Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 806
- Móa, ngươi không thể tìm một ít vấn đề khác được sao?
Trang Duệ nghiêng mặt liếc nhìn Hoàng Phủ Vân, hắn đối với hai vấn đề này rất không hài lòng, đây không phải là tới đây náo động hay sao?
Nếu đã hỏi thì phải trả lời, Trang Duệ suy nghĩ một lúc sau, nói ra:
- Ta nghĩ, nếu như Klaus hiện tại còn sống ở Anh quốc, thì đống bảo tàng này tôi sẽ trao trả lại cho nước Anh các vị!
Trang Duệ nói ra lời này khiến mọi người cười vang, hắn đang trào phúng vị phóng viên này, chuyện đã xảy ra hơn sáu trăm năm, cho dù nước Anh và Đức không bắt Klaus, hiện tại hắn cũng hóa thành bụi bặm từ lâu rồi, bảo tàng của hắn rơi vào tay của người ta, có liên quan cái rắm gì tới nước Anh?
Trang Duệ ho khan hai tiếng, làm cho mọi người an tĩnh lại, nói tiếp:
- Các cục thế giới của chúng ta bây giờ, nói không dễ nghe, đều là do hải tặc cải biển! Cũng là những người mở đầu cho việc cướp bóc thuộc địa, kỳ thật đều là hải tặc, động cơ hành vi của chúng, đơn giản chính là chia cắt lợi ích, đạt được tài phú, trong lúc này tuy văn minh tiến bộ, những nương theo bản chất cướp bóc tàn ác dơ bẩn của hải tặc. Bởi vì hành vi của hải tặc đều là tư nhân, không hề giống với việc có một ít quốc gia vì lợi ích mà cướp bóc tài phú của nước khác, cho nên chúng ta cho rằng, di sản của hải tặc, là thuộc về thế giới văn minh! Trong viện bảo tàng của ta, sẽ triển lãm trưng bày di sản hải tặc, trong đó sẽ trưng bày lịch sử của hải tặc, để cho người ta biết rõ lịch sử của hải tặc, thông qua khiển trách hành vi của hải tặc mà phản đối hành vi cướp đoạt tài phú của quốc gia khác!
Trang Duệ chỉ cây dâu mắng cây hòe, tiếp theo đó là Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Anh quốc đều đi đầu trong việc cướp đoạt thuộc địa!
Hành vi khi đó của các quốc gia này, cũng không có gì khác với hải tặc, rất nhiều thổ dân Châu Phi bị giết sạch, cướp đoạt tài phú từ bọn họ, những chuyện này là sự thật, là không thể phủ nhận!
Trang Duệ nói ra lời này làm cho phía dưới yên tĩnh, nhưng sau đó tiếng vỗ tay vang lên, ở trên địa cầu, những quốc gia không bị xâm lược thuộc địa, đúng là quá ít.
Chỉ có các phóng viên tới từ Anh quốc, Tây Ban Nha, Pháp... Đều là các quốc gia xâm lược, giờ phút này sắc mặt xấu hổ và không cách nào phản bác, bởi vì chuyện xảy ra năm đó, rất nhiều hải tặc cũng đội lốt giả mạo quân đội.
- Trang tiên sinh, tôi là thường vụ xử lý công việc của hiệp hội mạo hiểm thế giới, xin hỏi ngài có thể giải thích kỹ càng quá trình thám hiểm và phát hiện bảo tàng được hay không? Mặt khác, tất cả mọi người rất muốn biết, địa phương khai quật của đống bảo tàng này?
Kiến thức Trang Duệ nhanh mồm nhanh miệng, những phóng viên sau đó đều là không ai xoắn xuýt trên vấn đề chủ quyền sở hữu của bảo tàng.
- Không có vấn đề, tôi có thể công khai công bố tọa độ bảo tàng Klaus. Hơn nữa chúng ta hoài nghi bảo tàng Klaus không chỉ có những thứ này, trên tay của tôi còn có hai tấm bản đồ, cũng có thể tiến hành công khai đấu giá!
Trang Duệ nói ra lời này lập tức kích thích mọi người, làm cho những người ở đây lập tức ồn ào trở lại, hội trường cũng sôi trào lên.
Sở dĩ Trang Duệ nguyện ý công bố tọa độ bảo tàng, là vì cách đây không lâu, hắn đã biết được cái hoang đảo này không thuộc một phần nào của quần đảo Virgin, là một hoang đảo nằm trên vùng biển quốc tế, không thuộc về bất cứ quốc gia nào.
Dựa theo quy định của quốc tế, tài phú đạt được trên những nơi như vậy, hoàn toàn quy tất cả về người sở hữu, cho nên Trang Duệ cũng không sợ chuyện người ta cầm vấn đề hải đảo ra dây dưa.
- Trang tổng, ngài không có lầm chứ? Còn có tàng bảo đồ, tự chúng ta đi tìm, đấu giá làm gì chứ?
Hoàng Phủ Vân trước đó cũng không biết Trang Duệ có suy nghĩ này, lập tức khẩn trương, vội vàng khuyên nhủ.
Bởi vì tàng bảo đồ với tư cách là một phần tử của bảo tàng hải tặc, nếu như bán đi chẳng phải bảo tàng bị tổn thất sao? Huống chi dựa theo Trang Duệ phán đoán, còn những nơi khác có bảo tàng, bán đi thì tiện nghi cho người khác hay sao?
Nhưng Hoàng Phủ Vân quên mất trước mặt của mình còn có đám đông, hắn vừa nói như vậy, mọi người ở đây nghe rành mạch, nhưng mọi người cũng có suy nghĩ như vậy, kẻ đần mới đem loại chuyện tàng bảo đồ nói ra.
Phải biết rằng, một chỗ có bảo tàng, liền phát hiện nhiều trân bảo khiến thế giới kiếp sợ, dựa theo suy tính của những người này, lần này Trang Duệ thu được ít nhất là trên hai tỷ đô la.
Nếu như còn một bảo tàng khác, cho dù chỉ bằng một phần mười của hai tỷ thôi, đáng giá cho rất nhiều người mạo hiểm tìm kiếm.
Nhưng những người kia không biết, Trang Duệ giấu diếm đại bộ phận tiền vàng, nếu như tính luôn những tiền vàng đó, lần này Trang Duệ thu hoạch cũng ngoài bốn tỷ.
Trang Duệ nghiêng mặt liếc nhìn Hoàng Phủ Vân, hắn đối với hai vấn đề này rất không hài lòng, đây không phải là tới đây náo động hay sao?
Nếu đã hỏi thì phải trả lời, Trang Duệ suy nghĩ một lúc sau, nói ra:
- Ta nghĩ, nếu như Klaus hiện tại còn sống ở Anh quốc, thì đống bảo tàng này tôi sẽ trao trả lại cho nước Anh các vị!
Trang Duệ nói ra lời này khiến mọi người cười vang, hắn đang trào phúng vị phóng viên này, chuyện đã xảy ra hơn sáu trăm năm, cho dù nước Anh và Đức không bắt Klaus, hiện tại hắn cũng hóa thành bụi bặm từ lâu rồi, bảo tàng của hắn rơi vào tay của người ta, có liên quan cái rắm gì tới nước Anh?
Trang Duệ ho khan hai tiếng, làm cho mọi người an tĩnh lại, nói tiếp:
- Các cục thế giới của chúng ta bây giờ, nói không dễ nghe, đều là do hải tặc cải biển! Cũng là những người mở đầu cho việc cướp bóc thuộc địa, kỳ thật đều là hải tặc, động cơ hành vi của chúng, đơn giản chính là chia cắt lợi ích, đạt được tài phú, trong lúc này tuy văn minh tiến bộ, những nương theo bản chất cướp bóc tàn ác dơ bẩn của hải tặc. Bởi vì hành vi của hải tặc đều là tư nhân, không hề giống với việc có một ít quốc gia vì lợi ích mà cướp bóc tài phú của nước khác, cho nên chúng ta cho rằng, di sản của hải tặc, là thuộc về thế giới văn minh! Trong viện bảo tàng của ta, sẽ triển lãm trưng bày di sản hải tặc, trong đó sẽ trưng bày lịch sử của hải tặc, để cho người ta biết rõ lịch sử của hải tặc, thông qua khiển trách hành vi của hải tặc mà phản đối hành vi cướp đoạt tài phú của quốc gia khác!
Trang Duệ chỉ cây dâu mắng cây hòe, tiếp theo đó là Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Anh quốc đều đi đầu trong việc cướp đoạt thuộc địa!
Hành vi khi đó của các quốc gia này, cũng không có gì khác với hải tặc, rất nhiều thổ dân Châu Phi bị giết sạch, cướp đoạt tài phú từ bọn họ, những chuyện này là sự thật, là không thể phủ nhận!
Trang Duệ nói ra lời này làm cho phía dưới yên tĩnh, nhưng sau đó tiếng vỗ tay vang lên, ở trên địa cầu, những quốc gia không bị xâm lược thuộc địa, đúng là quá ít.
Chỉ có các phóng viên tới từ Anh quốc, Tây Ban Nha, Pháp... Đều là các quốc gia xâm lược, giờ phút này sắc mặt xấu hổ và không cách nào phản bác, bởi vì chuyện xảy ra năm đó, rất nhiều hải tặc cũng đội lốt giả mạo quân đội.
- Trang tiên sinh, tôi là thường vụ xử lý công việc của hiệp hội mạo hiểm thế giới, xin hỏi ngài có thể giải thích kỹ càng quá trình thám hiểm và phát hiện bảo tàng được hay không? Mặt khác, tất cả mọi người rất muốn biết, địa phương khai quật của đống bảo tàng này?
Kiến thức Trang Duệ nhanh mồm nhanh miệng, những phóng viên sau đó đều là không ai xoắn xuýt trên vấn đề chủ quyền sở hữu của bảo tàng.
- Không có vấn đề, tôi có thể công khai công bố tọa độ bảo tàng Klaus. Hơn nữa chúng ta hoài nghi bảo tàng Klaus không chỉ có những thứ này, trên tay của tôi còn có hai tấm bản đồ, cũng có thể tiến hành công khai đấu giá!
Trang Duệ nói ra lời này lập tức kích thích mọi người, làm cho những người ở đây lập tức ồn ào trở lại, hội trường cũng sôi trào lên.
Sở dĩ Trang Duệ nguyện ý công bố tọa độ bảo tàng, là vì cách đây không lâu, hắn đã biết được cái hoang đảo này không thuộc một phần nào của quần đảo Virgin, là một hoang đảo nằm trên vùng biển quốc tế, không thuộc về bất cứ quốc gia nào.
Dựa theo quy định của quốc tế, tài phú đạt được trên những nơi như vậy, hoàn toàn quy tất cả về người sở hữu, cho nên Trang Duệ cũng không sợ chuyện người ta cầm vấn đề hải đảo ra dây dưa.
- Trang tổng, ngài không có lầm chứ? Còn có tàng bảo đồ, tự chúng ta đi tìm, đấu giá làm gì chứ?
Hoàng Phủ Vân trước đó cũng không biết Trang Duệ có suy nghĩ này, lập tức khẩn trương, vội vàng khuyên nhủ.
Bởi vì tàng bảo đồ với tư cách là một phần tử của bảo tàng hải tặc, nếu như bán đi chẳng phải bảo tàng bị tổn thất sao? Huống chi dựa theo Trang Duệ phán đoán, còn những nơi khác có bảo tàng, bán đi thì tiện nghi cho người khác hay sao?
Nhưng Hoàng Phủ Vân quên mất trước mặt của mình còn có đám đông, hắn vừa nói như vậy, mọi người ở đây nghe rành mạch, nhưng mọi người cũng có suy nghĩ như vậy, kẻ đần mới đem loại chuyện tàng bảo đồ nói ra.
Phải biết rằng, một chỗ có bảo tàng, liền phát hiện nhiều trân bảo khiến thế giới kiếp sợ, dựa theo suy tính của những người này, lần này Trang Duệ thu được ít nhất là trên hai tỷ đô la.
Nếu như còn một bảo tàng khác, cho dù chỉ bằng một phần mười của hai tỷ thôi, đáng giá cho rất nhiều người mạo hiểm tìm kiếm.
Nhưng những người kia không biết, Trang Duệ giấu diếm đại bộ phận tiền vàng, nếu như tính luôn những tiền vàng đó, lần này Trang Duệ thu hoạch cũng ngoài bốn tỷ.