-
Chương 159
Nàng không muốn hỏi lại, đầu chỉ hơi chuyển phương hướng, sau đó đưa tai hướng về phía Tây trong sân nhỏ.
Hình như là có tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, đang từng chút đi đến gần chỗ ở các nàng, âm thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất hiện không phải chỉ một người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như một người.
Không đúng!
Mi tâm nàng vắt lại một chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.
Đến không phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại không phải của người phát ra.
Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu không sẽ không nhẹ đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)
Còn nếu là triển khinh công, chân cũng sẽ không dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.
Hơn nữa. . . . . . Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng không giống loài người.
Hiện tại Như Thương gần như đã có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.
Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.
Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy hắn đang làm một vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ không ra, là thứ gì đang đến.
Như Thương biết hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở trên đường đi nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.
Hiện tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả không đoán sai, thì đúng là Sói.
Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ một con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói giết chết, rất nhanh sẽ có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.
Nàng đương nhiên không sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.
Nhưng hiện tại không được!
Nàng bị trọng thương vẫn đang nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh không thắng được là một mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Hình như là có tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, đang từng chút đi đến gần chỗ ở các nàng, âm thanh này vô cùng thứ tự, Như Thương nghe được xuất hiện không phải chỉ một người, nhưng mà nhấc chân hạ xuống đất, rồi lại chỉnh tề giống như một người.
Không đúng!
Mi tâm nàng vắt lại một chỗ, đem phần suy nghĩ vừa rồi trong lòng loại bỏ.
Đến không phải người! Nàng rất khẳng định như vậy, tiếng bước chân vọng lại không phải của người phát ra.
Người có thể trọng như vậy, trừ phi có được thân pháp khinh công của Tiêu Phương, nếu không sẽ không nhẹ đến mức độ này. (thể trọng = trọng lượng cơ thể)
Còn nếu là triển khinh công, chân cũng sẽ không dùng loại phương thức luân phiên này hạ xuống đất trước.
Hơn nữa. . . . . . Người tới phải là có bốn chân, vả lại còn rất thấp, tần số hô hấp cũng không giống loài người.
Hiện tại Như Thương gần như đã có thể xác định, đến ở bên ngoài thôn tám chín phần mười là dã thú trong rừng rậm.
Loại dã thú này chỉ số thông minh phải là rất cao, hiểu được đánh lén, cũng hiểu được bình thường làm thế nào tránh né qua người canh gác.
Nàng lại nhìn về phía Quỷ Đồng, chỉ thấy hắn đang làm một vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên nghĩ không ra, là thứ gì đang đến.
Như Thương biết hắn chưa từng thấy qua bao nhiêu động vật, trước mắt chỉ có, trừ bỏ Rắn, Lạc Đà cùng Ngựa ra, ở trên đường đi nhìn thấy nhiều nhất cũng là Chim bay và mấy loại Sâu linh tinh.
Hiện tại vài thứ kia vẫn còn nằm ở trong bóng tối, nàng nghĩ, nếu như kết quả không đoán sai, thì đúng là Sói.
Trong lòng thầm nghĩ phiền toái, Sói rất ít hành động độc lập, cho dù là chỉ một con, các nàng phải làm sao lẩn tránh, nếu như đem Sói giết chết, rất nhanh sẽ có càng nhiều đồng loại đến bao vây tấn công.
Nàng đương nhiên không sợ thứ đồ chơi này, nếu như đặt ở ngày trước, những thứ này lấy ra cho nàng luyện tập phản ứng cùng thân thủ vẫn chưa được coi là đủ phân lượng.
Nhưng hiện tại không được!
Nàng bị trọng thương vẫn đang nỗ lực điều dưỡng, nếu như lúc này cương quyết gắng gượng đối phó với địch, đánh không thắng được là một mặt, coi như là nàng thắng, sợ cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi.
Bình luận facebook