọc ngoáy đến cùng.
Phương Tuấn Kỳ đáp: “Chờ người đến đủ đã.”
Tề Mộ hơi kinh ngạc: “Lão Ngụy muốn tới sao?” Tên kia không phải đang vội vàng chuẩn bị lễ cưới à?
Phương Tuấn Kỳ nói: “Doãn Tu Trúc sẽ đến.”
Vốn đang trò chuyện hết sức thoải mái, trong nháy mắt Tề Mộ cảm thấy sau lưng mình căng thẳng.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc lên tiếng: “Sao không nói sớm, vừa nãy bọn tớ còn gặp nhau ở Hoa Thần, đi cùng có phải tốt hơn không.”
Phương Tuấn Kỳ chẳng nhiều lời: “Chắc là cũng sắp đến rồi.”
Hứa Tiểu Minh bớt to mồm lại, còn có chút phiền muộn nói: “Nhớ năm đó ngày nào bốn đứa tụi mình cũng đều cùng nhau ăn cơm, giờ thì hay rồi… So với việc tớ lấy được cúp ảnh đế còn khó hơn nữa.”
Phương Tuấn Kỳ: “…”
Tề Mộ căn bản không nghe thấy nó nói cái gì, trong đầu cậu chỉ tràn ngập chuyện Doãn Tu Trúc muốn đến đây.
Tề Mộ đứng lên: “Tớ đi hút điếu thuốc.” Dứt lời liền ra bên ngoài.
Hứa Tiểu Minh thì thầm với Phương Tuấn Kỳ: “Anh Mộ có vẻ nghiện thuốc lá nặng rồi ha”
Phương Tuấn Kỳ dừng lại, không đáp.
Hứa Tiểu Minh bèn bảo: “Cậu không hiểu đâu, người làm nghệ thuật như bọn tớ phải chịu áp lực rất lớn, hút thuốc uống rượu là một cách để giải tỏa.”
Phương Tuấn Kỳ nhịn mãi nhịn mãi, rồi không kìm được mà lên tiếng: “Ngu xuẩn.”
Hứa Tiểu Minh tức giận: “Con mẹ nó cậu một ngày không mắng tớ là thấy khó chịu đúng không.”
Phương Tuấn Kỳ trả lời: “Vậy chẳng phải tớ đây đã khó chịu suốt nửa năm rồi sao?”
Hứa Tiểu Minh ngẩn người…
Phương Tuấn Kỳ cười khẩy: “Cũng may Hứa ảnh đế rất nổi tiếng. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy, mắng một câu xong là sảng khoái hẳn ra.”
Hứa Tiểu Minh bùng nổ: “Phương mập, cậu đừng có không biết xấu hổ như thế nữa.”
Tề Mộ vừa mới rút ra điếu thuốc, còn chưa kịp đốt đã gặp được Doãn Tu Trúc.
Doãn Tu Trúc sợ run, hiển nhiên không nghĩ sẽ thấy cậu ở đây.
Không hiểu tại sao Tề Mộ lại có chút chột dạ mà vứt điếu thuốc đi, cậu lên tiếng: “Đến rồi à.”
Doãn Tu Trúc hỏi cậu: “Cậu đi đâu đấy…” Hắn biết rõ Tề Mộ sẽ không bỏ đi, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.
Tề Mộ cười ngượng: “Tớ đi vệ sinh.” Nói xong thì nhanh chân bước về phía trước.
Doãn Tu Trúc chỉ chỉ phía sau cậu “Phòng vệ sinh ở bên kia.”
Tề Mộ: “…” Xấu hổ chết mất!
Tề Mộ nói: “Chưa tới đây bao giờ nên tớ không rõ lắm.”
Doãn Tu Trúc đáp: “Tớ đưa cậu đi.”
Tề Mộ: “…”
Doãn Tu Trúc thấy thần thái cậu cứng đờ, bắt đầu lo lắng, sửa lời nói: “Đi thẳng đường này, rẽ phải là đến.”
Tề Mộ căn bản cũng không muốn đi vệ sinh, nhưng cậu nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Doãn Tu Trúc đã thay đổi, miệng cậu còn nhanh hơn so với suy nghĩ: “Cậu vẫn nên dẫn tớ đi đi.”
Doãn Tu Trúc: “…”
Tề Mộ nói xong cũng thấy hối hận, làm sao cậu lại có mặt mũ nói thế cơ chứ! Tề Mộ toan cứu vãn màn đối thoại mất não này một chút.
Nhưng Doãn Tu Trúc đã lên tiếng: “Tới đây.” Dứt lời hắn bèn đi trước dẫn đường. Lời tới bên mép cũng chỉ có thể nuốt trở lại, Tề Mộ bèn theo sau hắn tới phòng vệ sinh.
Doãn Tu Trúc dừng ở bên ngoài, rõ ràng không có nhu cầu đi WC. Tề Mộ chẳng có chút ý định đi vệ sinh nào, nhưng nói thì cũng đã nói rồi, đến cũng đã đến nên đành phải nhắm mắt nhắm mũi đi vào, cố gắng tiểu một bãi.
Cậu rửa tay thật sạch thì đi ra, phát hiện Doãn Tu Trúc vẫn còn đứng ở ngoài cửa.
Tề Mộ run rẩy, nói rằng: “Không cần chờ tớ đâu.”
Doãn Tu Trúc chạy đi đâu được, hắn vừa canh giữ bên ngoài phòng vệ sinh vừa nghĩ——
e rằng Tề Mộ đã về rồi.
“Nhà hàng này đường đi lòng vòng, cậu chưa tới bao giờ thì có lẽ sẽ không quen.”
Tề Mộ gật đầu, nói: “Đúng là vòng vèo thật.”
Nhà hàng thật oan ức, rõ ràng bốn phương tám hướng đều thông suốt không có trở ngại lại bị hai người kiên quyết nói thành mê cung là sao.
Lúc bọn họ cùng đến chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh đã bị Phương Tuấn Kỳ chọc đến mức phải chửi ầm lên. Tề Mộ muốn khùng luôn: “Hai cậu có thể yên tĩnh một chút có được không?”
Hứa Tiểu Minh nói: “Sao lại trách tớ? Tính tình tớ tốt thế này cơ mà? Toàn bộ đoàn làm phim từ đạo diễn đến chú đưa cơm, có ai lại không khen Hứa Tiểu Minh tớ đây tốt bụng ư?”
Tề Mộ: “…” Mấy người trong đoàn làm phim đều bị M hết rồi à.
Ai mà ngờ được Phương Tuấn Kỳ lại nói hết những suy nghĩ trong lòng cậu ra: “Cậu tưởng tớ cũng là M chắc?”
Hứa Tiểu Minh: “…”
Nếu không phải Tề Mộ lôi kéo thì Hứa ảnh đế sẽ lập tức hất bàn mất. Trên đời này có rất nhiều người hi vọng được ăn một bữa cơm với nó, tại sao lại ngồi đây để bị tên mập chết bầm này châm chọc làm gì!
Lúc chọn món, Phương Tuấn Kỳ nói với Tề Mộ: “Tiramisu ở đây không tệ đâu.” Bọn họ cũng biết Tề Mộ rất thích ăn những món làm từ cacao.
Tề Mộ cười cười, cậu chọn món tráng miệng là bánh ngọt kiểu Pháp, không có chút bóng dáng nào của sô cô la.
Doãn Tu Trúc khẽ run.
Hứa Tiểu Minh kinh ngạc nói: “Anh Mộ, cuối cùng cậu cũng cai nghiện sô cô la thành công rồi đấy à?”
Trong miệng Tề Mộ hơi khô, cậu đáp: “Đó là khi còn bé, hiện tại đã lâu không ăn rồi.”
Hứa Tiểu Minh kinh hãi: “Không thể ngờ được…” Một người coi sô cô la là sinh mạng thứ hai, thế mà lúc này lại nói chia tay với sô cô la!
Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Năm tháng đúng là như dao mổ lợn (*), lão Ngụy hỏng bét như vậy mà cũng sắp kết hôn, Anh Mộ cư nhiên lại không ăn sô cô la nữa…”
(*dao mổ lợn: ngôn ngữ mạng TQ chỉ việc hồi tưởng lại quá khứ, so sánh với hiện tại thì đã có quá nhiều điều thay đổi)
Ý cười trên mặt Tề Mộ dần nhạt đi: “Ai cũng phải lớn lên mà.”
Phương Tuấn Kỳ nói: “Lớn lên không có nghĩa là thay đổi.”
Một câu đã khiến bọn họ ngẩn người ra. Đúng đấy, lớn lên thì sao? Không ai quy định người trưởng thành thì không thể ăn sô cô la, cũng không ai quy định đã là người lớn thì phải lễ độ chín chắn, càng không có quy định phải đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.
Thay đổi và trưởng thành không liên quan đến nhau, chỉ có bản thân nghĩ rằng mọi thứ đã khác mà thôi.
Hứa Tiểu Minh ăn nói tử tế được có một giây: “Đúng là người có học vấn, tuy rằng cậu không phải là người sở hữu trình độ cao nhất ở đây.”
Phương Tuấn Kỳ châm chọc nó thành bản năng: “Cũng không phải người thấp nhất là được.”
Hứa ảnh đế chỉ có bằng cấp ba: “…”
Bữa cơm này cóc để cho cậu ăn nữa! Nếu ngày nào nó cũng ở cạnh Phương Tuấn Kỳ thì cả đời cũng không cần lo vấn đề cân nặng rồi!
Tề Mộ không nhịn được cười nói: “Hai cậu ấy à…” Mấy chục năm như một, vẫn là quỷ ấu trĩ.
Ánh sáng còn vương trên người Doãn Tu Trúc chợt tắt, có chút tham lam ngắm nhìn nụ cười nơi khóe mắt cậu.
Dùng xong bữa, Hứa Tiểu Minh nói: “Tăng hai đê.” Nó muốn uống chút rượu, nhưng cũng sẽ không say, chỉ là có hứng thú mà thôi.
Phương Tuấn Kỳ hỏi Tề Mộ: “Đi uống thêm không?” Bọn họ đã lâu không gặp, cũng chẳng nỡ ăn xong bữa cơm liền tách ra luôn như thế.
Đống rượu hôm qua Tề Mộ uống còn chưa tiêu hóa hết, thật ra có phần không muốn uống cho lắm, nhưng cũng không nỡ rời đi, cậu đáp: “Ừ, quán rượu hôm qua tới cũng không tệ lắm.”
Hứa Tiểu Minh hưng phấn nói: “Đương nhiên, chỗ người ta thường đi mà lị!”
Phương Tuấn Kỳ lười nhìn nó, quay sang hỏi Doãn Tu Trúc: “Rảnh không?”
Doãn Tu Trúc gật đầu: “Buổi tối không có việc gì.”
“Vậy được.” Phương Tuấn Kỳ lên tiếng “Tớ không uống rượu nên để tớ lái xe.”
Hứa Tiểu Minh được nước lấn tới mà đưa chiếc chìa khóa xe cho y: “Phải vinh dự lắm mới được dùng xe của người ta đó nha.”
Phương Tuấn Kỳ ném cho nó một chữ: “Cút.”
Hứa Tiểu Minh thiếu chút nữa đã lại lao vào đánh nhau với y.
Tề Mộ bị hai người bọn họ chọc cười đến đau cả bụng: “Năm nay các cậu cộng lại là được 3 tuổi rưỡi à?”
Hứa Tiểu Minh mặt không hề cảm xúc: “Tớ 3 tuổi, cậu ấy 1 tuổi rưỡi.”
Doãn Tu Trúc nhìn Tề Mộ, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên. Cho đến tận bây giờ, chỉ có ở bên cạnh cậu hắn mới có thể cảm nhận được sự vui sướng.
Vừa đến quán bar Hứa Tiểu Minh đã tiến tới. Ở chỗ này hoặc là người trong nghề, hoặc là trong số đám bạn của nó, không cần lo lắng đến vấn đề fan sẽ phát hiện ra.
Phương Tuấn Kỳ không ưa cái đức hạnh kia của Hứa Tiểu Minh, quay sang tán gẫu với Doãn Tu Trúc.
Lần này đến phiên Tề Mộ không chen lời vào, bất quá cậu cảm thấy chẳng sao hết, có thể cùng bọn họ ngồi cạnh nhau thế này lại trào lên sự dễ chịu khó nói thành lời.
Thật giống như rất lâu trước đây —— cậu và Hứa Tiểu Minh quậy phá, Phương Tuấn Kỳ và Doãn Tu Trúc ngồi làm đề.
Viền mắt Tề Mộ nóng lên, chóp mũi cũng thấy chua xót, cậu ngửa đầu uống một chén rượu, dù sao cũng phải đè ép loại tâm tình này xuống.
Lúc này một cô gái cầm ly rượu tới: “Thầy… Thầy là Tề Mộ hả?”
Tề Mộ sững sờ: “Em là ai?” Trước mắt là một cô gái mặc bộ đầm bó sát người, vừa gợi cảm lại mang chút gì đó ngây thơ ngọt ngào, mà Tề Mộ có thể khẳng định bản thân chưa từng nhìn thấy cô bao giờ.
Cô có chút khẩn trương, đáp: “Em… Em có tới xem triển lãm tranh của thầy, cảm thấy cực kì yêu thích các bức họa do thầy vẽ.”
Tề Mộ thực sự là vô cùng bất ngờ, quay đầu nhìn cô: “Trước đây em ở Paris à?” Cậu không tổ chức triển lãm tranh ở trong nước lần nào hết.
Cô gái gật đầu lia lịa: “Em mới trở về cách đây không lâu, thật không ngờ có thể gặp được thầy ở đây!”
Tề Mộ cười, cùng cô hàn huyên vài câu.
Cô gái cũng dần dần không cảm thấy xấu hổ nữa, nói với cậu cảm nghĩ về triển lãm tranh vừa qua, thậm chí còn khen vài bức họa của cậu.
Hứa Tiểu Minh lại gần nói: “Aimee, các em quen nhau à?”
Aimee giải thích một chút, Hứa Tiểu Minh cười hề hề đáp: “Anh Mộ thật giỏi, fan cũng theo tới tận đây rồi nè.”
Tề Mộ cười mắng nó: “Sao bằng cậu được?”
Hứa Tiểu Minh bảo: “Ok, không quấy rầy các cậu nữa.” Nói xong nó còn nháy mắt với Tề Mộ một cái.
Tề Mộ cong môi, anh một câu em một câu mà trò chuyện với Aimee.
Hứa Tiểu Minh quay lại bàn, nói với Phương Tuấn Kỳ rằng: “Cậu nhìn anh Mộ của tớ mà xem, tùy tiện ngồi đó mà đã có em gái tự động tìm đến cửa!”
Phương Tuấn Kỳ mặc kệ nó mà liếc nhìn Doãn Tu Trúc.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Doãn Tu Trúc có chút cứng ngắc, đề tài đang nói dở cũng không thể tiếp tục được nữa.
Hứa Tiểu Minh quang minh chính đại mà nhìn Tề Mộ, lên tiếng: “Giới nghệ thuật cũng đúng là mát tay, mấy năm qua khí chất của anh Mộ nhà tớ thay đổi lớn quá, chẳng trách cô bé kia lại bị mê hoặc đến choáng váng cả đầu óc.”
Doãn Tu Trúc thu hồi tầm mắt, trầm mặc uống rượu.
Phương Tuấn Kỳ đơn giản nói: “Cũng đến giờ rồi, chúng ta về đi.”
Hứa Tiểu Minh chớp mắt: “Gấp cái gì thế, vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Phương Tuấn Kỳ cười lạnh: “Cậu cứ chơi, ngày mai tớ còn có việc.”
Doãn Tu Trúc đứng lên: “Tớ cũng phải về rồi.”
Hai người bọn họ cùng đi, Tề Mộ đang ngồi ở quầy bar thấy thế bèn nói với Aimee một câu rồi tiến tới.
Tề Mộ hỏi: “Phải về à?”
Phương Tuấn Kỳ gật đầu đáp: “Cũng không còn sớm nữa.”
Tề Mộ nói: “Được, tớ đi với.”
Doãn Tu Trúc sững sờ, nhìn về phía cậu. Hứa Tiểu Minh lên tiếng: “Sao vội thế?”
Tề Mộ phất tay, trả lời: “Tối hôm qua uống nhiều quá nên đêm nay rất mệt.” Hứa Tiểu Minh cũng không ép cậu ở lại, thuận tiện bảo: “Vậy để tớ bảo tài xế đưa cậu về.” Tề Mộ vẫn chưa đi đổi hộ chiếu, kể cả có làm rồi thì dính rượu cũng không thể lái xe.
Tề Mộ đang muốn đáp lại, lúc này Aimee đi đến, hỏi: “Thầy Tề phải về sao?”
Tề Mộ bảo: “Cũng muộn rồi mà.”
Aimee có chút ngượng ngùng nói: “Em có thể đi cùng thầy không?” Ám chỉ rõ ràng như thế, Hứa Tiểu Minh bèn nháy mắt một cái.
Tề Mộ trả lời: “Tôi không lái xe.”
Aimee nhỏ giọng nói: “Em đưa thầy về.”
Tề Mộ cười cười, mặt mày ôn nhu: “Sao có thể để phụ nữ phải vất vả được? Không cần đâu.”
Aimee có chút bứt rứt nhưng cũng biết mình đã bị cự tuyệt, cô lên tiếng: “Vậy hôm khác em sẽ liên lạc lại.”
Tề Mộ đáp: “Được.”
Aimee lưu luyến rời khỏi.
Lúc này Doãn Tu Trúc vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói với Tề Mộ: “Tớ chở cậu về.”
Trong đầu Tề Mộ kêu ong một tiếng, lập tức bảo: “Không cần.” Cậu chợt nhận ra ngữ khí của mình không hay cho lắm, nhưng cậu nào dám ở cùng một chỗ với Doãn Tu Trúc khi đang uống say?
Mi mắt Doãn Tu Trúc hơi rũ xuống, môi mỏng mím chặt: “Hứa Tiểu Minh vẫn còn ở lại, cậu hà tất phải để tài xế của cậu ấy chạy đi chạy lại như thế làm gì?”
Tề Mộ: “…”
Hứa Tiểu Minh cũng lên tiếng: “Được đó, dù sao hai cậu cũng tiện đường mà!”
Bình luận facebook