Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 876
Một tiểu đội cầm súng trên có treo cờ hình mặt trời, đang tấn công một đỉnh núi. Mà giờ phút này quân phòng thủ trên đỉnh núi dĩ nhiên đã đạn tận lương tuyệt, chỉ còn lại mấy thanh đao đặt ở trước mặt mọi người.
Một người trong đám quân còn lại đã bị cụt một tay, đang tiến hành động viên lần cuối cùng, đi đầu xung phong phản công về phía dưới chân núi. Ánh đao bay lượn, máu tươi văng khắp nơi. Đã không có tiếng súng. Khắp nơi đều là tiếng hô giết và tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của những người khác.
Bỗng nhiên, hình ảnh trước mặt Trang Duệ biến thành hai mầu đen trắng. Hắn "nhìn" được rất rõ, ba thanh đao đâm tới, đồng thời đâm xuyên qua ngực Tướng quân, Trang Duệ đứng ở trên bầu trời xem cảnh binh lính chém giết, dường như cũng cảm giác được sự đau đớn, giống như lời Lạt Ma đã từng nói vậy, giống băng chậm rãi tan ra.
Trang Duệ có một loại cảm giác bất lực, nặng nề dường như muốn ngủ ngay lập tức. Không trung xung quanh cũng trở nên tối dần. Tại giờ phút này, thời gian giống như dừng hình ảnh.
Rống!
Một tiếng gầm khẽ, ngắt dòng suy nghĩ của Trang Duệ, chợt kéo hắn trở lại chiến trường ác liệt đã diễn ra suốt mấy ngày kia. Hình ảnh lượn thành những hành lang gấp khúc, lại xuất hiện ở trước mặt.
- Mình... mình bị là làm sao vậy?
Trang Duệ chỉ cảm thấy miệng phát ra tiếng, toàn thân bất lực, lại sờ sờ lên quần áo trên người. Không ngờ tất cả đều bị mồ hôi làm ướt sũng. Ngay cả dưới chân dường như cũng có chút nhũn ra.
- Bạch Sư, cám ơn...
Trang Duệ nhìn Bạch Sư đang dùng miệng rộng nhẹ nhàng kéo quần áo của mình, hắn mới có lại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không phải Bạch Sư gầm nhẹ một tiếng, có lẽ linh hồn mình sẽ thật sự giống như băng tan ra rồi biến mất.
- Ô ô...
Bạch Sư dùng cái đầu to ra sức cọ vào người Trang Duệ. Đôi mắt tràn ngập linh khí, nhìn trái tim Trang Duệ vừa bị áp lực vô cùng khó chịu, đã từ từ đập trở lại.
- Chẳng lẽ... đó là kiếp trước của mình?
Trong đầu Trang Duệ xuất hiện một loại cảm giác thấu hiểu. Bởi vì một khắc khi "Nhìn" được Tướng quân ki tử vong bản thân Trang Duệ cũng cảm thấy dường như bị âm ảnh tử vong bao phủ. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng này, thiếu chút nữa khiến hắn bị suy sụp.
- Có thể thấy được kiếp trước của mình, không hẳn là một chuyện tốt. Như vậy sẽ phải chịu đựng càng nhiều đau đớn hơn...
Sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Trang Duệ đã có chút kính nể đối với tiểu Lạt Ma trong phòng kia có u linh mạnh mẽ. Mỗi một thế đều thay ác biểu. Một lần luân hồi là trải qua thêm một đời .
Trang Duệ chỉ "Nhìn" được một chút hình ảnh, còn thiếu chút nữa thì lạc mất ở bên trong. Nếu đổi là một người có tâm chí không kiên định, phỏng đoán đã sớm bị chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mà phật sống đã trải qua hơn mười lần chuyển thế, lại có thể bình tĩnh như thường, chỉ sợ sớm đã nhìn thấu triệt đủ loại trên thế gian, lúc này mới có thể bình tĩnh để đối mặt đi?
- Ha hả sống ở kiếp này, phải sống cho xuất sắc là được, quan tâm tới kiếp trước làm gì chứ?
Chờ khi Trang Duệ đi ra khỏi hành lang gấp khúc, thấy Tần Huyên Băng chờ đợi ở cửa, tâm tình chợt sáng tỏ thông suốt. Nhân sinh một đời cỏ sinh một thu, có vợ hiền lành con gái thông minh, ... như vậy là đủ rồi.
Nhìn thấy Trang Duệ đi ra Lưu Xuyên hét lên:
- Đầu gỗ, giúp tôi lấy thiên châu không hả?
- Cút. Vừa đi này xâu thiên châu thiếu chút nữa không trở về. Đi, trở về, ngày mai đi Đại Tuyết Sơn...
Trang Duệ nâng chân lên giả vờ đá Lưu Xuyên một cước. Sau khi "Nhìn" được sự bi tráng của kiếp trước, đối mặt với cuộc sống trước mắt, hàng càng thấy quý trọng hơn.
- Hắc, vì sao người giống như hoàn toàn thay đổi vậy. Mình cũng phải quay đầu lại đi tìm Lạt Ma tán gẫu vài câu...
Nhìn Trang Duệ, Lưu Xuyên gãi gãi đầu. Anh ta luôn cảm giác dường như Trang Duệ khác hơn so với trước kia một chút, nhưng lại không nói rõ được là khác ở đâu.
Không chỉ có Lưu Xuyên có loại cảm giác này, đám người Bành Phi cũng cảm thâys như thế. Chỉ có điều bọn họ cũng không đoán được. Có phải Trang Duệ lại được Lạt Ma chúc phúc hay không?
Sau khi trở lại khu biệt thự, Trang Duệ mới biết được, Âu Dương Chấn Hoa đã quay trở về Bắc Kinh. Sau khi bọn họ ở lại đây một ngày, đoàn người từ Lạp Tát Khu Mưu chạy tới Tả Cống.
Tuy rằng đường đi Tây Tạng có hơi khác so với lần đầu tới đây, nhưng phong cảnh ven đường đều mỹ lệ, Mùa xuân ở Tây Tạng trăm hoa nở rộ. Nơi đây gần với bầu trời nhất là thế giới trên nóc nhà, khắp nơi đều tràn đầy sức sống xanh mơn mởn.
Nhìn tiên hoa dưới chân núi và tuyết đọng trên đỉnh núi, tâm tình mọi người đều vô cùng tốt. Gian khổ dọc đường đi cũng hóa thành những tiếng cười, tiếng hoan hô.
Trang Duệ quyết định, đợi đến khi con gái lớn hơn một chút, nhất định phải dẫn bọn họ tới Tây Tạng này. Chỉ có ở trong này, mới có thể cảm nhận được thiên nhiên mỹ lệ, mới có thể lãnh hội đến phong cảnh tự nhiên thật sự.
Lạt Ma đã chuyển thế xong, ngồi điển lễ trên giường. Tất cả mọi người hết sức thư giãn. Trên đường đi cơ bản chính là du sơn ngoạn thủy, đi cũng không nhanh. Sau một tuần, bọn họ mới đi tới dưới chân Đại Tuyết Sơn huyện Tả Cống.
Cạc... cạc cạc!
Vừa tiến vào đến địa phận của huyện Tả Cống , Kim Điêu vẫn bay trên bầu trời, xoay quanh mấy chiếc xe việt dã , bỗng nhiên phát ra những tiếng kêu to.
Trang Duệ dừng xe, mở cửa xe, nhìn Kim Điêu trên bầu trời la lớn:
- Kim Điêu, đi thôi, đi tìm được cha ngươi rồi à...
Kim Điêu sống rất lâu. Bình thường phải sống từ năm mươi năm trở lên. Trang Duệ tin tưởng, hai con Kim Điêu kia nhất định còn sống trên Đại Tuyết Sơn. Chẳng qua trong lòng hắn cảm thấy có chút đáng tiếc khi hắn không thể nhìn thấy Kim Điêu đoàn tụ.
.
Cạc cạc...
Sau khi Kim Điêu bao vòng quanh mấy cái xe việt dã, cánh vỗ mạnh, bay về phía xa Đại Tuyết Sơn.
Nhìn theo bóng dáng Kim Điêu rời khỏi, trong lòng Trang Duệ cũng có chút nôn nóng muốn nhanh chóng đi đến thôn Dát Mã. gặp người dân Tây Tạng chất phác đã trông thấy báo tuyết bảo vệ Đại Tuyết Sơn.
Chẳng qua hiện tại trời đã tối muộn. Hơn nữa trải qua một tuần đi trên đường, Lôi Lôi và TầnHuyên Băng đều có chút phản ứng rất nhỏ với cao nguyên. Trang Duệ chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày trong thành thành trước. Sáng sớm hôm sau mới đi tới thôn Dát Mã.
- Trang tiên sinh, hoan nghênh ngài quay lại Tả Cống. Tôi thay mặt tất cả người dân trong huyện, cám ơn ngài...
Điều khiến Trang Duệ không ngờ được chính là, đoàn người bọn họ vừa thu xếp vào nhà khách, Chủ tịch huyện huyện Tả Cống, Luân Châu, không, hiện tại hẳn là Bí thư Luân Châu, liền dẫn theo Lạp Ba Thứ Nhân tới thăm hỏi.
Tin tức Lạt Ma chuyển thế, đã sớm truyền ra ngoài. Sơn thôn Lạt Ma chuyển thế kia, cũng đã thành thánh địa nổi danh. Mỗi ngày đều có rất nhiều dân chúng Tây Tạng với vóc dáng tiều tụy, từ bốn phương tám hướng lũ lượt kéo nhau tới hành hương.
Một người trong đám quân còn lại đã bị cụt một tay, đang tiến hành động viên lần cuối cùng, đi đầu xung phong phản công về phía dưới chân núi. Ánh đao bay lượn, máu tươi văng khắp nơi. Đã không có tiếng súng. Khắp nơi đều là tiếng hô giết và tiếng kêu thảm thiết trước lúc chết của những người khác.
Bỗng nhiên, hình ảnh trước mặt Trang Duệ biến thành hai mầu đen trắng. Hắn "nhìn" được rất rõ, ba thanh đao đâm tới, đồng thời đâm xuyên qua ngực Tướng quân, Trang Duệ đứng ở trên bầu trời xem cảnh binh lính chém giết, dường như cũng cảm giác được sự đau đớn, giống như lời Lạt Ma đã từng nói vậy, giống băng chậm rãi tan ra.
Trang Duệ có một loại cảm giác bất lực, nặng nề dường như muốn ngủ ngay lập tức. Không trung xung quanh cũng trở nên tối dần. Tại giờ phút này, thời gian giống như dừng hình ảnh.
Rống!
Một tiếng gầm khẽ, ngắt dòng suy nghĩ của Trang Duệ, chợt kéo hắn trở lại chiến trường ác liệt đã diễn ra suốt mấy ngày kia. Hình ảnh lượn thành những hành lang gấp khúc, lại xuất hiện ở trước mặt.
- Mình... mình bị là làm sao vậy?
Trang Duệ chỉ cảm thấy miệng phát ra tiếng, toàn thân bất lực, lại sờ sờ lên quần áo trên người. Không ngờ tất cả đều bị mồ hôi làm ướt sũng. Ngay cả dưới chân dường như cũng có chút nhũn ra.
- Bạch Sư, cám ơn...
Trang Duệ nhìn Bạch Sư đang dùng miệng rộng nhẹ nhàng kéo quần áo của mình, hắn mới có lại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu không phải Bạch Sư gầm nhẹ một tiếng, có lẽ linh hồn mình sẽ thật sự giống như băng tan ra rồi biến mất.
- Ô ô...
Bạch Sư dùng cái đầu to ra sức cọ vào người Trang Duệ. Đôi mắt tràn ngập linh khí, nhìn trái tim Trang Duệ vừa bị áp lực vô cùng khó chịu, đã từ từ đập trở lại.
- Chẳng lẽ... đó là kiếp trước của mình?
Trong đầu Trang Duệ xuất hiện một loại cảm giác thấu hiểu. Bởi vì một khắc khi "Nhìn" được Tướng quân ki tử vong bản thân Trang Duệ cũng cảm thấy dường như bị âm ảnh tử vong bao phủ. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng này, thiếu chút nữa khiến hắn bị suy sụp.
- Có thể thấy được kiếp trước của mình, không hẳn là một chuyện tốt. Như vậy sẽ phải chịu đựng càng nhiều đau đớn hơn...
Sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Trang Duệ đã có chút kính nể đối với tiểu Lạt Ma trong phòng kia có u linh mạnh mẽ. Mỗi một thế đều thay ác biểu. Một lần luân hồi là trải qua thêm một đời .
Trang Duệ chỉ "Nhìn" được một chút hình ảnh, còn thiếu chút nữa thì lạc mất ở bên trong. Nếu đổi là một người có tâm chí không kiên định, phỏng đoán đã sớm bị chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mà phật sống đã trải qua hơn mười lần chuyển thế, lại có thể bình tĩnh như thường, chỉ sợ sớm đã nhìn thấu triệt đủ loại trên thế gian, lúc này mới có thể bình tĩnh để đối mặt đi?
- Ha hả sống ở kiếp này, phải sống cho xuất sắc là được, quan tâm tới kiếp trước làm gì chứ?
Chờ khi Trang Duệ đi ra khỏi hành lang gấp khúc, thấy Tần Huyên Băng chờ đợi ở cửa, tâm tình chợt sáng tỏ thông suốt. Nhân sinh một đời cỏ sinh một thu, có vợ hiền lành con gái thông minh, ... như vậy là đủ rồi.
Nhìn thấy Trang Duệ đi ra Lưu Xuyên hét lên:
- Đầu gỗ, giúp tôi lấy thiên châu không hả?
- Cút. Vừa đi này xâu thiên châu thiếu chút nữa không trở về. Đi, trở về, ngày mai đi Đại Tuyết Sơn...
Trang Duệ nâng chân lên giả vờ đá Lưu Xuyên một cước. Sau khi "Nhìn" được sự bi tráng của kiếp trước, đối mặt với cuộc sống trước mắt, hàng càng thấy quý trọng hơn.
- Hắc, vì sao người giống như hoàn toàn thay đổi vậy. Mình cũng phải quay đầu lại đi tìm Lạt Ma tán gẫu vài câu...
Nhìn Trang Duệ, Lưu Xuyên gãi gãi đầu. Anh ta luôn cảm giác dường như Trang Duệ khác hơn so với trước kia một chút, nhưng lại không nói rõ được là khác ở đâu.
Không chỉ có Lưu Xuyên có loại cảm giác này, đám người Bành Phi cũng cảm thâys như thế. Chỉ có điều bọn họ cũng không đoán được. Có phải Trang Duệ lại được Lạt Ma chúc phúc hay không?
Sau khi trở lại khu biệt thự, Trang Duệ mới biết được, Âu Dương Chấn Hoa đã quay trở về Bắc Kinh. Sau khi bọn họ ở lại đây một ngày, đoàn người từ Lạp Tát Khu Mưu chạy tới Tả Cống.
Tuy rằng đường đi Tây Tạng có hơi khác so với lần đầu tới đây, nhưng phong cảnh ven đường đều mỹ lệ, Mùa xuân ở Tây Tạng trăm hoa nở rộ. Nơi đây gần với bầu trời nhất là thế giới trên nóc nhà, khắp nơi đều tràn đầy sức sống xanh mơn mởn.
Nhìn tiên hoa dưới chân núi và tuyết đọng trên đỉnh núi, tâm tình mọi người đều vô cùng tốt. Gian khổ dọc đường đi cũng hóa thành những tiếng cười, tiếng hoan hô.
Trang Duệ quyết định, đợi đến khi con gái lớn hơn một chút, nhất định phải dẫn bọn họ tới Tây Tạng này. Chỉ có ở trong này, mới có thể cảm nhận được thiên nhiên mỹ lệ, mới có thể lãnh hội đến phong cảnh tự nhiên thật sự.
Lạt Ma đã chuyển thế xong, ngồi điển lễ trên giường. Tất cả mọi người hết sức thư giãn. Trên đường đi cơ bản chính là du sơn ngoạn thủy, đi cũng không nhanh. Sau một tuần, bọn họ mới đi tới dưới chân Đại Tuyết Sơn huyện Tả Cống.
Cạc... cạc cạc!
Vừa tiến vào đến địa phận của huyện Tả Cống , Kim Điêu vẫn bay trên bầu trời, xoay quanh mấy chiếc xe việt dã , bỗng nhiên phát ra những tiếng kêu to.
Trang Duệ dừng xe, mở cửa xe, nhìn Kim Điêu trên bầu trời la lớn:
- Kim Điêu, đi thôi, đi tìm được cha ngươi rồi à...
Kim Điêu sống rất lâu. Bình thường phải sống từ năm mươi năm trở lên. Trang Duệ tin tưởng, hai con Kim Điêu kia nhất định còn sống trên Đại Tuyết Sơn. Chẳng qua trong lòng hắn cảm thấy có chút đáng tiếc khi hắn không thể nhìn thấy Kim Điêu đoàn tụ.
.
Cạc cạc...
Sau khi Kim Điêu bao vòng quanh mấy cái xe việt dã, cánh vỗ mạnh, bay về phía xa Đại Tuyết Sơn.
Nhìn theo bóng dáng Kim Điêu rời khỏi, trong lòng Trang Duệ cũng có chút nôn nóng muốn nhanh chóng đi đến thôn Dát Mã. gặp người dân Tây Tạng chất phác đã trông thấy báo tuyết bảo vệ Đại Tuyết Sơn.
Chẳng qua hiện tại trời đã tối muộn. Hơn nữa trải qua một tuần đi trên đường, Lôi Lôi và TầnHuyên Băng đều có chút phản ứng rất nhỏ với cao nguyên. Trang Duệ chỉ có thể nghỉ ngơi một ngày trong thành thành trước. Sáng sớm hôm sau mới đi tới thôn Dát Mã.
- Trang tiên sinh, hoan nghênh ngài quay lại Tả Cống. Tôi thay mặt tất cả người dân trong huyện, cám ơn ngài...
Điều khiến Trang Duệ không ngờ được chính là, đoàn người bọn họ vừa thu xếp vào nhà khách, Chủ tịch huyện huyện Tả Cống, Luân Châu, không, hiện tại hẳn là Bí thư Luân Châu, liền dẫn theo Lạp Ba Thứ Nhân tới thăm hỏi.
Tin tức Lạt Ma chuyển thế, đã sớm truyền ra ngoài. Sơn thôn Lạt Ma chuyển thế kia, cũng đã thành thánh địa nổi danh. Mỗi ngày đều có rất nhiều dân chúng Tây Tạng với vóc dáng tiều tụy, từ bốn phương tám hướng lũ lượt kéo nhau tới hành hương.
Bình luận facebook