Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-sung-16
Chương 16: Hoàng Hậu
Edit + Beta: A Cảnh
Tác giả có lời muốn nói: Về vấn đề xưng hô Thái Tử phi ở chương trước, có một vài bạn có nghi vấn, lúc trước ta cũng xem qua một vài tài liệu, trong này có nói rõ một chút: Trước thời điểm Tiên Đế qua đời là Thái Tử, hơn nữa Thái Tử lấy quy cách hạ táng, gọi là Hoài Văn. Nữ nhân xưng hô được tính theo trượng phu, Đại cô nương trở thành Hoài Văn Thái Tử phi. Sau khi Hoàng Đế đăng cơ, nếu như truy phong trước Thái Tử vì XX Hoàng Đế, Thái Tử phi kia liền thành XX Hoàng Hậu, nếu như Hoàng Đế lòng dạ hẹp hòi không nghĩ đến việc truy phong, Thái Tử trước kia cũng chỉ có thể vẫn là Thái Tử như trước, Thái Tử phi vẫn là Thái Tử phi. Cũng ví như trong lịch sử Minh Thành tổ Chu Lệ, Xưng Chu đồng ý mẹ ruột là Lã thái hậu vì Hoàng tẩu Ý Văn Thái Tử phi. Cũng không có Hoàng Đế đăng cơ, giống như muốn đem đi hạ táng Thái Tử đã chết hạ thấp thành vương gia. Nếu như các bạn có tài liệu nào khác hoan nghênh góp ý cho ta. Đương nhiên, văn án trên cũng nói, tốt nhất đừng hao tâm tổn trí khảo chứng, coi như ta nói bừa là được.
TiểuPi: oải, chếtác giả giải thích đã đờirồi chốt mộtcâu: "coinhưtanóibừalàđược", chịấy thặc zui tánh.:-))))
A Cảnh: tôi cũng thấy vậy đó, hại ngồi dịch mòn cả mông heo a~~~ (ಠ⌣ಠ)
*************
Chu lão thái quân phản ứng đầu tiên đi đến, nói: "Hóa ra là Thiền nhi trở về, Lăng Hương, còn không mau dọn chỗ cho Đại cô nương?"
Ý tứ trong lời nói của bà là vẫn xem Tiết Tĩnh Thiền như Đại tiểu thư của Tiết phủ, cũng không chuẩn bị kiểu cách hành lễ của Thái Tử phi cho nàng.
Nếu như là trước kia thì làm gì có người nào dám có chút thất lễ với nàng ta. Trong lòng Tiết Tĩnh Thiền cười lạnh, ánh mắt chuyển tới bàn tiểu bối bên kia, ngưng lại không động, "Đây hẳn là Tam muội muội rồi?"
Thấy nàng ta gọi đến mình, Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, "Đại tỷ tỷ bình an".
Tiết Tĩnh Thiền như cười như không nhìn nàng.
Cùng lúc đó có một thị nữ sau lưng nàng ta bước lên quát lớn: "To gan! Gặp Thái Tử phi lại không hành lễ!"
Tiết Tĩnh Xu lại nhíu mày nhưng cũng không nói chuyện, Tiết Tĩnh Uyển hếch đầu mày lên nũng nịu: "Ngươi là ai! Sao ở trong đây kêu loạn sủa loạn? Trong lúc tỷ muội chúng ta đang nói chuyện, tới phiên ngươi được chen miệng vào sao?"
Tiết Tĩnh Thiền thu lại nụ cười, nhíu mi nhìn nàng, không đồng ý nói: "Ngũ muội muội, ngươi thân là một cô nương, sao mở miệng nói lời thô tục như vậy chứ? Một chút quy củ cũng không có".
"Ngươi - - " Tiết Tĩnh Uyển thở hồng hộc trừng mắt với nàng ta.
Tiết Tĩnh Xu ngăn nàng ta lại, cười nhạt nói: "Hôm nay là như thế nào, đầu tiên là Tứ muội muội muốn dạy Ngũ muội muội quy củ, hiện tại Đại tỷ tỷ đến, còn nói tỷ muội chúng ta một hai không hiểu quy củ. Tốt lắm, nếu Đại tỷ tỷ đã nói như vậy thì muội muội cũng có vài lời muốn nói. Không có sai, muội muội từ nhỏ ở am ni cô lớn lên, xác thực không bằng Đại tỷ tỷ cùng Tứ muội muội có quy củ tốt, nhưng mà ta lại có chút không hiểu, cũng biết rõ Đại tỷ tỷ là tiền[1] chính phi Thái Tử, Thái Tử mất sớm, Tiên Hoàng ban thưởng gọi là Hoài Văn, Đại tỷ tỷ tự nhiên cũng muốn đổi tên Hoài Văn Thái Tử phi mới đúng, chỉ là ta vừa mới nghe được rõ ràng, vị uy vũ đại nhân bên cạnh Đại tỷ tỷ đây nhưng lại chỉ riêng xưng là Thái Tử phi. Xin hỏi Kim Thượng hiện thời còn chưa có con, lại không có Thái Tử, lấy ở đâu ra Thái Tử phi? Ta khuyên Đại tỷ tỷ đừng nóng vội dạy người khác quy củ, quản cho tốt "nhân tài" bên cạnh mình, nếu không bị người cố ý nghe thấy, cho rằng Tiết gia chúng ta có tâm tư riêng, vậy thì cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch".
[1]: trước (cũ)
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: "Đúng vậy, ta cũng nghe thấy!"
Lục cô nương ở một bên gật gật đầu phụ họa, Tiết Tĩnh Uyển thấy vậy vui mừng sờ sờ đầu nàng ta. Hiện tại nàng mới phát hiện, tuy rằng ngày thường có nhiều tỷ muội, nhưng đến thời điểm mấu chốt phải là thân tỷ muội mới có thể đồng lòng với nhau.
Trên mặt của thị nữ kia kinh hoảng, luống cuống nhìn Tiết Tĩnh Thiền.
Trong đầu Tiết Tĩnh Uyển chợt lóe ra suy nghĩ, nhanh miệng nói tiếp: "Dù sao Tam tỷ tỷ cũng đã là Hoàng Hậu do Hoàng Thượng đích thân phong, thánh chỉ sớm đã ban xuống, muốn nói hành lễ, ai dập đầu với ai còn phải xem lại!"
Trên mặt Tiết Tĩnh Thiền không còn dáng vẻ tươi cười nữa, mặt trầm như nước.
*****
Bên kia bình phong, Tiết lão thái gia bất mãn ho một tiếng.
Chu lão thái quân nhìn Đại phu nhân Vương thị một cái, Vương thị nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt tươi cười dàn xếp, "Đều là tỷ muội một nhà, cần gì nghi thức xã giao, đều là tiểu nha đầu này tự chủ trương, còn không mau đi xuống lĩnh phạt?!"
Thị nữ kia mặt trắng bệch, cúi đầu vội vã lui ra.
Vương thị lại nói: "Hôm nay là gia yến, Thiền nhi trở về, tất nhiên là lấy thân phận Tiết gia Đại cô nương trở về, tỷ muội các ngươi chỉ để ý gọi nàng Đại tỷ là được rồi, Thiền nhi, ngươi nói có đúng hay không?"
Tiết Tĩnh Thiền miệng giãn ra thành một nụ cười, "Nương nói phải".
Vương thị lại đi hỏi Tiết Tĩnh Xu, "Tam tiểu thư cảm thấy sao?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Đại nương là trưởng bối, tất nhiên là phải nghe theo ngài".
Vương thị thở phào nhẹ nhõm, vội để người dọn chỗ cho Tiết Tĩnh Thiền, sau đó liền an bài cho các cô nương ở Tiết phủ ở vị trí gần bàn trên, mấy người còn lại theo thứ tự mà di chuyển.
Tiết Tĩnh Thiền nhìn bộ dạng nhẹ như mây gió của Tiết Tĩnh Xu, trong lòng càng cảm thấy không cam lòng, "Không thể tưởng được, trước đây Tam muội muội là một người ít nói, không nghĩ tới bây giờ cũng là dạng nhanh mồm nhanh miệng".
"Đại tỷ tỷ quá khen". Tiết Tĩnh Xu thản nhiên nói.
Tứ cô nương ngồi ở bên cạnh nàng bĩu môi, nhìn qua một bàn toàn món xào bát trân[2], tròng mắt chuyển chuyển, liền đưa chiếc đũa ra đi kẹp thịt viên cua ở trong đó, do viên cua trơn mượt làm cho chiếc đũa của nàng gắp bị trơn truột nhìn như muốn lọt vào trong chén nhưng lại bất thình lình lăn sang bên cạnh, rơi ngay vào chiếc quần lụa màu xanh biếc của Tiết Tĩnh Xu
[2]: Bát trân八珍 tám món ăn quý: long can 龍肝 gan rồng, phượng tủy 鳳髓 tủy phượng, báo thai 豹胎 bào thai beo, lí vĩ 鯉尾 đuôi cá lí, hào chích 鴞炙 chả chim hào, tinh thần 猩脣 môi đười ươi, hùng chưởng 熊掌 bàn chân gấu, tô lạc thiền 酥酪蟬 ve nấu sữa béo. § Còn nhiều thuyết khác tùy nơi tùy thời.
"A," Tứ cô nương vội nói, "Tam tỷ tỷ thực xin lỗi, là ta trượt tay".
Tiết Tĩnh Uyển lớn tiếng nói: "Cái gì mà trượt tay chứ, ta thấy ngươi chính là cố ý!"
Tiết Tĩnh Xu khoát khoát tay, "Uyển uyển, không nên la to như vậy, Tứ muội muội không giống chúng ta, là người hiểu quy củ nhất cũng là người lanh lợi nhất, sao có thể cố ý làm ra loại chuyện vụng về như vậy chứ".
Tiết Tĩnh Uyển nháy mắt mấy cái, hiểu rõ ý tứ của nàng, lập tức che miệng cười nói: "Đúng vậy, Tứ tỷ tỷ sao có thể ngốc như vậy được chứ?"
Tứ cô nương tức giận tới mức cắn răng, lại không thể phản bác.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy, đến trước bàn trưởng bối cúi người chào, "Tôn nữ vô ý hoen ố y phục, cần lui ra thay, thỉnh tổ mẫu cùng chư vị trưởng bối thứ lỗi".
Chu lão thái quân bất mãn nhìn Vương thị một cái, quay đầu đến ân cần nói: "Đi nhanh về nhanh, trời tối đường trơn, bảo người hầu hạ đều cẩn thận chút".
Trở lại Nghênh Xuân viện, Liễu Nhi tìm xiêm y sạch sẽ cho Tiết Tĩnh Xu thay, "Tiểu thư, chúng ta trở lại sao?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, thong dong thoải mái đi đến nằm ở trên giường nệm, "Ngươi bảo Vân Hương đi truyền lời, nói trên người ta khó chịu, sẽ không đi".
Liễu Nhi đi cùng Vân Hương thông báo xong, trở lại nói: "Không đi cũng tốt, ăn một bữa cơm mà thôi, còn muốn phí lắm lời nhiều lưỡi như vậy, ăn vào mấy cũng không đủ nói ra".
Tiết Tĩnh Xu cười cười.
Liễu Nhi lại nói: "Tiểu thư, ngươi nói xem Đại tiểu thư là đang nghĩ cái gì? Lão thái gia đều không có sai người ta thông báo cho nàng ta, nếu là ta thì sẽ không đến, rất mất mặt nha".
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, "Lòng người phức tạp như vậy, chúng ta làm thế nào mà đoán được. Có đều ta cảm thấy lấy tính tình của nàng ta, trong lòng tuy có không cam lòng nhưng lại không đến mức lỗ mạng như dạng này, chuyện hôm nay có lẽ là nàng ta cố ý làm như vậy".
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
"Cái này thì ta không biết".
"Không biết rõ nàng ta lại muốn làm chuyện xấu gì, chúng ta cũng nên cẩn thận chút ít".
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Không thể không phòng bị người khác, điểm này ta hiểu được".
Liễu Nhi đi tới ngồi ở bên người nàng, kéo tay nàng lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người hận nàng ta không?"
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ, "Cần gì phí phần tâm kia?"
Lúc trước Tiết gia tống nàng đi, đối với nàng mà nói, chưa chắc là chuyện xấu. Nếu như nàng ở Tiết phủ lớn lên, đối bọn họ tình cảm quá sâu, vậy sau này miễn cho vì mưu lợi cho bọn họ mà làm ra một chút chuyện trái lương tâm.
Hiện tại, chút ít này đều không cần lo lắng, nàng đối với người ở Tiết phủ, cũng không có bao nhiêu tình ý, không có yêu, cũng không có hận, bởi vì điều này nên cũng không có quá nhiều mong chờ.
Liễu Nhi cảm thấy may mắn nói: "Vậy là tốt rồi, ta nhớ Tĩnh Từ sư tỷ đã từng nói, ở trên thế gian yêu và hận, kỳ thật đều là giày vò nhau bằng đao cùn[3], tiểu thư người ngàn vạn đừng có dùng đao cùn hành hạ chính mình, nghe đã đau muốn chết".
[3]: ý chỉ làm những chuyện ngu ngốc hại đến bản thân mình dù cho những chuyện đó tưởng chừng như không có việc gì, ví như dùng dao cùn không cẩn thận thì vẫn bị đứt tay.
Tiết Tĩnh Xu cười nhìn nàng, "Còn yêu và hận, ngươi nghe hiểu được sao?"
Liễu Nhi dẩu môi, "Ta không hiểu, nhưng nói không chừng sau này sẽ hiểu".
Tiết Tĩnh Xu chỉ cười.
Liễu Nhi sờ bụng, có chuyện muốn cầu xin: "Tiểu thư, hiện tại ta đã cảm thấy có thanh đao cùn đang tra tấn trong bụng ta".
"Ngươi nha." Tiết Tĩnh Xu bật cười, chỉ chỉ trán nàng ấy, "Đã đói bụng thì nói là đói, còn nói cái gì mà độn đao, giống như ma nhập?"
Liễu Nhi cười hắc hắc nói: "Hôm nay còn chưa kịp ăn cơm tối đâu, ta muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn, tiểu thư người cũng ăn thêm một chút đi".
"Được, ngươi cầm đèn lồng theo đi, đi đường cẩn thận chút".
*****
Hôm nay phòng khách có tiệc, vì thế người hầu hạ đều tụ ở bên kia, nơi khác ngược lại vắng người.
Liễu Nhi thực sự không biết là có cái gì, chờ đi đến dưới một thân cây, nghe thấy tiếng cây đổ rào rào như có cái gì đó thoáng qua, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, lại không dám hướng bóng đen xung quanh mà nhìn quanh, chỉ cúi đầu rụt vai lại chạy một đường.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy động tĩnh trên cây tựa hồ là đi theo nàng.
Nàng bị suy đoán này hù dọa nước mắt ròng ròng, cho đến khi thấy ánh sáng của phòng bếp, quả thực sắp vui mừng đến phát khóc.
*****
Trong phòng bếp không có gì ăn, Liễu Nhi tìm quanh bốn phía, cuối cùng hết hy vọng, vén tay áo lên đến chuẩn bị nấu chút mì.
Bởi vì nàng có một cái bụng tham ăn, liền làm một chút đồ yêu thích ở phòng bếp, chờ khi bụng no căng, lại tự mình biết là phải ăn thật nhiều mới thỏa, còn phải há mồm ăn cho no như hồi ở am ni cô, bởi vậy cũng để bản thân ăn được thoải mái.
Lúc trước ở trên núi, có thể ăn này nọ không nhiều, đi theo sư phụ thì lại ăn chay, bởi vì điều này là thể diện, tuy nói hiện trong phòng bếp tại Tiết phủ thứ không thể thiếu chính là sơn hào hải vị, có thể nàng thói quen ăn thanh đạm, nên chỉ lấy một chút ít rau xanh trên núi để nấu một nồi mì rau xanh thơm ngào ngạt.
Nàng một bên nhìn mà nuốt nước miếng, một bên múc vào trong hai cái chén, chờ múc vào xong, bên trong nồi còn dư lại một chút, nàng đậy nắp nồi, nghĩ tới nếu là trong chốc lát còn có người giống như nàng có chút đói bụng tìm đến ăn, chút ít này vừa vặn làm giữ lại cho người ta.
Nhấc theo hộp cơm ra ngoài phòng bếp, bên ngoài vẫn là một mảnh đèn sì, nàng nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại vùi đầu xông vào trong bóng đêm.
Nàng đi rồi, trên xà ngang phòng bếp có một người nhẹ nhàng rơi xuống, người kia vén vung nồi lên nhìn coi, không khách khí chút nào vớt lên ăn ngấu ăn nghiến.
*****
Trong phòng khách, nghe nói thân thể Tiết Tĩnh Xu khó chịu, không tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa, Tiết lão thái gia lạnh lùng nhìn Tiết Đại lão gia một cái, phất tay áo đứng dậy rời đi.
Rất nhanh Chu lão thái quân cũng nói mệt mỏi, cho người đỡ bà đi nghỉ ngơi, sau đó người đang ngồi cũng tìm cớ ào ào rời đi, cả phòng chỉ còn mấy người.
Tiết Đại lão gia vòng qua bình phong, nhìn thê nữ[4], cuối cùng cũng thở dài, lắc lắc đầu đi tìm tiểu thiếp mới nạp của hắn.
[4]: Vợ con
Chỗ ngồi yên ắng tĩnh lặng, Đại phu nhân Vương thị lau khóe mắt, miễn cưỡng tự cười nói: "Đi thôi Thiền nhi, nương tiễn ngươi".
*****
Bên ngoài tự nhiên cũng là vắng lạnh, ở trong gió đêm vài chiếc đèn lồng lắc lư, bọn hạ nhân vội vội vàng vàng giải quyết tốt mọi chuyện.
Vương thị dắt tay Đại nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên tới".
Tiết Tĩnh Thiền cười lành lạnh, "Ta mà không đến, sợ là không có người nào còn nhớ đến ta".
"Cần gì tranh khẩu khí này" Vương thị khổ tâm khuyên nàng, "Hiện tại thời thế thay đổi, tất cả tâm tư của mọi người đều lệch rồi, ngươi tới cũng là khiến bản thân mình không được gì".
Tiết Tĩnh Thiền lắc đầu cười lạnh, "Nương, ngươi nghĩ rằng ta không đến nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao? Năm đó đối với nàng ta như vậy, ta không hối hận, chỉ hận trời cao bất công, lão Thiên(ông trời) cũng đứng về phía nàng ta. Nàng ta hiện tại được như thế, sao có thể không tính toán với ta? Đạo lý này trong lòng chúng ta biết rất rõ. Nếu như ta cái gì cũng không làm thì ngược lại sẽ làm cho nàng ta cảnh giác, không chừng liền lập tức đối phó ta. Không bằng tùy tính lỗ mãng mà ta càng ngốc thì nàng ta ngược lại càng yên tâm".
Vương thị nghe được thì trong lòng chua xót, nức nở nói: "Nữ nhi số khổ của ta...Mẹ con chúng ta đều là người có số khổ mà".
Tiết Tĩnh Thiền mím môi không cam lòng nói: "Nương, ngươi đừng khóc, nữ nhi sẽ không để cả đời này bị người khác dẫm đạp dưới chân, một ngày nào đó, những người kia nhục nhã ta thì ta muốn trả lại gấp mười gấp trăm lần".
Vương thị bất an nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Cũng đừng làm chuyện điên rồ!"
Tiết Tĩnh Thiền hời hợt lượt qua, chỉ nói: "Người cứ yên tâm đi, chỉ cần nhớ rõ hôn sự của muội muội đừng có gấp, Viện Viện của chúng ta không thể kém hơn so với người khác, phải gả thì tất nhiên phải gả cho người tôn quý nhất".
Vương thị vẫn là bất an, chỉ là ngẫm lại hoàn cảnh hiện thời của mình ở trong phủ, lại nghĩ về tiểu nữ nhi xinh đẹp, tương lai tươi sáng sau này, cuối cùng là gật đầu một cái, "Thiền nhi, nương đều dựa vào ngươi".
*****
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai Tiết Tĩnh Uyển mang theo Lục tiểu thư tìm đến Tiết Tĩnh Xu, đầy tớ trong phủ cảm thấy kỳ lạ là hai vị cô nương này đúng là tay dắt tay cùng nhau đi.
Tiết Tĩnh Xu cũng tò mò mà nhìn Tiết Tĩnh Uyển vài lần, không biết muội muội này hôm nay lại đem biến cố gì tới.
Tiết Tĩnh Uyển thấy nàng nhìn thì xấu hổ, la ầm lên: "Lục muội muội ngốc như vậy, ta mà không dắt nàng ấy thì nàng ấy liền ngã xuống!"
Nàng ta nói cứ như cây ngay không sợ chết đứng, thật giống như người ta từ lúc còn 8-9 tuổi, thời điểm không có nàng ta dắt, đều chưa từng đi đường vậy.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy buồn cười, chỉ là nghĩ da mặt nàng ta, đến cùng không có cười ra tiếng.
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng nói sang chuyện khác, "Tam tỷ tỷ, hôm nay chúng ta tới có chuyện đứng đắn cần thương lượng với tỷ đấy".
Tiết Tĩnh Xu nhấp một ngụm trà, "Ngươi nói đi".
Tiết Tĩnh Uyển nói: "Ta quyết định sau này sẽ học quy củ thật tốt, nhưng mà lúc trước nương mời những ma ma đều thật hung dữ cho nên tỷ có thể nói với bà, để cho bà thỉnh ma ma dễ chịu một chút, ta và Lục muội muội cùng nhau học?"
Nghe nàng đột nhiên nói chuyện này, Tiết Tĩnh Xu nghĩ một chút thì liền hiểu được là do ngày hôm qua nàng ta bị người của Đại phòng kích thích, trong lòng kìm nén bực bội đây mà.
Có đều mặc kệ là nguyên nhân gì, hai vị muội muội chủ động học hỏi, nàng tự nhiên sẽ không có đạo lý không đồng ý, gật đầu nói: "Chuyện này ta sẽ nói với nương".
"Tốt quá!" Tiết Tĩnh Uyển hoan hô lên.
Lục tiểu thư vui vẻ nói: "Cảm ơn Tam tỷ tỷ".
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Hiện tại vui vẻ như vậy, cũng đừng đợi đến khi học được hai ngày lại tìm ta khóc nhè nói là không muốn đi học".
Tiết Tĩnh Uyển nắm quyền nói: "Không đâu, lần này nhất định phải kiên trì tới cùng! Lục muội muội, ngươi với ta cùng nhau kiên trì!"
Lục cô nương cũng kiên định gật đầu, "Ừm!"
*****
Bởi vì đáp ứng chuyện này, sau bữa sáng, Tiết Tĩnh Xu liền đi đến viện của Tần thị, đem tâm nguyện của Tiết Tĩnh Uyển nói ra.
Tần thị suy tư một phen, gật đầu đồng ý.
Sau đó hai mẹ con cũng không nói gì nữa.
Tiết Tĩnh Xu ngồi ở uống chén trà trong tay.
Tần thị mấy phen muốn hỏi nàng ở trong phủ đã quen hay chưa, có thể lại cảm thấy nàng đã trở về lâu như thế mà trước không có hỏi, hiện tại mới hỏi tựa hồ hơi muộn, đành nuốt lại lời muốn nói xuống. Bà lại muốn hỏi nàng những năm này ở trên núi trôi qua như thế nào nhưng cuối cùng đủ loại băn khoăn, cũng không có mở miệng hỏi.
Tiết Tĩnh Xu uống một chén trà xong, đứng dậy cáo từ.
Tần thị muốn nói lại thôi, cũng chỉ có thể nhìn nàng rời đi.
*****
Hôm nay tuyết đã ngừng, nhưng đi ở bên ngoài tựa hồ so với bình thường lạnh hơn chút ít.
Chóp mũi của Liễu Nhi đông lạnh nên bị ửng đỏ, đi theo bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, nghĩ tới bộ dang vừa rồi của Tần thị, nói: "Tiểu thư, ta cảm thấy được Nhị phu nhân là có chuyện muốn người nói đấy".
Tiết Tĩnh Xu nhìn mặt băng trơn bóng trong hồ nước, khẽ gật đầu.
Nàng hiểu được có lẽ nương của nàng còn có lời muốn nói, nhưng những lời kia, nếu trước kia bà đã không thể nói nên lời thì không cần phải nói.
*****
Trong hoàng cung, Thái Hoàng Thái Hậu mới vừa uống thuốc xong, tựa ở đầu giường, sai cung nhân mở cửa sổ ra.
Xảo Ma Ma khuyên nhủ: "Bên ngoài gió đang lớn".
Thái Hoàng Thái Hậu lắc lắc đầu, "Không sao mà".
Xảo Ma Ma không có cách nào chỉ có thể bảo người đem địa long đã cháy sạch để lại một chút ít, sau đó mới mở cửa sổ ra một đường nhỏ kẽ hở.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn qua ngoài cửa sổ đến xuất thần, rất lâu mới thở dài nói: "Cách mùa xuân vẫn còn xa".
Xảo Ma Ma vội hỏi: "Lập tức sẽ đến lễ mừng năm mới, qua năm chính là mùa xuân, buổi sáng Hoàng Thượng còn sai người ta đem hoa đón xuân, là dùng hoa cỏ Dương Châu đưa tới đấy".
"Ồ?" Thái Hoàng Thái Hậu có điểm hào hứng, "Cầm đến cho ta nhìn một chút, năm nay lại giở trò gian trá gì đây".
Xảo Ma Ma vội vàng mệnh cung nhân nâng đi lên, "Ngài xem, năm nay những người kia có thể nâng cao tay nghề, mọi thứ đều không giống với năm ngoái nữa".
Trong hộp sơn đặc chế xếp đặt hoa quả thập phần chỉnh tề, mỗi một đóa đều được làm trông giống như hoa thật, trong mùa đông đóng băng này lại càng thêm có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Thái Hoàng Thái Hậu kinh ngạc nhìn hoa này một chút, giọng nói phức tạp nói: "A Xảo, ngươi có nhớ lúc chúng ta vừa mới tiến cung hay không, mồng một đầu năm hàng năm đều ở trong cung kiễng chân ngóng trông chờ thái giám bên cạnh Hoàng Thương đưa hoa cỏ đến, toàn bộ hậu cung chỉ có hai mươi đóa, mỗi một người chỉ được một đóa, còn có rất nhiều nhưng không chiếm được".
Xảo Ma Ma nói: "Lão nô đương nhiên còn nhớ, năm đó ngài tiến cung, năm thứ nhất liền có, sau đó mỗi năm đều không thể thiếu cho ngài được mà phần ân sủng này vị nương nương kia cũng không sánh bằng".
Thái Hoàng Thái Hậu lại lắc đầu cười, sâu kín thở dài.
Xảo Ma Ma đợi đã lâu không đoạn dưới, thăm dò nói: "Năm nay chút ít hoa này, ngài xem nên làm gì bây giờ?"
Hậu cung Kim Thượng trống không, năm xưa chút ít hoa này đều ban cho tần phi đón xuân, Thái Hoàng Thái Hậu ở bên trong đè ép xuống. Năm nay mặc dù phong Hoàng Hậu, có đều người còn chưa tiến cung, không thông báo cũng không sao.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Ngươi sai người ta đưa về chỗ đó cho Hoàng Đế, rồi nói hoa này về sau đều không nên đưa đến chỗ này của ta nữa".
"Vâng".
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm hai mắt lại dưỡng thần, trong chốc lát sau lại hỏi: "Tối hôm qua Thiền nhi cũng đi?"
Xảo Ma Ma gật gật đầu, châm chước nói: "Nghe nói người của Thừa Ân công phủ trên dưới sơ sẩy, lọt thiếp mời ra với Hoài Văn Thái Tử phi".
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu cười khổ, "Hồ đồ, già hồ đồ, nhỏ cũng hồ đồ. Hồ đồ a..".
Bà sớm biết rằng nhà mẹ đẻ đời này so với đời trước là không dùng được, lại không đoán được bọn họ có thể hồ đồ đến nước này, trong lòng chỉ có chút may mắn, cũng may lúc trước lựa chọn là Tiết Tĩnh Xu lớn lên ở bên ngoài Tiết phủ.
Từ khi bắt đầu sau mùa đông năm nay, thân thể bà liền kém đi rất nhiều, bà cho rằng chính mình đã sống đủ không còn gì đáng tiếc, trong lòng chỉ có hai chuyện không bỏ được, một là lo cho nhà mẹ đẻ sẽ bị tàn bài triệt để, hai là đau lòng cho Hoàng Đế một mình cô đơn, ngay cả biết nóng biết lạnh người trong nhà đều không có biết, bởi vậy nên mới có ý nghĩ để cho Tiết gia cô nương tiến cung.
Bà lợi dụng bệnh tình của mình để khiến Hoàng Đế nhượng bộ, nhưng chọn người tiến cung lại thật khó khăn.
Nếu muốn vào cung làm Hoàng Hậu, cô nương thứ xuất tất nhiên là không được, tuổi quá nhỏ cũng không được, bởi vậy chỉ còn lại Tứ cô nương cùng với Ngũ cô nương có thể lựa nhưng hai người này theo ý bà lại đều không có người thích hợp.
Tứ cô nương tướng mạo đẹp, ở trong kinh đô cũng có chút mỹ danh, mà không được ở chỗ chính là vị tỷ tỷ ruột lại là tiền chính phi Thái Tử, nếu như tuyển nàng thì trong lòng Hoàng Đế nhất định có khúc mắc.
Ngũ cô nương không có cố kỵ chuyện này, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại nghe nói tính tình của nàng ta do mẫu thân chiều chuộng nên thập phần tính trẻ con, mặc dù đã mười bốn tuổi, tính lại ham chơi nhiều, dạng này cùng với Hoàng Đế cũng là không hợp.
Trong lúc bà buồn rầu, vô tình Xảo Ma Ma nói đến Tiết gia còn có một Tam cô nương tĩnh dưỡng ở ngoài thành.
Thái Hoàng Thái Hậu đối với tiểu cô nương kia cũng có vài phần ấn tượng, khi đó đang trong thời buổi rối loạn, đột nhiên liền nghe nàng bị bệnh cần tĩnh dưỡng, cũng không có nghĩ gì, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có nhiều điểm đáng nghi, vì vậy sai người ngầm dò xét, lúc này mới tra ra chuyện phượng mệnh năm đó.
Có phải phượng mệnh hay không, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thèm để ý, bà chỉ thấy tuổi cô nương kia tương đương với Hoàng Đế, tính tình ôn lương[4] thuần khiết, trong lòng liền hết sức hài lòng.
[4] Ônhòa + lươngthiện.
Hơn nữa cô nương này từ nhở ở ngoài thành, lớn lên sẽ không thân cận với người Tiết gia, bà cũng không lo lắng.
Bà sống nhiều năm như thế, sớm biết rằng đạo lý tuổi trẻ qua mau, bất kể là hào môn thế gia như thế nào thì cuối cùng cũng có một ngày tàn bại, Tiết gia tàn bại là lan tràn từ bên trong ra bên ngoài, nam nhi Tiết gia là đời này không bằng đời trước chịu thua kém tạo thành nên cũng không phải có một người làm Hoàng Hậu là có thể cứu vãn.
Bà không cần sau này Hoàng Hậu cùng Tiết gia có nhiều thân cận, cũng không trông cậy vào Tiết gia còn có thể thăng chức nhanh, chỉ hy vọng có đạo bùa hộ mệnh là vị Hoàng Hậu này mà bọn họ có thể bình an, không tai họa không khó khăn là được rồi.
*****
Hộp hoa cỏ kia bị trả về Sùng Đức Điện, Đức công công cúi thấp đầu, nhất mực cung kinh đem lời truyền từ Trường Nhạc cung nói lại một lần nữa.
Hoàng Đế cúi đầu phê tấu chương, tựa hồ không có nghe thấy để đáp lời lại.
Đức công công giơ hộp hoa cỏ lên cao, không nhúc nhích.
Rất lâu mới nghe được Hoàng Đế thanh âm từ trên đầu truyền đến, "Vậy đưa đến chỗ Hoàng Hậu đi".
"Vâng". Đức công công vội lui xuống, đến ngoài điện mới đứng lên, xoa xoa thái dương toát ra mồ hôi, hồi tưởng lời nói vừa rồi của Bệ Hạ, cảm giác ra vài phân hương vị --- đưa đến chỗ Hoàng Hậu. Từ trước chỉ nói đến Tiết phủ.
----------------------------------
Liễu Nhi đi tới ngồi ở bên người nàng, kéo tay nàng lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người hận nàng ta không?"
A Cảnh: Ta là ta hận (`ε") ~ hận a ~~ *đập gối*
*****
∆ Chú thích:
[2] Chú thích thêm về Bát trân:
Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. Xưa kia, sự khác biệt của ẩm thực nơi hoàng triều với chốn bình dân thể hiện qua hai yếu tố quý hiếm và cầu kỳ. Bát trân là ví dụ điển hình cho điều này. Đây là tám món ăn thuộc hàng tuyệt phẩm mà chỉ riêng vua chúa mới có cơ hội "chạm đũa" đến. Nhờ vào bàn tay của các ngự trù, bát trân thành mỹ vị. Nhờ vào sự quý hiếm (được coi là tinh túy của thế giới muôn loài) cùng sự kết hợp y lý của các nguyên liệu đi kèm, bát trân còn là những liều thuốc bổ, mang đến sức khỏe và sự trường thọ cho các bậc vua chúa. Thật ra, tính chất bổ dưỡng của bát trân thời gian sau này mới được chứng minh. Thời xa xưa, bát trân nổi tiếng vì đều là các loại thực phẩm cực kỳ hiếm. Mà đã hiếm thì ắt là quý, rồi quý nên tất phải ngon miệng và bổ dưỡng.
Quan niệm thế nào là quý hiếm và cầu kỳ trong ẩm thực cung đình, theo thời gian, đã có nhiều thay đổi. Bởi vậy thế nào được gọi là "bát trân" về cơ bản là không thống nhất. Ở Trung Quốc, đời nhà Đường (618-907) có Bát trân, nhưng đến đời nhà Tống (950-1275), nhà Minh (1368-1628) thì các món ăn trong bát trân lại của sự thay đổi.
Tiểu Pi: ta đã tìm mọi nơi nhưng không thấy ảnh của bàn bát trân Trung Quốc cho các bạn xem, chỉ có ảnh của bát trân Việt Nam xưa/nay thôi, nếu các bạn có hứng thú muốn biết về bác trân VN thì có thể lên gg search nhé.
Edit + Beta: A Cảnh
Tác giả có lời muốn nói: Về vấn đề xưng hô Thái Tử phi ở chương trước, có một vài bạn có nghi vấn, lúc trước ta cũng xem qua một vài tài liệu, trong này có nói rõ một chút: Trước thời điểm Tiên Đế qua đời là Thái Tử, hơn nữa Thái Tử lấy quy cách hạ táng, gọi là Hoài Văn. Nữ nhân xưng hô được tính theo trượng phu, Đại cô nương trở thành Hoài Văn Thái Tử phi. Sau khi Hoàng Đế đăng cơ, nếu như truy phong trước Thái Tử vì XX Hoàng Đế, Thái Tử phi kia liền thành XX Hoàng Hậu, nếu như Hoàng Đế lòng dạ hẹp hòi không nghĩ đến việc truy phong, Thái Tử trước kia cũng chỉ có thể vẫn là Thái Tử như trước, Thái Tử phi vẫn là Thái Tử phi. Cũng ví như trong lịch sử Minh Thành tổ Chu Lệ, Xưng Chu đồng ý mẹ ruột là Lã thái hậu vì Hoàng tẩu Ý Văn Thái Tử phi. Cũng không có Hoàng Đế đăng cơ, giống như muốn đem đi hạ táng Thái Tử đã chết hạ thấp thành vương gia. Nếu như các bạn có tài liệu nào khác hoan nghênh góp ý cho ta. Đương nhiên, văn án trên cũng nói, tốt nhất đừng hao tâm tổn trí khảo chứng, coi như ta nói bừa là được.
TiểuPi: oải, chếtác giả giải thích đã đờirồi chốt mộtcâu: "coinhưtanóibừalàđược", chịấy thặc zui tánh.:-))))
A Cảnh: tôi cũng thấy vậy đó, hại ngồi dịch mòn cả mông heo a~~~ (ಠ⌣ಠ)
*************
Chu lão thái quân phản ứng đầu tiên đi đến, nói: "Hóa ra là Thiền nhi trở về, Lăng Hương, còn không mau dọn chỗ cho Đại cô nương?"
Ý tứ trong lời nói của bà là vẫn xem Tiết Tĩnh Thiền như Đại tiểu thư của Tiết phủ, cũng không chuẩn bị kiểu cách hành lễ của Thái Tử phi cho nàng.
Nếu như là trước kia thì làm gì có người nào dám có chút thất lễ với nàng ta. Trong lòng Tiết Tĩnh Thiền cười lạnh, ánh mắt chuyển tới bàn tiểu bối bên kia, ngưng lại không động, "Đây hẳn là Tam muội muội rồi?"
Thấy nàng ta gọi đến mình, Tiết Tĩnh Xu khẽ gật đầu, "Đại tỷ tỷ bình an".
Tiết Tĩnh Thiền như cười như không nhìn nàng.
Cùng lúc đó có một thị nữ sau lưng nàng ta bước lên quát lớn: "To gan! Gặp Thái Tử phi lại không hành lễ!"
Tiết Tĩnh Xu lại nhíu mày nhưng cũng không nói chuyện, Tiết Tĩnh Uyển hếch đầu mày lên nũng nịu: "Ngươi là ai! Sao ở trong đây kêu loạn sủa loạn? Trong lúc tỷ muội chúng ta đang nói chuyện, tới phiên ngươi được chen miệng vào sao?"
Tiết Tĩnh Thiền thu lại nụ cười, nhíu mi nhìn nàng, không đồng ý nói: "Ngũ muội muội, ngươi thân là một cô nương, sao mở miệng nói lời thô tục như vậy chứ? Một chút quy củ cũng không có".
"Ngươi - - " Tiết Tĩnh Uyển thở hồng hộc trừng mắt với nàng ta.
Tiết Tĩnh Xu ngăn nàng ta lại, cười nhạt nói: "Hôm nay là như thế nào, đầu tiên là Tứ muội muội muốn dạy Ngũ muội muội quy củ, hiện tại Đại tỷ tỷ đến, còn nói tỷ muội chúng ta một hai không hiểu quy củ. Tốt lắm, nếu Đại tỷ tỷ đã nói như vậy thì muội muội cũng có vài lời muốn nói. Không có sai, muội muội từ nhỏ ở am ni cô lớn lên, xác thực không bằng Đại tỷ tỷ cùng Tứ muội muội có quy củ tốt, nhưng mà ta lại có chút không hiểu, cũng biết rõ Đại tỷ tỷ là tiền[1] chính phi Thái Tử, Thái Tử mất sớm, Tiên Hoàng ban thưởng gọi là Hoài Văn, Đại tỷ tỷ tự nhiên cũng muốn đổi tên Hoài Văn Thái Tử phi mới đúng, chỉ là ta vừa mới nghe được rõ ràng, vị uy vũ đại nhân bên cạnh Đại tỷ tỷ đây nhưng lại chỉ riêng xưng là Thái Tử phi. Xin hỏi Kim Thượng hiện thời còn chưa có con, lại không có Thái Tử, lấy ở đâu ra Thái Tử phi? Ta khuyên Đại tỷ tỷ đừng nóng vội dạy người khác quy củ, quản cho tốt "nhân tài" bên cạnh mình, nếu không bị người cố ý nghe thấy, cho rằng Tiết gia chúng ta có tâm tư riêng, vậy thì cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch".
[1]: trước (cũ)
Tiết Tĩnh Uyển vội nói: "Đúng vậy, ta cũng nghe thấy!"
Lục cô nương ở một bên gật gật đầu phụ họa, Tiết Tĩnh Uyển thấy vậy vui mừng sờ sờ đầu nàng ta. Hiện tại nàng mới phát hiện, tuy rằng ngày thường có nhiều tỷ muội, nhưng đến thời điểm mấu chốt phải là thân tỷ muội mới có thể đồng lòng với nhau.
Trên mặt của thị nữ kia kinh hoảng, luống cuống nhìn Tiết Tĩnh Thiền.
Trong đầu Tiết Tĩnh Uyển chợt lóe ra suy nghĩ, nhanh miệng nói tiếp: "Dù sao Tam tỷ tỷ cũng đã là Hoàng Hậu do Hoàng Thượng đích thân phong, thánh chỉ sớm đã ban xuống, muốn nói hành lễ, ai dập đầu với ai còn phải xem lại!"
Trên mặt Tiết Tĩnh Thiền không còn dáng vẻ tươi cười nữa, mặt trầm như nước.
*****
Bên kia bình phong, Tiết lão thái gia bất mãn ho một tiếng.
Chu lão thái quân nhìn Đại phu nhân Vương thị một cái, Vương thị nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt tươi cười dàn xếp, "Đều là tỷ muội một nhà, cần gì nghi thức xã giao, đều là tiểu nha đầu này tự chủ trương, còn không mau đi xuống lĩnh phạt?!"
Thị nữ kia mặt trắng bệch, cúi đầu vội vã lui ra.
Vương thị lại nói: "Hôm nay là gia yến, Thiền nhi trở về, tất nhiên là lấy thân phận Tiết gia Đại cô nương trở về, tỷ muội các ngươi chỉ để ý gọi nàng Đại tỷ là được rồi, Thiền nhi, ngươi nói có đúng hay không?"
Tiết Tĩnh Thiền miệng giãn ra thành một nụ cười, "Nương nói phải".
Vương thị lại đi hỏi Tiết Tĩnh Xu, "Tam tiểu thư cảm thấy sao?"
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Đại nương là trưởng bối, tất nhiên là phải nghe theo ngài".
Vương thị thở phào nhẹ nhõm, vội để người dọn chỗ cho Tiết Tĩnh Thiền, sau đó liền an bài cho các cô nương ở Tiết phủ ở vị trí gần bàn trên, mấy người còn lại theo thứ tự mà di chuyển.
Tiết Tĩnh Thiền nhìn bộ dạng nhẹ như mây gió của Tiết Tĩnh Xu, trong lòng càng cảm thấy không cam lòng, "Không thể tưởng được, trước đây Tam muội muội là một người ít nói, không nghĩ tới bây giờ cũng là dạng nhanh mồm nhanh miệng".
"Đại tỷ tỷ quá khen". Tiết Tĩnh Xu thản nhiên nói.
Tứ cô nương ngồi ở bên cạnh nàng bĩu môi, nhìn qua một bàn toàn món xào bát trân[2], tròng mắt chuyển chuyển, liền đưa chiếc đũa ra đi kẹp thịt viên cua ở trong đó, do viên cua trơn mượt làm cho chiếc đũa của nàng gắp bị trơn truột nhìn như muốn lọt vào trong chén nhưng lại bất thình lình lăn sang bên cạnh, rơi ngay vào chiếc quần lụa màu xanh biếc của Tiết Tĩnh Xu
[2]: Bát trân八珍 tám món ăn quý: long can 龍肝 gan rồng, phượng tủy 鳳髓 tủy phượng, báo thai 豹胎 bào thai beo, lí vĩ 鯉尾 đuôi cá lí, hào chích 鴞炙 chả chim hào, tinh thần 猩脣 môi đười ươi, hùng chưởng 熊掌 bàn chân gấu, tô lạc thiền 酥酪蟬 ve nấu sữa béo. § Còn nhiều thuyết khác tùy nơi tùy thời.
"A," Tứ cô nương vội nói, "Tam tỷ tỷ thực xin lỗi, là ta trượt tay".
Tiết Tĩnh Uyển lớn tiếng nói: "Cái gì mà trượt tay chứ, ta thấy ngươi chính là cố ý!"
Tiết Tĩnh Xu khoát khoát tay, "Uyển uyển, không nên la to như vậy, Tứ muội muội không giống chúng ta, là người hiểu quy củ nhất cũng là người lanh lợi nhất, sao có thể cố ý làm ra loại chuyện vụng về như vậy chứ".
Tiết Tĩnh Uyển nháy mắt mấy cái, hiểu rõ ý tứ của nàng, lập tức che miệng cười nói: "Đúng vậy, Tứ tỷ tỷ sao có thể ngốc như vậy được chứ?"
Tứ cô nương tức giận tới mức cắn răng, lại không thể phản bác.
Tiết Tĩnh Xu đứng dậy, đến trước bàn trưởng bối cúi người chào, "Tôn nữ vô ý hoen ố y phục, cần lui ra thay, thỉnh tổ mẫu cùng chư vị trưởng bối thứ lỗi".
Chu lão thái quân bất mãn nhìn Vương thị một cái, quay đầu đến ân cần nói: "Đi nhanh về nhanh, trời tối đường trơn, bảo người hầu hạ đều cẩn thận chút".
Trở lại Nghênh Xuân viện, Liễu Nhi tìm xiêm y sạch sẽ cho Tiết Tĩnh Xu thay, "Tiểu thư, chúng ta trở lại sao?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, thong dong thoải mái đi đến nằm ở trên giường nệm, "Ngươi bảo Vân Hương đi truyền lời, nói trên người ta khó chịu, sẽ không đi".
Liễu Nhi đi cùng Vân Hương thông báo xong, trở lại nói: "Không đi cũng tốt, ăn một bữa cơm mà thôi, còn muốn phí lắm lời nhiều lưỡi như vậy, ăn vào mấy cũng không đủ nói ra".
Tiết Tĩnh Xu cười cười.
Liễu Nhi lại nói: "Tiểu thư, ngươi nói xem Đại tiểu thư là đang nghĩ cái gì? Lão thái gia đều không có sai người ta thông báo cho nàng ta, nếu là ta thì sẽ không đến, rất mất mặt nha".
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng lắc đầu, "Lòng người phức tạp như vậy, chúng ta làm thế nào mà đoán được. Có đều ta cảm thấy lấy tính tình của nàng ta, trong lòng tuy có không cam lòng nhưng lại không đến mức lỗ mạng như dạng này, chuyện hôm nay có lẽ là nàng ta cố ý làm như vậy".
Liễu Nhi ngạc nhiên nói: "Vì sao?"
"Cái này thì ta không biết".
"Không biết rõ nàng ta lại muốn làm chuyện xấu gì, chúng ta cũng nên cẩn thận chút ít".
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Không thể không phòng bị người khác, điểm này ta hiểu được".
Liễu Nhi đi tới ngồi ở bên người nàng, kéo tay nàng lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người hận nàng ta không?"
Tiết Tĩnh Xu cười khẽ, "Cần gì phí phần tâm kia?"
Lúc trước Tiết gia tống nàng đi, đối với nàng mà nói, chưa chắc là chuyện xấu. Nếu như nàng ở Tiết phủ lớn lên, đối bọn họ tình cảm quá sâu, vậy sau này miễn cho vì mưu lợi cho bọn họ mà làm ra một chút chuyện trái lương tâm.
Hiện tại, chút ít này đều không cần lo lắng, nàng đối với người ở Tiết phủ, cũng không có bao nhiêu tình ý, không có yêu, cũng không có hận, bởi vì điều này nên cũng không có quá nhiều mong chờ.
Liễu Nhi cảm thấy may mắn nói: "Vậy là tốt rồi, ta nhớ Tĩnh Từ sư tỷ đã từng nói, ở trên thế gian yêu và hận, kỳ thật đều là giày vò nhau bằng đao cùn[3], tiểu thư người ngàn vạn đừng có dùng đao cùn hành hạ chính mình, nghe đã đau muốn chết".
[3]: ý chỉ làm những chuyện ngu ngốc hại đến bản thân mình dù cho những chuyện đó tưởng chừng như không có việc gì, ví như dùng dao cùn không cẩn thận thì vẫn bị đứt tay.
Tiết Tĩnh Xu cười nhìn nàng, "Còn yêu và hận, ngươi nghe hiểu được sao?"
Liễu Nhi dẩu môi, "Ta không hiểu, nhưng nói không chừng sau này sẽ hiểu".
Tiết Tĩnh Xu chỉ cười.
Liễu Nhi sờ bụng, có chuyện muốn cầu xin: "Tiểu thư, hiện tại ta đã cảm thấy có thanh đao cùn đang tra tấn trong bụng ta".
"Ngươi nha." Tiết Tĩnh Xu bật cười, chỉ chỉ trán nàng ấy, "Đã đói bụng thì nói là đói, còn nói cái gì mà độn đao, giống như ma nhập?"
Liễu Nhi cười hắc hắc nói: "Hôm nay còn chưa kịp ăn cơm tối đâu, ta muốn đi phòng bếp tìm đồ ăn, tiểu thư người cũng ăn thêm một chút đi".
"Được, ngươi cầm đèn lồng theo đi, đi đường cẩn thận chút".
*****
Hôm nay phòng khách có tiệc, vì thế người hầu hạ đều tụ ở bên kia, nơi khác ngược lại vắng người.
Liễu Nhi thực sự không biết là có cái gì, chờ đi đến dưới một thân cây, nghe thấy tiếng cây đổ rào rào như có cái gì đó thoáng qua, nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, lại không dám hướng bóng đen xung quanh mà nhìn quanh, chỉ cúi đầu rụt vai lại chạy một đường.
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy động tĩnh trên cây tựa hồ là đi theo nàng.
Nàng bị suy đoán này hù dọa nước mắt ròng ròng, cho đến khi thấy ánh sáng của phòng bếp, quả thực sắp vui mừng đến phát khóc.
*****
Trong phòng bếp không có gì ăn, Liễu Nhi tìm quanh bốn phía, cuối cùng hết hy vọng, vén tay áo lên đến chuẩn bị nấu chút mì.
Bởi vì nàng có một cái bụng tham ăn, liền làm một chút đồ yêu thích ở phòng bếp, chờ khi bụng no căng, lại tự mình biết là phải ăn thật nhiều mới thỏa, còn phải há mồm ăn cho no như hồi ở am ni cô, bởi vậy cũng để bản thân ăn được thoải mái.
Lúc trước ở trên núi, có thể ăn này nọ không nhiều, đi theo sư phụ thì lại ăn chay, bởi vì điều này là thể diện, tuy nói hiện trong phòng bếp tại Tiết phủ thứ không thể thiếu chính là sơn hào hải vị, có thể nàng thói quen ăn thanh đạm, nên chỉ lấy một chút ít rau xanh trên núi để nấu một nồi mì rau xanh thơm ngào ngạt.
Nàng một bên nhìn mà nuốt nước miếng, một bên múc vào trong hai cái chén, chờ múc vào xong, bên trong nồi còn dư lại một chút, nàng đậy nắp nồi, nghĩ tới nếu là trong chốc lát còn có người giống như nàng có chút đói bụng tìm đến ăn, chút ít này vừa vặn làm giữ lại cho người ta.
Nhấc theo hộp cơm ra ngoài phòng bếp, bên ngoài vẫn là một mảnh đèn sì, nàng nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại vùi đầu xông vào trong bóng đêm.
Nàng đi rồi, trên xà ngang phòng bếp có một người nhẹ nhàng rơi xuống, người kia vén vung nồi lên nhìn coi, không khách khí chút nào vớt lên ăn ngấu ăn nghiến.
*****
Trong phòng khách, nghe nói thân thể Tiết Tĩnh Xu khó chịu, không tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa, Tiết lão thái gia lạnh lùng nhìn Tiết Đại lão gia một cái, phất tay áo đứng dậy rời đi.
Rất nhanh Chu lão thái quân cũng nói mệt mỏi, cho người đỡ bà đi nghỉ ngơi, sau đó người đang ngồi cũng tìm cớ ào ào rời đi, cả phòng chỉ còn mấy người.
Tiết Đại lão gia vòng qua bình phong, nhìn thê nữ[4], cuối cùng cũng thở dài, lắc lắc đầu đi tìm tiểu thiếp mới nạp của hắn.
[4]: Vợ con
Chỗ ngồi yên ắng tĩnh lặng, Đại phu nhân Vương thị lau khóe mắt, miễn cưỡng tự cười nói: "Đi thôi Thiền nhi, nương tiễn ngươi".
*****
Bên ngoài tự nhiên cũng là vắng lạnh, ở trong gió đêm vài chiếc đèn lồng lắc lư, bọn hạ nhân vội vội vàng vàng giải quyết tốt mọi chuyện.
Vương thị dắt tay Đại nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Ngươi không nên tới".
Tiết Tĩnh Thiền cười lành lạnh, "Ta mà không đến, sợ là không có người nào còn nhớ đến ta".
"Cần gì tranh khẩu khí này" Vương thị khổ tâm khuyên nàng, "Hiện tại thời thế thay đổi, tất cả tâm tư của mọi người đều lệch rồi, ngươi tới cũng là khiến bản thân mình không được gì".
Tiết Tĩnh Thiền lắc đầu cười lạnh, "Nương, ngươi nghĩ rằng ta không đến nàng ta sẽ bỏ qua cho ta sao? Năm đó đối với nàng ta như vậy, ta không hối hận, chỉ hận trời cao bất công, lão Thiên(ông trời) cũng đứng về phía nàng ta. Nàng ta hiện tại được như thế, sao có thể không tính toán với ta? Đạo lý này trong lòng chúng ta biết rất rõ. Nếu như ta cái gì cũng không làm thì ngược lại sẽ làm cho nàng ta cảnh giác, không chừng liền lập tức đối phó ta. Không bằng tùy tính lỗ mãng mà ta càng ngốc thì nàng ta ngược lại càng yên tâm".
Vương thị nghe được thì trong lòng chua xót, nức nở nói: "Nữ nhi số khổ của ta...Mẹ con chúng ta đều là người có số khổ mà".
Tiết Tĩnh Thiền mím môi không cam lòng nói: "Nương, ngươi đừng khóc, nữ nhi sẽ không để cả đời này bị người khác dẫm đạp dưới chân, một ngày nào đó, những người kia nhục nhã ta thì ta muốn trả lại gấp mười gấp trăm lần".
Vương thị bất an nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Cũng đừng làm chuyện điên rồ!"
Tiết Tĩnh Thiền hời hợt lượt qua, chỉ nói: "Người cứ yên tâm đi, chỉ cần nhớ rõ hôn sự của muội muội đừng có gấp, Viện Viện của chúng ta không thể kém hơn so với người khác, phải gả thì tất nhiên phải gả cho người tôn quý nhất".
Vương thị vẫn là bất an, chỉ là ngẫm lại hoàn cảnh hiện thời của mình ở trong phủ, lại nghĩ về tiểu nữ nhi xinh đẹp, tương lai tươi sáng sau này, cuối cùng là gật đầu một cái, "Thiền nhi, nương đều dựa vào ngươi".
*****
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai Tiết Tĩnh Uyển mang theo Lục tiểu thư tìm đến Tiết Tĩnh Xu, đầy tớ trong phủ cảm thấy kỳ lạ là hai vị cô nương này đúng là tay dắt tay cùng nhau đi.
Tiết Tĩnh Xu cũng tò mò mà nhìn Tiết Tĩnh Uyển vài lần, không biết muội muội này hôm nay lại đem biến cố gì tới.
Tiết Tĩnh Uyển thấy nàng nhìn thì xấu hổ, la ầm lên: "Lục muội muội ngốc như vậy, ta mà không dắt nàng ấy thì nàng ấy liền ngã xuống!"
Nàng ta nói cứ như cây ngay không sợ chết đứng, thật giống như người ta từ lúc còn 8-9 tuổi, thời điểm không có nàng ta dắt, đều chưa từng đi đường vậy.
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cảm thấy buồn cười, chỉ là nghĩ da mặt nàng ta, đến cùng không có cười ra tiếng.
Tiết Tĩnh Uyển vội vàng nói sang chuyện khác, "Tam tỷ tỷ, hôm nay chúng ta tới có chuyện đứng đắn cần thương lượng với tỷ đấy".
Tiết Tĩnh Xu nhấp một ngụm trà, "Ngươi nói đi".
Tiết Tĩnh Uyển nói: "Ta quyết định sau này sẽ học quy củ thật tốt, nhưng mà lúc trước nương mời những ma ma đều thật hung dữ cho nên tỷ có thể nói với bà, để cho bà thỉnh ma ma dễ chịu một chút, ta và Lục muội muội cùng nhau học?"
Nghe nàng đột nhiên nói chuyện này, Tiết Tĩnh Xu nghĩ một chút thì liền hiểu được là do ngày hôm qua nàng ta bị người của Đại phòng kích thích, trong lòng kìm nén bực bội đây mà.
Có đều mặc kệ là nguyên nhân gì, hai vị muội muội chủ động học hỏi, nàng tự nhiên sẽ không có đạo lý không đồng ý, gật đầu nói: "Chuyện này ta sẽ nói với nương".
"Tốt quá!" Tiết Tĩnh Uyển hoan hô lên.
Lục tiểu thư vui vẻ nói: "Cảm ơn Tam tỷ tỷ".
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Hiện tại vui vẻ như vậy, cũng đừng đợi đến khi học được hai ngày lại tìm ta khóc nhè nói là không muốn đi học".
Tiết Tĩnh Uyển nắm quyền nói: "Không đâu, lần này nhất định phải kiên trì tới cùng! Lục muội muội, ngươi với ta cùng nhau kiên trì!"
Lục cô nương cũng kiên định gật đầu, "Ừm!"
*****
Bởi vì đáp ứng chuyện này, sau bữa sáng, Tiết Tĩnh Xu liền đi đến viện của Tần thị, đem tâm nguyện của Tiết Tĩnh Uyển nói ra.
Tần thị suy tư một phen, gật đầu đồng ý.
Sau đó hai mẹ con cũng không nói gì nữa.
Tiết Tĩnh Xu ngồi ở uống chén trà trong tay.
Tần thị mấy phen muốn hỏi nàng ở trong phủ đã quen hay chưa, có thể lại cảm thấy nàng đã trở về lâu như thế mà trước không có hỏi, hiện tại mới hỏi tựa hồ hơi muộn, đành nuốt lại lời muốn nói xuống. Bà lại muốn hỏi nàng những năm này ở trên núi trôi qua như thế nào nhưng cuối cùng đủ loại băn khoăn, cũng không có mở miệng hỏi.
Tiết Tĩnh Xu uống một chén trà xong, đứng dậy cáo từ.
Tần thị muốn nói lại thôi, cũng chỉ có thể nhìn nàng rời đi.
*****
Hôm nay tuyết đã ngừng, nhưng đi ở bên ngoài tựa hồ so với bình thường lạnh hơn chút ít.
Chóp mũi của Liễu Nhi đông lạnh nên bị ửng đỏ, đi theo bên cạnh Tiết Tĩnh Xu, nghĩ tới bộ dang vừa rồi của Tần thị, nói: "Tiểu thư, ta cảm thấy được Nhị phu nhân là có chuyện muốn người nói đấy".
Tiết Tĩnh Xu nhìn mặt băng trơn bóng trong hồ nước, khẽ gật đầu.
Nàng hiểu được có lẽ nương của nàng còn có lời muốn nói, nhưng những lời kia, nếu trước kia bà đã không thể nói nên lời thì không cần phải nói.
*****
Trong hoàng cung, Thái Hoàng Thái Hậu mới vừa uống thuốc xong, tựa ở đầu giường, sai cung nhân mở cửa sổ ra.
Xảo Ma Ma khuyên nhủ: "Bên ngoài gió đang lớn".
Thái Hoàng Thái Hậu lắc lắc đầu, "Không sao mà".
Xảo Ma Ma không có cách nào chỉ có thể bảo người đem địa long đã cháy sạch để lại một chút ít, sau đó mới mở cửa sổ ra một đường nhỏ kẽ hở.
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn qua ngoài cửa sổ đến xuất thần, rất lâu mới thở dài nói: "Cách mùa xuân vẫn còn xa".
Xảo Ma Ma vội hỏi: "Lập tức sẽ đến lễ mừng năm mới, qua năm chính là mùa xuân, buổi sáng Hoàng Thượng còn sai người ta đem hoa đón xuân, là dùng hoa cỏ Dương Châu đưa tới đấy".
"Ồ?" Thái Hoàng Thái Hậu có điểm hào hứng, "Cầm đến cho ta nhìn một chút, năm nay lại giở trò gian trá gì đây".
Xảo Ma Ma vội vàng mệnh cung nhân nâng đi lên, "Ngài xem, năm nay những người kia có thể nâng cao tay nghề, mọi thứ đều không giống với năm ngoái nữa".
Trong hộp sơn đặc chế xếp đặt hoa quả thập phần chỉnh tề, mỗi một đóa đều được làm trông giống như hoa thật, trong mùa đông đóng băng này lại càng thêm có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Thái Hoàng Thái Hậu kinh ngạc nhìn hoa này một chút, giọng nói phức tạp nói: "A Xảo, ngươi có nhớ lúc chúng ta vừa mới tiến cung hay không, mồng một đầu năm hàng năm đều ở trong cung kiễng chân ngóng trông chờ thái giám bên cạnh Hoàng Thương đưa hoa cỏ đến, toàn bộ hậu cung chỉ có hai mươi đóa, mỗi một người chỉ được một đóa, còn có rất nhiều nhưng không chiếm được".
Xảo Ma Ma nói: "Lão nô đương nhiên còn nhớ, năm đó ngài tiến cung, năm thứ nhất liền có, sau đó mỗi năm đều không thể thiếu cho ngài được mà phần ân sủng này vị nương nương kia cũng không sánh bằng".
Thái Hoàng Thái Hậu lại lắc đầu cười, sâu kín thở dài.
Xảo Ma Ma đợi đã lâu không đoạn dưới, thăm dò nói: "Năm nay chút ít hoa này, ngài xem nên làm gì bây giờ?"
Hậu cung Kim Thượng trống không, năm xưa chút ít hoa này đều ban cho tần phi đón xuân, Thái Hoàng Thái Hậu ở bên trong đè ép xuống. Năm nay mặc dù phong Hoàng Hậu, có đều người còn chưa tiến cung, không thông báo cũng không sao.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Ngươi sai người ta đưa về chỗ đó cho Hoàng Đế, rồi nói hoa này về sau đều không nên đưa đến chỗ này của ta nữa".
"Vâng".
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm hai mắt lại dưỡng thần, trong chốc lát sau lại hỏi: "Tối hôm qua Thiền nhi cũng đi?"
Xảo Ma Ma gật gật đầu, châm chước nói: "Nghe nói người của Thừa Ân công phủ trên dưới sơ sẩy, lọt thiếp mời ra với Hoài Văn Thái Tử phi".
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu cười khổ, "Hồ đồ, già hồ đồ, nhỏ cũng hồ đồ. Hồ đồ a..".
Bà sớm biết rằng nhà mẹ đẻ đời này so với đời trước là không dùng được, lại không đoán được bọn họ có thể hồ đồ đến nước này, trong lòng chỉ có chút may mắn, cũng may lúc trước lựa chọn là Tiết Tĩnh Xu lớn lên ở bên ngoài Tiết phủ.
Từ khi bắt đầu sau mùa đông năm nay, thân thể bà liền kém đi rất nhiều, bà cho rằng chính mình đã sống đủ không còn gì đáng tiếc, trong lòng chỉ có hai chuyện không bỏ được, một là lo cho nhà mẹ đẻ sẽ bị tàn bài triệt để, hai là đau lòng cho Hoàng Đế một mình cô đơn, ngay cả biết nóng biết lạnh người trong nhà đều không có biết, bởi vậy nên mới có ý nghĩ để cho Tiết gia cô nương tiến cung.
Bà lợi dụng bệnh tình của mình để khiến Hoàng Đế nhượng bộ, nhưng chọn người tiến cung lại thật khó khăn.
Nếu muốn vào cung làm Hoàng Hậu, cô nương thứ xuất tất nhiên là không được, tuổi quá nhỏ cũng không được, bởi vậy chỉ còn lại Tứ cô nương cùng với Ngũ cô nương có thể lựa nhưng hai người này theo ý bà lại đều không có người thích hợp.
Tứ cô nương tướng mạo đẹp, ở trong kinh đô cũng có chút mỹ danh, mà không được ở chỗ chính là vị tỷ tỷ ruột lại là tiền chính phi Thái Tử, nếu như tuyển nàng thì trong lòng Hoàng Đế nhất định có khúc mắc.
Ngũ cô nương không có cố kỵ chuyện này, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại nghe nói tính tình của nàng ta do mẫu thân chiều chuộng nên thập phần tính trẻ con, mặc dù đã mười bốn tuổi, tính lại ham chơi nhiều, dạng này cùng với Hoàng Đế cũng là không hợp.
Trong lúc bà buồn rầu, vô tình Xảo Ma Ma nói đến Tiết gia còn có một Tam cô nương tĩnh dưỡng ở ngoài thành.
Thái Hoàng Thái Hậu đối với tiểu cô nương kia cũng có vài phần ấn tượng, khi đó đang trong thời buổi rối loạn, đột nhiên liền nghe nàng bị bệnh cần tĩnh dưỡng, cũng không có nghĩ gì, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy có nhiều điểm đáng nghi, vì vậy sai người ngầm dò xét, lúc này mới tra ra chuyện phượng mệnh năm đó.
Có phải phượng mệnh hay không, Thái Hoàng Thái Hậu cũng không thèm để ý, bà chỉ thấy tuổi cô nương kia tương đương với Hoàng Đế, tính tình ôn lương[4] thuần khiết, trong lòng liền hết sức hài lòng.
[4] Ônhòa + lươngthiện.
Hơn nữa cô nương này từ nhở ở ngoài thành, lớn lên sẽ không thân cận với người Tiết gia, bà cũng không lo lắng.
Bà sống nhiều năm như thế, sớm biết rằng đạo lý tuổi trẻ qua mau, bất kể là hào môn thế gia như thế nào thì cuối cùng cũng có một ngày tàn bại, Tiết gia tàn bại là lan tràn từ bên trong ra bên ngoài, nam nhi Tiết gia là đời này không bằng đời trước chịu thua kém tạo thành nên cũng không phải có một người làm Hoàng Hậu là có thể cứu vãn.
Bà không cần sau này Hoàng Hậu cùng Tiết gia có nhiều thân cận, cũng không trông cậy vào Tiết gia còn có thể thăng chức nhanh, chỉ hy vọng có đạo bùa hộ mệnh là vị Hoàng Hậu này mà bọn họ có thể bình an, không tai họa không khó khăn là được rồi.
*****
Hộp hoa cỏ kia bị trả về Sùng Đức Điện, Đức công công cúi thấp đầu, nhất mực cung kinh đem lời truyền từ Trường Nhạc cung nói lại một lần nữa.
Hoàng Đế cúi đầu phê tấu chương, tựa hồ không có nghe thấy để đáp lời lại.
Đức công công giơ hộp hoa cỏ lên cao, không nhúc nhích.
Rất lâu mới nghe được Hoàng Đế thanh âm từ trên đầu truyền đến, "Vậy đưa đến chỗ Hoàng Hậu đi".
"Vâng". Đức công công vội lui xuống, đến ngoài điện mới đứng lên, xoa xoa thái dương toát ra mồ hôi, hồi tưởng lời nói vừa rồi của Bệ Hạ, cảm giác ra vài phân hương vị --- đưa đến chỗ Hoàng Hậu. Từ trước chỉ nói đến Tiết phủ.
----------------------------------
Liễu Nhi đi tới ngồi ở bên người nàng, kéo tay nàng lắc lắc, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, người hận nàng ta không?"
A Cảnh: Ta là ta hận (`ε") ~ hận a ~~ *đập gối*
*****
∆ Chú thích:
[2] Chú thích thêm về Bát trân:
Bát trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa. Xưa kia, sự khác biệt của ẩm thực nơi hoàng triều với chốn bình dân thể hiện qua hai yếu tố quý hiếm và cầu kỳ. Bát trân là ví dụ điển hình cho điều này. Đây là tám món ăn thuộc hàng tuyệt phẩm mà chỉ riêng vua chúa mới có cơ hội "chạm đũa" đến. Nhờ vào bàn tay của các ngự trù, bát trân thành mỹ vị. Nhờ vào sự quý hiếm (được coi là tinh túy của thế giới muôn loài) cùng sự kết hợp y lý của các nguyên liệu đi kèm, bát trân còn là những liều thuốc bổ, mang đến sức khỏe và sự trường thọ cho các bậc vua chúa. Thật ra, tính chất bổ dưỡng của bát trân thời gian sau này mới được chứng minh. Thời xa xưa, bát trân nổi tiếng vì đều là các loại thực phẩm cực kỳ hiếm. Mà đã hiếm thì ắt là quý, rồi quý nên tất phải ngon miệng và bổ dưỡng.
Quan niệm thế nào là quý hiếm và cầu kỳ trong ẩm thực cung đình, theo thời gian, đã có nhiều thay đổi. Bởi vậy thế nào được gọi là "bát trân" về cơ bản là không thống nhất. Ở Trung Quốc, đời nhà Đường (618-907) có Bát trân, nhưng đến đời nhà Tống (950-1275), nhà Minh (1368-1628) thì các món ăn trong bát trân lại của sự thay đổi.
Tiểu Pi: ta đã tìm mọi nơi nhưng không thấy ảnh của bàn bát trân Trung Quốc cho các bạn xem, chỉ có ảnh của bát trân Việt Nam xưa/nay thôi, nếu các bạn có hứng thú muốn biết về bác trân VN thì có thể lên gg search nhé.
Bình luận facebook