Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài - Chương 36: Tâm tư của uyển phi
Cùng lúc đó ở thiên lao.
Tô Diễm đang ngồi trên giường đá, buồn chán ngán ngẩm, thật ra thì cô đang suy nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm nay.
Mặc dù chứng cứ hiện tại cùng với những gì mà cô đang suy nghĩ đều hướng về Từ hoàng hậu, nhưng mà Tô Diễm lại không thể nghĩ ra.
Rốt cuộc là ai nói cho Từ hoàng hậu biết mình đến Thanh Y điện?
Là gian tế mà Từ hoàng hậu đã sắp xếp tới Thanh Y điện, hay là... một người hoàn toàn khác?
Lúc cô đang suy nghĩ, ở bên ngoài nhà giam truyền đến tiếng bước chân, Tô Diễm ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy cai ngục lúc nãy, trong tay của hắn ta còn cầm theo một cái hộp cơm, đi đến cửa nhà giam thì liền đặt hộp cơm xuống.
“Thất hoàng tử phi ăn đi, cho dù có chết thì cũng phải là một con ma no.”
Cai ngục nói xong thì liền đi khỏi, Tô Diễm thu hồi tầm mắt, nhìn đồ ăn.
Đang êm đang đẹp, đưa đồ ăn đến làm gì, nhìn là biết mờ ám rồi.
Tô Diễm nhảy xuống giường đá, đi đến phía trước đồ ăn rồi ngồi xuống, cô nhặt cọng cỏ khô dưới đất lên chọt chọt vào đồ ăn, bởi vì trong thiên lao quá tối, cho nên cô không nhìn thấy rõ.
Có điều... sau khi động vào đồ ăn, cô ngửi được mùi vị không thích hợp.
Trong bóng tối, nữ tử nhếch miệng tạo một đường cong lạnh lẽo: “Hóa ra thứ chờ mình nằm ở đây.”
Ở Thanh Y điện, cấm vệ quân được hoàng đế Tây Nguyệt phái ra điều tra nhanh chóng trở về.
Cấm vệ quân ném một túi đồ xuống bên cạnh cung nữ, cung nữ bị giật mình.
Sau đó, cấm vệ quân quỳ xuống bẩm báo với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Điện hạ, đây là những thứ mà thuộc hạ tìm được ở nơi ở của cung nữ, ở bên trong có mấy bình lọ, thuộc hạ đã ngửi thủ, mùi vị rất kỳ quái, nói tóm lại không phải là đồ tốt.”
Hoàng đế Tây Nguyệt lạnh lùng nhìn cái túi vải, vung tay lên.
“Đi tìm thái y đến đây.”
Ở bên phía thái y viện biết tối nay sẽ không yên ổn, cho nên dù cho trời tối thì cũng không rời khỏi cung, đúng lúc được mời đến, đều nhanh chóng hiện diện.
“Vi thần tham kiến điện hạ.”
Hoàng đế Tây Nguyệt nhìn Lý thái y đến đây, chỉ chỉ vào mấy cái lọ trong túi vải: “Xem xem trong này là cái gì.”
Lý thái y đáp lời, lúc này liền đến đó.
Đợi đến lúc mở cái lọ đầu tiên ra, sắc mặt của Lý thái y rất kỳ quái, sau đó ông ta vừa ngửi thì sắc mặt liền thay đổi, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Điện hạ, vật này lại là xạ hương.”
Xạ hương?
Mặc dù hoàng đế Tây Nguyệt là nam tử, nhưng mà đã làm hoàng đế nhiều năm rồi, sao có thể không biết xạ hương là cái gì.
Trong mắt của Uyển phi ở bên cạnh lướt qua một tia lạnh lẽo, cầm lấy cái khăn lau nước mắt bên khóe mắt.
“Điện hạ, sau lần trước thần thiếp sảy thai thì mãi không thể mang thai, vốn dĩ cho rằng ông trời không thương, không nghĩ tới là gian quân quấy phá.”
Cung nữ đã sớm bị dọa sắc mặt tái nhợt: “Điện hạ, túi vải này không phải là của nô tỳ, nô tỳ không có túi vải này.”
Hoàng đế Tây Nguyệt không thèm nghe, tiếp tục ra lệnh với Lý thái y.
“Lại xem xem trong những cái bình khác chứa cái gì.”
Lý thái y lần lượt mở từng bình một ra, cẩn thận ngửi.
“Điện hạ, ở trong này có hương liệu, cũng có thuốc xổ, nói tóm lại không phải là đồ vật tốt, có điều... vi thần không phát hiện ra loại độc mà Uyển phi nương nương đã trúng.”
Đương nhiên là không phát hiện ra được rồi, đây là do Uyển phi tự mình vu oan cho cung nữ, làm gì có độc dược đó được.
Thấy như vậy, Uyển phi mềm giọng nói với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Bệ hạ, vừa nhìn liền biết tiện tì này đã tiêu hủy độc rồi, trước đó thần thiếp còn cảm thấy tay chân nàng ta không sạch sẽ, có trách cứ hai câu, không nghĩ tới là nàng ta lại ghi hận trong lòng, muốn hại thần thiếp thì không nói, còn oan uổng cho thất hoàng tử phi.”
“Bệ hạ, nương nương, nô tỳ không có!”
Uyển phi nhìn cung nhân gấp đến độ như lửa cháy đến nơi, khóe miệng yên lặng không tiếng động lạnh lùng cong lên.
Sau đó, nàng ta đột nhiên quỳ xuống đất, làm hoàng đế Tây Nguyệt giật hết cả mình.
Tô Diễm đang ngồi trên giường đá, buồn chán ngán ngẩm, thật ra thì cô đang suy nghĩ lại những chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm nay.
Mặc dù chứng cứ hiện tại cùng với những gì mà cô đang suy nghĩ đều hướng về Từ hoàng hậu, nhưng mà Tô Diễm lại không thể nghĩ ra.
Rốt cuộc là ai nói cho Từ hoàng hậu biết mình đến Thanh Y điện?
Là gian tế mà Từ hoàng hậu đã sắp xếp tới Thanh Y điện, hay là... một người hoàn toàn khác?
Lúc cô đang suy nghĩ, ở bên ngoài nhà giam truyền đến tiếng bước chân, Tô Diễm ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy cai ngục lúc nãy, trong tay của hắn ta còn cầm theo một cái hộp cơm, đi đến cửa nhà giam thì liền đặt hộp cơm xuống.
“Thất hoàng tử phi ăn đi, cho dù có chết thì cũng phải là một con ma no.”
Cai ngục nói xong thì liền đi khỏi, Tô Diễm thu hồi tầm mắt, nhìn đồ ăn.
Đang êm đang đẹp, đưa đồ ăn đến làm gì, nhìn là biết mờ ám rồi.
Tô Diễm nhảy xuống giường đá, đi đến phía trước đồ ăn rồi ngồi xuống, cô nhặt cọng cỏ khô dưới đất lên chọt chọt vào đồ ăn, bởi vì trong thiên lao quá tối, cho nên cô không nhìn thấy rõ.
Có điều... sau khi động vào đồ ăn, cô ngửi được mùi vị không thích hợp.
Trong bóng tối, nữ tử nhếch miệng tạo một đường cong lạnh lẽo: “Hóa ra thứ chờ mình nằm ở đây.”
Ở Thanh Y điện, cấm vệ quân được hoàng đế Tây Nguyệt phái ra điều tra nhanh chóng trở về.
Cấm vệ quân ném một túi đồ xuống bên cạnh cung nữ, cung nữ bị giật mình.
Sau đó, cấm vệ quân quỳ xuống bẩm báo với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Điện hạ, đây là những thứ mà thuộc hạ tìm được ở nơi ở của cung nữ, ở bên trong có mấy bình lọ, thuộc hạ đã ngửi thủ, mùi vị rất kỳ quái, nói tóm lại không phải là đồ tốt.”
Hoàng đế Tây Nguyệt lạnh lùng nhìn cái túi vải, vung tay lên.
“Đi tìm thái y đến đây.”
Ở bên phía thái y viện biết tối nay sẽ không yên ổn, cho nên dù cho trời tối thì cũng không rời khỏi cung, đúng lúc được mời đến, đều nhanh chóng hiện diện.
“Vi thần tham kiến điện hạ.”
Hoàng đế Tây Nguyệt nhìn Lý thái y đến đây, chỉ chỉ vào mấy cái lọ trong túi vải: “Xem xem trong này là cái gì.”
Lý thái y đáp lời, lúc này liền đến đó.
Đợi đến lúc mở cái lọ đầu tiên ra, sắc mặt của Lý thái y rất kỳ quái, sau đó ông ta vừa ngửi thì sắc mặt liền thay đổi, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Điện hạ, vật này lại là xạ hương.”
Xạ hương?
Mặc dù hoàng đế Tây Nguyệt là nam tử, nhưng mà đã làm hoàng đế nhiều năm rồi, sao có thể không biết xạ hương là cái gì.
Trong mắt của Uyển phi ở bên cạnh lướt qua một tia lạnh lẽo, cầm lấy cái khăn lau nước mắt bên khóe mắt.
“Điện hạ, sau lần trước thần thiếp sảy thai thì mãi không thể mang thai, vốn dĩ cho rằng ông trời không thương, không nghĩ tới là gian quân quấy phá.”
Cung nữ đã sớm bị dọa sắc mặt tái nhợt: “Điện hạ, túi vải này không phải là của nô tỳ, nô tỳ không có túi vải này.”
Hoàng đế Tây Nguyệt không thèm nghe, tiếp tục ra lệnh với Lý thái y.
“Lại xem xem trong những cái bình khác chứa cái gì.”
Lý thái y lần lượt mở từng bình một ra, cẩn thận ngửi.
“Điện hạ, ở trong này có hương liệu, cũng có thuốc xổ, nói tóm lại không phải là đồ vật tốt, có điều... vi thần không phát hiện ra loại độc mà Uyển phi nương nương đã trúng.”
Đương nhiên là không phát hiện ra được rồi, đây là do Uyển phi tự mình vu oan cho cung nữ, làm gì có độc dược đó được.
Thấy như vậy, Uyển phi mềm giọng nói với hoàng đế Tây Nguyệt.
“Bệ hạ, vừa nhìn liền biết tiện tì này đã tiêu hủy độc rồi, trước đó thần thiếp còn cảm thấy tay chân nàng ta không sạch sẽ, có trách cứ hai câu, không nghĩ tới là nàng ta lại ghi hận trong lòng, muốn hại thần thiếp thì không nói, còn oan uổng cho thất hoàng tử phi.”
“Bệ hạ, nương nương, nô tỳ không có!”
Uyển phi nhìn cung nhân gấp đến độ như lửa cháy đến nơi, khóe miệng yên lặng không tiếng động lạnh lùng cong lên.
Sau đó, nàng ta đột nhiên quỳ xuống đất, làm hoàng đế Tây Nguyệt giật hết cả mình.
Bình luận facebook