Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
- Ông chủ Mã, tôi đã nói rồi, chúng tôi cũng không bán chó đâu, ông không cần hao tâm tổn trí làm gì cho mệt.
Trang Duệ ngồi vào vị trí của mình trên xe, sau đó nhìn tên mập đang đánh giá chiếc Hummer.
- Hì, xe này quá ngon, tôi sẽ mua một chiếc mới được, ngồi thoải mái hơn xe jeep nhiều.
Tên mập lên tiếng lại cho thấy không có hứng với Tiểu Bạch Sư mà lại nói sang chiếc Hummer.
- Xe này cũng không phải là của tôi, là một người bạn cho mượn. Ông chủ Mã, có gì cứ nói thẳng, anh em tôi là người sảng khoái.
Lưu Xuyên lấy ra một bình sữa núm vú cao su chuẩn bị cho hai con Ngao con, hai tiểu tử kia tuy tướng tá cường tráng, rất mạnh mẽ nhưng lại chỉ có thể ăn được thức ăn lỏng, hơn nữa cũng có yêu cầu rất cao với sữa bột, vài ngày đầu ăn bột của em bé. Tiểu Bạch Sư ăn thịt thì chúng cũng ăn theo, vì vậy mà liên tục tiêu chảy, nếu không phải là Trang Duệ dùng linh khí tiếp sức cho chúng, sợ rằng bây giờ đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng sau lần đó thì hai tiểu tử Ngao con kia cũng không còn bắt bẻ gì với sữa bột, đồng thời những gì Lưu Xuyên mang đến đều rất phong phú, hai chú chó bây giờ lông bóng loáng, một con màu đen nhánh, một con có màu lông dần biến thành màu vàng, có tám phần phong thái Ngao vương.
- Ủa, huynh đệ Lưu Xuyên, các người đúng là, có những ba con chó Mastiff Tây Tạng, sao không bán cho tôi một con, chẳng lẽ tiền của tôi cũng không phải là tiền sao?
Tên mập thấy Lưu Xuyên lấy từ trong chiếc rương sau xe Hummer ra hai con chó Mastiff Tây Tạng thì hai mắt híp chợt mở lớn, hắn dùng giọng bất mãn nói với Lưu Xuyên.
Trang Duệ biết rõ tâm tư của Lưu Xuyên, hắn biết đối phương muốn giữ lại một con để nuôi, nhiều năm chơi chó ai mà chẳng thích, hơn nữa loại chó Ngao thuần chủng là cực kỳ khó có được.
- Tiền không là vấn đề, cậu Trang, chỉ cần cậu tình nguyện bán, tôi sẽ bỏ ra bốn năm triệu. Cậu Lưu, hai con chó này cũng rất tuyệt, ba triệu một con, thế nào?
Tên mập thật sự không quan tâm đến tiền, những thứ gì có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không có vấn đề.
Lúc nãy Lưu Xuyên cổ động Trang Duệ ở trong trướng bồng bán chó cho tên mập, nhưng bây giờ đến lượt hắn, hắn cũng có chút do dự. Hắn là người kinh doanh, nếu có người mua với giá cả phù hợp, tất nhiên hắn sẽ bán. Nhưng chó Ngao thuần chủng là cực kỳ khó tìm, tuy hắn rất thích nhưng trong lòng cũng là bất định, khó thể hạ quyết tâm.
- Ông chủ Mã, sau này chúng tôi có thời gian sẽ tìm cho ông một con, quân tử không lấy thứ tốt của người, anh cũng đừng hấp dẫn chúng tôi. Anh không sợ chúng tôi bắt cóc anh, sau đó tống tiền sao? Như vậy còn nhanh hơn bán chó nhiều.
Trang Duệ trải qua sự kiện vừa rồi đã có chút sức đề kháng với tiền tài, vì vậy lên tiếng nói lời vui đùa với tên mập. Lúc nãy tên mập tỏ ra rất háo sắc và thô bỉ trong trướng bồng, nhưng sau khi lên xe thì người này chợt trở nên ngay thẳng. Tuy hắn lớn tuổi hơn đám người trên xe, lại là người có tài sản hàng trăm triệu, nhưng hắn không bày ra cái giá, điều này làm cho ấn tượng của nhóm Trang Duệ đối với hắn có tốt hơn một chút.
- Hì hì, ông chủ Mã tôi cũng có chút năng lực, nếu không sao có thể lăn lộn đến bây giờ? Trong đó là ánh mắt nhìn người, đúng rồi, cậu Trang, bức tranh kia có lẽ sẽ có giá không ít tiền.
Tên mập không tiếp tục dây dưa ở vấn đề chó Ngao Tây Tạng, hắn di chuyển chủ đề sang bức tranh của Đường Bá Hổ. Điều này làm cho Trang Duệ chấn động, hắn cảm thấy rõ ràng mình không lộ ra chút sơ hở nào trong quá trình mua tranh cả.
- Ông chủ Mã thật sự thích nói đùa, bức tranh kia chẳng qua là tôi bị ông chủ Tạ lên tiếng mà phải mua, chẳng qua chỉ mua về chơi đùa. Có quá nhiều chuyên gia xem nó là hàng giả, nếu là thật thì nào đến lượt tôi, nếu không anh có thể xem xét lại.
Trang Duệ vừa nói dứt lời thì cầm lấy bao da đưa ra, chuẩn bị cho tên mập xem, trong lòng hắn thầm nghĩ, tên mập này là cao nhân ẩn giấu đến cùng sao?
- Đừng, đừng đưa cho tôi, tôi còn không biết rõ Đường Bá Hổ là ai, sao biết bức tranh này có gì hay, nhưng các cậu vừa rồi có phải đã xem tôi là một tên coi tiền như rác?
Tên mập thấy Trang Duệ đưa bức tranh ra thì vội vàng đưa bàn tay to lên cản lại, có lẽ hắn biết trình độ của mình cũng không là gì.
- Này ông chủ Mã, biểu hiện vừa rồi của ông thật sự giống như một kẻ coi tiền như rác.
Lưu Xuyên trước nay luôn thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Bọn họ dù hiểu tên mập này rất giàu có nhưng không quá quan tâm, vì hắn và Trang Duệ cũng không thấy mình lùn hơn đối phương mấy phần.
- Ha ha, nói cho các cậu biết, nhà tôi ở Tây Sơn có một gian sưu tầm, bên trong có chín phần mười các vật là thật, hơn nữa phần lớn đều do một tay tôi sưu tầm. À, nếu các cậu không tin, lần sau đến nhà tôi làm khách sẽ biết ngay.
- Ông chủ Mã, ví dụ như cây rụng tiền hôm nay, giá bảy trăm ngàn có hơi cao, nhưng ông cũng không thể đảm bảo tất cả những gì của mình là thật được.
Trang Duệ có chút khó hiểu, dù anh có tiền thì cũng chỉ là lấy tiền ép người, nhưng anh không thể không đảm bảo người ta sẽ chẳng lừa mình.
Tên mập không trả lời câu nói của Trang Duệ, ngược lại hắn hỏi:
- Cậu Trang, tôi hỏi cậu, lúc đó có vài người ra giá cây rụng tiền đến hơn sáu trăm ngàn, cậu nói xem thứ này là thật hay giả?
- Tất nhiên là thật.
Trang Duệ nói, sau đó hắn thấy có chút không ổn nên giải thích:
- Tuy tôi không hiểu, cũng không lên xem, nhưng ông chủ Tạ và ông chủ Lý đều là người trong nghề, nếu không sẽ chẳng đưa giá lên sáu trăm ngàn.
- Cậu Trang, cậu nói rất đúng, tôi không hiểu nhưng tất nhiên sẽ có người giúp mình. Điều tôi cần làm chính là quan sát đấu giá chợ đen này, xem nó có phải một cục diện sắp xếp để chĩa vào tôi hay không, chỉ cần nhìn ra điểm đó thì tôi sẽ tiến lùi tự nhiên. Các người lên xem xét vật phẩm, là người giám định, nếu giám định đó là thứ tốt thì tôi bỏ ra chút tiền là xong, bảy trăm ngàn chỉ hơn sáu trăm ngàn một trăm ngàn mà thôi, coi như đó là tiền phí giám định.
Lời của tên mập làm cho ba người trong xe chợt bừng tỉnh, thì ra người này khôn khéo như vậy, ai ở trong trướng bồng cũng xem hắn là một kẻ coi tiền như rác, không ngờ tên mập lại lừa gạt được tất cả mọi người, xem ra sau này không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ý nghĩ của nhóm Trang Duệ chợt cải biến, cây rụng tiền kia nếu được đấu giá ở trường hợp chính quy sẽ có giá trên một triệu, tên mập này bỏ ra bảy trăm ngàn, nhìn thì có vẻ có hại nhưng thật ra lại là buôn bán lời. Hắn ra giá chỉ cao hơn giá của những người khác một trăm ngàn, vừa vặn cao hơn của hóm ông chủ Tạ, hơn nữa còn bày ra bộ dạng lắm tiền nhiều của để cho đám người xung quanh không dám nắm chắc, không dám cạnh tranh. Nếu như lúc bắt đầu mà hắn hô giá cùng mọi người, sợ rằng bảy trăm ngàn cũng không có được cây rụng tiền.
- Lão Mã tôi lăn lộn đến hôm nay thật sự có nhiều thằng muốn tính toán tôi, nhưng xin lỗi tôi làm người vẫn rất tốt.
Tên mập chợt nhớ ra thứ gì đó mà cảm khái.
- Ông chủ Mã, sao ông lại nói ra những lời này với chúng tôi, không sợ chúng tôi truyền ra ngoài sao?
Trang Duệ nhìn nụ cười trên mặt ông chủ Mã mà không khỏi có chút nghi ngờ, bọn họ lúc đầu cũng không quá hòa hợp, chẳng lẽ bây giờ đối phương đến để khoe khoang.
- Hì hì, không gạt các cậu, tôi là người thích tính toán, nếu xem xét được kẻ khác thì trăm lợi vô hại, nếu không thể nhìn thấu thì tôi sẽ vài ngày mất ăn mất ngủ.
- Hôm nay biểu hiện của cậu Trang làm tôi thật sự không thể nào nhìn cho rõ, tôi tìm đến muốn hỏi một câu, cậu Trang, thứ Tam Thải Mã được đấu giá cuối cùng là đồ giả phải không? Tôi thấy cậu cũng không phải quá tinh thông phương diện đồ cổ, không biết vì sao cậu có thể nhìn ra?
Tên mập nhìn bức tranh của Đường Bá Hổ rồi hỏi, điều này làm cho Trang Duệ thật sự kinh ngạc, hắn tưởng mình và Lưu Xuyên nói chuyện không cẩn thận để đối phương nghe được. Nhưng tên mập này lại có thể nhìn vào biểu hiện của mình để biết Tam Thải Mã là hàng giả, điều này làm trong lòng hắn bùng lên những con sóng ngập trời, vì đến lúc này ngay cả Chu Thụy và Lưu Xuyên cũng coi Tam Thải Mã là hàng thật, nhưng tên mập có tiền tỷ lại coi là đồ giả.
- Nói đùa gì vậy? Tam Thải Mã là đồ giả sao? Mộc Đầu, cậu nhìn ra vấn đề à?
Trang Duệ còn chưa trả lời thì Lưu Xuyên đã nhảy dựng lên.
- Này Lưu Xuyên tiểu huynh đệ, cậu cung thật sự không hiền lành gì, trong lúc đấu gia đã kích thích ông chủ Tạ, có lẽ trở mặt với tôi cũng là cậu cố ý phải không? Cậu là người kinh doanh, sẽ không thể không hiểu đạo lý vui vẻ sinh lợi, cậu giả vờ làm kẻ có tiền, thật sự không gạt được tôi.
Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong thì ông chủ Mã cũng di chuyển chủ đề, chĩa sang người Lưu Xuyên, mà Lưu Xuyên nghe vậy cũng không lên tiếng, vì hành vi của hắn hôm nay thật sự là như vậy.
- Ông chủ Mã, lời này của anh rõ ràng là cất nhắc tôi, không gạt anh, đúng như những gì anh nói, trước nay tôi chẳng có tri thức gì về đồ cổ, đến tham gia chợ đen chỉ là kiếm chút kiến thức mà thôi, thứ hai cũng muốn xem có gì đó thu về với giá rẻ hay không. Tôi lại cho rằng Tam Thải Mã là đồ thật, nhưng tôi không mang nhiều tiền, chỉ có ba trăm ngàn, cây rụng tiền đã được anh mua, Tam Thải Mã cuối cùng tôi cũng muốn mua, không ngờ lại không đủ tiền.
Trang Duệ nghiêm mặt nói.
Trang Duệ ngồi vào vị trí của mình trên xe, sau đó nhìn tên mập đang đánh giá chiếc Hummer.
- Hì, xe này quá ngon, tôi sẽ mua một chiếc mới được, ngồi thoải mái hơn xe jeep nhiều.
Tên mập lên tiếng lại cho thấy không có hứng với Tiểu Bạch Sư mà lại nói sang chiếc Hummer.
- Xe này cũng không phải là của tôi, là một người bạn cho mượn. Ông chủ Mã, có gì cứ nói thẳng, anh em tôi là người sảng khoái.
Lưu Xuyên lấy ra một bình sữa núm vú cao su chuẩn bị cho hai con Ngao con, hai tiểu tử kia tuy tướng tá cường tráng, rất mạnh mẽ nhưng lại chỉ có thể ăn được thức ăn lỏng, hơn nữa cũng có yêu cầu rất cao với sữa bột, vài ngày đầu ăn bột của em bé. Tiểu Bạch Sư ăn thịt thì chúng cũng ăn theo, vì vậy mà liên tục tiêu chảy, nếu không phải là Trang Duệ dùng linh khí tiếp sức cho chúng, sợ rằng bây giờ đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng sau lần đó thì hai tiểu tử Ngao con kia cũng không còn bắt bẻ gì với sữa bột, đồng thời những gì Lưu Xuyên mang đến đều rất phong phú, hai chú chó bây giờ lông bóng loáng, một con màu đen nhánh, một con có màu lông dần biến thành màu vàng, có tám phần phong thái Ngao vương.
- Ủa, huynh đệ Lưu Xuyên, các người đúng là, có những ba con chó Mastiff Tây Tạng, sao không bán cho tôi một con, chẳng lẽ tiền của tôi cũng không phải là tiền sao?
Tên mập thấy Lưu Xuyên lấy từ trong chiếc rương sau xe Hummer ra hai con chó Mastiff Tây Tạng thì hai mắt híp chợt mở lớn, hắn dùng giọng bất mãn nói với Lưu Xuyên.
Trang Duệ biết rõ tâm tư của Lưu Xuyên, hắn biết đối phương muốn giữ lại một con để nuôi, nhiều năm chơi chó ai mà chẳng thích, hơn nữa loại chó Ngao thuần chủng là cực kỳ khó có được.
- Tiền không là vấn đề, cậu Trang, chỉ cần cậu tình nguyện bán, tôi sẽ bỏ ra bốn năm triệu. Cậu Lưu, hai con chó này cũng rất tuyệt, ba triệu một con, thế nào?
Tên mập thật sự không quan tâm đến tiền, những thứ gì có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không có vấn đề.
Lúc nãy Lưu Xuyên cổ động Trang Duệ ở trong trướng bồng bán chó cho tên mập, nhưng bây giờ đến lượt hắn, hắn cũng có chút do dự. Hắn là người kinh doanh, nếu có người mua với giá cả phù hợp, tất nhiên hắn sẽ bán. Nhưng chó Ngao thuần chủng là cực kỳ khó tìm, tuy hắn rất thích nhưng trong lòng cũng là bất định, khó thể hạ quyết tâm.
- Ông chủ Mã, sau này chúng tôi có thời gian sẽ tìm cho ông một con, quân tử không lấy thứ tốt của người, anh cũng đừng hấp dẫn chúng tôi. Anh không sợ chúng tôi bắt cóc anh, sau đó tống tiền sao? Như vậy còn nhanh hơn bán chó nhiều.
Trang Duệ trải qua sự kiện vừa rồi đã có chút sức đề kháng với tiền tài, vì vậy lên tiếng nói lời vui đùa với tên mập. Lúc nãy tên mập tỏ ra rất háo sắc và thô bỉ trong trướng bồng, nhưng sau khi lên xe thì người này chợt trở nên ngay thẳng. Tuy hắn lớn tuổi hơn đám người trên xe, lại là người có tài sản hàng trăm triệu, nhưng hắn không bày ra cái giá, điều này làm cho ấn tượng của nhóm Trang Duệ đối với hắn có tốt hơn một chút.
- Hì hì, ông chủ Mã tôi cũng có chút năng lực, nếu không sao có thể lăn lộn đến bây giờ? Trong đó là ánh mắt nhìn người, đúng rồi, cậu Trang, bức tranh kia có lẽ sẽ có giá không ít tiền.
Tên mập không tiếp tục dây dưa ở vấn đề chó Ngao Tây Tạng, hắn di chuyển chủ đề sang bức tranh của Đường Bá Hổ. Điều này làm cho Trang Duệ chấn động, hắn cảm thấy rõ ràng mình không lộ ra chút sơ hở nào trong quá trình mua tranh cả.
- Ông chủ Mã thật sự thích nói đùa, bức tranh kia chẳng qua là tôi bị ông chủ Tạ lên tiếng mà phải mua, chẳng qua chỉ mua về chơi đùa. Có quá nhiều chuyên gia xem nó là hàng giả, nếu là thật thì nào đến lượt tôi, nếu không anh có thể xem xét lại.
Trang Duệ vừa nói dứt lời thì cầm lấy bao da đưa ra, chuẩn bị cho tên mập xem, trong lòng hắn thầm nghĩ, tên mập này là cao nhân ẩn giấu đến cùng sao?
- Đừng, đừng đưa cho tôi, tôi còn không biết rõ Đường Bá Hổ là ai, sao biết bức tranh này có gì hay, nhưng các cậu vừa rồi có phải đã xem tôi là một tên coi tiền như rác?
Tên mập thấy Trang Duệ đưa bức tranh ra thì vội vàng đưa bàn tay to lên cản lại, có lẽ hắn biết trình độ của mình cũng không là gì.
- Này ông chủ Mã, biểu hiện vừa rồi của ông thật sự giống như một kẻ coi tiền như rác.
Lưu Xuyên trước nay luôn thẳng tính, nghĩ gì nói đó. Bọn họ dù hiểu tên mập này rất giàu có nhưng không quá quan tâm, vì hắn và Trang Duệ cũng không thấy mình lùn hơn đối phương mấy phần.
- Ha ha, nói cho các cậu biết, nhà tôi ở Tây Sơn có một gian sưu tầm, bên trong có chín phần mười các vật là thật, hơn nữa phần lớn đều do một tay tôi sưu tầm. À, nếu các cậu không tin, lần sau đến nhà tôi làm khách sẽ biết ngay.
- Ông chủ Mã, ví dụ như cây rụng tiền hôm nay, giá bảy trăm ngàn có hơi cao, nhưng ông cũng không thể đảm bảo tất cả những gì của mình là thật được.
Trang Duệ có chút khó hiểu, dù anh có tiền thì cũng chỉ là lấy tiền ép người, nhưng anh không thể không đảm bảo người ta sẽ chẳng lừa mình.
Tên mập không trả lời câu nói của Trang Duệ, ngược lại hắn hỏi:
- Cậu Trang, tôi hỏi cậu, lúc đó có vài người ra giá cây rụng tiền đến hơn sáu trăm ngàn, cậu nói xem thứ này là thật hay giả?
- Tất nhiên là thật.
Trang Duệ nói, sau đó hắn thấy có chút không ổn nên giải thích:
- Tuy tôi không hiểu, cũng không lên xem, nhưng ông chủ Tạ và ông chủ Lý đều là người trong nghề, nếu không sẽ chẳng đưa giá lên sáu trăm ngàn.
- Cậu Trang, cậu nói rất đúng, tôi không hiểu nhưng tất nhiên sẽ có người giúp mình. Điều tôi cần làm chính là quan sát đấu giá chợ đen này, xem nó có phải một cục diện sắp xếp để chĩa vào tôi hay không, chỉ cần nhìn ra điểm đó thì tôi sẽ tiến lùi tự nhiên. Các người lên xem xét vật phẩm, là người giám định, nếu giám định đó là thứ tốt thì tôi bỏ ra chút tiền là xong, bảy trăm ngàn chỉ hơn sáu trăm ngàn một trăm ngàn mà thôi, coi như đó là tiền phí giám định.
Lời của tên mập làm cho ba người trong xe chợt bừng tỉnh, thì ra người này khôn khéo như vậy, ai ở trong trướng bồng cũng xem hắn là một kẻ coi tiền như rác, không ngờ tên mập lại lừa gạt được tất cả mọi người, xem ra sau này không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ý nghĩ của nhóm Trang Duệ chợt cải biến, cây rụng tiền kia nếu được đấu giá ở trường hợp chính quy sẽ có giá trên một triệu, tên mập này bỏ ra bảy trăm ngàn, nhìn thì có vẻ có hại nhưng thật ra lại là buôn bán lời. Hắn ra giá chỉ cao hơn giá của những người khác một trăm ngàn, vừa vặn cao hơn của hóm ông chủ Tạ, hơn nữa còn bày ra bộ dạng lắm tiền nhiều của để cho đám người xung quanh không dám nắm chắc, không dám cạnh tranh. Nếu như lúc bắt đầu mà hắn hô giá cùng mọi người, sợ rằng bảy trăm ngàn cũng không có được cây rụng tiền.
- Lão Mã tôi lăn lộn đến hôm nay thật sự có nhiều thằng muốn tính toán tôi, nhưng xin lỗi tôi làm người vẫn rất tốt.
Tên mập chợt nhớ ra thứ gì đó mà cảm khái.
- Ông chủ Mã, sao ông lại nói ra những lời này với chúng tôi, không sợ chúng tôi truyền ra ngoài sao?
Trang Duệ nhìn nụ cười trên mặt ông chủ Mã mà không khỏi có chút nghi ngờ, bọn họ lúc đầu cũng không quá hòa hợp, chẳng lẽ bây giờ đối phương đến để khoe khoang.
- Hì hì, không gạt các cậu, tôi là người thích tính toán, nếu xem xét được kẻ khác thì trăm lợi vô hại, nếu không thể nhìn thấu thì tôi sẽ vài ngày mất ăn mất ngủ.
- Hôm nay biểu hiện của cậu Trang làm tôi thật sự không thể nào nhìn cho rõ, tôi tìm đến muốn hỏi một câu, cậu Trang, thứ Tam Thải Mã được đấu giá cuối cùng là đồ giả phải không? Tôi thấy cậu cũng không phải quá tinh thông phương diện đồ cổ, không biết vì sao cậu có thể nhìn ra?
Tên mập nhìn bức tranh của Đường Bá Hổ rồi hỏi, điều này làm cho Trang Duệ thật sự kinh ngạc, hắn tưởng mình và Lưu Xuyên nói chuyện không cẩn thận để đối phương nghe được. Nhưng tên mập này lại có thể nhìn vào biểu hiện của mình để biết Tam Thải Mã là hàng giả, điều này làm trong lòng hắn bùng lên những con sóng ngập trời, vì đến lúc này ngay cả Chu Thụy và Lưu Xuyên cũng coi Tam Thải Mã là hàng thật, nhưng tên mập có tiền tỷ lại coi là đồ giả.
- Nói đùa gì vậy? Tam Thải Mã là đồ giả sao? Mộc Đầu, cậu nhìn ra vấn đề à?
Trang Duệ còn chưa trả lời thì Lưu Xuyên đã nhảy dựng lên.
- Này Lưu Xuyên tiểu huynh đệ, cậu cung thật sự không hiền lành gì, trong lúc đấu gia đã kích thích ông chủ Tạ, có lẽ trở mặt với tôi cũng là cậu cố ý phải không? Cậu là người kinh doanh, sẽ không thể không hiểu đạo lý vui vẻ sinh lợi, cậu giả vờ làm kẻ có tiền, thật sự không gạt được tôi.
Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong thì ông chủ Mã cũng di chuyển chủ đề, chĩa sang người Lưu Xuyên, mà Lưu Xuyên nghe vậy cũng không lên tiếng, vì hành vi của hắn hôm nay thật sự là như vậy.
- Ông chủ Mã, lời này của anh rõ ràng là cất nhắc tôi, không gạt anh, đúng như những gì anh nói, trước nay tôi chẳng có tri thức gì về đồ cổ, đến tham gia chợ đen chỉ là kiếm chút kiến thức mà thôi, thứ hai cũng muốn xem có gì đó thu về với giá rẻ hay không. Tôi lại cho rằng Tam Thải Mã là đồ thật, nhưng tôi không mang nhiều tiền, chỉ có ba trăm ngàn, cây rụng tiền đã được anh mua, Tam Thải Mã cuối cùng tôi cũng muốn mua, không ngờ lại không đủ tiền.
Trang Duệ nghiêm mặt nói.