Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Ba chiếc nhuyễn kiệu được người ngựa của Thính Tuyết lâu yểm hộ chặt chẽ tốc hành đến Lạc Dương.
Tuy nhiên, Phong Sa không còn có cơ hội nói câu nào với A Tĩnh nữa.
Trở về bên cạnh Tiêu Ức Tình, nàng dường như đã khôi phục lại sự lãnh tĩnh và đạm bạc trước giờ, trầm mặc nhưng già giặn.
Thậm chí cả lúc ăn trưa, trên tay nàng cũng cầm những phong phi cáp truyền thư vừa mới đến, một mặt mở xem, một mặt nhỏ giọng bàn bạc gì đó với Thính Tuyết lâu chủ, không cho người ngoài nghe.
“Đem thức ăn lên tọa phòng trên lầu, Lâu chủ và Tĩnh cô nương không xuống dùng cùng chúng ta đâu”.
Dường như mỗi lần vào khách sạn nghỉ ngơi, trước khi ăn, người lãnh đội khá lớn tuổi Giang Thu Bạch đều nói như thế. Dường như đã sớm quen với việc đó, những thủ hạ của Thính Tuyết lâu đều im lìm gật đầu, sau đó, chia nhau ngồi vào vị trí ăn uống.
Hai người ấy thỉnh thoảng cũng xuống lầu, nói với bọn thủ hạ vài câu. Tuy nhiên, thần sắc của họ đều thật lạnh lùng, tựa hồ giống như một giọt nước len lỏi trong dòng suối, không có tí ti dung hợp với ngoại vật.
Chỉ cần nghe tiếng ho hen ấy vang lên, mọi người đều trở nên yên tĩnh lại ngay, sau đó cúi đầu lui ra.
Họ đều là những giang hồ hiệp khách thân hoài tuyệt kỹ, nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi bệnh hoạn yếu đuối này, ánh mắt người nào cũng dâng lên niềm kính sợ và úy kỵ, dường như vừa nhìn thấy một vị thần phật cao cao tại thượng vậy.
Đó chính là Lâu chủ của họ... Đó chính là thần thoại quân lâm thiên hạ của võ lâm.
Tiêu Ức Tình không thể coi là một người ít nói, nhưng do y phải thường xuyên chi phối một tổ chức rộng lớn như vậy, nên những từ ngữ bay ra từ miệng y, đều tám chín phần là mệnh lệnh. Tuy nhiên, khi y trầm mặc, không khí chợt dậy lên áp lực vô danh, thời gian phảng phất như kéo dài vô tận, trong cảm giác của người ngoài, y là một người nói quá ít, sống quá thiên về nội tâm.
Những người sống chung quanh y tựa hồ như lúc nào cũng bị bao vây bằng một áp lực vô hình, thứ cảm giác bị người ta nhìn xuyên suốt từ đầu đến chân ấy rõ ràng là không dễ chịu chút nào.
Có lẽ, chỉ có mình Tĩnh cô nương là đi theo mà vẫn tĩnh lặng coi như không có chuyện gì?
Những ngày ấy, trong mắt của Phong Sa, sắc mặt của Thính Tuyết lâu chủ nhân dường như đều trắng xanh, đôi môi thì hồng nhuận rất khác thường. Mục quang của y lạnh lùng phiêu hốt, phảng phất như lửa ma trơi chập chờn trên mộ phần. Hai bàn tay của y dài ngoằn xấu xí, da thịt trắng đến nổi thấy được huyết quản xanh lam ở bên trong.
Vô luận là như thế nào, y đều trông chẳng giống một vị bá chủ... Nam tử trẻ tuổi này chỉ là một bệnh nhân.
Tuy nhiên, chỉ cần một câu nói của bệnh nhân này, có thể khiến tuyệt đại đa số người khỏe mạnh chết ngay trước mặt y!
“Dừng, dừng kiệu!” Một trưa nọ, đang lúc đi đường, thanh âm của Tĩnh cô nương chợt vang lên, ba chiếc nhuyễn kiệu lập tức dừng lại. Phong Sa nhịn không được vén rèm thò đầu ra xem, nàng đã nghe tiếng ho hen do gió truyền đến!
“Lâu chủ? Người sao rồi?” Nữ tử áo đỏ bước xuống kiệu, đến trước kiệu của Tiêu Ức Tình, cho bọn thủ hạ hai bên lui ra, sau đó cúi người xuống hỏi người trong màn.
Không hề có tiếng hồi đáp.
Phong Sa chỉ nhìn thấy một góc rèm khẽ vén lên, một cánh tay dài thò ra, co giật nắm chặt mép rèm nhung, ngón tay đã chuyển sang màu tím rất quỷ dị, rõ ràng là hiện tượng huyết dịch ngưng trệ do bệnh trạng nghẹt thở mà ra!
Nàng buột miệng hô lên cả kinh, vô thức chạy khỏi kiệu, chuẩn bị làm bổn phận của một y sư.
Tuy nhiên, khi nàng chưa kịp tiến đến gần kiệu, A Tĩnh đã dùng mục quang nghiêm lệ ngăn trở nàng. Thần sắc đầy sát khí và giới bị đó, khiến chỉ thoáng chốc Phong Sa như bị đoạt mất hồn vía! Nàng không dám bước tiếp bước nào nữa, bởi vì nàng hiểu thứ ánh mắt đó chỉ rõ sẽ chém chết tất cả những người dám đến gần!
A Tĩnh cúi người, nắm chặt cánh tay đó.
Ngón tay của Tiêu Ức Tình băng lạnh, cánh tay rất ổn định thường ngày của y đang không ngừng run rẩy. Y dường như không nói ra lời, cách nhau tấm rèm, y chỉ biết nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt, thật chặt.
Nữ tử áo đỏ hơi do dự một chút, rồi lập tức quay đầu ra lệnh: “Giang Thu Bạch, dẫn người nghiệm mật hộ vệ nhuyễn kiệu của Lâu chủ! Người tiến vào trong vòng mười trượng, nhất loạt giết không tha!”
Trong sát na ấy, gương mặt của nàng hiện lên biểu tình lạnh lùng và lăng lệ, áp đảo hết mọi thứ.
“Dạ, Tĩnh cô nương!” Mọi thuộc hạ đều đồng loạt quỳ xuống lĩnh mệnh.
Rèm chợt động, A Tĩnh nhanh như thiểm điện phóng vào trong. Rèm kiệu sau đó phủ xuống. Người trong kiệu không hề phát ra tiếng nào.
Người ngoài kiệu chia nhau hành động, thoáng chốc, trên quan đạo vùng rừng ấy im phăng phắt như tờ, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Phong Sa đứng trước kiệu của mình, ngẩn người nhìn cái kiệu buông rèm im lìm phía trước.
Trong kiệu không hề có tiếng động, tuy nhiên nàng vẫn chú ý nghe được tiếng thở gấp và ho khe khẽ phát ra từ kiệu, chúng dần dần nhỏ lại, và cuối cùng biến mất.
Sau thời gian uống cạn tuần trà, một cánh tay xinh đẹp từ từ vén một góc kiệu lên. Phía sau mạn che mặt, nữ tử áo đỏ đưa một phần mặt ra, từ từ phân phó hai bên tả hữu: “Có thể khởi trình... Ta và Lâu chủ đồng kiệu. Phong Sa cô nương, thỉnh trở về kiệu, thượng lộ”.
Đằng sau rèm, một cánh tay của nàng bị Tiêu Ức Tình nắm chặt, phảng phất như một người bị trấn nước nắm chặt và bấu víu túm cỏ cứu mạng trên bờ vậy.
A Tĩnh vẫn tỉnh bơ như không, bấu chặt Xích Quan huyệt trên cổ tay y, tay còn lại án trên Thần phủ huyệt trên ngực y, đem nội lực truyền vào kỳ kinh bát mạch, giúp dược lực mà y vừa uống vào nhanh chóng tan ra.
Dựa vào vách kiệu, gương mặt trắng xanh kinh người của Tiêu Ức Tình bắt đầu có chút chuyển biến tốt. Y khe khẽ nhắm mắt, hô hấp từ từ bình định.
“Có phải là bị dư lực của hỏa dược lần vừa rồi làm bị thương không?” Khi kiệu bình ổn tiến về phía trước, nữ tử áo đỏ chầm chậm hỏi.
Ngừng một lúc, nàng lại đổi chủ đề: “Chẳng phải không muốn mang theo Diệp Phong Sa sao, vì sao đột nhiên lại muốn?”
“Bởi vì... phát hiện cô ấy rất có ý tứ. Hơn nữa nếu nàng đã thích, mang về không chừng có người nói chuyện với nàng”. Thính Tuyết lâu chủ từ từ mở mắt, mục quang sáng rực, lạnh lùng, giống như dòng suối lạnh dưới ánh trăng. Y cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn nữ tử áo đỏ cạnh bên, nhìn ngón tay nàng bấu trên đại huyệt toàn thân của mình, trong ánh mắt đột nhiên có chút cười cợt.
“Cười cái gì?” Rất điềm đạm, nữ tử áo đỏ hỏi một câu, nhưng không giấu được sự suy nhược vô lực.
Thính Tuyết lâu chủ không hề trả lời, thật lâu sau, phảng phất như nhìn về phương xa vô tận, một câu nói hời hợt tựa hồ như không thể nghe từ khóe miệng y phát ra: “Ta đang nghĩ... Nếu như một ngày nào đó ta bị người giết, thì, người khiến ta chết dưới tay nhất định là nàng...”
Tuy nhiên, Phong Sa không còn có cơ hội nói câu nào với A Tĩnh nữa.
Trở về bên cạnh Tiêu Ức Tình, nàng dường như đã khôi phục lại sự lãnh tĩnh và đạm bạc trước giờ, trầm mặc nhưng già giặn.
Thậm chí cả lúc ăn trưa, trên tay nàng cũng cầm những phong phi cáp truyền thư vừa mới đến, một mặt mở xem, một mặt nhỏ giọng bàn bạc gì đó với Thính Tuyết lâu chủ, không cho người ngoài nghe.
“Đem thức ăn lên tọa phòng trên lầu, Lâu chủ và Tĩnh cô nương không xuống dùng cùng chúng ta đâu”.
Dường như mỗi lần vào khách sạn nghỉ ngơi, trước khi ăn, người lãnh đội khá lớn tuổi Giang Thu Bạch đều nói như thế. Dường như đã sớm quen với việc đó, những thủ hạ của Thính Tuyết lâu đều im lìm gật đầu, sau đó, chia nhau ngồi vào vị trí ăn uống.
Hai người ấy thỉnh thoảng cũng xuống lầu, nói với bọn thủ hạ vài câu. Tuy nhiên, thần sắc của họ đều thật lạnh lùng, tựa hồ giống như một giọt nước len lỏi trong dòng suối, không có tí ti dung hợp với ngoại vật.
Chỉ cần nghe tiếng ho hen ấy vang lên, mọi người đều trở nên yên tĩnh lại ngay, sau đó cúi đầu lui ra.
Họ đều là những giang hồ hiệp khách thân hoài tuyệt kỹ, nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi bệnh hoạn yếu đuối này, ánh mắt người nào cũng dâng lên niềm kính sợ và úy kỵ, dường như vừa nhìn thấy một vị thần phật cao cao tại thượng vậy.
Đó chính là Lâu chủ của họ... Đó chính là thần thoại quân lâm thiên hạ của võ lâm.
Tiêu Ức Tình không thể coi là một người ít nói, nhưng do y phải thường xuyên chi phối một tổ chức rộng lớn như vậy, nên những từ ngữ bay ra từ miệng y, đều tám chín phần là mệnh lệnh. Tuy nhiên, khi y trầm mặc, không khí chợt dậy lên áp lực vô danh, thời gian phảng phất như kéo dài vô tận, trong cảm giác của người ngoài, y là một người nói quá ít, sống quá thiên về nội tâm.
Những người sống chung quanh y tựa hồ như lúc nào cũng bị bao vây bằng một áp lực vô hình, thứ cảm giác bị người ta nhìn xuyên suốt từ đầu đến chân ấy rõ ràng là không dễ chịu chút nào.
Có lẽ, chỉ có mình Tĩnh cô nương là đi theo mà vẫn tĩnh lặng coi như không có chuyện gì?
Những ngày ấy, trong mắt của Phong Sa, sắc mặt của Thính Tuyết lâu chủ nhân dường như đều trắng xanh, đôi môi thì hồng nhuận rất khác thường. Mục quang của y lạnh lùng phiêu hốt, phảng phất như lửa ma trơi chập chờn trên mộ phần. Hai bàn tay của y dài ngoằn xấu xí, da thịt trắng đến nổi thấy được huyết quản xanh lam ở bên trong.
Vô luận là như thế nào, y đều trông chẳng giống một vị bá chủ... Nam tử trẻ tuổi này chỉ là một bệnh nhân.
Tuy nhiên, chỉ cần một câu nói của bệnh nhân này, có thể khiến tuyệt đại đa số người khỏe mạnh chết ngay trước mặt y!
“Dừng, dừng kiệu!” Một trưa nọ, đang lúc đi đường, thanh âm của Tĩnh cô nương chợt vang lên, ba chiếc nhuyễn kiệu lập tức dừng lại. Phong Sa nhịn không được vén rèm thò đầu ra xem, nàng đã nghe tiếng ho hen do gió truyền đến!
“Lâu chủ? Người sao rồi?” Nữ tử áo đỏ bước xuống kiệu, đến trước kiệu của Tiêu Ức Tình, cho bọn thủ hạ hai bên lui ra, sau đó cúi người xuống hỏi người trong màn.
Không hề có tiếng hồi đáp.
Phong Sa chỉ nhìn thấy một góc rèm khẽ vén lên, một cánh tay dài thò ra, co giật nắm chặt mép rèm nhung, ngón tay đã chuyển sang màu tím rất quỷ dị, rõ ràng là hiện tượng huyết dịch ngưng trệ do bệnh trạng nghẹt thở mà ra!
Nàng buột miệng hô lên cả kinh, vô thức chạy khỏi kiệu, chuẩn bị làm bổn phận của một y sư.
Tuy nhiên, khi nàng chưa kịp tiến đến gần kiệu, A Tĩnh đã dùng mục quang nghiêm lệ ngăn trở nàng. Thần sắc đầy sát khí và giới bị đó, khiến chỉ thoáng chốc Phong Sa như bị đoạt mất hồn vía! Nàng không dám bước tiếp bước nào nữa, bởi vì nàng hiểu thứ ánh mắt đó chỉ rõ sẽ chém chết tất cả những người dám đến gần!
A Tĩnh cúi người, nắm chặt cánh tay đó.
Ngón tay của Tiêu Ức Tình băng lạnh, cánh tay rất ổn định thường ngày của y đang không ngừng run rẩy. Y dường như không nói ra lời, cách nhau tấm rèm, y chỉ biết nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt, thật chặt.
Nữ tử áo đỏ hơi do dự một chút, rồi lập tức quay đầu ra lệnh: “Giang Thu Bạch, dẫn người nghiệm mật hộ vệ nhuyễn kiệu của Lâu chủ! Người tiến vào trong vòng mười trượng, nhất loạt giết không tha!”
Trong sát na ấy, gương mặt của nàng hiện lên biểu tình lạnh lùng và lăng lệ, áp đảo hết mọi thứ.
“Dạ, Tĩnh cô nương!” Mọi thuộc hạ đều đồng loạt quỳ xuống lĩnh mệnh.
Rèm chợt động, A Tĩnh nhanh như thiểm điện phóng vào trong. Rèm kiệu sau đó phủ xuống. Người trong kiệu không hề phát ra tiếng nào.
Người ngoài kiệu chia nhau hành động, thoáng chốc, trên quan đạo vùng rừng ấy im phăng phắt như tờ, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Phong Sa đứng trước kiệu của mình, ngẩn người nhìn cái kiệu buông rèm im lìm phía trước.
Trong kiệu không hề có tiếng động, tuy nhiên nàng vẫn chú ý nghe được tiếng thở gấp và ho khe khẽ phát ra từ kiệu, chúng dần dần nhỏ lại, và cuối cùng biến mất.
Sau thời gian uống cạn tuần trà, một cánh tay xinh đẹp từ từ vén một góc kiệu lên. Phía sau mạn che mặt, nữ tử áo đỏ đưa một phần mặt ra, từ từ phân phó hai bên tả hữu: “Có thể khởi trình... Ta và Lâu chủ đồng kiệu. Phong Sa cô nương, thỉnh trở về kiệu, thượng lộ”.
Đằng sau rèm, một cánh tay của nàng bị Tiêu Ức Tình nắm chặt, phảng phất như một người bị trấn nước nắm chặt và bấu víu túm cỏ cứu mạng trên bờ vậy.
A Tĩnh vẫn tỉnh bơ như không, bấu chặt Xích Quan huyệt trên cổ tay y, tay còn lại án trên Thần phủ huyệt trên ngực y, đem nội lực truyền vào kỳ kinh bát mạch, giúp dược lực mà y vừa uống vào nhanh chóng tan ra.
Dựa vào vách kiệu, gương mặt trắng xanh kinh người của Tiêu Ức Tình bắt đầu có chút chuyển biến tốt. Y khe khẽ nhắm mắt, hô hấp từ từ bình định.
“Có phải là bị dư lực của hỏa dược lần vừa rồi làm bị thương không?” Khi kiệu bình ổn tiến về phía trước, nữ tử áo đỏ chầm chậm hỏi.
Ngừng một lúc, nàng lại đổi chủ đề: “Chẳng phải không muốn mang theo Diệp Phong Sa sao, vì sao đột nhiên lại muốn?”
“Bởi vì... phát hiện cô ấy rất có ý tứ. Hơn nữa nếu nàng đã thích, mang về không chừng có người nói chuyện với nàng”. Thính Tuyết lâu chủ từ từ mở mắt, mục quang sáng rực, lạnh lùng, giống như dòng suối lạnh dưới ánh trăng. Y cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn nữ tử áo đỏ cạnh bên, nhìn ngón tay nàng bấu trên đại huyệt toàn thân của mình, trong ánh mắt đột nhiên có chút cười cợt.
“Cười cái gì?” Rất điềm đạm, nữ tử áo đỏ hỏi một câu, nhưng không giấu được sự suy nhược vô lực.
Thính Tuyết lâu chủ không hề trả lời, thật lâu sau, phảng phất như nhìn về phương xa vô tận, một câu nói hời hợt tựa hồ như không thể nghe từ khóe miệng y phát ra: “Ta đang nghĩ... Nếu như một ngày nào đó ta bị người giết, thì, người khiến ta chết dưới tay nhất định là nàng...”
Bình luận facebook