-
Chương 4: Chính văn hoàn
(Đại kết cục)
12
Thời tiết ngày càng lạnh, qua một thời gian nữa sẽ sang đông, cũng sắp đến ngày giỗ của mẫu thân rồi.
Trong thành náo nhiệt bấy lâu bởi vì chuyện Tống Nghiên Tu từ hôn, hiện giờ cũng dần dần yên ắng, đối với chuyện từ hôn, tỷ tỷ không có ầm ĩ hay khóc lóc, người khác nhìn qua vẫn là dáng vẻ cao quý kiều diễm kia, kỳ thật cũng không phải vậy.
Ta đã sớm nhìn ra, từ khi tam vương gia ch.ết, năng lực có thể so sánh với tiên tri của tỷ tỷ gần như đã biến mất, dường như cuối cùng cũng không dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, giống như tỷ ấy cũng không dự đoán được Tống Nghiên Tu sẽ đột nhiên từ hôn.
Ngày hôm sau sau khi từ hôn, tỷ ấy tự mình cưỡi ngựa đi tìm Tống Nghiên Tu, sau khi trở về liền ở trong viện uống rượu cả đêm, nói rất nhiều lời nhảm nhí.
“Nếu không thích ta thì tại sao lại tốt với ta như vậy?”
“Rốt cuộc đã làm sai ở đâu, rõ ràng kiếp trước hắn thích ta như vậy."
“Ta mới là nữ tử tốt nhất, ta mới là nữ tử tốt nhất thế gian này…”
“Tại sao? Tại sao ngay cả khi trùng sinh rồi vẫn đi sai bước? Tại sao?”
Đôi khi ta cũng không nhìn rõ, giữa hai người bọn họ, rốt cuộc có mấy phần thật lòng với nhau, nhưng hai người này, ta đều không thích, một người g.iết Kim Nguyên Bảo, một người đốt viện của ta, như vậy xem ra, quả thật vẫn rất xứng đôi.
Nhưng mà ta vẫn rất hâm mộ tỷ tỷ, lúc còn rất nhỏ, ta đã biết thân phận của mình thấp kém, tất cả mọi người đều xem thường ta và mẫu thân, ở trong phủ thượng thư cùng lắm cũng chỉ là có cơm ăn mà thôi, mà tỷ tỷ thì cái gì cũng có, có phụ thân yêu thương, có sự yêu thích của mọi người, có phu tử dạy, còn có xiêm y váy vóc xinh đẹp.
Khi ta đói bụng vì ăn không đủ no, tỷ tỷ đang ở trong lòng phụ thân làm nũng nói áo choàng bị hỏng, muốn một cái mới. Mùa đông năm đó rất lạnh, ta mặc xiêm y đơn bạc được vá vô số chỗ, nhặt lên chiếc áo choàng thêu đầy hoa hải đường mà tỷ tỷ vứt đi, lúc đến tiệm thuốc mua thuốc cho mẫu thân, gặp được một người bị lớp tuyết dày bao phủ.
Là một nam hài có dung mạo cực kỳ xinh đẹp chói mắt, ước chừng trạc tuổi với tỷ tỷ, cũng đẹp như tỷ tỷ, hắn ngã trong đống tuyết, đôi môi trắng bệch, trên đường phố tuyết rơi dày đặc đầy trời, trống rỗng không một bóng người, ta cất thuốc vào trong ngực, kéo hắn đi rất lâu.
Ta kéo hắn đến một ngôi viện rách nát, cởi áo choàng đắp lên người hắn, vừa dùng tay bọc lấy tay hắn, vừa nói chuyện với hắn, nhưng vô luận ta gọi như thế nào, hắn cũng không có phản ứng, sau đó, hắn rốt cuộc cũng ho khan một tiếng, mở ra nửa mắt, ta kinh hỉ cười cười, dặn dò hắn chờ ta quay lại, ta đi tìm người.
Mặc dù ta cầu xin đại phu thật lâu, nhưng ông ấy vẫn đuổi ta ra ngoài, không ai nguyện ý giúp ta, cũng không có ai nguyện ý giúp hắn, chờ ta trở về, hắn đã không còn thở nữa.
Ta đã khóc trước mặt hắn rất lâu, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một sinh mạng tan biến trước mặt mình.
Sau này, ta lại thấy qua rất nhiều lần, có mẫu thân, có Kim Nguyên Bảo…
Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao ông trời có thể bất công đến như vậy, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tỷ tỷ muốn, sẽ không có thứ gì tỷ ấy không có được, chỉ cần tỷ tỷ không muốn, sẽ không có ai có thể bức bách tỷ ấy đi làm chuyện tỷ ấy không muốn làm, tỷ ấy sinh ra đã cao quý, có rất nhiều lựa chọn, cho nên có thể tùy ý làm bậy, cái gì cũng phải đạt được tốt nhất.
Thứ gì mới là tốt nhất đây?
Tỷ tỷ từng nói, người tỷ ấy muốn gả nhất định phải là nam tử lợi hại nhất trên đời này.
Trước kia là tam vương gia, hiện tại là Tống Nghiên Tu, nhưng mà chỉ là hai người quyền thế ngập trời mà thôi, mà tam vương gia có khả năng đoạt vị nhất lại thất bại, còn bị tỷ ấy gi.ết, bây giờ chỉ còn lại Tống Nghiên Tu.
Nhưng ta thì không, mong ước cả đời của ta, chỉ là có thể có một người ở bên cạnh mình.
Gần đây Tống Nghiên Tu có vẻ rất bận rộn vì chuyện trên triều đình, không có thời gian làm phiền ta, ta ngược lại vui vẻ thanh nhàn, đồ hắn phái người đưa tới đều bị ta ném ở ngoài viện, một món ta cũng không cần.
Ngày giỗ mẫu thân, ta cùng Tiểu Liên chuẩn bị rất nhiều thứ, sương mù lượn lờ núi xanh, ta quỳ gối trước mộ mẫu thân nói rất nhiều, trước khi xuống núi ta lại chạy quay lại quỳ xuống trịnh trọng nói:
“Mẫu thân, Ương Ương đã có người mình thích, hắn là tiểu tướng quân bảo vệ quốc gia, hi vọng mẫu thân có thể phù hộ hắn bình an trở về.”
Trên đường về nhà, ta gặp phải một nhóm người bịt mặt cầm đao, giống như cảnh tượng ta gặp trong con hẻm nhỏ.
Ta vẫn biết Thẩm Thức Đàn và Tống Nghiên Tu đều có phái người bảo vệ ta, chỉ là những người này thân thủ quá lợi hại, mấy người vây quanh ta lần lượt ngã xuống.
Cảnh tượng âm thanh đao kiếm giao chiến không khỏi làm cho ta nhớ tới giấc mộng kia, giấc mộng ta ch.ết dưới loạn đao, trong lúc hoảng loạn ta liền bị một người kéo mạnh ra, quay đầu lại nhìn lại, là tỷ tỷ.
Không biết tỷ tỷ đã xuất hiện từ khi nào, tỷ ấy mặc một thân hồng y, cầm một thanh trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh ta, sau đó, tỷ ấy còn đỡ thay ta một đao, mũi đao xẹt qua sau lưng, m.áu tươi lập tức chảy xuống.
Trong lòng ta nhất thời phức tạp, chỉ nghe tỷ ấy mở miệng đầy m.áu:
“Liễu Ương Ương, không phải ta muốn liều mạng cứu ngươi, ta là người không thích nợ người khác cái gì nhất. G.iết chó của ngươi, khụ khụ, là lỗi của ta,… Rất lâu trước đây, ta từng bị người ta dùng chó hãm hại, hôm đó nhìn thấy chó của ngươi, nhất thời xúc động không phân biệt được năm nào tháng nào, hiện tại, cũng coi như là trả lại cho ngươi, khụ khụ…”
M.áu theo khóe miệng của tỷ tỷ chảy xuống, ta quay đầu nhìn thi thể trải đầy đất, ta biết những người đó cũng không có ý định g.iết ta, chỉ là muốn bắt được ta mà thôi, còn về phần sau khi bắt về có g.iết ta hay không, không ai biết được.
Ngay khi ta vừa đứng lên định đi với bọn họ, có ba mũi tên sắc bén xé không trung vụt đến, lực đạo lớn đến mức suýt nữa thì găm ba người bị trúng tên kia lên thân cây.
Cùng lúc đó, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Người mà Thẩm Thức Đàn ta che chở, là người các ngươi có thể động sao?”
Theo hướng âm thanh, trong sương mù sáng sớm, một thiếu niên mặc cẩm y màu đen đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cung tên, mặt mày đầy khí phách.
Rất nhanh, những người đó liền ngã xuống toàn bộ, Thẩm Thức Đàn xoay người xuống ngựa, đi về phía ta.
Tầm mắt có chút mơ hồ, ta nhấc váy chạy về phía hắn, mang theo chút hơi lạnh trực tiếp nhào vào lòng hắn, hắn ôm chặt ta, giống như đang ôm một kiện trân bảo vừa mới tìm lại được.
Hắn nói: “Ương Ương, ta về rồi.”
Khi được hắn ôm lên đặt trên lưng ngựa để trở về, ta đã nhìn thấy Tống Nghiên Tu thong thả đến muộn ở ngoài rừng rậm.
13
Trên lưng tỷ tỷ để lại một vết thương rất dài, ta từng đi thăm tỷ ấy một lần, khi đó tỷ ấy nằm trên giường, yếu ớt mở miệng:
“Liễu Ương Ương, ngươi muốn biết chuyện kiếp trước không?”
"Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ bệnh đến hồ đồ rồi sao? Con người làm sao có thể nhớ rõ chuyện kiếp trước?”
“Nếu ta nhớ rõ thì sao? Ngươi muốn biết chuyện giữa ngươi và… Tống Nghiên Tu kiếp trước không?”
“Ta không muốn biết, ta chỉ muốn sống tốt kiếp này.”
“Thôi, không biết cũng tốt, nhớ lại mới càng đau khổ.”
“Tỷ tỷ, tỷ cứu ta một mạng, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, nhưng chuyện tỷ g.iết Kim Nguyên Bảo, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên.”
Hiện giờ Tống Nghiên Tu quyền cao chức trọng, nắm giữ triều chính, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ thù, người muốn hắn c.hết nhiều đến không đếm xuể, nếu như không phải Thẩm Thức Đàn kịp thời xuất hiện, vậy thì ta sẽ là người đầu tiên c.hết vì hắn.
Chuyện của hắn đã không còn liên quan đến ta, ta cũng không muốn tiếp tục liên quan đến hắn thêm chút nào, lúc trước cứu hắn ở chùa miếu, ta quả thật hối hận, nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ cứu, vô luận người nằm ở trên vũng m.áu là ai, ta đều sẽ cứu.
Hôm đó, hắn cũng đến thăm tỷ tỷ, ta không muốn nhìn thấy hắn, liền trốn ở sau bình phong, hắn mang theo một cái áo choàng thêu đầy hoa hải đường cũ nát.
Tỷ tỷ hỏi: “Đây là?”
“Có lẽ ngươi sớm đã quên, năm đó ngươi kéo một nam hài giữa trời tuyết rơi dày đặc vào trong một cái viện rách nát, cầu xin hắn không được c.hết, à… bây giờ, vật về nguyên chủ.”
Tuyết rơi dày đặc, áo choàng, cứu người, khoé môi ta cong lên, nghe thấy tỷ tỷ nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Tống Nghiên Tu, thật ra ngay từ đầu ngươi và nàng đã chắc chắn không thể ở bên nhau, đồ đặt ở đó đi, nếu đã từ hôn, sau này cũng không cần gặp lại.”
Thì ra người mà ta cho rằng đã c.hết, là Tống Nghiên Tu, nhưng mà hắn xấu xa như vậy, ta sẽ không nói cho hắn biết sự thật đâu.
Ngày tuyết đầu mùa rơi, vừa đúng vào sinh thần của ta, Thẩm Thức Đàn tới chỗ ta, cầm lấy chữ ta viết nhìn đi nhìn lại, ta có chút xấu hổ, dùng đĩa bánh ngọt ngăn trở: “Không được nhìn nữa, nhìn lâu sẽ thấy không đẹp.”
Hắn cao giọng cười nói: “Chữ của Ương Ương giống như Ương Ương vậy, quyên tú thanh lệ, khiến cho người ta nhịn không được mà ngắm nghía.”
Ta kinh ngạc, sao có mấy tháng không gặp, hắn đã biến thành như vậy rồi? Nhưng mà cũng may, hắn trở về rồi.
Ngày bị ám sát, khi ta nhào vào lòng hắn, nghe thấy hắn r3n rỉ một tiếng, sau đó mới biết trên người hắn có vết thương, trước ngực trúng ba vết đao c.hém trí mạng, nhưng hắn thật sự đã chịu đựng qua bảy ngày sốt cao, sống sót, trở về gặp ta.
Tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, hoa mai trong sân cũng nở rộ, ta chạy ra ngoài bẻ cành mai, Thẩm Thức Đàn khoác áo choàng lên người ta, cẩn thận giúp ta buộc lại, nắm tay ta ra cửa, hắn nói muốn dẫn ta đi tửu lâu ăn cơm.
Ta một tay nắm cành mai, một tay nắm ngón tay Thẩm Thức Đàn, trên đường phố tuyết rơi tán loạn, gặp được Tống Nghiên Tu cũng không mang theo ô.
Kỳ thật, kể từ ngày hôm đó, hắn gần như không tới tìm ta nữa.
Trên tóc ba người chúng ta đều bị tuyết phủ lên, Tống Nghiên Tu khó chịu ho khan vài tiếng, hắn hỏi ta có thể nói chuyện riêng với hắn hay không, ta theo bản năng nắm chặt ngón tay Thẩm Thức Đàn, lui về phía sau hắn.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tống Nghiên Tu dường như càng thêm trắng đi vài phần, cười khổ nói: “Ương Ương, ta sẽ không làm hại nàng.”
Thật ra, sau một khoảng thời gian dài, ta mới hiểu được, lúc trước vốn dĩ không phải ta rất thích hắn, mà là lúc đó gặp phải một người đối xử khác với ta sau nhiều năm cô đơn, ta cấp bách muốn có một người đến quan tâm ta, thích ta.
Có lẽ ta có phần thích hắn, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Tống Nghiên Tu hỏi: “Ương Ương, nếu như làm lại lần nữa, ta chưa từng làm nàng tổn thương, cũng thích nàng, nàng…. sẽ thích ta chứ?”
“Tống Nghiên Tu, đã xảy ra chính là đã xảy ra, cho dù có cơ hội làm lại, ngươi làm sao có thể đảm bảo sẽ không làm ta tổn thương, thích ta?”
Huống hồ trên đời này làm sao có thể có cơ hội trở lại, như vậy nào có công bằng với những người vô tội ngoài kia?
Trên bàn ăn, rượu mạnh uống vào cổ họng, ta bị sặc đến ho khan, hai má không ngừng nóng lên, chắc hẳn đã đỏ bừng một mảng, Thẩm Thức Đàn rót nước cho ta, để ta uống từ từ.
Ta nhìn hắn, chớp mắt mấy cái, luôn cảm thấy sau khi hắn trở về từ chiến trường, hình như đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy chỗ nào cũng không thay đổi.
Rõ ràng mấy tháng trước vẫn là một người không dám nhìn ta lâu, động một chút liền đỏ mặt, hiện giờ lại có thể nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, đôi mắt kia ngược lại giấu đi không ít thâm tình.
Nhớ lần đầu gặp hắn, dáng vẻ hắn thúc ngựa từ cửa thành ngược lại với ánh sáng phảng phất như mới hôm qua, ta gối đầu cánh tay nghiêng mặt nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Thẩm Thức Đàn, ta cảm thấy hình như chàng đã thay đổi.”
“Ương Ương nói xem, ta thay đổi chỗ nào?”
“Không biết, chính là cảm thấy không giống nữa.”
“Có lẽ là trở nên... càng thích Ương Ương hơn rồi.”
Khi mùi rượu tỏa ra tứ phía, ta nâng đầu choáng váng, ngửa mặt hôn lên sườn mặt hắn một cái, sau đó nhìn thấy rượu trong tay hắn hơi tràn ra một chút, hai má dần dần đỏ ửng lên.
Ồ, hình như cũng không thay đổi.
14
Ta và Thẩm Thức Đàn thành hôn vào mùa xuân, giá y trên người là mẫu thân thêu khi còn sống, Tiểu Liên bắt đầu khóc từ khi ta bước ra ngoài, khóc mãi đến phủ tướng quân, bị nha hoàn khác kéo đi dỗ dành hồi lâu.
Sau đó ta từng hỏi Tiểu Liên, ngày ta xuất giá, sao nàng lại đau lòng như vậy, cũng không phải là ta bỏ rơi nàng.
Nàng nói: “Nô tỳ không nhịn được, tiểu thư khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không cần khổ nữa, nô tỳ khóc vì vui mừng.”
Ta c.hết lặng.
Rất lâu rất lâu trước đây ta cũng từng tưởng tượng được phu quân tương lai của mình sẽ trông như thế nào, nhưng tưởng tượng thế nào cũng không cực kỳ động tâm như khi Thẩm Thức Đàn mở khăn trùm đầu màu đỏ ra.
Gương mặt tuấn tú dưới bộ hồng y làm nổi bật lên vẻ thanh nhã của hắn, hắn cười tít mắt: “Ương Ương, sau này nàng chính là thê tử của ta.”
Thê tử...
Ta kéo ống tay áo hắn, gọi hắn: “Phu quân.”
Ta đột nhiên nhớ tới giấc mộng đó, giấc mộng gả cho Tống Nghiên Tu, hôm nay nhớ lại cảnh tượng trong mộng, đã không nhớ rõ lắm, vô luận nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, khi khăn trùm đầu được mở ra, người trước mắt xuất hiện đều là mặt Thẩm Thức Đàn.
Sau khi quả nhãn, hạt sen, táo đỏ bị quét rơi xuống, hắn ôm ta lên trên giường, trong nháy mắt giá y đã được cởi ra, rèm đỏ lay động, nến đỏ bập bùng, hơi thở quấn quýt lấy nhau, ta nghe thấy hắn nói:
“Ương Ương, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”
Ba tháng sau khi ta gả cho Thẩm Thức Đàn, An vương được Tống Nghiên Tu nâng đỡ lên ngôi vị hoàng đế, tỷ tỷ vào cung trở thành hoàng quý phi, Tống Nghiên Tu vẫn là nhiếp chính vương quyền thế ngập trời kia.
Lúc đó Thẩm Thức Đàn đang dẫn ta đi du ngoạn, dưới sự dốc lòng dạy dỗ của hắn, ta học được cưỡi ngựa, còn học bắn tên, hắn hỏi ta có muốn nuôi một con cún nữa hay không, ta lắc đầu cự tuyệt.
Ta đã nghiên cứu ra rất nhiều bánh ngọt mới, mỗi lần đưa cho hắn nếm thử, hắn luôn ngậm ngón tay ta, sau đó nói: “Thật ngọt ngào.”
Cho đến một lần, ta vô tình nghe thấy hắn khoe khoang trước mặt một đám tướng sĩ:
“Thê tử của ta có thể làm ra những chiếc bánh ngọt ngọt ngào nhất trên đời này!”
Sau khi gả cho Thẩm Thức Đàn, ta mới phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, nhất là ba vết đao trước ngực, mặc dù hiện giờ đã khỏi hẳn, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Hắn từng che mắt ta, thấp giọng nói: “Ương Ương, đừng nhìn.”
Ta rất đau lòng, gỡ tay hắn ra, nghiêm túc nhìn hắn: “Thẩm Thức Đàn, ta không yếu ớt như chàng tưởng tượng, ta không hề sợ, nhiều vết thương như vậy, sẽ đau biết bao nhiêu!”
“Không đau chút nào.”
“Thẩm Thức Đàn, đ.ánh thắng trận có phải rất khó hay không?”
“Ừm… So với đ.ánh thắng trận thì cưới được Ương Ương càng khó hơn.”
Ta phát hiện miệng hắn càng ngày càng ngọt, chắc chắn không phải do ăn bánh ngọt ta làm, ép hỏi một hồi, mới biết là do đại tẩu hắn dạy.
Đại ca của Thẩm Thức Đàn, Thẩm đại tướng quân, căn bản cũng không hung thần ác sát như lời đồn, rõ ràng thanh tú văn nhã giống như Thẩm Thức Đàn, cũng không biết tại sao tin đồn thành ra như vậy.
Đại tẩu của Thẩm Thức Đàn là một nữ tử rất xinh đẹp dịu dàng, sau này ta nghe được rất nhiều chuyện của Thẩm Thức Đàn từ chỗ của nàng.
Chẳng hạn như khi đó hắn mang khăn tay ta đưa cho hắn trở về, thật cẩn thận đặt ở trước ngực, cứ như vậy qua tận mấy năm, lúc luyện võ thường xuyên khoe khoang với người khác rằng cô nương hắn thích tặng khăn cho hắn, lén luyện tập rất lâu để khắc ra trâm hoa mai, trồng cây mai đầy trong sân phủ tướng quân.
Một năm sau, ta có một nữ nhi, ngày sinh hôm đó, Thẩm Thức Đàn ôm hài tử với vẻ mặt luống cuống, ngồi xổm bên cạnh ta khóc cùng hài tử. Buổi tối hôm đó, ta có một cơn ác mộng, ta mơ thấy Thẩm Thức Đàn c.hết trên chiến trường, khăn tay trong ngực bị m.áu thấm ướt, mà hắn giống như được giải thoát ngơ ngẩn nói: “Ương Ương, ta đến tìm nàng đây.”
Sau khi bị dọa tỉnh, ta khóc rất lâu, Thẩm Thức Đàn ôm chặt lấy ta, hai tay khẽ run rẩy: “Ương Ương, mộng là giả, chúng ta đều sẽ sống tốt.”
Ba năm sau, tỷ tỷ ở hoàng cung cũng mang thai, nhưng không giữ được, chung quy vẫn là bị hại, tỷ tỷ mất đi hài tử tự mình xin đi chùa tụng kinh niệm Phật, không hồi cung nữa.
Năm năm sau, vị nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã kia trúng độc mà c.hết, lúc c.hết trong tay nắm chặt một cây trâm hoa mai.
Lại là một năm hoa mai nở rộ, Thẩm Thức Đàn hái một đóa hoa mai đặt lên mái tóc ta, gió thổi tuyết rơi, hắn ném chiếc ô giấy dầu xuống, dắt ta tản bộ trong tuyết dày, nhẹ giọng mở miệng: “Ương Ương, chúng ta tiếp tục đi là có thể đi đến bạc đầu rồi.”
CHÍNH VĂN HOÀN.
12
Thời tiết ngày càng lạnh, qua một thời gian nữa sẽ sang đông, cũng sắp đến ngày giỗ của mẫu thân rồi.
Trong thành náo nhiệt bấy lâu bởi vì chuyện Tống Nghiên Tu từ hôn, hiện giờ cũng dần dần yên ắng, đối với chuyện từ hôn, tỷ tỷ không có ầm ĩ hay khóc lóc, người khác nhìn qua vẫn là dáng vẻ cao quý kiều diễm kia, kỳ thật cũng không phải vậy.
Ta đã sớm nhìn ra, từ khi tam vương gia ch.ết, năng lực có thể so sánh với tiên tri của tỷ tỷ gần như đã biến mất, dường như cuối cùng cũng không dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, giống như tỷ ấy cũng không dự đoán được Tống Nghiên Tu sẽ đột nhiên từ hôn.
Ngày hôm sau sau khi từ hôn, tỷ ấy tự mình cưỡi ngựa đi tìm Tống Nghiên Tu, sau khi trở về liền ở trong viện uống rượu cả đêm, nói rất nhiều lời nhảm nhí.
“Nếu không thích ta thì tại sao lại tốt với ta như vậy?”
“Rốt cuộc đã làm sai ở đâu, rõ ràng kiếp trước hắn thích ta như vậy."
“Ta mới là nữ tử tốt nhất, ta mới là nữ tử tốt nhất thế gian này…”
“Tại sao? Tại sao ngay cả khi trùng sinh rồi vẫn đi sai bước? Tại sao?”
Đôi khi ta cũng không nhìn rõ, giữa hai người bọn họ, rốt cuộc có mấy phần thật lòng với nhau, nhưng hai người này, ta đều không thích, một người g.iết Kim Nguyên Bảo, một người đốt viện của ta, như vậy xem ra, quả thật vẫn rất xứng đôi.
Nhưng mà ta vẫn rất hâm mộ tỷ tỷ, lúc còn rất nhỏ, ta đã biết thân phận của mình thấp kém, tất cả mọi người đều xem thường ta và mẫu thân, ở trong phủ thượng thư cùng lắm cũng chỉ là có cơm ăn mà thôi, mà tỷ tỷ thì cái gì cũng có, có phụ thân yêu thương, có sự yêu thích của mọi người, có phu tử dạy, còn có xiêm y váy vóc xinh đẹp.
Khi ta đói bụng vì ăn không đủ no, tỷ tỷ đang ở trong lòng phụ thân làm nũng nói áo choàng bị hỏng, muốn một cái mới. Mùa đông năm đó rất lạnh, ta mặc xiêm y đơn bạc được vá vô số chỗ, nhặt lên chiếc áo choàng thêu đầy hoa hải đường mà tỷ tỷ vứt đi, lúc đến tiệm thuốc mua thuốc cho mẫu thân, gặp được một người bị lớp tuyết dày bao phủ.
Là một nam hài có dung mạo cực kỳ xinh đẹp chói mắt, ước chừng trạc tuổi với tỷ tỷ, cũng đẹp như tỷ tỷ, hắn ngã trong đống tuyết, đôi môi trắng bệch, trên đường phố tuyết rơi dày đặc đầy trời, trống rỗng không một bóng người, ta cất thuốc vào trong ngực, kéo hắn đi rất lâu.
Ta kéo hắn đến một ngôi viện rách nát, cởi áo choàng đắp lên người hắn, vừa dùng tay bọc lấy tay hắn, vừa nói chuyện với hắn, nhưng vô luận ta gọi như thế nào, hắn cũng không có phản ứng, sau đó, hắn rốt cuộc cũng ho khan một tiếng, mở ra nửa mắt, ta kinh hỉ cười cười, dặn dò hắn chờ ta quay lại, ta đi tìm người.
Mặc dù ta cầu xin đại phu thật lâu, nhưng ông ấy vẫn đuổi ta ra ngoài, không ai nguyện ý giúp ta, cũng không có ai nguyện ý giúp hắn, chờ ta trở về, hắn đã không còn thở nữa.
Ta đã khóc trước mặt hắn rất lâu, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một sinh mạng tan biến trước mặt mình.
Sau này, ta lại thấy qua rất nhiều lần, có mẫu thân, có Kim Nguyên Bảo…
Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao ông trời có thể bất công đến như vậy, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tỷ tỷ muốn, sẽ không có thứ gì tỷ ấy không có được, chỉ cần tỷ tỷ không muốn, sẽ không có ai có thể bức bách tỷ ấy đi làm chuyện tỷ ấy không muốn làm, tỷ ấy sinh ra đã cao quý, có rất nhiều lựa chọn, cho nên có thể tùy ý làm bậy, cái gì cũng phải đạt được tốt nhất.
Thứ gì mới là tốt nhất đây?
Tỷ tỷ từng nói, người tỷ ấy muốn gả nhất định phải là nam tử lợi hại nhất trên đời này.
Trước kia là tam vương gia, hiện tại là Tống Nghiên Tu, nhưng mà chỉ là hai người quyền thế ngập trời mà thôi, mà tam vương gia có khả năng đoạt vị nhất lại thất bại, còn bị tỷ ấy gi.ết, bây giờ chỉ còn lại Tống Nghiên Tu.
Nhưng ta thì không, mong ước cả đời của ta, chỉ là có thể có một người ở bên cạnh mình.
Gần đây Tống Nghiên Tu có vẻ rất bận rộn vì chuyện trên triều đình, không có thời gian làm phiền ta, ta ngược lại vui vẻ thanh nhàn, đồ hắn phái người đưa tới đều bị ta ném ở ngoài viện, một món ta cũng không cần.
Ngày giỗ mẫu thân, ta cùng Tiểu Liên chuẩn bị rất nhiều thứ, sương mù lượn lờ núi xanh, ta quỳ gối trước mộ mẫu thân nói rất nhiều, trước khi xuống núi ta lại chạy quay lại quỳ xuống trịnh trọng nói:
“Mẫu thân, Ương Ương đã có người mình thích, hắn là tiểu tướng quân bảo vệ quốc gia, hi vọng mẫu thân có thể phù hộ hắn bình an trở về.”
Trên đường về nhà, ta gặp phải một nhóm người bịt mặt cầm đao, giống như cảnh tượng ta gặp trong con hẻm nhỏ.
Ta vẫn biết Thẩm Thức Đàn và Tống Nghiên Tu đều có phái người bảo vệ ta, chỉ là những người này thân thủ quá lợi hại, mấy người vây quanh ta lần lượt ngã xuống.
Cảnh tượng âm thanh đao kiếm giao chiến không khỏi làm cho ta nhớ tới giấc mộng kia, giấc mộng ta ch.ết dưới loạn đao, trong lúc hoảng loạn ta liền bị một người kéo mạnh ra, quay đầu lại nhìn lại, là tỷ tỷ.
Không biết tỷ tỷ đã xuất hiện từ khi nào, tỷ ấy mặc một thân hồng y, cầm một thanh trường kiếm, sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh ta, sau đó, tỷ ấy còn đỡ thay ta một đao, mũi đao xẹt qua sau lưng, m.áu tươi lập tức chảy xuống.
Trong lòng ta nhất thời phức tạp, chỉ nghe tỷ ấy mở miệng đầy m.áu:
“Liễu Ương Ương, không phải ta muốn liều mạng cứu ngươi, ta là người không thích nợ người khác cái gì nhất. G.iết chó của ngươi, khụ khụ, là lỗi của ta,… Rất lâu trước đây, ta từng bị người ta dùng chó hãm hại, hôm đó nhìn thấy chó của ngươi, nhất thời xúc động không phân biệt được năm nào tháng nào, hiện tại, cũng coi như là trả lại cho ngươi, khụ khụ…”
M.áu theo khóe miệng của tỷ tỷ chảy xuống, ta quay đầu nhìn thi thể trải đầy đất, ta biết những người đó cũng không có ý định g.iết ta, chỉ là muốn bắt được ta mà thôi, còn về phần sau khi bắt về có g.iết ta hay không, không ai biết được.
Ngay khi ta vừa đứng lên định đi với bọn họ, có ba mũi tên sắc bén xé không trung vụt đến, lực đạo lớn đến mức suýt nữa thì găm ba người bị trúng tên kia lên thân cây.
Cùng lúc đó, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Người mà Thẩm Thức Đàn ta che chở, là người các ngươi có thể động sao?”
Theo hướng âm thanh, trong sương mù sáng sớm, một thiếu niên mặc cẩm y màu đen đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cung tên, mặt mày đầy khí phách.
Rất nhanh, những người đó liền ngã xuống toàn bộ, Thẩm Thức Đàn xoay người xuống ngựa, đi về phía ta.
Tầm mắt có chút mơ hồ, ta nhấc váy chạy về phía hắn, mang theo chút hơi lạnh trực tiếp nhào vào lòng hắn, hắn ôm chặt ta, giống như đang ôm một kiện trân bảo vừa mới tìm lại được.
Hắn nói: “Ương Ương, ta về rồi.”
Khi được hắn ôm lên đặt trên lưng ngựa để trở về, ta đã nhìn thấy Tống Nghiên Tu thong thả đến muộn ở ngoài rừng rậm.
13
Trên lưng tỷ tỷ để lại một vết thương rất dài, ta từng đi thăm tỷ ấy một lần, khi đó tỷ ấy nằm trên giường, yếu ớt mở miệng:
“Liễu Ương Ương, ngươi muốn biết chuyện kiếp trước không?”
"Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ bệnh đến hồ đồ rồi sao? Con người làm sao có thể nhớ rõ chuyện kiếp trước?”
“Nếu ta nhớ rõ thì sao? Ngươi muốn biết chuyện giữa ngươi và… Tống Nghiên Tu kiếp trước không?”
“Ta không muốn biết, ta chỉ muốn sống tốt kiếp này.”
“Thôi, không biết cũng tốt, nhớ lại mới càng đau khổ.”
“Tỷ tỷ, tỷ cứu ta một mạng, ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ, nhưng chuyện tỷ g.iết Kim Nguyên Bảo, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên.”
Hiện giờ Tống Nghiên Tu quyền cao chức trọng, nắm giữ triều chính, đồng thời cũng có rất nhiều kẻ thù, người muốn hắn c.hết nhiều đến không đếm xuể, nếu như không phải Thẩm Thức Đàn kịp thời xuất hiện, vậy thì ta sẽ là người đầu tiên c.hết vì hắn.
Chuyện của hắn đã không còn liên quan đến ta, ta cũng không muốn tiếp tục liên quan đến hắn thêm chút nào, lúc trước cứu hắn ở chùa miếu, ta quả thật hối hận, nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ cứu, vô luận người nằm ở trên vũng m.áu là ai, ta đều sẽ cứu.
Hôm đó, hắn cũng đến thăm tỷ tỷ, ta không muốn nhìn thấy hắn, liền trốn ở sau bình phong, hắn mang theo một cái áo choàng thêu đầy hoa hải đường cũ nát.
Tỷ tỷ hỏi: “Đây là?”
“Có lẽ ngươi sớm đã quên, năm đó ngươi kéo một nam hài giữa trời tuyết rơi dày đặc vào trong một cái viện rách nát, cầu xin hắn không được c.hết, à… bây giờ, vật về nguyên chủ.”
Tuyết rơi dày đặc, áo choàng, cứu người, khoé môi ta cong lên, nghe thấy tỷ tỷ nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Tống Nghiên Tu, thật ra ngay từ đầu ngươi và nàng đã chắc chắn không thể ở bên nhau, đồ đặt ở đó đi, nếu đã từ hôn, sau này cũng không cần gặp lại.”
Thì ra người mà ta cho rằng đã c.hết, là Tống Nghiên Tu, nhưng mà hắn xấu xa như vậy, ta sẽ không nói cho hắn biết sự thật đâu.
Ngày tuyết đầu mùa rơi, vừa đúng vào sinh thần của ta, Thẩm Thức Đàn tới chỗ ta, cầm lấy chữ ta viết nhìn đi nhìn lại, ta có chút xấu hổ, dùng đĩa bánh ngọt ngăn trở: “Không được nhìn nữa, nhìn lâu sẽ thấy không đẹp.”
Hắn cao giọng cười nói: “Chữ của Ương Ương giống như Ương Ương vậy, quyên tú thanh lệ, khiến cho người ta nhịn không được mà ngắm nghía.”
Ta kinh ngạc, sao có mấy tháng không gặp, hắn đã biến thành như vậy rồi? Nhưng mà cũng may, hắn trở về rồi.
Ngày bị ám sát, khi ta nhào vào lòng hắn, nghe thấy hắn r3n rỉ một tiếng, sau đó mới biết trên người hắn có vết thương, trước ngực trúng ba vết đao c.hém trí mạng, nhưng hắn thật sự đã chịu đựng qua bảy ngày sốt cao, sống sót, trở về gặp ta.
Tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, hoa mai trong sân cũng nở rộ, ta chạy ra ngoài bẻ cành mai, Thẩm Thức Đàn khoác áo choàng lên người ta, cẩn thận giúp ta buộc lại, nắm tay ta ra cửa, hắn nói muốn dẫn ta đi tửu lâu ăn cơm.
Ta một tay nắm cành mai, một tay nắm ngón tay Thẩm Thức Đàn, trên đường phố tuyết rơi tán loạn, gặp được Tống Nghiên Tu cũng không mang theo ô.
Kỳ thật, kể từ ngày hôm đó, hắn gần như không tới tìm ta nữa.
Trên tóc ba người chúng ta đều bị tuyết phủ lên, Tống Nghiên Tu khó chịu ho khan vài tiếng, hắn hỏi ta có thể nói chuyện riêng với hắn hay không, ta theo bản năng nắm chặt ngón tay Thẩm Thức Đàn, lui về phía sau hắn.
Khuôn mặt vốn tái nhợt của Tống Nghiên Tu dường như càng thêm trắng đi vài phần, cười khổ nói: “Ương Ương, ta sẽ không làm hại nàng.”
Thật ra, sau một khoảng thời gian dài, ta mới hiểu được, lúc trước vốn dĩ không phải ta rất thích hắn, mà là lúc đó gặp phải một người đối xử khác với ta sau nhiều năm cô đơn, ta cấp bách muốn có một người đến quan tâm ta, thích ta.
Có lẽ ta có phần thích hắn, nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở đây thôi.
Tống Nghiên Tu hỏi: “Ương Ương, nếu như làm lại lần nữa, ta chưa từng làm nàng tổn thương, cũng thích nàng, nàng…. sẽ thích ta chứ?”
“Tống Nghiên Tu, đã xảy ra chính là đã xảy ra, cho dù có cơ hội làm lại, ngươi làm sao có thể đảm bảo sẽ không làm ta tổn thương, thích ta?”
Huống hồ trên đời này làm sao có thể có cơ hội trở lại, như vậy nào có công bằng với những người vô tội ngoài kia?
Trên bàn ăn, rượu mạnh uống vào cổ họng, ta bị sặc đến ho khan, hai má không ngừng nóng lên, chắc hẳn đã đỏ bừng một mảng, Thẩm Thức Đàn rót nước cho ta, để ta uống từ từ.
Ta nhìn hắn, chớp mắt mấy cái, luôn cảm thấy sau khi hắn trở về từ chiến trường, hình như đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy chỗ nào cũng không thay đổi.
Rõ ràng mấy tháng trước vẫn là một người không dám nhìn ta lâu, động một chút liền đỏ mặt, hiện giờ lại có thể nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, đôi mắt kia ngược lại giấu đi không ít thâm tình.
Nhớ lần đầu gặp hắn, dáng vẻ hắn thúc ngựa từ cửa thành ngược lại với ánh sáng phảng phất như mới hôm qua, ta gối đầu cánh tay nghiêng mặt nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Thẩm Thức Đàn, ta cảm thấy hình như chàng đã thay đổi.”
“Ương Ương nói xem, ta thay đổi chỗ nào?”
“Không biết, chính là cảm thấy không giống nữa.”
“Có lẽ là trở nên... càng thích Ương Ương hơn rồi.”
Khi mùi rượu tỏa ra tứ phía, ta nâng đầu choáng váng, ngửa mặt hôn lên sườn mặt hắn một cái, sau đó nhìn thấy rượu trong tay hắn hơi tràn ra một chút, hai má dần dần đỏ ửng lên.
Ồ, hình như cũng không thay đổi.
14
Ta và Thẩm Thức Đàn thành hôn vào mùa xuân, giá y trên người là mẫu thân thêu khi còn sống, Tiểu Liên bắt đầu khóc từ khi ta bước ra ngoài, khóc mãi đến phủ tướng quân, bị nha hoàn khác kéo đi dỗ dành hồi lâu.
Sau đó ta từng hỏi Tiểu Liên, ngày ta xuất giá, sao nàng lại đau lòng như vậy, cũng không phải là ta bỏ rơi nàng.
Nàng nói: “Nô tỳ không nhịn được, tiểu thư khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không cần khổ nữa, nô tỳ khóc vì vui mừng.”
Ta c.hết lặng.
Rất lâu rất lâu trước đây ta cũng từng tưởng tượng được phu quân tương lai của mình sẽ trông như thế nào, nhưng tưởng tượng thế nào cũng không cực kỳ động tâm như khi Thẩm Thức Đàn mở khăn trùm đầu màu đỏ ra.
Gương mặt tuấn tú dưới bộ hồng y làm nổi bật lên vẻ thanh nhã của hắn, hắn cười tít mắt: “Ương Ương, sau này nàng chính là thê tử của ta.”
Thê tử...
Ta kéo ống tay áo hắn, gọi hắn: “Phu quân.”
Ta đột nhiên nhớ tới giấc mộng đó, giấc mộng gả cho Tống Nghiên Tu, hôm nay nhớ lại cảnh tượng trong mộng, đã không nhớ rõ lắm, vô luận nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, khi khăn trùm đầu được mở ra, người trước mắt xuất hiện đều là mặt Thẩm Thức Đàn.
Sau khi quả nhãn, hạt sen, táo đỏ bị quét rơi xuống, hắn ôm ta lên trên giường, trong nháy mắt giá y đã được cởi ra, rèm đỏ lay động, nến đỏ bập bùng, hơi thở quấn quýt lấy nhau, ta nghe thấy hắn nói:
“Ương Ương, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”
Ba tháng sau khi ta gả cho Thẩm Thức Đàn, An vương được Tống Nghiên Tu nâng đỡ lên ngôi vị hoàng đế, tỷ tỷ vào cung trở thành hoàng quý phi, Tống Nghiên Tu vẫn là nhiếp chính vương quyền thế ngập trời kia.
Lúc đó Thẩm Thức Đàn đang dẫn ta đi du ngoạn, dưới sự dốc lòng dạy dỗ của hắn, ta học được cưỡi ngựa, còn học bắn tên, hắn hỏi ta có muốn nuôi một con cún nữa hay không, ta lắc đầu cự tuyệt.
Ta đã nghiên cứu ra rất nhiều bánh ngọt mới, mỗi lần đưa cho hắn nếm thử, hắn luôn ngậm ngón tay ta, sau đó nói: “Thật ngọt ngào.”
Cho đến một lần, ta vô tình nghe thấy hắn khoe khoang trước mặt một đám tướng sĩ:
“Thê tử của ta có thể làm ra những chiếc bánh ngọt ngọt ngào nhất trên đời này!”
Sau khi gả cho Thẩm Thức Đàn, ta mới phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, nhất là ba vết đao trước ngực, mặc dù hiện giờ đã khỏi hẳn, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Hắn từng che mắt ta, thấp giọng nói: “Ương Ương, đừng nhìn.”
Ta rất đau lòng, gỡ tay hắn ra, nghiêm túc nhìn hắn: “Thẩm Thức Đàn, ta không yếu ớt như chàng tưởng tượng, ta không hề sợ, nhiều vết thương như vậy, sẽ đau biết bao nhiêu!”
“Không đau chút nào.”
“Thẩm Thức Đàn, đ.ánh thắng trận có phải rất khó hay không?”
“Ừm… So với đ.ánh thắng trận thì cưới được Ương Ương càng khó hơn.”
Ta phát hiện miệng hắn càng ngày càng ngọt, chắc chắn không phải do ăn bánh ngọt ta làm, ép hỏi một hồi, mới biết là do đại tẩu hắn dạy.
Đại ca của Thẩm Thức Đàn, Thẩm đại tướng quân, căn bản cũng không hung thần ác sát như lời đồn, rõ ràng thanh tú văn nhã giống như Thẩm Thức Đàn, cũng không biết tại sao tin đồn thành ra như vậy.
Đại tẩu của Thẩm Thức Đàn là một nữ tử rất xinh đẹp dịu dàng, sau này ta nghe được rất nhiều chuyện của Thẩm Thức Đàn từ chỗ của nàng.
Chẳng hạn như khi đó hắn mang khăn tay ta đưa cho hắn trở về, thật cẩn thận đặt ở trước ngực, cứ như vậy qua tận mấy năm, lúc luyện võ thường xuyên khoe khoang với người khác rằng cô nương hắn thích tặng khăn cho hắn, lén luyện tập rất lâu để khắc ra trâm hoa mai, trồng cây mai đầy trong sân phủ tướng quân.
Một năm sau, ta có một nữ nhi, ngày sinh hôm đó, Thẩm Thức Đàn ôm hài tử với vẻ mặt luống cuống, ngồi xổm bên cạnh ta khóc cùng hài tử. Buổi tối hôm đó, ta có một cơn ác mộng, ta mơ thấy Thẩm Thức Đàn c.hết trên chiến trường, khăn tay trong ngực bị m.áu thấm ướt, mà hắn giống như được giải thoát ngơ ngẩn nói: “Ương Ương, ta đến tìm nàng đây.”
Sau khi bị dọa tỉnh, ta khóc rất lâu, Thẩm Thức Đàn ôm chặt lấy ta, hai tay khẽ run rẩy: “Ương Ương, mộng là giả, chúng ta đều sẽ sống tốt.”
Ba năm sau, tỷ tỷ ở hoàng cung cũng mang thai, nhưng không giữ được, chung quy vẫn là bị hại, tỷ tỷ mất đi hài tử tự mình xin đi chùa tụng kinh niệm Phật, không hồi cung nữa.
Năm năm sau, vị nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã kia trúng độc mà c.hết, lúc c.hết trong tay nắm chặt một cây trâm hoa mai.
Lại là một năm hoa mai nở rộ, Thẩm Thức Đàn hái một đóa hoa mai đặt lên mái tóc ta, gió thổi tuyết rơi, hắn ném chiếc ô giấy dầu xuống, dắt ta tản bộ trong tuyết dày, nhẹ giọng mở miệng: “Ương Ương, chúng ta tiếp tục đi là có thể đi đến bạc đầu rồi.”
CHÍNH VĂN HOÀN.
Bình luận facebook