Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài - Chương 39: Chết oan uổng
“Rất đơn giản, Từ hoàng hậu không chỉ là quốc mẫu một nước, lại sinh ra thái tử, phía sau còn có phủ thừa tướng, lực ảnh hưởng của Từ gia trên triều đình không phải là nhỏ. Uyển phi nương nương..." Tô Diễm phân tích.
Uyển phi cắn chặt cánh môi, dường như là đang kiềm chế lửa giận trong người.
Tô Diễm thở dài một hơi rồi lại nói: “Huống hồ gì cho dù có tìm ra chứng cứ thì điện hạ chưa chắc sẽ tin, dù sao thì Từ hoàng hậu cũng đã chuẩn bị từ trước, không phải sao?”
Những chuyện mà Tô Diễm nói, Uyển phi hoàn toàn không biết.
Từ hoàng hậu đã ở hậu cung nhiều năm như thế, bản lĩnh và thủ đoạn như thế nào không cần nói cũng biết.
Còn có hoàng đế Tây Nguyệt bây giờ sủng ái mình, nhưng mà gần vua như gần cọp, mà nàng ta không có con, Từ hoàng hậu vẫn còn có một thái tử, đây chính là thái tử.
Sau khi được Tô Diễm nhắc nhở, Uyển phi mới biết là mình quá vội vã, thiếu chút nữa là gây ra chuyện xấu.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như thế?” Uyển phi siết cái khăn lụa ở trong tay.
Tô Diễm híp mắt lại, có một tia âm u lướt qua trong mắt.
“Sao lại có thể, cho dù không kéo Từ hoàng hậu xuống nước thì cuối cùng cũng phải để bà ta kinh ngạc, nếu không thì chúng ta liên tiếp trúng độc không phải là trúng uổng công rồi à.”
Không biết tại sao Uyển phi lại đặc biệt tin tưởng nữ tử trước mắt, mặc dù gương mặt của Tô Diễm xấu xí, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy Tô Diễm xinh đẹp hơn so với những mỹ nhân ở trong cung, còn đáng tin hơn những người a dua nịnh hót.
“Vậy thất hoàng tử phi ngươi định làm như thế nào?”
Làm như thế nào...
Có vẻ như Tô Diễm nghĩ đến cái gì đó, cô nhíu mày hỏi: “Ta vừa mới nghe nương nương nói Từ hoàng hậu sắp xếp gian tế bên cạnh người, vậy thì gian tế này đang ở Thanh Y điện?”
Uyển phi gật đầu, chỉ chỉ trắc điện ở bên cạnh.
“Đã bị bổn cung sai người bắt lại rồi, đang ở điện phụ.”
Tô Diễm mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn không có ở trên người, hếch cằm lên.
“Vậy thì đi gặp tên gian tế này trước đi, có lẽ chúng ta có thể tìm được gì đó từ trên người nàng ta nàng ta!”
"Được, đi thôi, bổn cung đi cùng thất hoàng tử phi,"
Hai người kết thành liên minh với nhau, lúc đi đến trắc điện, vừa mới mở cửa trắc điện ra, một mùi máu tươi gay mũi liền bay ra từ trong điện phụ...
Tô Diễm giật mình.
Trong lòng lập tức có một dự cảm không tốt.
Cô bước nhanh đi vào trắc điện, chỉ nhìn thấy ở trong điện cung nữ đã ngã xuống vũng máu, đầu thân cách nhau, hai mắt mở thật to, ánh trăng mờ ảo ở bên ngoài phản chiếu, vào chỉ cảm thấy u ám quỷ dị.
Uyển phi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bị dọa hét lên một tiếng, nhanh chân lùi lại.
“Nương nương cẩn thận một chút.” Thị nữ Tử Đằng thân cận nói với nàng ta.
Tô Diễm thì không bị dọa, chỉ có điều sắc mặt không tốt hơn Uyển phi là bao.
Thấy Tô Diễm muốn bước lên, lúc này Uyển phi mới gọi cô lại: “Thất hoàng tử phi, đừng đến đó, đây chính là thi thể, bổn cung vẫn nên cho người đi xử lý cung nữ này.”
Nhưng mà Tô Diễm lại không lên tiếng, trực tiếp đi đến trước mặt thi thể đó, mặt không biểu cảm ngồi xuống.
Lúc đầu, cô cho rằng cung nữ bị Từ hoàng hậu diệt khẩu.
Nhưng mà đợi đến lúc cô đến gần, sờ vào vết máu trên đất đã mất đi độ ấm, cùng với độ cứng của thi thể, lúc này mới giật mình. Cung nữ đã chết lâu rồi.
Có lẽ lúc cô còn ở thiên lao thì cung nữ đã chết oan chết uổng.
Nhưng mà không thể nào, Từ hoàng hậu không cần phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế dồn cung nữ vào con đường chết. Hơn nữa, cô nhìn thi thể này nghiễm nhiên là bị người khác trực tiếp vặn đầu.
Ngoài điện gió lạnh thổi lên, thổi vào nam tử trên đỉnh ngói xanh ở thành cung, cùng với giọt máu đỏ tươi rơi tí tách từ ngọc nhọn xanh nhạt như ngón tay...
Một lát sau, bóng người chớp lên, sau đó lại biến mất.
Chỉ lưu lại mùi long tiên hương nhàn nhạt trong bầu trời đêm.
Uyển phi cắn chặt cánh môi, dường như là đang kiềm chế lửa giận trong người.
Tô Diễm thở dài một hơi rồi lại nói: “Huống hồ gì cho dù có tìm ra chứng cứ thì điện hạ chưa chắc sẽ tin, dù sao thì Từ hoàng hậu cũng đã chuẩn bị từ trước, không phải sao?”
Những chuyện mà Tô Diễm nói, Uyển phi hoàn toàn không biết.
Từ hoàng hậu đã ở hậu cung nhiều năm như thế, bản lĩnh và thủ đoạn như thế nào không cần nói cũng biết.
Còn có hoàng đế Tây Nguyệt bây giờ sủng ái mình, nhưng mà gần vua như gần cọp, mà nàng ta không có con, Từ hoàng hậu vẫn còn có một thái tử, đây chính là thái tử.
Sau khi được Tô Diễm nhắc nhở, Uyển phi mới biết là mình quá vội vã, thiếu chút nữa là gây ra chuyện xấu.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như thế?” Uyển phi siết cái khăn lụa ở trong tay.
Tô Diễm híp mắt lại, có một tia âm u lướt qua trong mắt.
“Sao lại có thể, cho dù không kéo Từ hoàng hậu xuống nước thì cuối cùng cũng phải để bà ta kinh ngạc, nếu không thì chúng ta liên tiếp trúng độc không phải là trúng uổng công rồi à.”
Không biết tại sao Uyển phi lại đặc biệt tin tưởng nữ tử trước mắt, mặc dù gương mặt của Tô Diễm xấu xí, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy Tô Diễm xinh đẹp hơn so với những mỹ nhân ở trong cung, còn đáng tin hơn những người a dua nịnh hót.
“Vậy thất hoàng tử phi ngươi định làm như thế nào?”
Làm như thế nào...
Có vẻ như Tô Diễm nghĩ đến cái gì đó, cô nhíu mày hỏi: “Ta vừa mới nghe nương nương nói Từ hoàng hậu sắp xếp gian tế bên cạnh người, vậy thì gian tế này đang ở Thanh Y điện?”
Uyển phi gật đầu, chỉ chỉ trắc điện ở bên cạnh.
“Đã bị bổn cung sai người bắt lại rồi, đang ở điện phụ.”
Tô Diễm mỉm cười đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn không có ở trên người, hếch cằm lên.
“Vậy thì đi gặp tên gian tế này trước đi, có lẽ chúng ta có thể tìm được gì đó từ trên người nàng ta nàng ta!”
"Được, đi thôi, bổn cung đi cùng thất hoàng tử phi,"
Hai người kết thành liên minh với nhau, lúc đi đến trắc điện, vừa mới mở cửa trắc điện ra, một mùi máu tươi gay mũi liền bay ra từ trong điện phụ...
Tô Diễm giật mình.
Trong lòng lập tức có một dự cảm không tốt.
Cô bước nhanh đi vào trắc điện, chỉ nhìn thấy ở trong điện cung nữ đã ngã xuống vũng máu, đầu thân cách nhau, hai mắt mở thật to, ánh trăng mờ ảo ở bên ngoài phản chiếu, vào chỉ cảm thấy u ám quỷ dị.
Uyển phi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bị dọa hét lên một tiếng, nhanh chân lùi lại.
“Nương nương cẩn thận một chút.” Thị nữ Tử Đằng thân cận nói với nàng ta.
Tô Diễm thì không bị dọa, chỉ có điều sắc mặt không tốt hơn Uyển phi là bao.
Thấy Tô Diễm muốn bước lên, lúc này Uyển phi mới gọi cô lại: “Thất hoàng tử phi, đừng đến đó, đây chính là thi thể, bổn cung vẫn nên cho người đi xử lý cung nữ này.”
Nhưng mà Tô Diễm lại không lên tiếng, trực tiếp đi đến trước mặt thi thể đó, mặt không biểu cảm ngồi xuống.
Lúc đầu, cô cho rằng cung nữ bị Từ hoàng hậu diệt khẩu.
Nhưng mà đợi đến lúc cô đến gần, sờ vào vết máu trên đất đã mất đi độ ấm, cùng với độ cứng của thi thể, lúc này mới giật mình. Cung nữ đã chết lâu rồi.
Có lẽ lúc cô còn ở thiên lao thì cung nữ đã chết oan chết uổng.
Nhưng mà không thể nào, Từ hoàng hậu không cần phải dùng thủ đoạn cực đoan như thế dồn cung nữ vào con đường chết. Hơn nữa, cô nhìn thi thể này nghiễm nhiên là bị người khác trực tiếp vặn đầu.
Ngoài điện gió lạnh thổi lên, thổi vào nam tử trên đỉnh ngói xanh ở thành cung, cùng với giọt máu đỏ tươi rơi tí tách từ ngọc nhọn xanh nhạt như ngón tay...
Một lát sau, bóng người chớp lên, sau đó lại biến mất.
Chỉ lưu lại mùi long tiên hương nhàn nhạt trong bầu trời đêm.
Bình luận facebook