Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 2
Sáng sớm, chim chóc rời tổ, bên đường quanh núi Dương Minh nhà cao tầng mọc san sát, giữa đó một đám cây và hoa mọc sum suê. Trong đường mòn kín đáo mà tuyệt đẹp, một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Chiếc xe bị sa một bên bánh vào một hố nhỏ, anh cố gắng đẩy bánh xe muốn quay lại mặt đường bằng phẳng nhưng vẫn thất bại, bánh xe vẫn bất động.
Đừng tức giận, đừng bực bội, đừng tức giận, từ từ sẽ đến, nhất định là có thể…
Hít thật sâu một hơi không khí sáng trong lành, Thiệu Duẫn Thiên thầm tự cổ vũ mình, tay lần nữ dùng sức đẩy bánh xe, muốn tự mình thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này…
Anh —— sa vào khốn cảnh!
Mới ra khỏi cửa đưa chó đi dạo, từ xa xa, Nhan Hân Lam đã nhìn thấy tình trạng của anh, lập tức dắt con chó chậm rãi đến gần…
“Cạch!” Xe lăn đã thoát khỏi hố, trở lại mặt đường.
Hả? Lực đẩy bây giờ của anh có mạnh hơn khi nãy sao? Sao lại dễ dàng như thế được? Thiệu Duẫn Thiên đang khó hiểu, một con chó lông vàng đã từ phía sau chạy tới trước mặt anh, hưng phấn gâu gâu sủa.
Ở đâu ra con chó này? Nghi hoặc nghiêng đầu, lại thấy một cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp tuổi tầm hai sáu, hai bảy, cũng đúng lúc đem đôi tay nhỏ thon dài trắng nõn đặt trên tay để xe thu về.
“Tiểu thư, cảm ơn cô!” Rất rõ ràng, là cô đã giúp anh, Thiệu Duẫn Thiên liền tỏ ra lễ độ mà mỉm cười cảm ơn.
“Không có gì.” Nhàn nhạt nhìn kỹ khuôn mặt ôn hòa, Nhan Hân Lam chỉ khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó liền mở miệng khẽ gọi con chó tròn quay: “Lai Phúc, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, đã khoan thai quay lưng mà bước đi.
“Gâu gâu” hai tiếng, chú chó liền giật mình mà theo sau, thoáng cái đã chạy đến trước mặt cô, cái đuôi lắc qua lắc lại, vui sướng mà biến mất dạng trong đám sương mù, xem ra đã rất quen hoạt động buổi sáng thế này.
Nhìn theo bóng dáng cô mặc đồ ở nhà uyển chuyển và chầm chậm chạy về xa, cuối cùng biến mất ở một khúc quanh Thiệu Duẫn Thiên vô thức xoa xoa hai chân đã không còn lực dưới tấm chăn mỏng, rồi lập tức nhận thức được hành động của mình, ép bản thân suy nghĩ về chuyện khác…
Cô gái này nhìn rất quen mắt nhỉ… Rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu rồi? Nhìn cô vẫn mặc đồ ở nhà thế kia, hẳn là ở xung quanh đây thôi…
Tự nhận là trí nhớ mình không tệ, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu dò trông đầu những thông tin về nhà trên đường này… À! Đây! Anh nhớ mang máng, ở cuối đoạn đường mòn này, cách khu nhà sang trọng của Thiệu gia chừng một trăm mét có một căn nhà hai tầng khoảng bốn, năm mươi bình (mỗi bình chừng 3m2), có một cặp vợ chồng trung niên mặt mày phúc hậu luôn vui cười sống cùng với hai đứa con một trai một gái.
Sáu năm trước, hai chân anh chưa thành tàn phế, ngày nào cũng sẽ có một hai lần trên đoạn đường mòn này gặp hai vợ chồng đó, mỗi khi trở về bọn họ sẽ cười đến híp mắt mà chào anh. Sau khi anh gặp tai nạn ô tô, ở trong bệnh viện nửa năm trở về, lại chưa từng gặp lại hai người họ. Còn nhớ Trương tẩu cũng từng nói nhà bọn họ cũng gặp tai nạn, hai vợ chồng và cậu con trai đều chết tại chỗ, chỉ có cô con gái vừa mới hai mươi từ trong tai nạn lần ấy vô cùng kỳ diệu mà thoát được, gần như không bị thương tổn gì.
Cô gái vừa nãy cùng cô bé trong trí nhớ cách đây mấy năm thỉnh thoảng anh vẫn thấy đi theo bố mẹ, lúc nào cũng hiếu kỳ nhìn anh trong khi anh nói chuyện với bố mẹ cô hoàn toàn giống hệt. Chỉ khác, vẻ ngây ngô ngày trước đã không còn, lại thêm vẻ thành thục nhu mì, căn bản là hai người khác hẳn!
Đúng rồi! Nhà họ tên gì ấy nhỉ? Hình như là họ Nhan…
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện mình đã lâu lắm rồi không hề chú ý đến những chuyện xung quanh. Ngay cả cô gái trong trí nhớ kia, anh cũng đã quên từ lâu, nếu không phải hôm nay cô giúp đỡ anh, anh cũng chẳng thể nghĩ ra.
Trầm tư nhìn chăm chú khúc quanh mà cô biến mất hồi lâu, anh mới chậm rãi đẩy xe lăn, quay lại tòa biệt thự xa hoa rộng lớn cách đó không xa…
Từng trận hương thơm ngon ngọt tỏa ra tràn ngập trong căn phòng, trong phòng bếp rộng rãi sáng sủa và sạch sẽ, điểm thu hết mọi chú ý chính là lò nướng chuyên dụng to kia. Mà hương thơm khiến người ta nuốt nước bọt, ngón tay cũng ngứa ngáy chính là từ trong lò nướng kia bay ra.
Đứng bên cửa sổ, không bình tĩnh mà đánh lòng đỏ trứng, Nhan Hân Lam đem đôi mắt long lanh nước nhìn cảnh non nước bên ngoài cửa sổ, nhìn bên dưới ánh nắng ấm áp đầu xuân, những mầm non xanh biếc đã ngóc đầu dậy, nhưng đầu lại nghĩ về cảnh gặp mặt bất ngờ sáng sớm nay…
Chắc là anh không biết cô đâu! Từ lời của anh khi đó “Tiểu thư, cảm ơn cô!”, dù có vẻ là ôn hòa lễ độ thật, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng không muốn gần thấy rõ!
A… Anh ấy đối với người ngoài luôn luôn tao nhã khách khí, người không biết nhìn qua sẽ cho là anh hòa nhã dễ gần, nhưng cô lại biết rõ, chỉ khi bên cạnh là người nhà hay là người cực kì thân thiết, anh mới thể hiện ra tình cảm thân thiện thật lòng, còn nếu không, tất cả những cử chỉ thân mật nhã nhặn ấy, chẳng qua là che đậy bên ngoài mà thôi!
Tâm tư của người đàn ông ấy luôn không lộ ra ngoài mà cũng không làm người tiếp cận được; anh còn ẩn giấu chúng cực kì tốt, khiến cho tất cả mọi người khác đều cho là anh thực sực hòa ái dễ gần như thế, ai cũng có thể tiếp cận. Trên thực tế, làm gì có chuyện đó!
Còn làm sao cô lại có thể giải thích nhiều như vậy, đó là vì… Vì cô đã nhìn theo anh rất nhiều, rất nhiều năm…
Từ khi anh vẫn phong độ ngời ngời, dẫn theo bạn gái đi dạo vô cùng tình cảm, đã bắt đầu hâm mộ, hâm mộ đến tận sau vụ tai nạn ô tô, đem anh trở thành người thân duy nhất còn sống trên thế gian này, từ trong bóng tối quan tâm đến anh, những năm nay cô đã nhìn theo quá lâu, gần như có thể bất cứ lúc nào cũng giải nghĩa được dưới nhất cử nhất động của anh, dưới mỗi ánh mắt của anh có chứa tâm tư gì.
Chỉ có điều người đàn ông này đại khái không biết đâu, bao nhiêu năm qua có một người đã âm thầm nhìn theo anh lâu đến thế! Bởi vì cô làm việc rất kín đáo nhé, không ai chú ý đến đâu…
Cũng hơi buồn cười, Nhan Hân Lam thu lại tâm trạng, vừa lúc lò nướng reo chuông báo hết thời gian đặt giờ, cô vội vàng đặt xuống lòng đỏ trứng đã đánh xong, đeo găng tay cách nhiệt nhấc bánh quy trong lò ra. Trong nháy mắt, hương thơm ngọt ngào đã tỏa ra khắp căn bếp, thật lâu cũng không tan.
“Gâu gâu!” Lai Phúc gật gù cái đầu béo ú, nhỏ nước bọt mà nhìn khay bánh hấp dẫn nóng hổi, chớp chớp mắt to liên tục, đầy vẻ cầu xin.
Nhìn vẻ buồn bực thèm ăn của nó, cô không nhìn được nở nụ cười. “Được rồi! Cho mày một miếng ăn thử.” Nói, liền ném một cái bánh quy lên mặt đất.
“Gâu!” Sung sướng kêu một tiếng, Lai Phúc cũng không biết là được huấn luyện rồi, hay thật sự không sợ nóng, liền phi tới gặm cả cái bánh quy vừa mới ra lò.
Thấy nó ăn ngon lành, Nhan Hân Lam vui vẻ dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu nó, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới dừng hành động của mình, rồi vẻ sợ sệt chạy đi nghe.
“Alo… Giai Kỳ hả! Nướng xong rồi… Tao mang qua ngay! Đừng mắng người ta nữa đi…” Bị bạn chí cốt đầu dây bên kia vừa nhận máy đã làm một trận pháo nổ, cô lúng túng xin lượng thứ, nói một hồi cuối cùng cũng làm cho con bé bên kia thu pháo, cúp điện thoại.
Từ trong lửa đạn chạy trốn, cô không ngừng tay vội đem bánh quy vừa nướng xong cho vào hộp thủy tinh lớn, rồi lại từ trong tủ lạnh bưng ra bánh gato nhiều mùi vị khác nhau, từng cái từng cái trình bày vào xong, đem tất cả bánh ngọt cho vào trong xe tải nhỏ trong gara.
“Lai Phúc, chị phải ra ngoài, mày phải ngoan ngoãn trông nhà nhé!” Xoa xoa Lai Phúc như cái đuôi bám theo đến tận gara, cô nhẹ giọng giao phó.
“Gâu!” Con chó như có tính người nhìn cô, cứ như thật sự nghe hiểu vậy.
“Bé ngoan.” Cười nhẹ, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Chỉ chốc lát sau, động cơ khởi động, xe tải nhỏ đi tới trên con đường mòn, cô lại xuống xe đóng kĩ cổng nhà, rồi mới trở về ghế ngồi, chầm chậm lái xe rời đi.
Ở trên đường, đi qua tòa biệt thự Thiệu gia, nhịn không được quay sang nhìn vào khoảng sân rộng rãi bên trong cánh cổng chạm trổ hoa văn, nhìn thấy một chiếc xe màu đen tuyền dừng trước nhà, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen xuống xe, đang chuẩn bị đi vào nhà.
Hóa ra anh hôm nay phải đến công ty! Khẽ mỉm cười, Nhan Hân Lam thu lại ánh mắt, cẩn thận từng chút một lái xe tải lên đường cái, theo hướng xuống núi.
“Trợ lý Phương, dừng xe bên đường!” Nhìn thấy chiếc xe tải rất nổi bật đang dừng ở ven đường, lại nhìn cô gái đang chán nản ngồi xổm bên xe miệng nói chuyện điện thoại, Thiệu Duẫn Thiên đang ngồi trên ghế sau lên tiếng.
“Vâng!” Phương Lỗi trong lòng tuy vô cùng kinh ngạc sếp hôm nay vì sao lại nhiệt tình giúp đỡ người khác thế, nhưng trên mặt không biểu lộ gì cả, tuân theo chỉ thị mà dừng chiếc xe bên cạnh chiếc xe tải nhỏ kia.
“Có cần giúp không?” Chậm rãi hạ kính xe, Thiệu Duẫn Thiên lịch sự cười hỏi, nghĩ hôm nay bọn họ đúng là có duyên.
“Giai Kỳ, tao không nghe mày nói nữa! Bây giờ ở đây tao có vài việc… Hôm nay chắc tao sẽ đưa trễ… Rồi, bye!” Ngước mắt chống lại con ngươi đen đẹp đẽ và sâu thẳm, Nhan Hân Lam không nhanh không chậm chặt đứt cuộc điện thoại, rồi mới đứng dậy nhún vai cười khẽ với anh. “Rõ ràng, xe chết máy. Tôi đã thông báo cho xưởng sửa xe, đang đợi người của họ tới.”
“Hình như em có đồ gì đó cần đưa gấp cho người ta phải không?” Nghe cô vừa nói chuyện, hình như có đang nói chuyện này.
“Vậy cũng chẳng thể làm gì!” Bất đắc dĩ cười khẽ, cô đâu biết hôm nay xe mình sẽ dở chứng, lại còn hỏng ngay giữa đường.
“Lên xe đi! Tôi sẽ nói trợ lý Phương đưa em đi.” Coi như là trả ơn sáng nay của cô.
“Không, không cần!” Nhìn ra trong mắt anh thật có ý này, Nhan Hân Lam ngược lại có chút kinh ngạc.
Cô từ chối anh sao? Thiệu Duẫn Thiên vốn ít khi bị người ta từ chối căng lông mày, hài hước tự giễu. “Yên tâm! Nếu như tôi có ý đồ bất chính gì với em, em muốn chạy trốn, tôi tuyệt đối đuổi không kịp.”
Chân thành trong đáy mắt biến mất, thay vào đó, ẩn dưới ý đùa giỡn là sự xa lánh và phòng bị. Bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh, Nhan Hân Lam chỉ cười yếu ớt mà giải thích. “Em đang chờ người ở xưởng sửa xe đến, cho nên không thể đi được.”
Ra là thế! Biết lý do, anh trầm ngâm hẳn, ngay sau đó nói với Phương Lỗi ngồi trước. “Cậu xuống xe giúp Nhan tiểu thư chờ người sửa xe.” Lại quay đầu nhìn người đang kinh ngạc ngoài cửa sổ xe, cười nói: “Nhan tiểu thư, có vinh hạnh làm phiền em cầm lái chở tôi một đoạn được không?”
Lời vừa nói ra, lập tức gây ra chấn động khiến hai người còn lại đều kinh hô. Chỉ có điều Phương Lỗi hiểu rõ ông chủ từ trước đến giờ đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vậy nên không nói gì nhiều xuống xe, ngược lại Nhan Hân Lam có vẻ lúng túng.
“A… Không, không cần… Em tự mình làm là được…” Để cho cô lái cái xe đắt tiền của anh, nhỡ không cẩn thận mà đi vào đâu, cô cũng phải đền một đống tiền sửa!
“Mau lên đi! Em không phải còn phải đưa đồ cho ai sao?” Nhẹ cười một tiếng, cửa kính xe được thu lên, ngăn lại lời từ chối của cô, thay cho lời khẳng định việc này đã định, không nói nhiều nữa.
A — sao lại thế này? Trừng mắt nhìn cửa sổ kính đen kịt, cô thật sự sửng sốt.
“Nhan tiểu thư, chìa khóa xe cho tôi cầm đi!” Mặt không biểu cảm lấy chìa khóa xe trong tay cô, Phương Lỗi cũng không lãng phí thời gian làm gì.
Quên đi! Nếu họ đã cứng rắn muốn làm vậy thì cô chiều! Chả biết làm sao mà nhún vai, Nhan Hân Lam ra hiệu với người đàn ông cao lớn trước mặt này mở thùng xe đằng sau, sau đó cô nhanh chóng đem bánh ngọt trong thùng xe tải chuyển sang cốp xe con, nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe lăn được gấp gọn gàng, nằm yên tĩnh bên trong.
Đang ngơ ngác nhìn, đầu lại nghĩ lại dáng vẻ chật vật của anh ban sáng lúc mắc vào rãnh, thành thật mà nói, cô cũng có phải thở dài, dù sao trước kia anh cũng là người ưu tú nhường ấy a! Bất quá, có thể còn sống, cũng là một điều hạnh phúc rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều…
Khẽ lắc đầu, cô khổ sở cười một tiếng, thu lại tâm trạng, mang tất cả bánh ngọt bánh quy bỏ hết vào cốp xe xong, lại rất nhanh đi tới bên cạnh ghế lái, cấp tốc chui vào, nghiêm chỉnh cầm tay lái.
“Thiệu tiên sinh, anh thật sự muốn em lái xe của anh sao?” Nhìn chằm chằm qua kính chiếu hậu vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhã, cô có chút khẩn trương.
“Em nghĩ trong hai chúng ta, vẫn là em lái thì có vẻ an toàn hơn.” Cười nhạt, anh đùa.
Nghe vậy, cô lại không kìm được nở nụ cười, đôi môi như một đóa hoa hé mở ôn nhu. “Anh nói đúng!” Dứt lời, cô đạp nhẹ chân ga, chậm rãi đi xuống núi.
“Nhan tiểu thư thường xuyên dậy sớm tập chạy sao?” Thiệu Duẫn Thiên cười tìm chủ đề nói chuyện.
“Nói tập chạy thì dễ nghe quá, kì thực chỉ là dắt chó mà thôi.” Cười nhẹ nhàng hưởng ứng, nhưng lập thức cô như phát hiện được một chuyện rất đáng ngạc nhiên. “Sao anh biết em họ Nhan? Em hình như chưa từng giới thiệu bản thân với anh.”
“Em cũng biết tôi họ Thiệu đó thôi!” Thiệu Duẫn Thiên thấy vẻ mặt của cô buồn cười thật đấy.
“Anh không giống! Anh là tổng giám đốc tập đoàn Đông Hạo, là người nổi tiếng a! Em biết anh là chuyện bình thường…” Liếc trộm một cái gương mặt cười trong gương chiếu hậu, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Người nổi tiếng sao? Mấy năm nay anh đều ẩn mình, rất ít khi tiếp xúc với công chúng, tất cả công việc xã giao đều để em trai đi làm, bây giờ người có thể nhận ra anh không nhiều nữa, có lẽ chỉ có hàng xóm như cô mới có thể nhớ được anh đi!
Cười gượng, Thiệu Duẫn Thiên nhìn chăm chú tóc dài đen nhánh buộc tùy tiện của cô, chậm rãi nói: “Chúng ta là hàng xóm, em biết cô họ Nhan cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.”
“Anh còn nhớ em sao?” Giọng nói mềm mại đáng yêu rõ ràng là kinh ngạc.
“Đương nhiên!” Mỉm cười, chỉ không có nói ra miệng là —thật ra thì suýt nữa anh đã quên.
Anh còn nhớ cô! Anh còn nhớ cô! Chẳng biết tại sao, biết được điều này, cô lại cảm thấy vui vẻ.
“Đúng rồi, Nhan tiểu thư vội đi giao cái gì cho người ta vậy?” Nhìn mấy cái hộp giấy cô vừa chuyển vào, nhìn bên ngoài, có vẻ rất giống bánh ga tô hay đại loại vậy.
“Em nướng vài loại bánh ga tô và bánh quy, đem đến quán để bán.” Ngượng ngùng cười cười.
“Quán?”
“Vâng! Em và một người bạn mở chung một quán cà phê. Nó phụ trách các loại đồ uống, còn em phụ trách điểm tâm ngọt và bánh ga tô.” Gặp khúc cua rộng, cô cẩn thận giảm tốc độ, chuyên chú vào mặt đường, cẩn trọng từng chút vòng tay lái.
Khi cô lái xe có vẻ đặc biệt căng thẳng! Thiệu Duẫn Thiên nhạy bén phát hiện, thì cho là cô không ở cùng với người không quen biết như anh, nên thấy căng thẳng, nên dọc đường đi lúc nào cũng gợi chủ đề đề nói chuyện, muốn thả lỏng tinh thần cho cô.
Cứ như thế một câu rồi một câu trò chuyện, chẳng biết tại sao, cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã vào khu đông đúc náo nhiệt, chốc lát sau, cô đem xe dừng trước một quán cà phê.
“Thật ngại, làm phiền anh chờ em một chút.” Dừng xe lại tử tế, Nhan Hân Lam nhìn anh cười một tiếng, lập tức mở cốp xe sau, cũng đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa kính, anh nhìn cô nhanh chóng đẹp mấy hộp bánh đi vào quán cà phê, chỉ chốc lát sau lại vội vàng đi ra, lúc này phía sau còn một cô gái xinh xắn để tóc ngắn đi theo.
“Bạn học à, từ bao giờ mày đổi sang xe đen bóng loáng cao cấp thế này đấy hả?” Trần Giai Kỳ vội vàng lấy bình thủy tinh đựng bánh quy tự làm trong cốp xe ra, mắt lướt nhanh nhìn số xe, miệng cũng không chịu rảnh rỗi mà trêu chọc.
“Mày đừng có nói nhảm nữa! Xe của tao chết máy giữa đường, là có người tốt bụng cho tao đi nhờ xe mới đến đây được đấy.”
“Tốt quá!” Rất khoa trương thở dài, Trần Giai Kỳ tỏ vẻ yếu đuối khúc tu tu. “Mỹ nữ gặp nạn, luôn có người xuất hiện giúp đỡ, mà cái dáng vẻ này của ta…” Lắc đầu một cái, bi thương không thể tả bằng lời.
“Mày gặp nạn thì gọi điện thăng cho Chương học trưởng nhà mày là được rồi, còn đến lượt người khác giúp chắc!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc xéo một cá, Nhan Hân Lam thật lo lắng người trong xe sẽ nghe được hết mấy chuyện đáng xấu hổ này. “Được rồi! Nhanh cầm hết đồ vào đi.” Dứt lời, cô nhanh chóng cầm hai hộp ga tô còn thừa lại, đi trước vào quán.
“Ơ ơ! Vội cái gì?” Nhàn tản khoan thai mà đi vào, mắt còn liếc liếc cửa kính xe rất tò mò, chỉ là nhìn cũng chẳng nhìn thấy gì, không thể làm gì khác đành đau lòng mà đi vào trong.
Cô đi vào trong quán cũng hơi lâu, thành ra Thiệu Duẫn Thiên có thời gian để nhìn ngắm quán cà phê của cô và bạn cô mở, nhìn từ ngoài thì thấy không rộng lắm, nho nhỏ thôi, lấy màu cà phê làm chủ đạo, trên tường treo vài bồn hoa cảnh, rất có phong cách châu Âu, trong lại để đèn màu vàng, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.
Gật gù, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng khen ngợi, mắt chuyển nơi khác, dừng lại trên tấm biển gỗ thô trang nhã ngoài cửa trên viết hai chữ — “Góc phố”.
A… Quán này tên cũng thật thú vị đây. Miệng nở nụ cười, trong lòng thầm hoài nghi, Đài Bắc này nơi nào cũng chăng đèn neon lấp lóa, tên cửa hàng nào cũng dùng đèn đủ màu sắc để gây sự chú ý của người qua đường, mà quán cà phê này của cô chỉ treo một biển gỗ nhỏ ngoài cổng, có thể có ai chú ý đến sao?
Tuy rằng cá nhân anh rất thích phong cách châu Âu như vậy, nhưng một cửa hàng như thấy này ở Đài Bắc cũng không phải quá mờ nhạt sao? E là buôn bán cũng sẽ rất ảm đạm nhỉ?
Quên đi! Chuyện của người ta, anh còn nghĩ nhiều làm gì? Lắc lắc đầu, anh tự cười mình hôm nay thật quá nhiều chuyện, anh đang muốn thu lại ánh mắt, lại đúng lúc cửa tiệm mở ra lần nữa, cô cầm theo một hộp giấy bước ra.
“Ngại quá, để anh chờ lâu.” Trở lại vào trong xe, Nhan Hân Lam áy náy cười, đặt hộp giấy to vào chỗ ngồi trống bên cạnh anh. “Anh phải đến tòa nhà tập đoàn Đông Hạo phải không? Em sẽ đưa anh đến đó ngay.”
“Không vội đâu, cứ từ từ.” Cười nhẹ, anh thật ra không có chuyện gì để vội đâu.
Nghe vậy, cô cười một tiếng, không nói nhiều nữa, khởi động xe chậm rãi chuyển động. Vì quán cà phê nằm gần tòa nhà Đông Hạo, nên không lâu sao, xe cô đã dừng trước tòa nhà lớn.
“Làm phiền em lấy giúp tôi trong cốp xe cái…” Thiệu Duẫn Thiên ngồi ghế sau mới mở miệng muốn nhờ cô lấy hộ xe lăn, nói cũng chưa nói hết đã thấy cô mở cốp xe, nhanh chóng xuống xe, lấy ra chiếc xe lăn được gấp gọn. (ờ nút mở cốp ở trên bảng điều khiển mà)
“Đây!” Chuẩn bị xong xuôi, Nhan Hân Lam mở cửa sau xe, đặt xe lăn song song ngay bên cạnh cửa xe. “Cần em giúp không?” khom lưng mà nhìn anh, thấp giọng và mềm mại.
“Không cần!” Yên lặng trở lại nụ cười nhạt lịch sự, anh tự mình cầm lấy tay vịn xe lăn, chống tay vào xe, tự dựa vào lực tay mình mà đu người sang, an toàn trên ghế xe, cùng lúc đẩy xe lùi lại một chút, để cô đóng lại cửa.
“Chìa khóa…”
“Đưa tôi đi! Chờ chút nữa tôi đưa cho bảo vệ bảo họ đi đỗ xe là được rồi.” Nhận lấy chìa khóa, Thiệu Duẫn Thiên lễ độ cười khẽ. “Nhan tiểu thư, cảm ơn em làm tài xế cho tôi một đoạn. Em có đi về được không? Hay là để tôi phái người đưa em?”
“Không, không cần!” Vội vàng lắc đầu, cô cũng không mặt dày đến thế đâu “Chút nữa em còn có việc.” Kiếm tạm một cái cớ, cô thật sự sợ anh sẽ phái người đưa cô đi thật.
“Vậy à? Vậy gặp lại sau nhé!” Vẫn duy trì nụ cười tao nhã, anh đẩu mạnh bánh xe, chuẩn bị đi vào.
“A — chờ, chờ chút!” Bỗng nhiên nhớ ra mình còn đồ để trong xe, cô lúng túng xin lại chìa khóa xe của anh, mở cửa xe, đưa hộp giấy cho anh.
“Đây là?” Thiệu Duẫn Thiên không hiểu lắm.
“Bánh ga tô và bánh quy em tự làm, anh nếm thử, chút quà cảm ơn thôi.” Cô ngượng ngùng đáp, con mắt dịu dàng nhìn lên hộp giấy đặt trên hai chân anh, đột nhiên thấy thiếu cái gì đó. “Tấm chăn đó đâu rồi?”
Nhìn theo ánh mắt cô lên hai chân mình, Thiệu Duẫn Thiên giờ mới phát hiện hôm nay lúc ra khỏi nhà, cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là anh quên cái đó hả?
“Quên mang rồi.” Cười cười, anh không để ý, lại chợt thấy cô cởi áo khoác mỏng của mình ra.
“Giờ mới đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi lạnh, phải giữ gìn chân mình chứ.” Nhẹ nhàng đắp áo lên hai chân anh, Nhan Hân Lam dịu dàng cười khẽ, còn ngồi xuống điều chỉnh lại hai chân anh, để cho tấm áo khoác mềm của mình có thể che được hết toàn bộ.
Anh hơi kinh ngạc mà nhìn động tác của cô. Đáy mắt Thiệu Duẫn Thiên lóe một tia sáng phức tạp, cho đến khi cô làm xong hết đứng lên, anh mới thu lại biểu cảm ấy, tiếp tục nở nụ cười yếu ớt lễ phép.
“Cảm ơn em!” Lời này không biết là cảm ơn quà của cô, hay là cảm ơn hành động tỉ mỉ của cô khi nãy.
“Không không, là em phải cảm ơn anh chứ.” Không nghĩ nhiều, cô khẽ cười. “Vậy em đi đây, gặp lại sau!” Dứt lời, vẫy vẫy tay, lập tức xoay người đi.
Trầm tư nhìn theo cô đã đi xa, khuất dần trong đám đông, Thiệu Duẫn Thiên nhìn hộp giấy trên đùi, cười cười nhợt nhạt, lúc này mới đẩy bánh xe, ấn nút chạy điện, đi về hướng đoạn đường dốc cho người khuyết tật trước tòa nhà, thoáng cái đã đi đến dưới hành lang, rồi đi vào cửa tự động.
_______________________________
DÀI !!! Có nên cắt ra làm mấy khúc không?
Ừm, cái truyện này là truyện đầu tiên áp dụng kiểu xưng hô anh em từ đầu này. Đây là bởi vì hai người này, xem như đã quen từ trước, lại là hàng xóm, tuổi tác chênh lệch cũng quá rõ ràng nên mấy cái gọi là xưng hô phổ thông xã giao ban đầu có thể dẹp qua một bên luôn.
Tôi – em thì cũng như “Nữ phụ.” ý, kiểu nghe nó đáng yêu
Đừng tức giận, đừng bực bội, đừng tức giận, từ từ sẽ đến, nhất định là có thể…
Hít thật sâu một hơi không khí sáng trong lành, Thiệu Duẫn Thiên thầm tự cổ vũ mình, tay lần nữ dùng sức đẩy bánh xe, muốn tự mình thoát khỏi tình thế tiến thoái lưỡng nan này…
Anh —— sa vào khốn cảnh!
Mới ra khỏi cửa đưa chó đi dạo, từ xa xa, Nhan Hân Lam đã nhìn thấy tình trạng của anh, lập tức dắt con chó chậm rãi đến gần…
“Cạch!” Xe lăn đã thoát khỏi hố, trở lại mặt đường.
Hả? Lực đẩy bây giờ của anh có mạnh hơn khi nãy sao? Sao lại dễ dàng như thế được? Thiệu Duẫn Thiên đang khó hiểu, một con chó lông vàng đã từ phía sau chạy tới trước mặt anh, hưng phấn gâu gâu sủa.
Ở đâu ra con chó này? Nghi hoặc nghiêng đầu, lại thấy một cô gái trẻ thanh tú xinh đẹp tuổi tầm hai sáu, hai bảy, cũng đúng lúc đem đôi tay nhỏ thon dài trắng nõn đặt trên tay để xe thu về.
“Tiểu thư, cảm ơn cô!” Rất rõ ràng, là cô đã giúp anh, Thiệu Duẫn Thiên liền tỏ ra lễ độ mà mỉm cười cảm ơn.
“Không có gì.” Nhàn nhạt nhìn kỹ khuôn mặt ôn hòa, Nhan Hân Lam chỉ khẽ vuốt cằm ra hiệu, sau đó liền mở miệng khẽ gọi con chó tròn quay: “Lai Phúc, chúng ta đi thôi.” Dứt lời, đã khoan thai quay lưng mà bước đi.
“Gâu gâu” hai tiếng, chú chó liền giật mình mà theo sau, thoáng cái đã chạy đến trước mặt cô, cái đuôi lắc qua lắc lại, vui sướng mà biến mất dạng trong đám sương mù, xem ra đã rất quen hoạt động buổi sáng thế này.
Nhìn theo bóng dáng cô mặc đồ ở nhà uyển chuyển và chầm chậm chạy về xa, cuối cùng biến mất ở một khúc quanh Thiệu Duẫn Thiên vô thức xoa xoa hai chân đã không còn lực dưới tấm chăn mỏng, rồi lập tức nhận thức được hành động của mình, ép bản thân suy nghĩ về chuyện khác…
Cô gái này nhìn rất quen mắt nhỉ… Rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu rồi? Nhìn cô vẫn mặc đồ ở nhà thế kia, hẳn là ở xung quanh đây thôi…
Tự nhận là trí nhớ mình không tệ, Thiệu Duẫn Thiên bắt đầu dò trông đầu những thông tin về nhà trên đường này… À! Đây! Anh nhớ mang máng, ở cuối đoạn đường mòn này, cách khu nhà sang trọng của Thiệu gia chừng một trăm mét có một căn nhà hai tầng khoảng bốn, năm mươi bình (mỗi bình chừng 3m2), có một cặp vợ chồng trung niên mặt mày phúc hậu luôn vui cười sống cùng với hai đứa con một trai một gái.
Sáu năm trước, hai chân anh chưa thành tàn phế, ngày nào cũng sẽ có một hai lần trên đoạn đường mòn này gặp hai vợ chồng đó, mỗi khi trở về bọn họ sẽ cười đến híp mắt mà chào anh. Sau khi anh gặp tai nạn ô tô, ở trong bệnh viện nửa năm trở về, lại chưa từng gặp lại hai người họ. Còn nhớ Trương tẩu cũng từng nói nhà bọn họ cũng gặp tai nạn, hai vợ chồng và cậu con trai đều chết tại chỗ, chỉ có cô con gái vừa mới hai mươi từ trong tai nạn lần ấy vô cùng kỳ diệu mà thoát được, gần như không bị thương tổn gì.
Cô gái vừa nãy cùng cô bé trong trí nhớ cách đây mấy năm thỉnh thoảng anh vẫn thấy đi theo bố mẹ, lúc nào cũng hiếu kỳ nhìn anh trong khi anh nói chuyện với bố mẹ cô hoàn toàn giống hệt. Chỉ khác, vẻ ngây ngô ngày trước đã không còn, lại thêm vẻ thành thục nhu mì, căn bản là hai người khác hẳn!
Đúng rồi! Nhà họ tên gì ấy nhỉ? Hình như là họ Nhan…
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, Thiệu Duẫn Thiên phát hiện mình đã lâu lắm rồi không hề chú ý đến những chuyện xung quanh. Ngay cả cô gái trong trí nhớ kia, anh cũng đã quên từ lâu, nếu không phải hôm nay cô giúp đỡ anh, anh cũng chẳng thể nghĩ ra.
Trầm tư nhìn chăm chú khúc quanh mà cô biến mất hồi lâu, anh mới chậm rãi đẩy xe lăn, quay lại tòa biệt thự xa hoa rộng lớn cách đó không xa…
Từng trận hương thơm ngon ngọt tỏa ra tràn ngập trong căn phòng, trong phòng bếp rộng rãi sáng sủa và sạch sẽ, điểm thu hết mọi chú ý chính là lò nướng chuyên dụng to kia. Mà hương thơm khiến người ta nuốt nước bọt, ngón tay cũng ngứa ngáy chính là từ trong lò nướng kia bay ra.
Đứng bên cửa sổ, không bình tĩnh mà đánh lòng đỏ trứng, Nhan Hân Lam đem đôi mắt long lanh nước nhìn cảnh non nước bên ngoài cửa sổ, nhìn bên dưới ánh nắng ấm áp đầu xuân, những mầm non xanh biếc đã ngóc đầu dậy, nhưng đầu lại nghĩ về cảnh gặp mặt bất ngờ sáng sớm nay…
Chắc là anh không biết cô đâu! Từ lời của anh khi đó “Tiểu thư, cảm ơn cô!”, dù có vẻ là ôn hòa lễ độ thật, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng không muốn gần thấy rõ!
A… Anh ấy đối với người ngoài luôn luôn tao nhã khách khí, người không biết nhìn qua sẽ cho là anh hòa nhã dễ gần, nhưng cô lại biết rõ, chỉ khi bên cạnh là người nhà hay là người cực kì thân thiết, anh mới thể hiện ra tình cảm thân thiện thật lòng, còn nếu không, tất cả những cử chỉ thân mật nhã nhặn ấy, chẳng qua là che đậy bên ngoài mà thôi!
Tâm tư của người đàn ông ấy luôn không lộ ra ngoài mà cũng không làm người tiếp cận được; anh còn ẩn giấu chúng cực kì tốt, khiến cho tất cả mọi người khác đều cho là anh thực sực hòa ái dễ gần như thế, ai cũng có thể tiếp cận. Trên thực tế, làm gì có chuyện đó!
Còn làm sao cô lại có thể giải thích nhiều như vậy, đó là vì… Vì cô đã nhìn theo anh rất nhiều, rất nhiều năm…
Từ khi anh vẫn phong độ ngời ngời, dẫn theo bạn gái đi dạo vô cùng tình cảm, đã bắt đầu hâm mộ, hâm mộ đến tận sau vụ tai nạn ô tô, đem anh trở thành người thân duy nhất còn sống trên thế gian này, từ trong bóng tối quan tâm đến anh, những năm nay cô đã nhìn theo quá lâu, gần như có thể bất cứ lúc nào cũng giải nghĩa được dưới nhất cử nhất động của anh, dưới mỗi ánh mắt của anh có chứa tâm tư gì.
Chỉ có điều người đàn ông này đại khái không biết đâu, bao nhiêu năm qua có một người đã âm thầm nhìn theo anh lâu đến thế! Bởi vì cô làm việc rất kín đáo nhé, không ai chú ý đến đâu…
Cũng hơi buồn cười, Nhan Hân Lam thu lại tâm trạng, vừa lúc lò nướng reo chuông báo hết thời gian đặt giờ, cô vội vàng đặt xuống lòng đỏ trứng đã đánh xong, đeo găng tay cách nhiệt nhấc bánh quy trong lò ra. Trong nháy mắt, hương thơm ngọt ngào đã tỏa ra khắp căn bếp, thật lâu cũng không tan.
“Gâu gâu!” Lai Phúc gật gù cái đầu béo ú, nhỏ nước bọt mà nhìn khay bánh hấp dẫn nóng hổi, chớp chớp mắt to liên tục, đầy vẻ cầu xin.
Nhìn vẻ buồn bực thèm ăn của nó, cô không nhìn được nở nụ cười. “Được rồi! Cho mày một miếng ăn thử.” Nói, liền ném một cái bánh quy lên mặt đất.
“Gâu!” Sung sướng kêu một tiếng, Lai Phúc cũng không biết là được huấn luyện rồi, hay thật sự không sợ nóng, liền phi tới gặm cả cái bánh quy vừa mới ra lò.
Thấy nó ăn ngon lành, Nhan Hân Lam vui vẻ dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu nó, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới dừng hành động của mình, rồi vẻ sợ sệt chạy đi nghe.
“Alo… Giai Kỳ hả! Nướng xong rồi… Tao mang qua ngay! Đừng mắng người ta nữa đi…” Bị bạn chí cốt đầu dây bên kia vừa nhận máy đã làm một trận pháo nổ, cô lúng túng xin lượng thứ, nói một hồi cuối cùng cũng làm cho con bé bên kia thu pháo, cúp điện thoại.
Từ trong lửa đạn chạy trốn, cô không ngừng tay vội đem bánh quy vừa nướng xong cho vào hộp thủy tinh lớn, rồi lại từ trong tủ lạnh bưng ra bánh gato nhiều mùi vị khác nhau, từng cái từng cái trình bày vào xong, đem tất cả bánh ngọt cho vào trong xe tải nhỏ trong gara.
“Lai Phúc, chị phải ra ngoài, mày phải ngoan ngoãn trông nhà nhé!” Xoa xoa Lai Phúc như cái đuôi bám theo đến tận gara, cô nhẹ giọng giao phó.
“Gâu!” Con chó như có tính người nhìn cô, cứ như thật sự nghe hiểu vậy.
“Bé ngoan.” Cười nhẹ, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Chỉ chốc lát sau, động cơ khởi động, xe tải nhỏ đi tới trên con đường mòn, cô lại xuống xe đóng kĩ cổng nhà, rồi mới trở về ghế ngồi, chầm chậm lái xe rời đi.
Ở trên đường, đi qua tòa biệt thự Thiệu gia, nhịn không được quay sang nhìn vào khoảng sân rộng rãi bên trong cánh cổng chạm trổ hoa văn, nhìn thấy một chiếc xe màu đen tuyền dừng trước nhà, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen xuống xe, đang chuẩn bị đi vào nhà.
Hóa ra anh hôm nay phải đến công ty! Khẽ mỉm cười, Nhan Hân Lam thu lại ánh mắt, cẩn thận từng chút một lái xe tải lên đường cái, theo hướng xuống núi.
“Trợ lý Phương, dừng xe bên đường!” Nhìn thấy chiếc xe tải rất nổi bật đang dừng ở ven đường, lại nhìn cô gái đang chán nản ngồi xổm bên xe miệng nói chuyện điện thoại, Thiệu Duẫn Thiên đang ngồi trên ghế sau lên tiếng.
“Vâng!” Phương Lỗi trong lòng tuy vô cùng kinh ngạc sếp hôm nay vì sao lại nhiệt tình giúp đỡ người khác thế, nhưng trên mặt không biểu lộ gì cả, tuân theo chỉ thị mà dừng chiếc xe bên cạnh chiếc xe tải nhỏ kia.
“Có cần giúp không?” Chậm rãi hạ kính xe, Thiệu Duẫn Thiên lịch sự cười hỏi, nghĩ hôm nay bọn họ đúng là có duyên.
“Giai Kỳ, tao không nghe mày nói nữa! Bây giờ ở đây tao có vài việc… Hôm nay chắc tao sẽ đưa trễ… Rồi, bye!” Ngước mắt chống lại con ngươi đen đẹp đẽ và sâu thẳm, Nhan Hân Lam không nhanh không chậm chặt đứt cuộc điện thoại, rồi mới đứng dậy nhún vai cười khẽ với anh. “Rõ ràng, xe chết máy. Tôi đã thông báo cho xưởng sửa xe, đang đợi người của họ tới.”
“Hình như em có đồ gì đó cần đưa gấp cho người ta phải không?” Nghe cô vừa nói chuyện, hình như có đang nói chuyện này.
“Vậy cũng chẳng thể làm gì!” Bất đắc dĩ cười khẽ, cô đâu biết hôm nay xe mình sẽ dở chứng, lại còn hỏng ngay giữa đường.
“Lên xe đi! Tôi sẽ nói trợ lý Phương đưa em đi.” Coi như là trả ơn sáng nay của cô.
“Không, không cần!” Nhìn ra trong mắt anh thật có ý này, Nhan Hân Lam ngược lại có chút kinh ngạc.
Cô từ chối anh sao? Thiệu Duẫn Thiên vốn ít khi bị người ta từ chối căng lông mày, hài hước tự giễu. “Yên tâm! Nếu như tôi có ý đồ bất chính gì với em, em muốn chạy trốn, tôi tuyệt đối đuổi không kịp.”
Chân thành trong đáy mắt biến mất, thay vào đó, ẩn dưới ý đùa giỡn là sự xa lánh và phòng bị. Bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh, Nhan Hân Lam chỉ cười yếu ớt mà giải thích. “Em đang chờ người ở xưởng sửa xe đến, cho nên không thể đi được.”
Ra là thế! Biết lý do, anh trầm ngâm hẳn, ngay sau đó nói với Phương Lỗi ngồi trước. “Cậu xuống xe giúp Nhan tiểu thư chờ người sửa xe.” Lại quay đầu nhìn người đang kinh ngạc ngoài cửa sổ xe, cười nói: “Nhan tiểu thư, có vinh hạnh làm phiền em cầm lái chở tôi một đoạn được không?”
Lời vừa nói ra, lập tức gây ra chấn động khiến hai người còn lại đều kinh hô. Chỉ có điều Phương Lỗi hiểu rõ ông chủ từ trước đến giờ đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vậy nên không nói gì nhiều xuống xe, ngược lại Nhan Hân Lam có vẻ lúng túng.
“A… Không, không cần… Em tự mình làm là được…” Để cho cô lái cái xe đắt tiền của anh, nhỡ không cẩn thận mà đi vào đâu, cô cũng phải đền một đống tiền sửa!
“Mau lên đi! Em không phải còn phải đưa đồ cho ai sao?” Nhẹ cười một tiếng, cửa kính xe được thu lên, ngăn lại lời từ chối của cô, thay cho lời khẳng định việc này đã định, không nói nhiều nữa.
A — sao lại thế này? Trừng mắt nhìn cửa sổ kính đen kịt, cô thật sự sửng sốt.
“Nhan tiểu thư, chìa khóa xe cho tôi cầm đi!” Mặt không biểu cảm lấy chìa khóa xe trong tay cô, Phương Lỗi cũng không lãng phí thời gian làm gì.
Quên đi! Nếu họ đã cứng rắn muốn làm vậy thì cô chiều! Chả biết làm sao mà nhún vai, Nhan Hân Lam ra hiệu với người đàn ông cao lớn trước mặt này mở thùng xe đằng sau, sau đó cô nhanh chóng đem bánh ngọt trong thùng xe tải chuyển sang cốp xe con, nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe lăn được gấp gọn gàng, nằm yên tĩnh bên trong.
Đang ngơ ngác nhìn, đầu lại nghĩ lại dáng vẻ chật vật của anh ban sáng lúc mắc vào rãnh, thành thật mà nói, cô cũng có phải thở dài, dù sao trước kia anh cũng là người ưu tú nhường ấy a! Bất quá, có thể còn sống, cũng là một điều hạnh phúc rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều…
Khẽ lắc đầu, cô khổ sở cười một tiếng, thu lại tâm trạng, mang tất cả bánh ngọt bánh quy bỏ hết vào cốp xe xong, lại rất nhanh đi tới bên cạnh ghế lái, cấp tốc chui vào, nghiêm chỉnh cầm tay lái.
“Thiệu tiên sinh, anh thật sự muốn em lái xe của anh sao?” Nhìn chằm chằm qua kính chiếu hậu vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhã, cô có chút khẩn trương.
“Em nghĩ trong hai chúng ta, vẫn là em lái thì có vẻ an toàn hơn.” Cười nhạt, anh đùa.
Nghe vậy, cô lại không kìm được nở nụ cười, đôi môi như một đóa hoa hé mở ôn nhu. “Anh nói đúng!” Dứt lời, cô đạp nhẹ chân ga, chậm rãi đi xuống núi.
“Nhan tiểu thư thường xuyên dậy sớm tập chạy sao?” Thiệu Duẫn Thiên cười tìm chủ đề nói chuyện.
“Nói tập chạy thì dễ nghe quá, kì thực chỉ là dắt chó mà thôi.” Cười nhẹ nhàng hưởng ứng, nhưng lập thức cô như phát hiện được một chuyện rất đáng ngạc nhiên. “Sao anh biết em họ Nhan? Em hình như chưa từng giới thiệu bản thân với anh.”
“Em cũng biết tôi họ Thiệu đó thôi!” Thiệu Duẫn Thiên thấy vẻ mặt của cô buồn cười thật đấy.
“Anh không giống! Anh là tổng giám đốc tập đoàn Đông Hạo, là người nổi tiếng a! Em biết anh là chuyện bình thường…” Liếc trộm một cái gương mặt cười trong gương chiếu hậu, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt.
Người nổi tiếng sao? Mấy năm nay anh đều ẩn mình, rất ít khi tiếp xúc với công chúng, tất cả công việc xã giao đều để em trai đi làm, bây giờ người có thể nhận ra anh không nhiều nữa, có lẽ chỉ có hàng xóm như cô mới có thể nhớ được anh đi!
Cười gượng, Thiệu Duẫn Thiên nhìn chăm chú tóc dài đen nhánh buộc tùy tiện của cô, chậm rãi nói: “Chúng ta là hàng xóm, em biết cô họ Nhan cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.”
“Anh còn nhớ em sao?” Giọng nói mềm mại đáng yêu rõ ràng là kinh ngạc.
“Đương nhiên!” Mỉm cười, chỉ không có nói ra miệng là —thật ra thì suýt nữa anh đã quên.
Anh còn nhớ cô! Anh còn nhớ cô! Chẳng biết tại sao, biết được điều này, cô lại cảm thấy vui vẻ.
“Đúng rồi, Nhan tiểu thư vội đi giao cái gì cho người ta vậy?” Nhìn mấy cái hộp giấy cô vừa chuyển vào, nhìn bên ngoài, có vẻ rất giống bánh ga tô hay đại loại vậy.
“Em nướng vài loại bánh ga tô và bánh quy, đem đến quán để bán.” Ngượng ngùng cười cười.
“Quán?”
“Vâng! Em và một người bạn mở chung một quán cà phê. Nó phụ trách các loại đồ uống, còn em phụ trách điểm tâm ngọt và bánh ga tô.” Gặp khúc cua rộng, cô cẩn thận giảm tốc độ, chuyên chú vào mặt đường, cẩn trọng từng chút vòng tay lái.
Khi cô lái xe có vẻ đặc biệt căng thẳng! Thiệu Duẫn Thiên nhạy bén phát hiện, thì cho là cô không ở cùng với người không quen biết như anh, nên thấy căng thẳng, nên dọc đường đi lúc nào cũng gợi chủ đề đề nói chuyện, muốn thả lỏng tinh thần cho cô.
Cứ như thế một câu rồi một câu trò chuyện, chẳng biết tại sao, cảm giác thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã vào khu đông đúc náo nhiệt, chốc lát sau, cô đem xe dừng trước một quán cà phê.
“Thật ngại, làm phiền anh chờ em một chút.” Dừng xe lại tử tế, Nhan Hân Lam nhìn anh cười một tiếng, lập tức mở cốp xe sau, cũng đi ra ngoài.
Nhìn qua cửa kính, anh nhìn cô nhanh chóng đẹp mấy hộp bánh đi vào quán cà phê, chỉ chốc lát sau lại vội vàng đi ra, lúc này phía sau còn một cô gái xinh xắn để tóc ngắn đi theo.
“Bạn học à, từ bao giờ mày đổi sang xe đen bóng loáng cao cấp thế này đấy hả?” Trần Giai Kỳ vội vàng lấy bình thủy tinh đựng bánh quy tự làm trong cốp xe ra, mắt lướt nhanh nhìn số xe, miệng cũng không chịu rảnh rỗi mà trêu chọc.
“Mày đừng có nói nhảm nữa! Xe của tao chết máy giữa đường, là có người tốt bụng cho tao đi nhờ xe mới đến đây được đấy.”
“Tốt quá!” Rất khoa trương thở dài, Trần Giai Kỳ tỏ vẻ yếu đuối khúc tu tu. “Mỹ nữ gặp nạn, luôn có người xuất hiện giúp đỡ, mà cái dáng vẻ này của ta…” Lắc đầu một cái, bi thương không thể tả bằng lời.
“Mày gặp nạn thì gọi điện thăng cho Chương học trưởng nhà mày là được rồi, còn đến lượt người khác giúp chắc!” Vừa bực mình vừa buồn cười liếc xéo một cá, Nhan Hân Lam thật lo lắng người trong xe sẽ nghe được hết mấy chuyện đáng xấu hổ này. “Được rồi! Nhanh cầm hết đồ vào đi.” Dứt lời, cô nhanh chóng cầm hai hộp ga tô còn thừa lại, đi trước vào quán.
“Ơ ơ! Vội cái gì?” Nhàn tản khoan thai mà đi vào, mắt còn liếc liếc cửa kính xe rất tò mò, chỉ là nhìn cũng chẳng nhìn thấy gì, không thể làm gì khác đành đau lòng mà đi vào trong.
Cô đi vào trong quán cũng hơi lâu, thành ra Thiệu Duẫn Thiên có thời gian để nhìn ngắm quán cà phê của cô và bạn cô mở, nhìn từ ngoài thì thấy không rộng lắm, nho nhỏ thôi, lấy màu cà phê làm chủ đạo, trên tường treo vài bồn hoa cảnh, rất có phong cách châu Âu, trong lại để đèn màu vàng, khiến người ta có cảm giác rất ấm áp.
Gật gù, Thiệu Duẫn Thiên trong lòng khen ngợi, mắt chuyển nơi khác, dừng lại trên tấm biển gỗ thô trang nhã ngoài cửa trên viết hai chữ — “Góc phố”.
A… Quán này tên cũng thật thú vị đây. Miệng nở nụ cười, trong lòng thầm hoài nghi, Đài Bắc này nơi nào cũng chăng đèn neon lấp lóa, tên cửa hàng nào cũng dùng đèn đủ màu sắc để gây sự chú ý của người qua đường, mà quán cà phê này của cô chỉ treo một biển gỗ nhỏ ngoài cổng, có thể có ai chú ý đến sao?
Tuy rằng cá nhân anh rất thích phong cách châu Âu như vậy, nhưng một cửa hàng như thấy này ở Đài Bắc cũng không phải quá mờ nhạt sao? E là buôn bán cũng sẽ rất ảm đạm nhỉ?
Quên đi! Chuyện của người ta, anh còn nghĩ nhiều làm gì? Lắc lắc đầu, anh tự cười mình hôm nay thật quá nhiều chuyện, anh đang muốn thu lại ánh mắt, lại đúng lúc cửa tiệm mở ra lần nữa, cô cầm theo một hộp giấy bước ra.
“Ngại quá, để anh chờ lâu.” Trở lại vào trong xe, Nhan Hân Lam áy náy cười, đặt hộp giấy to vào chỗ ngồi trống bên cạnh anh. “Anh phải đến tòa nhà tập đoàn Đông Hạo phải không? Em sẽ đưa anh đến đó ngay.”
“Không vội đâu, cứ từ từ.” Cười nhẹ, anh thật ra không có chuyện gì để vội đâu.
Nghe vậy, cô cười một tiếng, không nói nhiều nữa, khởi động xe chậm rãi chuyển động. Vì quán cà phê nằm gần tòa nhà Đông Hạo, nên không lâu sao, xe cô đã dừng trước tòa nhà lớn.
“Làm phiền em lấy giúp tôi trong cốp xe cái…” Thiệu Duẫn Thiên ngồi ghế sau mới mở miệng muốn nhờ cô lấy hộ xe lăn, nói cũng chưa nói hết đã thấy cô mở cốp xe, nhanh chóng xuống xe, lấy ra chiếc xe lăn được gấp gọn. (ờ nút mở cốp ở trên bảng điều khiển mà)
“Đây!” Chuẩn bị xong xuôi, Nhan Hân Lam mở cửa sau xe, đặt xe lăn song song ngay bên cạnh cửa xe. “Cần em giúp không?” khom lưng mà nhìn anh, thấp giọng và mềm mại.
“Không cần!” Yên lặng trở lại nụ cười nhạt lịch sự, anh tự mình cầm lấy tay vịn xe lăn, chống tay vào xe, tự dựa vào lực tay mình mà đu người sang, an toàn trên ghế xe, cùng lúc đẩy xe lùi lại một chút, để cô đóng lại cửa.
“Chìa khóa…”
“Đưa tôi đi! Chờ chút nữa tôi đưa cho bảo vệ bảo họ đi đỗ xe là được rồi.” Nhận lấy chìa khóa, Thiệu Duẫn Thiên lễ độ cười khẽ. “Nhan tiểu thư, cảm ơn em làm tài xế cho tôi một đoạn. Em có đi về được không? Hay là để tôi phái người đưa em?”
“Không, không cần!” Vội vàng lắc đầu, cô cũng không mặt dày đến thế đâu “Chút nữa em còn có việc.” Kiếm tạm một cái cớ, cô thật sự sợ anh sẽ phái người đưa cô đi thật.
“Vậy à? Vậy gặp lại sau nhé!” Vẫn duy trì nụ cười tao nhã, anh đẩu mạnh bánh xe, chuẩn bị đi vào.
“A — chờ, chờ chút!” Bỗng nhiên nhớ ra mình còn đồ để trong xe, cô lúng túng xin lại chìa khóa xe của anh, mở cửa xe, đưa hộp giấy cho anh.
“Đây là?” Thiệu Duẫn Thiên không hiểu lắm.
“Bánh ga tô và bánh quy em tự làm, anh nếm thử, chút quà cảm ơn thôi.” Cô ngượng ngùng đáp, con mắt dịu dàng nhìn lên hộp giấy đặt trên hai chân anh, đột nhiên thấy thiếu cái gì đó. “Tấm chăn đó đâu rồi?”
Nhìn theo ánh mắt cô lên hai chân mình, Thiệu Duẫn Thiên giờ mới phát hiện hôm nay lúc ra khỏi nhà, cứ thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là anh quên cái đó hả?
“Quên mang rồi.” Cười cười, anh không để ý, lại chợt thấy cô cởi áo khoác mỏng của mình ra.
“Giờ mới đầu mùa xuân, thời tiết còn hơi lạnh, phải giữ gìn chân mình chứ.” Nhẹ nhàng đắp áo lên hai chân anh, Nhan Hân Lam dịu dàng cười khẽ, còn ngồi xuống điều chỉnh lại hai chân anh, để cho tấm áo khoác mềm của mình có thể che được hết toàn bộ.
Anh hơi kinh ngạc mà nhìn động tác của cô. Đáy mắt Thiệu Duẫn Thiên lóe một tia sáng phức tạp, cho đến khi cô làm xong hết đứng lên, anh mới thu lại biểu cảm ấy, tiếp tục nở nụ cười yếu ớt lễ phép.
“Cảm ơn em!” Lời này không biết là cảm ơn quà của cô, hay là cảm ơn hành động tỉ mỉ của cô khi nãy.
“Không không, là em phải cảm ơn anh chứ.” Không nghĩ nhiều, cô khẽ cười. “Vậy em đi đây, gặp lại sau!” Dứt lời, vẫy vẫy tay, lập tức xoay người đi.
Trầm tư nhìn theo cô đã đi xa, khuất dần trong đám đông, Thiệu Duẫn Thiên nhìn hộp giấy trên đùi, cười cười nhợt nhạt, lúc này mới đẩy bánh xe, ấn nút chạy điện, đi về hướng đoạn đường dốc cho người khuyết tật trước tòa nhà, thoáng cái đã đi đến dưới hành lang, rồi đi vào cửa tự động.
_______________________________
DÀI !!! Có nên cắt ra làm mấy khúc không?
Ừm, cái truyện này là truyện đầu tiên áp dụng kiểu xưng hô anh em từ đầu này. Đây là bởi vì hai người này, xem như đã quen từ trước, lại là hàng xóm, tuổi tác chênh lệch cũng quá rõ ràng nên mấy cái gọi là xưng hô phổ thông xã giao ban đầu có thể dẹp qua một bên luôn.
Tôi – em thì cũng như “Nữ phụ.” ý, kiểu nghe nó đáng yêu
Bình luận facebook