Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 85
Màn đêm buông xuống, thuyền được thắp sáng đèn, xa xa nhìn lại như một ngọn hoa đăng giữa sông. Núi cao hai bên sông với vách đá sừng sững như đao gọt, thi thoảng có cánh chim lao vụt qua màn đêm sâu thẳm, bỏ lại tiếng kêu thanh thúy.
Bên trong khoang thuyền chật hẹp, hai chiếc giường chỉ cách nhau một lối đi rất nhỏ, Lương Thiếu Khanh lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, chợt vô tình đánh khuỷu tay vào vách khoang thuyền một cái *bốp* vô cùng đau.
“Kích động không ngủ được?” Bên tai vang lên tiếng nói nhàn nhạt của thiếu nữ.
Lương Thiếu Khanh xoa xoa khuỷu tay, giải thích: “Ta đây là bị nóng nên ngủ không được.”
Sở Kiều khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần hắn mà tựa đầu vào giường, nói: “Ta cũng không ngủ được. Mọt sách, vén rèm cửa lên đi, trong này bí quá.”
Lương Thiếu Khanh nghe vậy thì ngồi dậy xốc rèm cửa sổ lên, ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài chiếu vào phòng, trút lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của thiếu nữ. Sở Kiều đưa mắt nhìn ra ngoài, con ngươi đen nhánh, lông mi thật dài như cánh bướm. Lương Thiếu Khanh nhất thời nhìn nàng đến ngây người.
“Mọt sách, nhìn cái gì đấy?” Sở Kiều cau mày, hỏi nhỏ một câu.
Lương Thiếu Khanh thoáng đỏ mặt, ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ta đang… đang nghĩ… đang nghĩ xem cô là người ở đâu.”
Sở Kiều nhăn trán, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Mới quen không bao lâu đã muốn hỏi gốc gác của người khác. Ta và ngươi thân quen lắm sao?”
Lương Thiếu Khanh có chút sửng sốt, ngay sau đó liền nói: “Chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao, chỉ hỏi cô nhà ở đâu mà khó khăn vậy sao?”
“Được thôi.” Sở Kiều ngã mình nằm xuống, nhắm mắt lại, cười nhạt nói: “Vậy ngươi tự giới thiệu trước đi.”
“Ta là người quận Triều Dương của Đại Hạ.”
“Triều Dương?” Sở Kiều khẽ nhăn đôi mi thanh tú, chậm rãi hỏi: “Ngươi họ Lương, vậy Lương Trung Đường là gì của ngươi?”
Lương Thiếu Khanh nhất thời mừng rỡ, nói: “Chính là gia phụ! Làm sao? Có nghe qua sao?”
Sở Kiều mở hai mắt ra, xoay đầu lại đánh giá Lương Thiếu Khanh trên dưới một lượt, cau mày nói: “Ông ấy thật sự là cha ngươi?”
“Đúng vậy.” Đi xa gặp người quen khiến Lương Thiếu Khanh vô cùng vui vẻ, cười nói: “Thế nào? Không giống sao?”
Sở Kiều lắc đầu, “Không giống.”
Lương Thiếu khanh sờ sờ đầu, ngây thơ cười một tiếng, “Ha ha, mẹ ta cũng nói như vậy.”
“Phụ thân ngươi là một người cơ trí, tinh thông đạo làm thương nhân, rất nổi danh ở quận Triều Dương, thành công làm cho nơi này trở thành điểm trao đổi lương thực quan trọng của phía Nam, Lương gia cũng là phú giáp một phương. Lấy tâm tư cùng đầu óc của ông ấy, làm sao lại sinh ra đứa con trai như ngươi?”
“Ai cũng có chuyên môn riêng, ta và phụ thân có sở thích khác nhau thì có gì lạ?” Lương Thiếu Khanh nói xong liền khẽ nhăn mày, nghi ngờ nhìn nàng, “Mà làm sao cô biết rõ như vậy? Tiểu Kiều, cô là người ở đâu? Từ đâu tới? Vì sao quan phủ lại đuổi giết cô?”
Sở Kiều tự nhiên nói: “Ta cũng chỉ nghe người khác nói lại rồi tùy tiện nhớ được một chút mà thôi. Ta và ngươi qua lại không sâu nhưng ngươi cũng biết tính cách của ta, ta đắc tội quan phủ nên phải mai danh ẩn tích, trong khoảng thời gian ở trên thuyền này, còn phải phiền ngươi giúp ta che giấu.”
Sở Kiều nói năng khách khí như vậy khiến Lương Thiếu Khanh chợt có chút luống cuống tay chân, hắn vỗ ngực bảo đảm: “Cô yên tâm, ta bảo đảm cái gì cũng không nói.”
Gió đêm nhu hòa thổi qua, rèm cửa sổ nhỏ khẽ lay động, trăng lạnh như nước, nước sông lững lờ trôi, con thuyền lớn chậm rãi rẽ nước tiến về phía trước. Sở Kiều tựa vào giường, mắt khép hờ, yên lặng nhìn ra bên ngoài, thần kinh qua nhiều ngày căng thẳng từ từ giãn ra. Đã rất lâu rồi nàng không được an tĩnh nhàn nhã như vậy. Rời khỏi thành Chân Hoàng, rời khỏi cái lồng giam khổng lồ kia, cho dù vẫn còn đang lẩn trốn né tránh nhưng nàng cảm thấy cuộc sống như tươi sáng hơn, ngay cả gió thổi bốn phía cũng như ấm áp hơn nhiều.
“Tiểu Kiều?” Lương Thiếu Khanh nhẹ giọng gọi: “Tiểu Kiều?”
“Ừ? Chuyện gì?”
“Cô đang hát gì vậy?”
Sở Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người, “Ta hát cái gì? Ta có hát sao?”
“Có, cô thì thầm gì đó, nghe rất êm tai. Ta chưa nghe qua điệu nhạc như vậy bao giờ.”
Mặt Sở Kiều có chút nóng lên, thiếu nữ ra trận giết địch mà mặt không đổi sắc bị người khác bắt gặp mình đang không tự chủ ngâm nga chợt có vài phần xấu hổ khó nén, nàng nhẹ giọng nói: “Là điệu hát dân gian ở quê ta.”
Lương Thiếu Khanh vui vẻ nhỏm người dậy, híp mắt cười nói: “Cô hát lại một lần nữa cho ta nghe với có được không?”
Sở Kiều lắc đầu từ chối, “Ta hát không hay.”
“Ai nói?” Lương Thiếu Khanh cố chấp nài nỉ, “Chỉ một khúc thôi, có được hay không?”
“Chỉ là một điệu hát dân gian bình thường mà thôi, ngươi sẽ không thích.”
“Làm sao cô biết ta sẽ không thích?” Lương Thiếu Khanh cau mày, cuối cùng mặt dày lấy cớ, “Cô làm mất hành lý của ta, hại ta bị bắt làm nô lệ, hát một khúc coi như là đền bù cho ta cũng không được sao?”
Sở Kiều nhăn mặt, “Đường đường là một đại nam nhân mà còn dùng lý do như vậy bắt chẹt ta?”
“Tiểu Kiều, hát một khúc đi, dù sao cũng ngủ không được.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Vậy, ta hát đây?”
“Hát, hát đi!” Lương Thiếu Khanh vội vàng khích lệ.
Sở Kiều hé môi lấy hơi mấy lần nhưng vẫn hát không ra tiếng, nàng buồn bực cau mày, “Đã mười mấy năm không hát rồi…”
Lương Thiếu Khanh bĩu môi, “Mười mấy năm? Cô năm nay được bao nhiêu tuổi chứ?”
Sở Kiều tự biết mình lỡ lời, thẹn quá thành giận, “Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không?”
“Ta nghe, ta nghe. Không phải còn đang chờ cô đó sao?”
“Được, ta hát đây.” Thiếu nữ hắng giọng một cái, sau đó chậm rãi cất tiếng hát khàn khàn, một âm điệu ôn hòa như nước hồ mùa thu nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Em biết, em vẫn biết, chàng đang ở đó
Ngọn đèn sắp tắt, âm thanh tiêu điều, sóng đánh tràn bờ
Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cầm tay vượt qua bóng tối
Khi toàn bộ thế gian chìm trong tăm tối thì thế giới của chúng ta vẫn đầy nắng
Nơi đó, có chim trắng sải cánh cùng thảo nguyên phủ cỏ xanh…
Nơi đó, có núi sông cùng trời cao xanh thẳm…
Nơi đó, có ánh sáng rực rỡ nhưng không chói mắt…
Nơi đó, có bầu trời đêm ngàn sao…
Em biết, em biết, chàng đang ở đó
Trên đỉnh núi xanh đầy hoa, đang chờ em trở về
Chàng từng nói, phải dũng cảm mở mắt ra
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ của ngày mới
Em biết, tương lai ghập ghềnh chông gai
Em biết, tương lai là núi đao biển lửa
Mưa gió nhiều hơn cũng sẽ không nhắm mắt
Bởi vì em biết, chàng đang ở đó
*Dịch bài hát khó quá nên mình dịch đại nhé, nghe không thuận độc giả cũng đừng trách.
Có gió nhẹ thổi vào trong khoang thuyền, tiếng hát của Sở Kiều như nước suối ấm từ từ xua tan không khí lạnh lẽo. Lương Thiếu Khanh thật lâu vẫn không nói gì. Bên trong màn đêm, nam tử trẻ tuổi mở to hai mắt nhìn về phía này, lẳng lặng trầm tư không nói.
Có tiếng động từ boong tàu truyền qua cửa sổ, Sở Kiều nhìn ra ngoài thì chỉ thấy dư âm của một cái bóng trắng xẹt qua.
Đêm càng lúc càng sâu, nước sông mênh mông, một mảnh tĩnh lặng.
*Chị Kiều lại thành công thu thêm được một đóa hoa đào.
……………………………………………………………………………………
Đại phu Chiêm gia quả nhiên cao minh, không quá ba ngày vết thương của Sở Kiều đã chuyển biến tốt. Lão đại phu bắt mạch bôi thuốc cho nàng dĩ nhiên biết nàng là thân nữ nhi, quản gia Thanh thúc hết sức quan tâm cũng không nói ra, len lén đưa cho nàng một lọ thuốc mỡ chống sẹo, còn cẩn thận dặn dò phương pháp sử dụng.
Hôm nay thuyền cập bến tàu Mai thành, trời vẫn chưa tối hẳn, người trên đều xuống thuyền tản bộ, hai bờ sông tụ tập rất nhiều quan viên địa phương, hiển nhiên là tới đón tiếp đội tàu của Chiêm gia, nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Sở Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn một lát liền chậm rãi nhíu mày.
Lương Thiếu Khanh ngồi trên giường, khó hiểu nhoài người sang, hỏi: “Tiểu Kiều, gì vậy?”
Sở Kiều đưa tay chỉ vào đám đông, nói: “Ngươi nhìn xem, người tới trừ tiểu quan bát phẩm trở xuống thì chỉ có sư gia phụ tá các nhà, Mai thành dù gì cũng là trọng trấn đường thủy, làm sao mà một chuyên sứ cũng không có? Xem ra, lai lịch và địa vị của tân chủ tử chúng ta cũng rất không lạc quan. Ít nhất, không đến mức tùy tiện xuất hành liền mang theo mấy trăm hạ nhân gia đinh.”
“Vậy sao?” Lương Thiếu Khanh chen đến, trừng tròng mắt nhìn ra bên ngoài: “Ta không thấy vậy.”
“Nếu ngươi có thể nhìn ra thì đoán chừng ngay cả hài tử ba tuổi cũng có thể nhìn ra.” Sở Kiều không nhịn được liếc hắn một cái, nàng suy nghĩ một chút rồi lại nhíu mày, nói: “Nhưng nói ra thì rất kỳ quái, nếu Chiêm gia không có thế lực lớn như vậy thì đám quan viên quận trưởng kia căn bản cũng không cần phải đi nghênh đón, tội gì phải phái sư gia phụ tá của mình tới?”
“Có thể là do bọn họ bận rộn, không có thời gian.”
Sở Kiều tự động bỏ qua lời của Lương Thiếu Khanh, lẩm bẩm: “Bọn họ không dám không đến nhưng cũng không dám biểu lộ thân cận trịnh trọng quá mức, điều này nói rõ Chiêm gia hẳn có chút thực lực. Nhưng nguyên nhân gì khiến bọn họ e dè như vậy…”
“A, ta biết rồi.” Sở Kiều ngồi bật dậy, nói với Lương Thiếu Khanh: “Chiêm gia nhất định có lai lịch không nhỏ ở Đường Kinh mà những quan viên này không thể đắc tội, cho nên chỉ có thể ậm ờ qua loa một chút. Chiêm gia hẳn từng là đại tộc ở Biện Đường, sau đó không rõ vì nguyên nhân gì bị chèn ép đẩy tới Đại Hạ, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là quý tộc Biện Đường. Điểm này có thể giải thích vì sao bọn họ vô danh ở Đại Hạ nhưng lại được lễ đãi ở Biện Đường. Bọn họ lần này ắt không phải là vào kinh chúc mừng mà là giương cờ hồi quốc, cho nên mới mang theo nhiều hạ nhân như vậy, ngay cả phu gia tỷ muội cũng đều theo cùng. Hơn nữa Chiêm gia dù bên ngoài phồn hoa nhưng bên trong trống rỗng, vì vậy mới đến chợ nô lệ mua nô bộc với giá thấp.”
“Tiểu Kiều, xem cô có tinh thần như vậy, không thì ra ngoài phơi nắng một chút đi.” Lương Thiếu Khanh đang đứng tỉ mỉ sửa sang lại nếp áo, chỉ là một bộ y phục nô bộc bằng vải thô nhưng được hắn chải chuốt như tơ lụa quý giá. “Còn hơn cứ ở đây liên miên nghiên cứu gia cảnh của người khác, ai không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ gì.”
“Ta có ý đồ gì chứ, thật muốn bổ đầu ngươi ra xem bên trong là não người hay chỉ có nước lã.” Sở Kiều cau mày đứng dậy, lúc cử động chỗ vết thương còn chút đau đớn, bất quá so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều.
“Cô sao rồi? Còn đau không?”
Sở Kiều không nhịn được nói: “Có cần ta cho ngươi một đao xem thử?”
“Không cần thử.” Lương Thiếu Khanh cười he he, “Nhất định đau, ta bảo đảm chịu không được.”
Bên ngoài gió mát phe phẩy vô cùng khoan khái, Sở Kiều vừa bước ra ngoài khoang thuyền liền cảm thấy thần thanh khí sảng. Vừa lúc đó tiếng chuông báo giờ ăn đã vang lên, mấy ngày nay luôn ở trong khoang thuyền ăn uống, hôm nay nàng có thể cùng Lương Thiếu Khanh tới phòng ăn tập thể dành cho nô lệ ăn cơm rồi.
Cái gọi là phòng ăn tập thể chính là khoảng trống phía sau boong thuyền, các nô bộc xếp thành một hàng thay phiên chia phần cơm. Sở Kiều dựa lưng vào vách, ngồi nhìn Lương Thiếu Khanh công tử phú gia nhưng có năng lực thích ứng cực mạnh xếp hàng sau một đám nô lệ, mấy người xếp trước còn quay đầu lại cười nói chào hỏi với hắn, vô cùng hòa hợp. Nàng cong khóe miệng, khẽ nở một nụ cười nhạt.
Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên lạnh như băng, Sở Kiều cả kinh, đứng phắt dậy, chỉ thấy vài tên đại hán áo vải thô đang đứng trước mặt, trong đó có một gã tay cầm cái chén đang khiêu khích nhìn nàng, vừa rồi chính là hắn tưới nước lên đầu nàng.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không làm gì cả!” Gã đại hán trưng vẻ mặt vô lại, nói: “Ta muốn ngồi đây ăn cơm, muốn mời ngươi đi chỗ khác.”
“Tiểu Kiều! Sao vậy?” Sở Kiều vừa định đáp trả thì Lương Thiếu Khanh đột nhiên ôm thức ăn ào tới giống như gà mái chạy đến ủ con, vừa chạy vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ai ngờ còn chưa chạy tới trước mặt Sở Kiều thì một gã đại hán đột nhiên giơ chân lên ngáng trước người khiến Lương Thiếu Khanh hai tay còn bưng ba cái bát đựng cơm cùng thức ăn nhất thời mất thăng bằng, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi té lăn ra đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Sở Kiều tiến lên đỡ Lương Thiếu Khanh rồi ngẩng đầu lên quát lớn.
“Tiểu huynh đệ này khẩu khí rất lớn nhỉ! Sao nào, huynh trưởng ngươi đi đứng không vững còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác?”
“Đúng, nhìn bộ dáng huynh đệ bọn họ xem, đều là mặt trắng nhỏ y như đàn bà.”
Dứt lời cả đám liền cùng nhau ôm bụng cười to, một gã cao giọng cười nói: “Nhìn bọn chúng tay chân mềm yếu đụng cái liền gãy, cái gì mà tinh thông thi văn, con bà nó, thực cho rằng mình là tú tài trạng nguyên hay sao?”
Hai mắt Sở Kiều khẽ nheo lại như một con báo đang rình mồi, che giấu hàn quang sâu kín vừa lóe.
Lương Thiếu Khanh đang bận rộn sửa sang lại y phục bị vấy bẩn, hắn vốn đang tức giận đùng đùng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Sở Kiều thì nhất thời cả kinh, vội vàng nói: “Tiểu Kiều, ta không sao, đừng tức giận.”
“Mặt trắng gan thỏ! Biết điều một chút cho đại ca, đến địa phương nào bái thần đó, đừng tưởng mình ở khoang thuyền thượng đẳng thì cho rằng bản thân chính là quý nhân!” Mấy gã đại hán quẳng lại một câu rồi hùng hổ xoay người rời đi.
Sở Kiều đỡ Lương Thiếu Khanh dậy, nam nhân cả người bị thức ăn vấy bẩn không nói, nhưng tay hắn còn bị mảnh vỡ của bát sứ cắt, máu nhỏ ròng ròng. Lương Thiếu Khanh đau muốn chết nhưng sợ Sở Kiều tức giận đành phải nghiến răng chịu đựng, không dám rên tiếng nào.
“Đó là Trần Song, phu xe của đại cô gia, ngày thường ngay cả Thanh thúc hắn cũng dám gây sự. Các ngươi bị hắn để mắt rồi, sau này phải cẩn thận một chút.” Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tay bưng bát cơm, nhìn thấy đám người kia đi xa mới tiến đến nhắc nhở.
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: “Chủ nhân nhà này không phải Chiêm tướng công sao? Vì sao cả một phu xe nho nhỏ cũng có thể lớn lối như vậy?”
Nam nhân đáp: “Ngươi nói thiếu chủ nhân sao? Thân thể thiếu chủ nhân không tốt nên trước giờ rất ít quản chuyện trong nhà. Trước chuyện trong phủ đều do Thanh thúc xử lý, sau này do Đại tiểu thư trở về tiếp nhận, hiện tại đều do Đại cô gia và Nhị cô gia định đoạt cả.”
“Ra vậy.” Sở Kiều gật đầu, “Đa tạ.”
Sở Kiều môi hồng răng trắng, khi cười lên vô cùng rực rỡ. Hạ nhân kia nhìn thấy thì nhất thời ngây dại.
Sở Kiều đỡ Lương Thiếu Khanh dậy, trầm mặt nói: “Chúng ta về.”
Lương Thiếu Khanh bày vẻ mặt đau khổ, dè dặt nói: “Tiểu Kiều, ta còn chưa ăn cơm.”
Sở Kiều trừng mắt một cái rồi mang hắn trở về khoang thuyền, lấy thuốc trị thương đại phu lưu lại cho nàng mấy hôm trước ra, ngồi trên giường tỉ mỉ sát trùng bôi thuốc lên vết cắt.
Lương Thiếu Khanh lúng búng hỏi: “Tiểu Kiều, cô có đói bụng không?”
Sở Kiều nhăn mặt, trầm giọng nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là công tử Lương gia, làm sao có thể dễ dãi như vậy, cái gì cũng ăn được?”
“Không ăn thì biết ăn gì bây giờ?” Lương Thiếu Khanh mày ủ mặt ê nói: “Ta cũng biết mấy đồ đó khó ăn, nhưng không ăn thì sẽ bị đói.”
*Phạch* một tiếng, Sở Kiều ném dải băng trắng trong tay xuống, vọt đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Thiếu Khanh nhất thời cả kinh, tưởng rằng Sở Kiều muốn đi ra ngoài tìm mấy gã kia tính sổ, vội vàng ngăn ở trước mặt nàng kêu lên: “Tiểu Kiều, cường long không so đo với tiểu xà, cô không cần phải tức giận vì chuyện nhỏ như ậy. Dù sao phải đợi cũng không bao lâu, đến Đường Kinh thì ta liền sẽ đi bái phỏng bằng hữu của phụ thân, khi đó chúng ta có thể…”
“Ta đi ra ngoài lấy cơm cho ngươi.” Sở Kiều bất đắc dĩ nói: “Không phải ngươi bảo đói bụng sao?”
“Hả?” Lương Thiếu Khanh ngây ngốc mở to mắt, một lúc sau mới gật đầu nói: “Ờ, vậy… vậy… cô đi đi.”
Bên ngoài trời đã tối mịt, Sở kiều đi đến boong thuyền đằng sau thì thấy tất cả đã được dọn dẹp, làm gì còn chút cơm thừa nào. Nàng đang có chút rầu rĩ thì nam nhân nói chuyện với bọn họ khi nãy bước tới, đưa ra hai cái chén lớn, thật thà cười một tiếng, nói: “Biết hai người còn chưa ăn nên ta cố ý chừa lại.”
Bên trong chén là cơm trắng cùng một ít rau và cá mặn. Sở Kiều cảm thấy ấm áp, thành khẩn nói: “Đa tạ đại ca!”
“Không cần khách khí! Sau này tất cả mọi người đều cùng nhau làm việc, vốn phải nên chiếu cố lẫn nhau. Ta thấy huynh đệ các ngươi cũng không giống nô lệ, làm sao, gia đạo xuống dốc à?”
Sở Kiều gật đầu, “Cái gì cũng không chạy khỏi mắt đại ca.”
“Yên tâm đi.” Nam nhân vỗ vỗ ngực, “Chuyện khác ta không giúp được nhưng đói bụng thì cứ tới tìm ta, ta trực ở nhà bếp.”
“Vậy thì rất cảm tạ đại ca.”
Chia tay nam nhân nọ, Sở Kiều liền vội vàng quay trở về, mới vừa đi đến khúc quanh thì chợt nghe có tiếng bánh xe lăn trên boong tàu. Nàng dừng bước, nép sát vào vách thuyền, chậm rãi đi ra.
Một nam tử y phục mộc mạc ngồi trên xe lăn bằng gỗ, trâm trúc búi tóc, trường sam thiên thanh, vạt áo bay bay trong gió đêm, trên trán phiêu đãng vài sợi tóc mai. Ánh trăng mênh mang như nước chiếu lên mặt càng làm làn da thêm trong suốt tái nhợt như bạch ngọc, nhẵn mịn như lan. Lông mày đen nhánh, tóc mai gọn gàng, sống mũi cao ngất, thân ảnh gầy gầy ngồi trên boong thuyền trải đầy ánh trăng, tà áo lay động, nhìn qua như một bức tranh, không chút tạp trần.
Sở Kiều nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, vốn hẳn nên theo con đường này trở lại khoang thuyền nhưng chẳng biết vì sao, hiện tại đối mặt với hình ảnh như vậy, nàng lại không nhẫn tâm đi tới quấy rầy.
Sở Kiều vừa định quay tìm đường vòng thì nghe thấy một thanh âm thuần hậu thanh nhã chậm rãi vang lên: “Người nào ở bên đó?”
Sở Kiều đánh bất đắc dĩ bước ra, đi đến trước mặt người nọ thi lễ rồi nói: “Thiếu chủ, nô tài trên đường lấy cơm vô tình đi ngang qua đây, đã quấy rầy sự thanh tịnh của thiếu chủ nhân.”
Nam nhân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng. Người này một thân y phục xanh nhạt, chất vải không quá quý giá, mặt mũi gầy gò tiều tụy hơi có vẻ bệnh tật nhưng lại có một đôi mắt trong trẻo hơn cả dòng suối trên núi cao, thật giống như hàm chứa vẻ buồn bã cùng tang thương khó rửa sạch, giống đã trải qua mọi vui buồn ly hợp trên thế gian, nhìn thấu tất cả thế tục.
Hồi lâu sau, nam nhân gật đầu, nói: “À, là ngươi.”
Sở Kiều sửng sốt, hỏi: “Thiếu chủ nhận ra nô tài?”
“Ngươi là đệ đệ của vị thư sinh thông thuộc Lan Chỉ Kinh kia.”
“A, thật sự nhận ra?” Sở Kiều ngạc nhiên, hơi khoa trương há to miệng, thành thật nói: “Thiếu chủ có trí nhớ thật tốt.”
Chiêm Tử Du thong thả cười một tiếng, cũng không trả lời mà quay đầu sang đối mặt với mặt sông được dát bởi ánh trăng màu bạc, lẳng lặng không nói. Sở Kiều đứng ở tại chỗ, hơi có chút lúng túng, không biết nên đi hay ở.
Nàng còn đang do dự thì Chiêm Tử Du đột nhiên lên tiếng, “Ngươi hát nghe rất hay.”
Sở Kiều sửng sốt, theo bản năng ‘A’ một tiếng.
“Ba ngày trước, ta đi ngang qua boong thuyền có nghe thấy ngươi hát.”
Sở Kiều không biết nên nói cái gì cho phải, đành lẩm bẩm: “Nô tài chỉ hát vớ vẩn mà thôi, đa tạ thiếu chủ khích lệ.”
“Thương thế tốt hơn thì tới chỗ Ngũ muội hầu hạ đi, nàng cũng thích ca hát nhạc điệu.”
Sở Kiều vốn đã chuẩn bị rời đi, làm gì nguyện ý đeo gông lên người như vậy, liền vội vàng nói: “Thiếu chủ, nô tài là nam nhân, hầu hạ bên cạnh tiểu thư có nhiều bất tiện, vẫn nên ở lại trên boong thuyền làm việc nặng thì hơn.”
Chiêm Tử Du quay đầu lại, ánh mắt nồng hậu như rượu ủ nhiều năm, hắn khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn, chậm rãi nói: “Nhiều bất tiện? Ta thì thấy rất tiện.”
Sở Kiều sửng sốt, biết Chiêm Tử Du đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình thì nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Đẩy ta trở về đi.” Nam nhân nói: “Thanh thúc có lẽ đã ngủ rồi. Gần đây thân thể thúc ấy không được tốt, rất hay ngủ.”
Sở Kiều vội vàng đặt chén cơm trên boong thuyền, tiến tới cầm lấy tay vịnh đẩy xe lăn đi về phía khoang thuyền chính.
Ngày thứ hai lên thuyền nàng đã nghe nói đến chuyện vị thiếu chủ nhân này bị tàn tật. Ban đầu nàng còn không thể liên tưởng nam nhân tuấn tú trong xe ngựa kia với hai chữ ‘tàn phế’, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, nàng cũng không cảm thấy mình cảm thấy như thế cũng không có gì không ổn. Chiêm Tử Du khí chất lãnh đạm, dung mạo nho nhã cùng ngữ điệu ôn nhuận, thoạt nhìn vô cùng thong dong, hắn có ngồi xe lăng cũng không có gì chướng mắt.
Bánh xe lăn qua boong thuyền phát ra tiếng *lạch cạch* khe khẽ, sống lưng nam nhân trước mặt rất gầy, bả vai cũng rất đơn bạc. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt từ trên người hắn, rất an bình, rất dễ chịu.
Cửa khoang thuyền chính được đẩy ra, mùi đàn hương u nhã nhất thời đập vào mặt, bố trí bên trong hết sức đơn giản nhưng vô cùng trang nhã. Chính giữa bày một thanh huyền cầm cổ năm dây* bằng gỗ trầm hương, phong vị thanh nhã. Một lò hương tám góc bằng đồng xanh được đặt ở trong góc, phía trên có cắm ba nhánh hương, hiện tại đã cháy hơn phân nửa. Sàn khoang lót thảm màu xanh thẫm thêu hình búp sen, cửa sổ treo màn lụa xanh nhạt, bàn gỗ cũng theo phong cách cổ xưa. Bên phải bày một án thư, trên án thư có đủ văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực) được xếp ngay ngắn chỉnh tề cùng một cuốn sách đang mở còn ướt nét mực, tựa hồ như vừa mới viết. Gần đó là một giá sách khổng lồ đựng vô số sách, thoang thoảng thơm mùi mực.
*Huyền cầm năm dây
Sở Kiều đẩy Chiêm Tử Du vào khoang, thấy bên trong không có hạ nhân nào thì tự động đi đến một góc, gạt gạt bấc đèn cho sáng hơn, lấy tay thử nhiệt độ bình trà, thấy còn ấm thì rót một chén đưa đến trước mặt Chiêm Tử Du, nói: “Thiếu chủ, mời uống chén trà.”
Chiêm Tử Du nhận lấy, cũng không uống liền mà chỉ cầm trên tay.
Sở Kiều đứng yên một chỗ, có chút bồn chồn, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Có cần nô tài đi gọi hạ nhân tới hầu hạ thiếu chủ không?”
“Không cần.” Chiêm Tử Du lắc đầu, nói “Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Sở Kiều gật đầu rồi xoay người đi ra cửa.
“Đợi đã.” Chiêm Tử Du đột nhiên kêu lên, Sở Kiều quay đầu lại nhìn thì thấy hắn đưa tay chỉ vào điểm tâm trên thư án, nói: “Khiến ngươi trễ nải mất nhiều thời gian như vậy, cơm cũng đã nguội, ngươi cầm lấy điểm tâm này đi.”
Sở Kiều hơi sửng sờ, thầm nghĩ vị chủ nhân này đối xử với hạ nhân cũng không tệ, vội vàng gật đầu tạ ơn, “Đa tạ thiếu chủ.”
“Ừ.” Chiêm Tử Du phất phất tay, tự mình đẩy xe vào trong.
Sở Kiều đi đến thư án bưng điểm tâm lên, sau đó liền rời khỏi khoang chính, lúc về tới khoang thuyền của mình thì trời đã khuya.
Lương Thiếu Khanh vẫn như cũ giơ cao cánh tay bị thương, nóng ruột chờ, nhìn thấy Sở Kiều trở lại liền lập tức tủi thân nói: “Tiểu Kiều, sao giờ này mới về?”
“Làm sao? Một mình không dám ngủ?”
Lương Thiếu Khanh nhất thời đỏ bừng mặt, nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Kiều, cô là nữ hài tử, nói năng phải nhã nhặn chút…”
“Ngừng, ngậm miệng của ngươi lại!” Sở Kiều lấy ra một khối điểm tâm nhét vào miệng Lương Thiếu Khanh.
Mọt sách sửng sốt, nhìn thoáng qua liền vui vẻ hỏi: “Bánh xếp ngàn tầng*? Tiểu Kiều, cô lấy đâu ra vậy?”
*Bánh xếp ngàn tầng
“Cho ngươi thì cứ ăn đi, dù sao cũng không phải trộm mà có.”
Lương Thiếu Khanh ha hả cười một tiếng, không càm ràm nữa, lập tức vùi đầu ăn, tựa hồ như đói lắm lắm.
Sở Kiều co gối ngồi trên giường, nhướng mày nghĩ tới Chiêm Tử Du vừa gặp, mở miệng hỏi: “Này, ngươi có biết vì sao thiếu chủ của Chiêm gia bị tàn phế không?”
“Nghe nói là do tám năm trước bị té ngựa.”
“Té ngựa?” Sở Kiều khẽ thở dài, nhân vật giống trích tiên như vậy mà lại bị hủy hoại, thật sự đáng tiếc.
Lương Thiếu Khanh ăn no xong thì lại bắt đầu phát huy phẩm chất tốt đẹp của mình, lải nhải: “Sao lại hỏi?”
“Không có gì, ta vừa gặp hắn ở bên ngoài, cảm thấy đáng tiếc.”
Chẳng biết vì sao, Lương Thiếu Khanh lại đột nhiên có chút sững sờ. Hắn ngơ ngác ngồi đó, đầu ngón tay đều là vụn điểm tâm cũng không buồn lau.
Sở Kiều nghi hoặc nhìn, thấy mặt hắn si ngốc thì trầm giọng hỏi: “Mọt sách? Ngươi phát ngốc cái gì vậy?”
“Tiểu Kiều, cô thân là nữ hài tử, buổi tối không nên tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù đi cũng không được tùy tiện bắt chuyện với nam nhân.”
Sở Kiều sửng sốt, cau mày nói: “Ngươi bệnh thần kinh à?”
“Ta chính là có lòng mới nhắc nhở.” Lương Thiếu Khanh vội vàng tiếp lời: “Phận nữ nhi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cô không câu nệ tiểu tiết như vậy, tương lai làm sao xuất giá?”
Sở Kiều bung chăn ra, chẳng thèm ngó tới hắn, nói: “Nói một câu với nam nhân liền không có ai thèm lấy? Vậy ta ngủ chung một phòng với nam nhân thì sao?”
Lương Thiếu Khanh đỏ bừng mặt, thần sắc chợt trở nên ngưng trọng, suy nghĩ hồi lâu, sau mới lắp bắp nói: “Chuyện này… chuyện này… chúng ta đây cũng là bất đắc dĩ, cho dù phải… chịu trách nhiệm… ta cũng phải trình với cha mẹ trước rồi mới có thể cho cô một câu trả lời chắc chắn.”
*Cảm nghĩ của whitenavy: Ha ha ha, anh tưởng bở đi anh.
Sở Kiều không biết nên khóc hay cười, không thể tin nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lương Thiếu Khanh, đập cái *bốp* lên đầu hắn, nói: “Ngủ đi, ít nghĩ lung tung là vừa.”
Lương Thiếu Khanh có chút bực, cả giận nói: “Tiểu Kiều, ta nói thật đấy.”
Sở Kiều giơ quả đấm lên, “Ta cũng nói thật, nếu còn không đàng hoàng thì đừng trách ta vì sao đánh người.”
Cường quyền lấn áp công lý, Lương Thiếu Khanh thay y phục chui vào chăn, tròng mắt còn liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái.
Mặt sông có tiếng chim nước ngân nga kéo dài rất xa. Sở Kiều nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt mông lung như hồ băng của Chiêm Tử Du.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì đã bị một loạt tiếng trống đánh thức, Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh đồng thời tỉnh lại, vội vàng sửa sang áo xống rồi chạy ra ngoài boong thuyền, xa xa đã nghe có tiếng khóc truyền lại.
Trên boong thuyền đứng đầy người, tựa hồ như toàn bộ người của Chiêm gia, mấy nữ tử một thân tơ lụa, khăn che kín mặt, nhìn không rõ dung mạo. Kế đến là ba cô gia, ai cũng là bộ dáng nhân tài, thần thái phi dương.
“Xảy ra chuyện gì?” Có tiếng nói trầm thấp vang lên, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đẩy Chiêm Tử Du ra khỏi khoang thuyền chính. Nam nhân một thân trường bào gấm xanh, ống tay áo viền chỉ bạc, dáng vẻ ung dung.
“Tử Du.” Nữ tử cầm đầu chậm rãi tiến lên phía trước, lấy tay che mặt bi thương nói: “Thanh thúc già rồi, chúng ta cũng chỉ vừa mới phát hiện.”
Sắc mặt Chiêm Tử Du nhất thời trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, hắn cau mày, ánh nhìn đại tỷ mình có chút phức tạp, không nói được một câu.
“Tử Du, đệ đừng quá đau buồn. Thanh thúc tuổi đã cao, đây cũng là chuyện sớm muộn. Thúc ấy ra đi không không bệnh không đau, rất an tĩnh.” Chiêm gia Nhị tiểu thư cũng tiến ra, giọng nói nhuốm vẻ bi thương nhưng lại có hai phần giả dối, “Chuyện quan trọng bây giờ là phải an bài hậu sự cho Thanh thúc. Thúc ấy ở nhà chúng ta đã hơn năm mươi năm, tỷ đệ chúng ta cũng là do thúc ấy chăm sóc mà lớn, quá nửa là người thân của chúng ta. Nhất định phải để cho ông ấy vui vẻ rời đi.”
Chiêm phủ Đại cô gia Cố Công Ân ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Nhưng những chuyện như này trước kia đều do Thanh thúc xử lý, bây giờ Thanh thúc mất, ai đảm nhiệm chức vụ này đây?”
“Đại tỷ phu, Thanh thúc vừa mới mất mà huynh đã chờ không kịp rồi sao?
Cố Công Ân đỏ mặt, vừa định lên tiếng thì Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương đã sầm mặt, trầm giọng nói: “Tiểu muội, muội nói vậy là có ý gì? Công Ân cũng chỉ nghĩ cho Chiêm phủ, chẳng lẽ phải để muội đi lo hậu sự cho Thanh thúc sao?”
“Đại tỷ, muội…”
“Bỏ đi, Tử Quân, đẩy ta trở về.”
“Ca!”
Chiêm Tử Quân nhíu mày, cao giọng hơn, “Nghe lời!”
“Nếu Tử Du đã không có ý kiến, ta đây muốn đề cử một người, Trần Song ở quý phủ đã nhiều năm, hành sự tận tâm tận lực, không bằng để cho hắn đảm nhiệm chức quản gia, an bài hậu sự cho Thanh thúc?”
Không khí bi thương vì Thanh thúc mất chợt tan biến, boong thuyền tức thì trở nên ồn ào. Sở Kiều còn nhớ lão nhân này từng chiếu cố mình, không ngờ ông lại đi nhanh như vậy thì trong bụng có mấy phần buồn bã. Trên thuyền không có chỗ chôn nên thi hài Thanh thúc tạm thời được đặt ở boong thuyền dưới. Sở Kiều nhô đầu ra nhìn qua, nhất thời nhướng mày.
Lương Thiếu Khanh quay đầu lại, hỏi: “Tiểu Kiều, nhìn cái gì vậy?”
“Có chút không đúng.” Sở Kiều lắc đầu, “Thanh thúc không giống như chết già mà giống như bị sát hại hơn.”
“Cái gì? Cô nói Thanh thúc là bị người giết chết?” Lương Thiếu Khanh nhất thời kinh hãi kêu to.
Sở Kiều muốn bịt miệng hắn thì đã muộn, trong thoáng chốc ánh mắt của mọi người đều chiếu về phía hai người.
“Ngươi nói cái gì?” Chiêm Tử Du cất giọng nhàn nhạt, sắc mặt vẫn bình thản nhưng mày kiếm đã chậm rãi nhíu lại, “Lặp lại lần nữa.”
Bên trong khoang thuyền chật hẹp, hai chiếc giường chỉ cách nhau một lối đi rất nhỏ, Lương Thiếu Khanh lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, chợt vô tình đánh khuỷu tay vào vách khoang thuyền một cái *bốp* vô cùng đau.
“Kích động không ngủ được?” Bên tai vang lên tiếng nói nhàn nhạt của thiếu nữ.
Lương Thiếu Khanh xoa xoa khuỷu tay, giải thích: “Ta đây là bị nóng nên ngủ không được.”
Sở Kiều khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần hắn mà tựa đầu vào giường, nói: “Ta cũng không ngủ được. Mọt sách, vén rèm cửa lên đi, trong này bí quá.”
Lương Thiếu Khanh nghe vậy thì ngồi dậy xốc rèm cửa sổ lên, ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài chiếu vào phòng, trút lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của thiếu nữ. Sở Kiều đưa mắt nhìn ra ngoài, con ngươi đen nhánh, lông mi thật dài như cánh bướm. Lương Thiếu Khanh nhất thời nhìn nàng đến ngây người.
“Mọt sách, nhìn cái gì đấy?” Sở Kiều cau mày, hỏi nhỏ một câu.
Lương Thiếu Khanh thoáng đỏ mặt, ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ta đang… đang nghĩ… đang nghĩ xem cô là người ở đâu.”
Sở Kiều nhăn trán, liếc mắt nhìn hắn, nói: “Mới quen không bao lâu đã muốn hỏi gốc gác của người khác. Ta và ngươi thân quen lắm sao?”
Lương Thiếu Khanh có chút sửng sốt, ngay sau đó liền nói: “Chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao, chỉ hỏi cô nhà ở đâu mà khó khăn vậy sao?”
“Được thôi.” Sở Kiều ngã mình nằm xuống, nhắm mắt lại, cười nhạt nói: “Vậy ngươi tự giới thiệu trước đi.”
“Ta là người quận Triều Dương của Đại Hạ.”
“Triều Dương?” Sở Kiều khẽ nhăn đôi mi thanh tú, chậm rãi hỏi: “Ngươi họ Lương, vậy Lương Trung Đường là gì của ngươi?”
Lương Thiếu Khanh nhất thời mừng rỡ, nói: “Chính là gia phụ! Làm sao? Có nghe qua sao?”
Sở Kiều mở hai mắt ra, xoay đầu lại đánh giá Lương Thiếu Khanh trên dưới một lượt, cau mày nói: “Ông ấy thật sự là cha ngươi?”
“Đúng vậy.” Đi xa gặp người quen khiến Lương Thiếu Khanh vô cùng vui vẻ, cười nói: “Thế nào? Không giống sao?”
Sở Kiều lắc đầu, “Không giống.”
Lương Thiếu khanh sờ sờ đầu, ngây thơ cười một tiếng, “Ha ha, mẹ ta cũng nói như vậy.”
“Phụ thân ngươi là một người cơ trí, tinh thông đạo làm thương nhân, rất nổi danh ở quận Triều Dương, thành công làm cho nơi này trở thành điểm trao đổi lương thực quan trọng của phía Nam, Lương gia cũng là phú giáp một phương. Lấy tâm tư cùng đầu óc của ông ấy, làm sao lại sinh ra đứa con trai như ngươi?”
“Ai cũng có chuyên môn riêng, ta và phụ thân có sở thích khác nhau thì có gì lạ?” Lương Thiếu Khanh nói xong liền khẽ nhăn mày, nghi ngờ nhìn nàng, “Mà làm sao cô biết rõ như vậy? Tiểu Kiều, cô là người ở đâu? Từ đâu tới? Vì sao quan phủ lại đuổi giết cô?”
Sở Kiều tự nhiên nói: “Ta cũng chỉ nghe người khác nói lại rồi tùy tiện nhớ được một chút mà thôi. Ta và ngươi qua lại không sâu nhưng ngươi cũng biết tính cách của ta, ta đắc tội quan phủ nên phải mai danh ẩn tích, trong khoảng thời gian ở trên thuyền này, còn phải phiền ngươi giúp ta che giấu.”
Sở Kiều nói năng khách khí như vậy khiến Lương Thiếu Khanh chợt có chút luống cuống tay chân, hắn vỗ ngực bảo đảm: “Cô yên tâm, ta bảo đảm cái gì cũng không nói.”
Gió đêm nhu hòa thổi qua, rèm cửa sổ nhỏ khẽ lay động, trăng lạnh như nước, nước sông lững lờ trôi, con thuyền lớn chậm rãi rẽ nước tiến về phía trước. Sở Kiều tựa vào giường, mắt khép hờ, yên lặng nhìn ra bên ngoài, thần kinh qua nhiều ngày căng thẳng từ từ giãn ra. Đã rất lâu rồi nàng không được an tĩnh nhàn nhã như vậy. Rời khỏi thành Chân Hoàng, rời khỏi cái lồng giam khổng lồ kia, cho dù vẫn còn đang lẩn trốn né tránh nhưng nàng cảm thấy cuộc sống như tươi sáng hơn, ngay cả gió thổi bốn phía cũng như ấm áp hơn nhiều.
“Tiểu Kiều?” Lương Thiếu Khanh nhẹ giọng gọi: “Tiểu Kiều?”
“Ừ? Chuyện gì?”
“Cô đang hát gì vậy?”
Sở Kiều nhất thời ngây ngẩn cả người, “Ta hát cái gì? Ta có hát sao?”
“Có, cô thì thầm gì đó, nghe rất êm tai. Ta chưa nghe qua điệu nhạc như vậy bao giờ.”
Mặt Sở Kiều có chút nóng lên, thiếu nữ ra trận giết địch mà mặt không đổi sắc bị người khác bắt gặp mình đang không tự chủ ngâm nga chợt có vài phần xấu hổ khó nén, nàng nhẹ giọng nói: “Là điệu hát dân gian ở quê ta.”
Lương Thiếu Khanh vui vẻ nhỏm người dậy, híp mắt cười nói: “Cô hát lại một lần nữa cho ta nghe với có được không?”
Sở Kiều lắc đầu từ chối, “Ta hát không hay.”
“Ai nói?” Lương Thiếu Khanh cố chấp nài nỉ, “Chỉ một khúc thôi, có được hay không?”
“Chỉ là một điệu hát dân gian bình thường mà thôi, ngươi sẽ không thích.”
“Làm sao cô biết ta sẽ không thích?” Lương Thiếu Khanh cau mày, cuối cùng mặt dày lấy cớ, “Cô làm mất hành lý của ta, hại ta bị bắt làm nô lệ, hát một khúc coi như là đền bù cho ta cũng không được sao?”
Sở Kiều nhăn mặt, “Đường đường là một đại nam nhân mà còn dùng lý do như vậy bắt chẹt ta?”
“Tiểu Kiều, hát một khúc đi, dù sao cũng ngủ không được.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Vậy, ta hát đây?”
“Hát, hát đi!” Lương Thiếu Khanh vội vàng khích lệ.
Sở Kiều hé môi lấy hơi mấy lần nhưng vẫn hát không ra tiếng, nàng buồn bực cau mày, “Đã mười mấy năm không hát rồi…”
Lương Thiếu Khanh bĩu môi, “Mười mấy năm? Cô năm nay được bao nhiêu tuổi chứ?”
Sở Kiều tự biết mình lỡ lời, thẹn quá thành giận, “Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không?”
“Ta nghe, ta nghe. Không phải còn đang chờ cô đó sao?”
“Được, ta hát đây.” Thiếu nữ hắng giọng một cái, sau đó chậm rãi cất tiếng hát khàn khàn, một âm điệu ôn hòa như nước hồ mùa thu nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Em biết, em vẫn biết, chàng đang ở đó
Ngọn đèn sắp tắt, âm thanh tiêu điều, sóng đánh tràn bờ
Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cầm tay vượt qua bóng tối
Khi toàn bộ thế gian chìm trong tăm tối thì thế giới của chúng ta vẫn đầy nắng
Nơi đó, có chim trắng sải cánh cùng thảo nguyên phủ cỏ xanh…
Nơi đó, có núi sông cùng trời cao xanh thẳm…
Nơi đó, có ánh sáng rực rỡ nhưng không chói mắt…
Nơi đó, có bầu trời đêm ngàn sao…
Em biết, em biết, chàng đang ở đó
Trên đỉnh núi xanh đầy hoa, đang chờ em trở về
Chàng từng nói, phải dũng cảm mở mắt ra
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ của ngày mới
Em biết, tương lai ghập ghềnh chông gai
Em biết, tương lai là núi đao biển lửa
Mưa gió nhiều hơn cũng sẽ không nhắm mắt
Bởi vì em biết, chàng đang ở đó
*Dịch bài hát khó quá nên mình dịch đại nhé, nghe không thuận độc giả cũng đừng trách.
Có gió nhẹ thổi vào trong khoang thuyền, tiếng hát của Sở Kiều như nước suối ấm từ từ xua tan không khí lạnh lẽo. Lương Thiếu Khanh thật lâu vẫn không nói gì. Bên trong màn đêm, nam tử trẻ tuổi mở to hai mắt nhìn về phía này, lẳng lặng trầm tư không nói.
Có tiếng động từ boong tàu truyền qua cửa sổ, Sở Kiều nhìn ra ngoài thì chỉ thấy dư âm của một cái bóng trắng xẹt qua.
Đêm càng lúc càng sâu, nước sông mênh mông, một mảnh tĩnh lặng.
*Chị Kiều lại thành công thu thêm được một đóa hoa đào.
……………………………………………………………………………………
Đại phu Chiêm gia quả nhiên cao minh, không quá ba ngày vết thương của Sở Kiều đã chuyển biến tốt. Lão đại phu bắt mạch bôi thuốc cho nàng dĩ nhiên biết nàng là thân nữ nhi, quản gia Thanh thúc hết sức quan tâm cũng không nói ra, len lén đưa cho nàng một lọ thuốc mỡ chống sẹo, còn cẩn thận dặn dò phương pháp sử dụng.
Hôm nay thuyền cập bến tàu Mai thành, trời vẫn chưa tối hẳn, người trên đều xuống thuyền tản bộ, hai bờ sông tụ tập rất nhiều quan viên địa phương, hiển nhiên là tới đón tiếp đội tàu của Chiêm gia, nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Sở Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn một lát liền chậm rãi nhíu mày.
Lương Thiếu Khanh ngồi trên giường, khó hiểu nhoài người sang, hỏi: “Tiểu Kiều, gì vậy?”
Sở Kiều đưa tay chỉ vào đám đông, nói: “Ngươi nhìn xem, người tới trừ tiểu quan bát phẩm trở xuống thì chỉ có sư gia phụ tá các nhà, Mai thành dù gì cũng là trọng trấn đường thủy, làm sao mà một chuyên sứ cũng không có? Xem ra, lai lịch và địa vị của tân chủ tử chúng ta cũng rất không lạc quan. Ít nhất, không đến mức tùy tiện xuất hành liền mang theo mấy trăm hạ nhân gia đinh.”
“Vậy sao?” Lương Thiếu Khanh chen đến, trừng tròng mắt nhìn ra bên ngoài: “Ta không thấy vậy.”
“Nếu ngươi có thể nhìn ra thì đoán chừng ngay cả hài tử ba tuổi cũng có thể nhìn ra.” Sở Kiều không nhịn được liếc hắn một cái, nàng suy nghĩ một chút rồi lại nhíu mày, nói: “Nhưng nói ra thì rất kỳ quái, nếu Chiêm gia không có thế lực lớn như vậy thì đám quan viên quận trưởng kia căn bản cũng không cần phải đi nghênh đón, tội gì phải phái sư gia phụ tá của mình tới?”
“Có thể là do bọn họ bận rộn, không có thời gian.”
Sở Kiều tự động bỏ qua lời của Lương Thiếu Khanh, lẩm bẩm: “Bọn họ không dám không đến nhưng cũng không dám biểu lộ thân cận trịnh trọng quá mức, điều này nói rõ Chiêm gia hẳn có chút thực lực. Nhưng nguyên nhân gì khiến bọn họ e dè như vậy…”
“A, ta biết rồi.” Sở Kiều ngồi bật dậy, nói với Lương Thiếu Khanh: “Chiêm gia nhất định có lai lịch không nhỏ ở Đường Kinh mà những quan viên này không thể đắc tội, cho nên chỉ có thể ậm ờ qua loa một chút. Chiêm gia hẳn từng là đại tộc ở Biện Đường, sau đó không rõ vì nguyên nhân gì bị chèn ép đẩy tới Đại Hạ, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là quý tộc Biện Đường. Điểm này có thể giải thích vì sao bọn họ vô danh ở Đại Hạ nhưng lại được lễ đãi ở Biện Đường. Bọn họ lần này ắt không phải là vào kinh chúc mừng mà là giương cờ hồi quốc, cho nên mới mang theo nhiều hạ nhân như vậy, ngay cả phu gia tỷ muội cũng đều theo cùng. Hơn nữa Chiêm gia dù bên ngoài phồn hoa nhưng bên trong trống rỗng, vì vậy mới đến chợ nô lệ mua nô bộc với giá thấp.”
“Tiểu Kiều, xem cô có tinh thần như vậy, không thì ra ngoài phơi nắng một chút đi.” Lương Thiếu Khanh đang đứng tỉ mỉ sửa sang lại nếp áo, chỉ là một bộ y phục nô bộc bằng vải thô nhưng được hắn chải chuốt như tơ lụa quý giá. “Còn hơn cứ ở đây liên miên nghiên cứu gia cảnh của người khác, ai không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ gì.”
“Ta có ý đồ gì chứ, thật muốn bổ đầu ngươi ra xem bên trong là não người hay chỉ có nước lã.” Sở Kiều cau mày đứng dậy, lúc cử động chỗ vết thương còn chút đau đớn, bất quá so với mấy ngày trước đã tốt hơn rất nhiều.
“Cô sao rồi? Còn đau không?”
Sở Kiều không nhịn được nói: “Có cần ta cho ngươi một đao xem thử?”
“Không cần thử.” Lương Thiếu Khanh cười he he, “Nhất định đau, ta bảo đảm chịu không được.”
Bên ngoài gió mát phe phẩy vô cùng khoan khái, Sở Kiều vừa bước ra ngoài khoang thuyền liền cảm thấy thần thanh khí sảng. Vừa lúc đó tiếng chuông báo giờ ăn đã vang lên, mấy ngày nay luôn ở trong khoang thuyền ăn uống, hôm nay nàng có thể cùng Lương Thiếu Khanh tới phòng ăn tập thể dành cho nô lệ ăn cơm rồi.
Cái gọi là phòng ăn tập thể chính là khoảng trống phía sau boong thuyền, các nô bộc xếp thành một hàng thay phiên chia phần cơm. Sở Kiều dựa lưng vào vách, ngồi nhìn Lương Thiếu Khanh công tử phú gia nhưng có năng lực thích ứng cực mạnh xếp hàng sau một đám nô lệ, mấy người xếp trước còn quay đầu lại cười nói chào hỏi với hắn, vô cùng hòa hợp. Nàng cong khóe miệng, khẽ nở một nụ cười nhạt.
Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên lạnh như băng, Sở Kiều cả kinh, đứng phắt dậy, chỉ thấy vài tên đại hán áo vải thô đang đứng trước mặt, trong đó có một gã tay cầm cái chén đang khiêu khích nhìn nàng, vừa rồi chính là hắn tưới nước lên đầu nàng.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không làm gì cả!” Gã đại hán trưng vẻ mặt vô lại, nói: “Ta muốn ngồi đây ăn cơm, muốn mời ngươi đi chỗ khác.”
“Tiểu Kiều! Sao vậy?” Sở Kiều vừa định đáp trả thì Lương Thiếu Khanh đột nhiên ôm thức ăn ào tới giống như gà mái chạy đến ủ con, vừa chạy vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Ai ngờ còn chưa chạy tới trước mặt Sở Kiều thì một gã đại hán đột nhiên giơ chân lên ngáng trước người khiến Lương Thiếu Khanh hai tay còn bưng ba cái bát đựng cơm cùng thức ăn nhất thời mất thăng bằng, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi té lăn ra đất.
“Ngươi làm gì vậy?” Sở Kiều tiến lên đỡ Lương Thiếu Khanh rồi ngẩng đầu lên quát lớn.
“Tiểu huynh đệ này khẩu khí rất lớn nhỉ! Sao nào, huynh trưởng ngươi đi đứng không vững còn muốn đổ lỗi lên đầu người khác?”
“Đúng, nhìn bộ dáng huynh đệ bọn họ xem, đều là mặt trắng nhỏ y như đàn bà.”
Dứt lời cả đám liền cùng nhau ôm bụng cười to, một gã cao giọng cười nói: “Nhìn bọn chúng tay chân mềm yếu đụng cái liền gãy, cái gì mà tinh thông thi văn, con bà nó, thực cho rằng mình là tú tài trạng nguyên hay sao?”
Hai mắt Sở Kiều khẽ nheo lại như một con báo đang rình mồi, che giấu hàn quang sâu kín vừa lóe.
Lương Thiếu Khanh đang bận rộn sửa sang lại y phục bị vấy bẩn, hắn vốn đang tức giận đùng đùng nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Sở Kiều thì nhất thời cả kinh, vội vàng nói: “Tiểu Kiều, ta không sao, đừng tức giận.”
“Mặt trắng gan thỏ! Biết điều một chút cho đại ca, đến địa phương nào bái thần đó, đừng tưởng mình ở khoang thuyền thượng đẳng thì cho rằng bản thân chính là quý nhân!” Mấy gã đại hán quẳng lại một câu rồi hùng hổ xoay người rời đi.
Sở Kiều đỡ Lương Thiếu Khanh dậy, nam nhân cả người bị thức ăn vấy bẩn không nói, nhưng tay hắn còn bị mảnh vỡ của bát sứ cắt, máu nhỏ ròng ròng. Lương Thiếu Khanh đau muốn chết nhưng sợ Sở Kiều tức giận đành phải nghiến răng chịu đựng, không dám rên tiếng nào.
“Đó là Trần Song, phu xe của đại cô gia, ngày thường ngay cả Thanh thúc hắn cũng dám gây sự. Các ngươi bị hắn để mắt rồi, sau này phải cẩn thận một chút.” Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi tay bưng bát cơm, nhìn thấy đám người kia đi xa mới tiến đến nhắc nhở.
Sở Kiều nhướng mày, trầm giọng nói: “Chủ nhân nhà này không phải Chiêm tướng công sao? Vì sao cả một phu xe nho nhỏ cũng có thể lớn lối như vậy?”
Nam nhân đáp: “Ngươi nói thiếu chủ nhân sao? Thân thể thiếu chủ nhân không tốt nên trước giờ rất ít quản chuyện trong nhà. Trước chuyện trong phủ đều do Thanh thúc xử lý, sau này do Đại tiểu thư trở về tiếp nhận, hiện tại đều do Đại cô gia và Nhị cô gia định đoạt cả.”
“Ra vậy.” Sở Kiều gật đầu, “Đa tạ.”
Sở Kiều môi hồng răng trắng, khi cười lên vô cùng rực rỡ. Hạ nhân kia nhìn thấy thì nhất thời ngây dại.
Sở Kiều đỡ Lương Thiếu Khanh dậy, trầm mặt nói: “Chúng ta về.”
Lương Thiếu Khanh bày vẻ mặt đau khổ, dè dặt nói: “Tiểu Kiều, ta còn chưa ăn cơm.”
Sở Kiều trừng mắt một cái rồi mang hắn trở về khoang thuyền, lấy thuốc trị thương đại phu lưu lại cho nàng mấy hôm trước ra, ngồi trên giường tỉ mỉ sát trùng bôi thuốc lên vết cắt.
Lương Thiếu Khanh lúng búng hỏi: “Tiểu Kiều, cô có đói bụng không?”
Sở Kiều nhăn mặt, trầm giọng nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là công tử Lương gia, làm sao có thể dễ dãi như vậy, cái gì cũng ăn được?”
“Không ăn thì biết ăn gì bây giờ?” Lương Thiếu Khanh mày ủ mặt ê nói: “Ta cũng biết mấy đồ đó khó ăn, nhưng không ăn thì sẽ bị đói.”
*Phạch* một tiếng, Sở Kiều ném dải băng trắng trong tay xuống, vọt đứng dậy đi ra ngoài.
Lương Thiếu Khanh nhất thời cả kinh, tưởng rằng Sở Kiều muốn đi ra ngoài tìm mấy gã kia tính sổ, vội vàng ngăn ở trước mặt nàng kêu lên: “Tiểu Kiều, cường long không so đo với tiểu xà, cô không cần phải tức giận vì chuyện nhỏ như ậy. Dù sao phải đợi cũng không bao lâu, đến Đường Kinh thì ta liền sẽ đi bái phỏng bằng hữu của phụ thân, khi đó chúng ta có thể…”
“Ta đi ra ngoài lấy cơm cho ngươi.” Sở Kiều bất đắc dĩ nói: “Không phải ngươi bảo đói bụng sao?”
“Hả?” Lương Thiếu Khanh ngây ngốc mở to mắt, một lúc sau mới gật đầu nói: “Ờ, vậy… vậy… cô đi đi.”
Bên ngoài trời đã tối mịt, Sở kiều đi đến boong thuyền đằng sau thì thấy tất cả đã được dọn dẹp, làm gì còn chút cơm thừa nào. Nàng đang có chút rầu rĩ thì nam nhân nói chuyện với bọn họ khi nãy bước tới, đưa ra hai cái chén lớn, thật thà cười một tiếng, nói: “Biết hai người còn chưa ăn nên ta cố ý chừa lại.”
Bên trong chén là cơm trắng cùng một ít rau và cá mặn. Sở Kiều cảm thấy ấm áp, thành khẩn nói: “Đa tạ đại ca!”
“Không cần khách khí! Sau này tất cả mọi người đều cùng nhau làm việc, vốn phải nên chiếu cố lẫn nhau. Ta thấy huynh đệ các ngươi cũng không giống nô lệ, làm sao, gia đạo xuống dốc à?”
Sở Kiều gật đầu, “Cái gì cũng không chạy khỏi mắt đại ca.”
“Yên tâm đi.” Nam nhân vỗ vỗ ngực, “Chuyện khác ta không giúp được nhưng đói bụng thì cứ tới tìm ta, ta trực ở nhà bếp.”
“Vậy thì rất cảm tạ đại ca.”
Chia tay nam nhân nọ, Sở Kiều liền vội vàng quay trở về, mới vừa đi đến khúc quanh thì chợt nghe có tiếng bánh xe lăn trên boong tàu. Nàng dừng bước, nép sát vào vách thuyền, chậm rãi đi ra.
Một nam tử y phục mộc mạc ngồi trên xe lăn bằng gỗ, trâm trúc búi tóc, trường sam thiên thanh, vạt áo bay bay trong gió đêm, trên trán phiêu đãng vài sợi tóc mai. Ánh trăng mênh mang như nước chiếu lên mặt càng làm làn da thêm trong suốt tái nhợt như bạch ngọc, nhẵn mịn như lan. Lông mày đen nhánh, tóc mai gọn gàng, sống mũi cao ngất, thân ảnh gầy gầy ngồi trên boong thuyền trải đầy ánh trăng, tà áo lay động, nhìn qua như một bức tranh, không chút tạp trần.
Sở Kiều nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, vốn hẳn nên theo con đường này trở lại khoang thuyền nhưng chẳng biết vì sao, hiện tại đối mặt với hình ảnh như vậy, nàng lại không nhẫn tâm đi tới quấy rầy.
Sở Kiều vừa định quay tìm đường vòng thì nghe thấy một thanh âm thuần hậu thanh nhã chậm rãi vang lên: “Người nào ở bên đó?”
Sở Kiều đánh bất đắc dĩ bước ra, đi đến trước mặt người nọ thi lễ rồi nói: “Thiếu chủ, nô tài trên đường lấy cơm vô tình đi ngang qua đây, đã quấy rầy sự thanh tịnh của thiếu chủ nhân.”
Nam nhân quay đầu lại, lẳng lặng nhìn nàng. Người này một thân y phục xanh nhạt, chất vải không quá quý giá, mặt mũi gầy gò tiều tụy hơi có vẻ bệnh tật nhưng lại có một đôi mắt trong trẻo hơn cả dòng suối trên núi cao, thật giống như hàm chứa vẻ buồn bã cùng tang thương khó rửa sạch, giống đã trải qua mọi vui buồn ly hợp trên thế gian, nhìn thấu tất cả thế tục.
Hồi lâu sau, nam nhân gật đầu, nói: “À, là ngươi.”
Sở Kiều sửng sốt, hỏi: “Thiếu chủ nhận ra nô tài?”
“Ngươi là đệ đệ của vị thư sinh thông thuộc Lan Chỉ Kinh kia.”
“A, thật sự nhận ra?” Sở Kiều ngạc nhiên, hơi khoa trương há to miệng, thành thật nói: “Thiếu chủ có trí nhớ thật tốt.”
Chiêm Tử Du thong thả cười một tiếng, cũng không trả lời mà quay đầu sang đối mặt với mặt sông được dát bởi ánh trăng màu bạc, lẳng lặng không nói. Sở Kiều đứng ở tại chỗ, hơi có chút lúng túng, không biết nên đi hay ở.
Nàng còn đang do dự thì Chiêm Tử Du đột nhiên lên tiếng, “Ngươi hát nghe rất hay.”
Sở Kiều sửng sốt, theo bản năng ‘A’ một tiếng.
“Ba ngày trước, ta đi ngang qua boong thuyền có nghe thấy ngươi hát.”
Sở Kiều không biết nên nói cái gì cho phải, đành lẩm bẩm: “Nô tài chỉ hát vớ vẩn mà thôi, đa tạ thiếu chủ khích lệ.”
“Thương thế tốt hơn thì tới chỗ Ngũ muội hầu hạ đi, nàng cũng thích ca hát nhạc điệu.”
Sở Kiều vốn đã chuẩn bị rời đi, làm gì nguyện ý đeo gông lên người như vậy, liền vội vàng nói: “Thiếu chủ, nô tài là nam nhân, hầu hạ bên cạnh tiểu thư có nhiều bất tiện, vẫn nên ở lại trên boong thuyền làm việc nặng thì hơn.”
Chiêm Tử Du quay đầu lại, ánh mắt nồng hậu như rượu ủ nhiều năm, hắn khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng noãn, chậm rãi nói: “Nhiều bất tiện? Ta thì thấy rất tiện.”
Sở Kiều sửng sốt, biết Chiêm Tử Du đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình thì nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Đẩy ta trở về đi.” Nam nhân nói: “Thanh thúc có lẽ đã ngủ rồi. Gần đây thân thể thúc ấy không được tốt, rất hay ngủ.”
Sở Kiều vội vàng đặt chén cơm trên boong thuyền, tiến tới cầm lấy tay vịnh đẩy xe lăn đi về phía khoang thuyền chính.
Ngày thứ hai lên thuyền nàng đã nghe nói đến chuyện vị thiếu chủ nhân này bị tàn tật. Ban đầu nàng còn không thể liên tưởng nam nhân tuấn tú trong xe ngựa kia với hai chữ ‘tàn phế’, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, nàng cũng không cảm thấy mình cảm thấy như thế cũng không có gì không ổn. Chiêm Tử Du khí chất lãnh đạm, dung mạo nho nhã cùng ngữ điệu ôn nhuận, thoạt nhìn vô cùng thong dong, hắn có ngồi xe lăng cũng không có gì chướng mắt.
Bánh xe lăn qua boong thuyền phát ra tiếng *lạch cạch* khe khẽ, sống lưng nam nhân trước mặt rất gầy, bả vai cũng rất đơn bạc. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt từ trên người hắn, rất an bình, rất dễ chịu.
Cửa khoang thuyền chính được đẩy ra, mùi đàn hương u nhã nhất thời đập vào mặt, bố trí bên trong hết sức đơn giản nhưng vô cùng trang nhã. Chính giữa bày một thanh huyền cầm cổ năm dây* bằng gỗ trầm hương, phong vị thanh nhã. Một lò hương tám góc bằng đồng xanh được đặt ở trong góc, phía trên có cắm ba nhánh hương, hiện tại đã cháy hơn phân nửa. Sàn khoang lót thảm màu xanh thẫm thêu hình búp sen, cửa sổ treo màn lụa xanh nhạt, bàn gỗ cũng theo phong cách cổ xưa. Bên phải bày một án thư, trên án thư có đủ văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực) được xếp ngay ngắn chỉnh tề cùng một cuốn sách đang mở còn ướt nét mực, tựa hồ như vừa mới viết. Gần đó là một giá sách khổng lồ đựng vô số sách, thoang thoảng thơm mùi mực.
*Huyền cầm năm dây
Sở Kiều đẩy Chiêm Tử Du vào khoang, thấy bên trong không có hạ nhân nào thì tự động đi đến một góc, gạt gạt bấc đèn cho sáng hơn, lấy tay thử nhiệt độ bình trà, thấy còn ấm thì rót một chén đưa đến trước mặt Chiêm Tử Du, nói: “Thiếu chủ, mời uống chén trà.”
Chiêm Tử Du nhận lấy, cũng không uống liền mà chỉ cầm trên tay.
Sở Kiều đứng yên một chỗ, có chút bồn chồn, suy nghĩ một chút mới hỏi: “Có cần nô tài đi gọi hạ nhân tới hầu hạ thiếu chủ không?”
“Không cần.” Chiêm Tử Du lắc đầu, nói “Ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Sở Kiều gật đầu rồi xoay người đi ra cửa.
“Đợi đã.” Chiêm Tử Du đột nhiên kêu lên, Sở Kiều quay đầu lại nhìn thì thấy hắn đưa tay chỉ vào điểm tâm trên thư án, nói: “Khiến ngươi trễ nải mất nhiều thời gian như vậy, cơm cũng đã nguội, ngươi cầm lấy điểm tâm này đi.”
Sở Kiều hơi sửng sờ, thầm nghĩ vị chủ nhân này đối xử với hạ nhân cũng không tệ, vội vàng gật đầu tạ ơn, “Đa tạ thiếu chủ.”
“Ừ.” Chiêm Tử Du phất phất tay, tự mình đẩy xe vào trong.
Sở Kiều đi đến thư án bưng điểm tâm lên, sau đó liền rời khỏi khoang chính, lúc về tới khoang thuyền của mình thì trời đã khuya.
Lương Thiếu Khanh vẫn như cũ giơ cao cánh tay bị thương, nóng ruột chờ, nhìn thấy Sở Kiều trở lại liền lập tức tủi thân nói: “Tiểu Kiều, sao giờ này mới về?”
“Làm sao? Một mình không dám ngủ?”
Lương Thiếu Khanh nhất thời đỏ bừng mặt, nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Kiều, cô là nữ hài tử, nói năng phải nhã nhặn chút…”
“Ngừng, ngậm miệng của ngươi lại!” Sở Kiều lấy ra một khối điểm tâm nhét vào miệng Lương Thiếu Khanh.
Mọt sách sửng sốt, nhìn thoáng qua liền vui vẻ hỏi: “Bánh xếp ngàn tầng*? Tiểu Kiều, cô lấy đâu ra vậy?”
*Bánh xếp ngàn tầng
“Cho ngươi thì cứ ăn đi, dù sao cũng không phải trộm mà có.”
Lương Thiếu Khanh ha hả cười một tiếng, không càm ràm nữa, lập tức vùi đầu ăn, tựa hồ như đói lắm lắm.
Sở Kiều co gối ngồi trên giường, nhướng mày nghĩ tới Chiêm Tử Du vừa gặp, mở miệng hỏi: “Này, ngươi có biết vì sao thiếu chủ của Chiêm gia bị tàn phế không?”
“Nghe nói là do tám năm trước bị té ngựa.”
“Té ngựa?” Sở Kiều khẽ thở dài, nhân vật giống trích tiên như vậy mà lại bị hủy hoại, thật sự đáng tiếc.
Lương Thiếu Khanh ăn no xong thì lại bắt đầu phát huy phẩm chất tốt đẹp của mình, lải nhải: “Sao lại hỏi?”
“Không có gì, ta vừa gặp hắn ở bên ngoài, cảm thấy đáng tiếc.”
Chẳng biết vì sao, Lương Thiếu Khanh lại đột nhiên có chút sững sờ. Hắn ngơ ngác ngồi đó, đầu ngón tay đều là vụn điểm tâm cũng không buồn lau.
Sở Kiều nghi hoặc nhìn, thấy mặt hắn si ngốc thì trầm giọng hỏi: “Mọt sách? Ngươi phát ngốc cái gì vậy?”
“Tiểu Kiều, cô thân là nữ hài tử, buổi tối không nên tùy tiện ra khỏi cửa, cho dù đi cũng không được tùy tiện bắt chuyện với nam nhân.”
Sở Kiều sửng sốt, cau mày nói: “Ngươi bệnh thần kinh à?”
“Ta chính là có lòng mới nhắc nhở.” Lương Thiếu Khanh vội vàng tiếp lời: “Phận nữ nhi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cô không câu nệ tiểu tiết như vậy, tương lai làm sao xuất giá?”
Sở Kiều bung chăn ra, chẳng thèm ngó tới hắn, nói: “Nói một câu với nam nhân liền không có ai thèm lấy? Vậy ta ngủ chung một phòng với nam nhân thì sao?”
Lương Thiếu Khanh đỏ bừng mặt, thần sắc chợt trở nên ngưng trọng, suy nghĩ hồi lâu, sau mới lắp bắp nói: “Chuyện này… chuyện này… chúng ta đây cũng là bất đắc dĩ, cho dù phải… chịu trách nhiệm… ta cũng phải trình với cha mẹ trước rồi mới có thể cho cô một câu trả lời chắc chắn.”
*Cảm nghĩ của whitenavy: Ha ha ha, anh tưởng bở đi anh.
Sở Kiều không biết nên khóc hay cười, không thể tin nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lương Thiếu Khanh, đập cái *bốp* lên đầu hắn, nói: “Ngủ đi, ít nghĩ lung tung là vừa.”
Lương Thiếu Khanh có chút bực, cả giận nói: “Tiểu Kiều, ta nói thật đấy.”
Sở Kiều giơ quả đấm lên, “Ta cũng nói thật, nếu còn không đàng hoàng thì đừng trách ta vì sao đánh người.”
Cường quyền lấn áp công lý, Lương Thiếu Khanh thay y phục chui vào chăn, tròng mắt còn liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái.
Mặt sông có tiếng chim nước ngân nga kéo dài rất xa. Sở Kiều nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn mơ hồ nhìn thấy ánh mắt mông lung như hồ băng của Chiêm Tử Du.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng thì đã bị một loạt tiếng trống đánh thức, Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh đồng thời tỉnh lại, vội vàng sửa sang áo xống rồi chạy ra ngoài boong thuyền, xa xa đã nghe có tiếng khóc truyền lại.
Trên boong thuyền đứng đầy người, tựa hồ như toàn bộ người của Chiêm gia, mấy nữ tử một thân tơ lụa, khăn che kín mặt, nhìn không rõ dung mạo. Kế đến là ba cô gia, ai cũng là bộ dáng nhân tài, thần thái phi dương.
“Xảy ra chuyện gì?” Có tiếng nói trầm thấp vang lên, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đẩy Chiêm Tử Du ra khỏi khoang thuyền chính. Nam nhân một thân trường bào gấm xanh, ống tay áo viền chỉ bạc, dáng vẻ ung dung.
“Tử Du.” Nữ tử cầm đầu chậm rãi tiến lên phía trước, lấy tay che mặt bi thương nói: “Thanh thúc già rồi, chúng ta cũng chỉ vừa mới phát hiện.”
Sắc mặt Chiêm Tử Du nhất thời trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, hắn cau mày, ánh nhìn đại tỷ mình có chút phức tạp, không nói được một câu.
“Tử Du, đệ đừng quá đau buồn. Thanh thúc tuổi đã cao, đây cũng là chuyện sớm muộn. Thúc ấy ra đi không không bệnh không đau, rất an tĩnh.” Chiêm gia Nhị tiểu thư cũng tiến ra, giọng nói nhuốm vẻ bi thương nhưng lại có hai phần giả dối, “Chuyện quan trọng bây giờ là phải an bài hậu sự cho Thanh thúc. Thúc ấy ở nhà chúng ta đã hơn năm mươi năm, tỷ đệ chúng ta cũng là do thúc ấy chăm sóc mà lớn, quá nửa là người thân của chúng ta. Nhất định phải để cho ông ấy vui vẻ rời đi.”
Chiêm phủ Đại cô gia Cố Công Ân ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Nhưng những chuyện như này trước kia đều do Thanh thúc xử lý, bây giờ Thanh thúc mất, ai đảm nhiệm chức vụ này đây?”
“Đại tỷ phu, Thanh thúc vừa mới mất mà huynh đã chờ không kịp rồi sao?
Cố Công Ân đỏ mặt, vừa định lên tiếng thì Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương đã sầm mặt, trầm giọng nói: “Tiểu muội, muội nói vậy là có ý gì? Công Ân cũng chỉ nghĩ cho Chiêm phủ, chẳng lẽ phải để muội đi lo hậu sự cho Thanh thúc sao?”
“Đại tỷ, muội…”
“Bỏ đi, Tử Quân, đẩy ta trở về.”
“Ca!”
Chiêm Tử Quân nhíu mày, cao giọng hơn, “Nghe lời!”
“Nếu Tử Du đã không có ý kiến, ta đây muốn đề cử một người, Trần Song ở quý phủ đã nhiều năm, hành sự tận tâm tận lực, không bằng để cho hắn đảm nhiệm chức quản gia, an bài hậu sự cho Thanh thúc?”
Không khí bi thương vì Thanh thúc mất chợt tan biến, boong thuyền tức thì trở nên ồn ào. Sở Kiều còn nhớ lão nhân này từng chiếu cố mình, không ngờ ông lại đi nhanh như vậy thì trong bụng có mấy phần buồn bã. Trên thuyền không có chỗ chôn nên thi hài Thanh thúc tạm thời được đặt ở boong thuyền dưới. Sở Kiều nhô đầu ra nhìn qua, nhất thời nhướng mày.
Lương Thiếu Khanh quay đầu lại, hỏi: “Tiểu Kiều, nhìn cái gì vậy?”
“Có chút không đúng.” Sở Kiều lắc đầu, “Thanh thúc không giống như chết già mà giống như bị sát hại hơn.”
“Cái gì? Cô nói Thanh thúc là bị người giết chết?” Lương Thiếu Khanh nhất thời kinh hãi kêu to.
Sở Kiều muốn bịt miệng hắn thì đã muộn, trong thoáng chốc ánh mắt của mọi người đều chiếu về phía hai người.
“Ngươi nói cái gì?” Chiêm Tử Du cất giọng nhàn nhạt, sắc mặt vẫn bình thản nhưng mày kiếm đã chậm rãi nhíu lại, “Lặp lại lần nữa.”
Bình luận facebook