Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
- Ủa, tiểu tử cậu cũng lắm tiền nhỉ, mua thứ này làm gì? Tôi biết rằng...
Lưu Xuyên vốn có chút kỳ quái, nhưng hắn chợt có phản ứng, chỉ có thể cười hì hì.
Lưu Xuyên đoán không lầm, Trang Duệ thật sự muốn mua cho Tần Huyên Băng, thông qua nụ hôn ngất ngây hôm qua, hắn bây giờ dù là đầu heo cũng biết nàng có tình ý với mình, bây giờ thấy áo choàng đẹp như vậy, hắn quyết định mua làm quà cho nàng.
- Hai chục ngàn.
Ông chủ Mã nhanh chóng lên giá, hắn cảm thấy tên tiểu tử không chịu bán chó rõ ràng có ý đối nghịch với mình, mà những người khác trong trướng bồng cũng không có ý với áo choàng kia, vì vậy chỉ bàng quan mà thôi.
- Ông chủ Mã ra giá hai chục ngàn, bạn của ông chủ Lưu bên kia còn ra giá nữa không?
Tuy áo choàng chỉ là một vật vài chục ngàn đồng nhưng Lãng Kiệt rất coi trọng vật phẩm đấu giá đầu tiên, dù sao thì cũng vạn sự bắt đầu nan, vì thế hắn hô lớn, mong sao Trang Duệ tiếp tục ra giá.
- Cậu Trang, thứ này cậu cũng đừng mua, nếu nâng giá như vậy sẽ cổ vũ cho đám người giết linh dương Tây Tạng.
Chu Thụy khẽ ghé sát tai Trang Duệ rồi nói.
Lúc này bộ phim Khả Khả Tây Lý còn chưa được xuất bản, vì vậy người trong nước cũng không biết nhiều về linh dương Tây Tạng, Trang Duệ cho rằng đó là động vật bình thường, không khác gì dê bò. Sau khi nghe Chu Thụy nói như vậy thì hắn tò mò hỏi:
- Chu đại ca, linh dương Tây Tạng còn rất ít sao? Vì sao vừa rồi Lãng Kiệt kia nói giết linh dương cũng không có thanh danh tốt?
- Nói nhảm, năm 1990 thì linh dương Tây Tạng có một triệu con, đến năm 1995 còn lại bảy trăm ngàn con, chỉ sợ đến bây giờ bảy chục ngàn con cũng không còn đủ. Cậu có biết không, vì có áo choàng này mà người ta giết ba con linh dương Tây Tạng, có người gọi nó là áo bọc thây, cậu mặc nó sẽ thoải mái sao?
Chu Thụy trừng mắt nhìn Trang Duệ, hắn mở miệng giải thích. Trang Duệ nghe được ba chữ áo bọc thây thì rùng mình, lại nhìn cái áo choàng, trong đầu nghĩ đến tình huống linh dương đầm đìa máu, vì vậy không còn hứng thú với thứ này.
Khi thấy trang duệ khẽ đối thoại với người bên cạnh mà không tăng giá thì Lãng Kiệt có chút thất vọng, nhưng thứ này là món khai vị, hắn mất nhiều công phu mới mở chợ đen, tất nhiên cũng không vì cái áo choàng mà lo lắng. Vì vậy hắn quyết định giá của nó là hai chục ngàn.
Nếu nói ra thì rõ ràng là tên mập họ Mã mua được hàng giá rẻ, nếu một cái áo choàng Sa Đồ như vậy mang bán ở Châu Âu sẽ có giá ít nhất là vài chục ngàn đô, hai chục ngàn so với vài chục ngàn đô, chênh lệch như vậy cũng chính là một nguyên nhân để đấu giá chợ đen phát triển.
Tên mập kia lấy được áo choàng mà cũng kohong quá vui, hắn vốn định chơi trò lên giá với Trang Duệ một phen, không ngờ Trang Duệ chỉ lên giá một lần rồi thôi, làm cho hắn sinh ra cảm giác đấm ra ngoài không khí.
- Này Lãng Kiệt, chúng tôi đến đây không phải xem những thứ chán ghét kia, có gì hay thì lấy ra đi.
Ông lão họ Tạ cũng biết rõ lai lịch của áo choàng, lão dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn tên mập, sau đó nói với Lãng Kiệt.
- Được, vật phẩm tiếp theo, tôi nghĩ rằng ai cũng thích.
Lãng Kiệt cũng không tức giận, hắn khẽ ra hiệu với tên thanh niên ở bên cạnh, tên này nhanh chóng bước vào trong phần cách ly. Lần này thứ lấy ra không thể đặt trên mâm, cũng không thể bỏ xuống, vì đây là một vật phẩm bằng đồng cao chừng bảy mươi centimet, rộng hai mươi centimet.
Người thanh niên này ôm vật phẩm bằng đồng vào ngực, lại đi một vòng cho mọi người thưởng ngoạn, sau đó đi đến đặt vật phẩm lên bàn.
- Tôi tin tưởng mọi người sẽ không xa lạ gì thứ này, đây là một cây rụng tiền*(chú thích bên dưới) thời nhà Hán, một cây rụng tiền được bảo tồn kỹ lưỡng như thế này, nói thật chỉ sợ trong những viện bảo tàng cũng không có được, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, các bằng hữu có hứng thú thì hoàn toàn có thể lên xem.
Lãng Kiệt nói rất có kỹ xảo, nếu anh có tâm tư mua sắm thì có thể lên xem xét, nếu không thì ngồi phía dưới uống trà mát. Chợ đen của hắn có thanh danh cũng không vì nhân số tham gia, chính là những vật phẩm được mang ra chào bán, phần lớn chỉ là tinh phẩm, tất nhiên hàng giả cũng có, kẻ mua phải hàng giả chỉ có thể tự nhận là ánh mắt không đủ cao mà thôi.
- Cây rụng tiền? Hì, cái tên rất hay.
Tên mập khó khăn đứng lên, hai bàn tay cà rốt khẽ ngắt một cái lên ngực cô gái đẹp, sau đó lắc lư cặp bàn tọa khủng bố để đi đến cái bàn đặt cây rụng tiền.
- Giống hệt như một cái chày...
Ông lão họ Tạ ngồi cách Trang Duệ không xa khẽ mắng một câu, lão cũng đứng lên nhưng trong tay lại cầm theo kính lúp, còn có mộti cái giũa nhỏ như móng tay.
- Trang Duệ, cây rụng tiền là thứ quái quỷ gì?
Lưu Xuyên khẽ huých Trang Duệ rồi khẽ hỏi.
- Nói nhảm, cây rụng tiền chính là cây rụng tiền, khi còn bé chưa từng nghe người ta kể về cây rụng tiền sao?
Trang Duệ đáp lời lại làm cho Lưu Xuyên thiếu chút nữa tức đến mức lệch cả mũi, đúng là nói nhảm, hắn không biết mới hỏi chứ?
Nhưng Lưu Xuyên cũng không hỏi lại, vì hai người vừa rồi xịch ghế ngồi cách xa ra một chút đang nói về cây rụng tiền. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đang giải thích cho cậu thanh niên về lai lịch của cây rụng tiền, điều này làm cho Lưu Xuyên và Trang Duệ vốn cũng không hiểu mấy chợt rõ ràng hơn.
- Cây rụng tiền từ thời xưa đã được coi là thần thụ, thời kỳ Đông Hán thì ở khu Tây Nam lưu truyền rất rộng, đó là một vật phẩm có tạo hình đặc sắc nhất về thần thụ của Trung Quốc, là một hình thức biểu hiện rất kiệt xuất...
- Loại cây rụng tiền này chỉ khai quật được ở Tứ Xuyên và Hồ Bắc, thứ này năm xưa chủ yếu là của quý tộc tiến cống vào điện thờ trong nhà hoặc làm vật dụng táng theo chủ nhân, là biểu hiện của quyền lợi, địa vị, phú quý, cát tường. Nếu cây rụng tiền kia của Lãng Kiệt là thật, như vậy cũng không biết mộ của vương hầu nào ở Tứ Xuyên đã bị đào trộm.
Người đàn ông trung niên kia nói chuyện cực kỳ có trật tự, không những nói rõ ràng lai lịch của cây rụng tiền, thậm chí còn có dự đoán về lai lịch và xuất xứ của cây rụng tiền trước mắt, giống như một ông thầy đang chỉ dạy cho đệ tử của mình.
- Nói nhảm, thứ kia thì có giá trị bao nhiêu tiền.
Lưu Xuyên là loại thô lỗ, nghe xong thì bất mãn lầm bầm một câu.
Người đàn ông trung niên nói xong cũng tiến lên xem xét, ngay cả vị khách Nhật kia cũng cầm kính lúp trong tay đi qua. Trang Duệ đưa mắt đánh giá chung quanh, hình như chỉ có ba người bên phía hắn và cô gái đeo kính râm kia là không có hứng thú với cây rụng tiền này.
Đám người kia ngoài tên mập chỉ cố ý ra vẻ đi dạo một vòng quanh cây rụng tiền, sau đó trở về ngồi xuống ghế, những người còn lại đều xem xét cực kỳ cẩn thận, từ nhánh cây đến đế cây, hầu như dùng kính lúp xem xét từng tấc vật phẩm. Ông lão họ Tạ sau khi được Lãng Kiệt đồng ý thì còn dùng giũa cào xuống một ít bột từ trên cành cây, sau đó lại đặt vào miệng nhấm nháp làm cho đám người Trang Duệ cảm thấy ớn lạnh.
Vì mọi người đều là khách hàng quen nên Lãng Kiệt để tùy ý bọn họ giám định, không hạn chế thời gian, vì hắn đã sớm có giám định thật giả với thứ này rồi.
Lãng Kiệt thu mua thứ này chỉ với giá mười lăm ngàn, hơn nữa khi đó vì muốn mang đi cho thuận tiện mà còn tháo hẳn từng phần ra, sau đó hắn mới tự mình tìm hiểu, đây thật sự là vật phẩm đồng xanh thời Hán.
Vì vậy dù ở chỗ này chỉ có một người ra giá và bán đi với giá một trăm tám chục ngàn, hắn cũng có lợi hơn chục lần, coi như mở chợ lời lớn.
Thời gian giám định cây rụng tiền hơi lâu, lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, Lãng Kiệt lập tức cho người đưa thịt bò, dê nướng, rau trộn, lưỡi bò, bánh bao, còn có trà sữa, trà, sữa chua.v.v. dọn lên bàn, còn đưa vào vài chai rượu trắng.
Trang Duệ và Lưu Xuyên đều đã đói bụng, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, cả bọn ăn uống rất vui vẻ. Ngược lại Chu Thụy cũng không động vào những thứ này, hắn ăn bánh quy lấy từ trên xe xuống, nước uống cũng lấy thứ mình mang đến.
Không chỉ Trang Duệ và Lưu Xuyên ăn các món ở đây, tên mập cũng dính mỡ đầy miệng nhưng không uống rượu, người phụ nữ đeo kính râm và đồng bạn lại ăn thứ mình mang theo, không động vào những thứ mà người của chợ đen cung ứng.
Sau khi đám người kia ăn uống no đủ, các vị tiến lên giám định cũng đã quay về, vẻ mặt cũng giống như lúc nãy, không có chút biến đổi.
Lưu Xuyên đánh giá một lúc lâu, hắn cũng không thấy được bất kỳ điểm gì khác lạ trên mặt đám người kia, cũng không biết được cây rụng tiền kia là thật hay giả, vì vậy không khỏi tức giận mắng:
- Một đám cáo già.
- Các vị, mọi người ăn chút gì đó cho no bụng hay chúng ta bắt đầu luôn?
Lãng Kiệt thấy đám người kia đi về ngồi xuống ghế thì bắt đầu mở miệng hỏi.
- Không ăn một bữa cũng chẳng chết đi được, chúng ta bắt đầu đi.
Ông lão họ Tạ nhìn tên mập với khóe miệng đầy mỡ rồi tức giận trả lời.
- Được, vậy chúng ta bắt đầu, tôi tin mọi người cũng thấy rõ ràng, thứ trong tay Lãng Kiệt tôi lấy ra là tinh phẩm, đây là cây rụng tiền thời Hán, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, mời các vị ra giá.
Dfu sao chỗ này cũng không phải là đấu giá chính thức, Lãng Kiệt vẫn không quên cổ động đám người không lên giám định như Trang Duệ, nhưng sau khi hắn nói xong thì bên trong trướng bồng chợt trở nên yên tĩnh, không ai ra giá.
Lãng Kiệt cũng không nóng nảy, hắn định thần đứng ở nơi đó, hắn biết rõ năm 1993 ở nước ngoài có đưa ra một cây rụng tiền, giá cả buôn bán chính là hai triệu năm trăm ngàn đô. Tuy cây rụng tiền kia cao hai mét, nhưng nếu cây đồng xanh của hắn được đặt ra đấu giá ở trường hợp chính thức cũng sẽ có giá khôn thấp hơn ba triệu đồng, mình chỉ bán với giá một trăm tám chục ngàn, hắn không tin những lão già ở đây không động tâm.
- Một trăm tám chục ngàn.
Cuối cùng cũng có người mở miệng, ra giá là người đàn ông trung niên vừa rồi nói ra lai lịch của cây rụng tiền.
- Hai trăm ngàn...
Có người dẫn đầu, không đợi Lãng Kiệt cổ động, ông lão họ Tạ cũng ra giá.
- Hai trăm năm chục ngàn...
- Hai trăm tám chục ngàn...
- Ba trăm ngàn...
Giá cả đang dần tăng lên, giám đốc Khương cũng mở miệng ra giá, nhưng ai trong trướng bồng cũng dự đoán có lẽ giám đốc Khương đang ra giá thay cho vị khách nước ngoài kia, dù sao thì vừa rồi giám đốc Khương cũng không lên xem xét.
Điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là ông chủ Mã lại ngồi vững vàng trên mặt ghế, không muốn mở miệng.
Từ sau khi linh khí trong mắt thăng cấp ở Đại Chiêu Tự thì mắt Trang Duệ đã có biến hóa rất lớn, tuy không thể hấp thụ được linh khí trong vật phẩm nhưng khoảng cách phóng thích linh khí lại là rất xa, bây giờ hắn dễ dàng có thể phóng linh khí ra xa hơn mười mét.
Quan trọng là lần này sau những gì xảy ra ở Đại Chiêu Tự, không những linh khí có thể tự động hồi phục, mắt cũng có thể nhìn thấu nhiều thứ, có thể phân biệt được các khoáng vật như sắt, đồng, vàng.v.v. Kể cả đá cũng có thể phân biệt được. Trang Duệ đã từng làm thí nghiệm, còn đặc biệt chạy đến vài tụ điểm bán trang sức để kiểm chứng.
Trang Duệ thấy mọi người mặt đỏ tía tai lên giá, hắn ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá cây rụng tiền bằng đồng xanh, nhưng hắn cũng không lập tức phóng linh khí ra, trước tiên quan sát vẻ bề ngoài của nó cái đã.
Cây rụng tiền bằng đồng xanh này có đế làm bằng gỗ đào giống như một ngọn núi lớn, bên dưới có ba lỗ tròn, dưới đế có khắc hoa sen, trên cánh hoa là một con khỉ, đầu con khỉ chính là một lỗ tròn, thân cây đồng xanh được cắm trên lỗ tròn đó.
Thân cây có sáu nhánh, nhìn từ bề ngoài thì thấy được làm bằng đồng, mỗi nhánh có cấu tạo khá giống nhau, có hình dẹp, có nhiều đồng tiền, thuận tiện chen vào vài cái lá, mỗi một khúc thân cây đều được khắc hình thần nhân cầm rắn, thần nhân chắp tay, ngũ quan rõ ràng, hai tay cầm rắn.
Trang Duệ xem xét vô cùng cẩn thận, cây rụng tiền này đầu đuôi có sáu phân tầng, mỗi tầng đều có hình phượng, đến tầng thứ sáu thì có hình Tây Vương Mẫu đầu đội hoa quan, nhìn kỹ thì thấy bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, sau lưng có Huyền Vũ, trên đỉnh đầu là một con Chu Tước.
Cấu tạo của cây rụng tiền rất xa hoa, Trang Duệ nếu không tận mắt nhìn thấy thì căn bản rất khó tin đây là thứ được nghệ nhân cổ đại chế tạo ra, lại có thể tiên tiến hơn cả những dụng cụ vào lúc này.
- Bốn trăm bảy chục ngàn...
Trong trướng bồng vẫn tiếp tục lên giá, giá cả tăng lên liên tục, lúc đầu lên giá mỗi lần hai chục ngàn, bây giờ chuyển thành mười ngàn, vừa hô giá bốn trăm bảy chục ngàn chính là người đàn ông trung niên ngồi cách Trang Duệ không xa.
- Bốn trăm tám chục ngàn...
Vị giám đốc Khương ở Tứ Xuyên cũng không nhượng bộ, trực tiếp nâng giá lên mười ngàn. Lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ đấu giá với nhau, ông lão họ Tạ nóng tính kia đã lui ra khỏi tranh chấp.
- Con bà nó, tôi vốn cảm thấy chúng ta mang theo ba trăm ngàn là ít, bây giờ mới biết dù có ném vào cũng không phát ra tiếng vang nào.
Lưu Xuyên lúc đầu trợn mắt há mồm, bây giờ đã thật sự chết lặng. Trang Duệ bán bản thảo được ba triệu tám trăm ngàn, nhưng đó là ra giá một lần, thật sự không kích thích bằng lúc này.
Lưu Xuyên vốn có chút kỳ quái, nhưng hắn chợt có phản ứng, chỉ có thể cười hì hì.
Lưu Xuyên đoán không lầm, Trang Duệ thật sự muốn mua cho Tần Huyên Băng, thông qua nụ hôn ngất ngây hôm qua, hắn bây giờ dù là đầu heo cũng biết nàng có tình ý với mình, bây giờ thấy áo choàng đẹp như vậy, hắn quyết định mua làm quà cho nàng.
- Hai chục ngàn.
Ông chủ Mã nhanh chóng lên giá, hắn cảm thấy tên tiểu tử không chịu bán chó rõ ràng có ý đối nghịch với mình, mà những người khác trong trướng bồng cũng không có ý với áo choàng kia, vì vậy chỉ bàng quan mà thôi.
- Ông chủ Mã ra giá hai chục ngàn, bạn của ông chủ Lưu bên kia còn ra giá nữa không?
Tuy áo choàng chỉ là một vật vài chục ngàn đồng nhưng Lãng Kiệt rất coi trọng vật phẩm đấu giá đầu tiên, dù sao thì cũng vạn sự bắt đầu nan, vì thế hắn hô lớn, mong sao Trang Duệ tiếp tục ra giá.
- Cậu Trang, thứ này cậu cũng đừng mua, nếu nâng giá như vậy sẽ cổ vũ cho đám người giết linh dương Tây Tạng.
Chu Thụy khẽ ghé sát tai Trang Duệ rồi nói.
Lúc này bộ phim Khả Khả Tây Lý còn chưa được xuất bản, vì vậy người trong nước cũng không biết nhiều về linh dương Tây Tạng, Trang Duệ cho rằng đó là động vật bình thường, không khác gì dê bò. Sau khi nghe Chu Thụy nói như vậy thì hắn tò mò hỏi:
- Chu đại ca, linh dương Tây Tạng còn rất ít sao? Vì sao vừa rồi Lãng Kiệt kia nói giết linh dương cũng không có thanh danh tốt?
- Nói nhảm, năm 1990 thì linh dương Tây Tạng có một triệu con, đến năm 1995 còn lại bảy trăm ngàn con, chỉ sợ đến bây giờ bảy chục ngàn con cũng không còn đủ. Cậu có biết không, vì có áo choàng này mà người ta giết ba con linh dương Tây Tạng, có người gọi nó là áo bọc thây, cậu mặc nó sẽ thoải mái sao?
Chu Thụy trừng mắt nhìn Trang Duệ, hắn mở miệng giải thích. Trang Duệ nghe được ba chữ áo bọc thây thì rùng mình, lại nhìn cái áo choàng, trong đầu nghĩ đến tình huống linh dương đầm đìa máu, vì vậy không còn hứng thú với thứ này.
Khi thấy trang duệ khẽ đối thoại với người bên cạnh mà không tăng giá thì Lãng Kiệt có chút thất vọng, nhưng thứ này là món khai vị, hắn mất nhiều công phu mới mở chợ đen, tất nhiên cũng không vì cái áo choàng mà lo lắng. Vì vậy hắn quyết định giá của nó là hai chục ngàn.
Nếu nói ra thì rõ ràng là tên mập họ Mã mua được hàng giá rẻ, nếu một cái áo choàng Sa Đồ như vậy mang bán ở Châu Âu sẽ có giá ít nhất là vài chục ngàn đô, hai chục ngàn so với vài chục ngàn đô, chênh lệch như vậy cũng chính là một nguyên nhân để đấu giá chợ đen phát triển.
Tên mập kia lấy được áo choàng mà cũng kohong quá vui, hắn vốn định chơi trò lên giá với Trang Duệ một phen, không ngờ Trang Duệ chỉ lên giá một lần rồi thôi, làm cho hắn sinh ra cảm giác đấm ra ngoài không khí.
- Này Lãng Kiệt, chúng tôi đến đây không phải xem những thứ chán ghét kia, có gì hay thì lấy ra đi.
Ông lão họ Tạ cũng biết rõ lai lịch của áo choàng, lão dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn tên mập, sau đó nói với Lãng Kiệt.
- Được, vật phẩm tiếp theo, tôi nghĩ rằng ai cũng thích.
Lãng Kiệt cũng không tức giận, hắn khẽ ra hiệu với tên thanh niên ở bên cạnh, tên này nhanh chóng bước vào trong phần cách ly. Lần này thứ lấy ra không thể đặt trên mâm, cũng không thể bỏ xuống, vì đây là một vật phẩm bằng đồng cao chừng bảy mươi centimet, rộng hai mươi centimet.
Người thanh niên này ôm vật phẩm bằng đồng vào ngực, lại đi một vòng cho mọi người thưởng ngoạn, sau đó đi đến đặt vật phẩm lên bàn.
- Tôi tin tưởng mọi người sẽ không xa lạ gì thứ này, đây là một cây rụng tiền*(chú thích bên dưới) thời nhà Hán, một cây rụng tiền được bảo tồn kỹ lưỡng như thế này, nói thật chỉ sợ trong những viện bảo tàng cũng không có được, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, các bằng hữu có hứng thú thì hoàn toàn có thể lên xem.
Lãng Kiệt nói rất có kỹ xảo, nếu anh có tâm tư mua sắm thì có thể lên xem xét, nếu không thì ngồi phía dưới uống trà mát. Chợ đen của hắn có thanh danh cũng không vì nhân số tham gia, chính là những vật phẩm được mang ra chào bán, phần lớn chỉ là tinh phẩm, tất nhiên hàng giả cũng có, kẻ mua phải hàng giả chỉ có thể tự nhận là ánh mắt không đủ cao mà thôi.
- Cây rụng tiền? Hì, cái tên rất hay.
Tên mập khó khăn đứng lên, hai bàn tay cà rốt khẽ ngắt một cái lên ngực cô gái đẹp, sau đó lắc lư cặp bàn tọa khủng bố để đi đến cái bàn đặt cây rụng tiền.
- Giống hệt như một cái chày...
Ông lão họ Tạ ngồi cách Trang Duệ không xa khẽ mắng một câu, lão cũng đứng lên nhưng trong tay lại cầm theo kính lúp, còn có mộti cái giũa nhỏ như móng tay.
- Trang Duệ, cây rụng tiền là thứ quái quỷ gì?
Lưu Xuyên khẽ huých Trang Duệ rồi khẽ hỏi.
- Nói nhảm, cây rụng tiền chính là cây rụng tiền, khi còn bé chưa từng nghe người ta kể về cây rụng tiền sao?
Trang Duệ đáp lời lại làm cho Lưu Xuyên thiếu chút nữa tức đến mức lệch cả mũi, đúng là nói nhảm, hắn không biết mới hỏi chứ?
Nhưng Lưu Xuyên cũng không hỏi lại, vì hai người vừa rồi xịch ghế ngồi cách xa ra một chút đang nói về cây rụng tiền. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi đang giải thích cho cậu thanh niên về lai lịch của cây rụng tiền, điều này làm cho Lưu Xuyên và Trang Duệ vốn cũng không hiểu mấy chợt rõ ràng hơn.
- Cây rụng tiền từ thời xưa đã được coi là thần thụ, thời kỳ Đông Hán thì ở khu Tây Nam lưu truyền rất rộng, đó là một vật phẩm có tạo hình đặc sắc nhất về thần thụ của Trung Quốc, là một hình thức biểu hiện rất kiệt xuất...
- Loại cây rụng tiền này chỉ khai quật được ở Tứ Xuyên và Hồ Bắc, thứ này năm xưa chủ yếu là của quý tộc tiến cống vào điện thờ trong nhà hoặc làm vật dụng táng theo chủ nhân, là biểu hiện của quyền lợi, địa vị, phú quý, cát tường. Nếu cây rụng tiền kia của Lãng Kiệt là thật, như vậy cũng không biết mộ của vương hầu nào ở Tứ Xuyên đã bị đào trộm.
Người đàn ông trung niên kia nói chuyện cực kỳ có trật tự, không những nói rõ ràng lai lịch của cây rụng tiền, thậm chí còn có dự đoán về lai lịch và xuất xứ của cây rụng tiền trước mắt, giống như một ông thầy đang chỉ dạy cho đệ tử của mình.
- Nói nhảm, thứ kia thì có giá trị bao nhiêu tiền.
Lưu Xuyên là loại thô lỗ, nghe xong thì bất mãn lầm bầm một câu.
Người đàn ông trung niên nói xong cũng tiến lên xem xét, ngay cả vị khách Nhật kia cũng cầm kính lúp trong tay đi qua. Trang Duệ đưa mắt đánh giá chung quanh, hình như chỉ có ba người bên phía hắn và cô gái đeo kính râm kia là không có hứng thú với cây rụng tiền này.
Đám người kia ngoài tên mập chỉ cố ý ra vẻ đi dạo một vòng quanh cây rụng tiền, sau đó trở về ngồi xuống ghế, những người còn lại đều xem xét cực kỳ cẩn thận, từ nhánh cây đến đế cây, hầu như dùng kính lúp xem xét từng tấc vật phẩm. Ông lão họ Tạ sau khi được Lãng Kiệt đồng ý thì còn dùng giũa cào xuống một ít bột từ trên cành cây, sau đó lại đặt vào miệng nhấm nháp làm cho đám người Trang Duệ cảm thấy ớn lạnh.
Vì mọi người đều là khách hàng quen nên Lãng Kiệt để tùy ý bọn họ giám định, không hạn chế thời gian, vì hắn đã sớm có giám định thật giả với thứ này rồi.
Lãng Kiệt thu mua thứ này chỉ với giá mười lăm ngàn, hơn nữa khi đó vì muốn mang đi cho thuận tiện mà còn tháo hẳn từng phần ra, sau đó hắn mới tự mình tìm hiểu, đây thật sự là vật phẩm đồng xanh thời Hán.
Vì vậy dù ở chỗ này chỉ có một người ra giá và bán đi với giá một trăm tám chục ngàn, hắn cũng có lợi hơn chục lần, coi như mở chợ lời lớn.
Thời gian giám định cây rụng tiền hơi lâu, lúc này đã hơn mười hai giờ trưa, Lãng Kiệt lập tức cho người đưa thịt bò, dê nướng, rau trộn, lưỡi bò, bánh bao, còn có trà sữa, trà, sữa chua.v.v. dọn lên bàn, còn đưa vào vài chai rượu trắng.
Trang Duệ và Lưu Xuyên đều đã đói bụng, bọn họ cũng không quan tâm nhiều, cả bọn ăn uống rất vui vẻ. Ngược lại Chu Thụy cũng không động vào những thứ này, hắn ăn bánh quy lấy từ trên xe xuống, nước uống cũng lấy thứ mình mang đến.
Không chỉ Trang Duệ và Lưu Xuyên ăn các món ở đây, tên mập cũng dính mỡ đầy miệng nhưng không uống rượu, người phụ nữ đeo kính râm và đồng bạn lại ăn thứ mình mang theo, không động vào những thứ mà người của chợ đen cung ứng.
Sau khi đám người kia ăn uống no đủ, các vị tiến lên giám định cũng đã quay về, vẻ mặt cũng giống như lúc nãy, không có chút biến đổi.
Lưu Xuyên đánh giá một lúc lâu, hắn cũng không thấy được bất kỳ điểm gì khác lạ trên mặt đám người kia, cũng không biết được cây rụng tiền kia là thật hay giả, vì vậy không khỏi tức giận mắng:
- Một đám cáo già.
- Các vị, mọi người ăn chút gì đó cho no bụng hay chúng ta bắt đầu luôn?
Lãng Kiệt thấy đám người kia đi về ngồi xuống ghế thì bắt đầu mở miệng hỏi.
- Không ăn một bữa cũng chẳng chết đi được, chúng ta bắt đầu đi.
Ông lão họ Tạ nhìn tên mập với khóe miệng đầy mỡ rồi tức giận trả lời.
- Được, vậy chúng ta bắt đầu, tôi tin mọi người cũng thấy rõ ràng, thứ trong tay Lãng Kiệt tôi lấy ra là tinh phẩm, đây là cây rụng tiền thời Hán, giá khởi điểm là một trăm tám chục ngàn, mời các vị ra giá.
Dfu sao chỗ này cũng không phải là đấu giá chính thức, Lãng Kiệt vẫn không quên cổ động đám người không lên giám định như Trang Duệ, nhưng sau khi hắn nói xong thì bên trong trướng bồng chợt trở nên yên tĩnh, không ai ra giá.
Lãng Kiệt cũng không nóng nảy, hắn định thần đứng ở nơi đó, hắn biết rõ năm 1993 ở nước ngoài có đưa ra một cây rụng tiền, giá cả buôn bán chính là hai triệu năm trăm ngàn đô. Tuy cây rụng tiền kia cao hai mét, nhưng nếu cây đồng xanh của hắn được đặt ra đấu giá ở trường hợp chính thức cũng sẽ có giá khôn thấp hơn ba triệu đồng, mình chỉ bán với giá một trăm tám chục ngàn, hắn không tin những lão già ở đây không động tâm.
- Một trăm tám chục ngàn.
Cuối cùng cũng có người mở miệng, ra giá là người đàn ông trung niên vừa rồi nói ra lai lịch của cây rụng tiền.
- Hai trăm ngàn...
Có người dẫn đầu, không đợi Lãng Kiệt cổ động, ông lão họ Tạ cũng ra giá.
- Hai trăm năm chục ngàn...
- Hai trăm tám chục ngàn...
- Ba trăm ngàn...
Giá cả đang dần tăng lên, giám đốc Khương cũng mở miệng ra giá, nhưng ai trong trướng bồng cũng dự đoán có lẽ giám đốc Khương đang ra giá thay cho vị khách nước ngoài kia, dù sao thì vừa rồi giám đốc Khương cũng không lên xem xét.
Điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ chính là ông chủ Mã lại ngồi vững vàng trên mặt ghế, không muốn mở miệng.
Từ sau khi linh khí trong mắt thăng cấp ở Đại Chiêu Tự thì mắt Trang Duệ đã có biến hóa rất lớn, tuy không thể hấp thụ được linh khí trong vật phẩm nhưng khoảng cách phóng thích linh khí lại là rất xa, bây giờ hắn dễ dàng có thể phóng linh khí ra xa hơn mười mét.
Quan trọng là lần này sau những gì xảy ra ở Đại Chiêu Tự, không những linh khí có thể tự động hồi phục, mắt cũng có thể nhìn thấu nhiều thứ, có thể phân biệt được các khoáng vật như sắt, đồng, vàng.v.v. Kể cả đá cũng có thể phân biệt được. Trang Duệ đã từng làm thí nghiệm, còn đặc biệt chạy đến vài tụ điểm bán trang sức để kiểm chứng.
Trang Duệ thấy mọi người mặt đỏ tía tai lên giá, hắn ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá cây rụng tiền bằng đồng xanh, nhưng hắn cũng không lập tức phóng linh khí ra, trước tiên quan sát vẻ bề ngoài của nó cái đã.
Cây rụng tiền bằng đồng xanh này có đế làm bằng gỗ đào giống như một ngọn núi lớn, bên dưới có ba lỗ tròn, dưới đế có khắc hoa sen, trên cánh hoa là một con khỉ, đầu con khỉ chính là một lỗ tròn, thân cây đồng xanh được cắm trên lỗ tròn đó.
Thân cây có sáu nhánh, nhìn từ bề ngoài thì thấy được làm bằng đồng, mỗi nhánh có cấu tạo khá giống nhau, có hình dẹp, có nhiều đồng tiền, thuận tiện chen vào vài cái lá, mỗi một khúc thân cây đều được khắc hình thần nhân cầm rắn, thần nhân chắp tay, ngũ quan rõ ràng, hai tay cầm rắn.
Trang Duệ xem xét vô cùng cẩn thận, cây rụng tiền này đầu đuôi có sáu phân tầng, mỗi tầng đều có hình phượng, đến tầng thứ sáu thì có hình Tây Vương Mẫu đầu đội hoa quan, nhìn kỹ thì thấy bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ, sau lưng có Huyền Vũ, trên đỉnh đầu là một con Chu Tước.
Cấu tạo của cây rụng tiền rất xa hoa, Trang Duệ nếu không tận mắt nhìn thấy thì căn bản rất khó tin đây là thứ được nghệ nhân cổ đại chế tạo ra, lại có thể tiên tiến hơn cả những dụng cụ vào lúc này.
- Bốn trăm bảy chục ngàn...
Trong trướng bồng vẫn tiếp tục lên giá, giá cả tăng lên liên tục, lúc đầu lên giá mỗi lần hai chục ngàn, bây giờ chuyển thành mười ngàn, vừa hô giá bốn trăm bảy chục ngàn chính là người đàn ông trung niên ngồi cách Trang Duệ không xa.
- Bốn trăm tám chục ngàn...
Vị giám đốc Khương ở Tứ Xuyên cũng không nhượng bộ, trực tiếp nâng giá lên mười ngàn. Lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ đấu giá với nhau, ông lão họ Tạ nóng tính kia đã lui ra khỏi tranh chấp.
- Con bà nó, tôi vốn cảm thấy chúng ta mang theo ba trăm ngàn là ít, bây giờ mới biết dù có ném vào cũng không phát ra tiếng vang nào.
Lưu Xuyên lúc đầu trợn mắt há mồm, bây giờ đã thật sự chết lặng. Trang Duệ bán bản thảo được ba triệu tám trăm ngàn, nhưng đó là ra giá một lần, thật sự không kích thích bằng lúc này.